Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 104: Hắn chết tốt hơn ta chết (4)
Từ ngày bước vào thế giới tiên ma này Lâm Hồi Âm không hề có chút yêu lực nào, nên có chút yếu thế. Nhưng lại không nghĩ từ trước đến nay nàng kém cỏi như vậy hôm nay lại đột nhiên mạnh như thế!
Giống như lần trước nàng ăn tiên đan có thể đánh trả Dạ Huyền thì không chút lưu tình đưa tay tặng cho hắn một chưởng.
Nàng có thể chịu đựng người khác hành hạ, xỉ nhục mình nhưng chỉ cần có cơ hội đánh trả nhất định nàng sẽ không bỏ qua!
Nàng đâu phải người dễ trêu!
Giống như bây giờ... Liên Y lại muốn tặng nàng một cái bạt tai, theo bản năng tự vệ nàng đưa tay về phía nàng ta.
Liên Y bị Dạ Huyền khống chế không thể nào cử động, Lâm Hồi Âm hạ thủ vừa nhanh vừa chính xác không lệch một chút nào. Trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Liên Y liền in rõ năm dấu ngón tay, rất bắt mắt.
Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Hồi Âm và Liên Y.
Thậm chí còn người còn âm thầm thay Lâm Hồi Âm lau mồ hôi một cái, nàng chọc phải công chúa do đích thân tiên đế phong lên, đứa cháu ngoại tiên phi sủng ái nhất.
Có người đánh nàng?
Vậy mà có người dám đánh nàng?
Liên Y trợn tròn mắt nhìn Lâm Hồi Âm, vẻ mặt không thể nào dấu nổi sự khó tin, có người dám đánh nàng!
Mặc dù ở thần sơn có quy định khi đã là đệ tử của Thần Sơn thì không bàn luận về gia thế xuất thân của mình, nhưng giờ phút này Liên Y vẫn bày ra cái chức vị công chúa của mình: "To gan, ngươi dám đánh bổn cung! Bổng cung sẽ bẩm báo bới tiên đế, tiên phi, ta xem ngươi nhận tội gì!"
Nếu như lúc nãy Lâm Hồi Âm cảm thấy mơ hồ, không hiểu chuyện thì xảy ra thì lúc này nàng đã hoàn toàn thức tỉnh, hiểu rõ mọi chuyện.
Bát nước đã hắt không thể thu lại, vậy nên cái tát nàng vừa phất ra cũng không thể nào thu hồi!
Trong lúc nhất thời Lâm Hồi Âm có chút sợ hãi.
Liên Y thấy bộ dáng nàng chết lặng, cho là nàng đã biết sự mình đáy lòng không dấu được dương dương tự đắc.
Nhìn mọi người xung quanh xúm lại nhiều như vậy, đôi mắt Liên Y khẽ chuyển động, thầm nghĩ: Không phải mới vừa rồi nàng ra rất rặng rỡ trước những người này sao? Vậy bây giờ nàng sẽ bắt nàng ta quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ, để mọi người khinh bỉ nàng ta!"
Nhất thời Liên Y kiêu ngạo hất cằm nhỏ, mặt đầy ngạo mạn nói: "Bất quá Bổn cung cũng không phải người không hiểu lý lẽ, chỉ cần ngươi quỳ gối xin bản cung tha thứ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Việc đã đến nước này, Lâm Hồi Âm biết mình đã chuốc phải họa tất nhiên phải chịu thua.
Nhưng bắt nàng phải quỳ gối cầu xin thì nhất định không thể!
Lúc đầu Dạ Huyền đưa nàng rời khỏi Yến Tử lầu, vứt năm gã đàn ông chán ghét uy hiếp nàng nàng cũng không hề nói nửa câu van xin, bây giờ sao có thể quỳ gối trước Liên Y?
Bình tâm mà nói nàng cũng không hề thích nhây loại đàn bà ngạo mạn như Liên Y, chỉ là nàng ta cứ thích trêu chọc nàng, chạm đến ranh giới chịu đựng cuối cùng, nàng không thể nhịn được nữa!
Giấy đã rách, theo đạo lý không thể nào lùi lại!
Lâm Hồi Âm hất cằm, để bản thân bình tĩnh lại, ánh mặt lạnh lẽo nhìn Liên Y: "Mạng ta ở trong tay ta, không phiền công chúa quan tâm!"
Liên Y cứ tưởng rằng Lâm Hồi Âm nhất định sẽ quỳ xuống van cầu mình tha thứ chỉ tiếc là không hề nghĩ đến nàng ta sẽ nói ra những lời như vậy.
Giống như lần trước nàng ăn tiên đan có thể đánh trả Dạ Huyền thì không chút lưu tình đưa tay tặng cho hắn một chưởng.
Nàng có thể chịu đựng người khác hành hạ, xỉ nhục mình nhưng chỉ cần có cơ hội đánh trả nhất định nàng sẽ không bỏ qua!
Nàng đâu phải người dễ trêu!
Giống như bây giờ... Liên Y lại muốn tặng nàng một cái bạt tai, theo bản năng tự vệ nàng đưa tay về phía nàng ta.
Liên Y bị Dạ Huyền khống chế không thể nào cử động, Lâm Hồi Âm hạ thủ vừa nhanh vừa chính xác không lệch một chút nào. Trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Liên Y liền in rõ năm dấu ngón tay, rất bắt mắt.
Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Hồi Âm và Liên Y.
Thậm chí còn người còn âm thầm thay Lâm Hồi Âm lau mồ hôi một cái, nàng chọc phải công chúa do đích thân tiên đế phong lên, đứa cháu ngoại tiên phi sủng ái nhất.
Có người đánh nàng?
Vậy mà có người dám đánh nàng?
Liên Y trợn tròn mắt nhìn Lâm Hồi Âm, vẻ mặt không thể nào dấu nổi sự khó tin, có người dám đánh nàng!
Mặc dù ở thần sơn có quy định khi đã là đệ tử của Thần Sơn thì không bàn luận về gia thế xuất thân của mình, nhưng giờ phút này Liên Y vẫn bày ra cái chức vị công chúa của mình: "To gan, ngươi dám đánh bổn cung! Bổng cung sẽ bẩm báo bới tiên đế, tiên phi, ta xem ngươi nhận tội gì!"
Nếu như lúc nãy Lâm Hồi Âm cảm thấy mơ hồ, không hiểu chuyện thì xảy ra thì lúc này nàng đã hoàn toàn thức tỉnh, hiểu rõ mọi chuyện.
Bát nước đã hắt không thể thu lại, vậy nên cái tát nàng vừa phất ra cũng không thể nào thu hồi!
Trong lúc nhất thời Lâm Hồi Âm có chút sợ hãi.
Liên Y thấy bộ dáng nàng chết lặng, cho là nàng đã biết sự mình đáy lòng không dấu được dương dương tự đắc.
Nhìn mọi người xung quanh xúm lại nhiều như vậy, đôi mắt Liên Y khẽ chuyển động, thầm nghĩ: Không phải mới vừa rồi nàng ra rất rặng rỡ trước những người này sao? Vậy bây giờ nàng sẽ bắt nàng ta quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ, để mọi người khinh bỉ nàng ta!"
Nhất thời Liên Y kiêu ngạo hất cằm nhỏ, mặt đầy ngạo mạn nói: "Bất quá Bổn cung cũng không phải người không hiểu lý lẽ, chỉ cần ngươi quỳ gối xin bản cung tha thứ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Việc đã đến nước này, Lâm Hồi Âm biết mình đã chuốc phải họa tất nhiên phải chịu thua.
Nhưng bắt nàng phải quỳ gối cầu xin thì nhất định không thể!
Lúc đầu Dạ Huyền đưa nàng rời khỏi Yến Tử lầu, vứt năm gã đàn ông chán ghét uy hiếp nàng nàng cũng không hề nói nửa câu van xin, bây giờ sao có thể quỳ gối trước Liên Y?
Bình tâm mà nói nàng cũng không hề thích nhây loại đàn bà ngạo mạn như Liên Y, chỉ là nàng ta cứ thích trêu chọc nàng, chạm đến ranh giới chịu đựng cuối cùng, nàng không thể nhịn được nữa!
Giấy đã rách, theo đạo lý không thể nào lùi lại!
Lâm Hồi Âm hất cằm, để bản thân bình tĩnh lại, ánh mặt lạnh lẽo nhìn Liên Y: "Mạng ta ở trong tay ta, không phiền công chúa quan tâm!"
Liên Y cứ tưởng rằng Lâm Hồi Âm nhất định sẽ quỳ xuống van cầu mình tha thứ chỉ tiếc là không hề nghĩ đến nàng ta sẽ nói ra những lời như vậy.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ