Tham Hoan

Chương 10: Đêm tân hôn

Nếu như nói lúc trước Trần Nhã còn có chút mong đợi, thế thì bây giờ, tất cả toàn bộ ảo tưởng đều đổ sụp ngay trước mắt, Lâm Tĩnh Hảo bảo bình thường Thẩm Gia Mộc giống như một tên đầu gỗ không hiểu phong tình, thế mà trong một thời gian ngắn như vậy lại ở chung một chỗ cùng một người con gái. Trần Nhã cảm thấy đây không phải là điều tổn thương nhất, mà điều làm cho bà cảm thấy khó chấp nhận là, gần đây con gái nhỏ đang giữa đợt chiến dịch nên bình thường ít xuất hiện lại đang qua mắt bà khi bà chuyên tâm chăm sóc cho con gái lớn, nhận được sự ưu ái của Thẩm Gia Mộc.

Lâm Lạp không có nhiều suy nghĩ như Trần Nhã, dù sao, cho dù là Lâm Tĩnh Hảo hay là Lâm Tiểu Kiều, chỉ cần có thể kết hôn cùng Thẩm Gia Mộc, con đường làm quan bằng phẳng của ông sẽ có thêm nhiều sự trợ giúp lớn. Chỉ là, bởi vì liên quan đến Thẩm Gia Mộc, bây giờ càng nhìn con gái nhỏ ông lại càng yêu thích khi gặp cô cũng đều là bộ dạng tươi cười rạng rỡ hiền lành của một người cha.

Lâm Tiểu Kiều nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã đến giờ: “Ba mẹ, con còn phải đi báo cáo đã, buổi trưa nên chắc không về kịp để ăn cơm, con đi trước đây."

Vốn Trần Nhã còn có lời muốn hỏi cô, thấy cô vội vã giống như cơn gió chạy đi, tức giận đến mức cầm chiếc đũa ném “Choang" một cái trên mặt bàn đá cẩm thạch: “Ông nhìn đi, ông nhìn đi, thật là càng lớn càng không nghe lời! Ngay cả phép tắc cơ bản nhất cũng không còn!"

Lâm Lạp ung dung uống sữa tươi, liếc mắt Trần Nhã nhìn một cái, không vừa lòng trách mắng: “Bây giờ xem ra, Thẩm Gia Mộc đối với Tiểu Kiều rất vừa lòng, bà không có việc gì thì ít nói vài câu, Có bản lĩnh thì suy nghĩ cách khiến tình cảm của bà và Tiểu Kiều tốt hơn một chút đi, về sau con trở thành con dâu của Thẩm gia, bà cũng dùng giọng điệu này để nói chuyện với con sao?"

Trần Nhã nhìn người chồng đã phát tướng, trong lòng đầy lạnh lẽo, bà có chút không rõ tại sao năm đó bà lại cố chấp với người đàn ông này như vậy. Bà có gia thế bậc trung, hơn nữa điều kiện bản thân tốt đẹp nên vốn có thể gả cho một người có điều kiện rất tốt. Thế nhưng bà cố tình lựa chọn cái ngày tuyết rơi đó để đến thư viện, ngày hôm đó lại cố tình gặp Lâm Lạp khôi ngô tuấn tú. Khi đó ông còn giống rất nhiều nam sinh ngượng ngùng khác, nói cùng bà hai câu sẽ xấu hổ, bà vì ông mà động lòng, bà vì yêu mà điên cuồng, cho nên, bà không để ý sự phản đối của người trong nhà mà gả cho ông lúc đó vẫn còn hộ khẩu nông thôn.

Qua nhiều năm như vậy, Lâm Lạp chưa từng đi tìm những người phụ nữ khác ở bên ngoài, vui mừng sao? Đúng là có, nhất là khi các phu nhân khác kể lể rằng chồng mình đêm không về nhà thì Trần Nhã sẽ ngẩng cao đầu mà cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. Thế nhưng bà hiểu được trong lòng chồng bà cái gì mới là quan trọng nhất, nên nếu có một ngày nào đó khi ông không có cách nào chịu đựng được sự bành trướng dần dần của quyền lực và dục vọng thì bà nên làm thế nào? Tuyệt vọng? Khóc? Khi giờ phút này thật sự đến thì Trần Nhã mới hiểu được, làm sao còn có thể thế nào? Chỉ còn lại mờ mịt vô tận, giống như một người lữ hành lạc đường, quanh đi quẩn lại, làm thế nào cũng không thoát khỏi cảnh khốn cùng.

“Lâm Lạp, năm đó khi chăm sóc Tĩnh Hảo, tại sao ông không nói để tôi cũng chăm nom Tiểu Kiều tốt một chút?" Trần Nhã nói xong một câu này, cảm thấy cơn tức trong lòng càng lúc càng lớn, mất hết khẩu vị, không để ý đến ánh mắt mãnh liệt của chồng sắp xuyên thấu cơ thể mình mà lên lầu.

Ngày đầu tiên Lâm Tiểu Kiều đi làm có thể nói là hết sức thuận lợi, tuy là có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm. Bởi vì là người mới, mọi người cũng chăm sóc rất nhiều, chỉ là khi nhìn thấy cấp trên của mình thì có sửng sốt vài giây. Suy nghĩ kĩ một chút, lúc phỏng vấn giám khảo có phân chia vị trí, đối với thân phận của anh cô cũng không quá khó khăn để đoán ra, chỉ là người đàn ông trẻ tuổi như vậy lại có thể trở thành chủ của một công ty cao cấp thật sự làm cô khó có thể tiếp thu được.

Tổng giám đốc nhìn ánh mắt kì quái của cô, tìm tòi nghiên cứu trong đó khiến Lâm Tiểu Kiều rất không thoải mái, mà anh thể hiện ra quá nhiều sự quan tâm lại làm cho cô ở giữa một đám trợ lý như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Kết thúc phần giới thiệu bản thân, đột nhiên anh hỏi một câu “Cô là con một sao", sau khi nhận được đáp án phủ định của cô, anh giống như một con sư tử đã ăn no thỏa mãn, ung dung trở về văn phòng, để lại Lâm Tiểu Kiều đầy một bụng nghi hoặc.

Lục Nham tựa vào bên cạnh bàn làm việc màu đen, cách một tấm ngăn bằng thủy tinh thật dày nhìn cô gái ở phòng bên ngoài đang cầm một chồng tài liệu, bộ dáng mím môi ngồi tại chỗ cẩn thận sắp xếp lại. Gần như là ngay lập tức, Lục Nham cũng nhớ tới ở hàng cây xanh trên phố Đạt Mỗ có một cô gái cười lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp.

“Lâm Tiểu Kiều..." Lục Nham cười yếu ớt lẩm nhẩm một lần, tiếp theo lại cười sâu hơn nhẩm một cái tên khác, “Lâm Tĩnh Hảo..."

Ngày tiếp theo, chạy lên chạy xuống, bắp chân đau nhức, Lâm Tiểu Kiều đang suy nghĩ nếu về nhà dùng nước nóng ngâm chân, Thẩm Gia Mộc sẽ giật mình. Cô cười cười, thở ra một hơi, mệt mỏi cũng theo đó tan đi hết. Bĩu môi, nỗi oán trách bỗng dâng lên mãnh liệt, không biết vì sao khi đứng trước mặt Thẩm Gia Mộc, cô rất thích càu nhàu, điều này làm cho cô có chút không vui, nhưng hết cách rồi, cuối cùng chính cô vẫn không khống chế nổi.

“Làm sao mà giọng nói nghe qua như không có chút sức lực nào vậy?" Dường như Thẩm Gia Mộc cười nhẹ một tiếng, “Ngày đầu tiên đi làm rất mệt sao?"

“Ừm, bây giờ em đói chết rồi. Đúng rồi, anh ăn cơm chưa?"

“Ăn rồi... Hôm nay ban đêm có chiến thuật huấn luyện, buổi chiều anh cùng người trong đoàn giáo huấn trưởng ban nghiên cứu một chút, sau đó nhân tiện đi đến nhà đội trưởng ăn chực bữa cơm."

“Ồ... Có người luôn đi ăn chực, thật không biết ngại!" Lâm Tiểu Kiều cố ý khiến anh xấu hổ.

“Việc này thì có gì mà phải ngại? Bọn họ ai cũng có gia đình, anh chỉ có một mình, hậu cần lớn nhất chính là căn tin, thỉnh thoảng mới ăn chực của bọn họ đã là rất thoải mái rồi." Ngược lại Thẩm Gia Mộc da mặt dày, mặt không đổi tim không đập nói.

“Không phải anh biết nấu ăn sao? Tại sao vẫn còn đi làm phiền nhà người khác vậy?" Lâm Tiểu Kiều nói xong có phần khinh thường, “Này....Thẩm Gia Mộc, anh không thể lười như vậy được."

“Không phải là lười, mà là mệt, mỗi ngày đều mệt như chó, ra sân huấn luyện một chút cũng chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc, làm gì còn có lòng dạ để nấu cơm." Thẩm Gia Mộc nói đến đây, dừng khoảng hai mươi mấy giây, cảm thấy rõ ràng đầu điện thoại bên kia cứng lại, mơ hồ có âm thanh kiềm chế hít vào, đúng lúc đó anh hỏi, “Nếu không thì em gả cho anh? Mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn?"

“Được..." Lời này là hít hít mũi mới nói ra được, đợi tiếng cười trầm ổn của riêng Thẩm Gia Mộc truyền đến thì Lâm Tiểu Kiều mới kịp phản ứng, vội vàng phủ nhận. “Không đúng, ý em không phải là vậy..."

“Tiểu Kiều, anh hiểu mà, đi trên đường thì không cần gọi điện thoại, sau khi về đến nhà thì gọi lại cho anh, nếu mệt cũng không cần tự đi về, em cứ thuê xe, lần sau gặp nhau anh sẽ thanh toán!" Thẩm Gia Mộc không đầu không đuôi nói hết một câu này thì cúp điện thoại, như là có chuyện rất gấp.

Lâm Tiểu Kiều nhăn mũi, bỏ điện thoại di động vào trong túi, cũng không suy nghĩ nhiều, thuê xe trở về nhà. Sau khi vào nhà thì gặp Lâm Tĩnh Hảo ở cửa, từ sau khi Thẩm Gia Mộc tới đón cô thì sáng sớm hôm sau hai chị em vẫn không gặp mặt. Lâm Tiểu Kiều cho rằng dù sao nhìn thấy nhau nếu không phải là xấu hổ thì cũng là chế giễu, định trốn tránh không gặp chị ấy một thời gian, ai biết là vẫn chạm mặt nhau.

Cảm xúc mong đợi một lần cũng chưa từng xuất hiện, hai người gật đầu cười một cái, thậm chí chào hỏi vài câu. Lâm Tiểu Kiều có phần chán ghét mình như vậy, thật giả dối, thế nhưng cô cũng hiểu được, chắc chắn Lâm Tĩnh Hảo cũng có cảm giác như thế - một người luôn luôn như vậy, bạn thật sự rất ghét cô ấy, nhìn cô ấy chỗ nào cũng không thuận mắt, nhưng mà chính bạn cũng hi vọng cô ấy có thể sống tốt hơn so với mọi người, thậm chí còn tốt hơn so với chính mình.

Không phải bởi vì cô là thánh mẫu, chỉ đơn thuần là bị ảnh hưởng bởi quan hệ ruột thịt mà thôi. Cũng giống như khi cô nhớ lại hồi học đại học, chính mình vô cùng ghét trường học của mình, nhưng lại không thể nhìn người khác cũng ghét nó. Có một lần trường có bạn học quyên góp cho học viện chỗ cô một tòa nhà, Lâm Tiểu Kiều quệt miệng, cô với bạn ở chung phòng cùng nhau mắng “Vẫn còn có người quyên góp cho cái trường rách nát này một tòa nhà, thật là tiền nhiều hơn rác", nhưng quay người lại lại khoe với người ngoài trường ai đó lại quyên góp cho trường chúng ta một tòa nhà đẹp như vậy nha!

Tâm lý mâu thuẫn như vậy khiến cho Lâm Tiểu Kiều trăm mối vẫn không có cách giải, cuối cùng chỉ có thể kết luận vì thói hư tật xấu của mình, dù sao nội tâm cũng không thể quang minh thẳng thắn vô tư là sự thật, như vậy có một hai khối bóng ma trong lòng cũng là bình thường. Sau khi thoải mái lại, Lâm Tiểu Kiều mới nhớ phải gọi điện thoại cho Thẩm Gia Mộc, kết quả bên kia không có người nghe máy, cô liền gọi thêm vài lần, đều là không có người nghe, gửi tin nhắn hỏi một câu xong liền đi ăn cơm, di động cũng ném trên giường không để ý.

Khi quay trở lại mới thấy một cuộc gọi nhỡ của Thẩm Gia Mộc cùng một tin nhắn, trước khi mở tin nhắn, nhìn qua một lần, sắc mặt Lâm Tiểu Kiều bỗng thay đổi. Thẩm Gia Mộc nói “Vừa rồi gửi báo cáo kết hôn đi, cấp trên đã đồng ý qua vài ngày sẽ phê chuẩn cho anh trở về."

Lâm Tiểu Kiều không nghĩ anh sẽ hành động nhanh như vậy, lập tức gọi lại: “Nhanh như vậy sao?"

“Ừ, anh quấy rầy đội trưởng của anh một giờ, chạy mười kilomet vòng quanh núi, ông ta mới không kiên nhẫn nói sẽ phê chuẩn cho anh sớm một chút, ông ta đi nhờ vả quan hệ." Hình như Thẩm Gia Mộc còn thở hổn hển, trong giọng nói không giấu được đắc ý cùng vui mừng, “Trong nhà anh cũng vậy, nói hay lắm, báo cáo vừa đưa ra sẽ kết hôn, ngoài mặt kiểm tra chính trị của em, ba mẹ anh nói tối nay sẽ đến nhà em, đối với hôn lễ em có ý kiến gì cứ nói thẳng là được, em thích là tốt rồi, nhưng mà cũng đừng quá mệt mỏi."

Lâm Tiểu Kiều căn bản không thể tham gia vào rất nhanh đã bị bốn cha mẹ định xong ngày tổ chức hôn lễ, bề ngoài bổ sung kiểm tra chính trị thì vợ chồng Thẩm Kiến Đàn đều ngồi bên cạnh cô. Trong lòng cô không ngừng run rẩy. Tần Tĩnh đối với cô không thân thiết bằng Lâm Tĩnh Hảo, cô cũng không quá để ý, dù sao sống cũng là sống cùng Thẩm Gia Mộc, thế nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Kiến Đàn thật sự rất dọa người.

Lại nhìn Lâm Lạp mặt đỏ phừng phừng và nét mặt không chút thay đổi của Trần Nhã, Lâm Tiểu Kiều thờ ơ quay đầu lại, suy cho cùng thì vẫn còn trẻ, vẫn sẽ có một chút mất mát, chẳng qua là cố sức che giấu mà thôi. Từ nhỏ đến lớn là hai mươi tư năm, bọn họ chưa từng quan tâm chăm sóc cho cô, lúc này đây, cô gả cho Thẩm Gia Mộc cũng coi như là một việc náo động nhà bọn họ thôi. Lâm Tiểu Kiều thừa nhận, trong chuyện này, chính xác là cô lợi dụng Thẩm Gia Mộc, dựa vào Thẩm Gia Mộc để làm thỏa mãn tâm tư nhỏ mọn của mình. Cô có phần hoài nghi mình có phải là một cô gái tốt hay không, nhưng mà cô cũng không hoài nghi cô sẽ nghiêm túc bảo vệ chính mình và tình cảm của anh. Lợi dụng một ít sự giúp đỡ vừa khéo là của Thẩm Gia Mộc, chỉ thế thôi, trong lòng của cô vẫn có anh, việc này cũng không hề mâu thuẫn.

Tiếp theo chính là loay hoay đau đầu về việc chuẩn bị hôn lễ, ban ngày đi làm, sau khi tan tầm sẽ sắp xếp lại một số vấn đề chi tiết trong hôn lễ. Ba tháng bận bịu vất vả trôi qua, Thẩm Gia Mộc ngoại trừ nhận giấy chứng nhận kí tên ngày đó thì từ đầu đến cuối đều không xuất hiện. Từ trong miệng Thẩm Kiến Đàn mới biết quân khu bọn họ có cái gì đó giống như diễn tập, như vậy chút bất mãn trong lòng Lâm Tiểu Kiều mới biến mất.

Việc xin nghỉ để kết hôn, cô cũng đề cập qua với Lục Nham, chỉ là mới đi làm không đến một năm đã xin nghỉ dài hạn, việc này cũng khó có thể dễ dàng phê chuẩn. Lục Nham vẫn cứ đè ép hơn nửa tháng, cuối cùng cô lấy việc nghỉ phép đổi lấy việc nghỉ dài hạn thì anh mới kí tên. Tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy, Lâm Tiểu Kiều cũng cảm thấy rất tốt, thời đại bây giờ, một bộ phận rất lớn mọi người đều xem mắt sau đó kết hôn, ít nhất cô và Thẩm Gia Mộc còn có tình cảm, so với những người đó là đã tốt hơn rất nhiều rồi. Cho nên, đối với việc cưới chui này, cô cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, nhưng mà cuộc sống sau này còn phải dựa vào hai người cùng duy trì, trái lại về điểm này cô suy nghĩ không ít.

Đến hôm thực sự kết hôn, Lâm Tiểu Kiều mới ý thức rằng, đối với Lâm Lạp mà nói, mình rốt cuộc là cái gì? Toàn bộ đại sảnh được đặt riêng, bạn bè đồng nghiệp của cô cộng lại không tới hai bàn, bạn bè thân thích của Lâm gia và Trần gia có riêng một bàn, thân thích bên Thẩm gia có bốn bàn, đồng đội của Thẩm Gia Mộc không tới được, đội trưởng dẫn theo hai người tới đây xem như là đại diện. Còn lại mấy chục bàn tất cả đều là giới chính trị, quân đội, toàn người có máu mặt. Lâm Lạp cười cầm rượu trắng tới từng bàn chào hỏi, làm thế nào ý cười cũng không ngừng lại được, nhìn bộ dáng tham lam kia Lâm Tiểu Kiều chợt thấy ghê tởm.

Thẩm Gia Mộc thấy sắc mặt của cô không tốt, đưa cô vào phòng nghỉ rồi rót một ly trà nóng cho cô: “Uống một chút, nghỉ ngơi trước một lát, đợi lát nữa có anh đây, đừng sợ."

“Thẩm Gia Mộc..." Nắm trong lòng bàn tay là ly trà ấm áp, mũi của Lâm Tiểu Kiều có chút chua xót, “Mấy tháng này anh đi đâu vậy?"

Thẩm Gia Mộc thấy cô trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhăn nhó như sắp khóc, vội vàng dỗ dành cục cưng bảo bối: “Tiểu Kiều, đừng khóc... Anh bận diễn tập quân sự mà, chỗ đó chính là một sườn núi, không có tín hiệu, cho nên anh mới không gọi điện cho em được. Em đừng tức giận, em muốn đánh anh mắng anh đều được, nhưng đừng khóc được không, ánh mắt đỏ lên này của em giống như một chú thỏ trắng nhỏ vậy, trong lòng anh sẽ rất hoảng sợ."

Nói xong, anh thật sự cầm tay cô hướng về phía người mình mà đánh, Lâm Tiểu Kiều tránh khỏi tay anh, ôm cổ của anh, kề sát vào chỗ xương quai xanh của anh, hít hít mũi nói: “Hôm nay cho dù thật sự kết hôn, khi nhận giấy chứng nhận anh trở về kí tên xong liền rời đi, cũng chưa nói hơn hai câu. Bây giờ em là bà xã của anh, cho nên về sau anh không được như vậy nữa, có chuyện gì anh phải nói cho em biết, hai vợ chồng sẽ cùng nhau đưa ra biện pháp giải quyết, anh không thể giống cha em để trong lòng chút chuyện như vậy sau đó sẽ mang em đi bán."

“Bà xã, anh chỉ diễn tập quân sự một chút, không giống như em nói nghiêm trọng như vậy, lần này có phần hơi gấp gáp, anh cũng chưa quen việc mình đã có một nàng dâu nhỏ, sau này anh đi đâu nhất định sẽ báo cho em biết đầu tiên." Thẩm Gia Mộc nhẹ nhàng quấy nhiễu trong lòng cô. “Về phần ba em như vậy, em yên tâm, trong lòng anh chỉ có hai chuyện, việc trong quân đoàn và em, cho dù là dưới tình huống như thế nào, anh cũng sẽ không vứt bỏ em, anh sẽ luôn đối tốt với em, bất luận là trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn, em đều là người phụ nữ duy nhất trong đời này của anh."

Lâm Tiểu Kiều vừa nín khóc thì nước mắt lại chuẩn bị dâng lên, chớp mắt hai cái, cười đẩy anh ra, kéo cánh tay anh, cùng đi ra ngoài chào đón khách khứa. Khi tất cả mọi phiền phức đều kết thúc thì Lâm Tiểu Kiều cũng cảm giác toàn thân mình đều mệt mỏi rã rời, Thẩm Gia Mộc đau lòng sờ mặt cô, nhường cô đi tắm rửa, còn mình ở trong phòng ngủ dọn dẹp giường đệm.

Lâm Tiểu Kiều cũng không còn ý muốn đi tắm, vội vàng tắm rửa qua một chút rồi mặc áo choàng tắm đi ra, Thẩm Gia Mộc thấy cô đi tới, rất nhanh cho tay vào trong gối giả bộ đang nằm lên trên, gọi cô qua đây nằm, tự mình cầm áo ngủ vào phòng tắm. Đến khi thật sự nằm ở trên giường lại không có cảm giác buồn ngủ, Lâm Tiểu Kiều ngẩn người nhìn trần nhà, có một số việc sẽ xảy ra vào đêm nay, cô không phải nữ sinh ngây thơ, đương nhiên hiểu đó là việc gì.

Trên mặt nóng rần lên, nhớ tới cô đã từng thấy qua một chút trong đoạn clip ngắn, cô vui mừng kêu lên một tiếng rồi nhào vào ga giường màu đỏ thẫm. Mà Thẩm Gia Mộc khi đi ra chính là thấy một cảnh tượng như này, áo choàng tắm của bà xã nhà anh mở ra một nửa, lộ ra một mảng da thịt thơm ngát trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, ở trên ga giường đỏ thẫm càng làm nổi bật sự đáng yêu. Bình thường Thẩm Gia Mộc sẽ cẩn thận chặt chẽ, thực tế bên trong cũng chỉ là một người đàn ông, nhìn thấy việc này anh không tự chủ được nuốt nước bọt một cái, lắc lắc đầu, đi tới.

“Tiểu Kiều..." Thẩm Gia Mộc cũng không thích quanh co, từ trước đến nay đều vào thẳng chủ đề, cởi áo choàng tắm, để trần một nửa. Lộ ra thân hình cường tráng bao phủ ở trên lưng cô.

“A?" Cơ thể Lâm Tiểu Kiều run lên, bởi vì xấu hổ, cơ thể càng thêm mẫn cảm, “Anh đừng đè lên em, rất nặng đó."

Thẩm Gia Mộc làm lơ lời nói của cô, vén mái tóc dài của cô sang một bên, bắt đầu cắn mút vành tai, cổ và vai của cô. Lâm Tiểu Kiều trợn tròn mắt, không biết nên nhìn về phía nào, nơi đó chỗ bụng dưới trở nên ngứa ngáy, dường như đang chờ đón cái gì. Thẩm Gia Mộc ngoài miệng liên tục làm việc, dưới tay cũng không ngừng hoạt động, cởi áo choàng tắm của cô, sờ một đường xuống dưới.

Cảm xúc trắng mịn mềm mại trong tay nhóm lên dục vọng được giấu dưới quân trang của Thẩm Gia Mộc. Hô hấp càng ngày càng nặng nề, môi dời xuống, dừng ở bộ lưng trắng như tuyết của cô. Cô run rẩy, thỉnh thoảng bật ra một hai tiếng rên rỉ đầy xấu hổ. Thở dài. Thẩm Gia Mộc giống như là mê muội không rời ra được khỏi cơ thể của cô, nghĩ thầm muốn đem cô ăn hết, nuốt vào trong bụng, như vậy cô sẽ vĩnh viễn thuộc về anh.

Thẩm Gia Mộc đứng dậy, Lâm Tiểu Kiều còn chưa kịp phản ứng, anh đã xoay người cô lại, mặt đối mặt kéo đùi của cô. Nội y và quần lót của cô vẫn mặc trên người, anh nhìn thấy thật bất tiện, một bàn tay nâng cái mông vểnh cao của cô lên, tay kia thì xé quần lót ren màu đỏ của cô.

Lâm Tiểu Kiều lấy tay đè tay anh lại, nhưng lại không ngăn cản được Thẩm Gia Mộc, còn cách một lớp nội y cùng màu, anh đã cắn hai quả anh đào màu hồng nhạt, vươn lưỡi liếm chúng, bộ dáng yêu thích kia khiến cho cô ngượng ngùng thầm nghĩ muốn đẩy đầu của anh ra, che hai nơi xấu hổ ở trên và ở dưới.

“Tiều Kiều ngoan.... Bảo bối... Cởi áo lót ra, tay anh giờ không rảnh." Anh một mặt xé quần lót một mặt ra lệnh cho cô, âm thanh đã khàn khàn.

Lâm Tiểu Kiều không nói lời nào, chỉ biết che hai mắt của mình, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Thẩm Gia Mộc cười, cởi quần lót của cô, mặc cho mảnh vải nhỏ bé vẫn ở bên đùi phải, lại vươn tay cởi áo lót của cô. Thò tay ra sau lưng cởi một cái, khuy áo liền mở ra, lại cởi xuống phía dưới, hai dây áo như vô hình lên tiếng trả lời mà đứt.

Lâm Tiểu Kiều hoảng sợ kêu một tiếng, không ngừng kêu đau, Thẩm Gia Mộc cúi người liếm hai vệt dậy hồng hồng kia, giọng nói áy náy dỗ dành: “Bảo bối, sẽ không đau, anh sẽ nhẹ nhàng."

“Rõ ràng anh chính là bôi nước miếng mà, không phải hôn?" Lâm Tiểu Kiều không biết nói gì.

Thẩm Gia Mộc buồn cười, ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tiểu Kiều thẹn thùng, sau một lúc lâu, mới nói ra mấy chữ: “Bảo bối, em thật xinh đẹp..." Lâm Tiểu Kiều không nghĩ tới cả nửa ngày anh mới nói ra mấy chữ ngu ngốc như vậy, phì một tiếng liền nở nụ cười. Thẩm Gia Mộc chỉ cảm thấy hai mắt đều choáng váng, vợ anh cười rộ lên thật sự nhìn rất đẹp, vừa nghĩ như vậy, dưới thân càng cứng hơn, “Bảo bối, đưa tay cho anh."

“Hả?" Lâm Tiểu Kiều khó hiểu, đưa tay cho anh.

Anh lại nắm tay cô đưa một đường xuống dưới, trực tiếp đặt ở nơi nóng bỏng kia: “Bảo bối, trước tiên làm quen một chút nhé."

“Không cần!" Lâm Tiểu Kiều như là bị nóng đến mức rút tay về, Thẩm Gia Mộc hít một hơi, trực tiếp cởi áo choàng tắm và quần lót của mình, lấy chân cô vòng quanh eo mình. Lâm Tiểu Kiều thăm dò nhìn một chút, chiều dài chỗ đó của anh thô to kinh người, đang chuẩn bị trao đổi hai câu, anh lại nâng cái đó ở lối vào của cô chậm rãi cọ xát lên xuống, thỉnh thoảng ở nơi mềm mại của cô đẩy đẩy hai cái, âm thanh phạch phạch phóng đãng mà xấu hổ.

“Bảo bối, ban đầu muốn cho em cơ hội thích ứng chậm rãi, nhưng mà nhìn em lại không hài lòng như vậy..." Thẩm Gia Mộc vừa nói vừa loay hoay tiến vào thân thể của cô.

Thân thể Lâm Tiểu Kiều trong nháy mắt cứng ngắc, người con gái bị xé ra trưởng thành thành phụ nữ, đau đớn khiến cho mồ hôi lạnh của cô xuất hiện liên tục. Thẩm Gia Mộc dừng lại, càng không ngừng nắn bóp hai tiểu bạch thỏ trước ngực cô, lại ghé vào tai cô nhỏ giọng dỗ dành: “Thả lỏng một chút, bảo bối, thả lỏng một chút sẽ không đau, em thật chặt, anh không vào cũng không ra được."

Lâm Tiểu Kiều biết mỗi người con gái đều phải trải qua trận chiến chết đi sống lại này, hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng chính mình. Lúc này Thẩm Gia Mộc mới dám cử động, đau đớn lúc ban đầu biến mất, cô rơi vào cảnh đẹp, theo động tác của anh, vòng eo hơi hơi nâng lên, hợp nhất cùng anh càng thêm chặt chẽ.

Sau một hồi đại chiến say sưa nhễ nhại, anh mang tinh hoa nóng bỏng bắn sâu vào trong cơ thể cô, Lâm Tiểu Kiều hổn hển thở dài nhẹ nhõm. Thẩm Gia Mộc ôm cô cười nhẹ: “Bảo bối, em không cho rằng anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho em như vậy chứ?"

“Cái gì?"

“Đã mấy tháng không gặp, anh nhớ em đến muốn chết!" Thẩm Gia Mộc nói xong, trở mình ở phía trên cô, nâng chân của cô đặt ở trên vai, động thân một cái, đâm vào, rút ra, động tác ra vào chậm rãi. Lâm Tiểu Kiều bật ra tiếng thét chói tai, mắt khép hờ, tầm mắt có thể nhìn được, chỉ có mảnh vải màu đỏ nơi bắp đùi theo động tác của anh phấp phới.

Cảm xúc của Thẩm Gia Mộc càng ngày càng tăng vọt, động tác ra vào nhanh chóng. Đúng lúc mãnh liệt, Lâm Tiểu Kiều đụng phải đầu giường. Tiếng thở dốc cùng tiếng nức nở của cô không thể nghi ngờ càng kích thích sự hưng phấn của anh, hung hăng ra vào mấy trăm cái, anh mới rên lên một tiếng, bắn vào trong tử cung của cô.

Cả đêm vận động kịch liệt không ngừng nghỉ, tình ý dây dưa đến bình minh...
Tác giả : Bát Trà Hương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại