Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 103: Hắn chết tốt hơn ta chết (3)
Vậy nên đối mặt với những lời thoại quen thuộc kia, Lâm Hồi Âm cũng chẳng làm cao gì còn hoạt bát hài hước trò chuyện cùng bọn họ.
Nhưng lúc mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì Liễu Nhiễn nãy giờ luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Cẩn thận!"
Ngay sau đó, Lâm Hồi Âm cảm giác được bên tai mình lùa đến một trận gió, nàng cau mày nghiêng đầu thì thấy Liên Y đang độc ác nhìn mình, đưa tay đánh về phía mình.
.......
Dạ Huyền đứng ngoài phòng hắn thấy Lâm Hồi Âm đưa tay đón bánh bao thì thu lại lực khống chế những chiếc bánh bao kia về. Sau đó lại thấy nàng vui vẻ ném những chiếc bánh cho đám người xung quanh, khuôn mặt nhu mì rạng rỡ, toàn thân tràn đầy sức sống, bộ trang phục xanh rung động, những chiếc chuông nhỏ trên người nàng cũng phát ra âm thanh thật dễ nghe. Cả người hắn không nhịn được mà run lên, con tim nẩy mạnh, thật giống như lúc băng nhìn năm đột ngột bị nứt ra vậy, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua làm cho cây cối chết chìm trong lòng hắn sống lại, màu sắc tươi xanh.
Hắn thích nàng.
Ngàn năm trước hắn thích nàng, đợi chờ nàng một ngàn năm, bây giờ gặp lại nàng chán ghét hắn, né tránh hắn nhưng hắn vẫn cứ thích nàng.
Thậm chí chỉ đứng nhìn nàng từ xa con tim hắn cũng không thể nào khống chế được, hắn chưa từng yêu một cô gái nào, cũng không ai dạy cho hắn cách làm sao để chờ đợi một người. Chỉ là hắn cảm giác được rất rõ ràng, chuyện hắn thích nàng không một ai biết, chỉ là cảm giác lan tỏa từ đáy long khiến tim đập nhanh, mặt đỏ, nhất thời sững sờ si mê.
Nhìn nàng cười thật đẹp, so với cảnh đẹp ở đông hoang đại lục còn tốt hơn!
Nàng cứ cười như vậy làm hắn lưu luyến ngày tháng năm xưa.
Nếu nàng có thể cười như vậy với hắn một lần, thì thật tốt...
"Cẩn thận!"
Mặc dù ở rất xa nhưng Dạ Huyền lại nghe rất rõ lời nhắc nhở của Liễu Nhiễu với Lâm Hồi Âm, hắn cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Thấy Liên Y muốn đánh một chưởng lên mặt Lâm Hồi Âm!
Dạ Huyền cau mày, đôi mắt lạnh băng tràn, toàn thân toát ra sát khí.
Một sức mạnh đánh về phía Liên Y.
....
Liên Y nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hồi Âm, cong môi cười, muốn dùng lực ở trên tay nhiều hơn, nhưng lúc nàng vừa vận khí lại phát hiện toàn thân không thể nào nhúc nhích.
Giống như bị người nào khống chế vậy.
Liên Y cố gắng hít thở sâu vài lần, muốn tăng tiên lực nhưng nàng lại phát hiện vốn dĩ chẳng thay đổi được gì.
Thậm chí cơ thể nàng còn nhanh chóng đung đưa, tốc độ cũng chậm lại.
Lâm Hồi Âm vốn tưởng mình nhất định phải chịu trọn cái tát mạnh mẽ kia, theo bản năng muốn đưa tay lên cản lại nhưng không hề nghĩ đến, Liên Y kia lại chậm lại, để cho nàng bắt được cái cánh tay kia!
Từ ngày bước vào thế giới tiên ma này Lâm Hồi Âm không hề có chút yêu lực nào, nên có chút yếu thế. Nhưng lại không nghĩ từ trước đến nay nàng kém cỏi như vậy hôm nay lại đột nhiên mạnh như thế!
Nhưng lúc mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì Liễu Nhiễn nãy giờ luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Cẩn thận!"
Ngay sau đó, Lâm Hồi Âm cảm giác được bên tai mình lùa đến một trận gió, nàng cau mày nghiêng đầu thì thấy Liên Y đang độc ác nhìn mình, đưa tay đánh về phía mình.
.......
Dạ Huyền đứng ngoài phòng hắn thấy Lâm Hồi Âm đưa tay đón bánh bao thì thu lại lực khống chế những chiếc bánh bao kia về. Sau đó lại thấy nàng vui vẻ ném những chiếc bánh cho đám người xung quanh, khuôn mặt nhu mì rạng rỡ, toàn thân tràn đầy sức sống, bộ trang phục xanh rung động, những chiếc chuông nhỏ trên người nàng cũng phát ra âm thanh thật dễ nghe. Cả người hắn không nhịn được mà run lên, con tim nẩy mạnh, thật giống như lúc băng nhìn năm đột ngột bị nứt ra vậy, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua làm cho cây cối chết chìm trong lòng hắn sống lại, màu sắc tươi xanh.
Hắn thích nàng.
Ngàn năm trước hắn thích nàng, đợi chờ nàng một ngàn năm, bây giờ gặp lại nàng chán ghét hắn, né tránh hắn nhưng hắn vẫn cứ thích nàng.
Thậm chí chỉ đứng nhìn nàng từ xa con tim hắn cũng không thể nào khống chế được, hắn chưa từng yêu một cô gái nào, cũng không ai dạy cho hắn cách làm sao để chờ đợi một người. Chỉ là hắn cảm giác được rất rõ ràng, chuyện hắn thích nàng không một ai biết, chỉ là cảm giác lan tỏa từ đáy long khiến tim đập nhanh, mặt đỏ, nhất thời sững sờ si mê.
Nhìn nàng cười thật đẹp, so với cảnh đẹp ở đông hoang đại lục còn tốt hơn!
Nàng cứ cười như vậy làm hắn lưu luyến ngày tháng năm xưa.
Nếu nàng có thể cười như vậy với hắn một lần, thì thật tốt...
"Cẩn thận!"
Mặc dù ở rất xa nhưng Dạ Huyền lại nghe rất rõ lời nhắc nhở của Liễu Nhiễu với Lâm Hồi Âm, hắn cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Thấy Liên Y muốn đánh một chưởng lên mặt Lâm Hồi Âm!
Dạ Huyền cau mày, đôi mắt lạnh băng tràn, toàn thân toát ra sát khí.
Một sức mạnh đánh về phía Liên Y.
....
Liên Y nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hồi Âm, cong môi cười, muốn dùng lực ở trên tay nhiều hơn, nhưng lúc nàng vừa vận khí lại phát hiện toàn thân không thể nào nhúc nhích.
Giống như bị người nào khống chế vậy.
Liên Y cố gắng hít thở sâu vài lần, muốn tăng tiên lực nhưng nàng lại phát hiện vốn dĩ chẳng thay đổi được gì.
Thậm chí cơ thể nàng còn nhanh chóng đung đưa, tốc độ cũng chậm lại.
Lâm Hồi Âm vốn tưởng mình nhất định phải chịu trọn cái tát mạnh mẽ kia, theo bản năng muốn đưa tay lên cản lại nhưng không hề nghĩ đến, Liên Y kia lại chậm lại, để cho nàng bắt được cái cánh tay kia!
Từ ngày bước vào thế giới tiên ma này Lâm Hồi Âm không hề có chút yêu lực nào, nên có chút yếu thế. Nhưng lại không nghĩ từ trước đến nay nàng kém cỏi như vậy hôm nay lại đột nhiên mạnh như thế!
Tác giả :
Diệp Phi Dạ