Thâm Hải
Chương 26
Như là nhớ tới những năm tháng anh em cùng nhau chơi đùa năm xưa, vẻ mặt anh trở nên phức tạp, có chút như muốn khóc, lại có chút như là đang cười.
“Bọn anh là hai ông trời con, không sợ trời không sợ đất chuyên gia quậy phá trong nhà, trong trường là hai tiểu bá vương… Bọn anh rất giống nhau, nhưng cũng có chút không giống, so với đi chơi, anh thích nằm ở nhà đọc sách hơn, còn cậu ấy thì ngược lại, không thích ở nhà, cậu ấy thích ra ngoài đá cầu, đi bơi lội… Tuổi càng lớn, bọn anh càng có nhiều điểm khác nhau rất rõ ràng… nhưng đó vốn không phải là vấn đề… bọn anh không thể luôn luôn giống nhau, bọn anh biết… khi lên quốc trung, bọn anh tự biết mình muốn làm gì, anh muốn cùng Hải Dương, A Chấn thì học về lập trình máy tính, cậu ấy tính ra Châu Âu đá cầu… nhưng mà…"
Nói tới đây, anh như là không thể thừa nhận nhắm lại mắt.
Cô thấy anh lại hít vào một hơi, lại hít một hơi thật sâu, như là trong lồng ngực không thể đè nén nổi đau. Cô có thể thấy anh thu hồi tay trên mặt cô, nắm chặt thành đấm, có thể cảm nhận được nỗi đau đang lan tỏa trên người anh.
Đau như vậy.
Anh nhếch môi, hàm dưới buộc chặt, khuôn mặt anh tuấn thống khổ vặn vẹo.
Anh thoạt nhìn khó chịu như vậy, không thể tự mình, Tú Tú vươn tay, vỗ về khuôn mặt cứng ngắc của anh.
Trong chớp mắt, anh ngừng lại hô hấp, có như vậy một giây, anh gần như như muốn lùi lại, cô có thể cảm nhận được sự giãy dụa đó, nhưng anh không có, anh chỉ tiếp tục hít một hơidài, mới ngước đôi mắt gắn đầy mặc cảm tội lỗi lên, nhìn cô khàn giọng:
“Cậu ấy đã chết."
Giọng khàn khàn nói từng câu chữ, xuất ra khỏi cánh môi anh.
“Anh hại chết cậu ấy."
Cậu ấy đã chết.
Tú Tú cứng người lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.
Anh hại chết cậu ấy.
Anh nói, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp tràn đầy đau xót.
Đơn giản năm chữ, đinh tai nhức óc vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Trời ạ…
Cô không có cách nào tưởng tượng, cô biết đã có chuyện rất tệ xảy ra, nhưng không biết là như vậy.
Người em của anh đã chết, người em song sinh kia, người sống cùng anh, cùng khóc, cùng cười, cùng nhau lớn lên…
Đã chết.
Khó trách cho tới bây giờ cô không từng nghe anh đề cập qua, khó trách cứ nhắc tới người nhà, là anh lại có biểu cảm kỳ quái, khó trách anh rõ ràng nhớ người nhà mình như vậy lại không muốn trở về nhà.
Đột nhiên, cảm thấy rất khổ sở, thật là khó chịu, cô không có cách nào không vì anh mất đi cảm giác đau lòng, không thể không vì anh trải qua cảm giác khổ sở…
Kìm lòng không đậu, cô buông ly nước trong tay xuống, hướng anh vươn hai tay, đem anh ôm vào trong lòng.
Mạc Lỗi quỳ, ngồi trên hai chân mình, cảm giác cô đã khóa ngồi trên đùi anh, chỉ vì ôm anh, an ủi anh.
Bởi vì vòng ôm ấm áp của cô, hốc mắt anh ẩm ướt, không tự chủ được run run.
Phản ứng của anh làm cho trái tim của Tú Tú đau đớn, cô càng siết chặt vòng ôm.
Rốt cục, anh cũng khó khăn nâng lên hai tay của chính mình, vây quanh cô, giống như dây leo, ôm gắt gao.
“Đã… Đã xảy ra chuyện gì?" Cô nghe thấy chính mình mở miệng, cảm giác rất suy yếu.
Anh đem mặt chôn trong tóc mây của cô, khàn khàn nói: “Vào mùa hè năm bọn anh tốt nghiệp quốc trung, cậu ấy muốn anh đi du lịch cùng cậu ấy, chúc mừng tốt nghiệp. Anh cho rằng cậu ấy là muốn tới tháng tám mới đi, nên anh nói được. Nhưng về sau anh mới biết được, cậu ấy dự tính là ngày tốt nghiệp thì xuất phát luôn, anh không muốn, luận văn trong tay anh vẫn chưa viết xong, anh cần một tuần nũa. Chiều hôm đó, bọn anh tranh cãi ầm ĩ một trận, cậu ấy tức giận chạy ra ngoài…"
Cô có thể cảm nhận được, nước mắt nóng bỏng của anh, ẩm ướt sau vai gáy cô, anh đem cô ôm thật chặt, mất tiếng nói: “Anh biết cậu ấy sẽ đi ra bãi biển hờn dỗi, mỗi lần cậu ấy đều như vậy, anh cho rằng sau khi cậu ấy hết giận sẽ trở về, cho nên anh không đi tìm anh… Nhưng cậu ấy đã mãi mãi không trở về…
Mẹ anh cảm thấy lo lắng, bởi vì sắp có bão, bà luôn luôn gọi điện tìm cậu ấy, muốn kêu cậu ấy trở về chuẩn bị tránh bão, nhưng cậu ấy không nhận điện thoại. Anh còn nghĩ là do cậu ấy còn cáu kỉnh, cậu ấy không tiếp điện thoại làm cho anh càng tức giận. Cho tới khi hoàng hôn, anh mới bắt đầu cảm thấy không đúng, ngày đó sóng rất lớn, đánh vào trên đê rất cao, anh cảm thấy bất an, lấy xe đạp chạy ra bến cảng…"
Cổ họng Mạc Lỗi nghẹn lại, dừng một chút, rồi nói: “Anh thấy xe đạp của cậu ấy để ở đó, nhưng đội viên tuần tra biển đã ở đó, còn có xe cứu thương, còn có mấy người toàn thân ướt đẫm ngồi ở đuôi xe, run run. Anh vừa hỏi mới biết được, A Quang cứu người câu cá rớt xuống biển, còn chính mình thì bị sóng cuốn đi mất, mất tích…"
Cho dù việc này đã xảy ra nhiều năm, anh vẫn nhớ rất rõ ràng cảm giác khi chính mình nghe được tin tức này, cái lại cảm giác máu trong người trong nháy mắt bị người khác rút cạn, cả người vô lực, mất cảm giác. Anh nhớ chính mình đã xông lên bờ đê, bị mọi người nửa đường giữ chặt, anh nhớ mình đã đánh ngã vài người lớn, nhớ anh bị người ta áp đảo trên mặt đất, nhớ ba chạy đến, chú Cảnh và cùng chú Hải Dương đều đến, nhớ khi mẹ xuống xe nghe được tin tức, trên mặt không có chút máu.
“Cậu ấy bơi giỏi lắm, so với anh còn giỏi hơn nhiều. Cậu ấy không thể cứ như vậy mà chết đuối, cậu ấy ở trên biển, anh biết. Anh muốn đi tìm cậu ấy, bọn anh có thuyền, nhưng nhân viên bến cảng không cho bọn anh rời bến… Bão sắp tới… Sóng rất to, gió quá lớn…
Ba anh cùng các chú, bọn họ không để ý cảnh cáo, kiên trì muốn rời bến tìm cậu ấy, bọn họ thậm chí dùng hết các quan hệ, đưa tới một chiếc trực thăng cứu nạn, nhưng do trời tối, phạm vi tìm lại quá lớn… Tối hôm đó, mưa gió càng lúc càng lớn, bão đến, mẹ không cho bọn họ ra biển tìm, kiên trì muốn bọn họ trở về… Đó là cơn bão mãnh liệt cấp mười bảy, bà khóc cầu xin họ quay trở về…."
Tú Tú khóc không ngừng, cô không biết phải an ủi anh thế nào, chỉ có thể ôm chặt anh, nghe anh nói.
“Bọn họ đã trở lại…." Anh nắm chặt nấm đấm, hít vào lần nữa, lại vẫn là không thể khống chế nước mắt tràn ra hốc mắt, “Nhưng anh biết cậu ấy ở trên biển, anh có thể cảm nhận được cậu ấy còn sống…Anh biết cậu ấy còn sống… Ngay ở trên biển kia… nhưng biển quá lớn, gió quá lớn, sóng rất to… đêm hôm đó thật dài… giống như vĩnh viễn sẽ không có ngày mai…"
Nhớ tới đêm tối vô chừng mực hôm đó, anh run rẩy lại hít một hơi, thống khổ nói.
“Sau đó, khi trời sáng, bão tan rồi, bọn họ lại phái đội cứu nạn đi tìm, thuyền đánh cá cùng tuần hải đều ra tay hỗ trợ tìm người, nhưng hết thảy đều không còn kịp, sóng gió quá mạnh, biển quá lớn…"
“Đó không phải là lỗi của anh." Cô ôm người đàn ông vì quá mức thống khổ mà run run, nói với anh.
“Anh biết." Anh nức nở nói: “Mọi người đều nói như vậy."
Nhưng cô hiểu được, anh không có cách nào cho là như vậy.
“Anh bảo anh đi chết." Anh hấp khí, lệ nóng doanh tròng nói với cô, “Câu cuối cùng cậu ấy nói với anh, là bảo anh đi chết, cậu ấy đá hỏng máy tính của anh, cậu ấy giận điên rồi, cậu ấy nhìn anh hét lên : Cậu đi chết đi…"
Trời ạ.
Cô đau lòng khó nhịn, lại ngừng lại hô hấp, khó trách anh không có cách nào để chuyện này đi qua.
“Cậu đi chết đi." Anh thống khổ thở hào hển, khàn khàn thì thầm: “Đó là câu cuối cùng cậu ấy nói với anh."
“Đó là do các anh cãi nhau…" Cô vỗ về cái lưng căng cứng của anh, đưa anh ôm chặt trong ngực, cảm giác trong lòng đau đớn, đau vì anh, đau vì người thiếu niên năm đó, “Trong lúc cãi nhau luôn nói những lời khó nghe…"
“Luận văn có thể chờ, máy tính hư có thể mua lại cái mới…" Anh rưng rưng phẫn nộ nói xong, sự hối hận ẩn sâu trong lòng suốt mười năm nay chạy ra khỏi miệng anh: “Anh hẳn là nên đi cùng cậu ấy, anh đã từng hứa với cậu ấy, anh nói được. Nếu anh cùng cậu ấy đi du lịch, cậu ấy sẽ không ra ngoài khi trời bão. Nếu anh nói đàng hoàng với cậu ấy, cậu ấy sẽ nguyện ý chờ anh, đó là lỗi của anh, vốn chính là lỗi của anh. Nếu anh nguyện ý thừa nhận, bọn anh sẽ không cãi nhau, cậu ấy sẽ không ra ngoài khi trời bão, sẽ không bị sóng cuốn đi…"
Anh cứng người lại, sau khi nói xong, khuôn mặt đầy lệ.
Tú Tú đau lòng không thôi, hoàn toàn đã quên đi nỗi đau của chính mình, chỉ vì anh mà cảm thấy đau lòng khổ sở, nhiều năm như vậy, anh luôn luôn không thể quên, anh cứ tự trách mình, vì anh mà em anh phải chết.
“Về sau, anh bắt đầu thấy ác mộng, anh mơ thấy cậu ấy ở trên biển, mơ thấy anh ở trên biển. Anh không có biện pháp ở lại nhà, cho nên anh Võ cho anh ở lại, để anh chuyển trường đến đây, nhưng anh không thể quên được, anh vẫn là thấy cậu ấy ở trên biển, vẫn cảm giác được cậu ấy đang trôi nổi trên biển lớn…"
Cho nên anh mới mất ngủ, mới không ngủ được.
Cô rốt cục có thể hiểu, vì sao anh luôn tối tăm, luôn như vậy rầu rĩ không vui như vậy.
“Anh không ngủ được, anh dựa vào việc làm dời đi sự chú ý, anh đem chính mình làm mệt mỏi đến chết, sau đó mới có thể ngủ, nhưng anh Võ bắt anh phải nghỉ ngơi, anh lại bắt đầu cơn ác mộng trên biển, thẳng đến khi anh gặp em."
Anh ôm cô, thanh âm khàn khàn, thì thầm ở bên tai cô.
“Em làm cho anh ngủ được, làm cho anh không thấy ác mộng… Em làm cho anh cảm thấy… Thật vui vẻ, thật hạnh phúc…"
Tú Tú kinh ngạc không thôi, nghe thấy anh tự trách.
“Nhưng đây là do anh nợ cậu ấy." Mạc Lỗi đem người phụ nữ trong lòng ôm chặt, ngửi hương vị ấm áp trên người cô, cảm nhận nhịp tim cô đang đập, khàn khàn tự trách: “Anh hại chết A Quang, anh không thể cảm thấy vui vẻ, không thể cảm thấy hạnh phúc… anh làm sao có thể?"
Cô cảm giác được giọng anh thâm trầm chứa đầy mặc cảm áy náy tội lỗi.
“Em đã làm cho anh quên cậu ấy, ở cùng với em, anh có thể quên đi cậu ấy, anh cảm thấy thực áy náy, anh lại bắt đầu thấy ác mộng, em càng làm cho anh hạnh phúc, ác mộng lại càng thường xuyên. Anh biết đó là nhắc nhở anh, nhưng anh không muốn đi, anh làm bộ như không biết, anh muốn sống cùng với em…"
Thông báo của anh, làm cho trong lòng cô chấn động, còn nghĩ rằng bản thân mình nghe lầm, nhưng anh còn nói một lần nữa.
“Anh muốn sống cùng với em…"
Âm thanh kia tràn ngập khát vọng, khát vọng như vậy, giống như cô.
Anh hít vào một hơi thật sâu, dùng giọng mũi run run nói: “Sau đó, em nói em yêu anh."
Cô cắn môi, cảm nhận tầm mắt lại lần nữa mơ hồ lên, cảm nhận được anh đem hai tay buộc chặt, cảm nhận tim anh đập thật nhanh, va chạm tim cô.
“Anh rất muốn em yêu anh, nhưng anh không đáng, em tốt như vậy, tốt như vậy, em đáng giá được hạnh phúc, mà anh là người điên, anh biết. Từ nhỏ, anh cùng A Quang luôn ở cùng nhau, anh có thể trưởng thành, nhưng cậu ấy thì không. Anh phải nhớ cậu ấy, việc anh có thể làm là nhớ cậu ấy, anh thực sợ hãi, sợ hãi em làm cho anh quên đi cậu ấy, cho nên anh mới bỏ em đi. Anh cho rằng như vậy là tốt nhất cho em, tình trạng tinh thần của anh không ổn định, bất cứ lúc nào anh đều có khả năng phát điên, anh yếu kém hơn bất kì ai, anh không đáng…"
Lời nói khàn khàn, chua xót, làm cho Tú Tú không nhịn được bật khóc.
Cô gái anh đang ôm trong lòng khóc còn dữ dội hơn cả anh, trái tim anh siết chặt, áy náy nói: “Anh không đáng, không đáng để em yêu anh, anh biết anh hẳn là nên cách xa em một chút, để em quên anh, để em sống cuộc sống của em, anh nghĩ là anh có thể, nên anh bỏ đi, rời khỏi em, nhưng mà…"
Anh nuốt nước miếng, liếm đôi môi khô ráp, thừa nhận.
“Anh không làm được."
Cô có thể nghe thấy, có thể cảm giác, sự thống khổ của anh, giãy dụa của anh, đều ở trong đó.
“Mấy ngày nay, anh nghĩ anh sẽ tiếp tục gặp ác mộng, nhưng anh không có, sau khi rời khỏi em, anh không ngủ được, lại không là vì thấy ác mộng, mà là vì em, anh nhớ đến em."
Anh run rẩy lại hít một hơi, dùng cái mũi ma sát đầu vai cô, đem ấm áp của cô hít vào trong máu trong tâm can, làm cho hương vị của cô tràn ngập mỗi tế bào của anh.
“Rất nhớ… rất nhớ…"
Thông báo của anh, ấm áp của cô, làm cho những lời thương yêu vốn nghẹn trong yết hầu bật thốt ra, từ trong đáy lòng mà nói, dâng lên.
“Em cũng nhớ, rất nhớ rất nhớ… nhưng anh gom tất cả những thứ của anh mang đi, em nghĩ anh không cần em…"
Tú Tú khóc thừa nhận: “Em không dám để cho bản thân mình suy nghĩ, em sợ mình khi nhớ sẽ bật khóc, em sợ em không nhịn được đi tìm anh, em sợ em sẽ giống như một đứa ngu ngốc cầu xin anh… cầu xin anh ở cùng với em…"
Cổ họng anh co rút nhanh, trong lòng ngực tràn đầy thâm tình đối với cô.
“Thực xin lỗi, anh sai rồi, anh thật xin lỗi…"
Anh cùng cô xin lỗi, lại một lần nữa xin lỗi.
“Anh không hề mơ thấy cậu ấy, anh chỉ mơ thấy em, anh nghĩ đến việc em làm anh quên cậu ấy, nhưng em chỉ làm cho anh nghĩ tới khoảng thời gian tốt đẹp trước đây khi ở với gia đình, trước lúc đêm bão đó, trước lúc anh cùng A Quang tranh cãi ầm ĩ, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống, em cùng cậu ấy đều là những người nhiệt tình yêu thương bản thân, đối với cuộc sống tràn ngập hy vọng, thích ăn giống cậu ấy, thậm chí em thích bênh vực kẻ yếu giống cậu ấy, em làm cho anh nhớ tới những lời cậu ấy từng nói, ước mơ của cậu ấy đã từng có, những chuyện này trước đây anh chưa từng dám nghĩ lại…
Anh biết anh làm sai rồi, mà anh còn làm tổn thương em, anh biết anh là tên khốn kiếp, cho nên anh bắt buộc chính mình phải ở trong đây, không cho chính mình đi tìm em, sau đó đột nhiên xảy ra chuyện, anh nhìn thấy em."
Anh lùi lại, nhìn đôi mắt ẩm ướt của cô, vỗ về khuôn mặt trắng noãn của cô, giọng nói khàn khàn đầy khát vọng: “Anh nhìn thấy em, anh còn nghĩ là ảo giác, nhưng em đứng ở chỗ này, xinh đẹp như thế, ngọt ngào như thế, anh không thể thở, không có cách nào suy nghĩ, sau đó Đồ Hoan kéo anh đi về phía em, anh rất muốn tới gần em, anh đã quên đã làm gì với em, anh đã quên anh là tên tồi tệ nên…"
“Bọn anh là hai ông trời con, không sợ trời không sợ đất chuyên gia quậy phá trong nhà, trong trường là hai tiểu bá vương… Bọn anh rất giống nhau, nhưng cũng có chút không giống, so với đi chơi, anh thích nằm ở nhà đọc sách hơn, còn cậu ấy thì ngược lại, không thích ở nhà, cậu ấy thích ra ngoài đá cầu, đi bơi lội… Tuổi càng lớn, bọn anh càng có nhiều điểm khác nhau rất rõ ràng… nhưng đó vốn không phải là vấn đề… bọn anh không thể luôn luôn giống nhau, bọn anh biết… khi lên quốc trung, bọn anh tự biết mình muốn làm gì, anh muốn cùng Hải Dương, A Chấn thì học về lập trình máy tính, cậu ấy tính ra Châu Âu đá cầu… nhưng mà…"
Nói tới đây, anh như là không thể thừa nhận nhắm lại mắt.
Cô thấy anh lại hít vào một hơi, lại hít một hơi thật sâu, như là trong lồng ngực không thể đè nén nổi đau. Cô có thể thấy anh thu hồi tay trên mặt cô, nắm chặt thành đấm, có thể cảm nhận được nỗi đau đang lan tỏa trên người anh.
Đau như vậy.
Anh nhếch môi, hàm dưới buộc chặt, khuôn mặt anh tuấn thống khổ vặn vẹo.
Anh thoạt nhìn khó chịu như vậy, không thể tự mình, Tú Tú vươn tay, vỗ về khuôn mặt cứng ngắc của anh.
Trong chớp mắt, anh ngừng lại hô hấp, có như vậy một giây, anh gần như như muốn lùi lại, cô có thể cảm nhận được sự giãy dụa đó, nhưng anh không có, anh chỉ tiếp tục hít một hơidài, mới ngước đôi mắt gắn đầy mặc cảm tội lỗi lên, nhìn cô khàn giọng:
“Cậu ấy đã chết."
Giọng khàn khàn nói từng câu chữ, xuất ra khỏi cánh môi anh.
“Anh hại chết cậu ấy."
Cậu ấy đã chết.
Tú Tú cứng người lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.
Anh hại chết cậu ấy.
Anh nói, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp tràn đầy đau xót.
Đơn giản năm chữ, đinh tai nhức óc vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Trời ạ…
Cô không có cách nào tưởng tượng, cô biết đã có chuyện rất tệ xảy ra, nhưng không biết là như vậy.
Người em của anh đã chết, người em song sinh kia, người sống cùng anh, cùng khóc, cùng cười, cùng nhau lớn lên…
Đã chết.
Khó trách cho tới bây giờ cô không từng nghe anh đề cập qua, khó trách cứ nhắc tới người nhà, là anh lại có biểu cảm kỳ quái, khó trách anh rõ ràng nhớ người nhà mình như vậy lại không muốn trở về nhà.
Đột nhiên, cảm thấy rất khổ sở, thật là khó chịu, cô không có cách nào không vì anh mất đi cảm giác đau lòng, không thể không vì anh trải qua cảm giác khổ sở…
Kìm lòng không đậu, cô buông ly nước trong tay xuống, hướng anh vươn hai tay, đem anh ôm vào trong lòng.
Mạc Lỗi quỳ, ngồi trên hai chân mình, cảm giác cô đã khóa ngồi trên đùi anh, chỉ vì ôm anh, an ủi anh.
Bởi vì vòng ôm ấm áp của cô, hốc mắt anh ẩm ướt, không tự chủ được run run.
Phản ứng của anh làm cho trái tim của Tú Tú đau đớn, cô càng siết chặt vòng ôm.
Rốt cục, anh cũng khó khăn nâng lên hai tay của chính mình, vây quanh cô, giống như dây leo, ôm gắt gao.
“Đã… Đã xảy ra chuyện gì?" Cô nghe thấy chính mình mở miệng, cảm giác rất suy yếu.
Anh đem mặt chôn trong tóc mây của cô, khàn khàn nói: “Vào mùa hè năm bọn anh tốt nghiệp quốc trung, cậu ấy muốn anh đi du lịch cùng cậu ấy, chúc mừng tốt nghiệp. Anh cho rằng cậu ấy là muốn tới tháng tám mới đi, nên anh nói được. Nhưng về sau anh mới biết được, cậu ấy dự tính là ngày tốt nghiệp thì xuất phát luôn, anh không muốn, luận văn trong tay anh vẫn chưa viết xong, anh cần một tuần nũa. Chiều hôm đó, bọn anh tranh cãi ầm ĩ một trận, cậu ấy tức giận chạy ra ngoài…"
Cô có thể cảm nhận được, nước mắt nóng bỏng của anh, ẩm ướt sau vai gáy cô, anh đem cô ôm thật chặt, mất tiếng nói: “Anh biết cậu ấy sẽ đi ra bãi biển hờn dỗi, mỗi lần cậu ấy đều như vậy, anh cho rằng sau khi cậu ấy hết giận sẽ trở về, cho nên anh không đi tìm anh… Nhưng cậu ấy đã mãi mãi không trở về…
Mẹ anh cảm thấy lo lắng, bởi vì sắp có bão, bà luôn luôn gọi điện tìm cậu ấy, muốn kêu cậu ấy trở về chuẩn bị tránh bão, nhưng cậu ấy không nhận điện thoại. Anh còn nghĩ là do cậu ấy còn cáu kỉnh, cậu ấy không tiếp điện thoại làm cho anh càng tức giận. Cho tới khi hoàng hôn, anh mới bắt đầu cảm thấy không đúng, ngày đó sóng rất lớn, đánh vào trên đê rất cao, anh cảm thấy bất an, lấy xe đạp chạy ra bến cảng…"
Cổ họng Mạc Lỗi nghẹn lại, dừng một chút, rồi nói: “Anh thấy xe đạp của cậu ấy để ở đó, nhưng đội viên tuần tra biển đã ở đó, còn có xe cứu thương, còn có mấy người toàn thân ướt đẫm ngồi ở đuôi xe, run run. Anh vừa hỏi mới biết được, A Quang cứu người câu cá rớt xuống biển, còn chính mình thì bị sóng cuốn đi mất, mất tích…"
Cho dù việc này đã xảy ra nhiều năm, anh vẫn nhớ rất rõ ràng cảm giác khi chính mình nghe được tin tức này, cái lại cảm giác máu trong người trong nháy mắt bị người khác rút cạn, cả người vô lực, mất cảm giác. Anh nhớ chính mình đã xông lên bờ đê, bị mọi người nửa đường giữ chặt, anh nhớ mình đã đánh ngã vài người lớn, nhớ anh bị người ta áp đảo trên mặt đất, nhớ ba chạy đến, chú Cảnh và cùng chú Hải Dương đều đến, nhớ khi mẹ xuống xe nghe được tin tức, trên mặt không có chút máu.
“Cậu ấy bơi giỏi lắm, so với anh còn giỏi hơn nhiều. Cậu ấy không thể cứ như vậy mà chết đuối, cậu ấy ở trên biển, anh biết. Anh muốn đi tìm cậu ấy, bọn anh có thuyền, nhưng nhân viên bến cảng không cho bọn anh rời bến… Bão sắp tới… Sóng rất to, gió quá lớn…
Ba anh cùng các chú, bọn họ không để ý cảnh cáo, kiên trì muốn rời bến tìm cậu ấy, bọn họ thậm chí dùng hết các quan hệ, đưa tới một chiếc trực thăng cứu nạn, nhưng do trời tối, phạm vi tìm lại quá lớn… Tối hôm đó, mưa gió càng lúc càng lớn, bão đến, mẹ không cho bọn họ ra biển tìm, kiên trì muốn bọn họ trở về… Đó là cơn bão mãnh liệt cấp mười bảy, bà khóc cầu xin họ quay trở về…."
Tú Tú khóc không ngừng, cô không biết phải an ủi anh thế nào, chỉ có thể ôm chặt anh, nghe anh nói.
“Bọn họ đã trở lại…." Anh nắm chặt nấm đấm, hít vào lần nữa, lại vẫn là không thể khống chế nước mắt tràn ra hốc mắt, “Nhưng anh biết cậu ấy ở trên biển, anh có thể cảm nhận được cậu ấy còn sống…Anh biết cậu ấy còn sống… Ngay ở trên biển kia… nhưng biển quá lớn, gió quá lớn, sóng rất to… đêm hôm đó thật dài… giống như vĩnh viễn sẽ không có ngày mai…"
Nhớ tới đêm tối vô chừng mực hôm đó, anh run rẩy lại hít một hơi, thống khổ nói.
“Sau đó, khi trời sáng, bão tan rồi, bọn họ lại phái đội cứu nạn đi tìm, thuyền đánh cá cùng tuần hải đều ra tay hỗ trợ tìm người, nhưng hết thảy đều không còn kịp, sóng gió quá mạnh, biển quá lớn…"
“Đó không phải là lỗi của anh." Cô ôm người đàn ông vì quá mức thống khổ mà run run, nói với anh.
“Anh biết." Anh nức nở nói: “Mọi người đều nói như vậy."
Nhưng cô hiểu được, anh không có cách nào cho là như vậy.
“Anh bảo anh đi chết." Anh hấp khí, lệ nóng doanh tròng nói với cô, “Câu cuối cùng cậu ấy nói với anh, là bảo anh đi chết, cậu ấy đá hỏng máy tính của anh, cậu ấy giận điên rồi, cậu ấy nhìn anh hét lên : Cậu đi chết đi…"
Trời ạ.
Cô đau lòng khó nhịn, lại ngừng lại hô hấp, khó trách anh không có cách nào để chuyện này đi qua.
“Cậu đi chết đi." Anh thống khổ thở hào hển, khàn khàn thì thầm: “Đó là câu cuối cùng cậu ấy nói với anh."
“Đó là do các anh cãi nhau…" Cô vỗ về cái lưng căng cứng của anh, đưa anh ôm chặt trong ngực, cảm giác trong lòng đau đớn, đau vì anh, đau vì người thiếu niên năm đó, “Trong lúc cãi nhau luôn nói những lời khó nghe…"
“Luận văn có thể chờ, máy tính hư có thể mua lại cái mới…" Anh rưng rưng phẫn nộ nói xong, sự hối hận ẩn sâu trong lòng suốt mười năm nay chạy ra khỏi miệng anh: “Anh hẳn là nên đi cùng cậu ấy, anh đã từng hứa với cậu ấy, anh nói được. Nếu anh cùng cậu ấy đi du lịch, cậu ấy sẽ không ra ngoài khi trời bão. Nếu anh nói đàng hoàng với cậu ấy, cậu ấy sẽ nguyện ý chờ anh, đó là lỗi của anh, vốn chính là lỗi của anh. Nếu anh nguyện ý thừa nhận, bọn anh sẽ không cãi nhau, cậu ấy sẽ không ra ngoài khi trời bão, sẽ không bị sóng cuốn đi…"
Anh cứng người lại, sau khi nói xong, khuôn mặt đầy lệ.
Tú Tú đau lòng không thôi, hoàn toàn đã quên đi nỗi đau của chính mình, chỉ vì anh mà cảm thấy đau lòng khổ sở, nhiều năm như vậy, anh luôn luôn không thể quên, anh cứ tự trách mình, vì anh mà em anh phải chết.
“Về sau, anh bắt đầu thấy ác mộng, anh mơ thấy cậu ấy ở trên biển, mơ thấy anh ở trên biển. Anh không có biện pháp ở lại nhà, cho nên anh Võ cho anh ở lại, để anh chuyển trường đến đây, nhưng anh không thể quên được, anh vẫn là thấy cậu ấy ở trên biển, vẫn cảm giác được cậu ấy đang trôi nổi trên biển lớn…"
Cho nên anh mới mất ngủ, mới không ngủ được.
Cô rốt cục có thể hiểu, vì sao anh luôn tối tăm, luôn như vậy rầu rĩ không vui như vậy.
“Anh không ngủ được, anh dựa vào việc làm dời đi sự chú ý, anh đem chính mình làm mệt mỏi đến chết, sau đó mới có thể ngủ, nhưng anh Võ bắt anh phải nghỉ ngơi, anh lại bắt đầu cơn ác mộng trên biển, thẳng đến khi anh gặp em."
Anh ôm cô, thanh âm khàn khàn, thì thầm ở bên tai cô.
“Em làm cho anh ngủ được, làm cho anh không thấy ác mộng… Em làm cho anh cảm thấy… Thật vui vẻ, thật hạnh phúc…"
Tú Tú kinh ngạc không thôi, nghe thấy anh tự trách.
“Nhưng đây là do anh nợ cậu ấy." Mạc Lỗi đem người phụ nữ trong lòng ôm chặt, ngửi hương vị ấm áp trên người cô, cảm nhận nhịp tim cô đang đập, khàn khàn tự trách: “Anh hại chết A Quang, anh không thể cảm thấy vui vẻ, không thể cảm thấy hạnh phúc… anh làm sao có thể?"
Cô cảm giác được giọng anh thâm trầm chứa đầy mặc cảm áy náy tội lỗi.
“Em đã làm cho anh quên cậu ấy, ở cùng với em, anh có thể quên đi cậu ấy, anh cảm thấy thực áy náy, anh lại bắt đầu thấy ác mộng, em càng làm cho anh hạnh phúc, ác mộng lại càng thường xuyên. Anh biết đó là nhắc nhở anh, nhưng anh không muốn đi, anh làm bộ như không biết, anh muốn sống cùng với em…"
Thông báo của anh, làm cho trong lòng cô chấn động, còn nghĩ rằng bản thân mình nghe lầm, nhưng anh còn nói một lần nữa.
“Anh muốn sống cùng với em…"
Âm thanh kia tràn ngập khát vọng, khát vọng như vậy, giống như cô.
Anh hít vào một hơi thật sâu, dùng giọng mũi run run nói: “Sau đó, em nói em yêu anh."
Cô cắn môi, cảm nhận tầm mắt lại lần nữa mơ hồ lên, cảm nhận được anh đem hai tay buộc chặt, cảm nhận tim anh đập thật nhanh, va chạm tim cô.
“Anh rất muốn em yêu anh, nhưng anh không đáng, em tốt như vậy, tốt như vậy, em đáng giá được hạnh phúc, mà anh là người điên, anh biết. Từ nhỏ, anh cùng A Quang luôn ở cùng nhau, anh có thể trưởng thành, nhưng cậu ấy thì không. Anh phải nhớ cậu ấy, việc anh có thể làm là nhớ cậu ấy, anh thực sợ hãi, sợ hãi em làm cho anh quên đi cậu ấy, cho nên anh mới bỏ em đi. Anh cho rằng như vậy là tốt nhất cho em, tình trạng tinh thần của anh không ổn định, bất cứ lúc nào anh đều có khả năng phát điên, anh yếu kém hơn bất kì ai, anh không đáng…"
Lời nói khàn khàn, chua xót, làm cho Tú Tú không nhịn được bật khóc.
Cô gái anh đang ôm trong lòng khóc còn dữ dội hơn cả anh, trái tim anh siết chặt, áy náy nói: “Anh không đáng, không đáng để em yêu anh, anh biết anh hẳn là nên cách xa em một chút, để em quên anh, để em sống cuộc sống của em, anh nghĩ là anh có thể, nên anh bỏ đi, rời khỏi em, nhưng mà…"
Anh nuốt nước miếng, liếm đôi môi khô ráp, thừa nhận.
“Anh không làm được."
Cô có thể nghe thấy, có thể cảm giác, sự thống khổ của anh, giãy dụa của anh, đều ở trong đó.
“Mấy ngày nay, anh nghĩ anh sẽ tiếp tục gặp ác mộng, nhưng anh không có, sau khi rời khỏi em, anh không ngủ được, lại không là vì thấy ác mộng, mà là vì em, anh nhớ đến em."
Anh run rẩy lại hít một hơi, dùng cái mũi ma sát đầu vai cô, đem ấm áp của cô hít vào trong máu trong tâm can, làm cho hương vị của cô tràn ngập mỗi tế bào của anh.
“Rất nhớ… rất nhớ…"
Thông báo của anh, ấm áp của cô, làm cho những lời thương yêu vốn nghẹn trong yết hầu bật thốt ra, từ trong đáy lòng mà nói, dâng lên.
“Em cũng nhớ, rất nhớ rất nhớ… nhưng anh gom tất cả những thứ của anh mang đi, em nghĩ anh không cần em…"
Tú Tú khóc thừa nhận: “Em không dám để cho bản thân mình suy nghĩ, em sợ mình khi nhớ sẽ bật khóc, em sợ em không nhịn được đi tìm anh, em sợ em sẽ giống như một đứa ngu ngốc cầu xin anh… cầu xin anh ở cùng với em…"
Cổ họng anh co rút nhanh, trong lòng ngực tràn đầy thâm tình đối với cô.
“Thực xin lỗi, anh sai rồi, anh thật xin lỗi…"
Anh cùng cô xin lỗi, lại một lần nữa xin lỗi.
“Anh không hề mơ thấy cậu ấy, anh chỉ mơ thấy em, anh nghĩ đến việc em làm anh quên cậu ấy, nhưng em chỉ làm cho anh nghĩ tới khoảng thời gian tốt đẹp trước đây khi ở với gia đình, trước lúc đêm bão đó, trước lúc anh cùng A Quang tranh cãi ầm ĩ, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống, em cùng cậu ấy đều là những người nhiệt tình yêu thương bản thân, đối với cuộc sống tràn ngập hy vọng, thích ăn giống cậu ấy, thậm chí em thích bênh vực kẻ yếu giống cậu ấy, em làm cho anh nhớ tới những lời cậu ấy từng nói, ước mơ của cậu ấy đã từng có, những chuyện này trước đây anh chưa từng dám nghĩ lại…
Anh biết anh làm sai rồi, mà anh còn làm tổn thương em, anh biết anh là tên khốn kiếp, cho nên anh bắt buộc chính mình phải ở trong đây, không cho chính mình đi tìm em, sau đó đột nhiên xảy ra chuyện, anh nhìn thấy em."
Anh lùi lại, nhìn đôi mắt ẩm ướt của cô, vỗ về khuôn mặt trắng noãn của cô, giọng nói khàn khàn đầy khát vọng: “Anh nhìn thấy em, anh còn nghĩ là ảo giác, nhưng em đứng ở chỗ này, xinh đẹp như thế, ngọt ngào như thế, anh không thể thở, không có cách nào suy nghĩ, sau đó Đồ Hoan kéo anh đi về phía em, anh rất muốn tới gần em, anh đã quên đã làm gì với em, anh đã quên anh là tên tồi tệ nên…"
Tác giả :
Hắc Khiết Minh