Thâm Ái Như Trường Phong
Chương 14
Editor: Sakura Trang
Lâm Hoài Thanh thật vất vả dừng lại nước mắt, ở trên giường táo lại, chật vật chống người đi kêu người đến dọn dẹp.
Toàn bộ xử lý thỏa đáng, y cũng mệt mỏi đến toàn thân mất sức.
Trong lòng một mực để tâm mấy chuyện kia, mấy ngày nay tình trạng thân thể của y cũng đi xuống, trong bụng một mực mơ hồ đau, khi thì một trận co rút đau y cũng không để ý lắm.
Lâm Hoài Thanh ôm bụng nằm trên giường, liền như vậy bọc chăn nằm xuống, vô tri vô giác thiếp đi.
Bên kia Hạ Tịch Nghiễn cũng là nằm ở trên bàn thư phòng ngủ, tỉnh dậy chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người cũng mơ màng trầm trầm.
Hạ Tịch Nghiễn xoa xoa huyệt thái dương, nhìn sắc trời một chút, phát hiện mặt trời đã lặn, trong lòng lại bắt đầu nhớ mong người thích làm ầm ĩ nào đó.
Nàng nhẹ khẽ thở dài, cổ họng hơi ngứa, không ức chế được ho khan.
Hạ Tịch Nghiễn đưa tay sờ lên trán, đúng như dự đoán có chút nóng lên.
Hôm trước công việc trong phủ quá nhiều, nàng suy nghĩ nhiều bớt chút thời gian bên y, góp nhặt công việc chỉ có thể chờ mỗi đêm dỗ y ngủ sau đó mới tới xử lý.
Liên tiếp một tuần nghỉ ngơi không đầy đủ, vừa nằm ở trên bàn sách ngủ xấp xỉ cả ngày, rốt cuộc là bị phong hàn.
Nhưng có một số việc, nàng không thể không đi làm.
Hạ Tịch Nghiễn đi tìm Tô Tử Nhược khai thuốc, một hơi uống hết đắng đến run lên.
Vì vậy nàng lại không thể tránh khỏi nghĩ tới Lâm Hoài Thanh.
Thuốc đắng như vậy, mỗi ngày y uống một giọt không thừa, cho tới bây giờ đều là uống vào mặt không đổi sắc. Hạ Tịch Nghiễn lại cảm thấy càng thêm đau lòng.
Thân thể y không thoải mái, nóng nảy giận dữ một chút nàng nên càng phải ôm dỗ y, làm sao có thể coi là thật mà giận với y.
Suy nghĩ một chút lại sặc ra mấy tiếng ho khan, nàng càng thêm muốn đi thăm y, lại sợ lây cho y, chỉ đành phải yên lặng đi đến phòng bên cạnh, hy vọng sáng mai tỉnh dậy có thể hết bệnh.
Rõ ràng thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng thủy chung khó mà chìm vào giấc ngủ.
Nàng nằm ở trên giường trăn trở hồi lâu, cuối cùng không nhịn được đứng dậy đi xem y một chút.
Hạ Tịch Nghiễn lặng lẽ đẩy cửa phòng ra đi vào, trên giường nhô lên một cái bọc nhỏ.
Nàng đến gần mới phát hiện y ngủ rất không yên ổn, mi tâm từ đầu đến cuối chưa từng giãn ra.
Đau lòng đưa tay nhẹ nhàng lướt qua mặt y, trong lòng một bên mãnh liệt cảnh cáo bằng tình trạng thân thể mình bây giờ nên giữ một khoảng cách với y, một bên lại quả thực khắc chế không nổi.
Nàng ngồi xổm người xuống, tay thay y kéo kéo chăn lại lưu luyến ở khuôn mặt y.
Dưới mắt y có màu xanh nhàn nhạt, Hạ Tịch Nghiễn rất muốn hôn hôn y, lại cảm thấy tức giận với y mình thật là sai hoàn toàn.
Thật xin lỗi..." Lòng nữ nhân tràn đầy thương tiếc nhẹ nhàng đụng chạm mí mắt y, cố gắng kiềm chế khao khát muốn hôn y.
Lâm Hoài Thanh cũng đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, xúc cảm chân thật trên mặt để cho y lại có mấy phần xúc động muốn rơi lệ.
“Thê chủ..."
Hạ Tịch Nghiễn cả kinh, vội vàng thu tay về, nghĩ xít lại gần đi ôm y, lại lo lắng đem bệnh lây cho y, nhất thời tiến thối lưỡng nan.
Y cũng đã ráng chống người ngồi dậy, Hạ Tịch Nghiễn vội vàng đi đỡ y, đợi y khó khăn lắm ngồi vững vàng, cánh tay nàng cũng bị y thuận thế ôm ở trong ngực.
Lâm Hoài Thanh nhẹ nhàng cọ cánh tay nàng một cái, rũ mắt nhìn mặt đất, thanh âm nhỏ nhỏ giống như mang theo mấy phần nghẹn ngào, “Ta biết lỗi rồi thê chủ... Ta không tức giận bậy bạ nữa…"
Nữ nhân nhất thời cảm thấy trong lòng đau đớn, đã là hận không tát mình hai bàn tay, “A Thanh đừng khóc! Là ta không tốt ——" lời còn chưa dứt lại cảm thấy cổ họng hơi ngứa, mấy tiếng ho khan cắt đứt câu nói kế tiếp.
Y lần này cũng không che giấu mình quan tâm, vội vàng thẳng người lên đi xem nàng.
Hạ Tịch Nghiễn một bên đè ho khan, một bên khoát tay tỏ ý mình không có sao, vừa đỡ y từ từ dựa vào.
“Ta không có chuyện gì, chỉ là có chút cảm lạnh, mới vừa đã dùng qua thuốc, A Thanh không cần lo lắng." Nữ nhân nửa đứng ở mép giường, ngữ điệu ôn nhu trấn an y.
Lâm Hoài Thanh nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng, nhất thời cảm thấy những kiên trì kiêu ngạo cố chấp trước kia cái gì cũng không tính.
Chỉ muốn nàng còn nguyện ý giả vờ, y cũng nên thỏa mãn.
Làm người không thể quá tham lam.
Lâm Hoài Thanh thật vất vả dừng lại nước mắt, ở trên giường táo lại, chật vật chống người đi kêu người đến dọn dẹp.
Toàn bộ xử lý thỏa đáng, y cũng mệt mỏi đến toàn thân mất sức.
Trong lòng một mực để tâm mấy chuyện kia, mấy ngày nay tình trạng thân thể của y cũng đi xuống, trong bụng một mực mơ hồ đau, khi thì một trận co rút đau y cũng không để ý lắm.
Lâm Hoài Thanh ôm bụng nằm trên giường, liền như vậy bọc chăn nằm xuống, vô tri vô giác thiếp đi.
Bên kia Hạ Tịch Nghiễn cũng là nằm ở trên bàn thư phòng ngủ, tỉnh dậy chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người cũng mơ màng trầm trầm.
Hạ Tịch Nghiễn xoa xoa huyệt thái dương, nhìn sắc trời một chút, phát hiện mặt trời đã lặn, trong lòng lại bắt đầu nhớ mong người thích làm ầm ĩ nào đó.
Nàng nhẹ khẽ thở dài, cổ họng hơi ngứa, không ức chế được ho khan.
Hạ Tịch Nghiễn đưa tay sờ lên trán, đúng như dự đoán có chút nóng lên.
Hôm trước công việc trong phủ quá nhiều, nàng suy nghĩ nhiều bớt chút thời gian bên y, góp nhặt công việc chỉ có thể chờ mỗi đêm dỗ y ngủ sau đó mới tới xử lý.
Liên tiếp một tuần nghỉ ngơi không đầy đủ, vừa nằm ở trên bàn sách ngủ xấp xỉ cả ngày, rốt cuộc là bị phong hàn.
Nhưng có một số việc, nàng không thể không đi làm.
Hạ Tịch Nghiễn đi tìm Tô Tử Nhược khai thuốc, một hơi uống hết đắng đến run lên.
Vì vậy nàng lại không thể tránh khỏi nghĩ tới Lâm Hoài Thanh.
Thuốc đắng như vậy, mỗi ngày y uống một giọt không thừa, cho tới bây giờ đều là uống vào mặt không đổi sắc. Hạ Tịch Nghiễn lại cảm thấy càng thêm đau lòng.
Thân thể y không thoải mái, nóng nảy giận dữ một chút nàng nên càng phải ôm dỗ y, làm sao có thể coi là thật mà giận với y.
Suy nghĩ một chút lại sặc ra mấy tiếng ho khan, nàng càng thêm muốn đi thăm y, lại sợ lây cho y, chỉ đành phải yên lặng đi đến phòng bên cạnh, hy vọng sáng mai tỉnh dậy có thể hết bệnh.
Rõ ràng thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng thủy chung khó mà chìm vào giấc ngủ.
Nàng nằm ở trên giường trăn trở hồi lâu, cuối cùng không nhịn được đứng dậy đi xem y một chút.
Hạ Tịch Nghiễn lặng lẽ đẩy cửa phòng ra đi vào, trên giường nhô lên một cái bọc nhỏ.
Nàng đến gần mới phát hiện y ngủ rất không yên ổn, mi tâm từ đầu đến cuối chưa từng giãn ra.
Đau lòng đưa tay nhẹ nhàng lướt qua mặt y, trong lòng một bên mãnh liệt cảnh cáo bằng tình trạng thân thể mình bây giờ nên giữ một khoảng cách với y, một bên lại quả thực khắc chế không nổi.
Nàng ngồi xổm người xuống, tay thay y kéo kéo chăn lại lưu luyến ở khuôn mặt y.
Dưới mắt y có màu xanh nhàn nhạt, Hạ Tịch Nghiễn rất muốn hôn hôn y, lại cảm thấy tức giận với y mình thật là sai hoàn toàn.
Thật xin lỗi..." Lòng nữ nhân tràn đầy thương tiếc nhẹ nhàng đụng chạm mí mắt y, cố gắng kiềm chế khao khát muốn hôn y.
Lâm Hoài Thanh cũng đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, xúc cảm chân thật trên mặt để cho y lại có mấy phần xúc động muốn rơi lệ.
“Thê chủ..."
Hạ Tịch Nghiễn cả kinh, vội vàng thu tay về, nghĩ xít lại gần đi ôm y, lại lo lắng đem bệnh lây cho y, nhất thời tiến thối lưỡng nan.
Y cũng đã ráng chống người ngồi dậy, Hạ Tịch Nghiễn vội vàng đi đỡ y, đợi y khó khăn lắm ngồi vững vàng, cánh tay nàng cũng bị y thuận thế ôm ở trong ngực.
Lâm Hoài Thanh nhẹ nhàng cọ cánh tay nàng một cái, rũ mắt nhìn mặt đất, thanh âm nhỏ nhỏ giống như mang theo mấy phần nghẹn ngào, “Ta biết lỗi rồi thê chủ... Ta không tức giận bậy bạ nữa…"
Nữ nhân nhất thời cảm thấy trong lòng đau đớn, đã là hận không tát mình hai bàn tay, “A Thanh đừng khóc! Là ta không tốt ——" lời còn chưa dứt lại cảm thấy cổ họng hơi ngứa, mấy tiếng ho khan cắt đứt câu nói kế tiếp.
Y lần này cũng không che giấu mình quan tâm, vội vàng thẳng người lên đi xem nàng.
Hạ Tịch Nghiễn một bên đè ho khan, một bên khoát tay tỏ ý mình không có sao, vừa đỡ y từ từ dựa vào.
“Ta không có chuyện gì, chỉ là có chút cảm lạnh, mới vừa đã dùng qua thuốc, A Thanh không cần lo lắng." Nữ nhân nửa đứng ở mép giường, ngữ điệu ôn nhu trấn an y.
Lâm Hoài Thanh nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng, nhất thời cảm thấy những kiên trì kiêu ngạo cố chấp trước kia cái gì cũng không tính.
Chỉ muốn nàng còn nguyện ý giả vờ, y cũng nên thỏa mãn.
Làm người không thể quá tham lam.
Tác giả :
Ức Niên Mộng Hồi Mâu