Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 458: Thượng cẳng chân hạ cẳng tay tuyên bố (35)
Tất cả mọi người dưới giáo trường chỉ nhìn thấy một mảnh ánh sáng trắng giữa không trùng, không biết bên trong Lâm Hồi Âm và Liên Y đánh nhau như thế nào. MỌi người đang suy đoán ai thắng ai bại lại đột nhiên thấy một tầng ánh sáng xanh trắng giữa bầu trời. Tốc độ của ánh sáng lạ kia cực nhanh, cực kỳ chói mắt.
Toàn bộ giáo trường trong nháy mắt đều bị ánh sáng trắng xanh kia bao phủ, làm bọn họ không thể mở mắt ra nhìn được. Còn mang theo một luồng gió mạnh, ẩn chứa sức mạnh trời đất, thổi toàn bộ đám mây ở chân trời cuồn cuộn bay đến che khuất cả bầu trời, cả ánh sáng thế giới trong nháy mắt tối lại.
Tất cả mọi người đều giật mình ngẩng đầu, một màn quỷ dị này thật sự rất kinh ngạc.
Thật lâu thứ ánh sáng kia mới biến mất, bầu trời cũng từ từ yên tĩnh lại, thế giới ảm đạm cũng sáng dần lên.
Toàn bộ giáo đường lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh, mọi người trố mắt nhìn nhau, với cảnh tượng vừa xảy ra thật không thể tin được.
Nhưng mọi người còn chưa hoàn toàn tỉnh hồn bên tai mọi người đã vang lên một tiếng kêu chói tai, ngay sau đó giữa không trung rơi xuống một người nằm giữa giáo đường.
Toàn thân người kia máu me đầm đìa, toàn bộ da mặt đều bị sức mạnh cường đại kia khuấy nát bấy, rất kinh khủng.
"A..." Có nữ đệ tử thấy một màn kinh khủng như vậy không nhịn được mà thét lên.
MỌi người nhìn khung cảnh tàn nhẫn như vậy trong sân sắc mặt cũng trở nên rất tái nhợt.
Nếu không phải cả người người kia khoác áo đỏ mọi người căn bản không dám tin người nằm ngay đó chính là Liên Y dương dương tự đắc đạp kiếm bay tới bay lui trong không trung.
Hồi laai mói có người thấp giọng nói: "Là Liên Y!"
Ngay sau đó từ trên cao có bốn bóng người theo thứ tự là chưởng môn, hai vị trưởng lão và hoàng thái tử Triêu Ca đồng thời hạ xuống bên người Liên Y.
Chưởng môn và hai vị trưởng lão cẩn thận quan sát thương thế của Lâm Hồi Âm sau đó cả ba người đều lắc đầu.
Triêu Ca cau mày hỏi: "Sư phụ, tình huống này là thế nào?"
CHưởng môn mới mở miệng nói: "Hết cứu."
DỪng một chút chưởng môn liền quay người nhìn về phía Lâm Hồi Âm đang đạp kiếm bay lơ lững giữa không trung.
Lúc này mọi người mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lâm Hồi Âm vẫn rất xinh đẹp chẳng có gì khác biệt đứng giữa không trung. CHẳng qua là mi tâm nhíu chặt giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ rung động. Chỉ là chiếc nhẫn trên tay nàng vẫn tỏa ra ánh sáng trắng xanh, vờn quanh thân thể nàng, một vòng lại một vòng. Vết thương trên lưng nàng do Liên Y gây ra đang dần khôi phục, mọi thứ đều hoàn hảo không nhìn ra dấu vết bị thương.
Lâm Hồi Âm không tưởng tượng nổi chuyện vừa mới xảy ra, nàng đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn kia không dám tin từ nó lại phát ra sức mạnh cường đại như vậy.
Nàng cúi đầu nhìn Liên Y máu me đầy mình kia, đáy lòng chấn động xen lẫn sợ hãi, mở lớn mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt chưởng môn.
Ánh mắt của chưởng môn sắc bén, quan sát kỹ nàng sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai vị trưởng lão bên cạnh, cả ba người gật đầu một cái sau đó thần thái trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Toàn bộ giáo trường trong nháy mắt đều bị ánh sáng trắng xanh kia bao phủ, làm bọn họ không thể mở mắt ra nhìn được. Còn mang theo một luồng gió mạnh, ẩn chứa sức mạnh trời đất, thổi toàn bộ đám mây ở chân trời cuồn cuộn bay đến che khuất cả bầu trời, cả ánh sáng thế giới trong nháy mắt tối lại.
Tất cả mọi người đều giật mình ngẩng đầu, một màn quỷ dị này thật sự rất kinh ngạc.
Thật lâu thứ ánh sáng kia mới biến mất, bầu trời cũng từ từ yên tĩnh lại, thế giới ảm đạm cũng sáng dần lên.
Toàn bộ giáo đường lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh, mọi người trố mắt nhìn nhau, với cảnh tượng vừa xảy ra thật không thể tin được.
Nhưng mọi người còn chưa hoàn toàn tỉnh hồn bên tai mọi người đã vang lên một tiếng kêu chói tai, ngay sau đó giữa không trung rơi xuống một người nằm giữa giáo đường.
Toàn thân người kia máu me đầm đìa, toàn bộ da mặt đều bị sức mạnh cường đại kia khuấy nát bấy, rất kinh khủng.
"A..." Có nữ đệ tử thấy một màn kinh khủng như vậy không nhịn được mà thét lên.
MỌi người nhìn khung cảnh tàn nhẫn như vậy trong sân sắc mặt cũng trở nên rất tái nhợt.
Nếu không phải cả người người kia khoác áo đỏ mọi người căn bản không dám tin người nằm ngay đó chính là Liên Y dương dương tự đắc đạp kiếm bay tới bay lui trong không trung.
Hồi laai mói có người thấp giọng nói: "Là Liên Y!"
Ngay sau đó từ trên cao có bốn bóng người theo thứ tự là chưởng môn, hai vị trưởng lão và hoàng thái tử Triêu Ca đồng thời hạ xuống bên người Liên Y.
Chưởng môn và hai vị trưởng lão cẩn thận quan sát thương thế của Lâm Hồi Âm sau đó cả ba người đều lắc đầu.
Triêu Ca cau mày hỏi: "Sư phụ, tình huống này là thế nào?"
CHưởng môn mới mở miệng nói: "Hết cứu."
DỪng một chút chưởng môn liền quay người nhìn về phía Lâm Hồi Âm đang đạp kiếm bay lơ lững giữa không trung.
Lúc này mọi người mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lâm Hồi Âm vẫn rất xinh đẹp chẳng có gì khác biệt đứng giữa không trung. CHẳng qua là mi tâm nhíu chặt giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ rung động. Chỉ là chiếc nhẫn trên tay nàng vẫn tỏa ra ánh sáng trắng xanh, vờn quanh thân thể nàng, một vòng lại một vòng. Vết thương trên lưng nàng do Liên Y gây ra đang dần khôi phục, mọi thứ đều hoàn hảo không nhìn ra dấu vết bị thương.
Lâm Hồi Âm không tưởng tượng nổi chuyện vừa mới xảy ra, nàng đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn kia không dám tin từ nó lại phát ra sức mạnh cường đại như vậy.
Nàng cúi đầu nhìn Liên Y máu me đầy mình kia, đáy lòng chấn động xen lẫn sợ hãi, mở lớn mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt chưởng môn.
Ánh mắt của chưởng môn sắc bén, quan sát kỹ nàng sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai vị trưởng lão bên cạnh, cả ba người gật đầu một cái sau đó thần thái trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ