Tham Hoan

Chương 17: Nổi nóng ở khách sạn

Lâm Tiểu Kiều không để lời nói của Thẩm Gia Mộc ở trong lòng, buổi trưa chưa ăn cơm, lúc này bụng đã đói kêu ùng ục. Thẩm Gia Mộc nghe thấy cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi cô, đồng thời cắn một cái lên môi của cô mới cười đứng dậy xuống dưới lầu bưng thức ăn người giúp việc đã giữ lại lên.

Tần Tĩnh ở trong phòng khách xem tivi, thấy con trai cười niềm nở, ngay lập tức thiện cảm vừa mới thành lập với Lâm Tiểu Kiều không còn sót lại chút gì. Bà không hiểu, vì sao con trai mắt luôn luôn đặt ở trên đầu này vậy mà lại phục tùng nghe theo một con nhóc, chẳng lẽ nó không thấy cô ta không lên được mặt bàn sao? Dù trong lòng thất vọng tới cực điểm, nhưng vì có Thẩm Kiến Đàn ở đây, bà cũng không tiện nói ra.

Thẩm Gia Mộc đi vào đúng lúc thấy Lâm Tiểu Kiều đang từ trong phòng tắm vắt khăn nóng ra ngoài để lau mắt, trong lòng vừa đau lòng vừa tự trách, anh để khay thức ăn xuống kéo cô nằm lên trên giường, cầm lấy khăn lông từ trong tay cô thật cẩn thận đắp lên trên mắt cô. Lát sau lại dùng cái thìa nhỏ xúc một ít cơm, dùng chiếc đũa gắp hai miếng thịt đặt ở phía trên, một tay ở dưới hứng thức ăn, một tay cầm thìa đưa đến bên miệng cô, hành động cứng rắn, giọng nói lại dịu dàng giống như nhung, giống như trước mặt mình là một đứa trẻ: “Ngoan, há mồm ... Ăn chậm một chút, không lại nghẹn."

Lâm Tiểu Kiều có phần được cưng chiều mà kinh sợ, tuy Thẩm Gia Mộc cưng chiều che chở cô, nhưng vẫn rất có nguyên tắc, nếu không hôm nay cũng sẽ không có khoảng thời gian không vui kia. Thế nhưng tự tay đút cơm như thế này ... Phúc lợi này, cô chưa bao giờ hi vọng xa vời sau này đạt được nó từ chồng của mình, hoặc có thể nói là đạt được nó từ chỗ của một quân nhân ưu tú như Thẩm Gia Mộc.

Một người đàn ông hoàn toàn không thể thay đổi chủ nghĩa đàn ông từ trong xương tủy được, mà Thẩm Gia Mộc khôngphải thỉnh thoảng mà là lúc nào cũng thể hiện một cách mạnh mẽ chủ nghĩa đàn ông của mình. Có lẽ là ở trong quân đội một thời gian quá dài, thế cho nên cuộc sống quân ngũ nghiêm khắc đã thấm vào cuộc sống con người anh từng chút từng chút một. Trong cuộc sống, Lâm Tiểu Kiều có thể cảm giác được anh mạnh mẽ không cho phép kháng cự, thậm chí khi hai người ở trên giường điên loan đảo phượng thì anh cũng hoàn toàn nắm giữ quyền chủ đạo. Bởi vậy, giờ phút này, dáng vẻ cúi đầu khuất phục đến trình độ này của Thẩm Gia Mộc, làm cho cô kinh ngạc quá lớn.

Chóp mũi chua xót, vành mắt nóng lên, cổ họng hơi nghẹn lại, Lâm Tiểu Kiều há miệng ngậm cái thìa. Thẩm Gia Mộc lùi về phía sau định rụt tay lại, thìa lại bị cô cắn chặt, anh cười khẽ, giọng nói trầm thấp cực kì dễ nghe: “Sao thế? Sao lại bắt chước trẻ nhỏ mà giở trò này... Ngoan, không nên ầm ĩ, đợi lát nữa cơm nguội ăn vào lại không tốt cho dạ dày..."

Một người thường ngày lạnh lùng như vậy, giờ lại đang thao thao bất tuyệt lải nhải những lời này, Lâm Tiểu Kiều không thể chịu đựng được, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Thẩm Gia Mộc không biết mình nói sai cái gì, có hơi bối rối buông bát xuống, chân tay vụng về lau nước mắt cho cô, không ngừng nói “Xin lỗi".

Càng lau nước mắt càng nhiều, Thẩm Gia Mộc hoàn toàn hết cách, liền ôm cô đến giữa giường, Lâm Tiểu Kiều kinh ngạc một hồi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đang ở trên người mình. Giọng nói của Thẩm Gia Mộc ồm ồm, theo đó là cảm xúc bị đè nén, ngón tay sờ da thịt mềm mại trên người cô: “ Nếu lại khóc, anh trai cũng chỉ có thể dùng biện pháp khác để ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của em thôi."

Vừa nghe thấy lời nói trêu đùa, Lâm Tiểu Kiều đã biết rõ tâm tư của anh, rõ ràng nơi bắp đùi đang có một cây gậy nóng hổi chọc vào. Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, khẽ siết chặt, ngẩng đầu lên hôn, Thẩm Gia Mộc có chút kinh ngạc nhìn người dưới thân. Lâm Tiểu Kiều hết khóc mỉm cười, ngọt ngào nói một tiếng “Ông xã thật tốt" .

Phụ nữ trời sinh đã biết thay đổi sắc mặt sao? Thẩm Gia Mộc nháy nháy mắt, bộ dáng xinh đẹp của cô ở dưới người anh dường như có thể chạm vào ngay lập tức, nhộn nhạo trong lòng làm thế nào cũng không thu lại được. Thân thể không tự chủ được chọc chọc vào người cô. Đương nhiên Lâm Tiểu Kiều cảm giác được, mở to hai mắt tội nghiệp nhìn anh, cắn cắn môi nói: “Anh trai, em gái đói bụng."

“Vậy anh trai đút cho em ăn được không hả?" Thân thể Thẩm Gia Mộc lại đè xuống vài phần.

“Thẩm Gia Mộc, em nói thật, em rất đói, trong dạ dày trống rỗng rất khó chịu."

Thẩm Gia Mộc đành phải cắn răng đứng dậy, cầm khăn lông bị rơi trên gối đắp lên mắt cô một lần nữa, bưng bát đút cho cô. Một chén xuống bụng, Lâm Tiểu Kiều thoải mải không ngừng rên hừ hừ, thỉnh thoảng lại lấy chân quấy nhiễu bên hông anh. Động tác Thẩm Gia Mộc nhanh nhẹn thu dọn bát đũa bỏ xuống phòng bếp, sau đó hùng hùng hổ hổ chạy lên lầu.

Lâm Tiểu Kiều nhìn anh mang vẻ mặt ấm ức đi tới, ở trong phòng trốn tới trốn lui, Thẩm Gia Mộc cố ý phối hợp, tránh trái tránh phải để bắt cô, hai người chơi đùa cực kì vui vẻ. Khi còn bé phần lớn thời gian Lâm Tiểu Kiều đều sống cùng Lâm Tĩnh Hảo, cơ hội chơi đùa điên khùng với người khác như vậy rất ít, hiện tại mới chơi có một lần mà giống như được trở về thời thơ ấu vậy, nóng lòng muốn bù lại những việc tốt đẹp mà mình đã bỏ lỡ, dường như là liều mạng chơi đùa!

Thẩm Gia Mộc không phải là một người không có chừng mực, thấy thời gian không sắp tới, trực tiếp tiến lên dùng tay ôm cô vào trong ngực, đi vào phòng tắm tắm uyên ương xong thì đi dạo phố. Lâm Tiểu Kiều có phần không thể giải thích được, tại sao Thẩm Gia Mộc lại thích đi dạo phố như vậy, đến lúc đứng trước một quầy bán đồ trang sức cô mới hiểu được lúc trước anh không nói cười.

Không có người phụ nữ nào là không thích đồ trang sức, Lâm Tiểu Kiều nghĩ đến đây là ông xã tự tay mua, trong lòng vui rạo rực nên khi cô bán hàng giới thiệu liền bắt đầu thử từng cái. Đến tận lúc ngồi trên xe, cô vẫn còn vuốt ve cái vòng thủy tinh trên cổ tay, cười ngây ngô khúc khích, vẻ mặt này của bảo bối khiến Thẩm Gia Mộc có cảm giác rất thành tựu, xoa xoa đầu cô rồi chuyên tâm lái xe.

Lâm Tiểu Kiều bỏ chiếc nhẫn vào lại hộp, chỉ chừa lại mỗi chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út, híp mắt nhìn tới nhìn lui, thốt ra một câu cảm thán: “Vẫn là cái này nhìn đẹp mắt nhất, ý nghĩa cũng không giống nhau."

“Ừ" Thẩm Gia Mộc liếc mắt một cái, cười càng thêm vui vẻ, “Đáng tiếc anh ở bộ đội không thể đeo nhẫn, em không để ý chứ?"

“Không để ý ... Chỉ có điều, lần sau phải bí mật đeo cho em xem!" Lâm Tiểu Kiều giống như một đứa trẻ bướng bỉnh hét lên, “Đói chết mất, đói chết mất, về nhà ăn cơm thôi!"

“Hôm nay chúng ta không về nhà ăn được không?" Thẩm Gia Mộc vừa lái xe vừa nói, “Tối nay cũng không về nhà, sáng mai anh đưa em trở về."

“Có chuyện gì vậy?"

“Ngày mai anh phải về quân đội, đêm nay ba mẹ lại ở nhà."

“Việc này thì có liên quan gì?"

“Khụ khụ ..." Hình như khuôn mặt của Thẩm Gia Mộc đỏ lên, chậm rãi giải thích, “Ngày mai anh quay về quân đội, cho nên phải hơn nửa năm hai chúng ta không thể gặp mặt nhau, chẳng lẽ lại không thể cùng anh thoải mái nốt đêm cuối cùng này? Bây giờ anh nói trước với em một câu, không thì ngày mai thức dậy em lại giận anh."

Lâm Tiểu Kiều cũng đỏ mặt, hung hăng nhéo hông anh, mười phần là bộ dạng một nàng dâu nhỏ. Tâm tình Thẩm Gia Mộc sung sướng, lái xe đến khách sạn, nôn nóng sốt ruột kéo cô đến chỗ quầy tiếp tân, thuê phòng sau đó cơm tối cũng không ăn, trực tiếp chạy về phòng. Ở trong thang máy, vì ngại có camera, Thẩm Gia Mộc không dám làm bậy, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng nắm tay cô thật chặt. Lâm Tiểu Kiều biết đêm nay anh đã quyết định sẽ không bỏ qua cho cô, cô định nhân cơ hội này “ báo thù", cười hì hì rút tay ra, luồn vào trong túi quần anh.

“Hả? Em định tìm cái gì?" Thẩm Gia Mộc khó hiểu nhìn cô.

“Tìm cái gì nhỉ ...." Lâm Tiểu Kiều cười thần bí, đưa tay chạm vào một chỗ phồng trướng, chậm rãi lấy mu bàn tay ấn vào đó, “Tìm cái này nha!"

Thẩm Gia Mộc hung hăng hít vào, biểu cảm khuôn mặt căng cứng, hai tay nắm chặt, đáy mắt hằn tơ máu. Lâm Tiểu Kiều nhìn bộ dạng này của anh, xấu xa thừa cơ làm loạn, giơ ngón út lên, chậm rãi gãi nhẹ nơi đó, cảm nhận được vật kia càng lúc càng phình to, càng ngày càng cứng rắn. Thẩm Gia Mộc có thể tưởng tượng phía dưới mình lúc này có bao nhiêu to lớn, cắn chặt răng, cách một lớp vải, trực tiếp đè lên tay cô, khiến cho Lâm Tiểu Kiều xoa bóp nơi đó.

Dù sao Lâm Tiểu Kiều cũng là phụ nữ, một khi Thẩm Gia Mộc phóng túng, da mặt của cô có chút không chịu nổi, muốn rút tay về nhưng không được, chỉ có thể rầu rĩ nhìn anh. Đúng lúc này thang máy lên đến nơi, Thẩm Gia Mộc cười xấu xa, kéo Lâm Tiểu Kiều ra khỏi thang máy, thấy xung quanh không có người, liền cúi người nói bên tai cô: “Bà xã, em nhiệt tình như vậy, đêm nay anh cũng phải gắng sức mới được."

Chân của Lâm Tiểu Kiều theo bản năng mềm nhũn, Thẩm Gia Mộc nhanh tay lẹ mắt ôm cô, quả quyết rút thẻ mở cửa phòng ra, quẹt thẻ vào phòng. Lâm Tiểu Kiều còn chưa kịp cởi áo khoác xuống, thì đã bị Thẩm Gia Mộc ở đằng sau ôm vào trong ngực. Môi anh ngay bên tai cô, thở ra hơi nóng vào vành tai, làm nó nhuộm một màu hồng.

“Bảo bối..."

Lâm Tiểu Kiều hiểu được, chỉ cần anh mở miệng gọi mình như vậy, chuyện tiếp theo không cần nói cũng biết. Quả nhiên, tay của Thẩm Gia Mộc vòng đến trước ngực cô bắt đầu giúp cô cởi khuy áo. Trong lúc vô tình nhìn đồng hồ treo tường, cô mới biết giờ mới sáu giờ tối, Lâm Tiểu Kiều cười khổ trong lòng, xoay người đẩy anh ra.

Thẩm Gia Mộc không chịu bỏ qua, đè cô lại, khuy áo đã bị cởi ra, anh thuận tay xé một cái, áo khoác đã bị rách. Lâm Tiểu Kiều không thích nhất là bị anh ép buộc như thế, trong lúc giãy dụa thì có chút không vui. Thẩm Gia Mộc cũng đã nhận ra cảm xúc của cô thay đổi, nhưng lúc này phía dưới như bị thiêu đốt, làm sao anh quan tâm được nhiều, chỉ cảm thấy sao người phụ nữ này lại không thành thật như vậy, vừa nãy còn đang tốt đẹp, tại sao chỉ trong chốc lát lại khó chịu như thế này.

Hôm nay Lâm Tiểu Kiều mặc một chiếc quần tất mỏng dưới váy ngắn, có lẽ quần tất đối với đàn ông đều có lực hấp dẫn rất lớn, Thẩm Gia Mộc cũng không ngoại lệ. Lúc này, tay anh theo chiếc quần mỏng manh kia sờ lên, trong lòng sảng khoái đến cực điểm, xoa nắn phía dưới để tìm kiếm cái khe nhỏ bé kia. Lâm Tiểu Kiều xoay tới xoay lui tỏ ý không chịu, Thẩm Gia Mộc chỉ có thể vừa sờ soạng, vừa dụ dỗ cục cưng bảo bối.

Nào ngờ Lâm Tiểu Kiểu giành trước một bước, giãy giụa thoát ra chạy vào phòng tắm. Thẩm Gia Mộc nhanh chân đuổi theo, xốc cô lên kéo về phía giường, đẩy cô nằm ở trên giường rồi đè xuống, bàn tay trực tiếp chào hỏi cái mông tròn của cô, vừa đánh vừa tức giận mắng: “Còn chạy! Hả? Anh chính là không nỡ dạy dỗ em, nếu không làm gì có ai dám ở trước mặt anh khóc lóc om sòm như vậy!"

Thẩm Gia Mộc đã khống chế sức lực, nhưng mà đối với sức lực và cảm giác chịu đau thì nam nữ lại chênh lệch quá lớn, Lâm Tiểu Kiều đau đến mức rên hừ hừ, lấy tay che mông của mình. Thẩm Gia Mộc ngồi thẳng người, mắt chợt lóe, lại đánh một cái vào cái mông tròn trịa của cô: “Thực sự cho rằng anh không dám dạy dỗ em?"

Anh mạnh mẽ đưa ngón trỏ vào nơi đó của cô di chuyển lay động, cho đến khi có nước chảy ra làm ướt quần lót của cô, sau khi xác định vị trí cụ thể, một tay anh khống chế cô, trừ ngón trỏ ở bên ngoài thì bốn ngón tay còn lại nắm chặt quần tất chỗ bắp đùi, kéo căng quần tất ra làm hiện lên một đoạn khe hở, tại khe hở ngón trỏ của anh càng không ngừng móc, không bao lâu chỗ đó liền xuất hiện một lỗ rách. Thẩm Gia Mộc theo lỗ rách đó trực tiếp xé quần tất để lộ ra hai chân trắng như tuyết của cô.

Váy ngắn bị kéo lên, Thẩm Gia Mộc cũng không cho cô có thời gian thích ứng với không khí lạnh lẽo, mà là khống chế hai tay của cô, bắt chéo ra sau lưng, cách quần lót của cô cúi người cắn hai cánh hoa màu hồng nhạt. Đột nhiên Lâm Tiểu Kiều ý thức được đêm nay Thẩm Gia Mộc có chút không giống với mọi hôm, không thấy chút cưng chiều dịu dàng nào, giống như một con thú nằm phía dưới cô, một mực thưởng thức cô, chỉ để cuối cùng chiếm lấy cô. Cô mới trải qua việc giường chiếu có ba ngày, làm sao lại chịu được mãnh liệt như vậy nữa,sợ hãi đến mức bụng co rụt lại, chảy nước mắt thì lại bị anh liếm hết. Khiến cho nơi đó cũng chảy ra càng nhiều nước hơn.

Không biết tại sao, nhìn nước mắt của cô, trong lòng rõ ràng thương yêu muốn chết, nhưng mà trong đầu trước sau đều tồn tại một ý nghĩ, cứ như vậy giết chết cô, khiến cho cô từ thân thể đến tâm hồn đều hoàn toàn thuộc về mình anh, cô là của anh! Đáy mắt Thẩm Gia Mộc nhuốm vài phần đen tối, tư thế giống như ôm trẻ con đi tiểu, ôm cô vào phòng tắm.

Lâm Tiểu Kiều một mực khóc nức nở, Thẩm Gia Mộc cũng không dỗ dành, đặt cô quỳ ở trên bồn rửa mặt màu đen lạnh lẽo, một bàn tay của anh vẫn đang giữ lấy hai tay của cô, tay còn lại thì nhanh chóng cởi quần áo của mình. Chưa đến mấy phút, cả người anh đã trần trụi, từ trong gương Lâm Tiểu Kiều nhìn anh từ trên xuống dưới đầy cường tráng, mà váy ngắn của cô thì bị vén lên đến tận thắt lưng, áo lót tơ lụa màu trắng trên người bị cởi ra, lộ ra bộ ngực tròn trịa. Hơn phân nửa bộ ngực đều lộ ra bên ngoài, vô cùng quyến rũ. Nhìn bộ dạng quyến rũ của mình, cô “A" một tiếng liền nhắm chặt hai mắt lại.

Thẩm Gia Mộc cắn vành tai cô, cũng không có vội vã đi vào, dùng lửa nóng cọ sát lên xuống ở khe nhỏ của cô. Lâm Tiểu Kiều từ từ nhắm hai mắt, nước mắt rơi lã chã, lửa nóng phía dưới nóng đến mức khiến cô thoải mái muốn chết, bật ra tiếng rên rỉ. Nhưng rên như thế nào cũng không nhịn được. Càng về sau, cô càng kêu càng lớn tiếng, Thẩm Gia Mộc cũng nhịn đến bùng nổ, khẽ nâng cô lên, nhìn vào gương, nhắm ngay một phát chỗ đó. Rốt cuộc cũng đi vào!

Trong nháy mắt bị lấp đầy, Lâm Tiểu Kiều không chịu nổi lắc đầu khóc mãi, Thẩm Gia Mộc cắn răng ngừng một lát, sau đó bóp đùi cô, động tác nhẹ nhàng đứng lên. Mỗi một lần phía dưới rút ra đều thật chậm, giống như có một cái nút chai theo thân thể của anh chậm rãi đi ra, mang theo khối thịt non mềm màu đỏ, khi chỉ còn cái đầu ở bên trong thì cô còn chưa kịp lấy hơi, anh đã lập tức hung hăng lút cán mà vào.

Người đàn ông này thực sự rất xấu xa! Lâm Tiểu Kiều nghĩ như vậy, mười ngón tay nắm chặt lấy cánh tay anh, sợ mình trượt xuống lại hùa theo anh khiến cho anh càng thêm kích động. Động tác của Thẩm Gia Mộc càng ngày càng nhanh, nhìn tình cảnh trong gương, cắn vành tai của cô nói : “Bảo bối, mở mắt ra."

“Em không mở!" Lâm Tiểu Kiều lắc đầu từ chối, trên mặt còn vương nước mắt, rõ ràng là một đứa trẻ mềm mại đáng yêu.

Thẩm Gia Mộc cười rộ lên, ôm thân thể cô chuyển động hai cái rồi di chuyển một vòng, dụ dỗ nói: “Anh chuyển vị trí, tựa lưng vào gương nhé, không nhìn thấy gì đâu."

Lâm Tiểu Kiều bị anh làm cho chóng mặt, nào biết rằng anh vòng vo một trăm tám mươi độ hay là ba trăm sáu mươi độ, mơ mơ màng màng mở mắt ra, không có một chút hơi nước trên mặt gương, người đàn ông trần truồng, quần áo người phụ nữ khó khăn lắm mới vắt trên bụng, phía dưới bị nâng lên thật cao, bộ phận đó của người đàn ông ở giữa cái hang nho nhỏ kia, phần lớn bị người phụ nữ nuốt vào, còn có một bộ phận đầy gân xanh lộ ra ngoài không khí. Tầm mắt của cô dời lên trước, Thẩm Gia Mộc lại bất ngờ hung hăng va chạm.

Hồn bay phách lạc, Lâm Tiểu Kiều chỉ có thể dùng cụm từ này để hình dung cảm nhận của mình giờ phút này…
Tác giả : Bát Trà Hương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại