Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Quyển 2 - Chương 8: Phụ tử
"Ngươi... Khụ khụ..." Hoàng đế chỉ tay vào Nguyên Duật Phong, nếp nhăn trên khuôn mặt bị bàn tay che đi lúc này ẩn ẩn dữ tợn.
Hoàng đế tức giận rồi, hoặc có thể nói, cơn giận này không thể đơn giản hóa giải.
Hoàng hậu sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Thánh Thượng bớt giận, Thánh Thượng bớt giận. Thái tử chỉ là nhất thời hồ đồ, nó không phải có ý như vậy."
Đôi môi Thượng Trang giật giật, thứ làm nàng khiếp sợ không phải cơn thịnh nộ của hoàng đế, mà là những lời của Nguyên Duật Phong.
Thân muội muội của hoàng đế, đó không phải cô cô của hắn sao?
Đầu ngón tay run lên, nàng lập tức nắm chặt thành đấm.
Thái tử...
Hai mắt khép lại, lúc này, cho dù nàng muốn trốn, sợ rằng đã không còn kịp.
Rốt cuộc, nàng cũng biết vì sao Tề Hiền phi ngàn chọn vạn tuyển lại nhìn trúng nàng.
Nàng không biết An Lăng gia đã đắc tội với hoàng đế thế nào, nhưng Tề Hiền phi muốn mượn việc này, đồng thời lợi dụng cả việc ba năm trước của Thái tử đồng loạt đem ra. Nếu đã như thế, bà ấy còn sợ hoàng đế không nổi giận sao?
Ngôi vị trữ quân, mặc dù xưa nay thường chọn trưởng tử, nhưng nếu không thuận theo hoàng đế, ngôi vị Thái tử của Nguyên Duật Phong có thể bị phế truất bất cứ lúc nào.
Hoàng hậu nhìn Thái tử, gấp gáp nói: "Phong Nhi, còn không mau nhận sai với phụ hoàng."
Nhận sai, điều đó đồng nghĩa với việc tự tay giết cung nữ bên cạnh. Điểm này, trong lòng Nguyên Duật Phong vô cùng rõ ràng.
Nhưng, hắn đã làm sai chuyện gì chứ?
Ba năm trước, hắn không thể ngăn cản được bi kịch xảy ra, cho nên lúc này, hắn sẽ không tiếp tục hèn nhát như thế nữa. Không phải vì yêu thích cung nữ này, hắn chỉ đơn giản không muốn giết một người vô tội mà thôi.
Hoặc là, có thể nói, cái thân phận ngày ngày kiềm chế hắn, trong khắc này, hắn đột nhiên muốn vứt bỏ tất cả.
Có lẽ là vì tức giận, có lẽ, hắn muốn được sống vì chính mình một lần.
Nguyên Duật Phong hành lễ với người trước mặt, rồi nói: "Nếu phụ hoàng không còn chuyện gì khác, nhi thần không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Con xin cáo lui trước." Nói xong, hắn đứng dậy, giữ chặt ống tay áo của Thượng Trang, muốn bước ra ngoài.
"Đứng lại!" Hoàng hậu liền gọi hắn, trong lòng không khỏi nóng lòng, sốt ruột. Đứa con trai này, hôm nay nó bị làm sao vậy? Sao nó có thể như thế mà rời đi chứ? Dưới tình thế khẩn cấp, bà đành hét lớn: "Người đâu, đem tiện tỳ này..."
"Hoàng hậu." Hoàng đế cắt ngang lời bà, thần sắc ngưng trọng. Ông đẩy tay Hoàng hậu ra, tiến lên mấy bước, mở miệng, "Chuyện đã qua lâu như vậy, trẫm cứ tưởng con đã quên. Thật không ngờ, con căn bản chưa từng quên, hơn nữa còn canh cánh trong lòng đúng không?"
Nguyên Duật Phong nắm chặt tay Thượng Trang, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Hắn ngẩng đầu, đáp: "Việc đó, nhi thần có thể không truy cứu, nhưng nhi thần vĩnh viễn không thể quên được."
Nghe ba chữ "Không truy cứu" từ miệng hắn nói, trái tim buộc chặt của hoàng đế mới buông lỏng một chút, dù sao, đây cũng là đứa con trai mà ông thích nhất. Nhưng, hắn lại nói vĩnh viễn không thể quên được, điều này ngược lại làm ông lo lắng.
Ánh mắt nhìn về nữ tử đứng sau Thái tử, hoàng đế nói: "Hôm nay, con giết nàng ta, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ. Trẫm sẽ đồng ý với con, cho nàng nhập hoàng lăng." Người cũng đã chết rồi, ông còn sợ gì nữa."
Lúc này, ông chỉ sợ người sống.
Ông sợ họa thủy này mê hoặc Thái tử, sợ giang sơn ông vất vả lắm mới ngồi vững lại lần nữa lay động.
Hoàng hậu kinh hãi, nhất thời không dám nói chuyện.
Nguyên Duật Phong căng mắt nhìn hoàng đế, để ông nói ra lời này, hắn biết không hề dễ dàng.
Trả lại thân phận công chúa cho cô cô, đây là nguyện vọng lớn nhất đời hắn. Sau này, tới lúc đăng cơ, hắn sẽ lập tức thực hiện. Nhưng hiện tại, hắn phải dùng máu tươi của một cung nữ vô tội để lót đường sao?
Việc này, không phải là điều hắn muốn.
Chuyện cũ đã qua, nếu cô cô ở dưới suối vàng có biết, nhất định cũng không muốn hắn làm như vậy.
"Nhi thần, làm không được."
Hắn biết, nói ra lời này, chính hắn sẽ có kết cục gì.
Thời gian trôi qua ba năm, quan hệ phụ tử của bọn họ khó lắm mới được hàn gắn, nhưng trong thời khắc này lại bị phá vỡ.
Hoàng đế giận dữ, xoay người nhặt chủy thủ, mở vỏ đao ra, lên tiếng: "Trẫm hôm nay sẽ tự mình động thủ!" Nói rồi, thanh chủy thủ sắc bén đã đâm tới Thượng Trang.
Hoàng đế tức giận rồi, hoặc có thể nói, cơn giận này không thể đơn giản hóa giải.
Hoàng hậu sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Thánh Thượng bớt giận, Thánh Thượng bớt giận. Thái tử chỉ là nhất thời hồ đồ, nó không phải có ý như vậy."
Đôi môi Thượng Trang giật giật, thứ làm nàng khiếp sợ không phải cơn thịnh nộ của hoàng đế, mà là những lời của Nguyên Duật Phong.
Thân muội muội của hoàng đế, đó không phải cô cô của hắn sao?
Đầu ngón tay run lên, nàng lập tức nắm chặt thành đấm.
Thái tử...
Hai mắt khép lại, lúc này, cho dù nàng muốn trốn, sợ rằng đã không còn kịp.
Rốt cuộc, nàng cũng biết vì sao Tề Hiền phi ngàn chọn vạn tuyển lại nhìn trúng nàng.
Nàng không biết An Lăng gia đã đắc tội với hoàng đế thế nào, nhưng Tề Hiền phi muốn mượn việc này, đồng thời lợi dụng cả việc ba năm trước của Thái tử đồng loạt đem ra. Nếu đã như thế, bà ấy còn sợ hoàng đế không nổi giận sao?
Ngôi vị trữ quân, mặc dù xưa nay thường chọn trưởng tử, nhưng nếu không thuận theo hoàng đế, ngôi vị Thái tử của Nguyên Duật Phong có thể bị phế truất bất cứ lúc nào.
Hoàng hậu nhìn Thái tử, gấp gáp nói: "Phong Nhi, còn không mau nhận sai với phụ hoàng."
Nhận sai, điều đó đồng nghĩa với việc tự tay giết cung nữ bên cạnh. Điểm này, trong lòng Nguyên Duật Phong vô cùng rõ ràng.
Nhưng, hắn đã làm sai chuyện gì chứ?
Ba năm trước, hắn không thể ngăn cản được bi kịch xảy ra, cho nên lúc này, hắn sẽ không tiếp tục hèn nhát như thế nữa. Không phải vì yêu thích cung nữ này, hắn chỉ đơn giản không muốn giết một người vô tội mà thôi.
Hoặc là, có thể nói, cái thân phận ngày ngày kiềm chế hắn, trong khắc này, hắn đột nhiên muốn vứt bỏ tất cả.
Có lẽ là vì tức giận, có lẽ, hắn muốn được sống vì chính mình một lần.
Nguyên Duật Phong hành lễ với người trước mặt, rồi nói: "Nếu phụ hoàng không còn chuyện gì khác, nhi thần không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Con xin cáo lui trước." Nói xong, hắn đứng dậy, giữ chặt ống tay áo của Thượng Trang, muốn bước ra ngoài.
"Đứng lại!" Hoàng hậu liền gọi hắn, trong lòng không khỏi nóng lòng, sốt ruột. Đứa con trai này, hôm nay nó bị làm sao vậy? Sao nó có thể như thế mà rời đi chứ? Dưới tình thế khẩn cấp, bà đành hét lớn: "Người đâu, đem tiện tỳ này..."
"Hoàng hậu." Hoàng đế cắt ngang lời bà, thần sắc ngưng trọng. Ông đẩy tay Hoàng hậu ra, tiến lên mấy bước, mở miệng, "Chuyện đã qua lâu như vậy, trẫm cứ tưởng con đã quên. Thật không ngờ, con căn bản chưa từng quên, hơn nữa còn canh cánh trong lòng đúng không?"
Nguyên Duật Phong nắm chặt tay Thượng Trang, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Hắn ngẩng đầu, đáp: "Việc đó, nhi thần có thể không truy cứu, nhưng nhi thần vĩnh viễn không thể quên được."
Nghe ba chữ "Không truy cứu" từ miệng hắn nói, trái tim buộc chặt của hoàng đế mới buông lỏng một chút, dù sao, đây cũng là đứa con trai mà ông thích nhất. Nhưng, hắn lại nói vĩnh viễn không thể quên được, điều này ngược lại làm ông lo lắng.
Ánh mắt nhìn về nữ tử đứng sau Thái tử, hoàng đế nói: "Hôm nay, con giết nàng ta, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ. Trẫm sẽ đồng ý với con, cho nàng nhập hoàng lăng." Người cũng đã chết rồi, ông còn sợ gì nữa."
Lúc này, ông chỉ sợ người sống.
Ông sợ họa thủy này mê hoặc Thái tử, sợ giang sơn ông vất vả lắm mới ngồi vững lại lần nữa lay động.
Hoàng hậu kinh hãi, nhất thời không dám nói chuyện.
Nguyên Duật Phong căng mắt nhìn hoàng đế, để ông nói ra lời này, hắn biết không hề dễ dàng.
Trả lại thân phận công chúa cho cô cô, đây là nguyện vọng lớn nhất đời hắn. Sau này, tới lúc đăng cơ, hắn sẽ lập tức thực hiện. Nhưng hiện tại, hắn phải dùng máu tươi của một cung nữ vô tội để lót đường sao?
Việc này, không phải là điều hắn muốn.
Chuyện cũ đã qua, nếu cô cô ở dưới suối vàng có biết, nhất định cũng không muốn hắn làm như vậy.
"Nhi thần, làm không được."
Hắn biết, nói ra lời này, chính hắn sẽ có kết cục gì.
Thời gian trôi qua ba năm, quan hệ phụ tử của bọn họ khó lắm mới được hàn gắn, nhưng trong thời khắc này lại bị phá vỡ.
Hoàng đế giận dữ, xoay người nhặt chủy thủ, mở vỏ đao ra, lên tiếng: "Trẫm hôm nay sẽ tự mình động thủ!" Nói rồi, thanh chủy thủ sắc bén đã đâm tới Thượng Trang.
Tác giả :
Phôi Phi Vãn Vãn