Tham Hoan
Chương 16: Không được tự nhiên
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Gia Mộc ra ngoài khi vẫn còn sự tức giận của tối hôm qua nên không thèm chào hỏi Tần Tĩnh, Lâm Tiểu Kiều đưa lại túi tài liệu cho Thẩm Kiến Đàn rồi chào tạm biệt với Tần Tĩnh, sau đó chạy chậm đuổi theo Thẩm Gia Mộc. Tần Tĩnh nhìn bóng lưng của hai người, chân mày nhăn thành một chữ “Sông" (*) lớn, lại nhìn Lâm Tiểu Kiều gắng gượng lấy váy che bớt đùi đi, chân mày càng nhíu chặt hơn.
(*) “川" : chữ “sông" trong tiếng trung
Thẩm Kiến Đàn húp một muỗng cháo, nhìn theo ánh mắt bà xã, đặt chén sứ xuống thật mạnh, lúc này Tần Tĩnh mới hoảng sợ quay đầu lại lườm ông. Thẩm Kiến Đàn nhớ tới mấy năm trước, lúc Thẩm Gia Giai dọn nhà đi đã nói những lời đó, trong bụng càng thêm khó chịu, cuối cùng cảm thấy mới sáng sớm mà bà xã đã khiến ông ngột ngạt như vậy, lời nói cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
“Năm ấy khi Thẩm Gia Giai chuyển đi, tôi nói với bà những gì, bà đã quên nhanh như vậy rồi sao?"
Trong lòng Tần Tĩnh có chút sợ hãi, cũng không dám thở mạnh, cho đến bây giờ bà vẫn còn nhớ ánh mắt lạnh lẽo của chồng mình năm đó cùng với câu nói làm tổn thương người khác, con trai chỉ thương xót nhìn lướt qua, con gái không ngừng rơi nước mắt, tất cả đều giống như những thanh đao lăng trì trong xương cốt bà, trong nháy mắt bà liền hiểu từ “hèn hạ" trong miệng chồng là từ đâu mà đến - hóa ra, bản chất bà quá tùy tiện, cho nên mới khiến người ta cảm thấy khinh bỉ. Đột nhiên những oán hận ùn ùn kéo đến, vì cái gì mà phải tùy tiện đây? Còn không phải là bởi vì những lời nói tổn thương người khác của bọn họ cứ từng nhát từng nhát chém vào xương thịt của bà!
Thẩm Kiến Đàn nhìn bà xã không nói một lời nào, cũng không nói nữa, húp sạch bát cháo, gấp tờ báo đứng lên mặc áo khoác quân đội vào, nhìn bà xã một cái, cuối cùng đưa ra lời cảnh cáo: “Lúc không có chuyện gì làm thì cùng Tiểu Kiều tâm sự nhiều một chút, tôi thấy đứa trẻ này rất tốt, bà thu lại cái ý định chen tay vào làm bậy của mình đi, an phận mà hưởng phúc cháu trai mới là đứng đắn!"
“Ừ." Trong lòng Tần Tĩnh một vạn lần không muốn, nở nụ cười yếu ớt gật đầu, tiễn chồng ra cửa, quay vào liền gọi lính cần vụ chuẩn bị xe đến nhà Thẩm Gia Giai.
Thẩm Gia Mộc trực tiếp lái xe đưa Lâm Tiểu Kiều đến khu xây dựng của thành phố, gần đây khu đó mới xây nhà bán hoặc cho thuê chủ yếu cũng tập trung ở một chỗ. Anh thuộc phái hành động, một khi đã có tính toán, thì dù có sấm chớp bão giật cũng phải thực hiện được, đối với lần này, trong lòng Lâm Tiểu Kiều có chút không thoải mái. Nếu là trước khi cưới, có người đàn ông vội vàng nói mua nhà để cưới cô, không chừng trong lòng cô còn có thể tranh thủ vui mừng một trận. Chẳng qua là sau khi kết hôn, tính toán kỹ lưỡng là điều tất yếu, vậy mà anh lại cố chấp muốn mua nhà, trong lòng cô có chút không nỡ.
“Thẩm Gia Mộc, nếu không thì xem qua nhà cũ một chút, bây giờ rất nhiều nhà đã qua sử dụng cũng vẫn rất tốt." Lâm Tiểu Kiều thử thượng lượng.
Thẩm Gia Mộc không nói hai lời liền kéo Lâm Tiểu Kiều xuống xe, bởi vì anh mặc quân trang cho nên hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường. Da mặt anh dày, không nhìn những ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, kéo Lâm Tiểu Kiều sải bước đi vào phòng môi giới, nhận thấy được cô vùng vẫy, trước mặt mọi người anh ôm eo của cô, chỉ có thể thấp giọng nói: “Ngoan nào! Anh cũng không thể để cho con của bà xã ở nhà của người khác được!"
Lâm Tiểu Kiều dở khóc dở cười, đây là ngụy biện cái gì vậy: “Lời nói của anh toàn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt thôi... Bây giờ ở nhà cũ đi, nhiều tiện nghi như vậy ở cũng đâu mất miếng thịt nào."
Thẩm Gia Mộc lười phải tranh luận cùng cô, ỷ vào ưu thế chiều cao, trực tiếp lôi cô vào phòng môi giới. Hai tay anh đặt trên vai Lâm Tiểu Kiều, đẩy cô về phía trước, lập tức liền có nhân viên bán hàng từ bốn phía đi tới, tha thiết hỏi thăm. Lâm Tiểu Kiều bị hỏi đến mức đầu óc choáng váng, chỉ có thể đáng thương nhờ Thẩm Gia Mộc giúp đỡ rồi đi về phía salon ngồi trên đó nhàn nhã chơi điện thoại di động. Người nào đó thấy bộ dạng như vậy của bà xã, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.
Nhân viên môi giới nhìn tình hình này cũng biết người đàn ông này quyết định tất cả, mặt nở nụ cười đi đến gần, đặt tập tài liệu trong tay ở trước mặt Thẩm Gia Mộc. Còn chưa nói gì, chỉ thấy Thẩm Gia Mộc nhẹ nhàng kéo Lâm Tiểu Kiều đến cạnh mình, lại cầm tờ khai xanh xanh đỏ đỏ đưa cho cô, giọng nói cưng chiều, không chút cố kỵ còn những người khác ở bên cạnh: “Em nhìn một chút xem thích căn nào?"
Lâm Tiểu Kiều nhức đầu, nhìn một lúc cũng không thể nhìn ra cái lí do mà mình tới đây, mờ mịt nhìn Thẩm Gia Mộc. Thấy dáng vẻ lờ mờ bối rối của cô trong lòng Thẩm Gia Mộc giống như bị mèo cào một cái, hơi ngứa một chút, lại nhớ lại những hình ảnh uốn lượn quanh co tốt đẹp tối hôm qua, hận không thể lập tức kéo cô về nhà hung hăng đè ở phía dưới.
Lâm Tiểu Kiều thấy Thẩm Gia Mộc nhìn mình chằm chằm, tròng mắt đen như mực phủ một tầng sắc thái dày đặc, thoạt nhìn dường như rất nguy hiểm, rồi lại kinh diễm phát hoảng. Đẩy mạnh anh một cái, người nào đó mới phục hồi lại tinh thần, bưng ly giấy lên uống một ngụm trà, anh mới nhắc tới chuyện chính: “Nếu không thì mua căn này? Hướng nam bắc, ánh sáng rất tốt, nơi này cũng không cách xa nơi làm việc của em, hai bên đường đi đều có quán ăn sáng, gần đó còn có siêu thị, rất thuận tiện cho sinh hoạt."
“Ừ." Lâm Tiểu Kiều nhìn giá một chút, tạm được, không tính là quá đắt, trong lòng cũng có thể chấp nhận, ít nhất so với căn nhà lúc trước nhân viên bán hàng giới thiệu đắt đến mức phải líu lưỡi thì căn nhà này khiến cô cảm thấy vừa ý hơn.
Thẩm Gia Mộc là một người sảng khoái, lập tức trả tiền đặt cọc, sau khi điền đầy đủ giấy tờ và xác định rõ ngày kí hợp đồng chính thức thì liền kéo cô rời đi. Ngồi lên xe, Lâm Tiểu Kiều vẫn giống như đang rơi vào trong sương mù bồng bềnh, như vậy là đã có một căn nhà? Thẩm Gia Mộc lái xe ra khỏi bãi đậu xe, vừa nhìn đường, vừa dặn dò cô: “Hồi trước đưa cho em cái thẻ, tiền bên trong đó cũng đủ để mua căn nhà này, đến ngày chính thức ký hợp đồng, anh không thể cùng em đến đây được, em đọc kĩ hợp đồng rồi hẵng kí tên, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
“Vâng." Lâm Tiểu Kiều gật đầu, kéo lại suy nghĩ, nghiêm túc nói với Thẩm Gia Mộc, “Trên bất động sản viết tên của anh nhé... Thẩm Gia Mộc, lần đầu tiên em yêu cầu anh, anh đừng từ chối. Con người của em, nói khó nghe thì luôn nay Tần mai Sở (*), mỗi lần đi dạo phố mua quần áo thì em đều rất hối hận, em sợ em đối với anh... Hơn nữa, em không hi vọng có người nói em là vì căn nhà này mà gả cho anh."
(*) : nay Tần mai Sở ý chỉ những người hay lật lọng, thường thay đổi quyết định của mình một cách nhanh chóng, bất thường.
Sắc mặt Thẩm Gia Mộc trầm xuống, quẹo xe vào một con hẻm bỏ hoang, nơi này đã bị phân vào khu phá bỏ và dời đi nơi khác, vì vậy không có nhiều người. Hô hấp của anh dồn dập, thoạt nhìn trông rất tức giận, châm một điếu thuốc hút một hơi, giống như một con sư tử nóng nảy, đẩy cửa xe ra, dụi tàn thuốc lên tường mới lên xe lại, sắc mặt vẫn tối tăm đáng sợ như cũ: “Lâm Tiểu Kiều, anh không phải là em đi mua quần áo! Nay Tần mai Sở? Có ý gì? Em đã kết hôn có biết hay không?! Việc kết hôn của quân nhân là được pháp luật bảo vệ có biết hay không? Anh không đồng ý thì người nào cũng không thể khiến chúng ta li hôn!"
Từ lúc Lâm Tiểu Kiều quen biết anh tới nay chưa từng thấy anh giận dữ như vậy, trong lòng hối hận vì đã lỡ lời, rồi lại không lấy lại được thể diện. Cô đành phải thay đổi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Gia Mộc thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng bực bội, sắc mặt càng thêm khó coi, nhấn chân ga một cái, chiếc xe với tính năng vô cùng tốt phóng vụt ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Lâm Tiểu Kiều cũng không dám nói gì, môi Thẩm Gia Mộc mím chặt thành một đường chứng tỏ giờ phút này anh rất không vui. Rất ít khi tình huống ngột ngạt như thế này xảy ra, Lâm Tiểu Kiều cảm thấy có chút bất an, mới kết hôn có hai ngày mà hai người đã bắt đầu chiến tranh lạnh, nếu thế thì hơn chục năm nữa sẽ như thế nào, cô thực sự không dám tưởng tượng tiếp.
Thẩm Gia Mộc lái xe, thỉnh thoảng đuôi mắt lại liếc về phía người phụ nữ, anh rất hận không thể một phát bóp chết cô! Anh thừa nhận, trong chuyện kết hôn này, tốc độ của hai người đúng là quá nhanh, nhưng mà anh cũng cho rằng cô là người phụ nữ sẽ đi cùng anh đến suốt đời, vậy mà tại sao cô có thể nói ra những lời khó nghe như “ nay Tần mai Sở"? Mặc dù anh là quân nhân, lí trí luôn bình tĩnh, nhưng cô không biết anh cũng là một người đàn ông bình thường sao? Lời nói như vậy cũng có thể khiến anh tức giận đến mức không kiềm chế được, cũng sẽ khiến anh mơ hồ cảm thấy sợ hãi, sợ cô và anh sẽ đi đến ngày đó. Nếu như ngày đó đến thật, sự kiêu ngạo về hạnh phúc của anh trong nháy mắt cũng sẽ bị đập vỡ tan nát!
Vào trong sân, hai người một trước một sau, hôm nay Thẩm Kiến Đàn không bận việc cho nên về nhà sớm hơn mọi ngày, đang cắt tỉa hoa cảnh trong sân vườn. Lâm Tiểu Kiều nở một nụ cười, chào hỏi qua một chút rồi lên lầu trở về phòng. Thẩm Gia Mộc cho là cô cố ý thể hiện thái độ, lại cảm thấy mấy ngày nay có phải anh cưng chiều cô quá mức rồi không, cố tình không quan tâm đến cô, chậm rãi ngồi trên ghế salon.
Tần Tĩnh từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn thấy con trai ngồi một mình trong phòng khách, có chút sửng sốt, khó có khi Lâm Tiểu Kiều không bám dính bên cạnh anh. Bà đi đến, lấy ra một hộp đựng nữ trang, để trước mặt anh: “Cầm cho vợ của con này, đỡ phải nói mẹ là mẹ chồng mà ngay cả quà cưới cũng không tặng được cho con dâu."
Thẩm Gia Mộc quan sát Tần Tĩnh mấy phút, vẫn không thể nào suy nghĩ ra, tại sao thái độ của mẹ lại bỗng nhiên thay đổi. Cuối cùng, vẫn là Tần Tĩnh tự mình nói ra nguyên nhân: “Hôm nay mẹ đến nhà của chị con, qua nhiều năm như vậy khó có khi chị con lần đầu tiên chịu hòa nhã nói chuyện của Diệp Mặc với mẹ. Sau đó chị con nói là vợ con có chút chuyện cần phải nói với ba mẹ, làm gì có khoảng cách, thù hận giữa mẹ con? Mẹ đoán, trong chuyện này, trái lại thì vợ con đã khuyên giải chị con không ít."
Thẩm Gia Mộc gật đầu, cũng không nói gì nữa. Thẩm Kiến Đàn đi tới, rửa tay đi lấy tờ báo quân sự vừa được đưa tối, hai tay nắm chặt hai bên, rung một cái, tờ báo vang lên “loạt xoạt": “Lên xem Tiểu Kiều một chút, cha thấy sắc mặt con bé không tốt lắm, hình như không được thoải mái cho lắm... Hai đứa đều là thanh niên thì nên tập luyện nhiều vào, buồn bực ở trong phòng như bà già, tố chất cơ thể sao có thể tốt lên được? Đợi lát nữa ăn cơm, con đưa con bé ra ngoài đi dạo, nếu thực sự khó chịu thì đi bệnh viện khám xem sao."
Thẩm Gia Mộc không trả lời, nói cũng không nói, cầm cái hộp nhỏ mà mẹ cho, sải hai ba bước lên lầu. Đẩy cửa đi vào, Lâm Tiểu Kiều đang nằm trên giường đọc sách, anh đi đến, đặt hộp nữ trang trên tủ đầu giường, vừa cởi cà vạt xanh lục vừa nói: “Mẹ anh cho em, em đeo vào, bà nhìn cũng vui mừng hơn chút."
Lâm Tiểu Kiều thấy anh chịu nói chuyện với cô, mặc dù giọng nói không tốt lắm, nhưng cũng hòa dịu hơn nhiều, nghĩ một chút thì chuyện này cũng là lỗi của cô, liền nghe lời cầm hộp nữ trang lên, vừa mở ra nhìn, lửa giận liền bốc lên. Đóng nắp hộp “cạch" một cái, cô vung tay ném lên hộc tủ, người cũng không nói tiếng nào đã rúc vào chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Thẩm Gia Mộc nghe được âm thanh, xoay người lại nhìn, thấy cô đã bọc mình lại thật chặt, anh hoàn toàn không hiểu tình huống này là gì. Không vui nhíu mày hai cái, anh suy nghĩ một chút, cũng không để ý đến cô, cởi áo khoác đi xuống lầu. Cho đến giờ ăn cơm, anh cũng không lên lầu gọi cô, chỉ nói với cha mẹ là cô không thoải mái nên muốn nghỉ ngơi một chút.
Trong lòng Lâm Tiểu Kiều rất uất ức, không phải chỉ là lỡ lời thôi sao, sao anh lại có thể thể hiện vẻ mặt như vậy, suy đi nghĩ lại mắt liền đỏ lên, lấy chăn che những giọt nước mắt đang chảy. Lúc Thẩm Gia Mộc ăn cơm xong đi lên lầu, thấy cô nằm thẳng đứng dưới chăn, cũng có chút sợ hãi quá mức. Ở nhà cô bị ức hiếp coi nhẹ thành dáng vẻ đó, lúc trước anh đặt cô ở trong tim mà cưng chiều che chở, hôm nay lại đối xử với cô như vậy, sợ rằng sẽ thấy rất khổ sở. Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Mộc cũng không có chỗ mà than thở, không phải chính anh tự chuốc lấy phiền phức sao? Sáng mai phải trở về quân đội, trêu chọc khiến cô đau lòng, anh rất không yên tâm, cô chỉ là một cô gái nhỏ, nói linh tinh một câu, anh cần gì phải để ở trong lòng.
Đi tới khẽ kéo chăn, không có phản ứng, anh lại cúi đầu dáng vẻ dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan nào, anh nhìn một chút, có phải mắt lại đỏ rồi hay không?"
Lâm Tiểu Kiều vẫn không có phản ứng như cũ, chẳng qua là cả người ở dưới chăn càng thêm run rẩy, trong lòng Thẩm Gia Mộc đau đớn tự trách bản thân, anh đứng lên khiến chiếc chăn theo đó mà cũng bị kéo ra. Dù Lâm Tiểu Kiều cố chấp ngăn anh lại, chăn vẫn bị vén lên, anh khẽ vuốt mí mắt màu hồng nhạt của cô, đau lòng hỏi: “Mắt sưng lên chưa? Cổ họng có thoải mái không? Có muốn uống nước hay không?"
Lâm Tiểu Kiều không nói một lời nào, trong lòng Thẩm Gia Mộc càng ngày càng mềm mại, nghiêng mình tựa vào đầu giường, ôm cô vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu của cô, nhẹ giọng nói: “Không cần tức giận, là anh không tốt, anh không nên nói như vậy. Nhưng mà, em cũng có lỗi, có đúng hay không? Em nói như vậy, anh là đàn ông, trong lòng sẽ có cảm xúc như thế nào? Tiểu Kiều, chúng ta đã là vợ chồng, em nói như vậy làm tổn thương người khác rất nhiều."
“Em không có ý đó..." Cổ họng Lâm Tiểu Kiều nghẹn một cái, rất lâu mới nói được những lời này, “Chính là em không muốn để cho người khác cảm thấy căn nhà kia là em dùng hôn nhân để đổi lấy."
“Anh hiểu ý của em, nhưng mà em cũng không thể nói như vậy, anh sẽ suy nghĩ rất nhiều. Vốn là hai chúng ta từ khi quen nhau đến khi kết hôn cũng rất nhanh, rất nhiều điều còn cần thời gian để làm quen, trong khoảng thời gian này, cho dù là em hay là anh cũng phải thành thật đối xử với nhau. Có những lời một khi đã nói ra thì không thể rút lại được, nếu làm tổn thương người khác thì làm sao bây giờ?"
Lâm Tiểu Kiều mở mắt ra, nhìn anh một cái rất nhanh liền cúi đầu. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giơ tay đánh một cái thật mạnh vào cánh tay anh, cái miệng nhỏ nhắn chu lên tố cáo: “Anh có ý gì vậy? Rõ ràng em không xỏ lỗ tai, vậy mà anh còn đưa cho em một đôi hoa tai!"
“Hả?" Trong chốc lát Thẩm Gia Mộc không kịp phản ứng, nhìn theo ngón tay của cô mới bừng tỉnh hiểu ra, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, “Cái đó không phải anh đưa, đứng dậy, đi ăn cơm, rồi ông xã dẫn em đi mua những đồ trang sức khác!"
Lâm Tiểu Kiều cười một tiếng, đưa tay nhéo cái tay đang ở trên eo mình của anh, thấy anh cố ý giả bộ đau hít không khí, liền ngửa đầu hôn lên môi anh một cái.
Thẩm Gia Mộc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng vẫn là mưa tạnh trời quang, dỗ dành vợ so với việc vác vật nặng chạy nhanh còn mệt mỏi hơn!
(*) “川" : chữ “sông" trong tiếng trung
Thẩm Kiến Đàn húp một muỗng cháo, nhìn theo ánh mắt bà xã, đặt chén sứ xuống thật mạnh, lúc này Tần Tĩnh mới hoảng sợ quay đầu lại lườm ông. Thẩm Kiến Đàn nhớ tới mấy năm trước, lúc Thẩm Gia Giai dọn nhà đi đã nói những lời đó, trong bụng càng thêm khó chịu, cuối cùng cảm thấy mới sáng sớm mà bà xã đã khiến ông ngột ngạt như vậy, lời nói cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
“Năm ấy khi Thẩm Gia Giai chuyển đi, tôi nói với bà những gì, bà đã quên nhanh như vậy rồi sao?"
Trong lòng Tần Tĩnh có chút sợ hãi, cũng không dám thở mạnh, cho đến bây giờ bà vẫn còn nhớ ánh mắt lạnh lẽo của chồng mình năm đó cùng với câu nói làm tổn thương người khác, con trai chỉ thương xót nhìn lướt qua, con gái không ngừng rơi nước mắt, tất cả đều giống như những thanh đao lăng trì trong xương cốt bà, trong nháy mắt bà liền hiểu từ “hèn hạ" trong miệng chồng là từ đâu mà đến - hóa ra, bản chất bà quá tùy tiện, cho nên mới khiến người ta cảm thấy khinh bỉ. Đột nhiên những oán hận ùn ùn kéo đến, vì cái gì mà phải tùy tiện đây? Còn không phải là bởi vì những lời nói tổn thương người khác của bọn họ cứ từng nhát từng nhát chém vào xương thịt của bà!
Thẩm Kiến Đàn nhìn bà xã không nói một lời nào, cũng không nói nữa, húp sạch bát cháo, gấp tờ báo đứng lên mặc áo khoác quân đội vào, nhìn bà xã một cái, cuối cùng đưa ra lời cảnh cáo: “Lúc không có chuyện gì làm thì cùng Tiểu Kiều tâm sự nhiều một chút, tôi thấy đứa trẻ này rất tốt, bà thu lại cái ý định chen tay vào làm bậy của mình đi, an phận mà hưởng phúc cháu trai mới là đứng đắn!"
“Ừ." Trong lòng Tần Tĩnh một vạn lần không muốn, nở nụ cười yếu ớt gật đầu, tiễn chồng ra cửa, quay vào liền gọi lính cần vụ chuẩn bị xe đến nhà Thẩm Gia Giai.
Thẩm Gia Mộc trực tiếp lái xe đưa Lâm Tiểu Kiều đến khu xây dựng của thành phố, gần đây khu đó mới xây nhà bán hoặc cho thuê chủ yếu cũng tập trung ở một chỗ. Anh thuộc phái hành động, một khi đã có tính toán, thì dù có sấm chớp bão giật cũng phải thực hiện được, đối với lần này, trong lòng Lâm Tiểu Kiều có chút không thoải mái. Nếu là trước khi cưới, có người đàn ông vội vàng nói mua nhà để cưới cô, không chừng trong lòng cô còn có thể tranh thủ vui mừng một trận. Chẳng qua là sau khi kết hôn, tính toán kỹ lưỡng là điều tất yếu, vậy mà anh lại cố chấp muốn mua nhà, trong lòng cô có chút không nỡ.
“Thẩm Gia Mộc, nếu không thì xem qua nhà cũ một chút, bây giờ rất nhiều nhà đã qua sử dụng cũng vẫn rất tốt." Lâm Tiểu Kiều thử thượng lượng.
Thẩm Gia Mộc không nói hai lời liền kéo Lâm Tiểu Kiều xuống xe, bởi vì anh mặc quân trang cho nên hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường. Da mặt anh dày, không nhìn những ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, kéo Lâm Tiểu Kiều sải bước đi vào phòng môi giới, nhận thấy được cô vùng vẫy, trước mặt mọi người anh ôm eo của cô, chỉ có thể thấp giọng nói: “Ngoan nào! Anh cũng không thể để cho con của bà xã ở nhà của người khác được!"
Lâm Tiểu Kiều dở khóc dở cười, đây là ngụy biện cái gì vậy: “Lời nói của anh toàn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt thôi... Bây giờ ở nhà cũ đi, nhiều tiện nghi như vậy ở cũng đâu mất miếng thịt nào."
Thẩm Gia Mộc lười phải tranh luận cùng cô, ỷ vào ưu thế chiều cao, trực tiếp lôi cô vào phòng môi giới. Hai tay anh đặt trên vai Lâm Tiểu Kiều, đẩy cô về phía trước, lập tức liền có nhân viên bán hàng từ bốn phía đi tới, tha thiết hỏi thăm. Lâm Tiểu Kiều bị hỏi đến mức đầu óc choáng váng, chỉ có thể đáng thương nhờ Thẩm Gia Mộc giúp đỡ rồi đi về phía salon ngồi trên đó nhàn nhã chơi điện thoại di động. Người nào đó thấy bộ dạng như vậy của bà xã, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.
Nhân viên môi giới nhìn tình hình này cũng biết người đàn ông này quyết định tất cả, mặt nở nụ cười đi đến gần, đặt tập tài liệu trong tay ở trước mặt Thẩm Gia Mộc. Còn chưa nói gì, chỉ thấy Thẩm Gia Mộc nhẹ nhàng kéo Lâm Tiểu Kiều đến cạnh mình, lại cầm tờ khai xanh xanh đỏ đỏ đưa cho cô, giọng nói cưng chiều, không chút cố kỵ còn những người khác ở bên cạnh: “Em nhìn một chút xem thích căn nào?"
Lâm Tiểu Kiều nhức đầu, nhìn một lúc cũng không thể nhìn ra cái lí do mà mình tới đây, mờ mịt nhìn Thẩm Gia Mộc. Thấy dáng vẻ lờ mờ bối rối của cô trong lòng Thẩm Gia Mộc giống như bị mèo cào một cái, hơi ngứa một chút, lại nhớ lại những hình ảnh uốn lượn quanh co tốt đẹp tối hôm qua, hận không thể lập tức kéo cô về nhà hung hăng đè ở phía dưới.
Lâm Tiểu Kiều thấy Thẩm Gia Mộc nhìn mình chằm chằm, tròng mắt đen như mực phủ một tầng sắc thái dày đặc, thoạt nhìn dường như rất nguy hiểm, rồi lại kinh diễm phát hoảng. Đẩy mạnh anh một cái, người nào đó mới phục hồi lại tinh thần, bưng ly giấy lên uống một ngụm trà, anh mới nhắc tới chuyện chính: “Nếu không thì mua căn này? Hướng nam bắc, ánh sáng rất tốt, nơi này cũng không cách xa nơi làm việc của em, hai bên đường đi đều có quán ăn sáng, gần đó còn có siêu thị, rất thuận tiện cho sinh hoạt."
“Ừ." Lâm Tiểu Kiều nhìn giá một chút, tạm được, không tính là quá đắt, trong lòng cũng có thể chấp nhận, ít nhất so với căn nhà lúc trước nhân viên bán hàng giới thiệu đắt đến mức phải líu lưỡi thì căn nhà này khiến cô cảm thấy vừa ý hơn.
Thẩm Gia Mộc là một người sảng khoái, lập tức trả tiền đặt cọc, sau khi điền đầy đủ giấy tờ và xác định rõ ngày kí hợp đồng chính thức thì liền kéo cô rời đi. Ngồi lên xe, Lâm Tiểu Kiều vẫn giống như đang rơi vào trong sương mù bồng bềnh, như vậy là đã có một căn nhà? Thẩm Gia Mộc lái xe ra khỏi bãi đậu xe, vừa nhìn đường, vừa dặn dò cô: “Hồi trước đưa cho em cái thẻ, tiền bên trong đó cũng đủ để mua căn nhà này, đến ngày chính thức ký hợp đồng, anh không thể cùng em đến đây được, em đọc kĩ hợp đồng rồi hẵng kí tên, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
“Vâng." Lâm Tiểu Kiều gật đầu, kéo lại suy nghĩ, nghiêm túc nói với Thẩm Gia Mộc, “Trên bất động sản viết tên của anh nhé... Thẩm Gia Mộc, lần đầu tiên em yêu cầu anh, anh đừng từ chối. Con người của em, nói khó nghe thì luôn nay Tần mai Sở (*), mỗi lần đi dạo phố mua quần áo thì em đều rất hối hận, em sợ em đối với anh... Hơn nữa, em không hi vọng có người nói em là vì căn nhà này mà gả cho anh."
(*) : nay Tần mai Sở ý chỉ những người hay lật lọng, thường thay đổi quyết định của mình một cách nhanh chóng, bất thường.
Sắc mặt Thẩm Gia Mộc trầm xuống, quẹo xe vào một con hẻm bỏ hoang, nơi này đã bị phân vào khu phá bỏ và dời đi nơi khác, vì vậy không có nhiều người. Hô hấp của anh dồn dập, thoạt nhìn trông rất tức giận, châm một điếu thuốc hút một hơi, giống như một con sư tử nóng nảy, đẩy cửa xe ra, dụi tàn thuốc lên tường mới lên xe lại, sắc mặt vẫn tối tăm đáng sợ như cũ: “Lâm Tiểu Kiều, anh không phải là em đi mua quần áo! Nay Tần mai Sở? Có ý gì? Em đã kết hôn có biết hay không?! Việc kết hôn của quân nhân là được pháp luật bảo vệ có biết hay không? Anh không đồng ý thì người nào cũng không thể khiến chúng ta li hôn!"
Từ lúc Lâm Tiểu Kiều quen biết anh tới nay chưa từng thấy anh giận dữ như vậy, trong lòng hối hận vì đã lỡ lời, rồi lại không lấy lại được thể diện. Cô đành phải thay đổi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Gia Mộc thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng bực bội, sắc mặt càng thêm khó coi, nhấn chân ga một cái, chiếc xe với tính năng vô cùng tốt phóng vụt ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Lâm Tiểu Kiều cũng không dám nói gì, môi Thẩm Gia Mộc mím chặt thành một đường chứng tỏ giờ phút này anh rất không vui. Rất ít khi tình huống ngột ngạt như thế này xảy ra, Lâm Tiểu Kiều cảm thấy có chút bất an, mới kết hôn có hai ngày mà hai người đã bắt đầu chiến tranh lạnh, nếu thế thì hơn chục năm nữa sẽ như thế nào, cô thực sự không dám tưởng tượng tiếp.
Thẩm Gia Mộc lái xe, thỉnh thoảng đuôi mắt lại liếc về phía người phụ nữ, anh rất hận không thể một phát bóp chết cô! Anh thừa nhận, trong chuyện kết hôn này, tốc độ của hai người đúng là quá nhanh, nhưng mà anh cũng cho rằng cô là người phụ nữ sẽ đi cùng anh đến suốt đời, vậy mà tại sao cô có thể nói ra những lời khó nghe như “ nay Tần mai Sở"? Mặc dù anh là quân nhân, lí trí luôn bình tĩnh, nhưng cô không biết anh cũng là một người đàn ông bình thường sao? Lời nói như vậy cũng có thể khiến anh tức giận đến mức không kiềm chế được, cũng sẽ khiến anh mơ hồ cảm thấy sợ hãi, sợ cô và anh sẽ đi đến ngày đó. Nếu như ngày đó đến thật, sự kiêu ngạo về hạnh phúc của anh trong nháy mắt cũng sẽ bị đập vỡ tan nát!
Vào trong sân, hai người một trước một sau, hôm nay Thẩm Kiến Đàn không bận việc cho nên về nhà sớm hơn mọi ngày, đang cắt tỉa hoa cảnh trong sân vườn. Lâm Tiểu Kiều nở một nụ cười, chào hỏi qua một chút rồi lên lầu trở về phòng. Thẩm Gia Mộc cho là cô cố ý thể hiện thái độ, lại cảm thấy mấy ngày nay có phải anh cưng chiều cô quá mức rồi không, cố tình không quan tâm đến cô, chậm rãi ngồi trên ghế salon.
Tần Tĩnh từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn thấy con trai ngồi một mình trong phòng khách, có chút sửng sốt, khó có khi Lâm Tiểu Kiều không bám dính bên cạnh anh. Bà đi đến, lấy ra một hộp đựng nữ trang, để trước mặt anh: “Cầm cho vợ của con này, đỡ phải nói mẹ là mẹ chồng mà ngay cả quà cưới cũng không tặng được cho con dâu."
Thẩm Gia Mộc quan sát Tần Tĩnh mấy phút, vẫn không thể nào suy nghĩ ra, tại sao thái độ của mẹ lại bỗng nhiên thay đổi. Cuối cùng, vẫn là Tần Tĩnh tự mình nói ra nguyên nhân: “Hôm nay mẹ đến nhà của chị con, qua nhiều năm như vậy khó có khi chị con lần đầu tiên chịu hòa nhã nói chuyện của Diệp Mặc với mẹ. Sau đó chị con nói là vợ con có chút chuyện cần phải nói với ba mẹ, làm gì có khoảng cách, thù hận giữa mẹ con? Mẹ đoán, trong chuyện này, trái lại thì vợ con đã khuyên giải chị con không ít."
Thẩm Gia Mộc gật đầu, cũng không nói gì nữa. Thẩm Kiến Đàn đi tới, rửa tay đi lấy tờ báo quân sự vừa được đưa tối, hai tay nắm chặt hai bên, rung một cái, tờ báo vang lên “loạt xoạt": “Lên xem Tiểu Kiều một chút, cha thấy sắc mặt con bé không tốt lắm, hình như không được thoải mái cho lắm... Hai đứa đều là thanh niên thì nên tập luyện nhiều vào, buồn bực ở trong phòng như bà già, tố chất cơ thể sao có thể tốt lên được? Đợi lát nữa ăn cơm, con đưa con bé ra ngoài đi dạo, nếu thực sự khó chịu thì đi bệnh viện khám xem sao."
Thẩm Gia Mộc không trả lời, nói cũng không nói, cầm cái hộp nhỏ mà mẹ cho, sải hai ba bước lên lầu. Đẩy cửa đi vào, Lâm Tiểu Kiều đang nằm trên giường đọc sách, anh đi đến, đặt hộp nữ trang trên tủ đầu giường, vừa cởi cà vạt xanh lục vừa nói: “Mẹ anh cho em, em đeo vào, bà nhìn cũng vui mừng hơn chút."
Lâm Tiểu Kiều thấy anh chịu nói chuyện với cô, mặc dù giọng nói không tốt lắm, nhưng cũng hòa dịu hơn nhiều, nghĩ một chút thì chuyện này cũng là lỗi của cô, liền nghe lời cầm hộp nữ trang lên, vừa mở ra nhìn, lửa giận liền bốc lên. Đóng nắp hộp “cạch" một cái, cô vung tay ném lên hộc tủ, người cũng không nói tiếng nào đã rúc vào chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Thẩm Gia Mộc nghe được âm thanh, xoay người lại nhìn, thấy cô đã bọc mình lại thật chặt, anh hoàn toàn không hiểu tình huống này là gì. Không vui nhíu mày hai cái, anh suy nghĩ một chút, cũng không để ý đến cô, cởi áo khoác đi xuống lầu. Cho đến giờ ăn cơm, anh cũng không lên lầu gọi cô, chỉ nói với cha mẹ là cô không thoải mái nên muốn nghỉ ngơi một chút.
Trong lòng Lâm Tiểu Kiều rất uất ức, không phải chỉ là lỡ lời thôi sao, sao anh lại có thể thể hiện vẻ mặt như vậy, suy đi nghĩ lại mắt liền đỏ lên, lấy chăn che những giọt nước mắt đang chảy. Lúc Thẩm Gia Mộc ăn cơm xong đi lên lầu, thấy cô nằm thẳng đứng dưới chăn, cũng có chút sợ hãi quá mức. Ở nhà cô bị ức hiếp coi nhẹ thành dáng vẻ đó, lúc trước anh đặt cô ở trong tim mà cưng chiều che chở, hôm nay lại đối xử với cô như vậy, sợ rằng sẽ thấy rất khổ sở. Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Mộc cũng không có chỗ mà than thở, không phải chính anh tự chuốc lấy phiền phức sao? Sáng mai phải trở về quân đội, trêu chọc khiến cô đau lòng, anh rất không yên tâm, cô chỉ là một cô gái nhỏ, nói linh tinh một câu, anh cần gì phải để ở trong lòng.
Đi tới khẽ kéo chăn, không có phản ứng, anh lại cúi đầu dáng vẻ dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan nào, anh nhìn một chút, có phải mắt lại đỏ rồi hay không?"
Lâm Tiểu Kiều vẫn không có phản ứng như cũ, chẳng qua là cả người ở dưới chăn càng thêm run rẩy, trong lòng Thẩm Gia Mộc đau đớn tự trách bản thân, anh đứng lên khiến chiếc chăn theo đó mà cũng bị kéo ra. Dù Lâm Tiểu Kiều cố chấp ngăn anh lại, chăn vẫn bị vén lên, anh khẽ vuốt mí mắt màu hồng nhạt của cô, đau lòng hỏi: “Mắt sưng lên chưa? Cổ họng có thoải mái không? Có muốn uống nước hay không?"
Lâm Tiểu Kiều không nói một lời nào, trong lòng Thẩm Gia Mộc càng ngày càng mềm mại, nghiêng mình tựa vào đầu giường, ôm cô vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu của cô, nhẹ giọng nói: “Không cần tức giận, là anh không tốt, anh không nên nói như vậy. Nhưng mà, em cũng có lỗi, có đúng hay không? Em nói như vậy, anh là đàn ông, trong lòng sẽ có cảm xúc như thế nào? Tiểu Kiều, chúng ta đã là vợ chồng, em nói như vậy làm tổn thương người khác rất nhiều."
“Em không có ý đó..." Cổ họng Lâm Tiểu Kiều nghẹn một cái, rất lâu mới nói được những lời này, “Chính là em không muốn để cho người khác cảm thấy căn nhà kia là em dùng hôn nhân để đổi lấy."
“Anh hiểu ý của em, nhưng mà em cũng không thể nói như vậy, anh sẽ suy nghĩ rất nhiều. Vốn là hai chúng ta từ khi quen nhau đến khi kết hôn cũng rất nhanh, rất nhiều điều còn cần thời gian để làm quen, trong khoảng thời gian này, cho dù là em hay là anh cũng phải thành thật đối xử với nhau. Có những lời một khi đã nói ra thì không thể rút lại được, nếu làm tổn thương người khác thì làm sao bây giờ?"
Lâm Tiểu Kiều mở mắt ra, nhìn anh một cái rất nhanh liền cúi đầu. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giơ tay đánh một cái thật mạnh vào cánh tay anh, cái miệng nhỏ nhắn chu lên tố cáo: “Anh có ý gì vậy? Rõ ràng em không xỏ lỗ tai, vậy mà anh còn đưa cho em một đôi hoa tai!"
“Hả?" Trong chốc lát Thẩm Gia Mộc không kịp phản ứng, nhìn theo ngón tay của cô mới bừng tỉnh hiểu ra, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, “Cái đó không phải anh đưa, đứng dậy, đi ăn cơm, rồi ông xã dẫn em đi mua những đồ trang sức khác!"
Lâm Tiểu Kiều cười một tiếng, đưa tay nhéo cái tay đang ở trên eo mình của anh, thấy anh cố ý giả bộ đau hít không khí, liền ngửa đầu hôn lên môi anh một cái.
Thẩm Gia Mộc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng vẫn là mưa tạnh trời quang, dỗ dành vợ so với việc vác vật nặng chạy nhanh còn mệt mỏi hơn!
Tác giả :
Bát Trà Hương