Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 82: Cắn tên đàn ông biến thái một cái (7)
Hắn ngủ say như vậy yên tĩnh mà xinh đẹp đến tuyệt trần. Mang lại cho người khác một cảm giác mềm mại, không hề thấy một chút cảm giác công kích nguy hiểm nào.
Hắn như vậy thật sự rất đẹp, còn kèm theo một cảm giác âm u. Nếu không phải động chút là giết người, Lâm Hồi Âm tin sẽ có nhiều người yêu hắn.
Chỉ tiếc là tính khí hắn quá kém, tính cách quá cao ngạo, không để ai vào mắt, pháp thuật quá lợi hại
Được rồi, phát thuật lợi hại không phải là khuyết điểm, nhưng động chút lại giết người thì thật sự là rất đáng ghét.
Lâm Hồi ÂM yên lặng suy nghĩ một lần, thật không nghĩ ra Dạ Huyền có gì tốt. Vậy nên nhếch môi yên lặng bước lên trước hai bước, sau đó cúi đầu cố ý nói giọng khác, cung kính: "Nhị hoàng tử đồ dùng tắm của ngài đã chuẩn bị tốt."
Dạ Huyền chậm rãi mở mắt lười biếng rời giường, cũng không thèm liếc mắt đến thị nữ trước mắt mà bước về phía trước.
Hắn đi rất nhanh, Lâm Hồi Âm bước không kịp khó tránh khỏi thỉnh thoảng lại vừa đi vừa chạy. Người đàn ông kia đưa lưng về phía nàng, vậy nên nàng đánh bạo ngẩng đầu lên, nhìn dáng đi của hắn, không nhanh không chậm. Áo hồng tóc bạc rất mê hoặc, chỉ tùy tiện bước đi mà cũng có bao nhiêu kinh diễm.
Nơi Dạ Huyền tắm là một trong rừng trúc, cách rất xa còn có mấy làn khói trắng nhẹ bay lên. Sau khi bước vào Lâm Hồi Âm mới phát hiện bốn phương tám hướng đều có bình phong, bên trong là một suối nước nóng thiên nhiên.
Lâm Hồi Âm thổi bệ ngọc sạch sẽ sau đó đặt áo quần hắn xuống, tiếp đó quay người cúi đầu bên cạnh Dạ Huyền, như trước tiếp tục cố làm giọng mảnh hơn, mềm mại nói: "Nô tì giúp Nhị Hoàng tử thay áo."
Dạ Huyền chỉ là nghễnh đầu, cũng không thèm đảo mắt đến nữ nô tì một cái, nói: "Đi ra ngoài!"
Dạ Huyền tắm rửa không có người hầu hạ sao?
Lâm Hồi Âm còn mong giúp hắn cởi quần áo sẽ nhìn xem hắn có bị thương không mà.
Nàng cúi đầu, cong môi, tròng mắt khẽ chuyển chưa kịp nói gì đã nghe giọng nói trên đỉnh đầu vang lên lần nữa: "Còn không mau cút đi."
Tính khí thật sự là quá kém. Nàng chỉ hơi chậm một tí thôi hắn đã nổi giận rồi... Lâm Hồi Âm chỉ muốn biết rốt cuộc tên đàn ông biến thái kia là ai thôi, nhưng nàng cũng không muốn vứt tính mạng mình đi. Nên vội vàng xách vay xoay người chạy vào rừng trúc.
Bất quá Lâm Hồi Âm cũng không chạy đi xa, chỉ lẳng lặng trốn trong rừng trúc xanh tốt.
Một lát sau, Lâm Hồi Âm mơ hồ nghe thấy tiếng nước truyền đế, vì nàng tránh cho đụng chạm phát ra âm thanh nên nằm rạp trên mặt đất, bò về phía dòng suối.
Hắn như vậy thật sự rất đẹp, còn kèm theo một cảm giác âm u. Nếu không phải động chút là giết người, Lâm Hồi Âm tin sẽ có nhiều người yêu hắn.
Chỉ tiếc là tính khí hắn quá kém, tính cách quá cao ngạo, không để ai vào mắt, pháp thuật quá lợi hại
Được rồi, phát thuật lợi hại không phải là khuyết điểm, nhưng động chút lại giết người thì thật sự là rất đáng ghét.
Lâm Hồi ÂM yên lặng suy nghĩ một lần, thật không nghĩ ra Dạ Huyền có gì tốt. Vậy nên nhếch môi yên lặng bước lên trước hai bước, sau đó cúi đầu cố ý nói giọng khác, cung kính: "Nhị hoàng tử đồ dùng tắm của ngài đã chuẩn bị tốt."
Dạ Huyền chậm rãi mở mắt lười biếng rời giường, cũng không thèm liếc mắt đến thị nữ trước mắt mà bước về phía trước.
Hắn đi rất nhanh, Lâm Hồi Âm bước không kịp khó tránh khỏi thỉnh thoảng lại vừa đi vừa chạy. Người đàn ông kia đưa lưng về phía nàng, vậy nên nàng đánh bạo ngẩng đầu lên, nhìn dáng đi của hắn, không nhanh không chậm. Áo hồng tóc bạc rất mê hoặc, chỉ tùy tiện bước đi mà cũng có bao nhiêu kinh diễm.
Nơi Dạ Huyền tắm là một trong rừng trúc, cách rất xa còn có mấy làn khói trắng nhẹ bay lên. Sau khi bước vào Lâm Hồi Âm mới phát hiện bốn phương tám hướng đều có bình phong, bên trong là một suối nước nóng thiên nhiên.
Lâm Hồi Âm thổi bệ ngọc sạch sẽ sau đó đặt áo quần hắn xuống, tiếp đó quay người cúi đầu bên cạnh Dạ Huyền, như trước tiếp tục cố làm giọng mảnh hơn, mềm mại nói: "Nô tì giúp Nhị Hoàng tử thay áo."
Dạ Huyền chỉ là nghễnh đầu, cũng không thèm đảo mắt đến nữ nô tì một cái, nói: "Đi ra ngoài!"
Dạ Huyền tắm rửa không có người hầu hạ sao?
Lâm Hồi Âm còn mong giúp hắn cởi quần áo sẽ nhìn xem hắn có bị thương không mà.
Nàng cúi đầu, cong môi, tròng mắt khẽ chuyển chưa kịp nói gì đã nghe giọng nói trên đỉnh đầu vang lên lần nữa: "Còn không mau cút đi."
Tính khí thật sự là quá kém. Nàng chỉ hơi chậm một tí thôi hắn đã nổi giận rồi... Lâm Hồi Âm chỉ muốn biết rốt cuộc tên đàn ông biến thái kia là ai thôi, nhưng nàng cũng không muốn vứt tính mạng mình đi. Nên vội vàng xách vay xoay người chạy vào rừng trúc.
Bất quá Lâm Hồi Âm cũng không chạy đi xa, chỉ lẳng lặng trốn trong rừng trúc xanh tốt.
Một lát sau, Lâm Hồi Âm mơ hồ nghe thấy tiếng nước truyền đế, vì nàng tránh cho đụng chạm phát ra âm thanh nên nằm rạp trên mặt đất, bò về phía dòng suối.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ