Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 83
Edit: Lee"s
Beta: Hằng Lê
Tướng Quốc tự không hổ là ngôi chùa miếu có tiền nhất thiên hạ, ngay cả bức tường cũng cao vậy, Thập Nhất nương chậc chậc nhìn bức tượng phật bằng vàng, xem ra thần phật cũng không thể trốn thoát khỏi mị lực của vàng.
Nhưng nàng cũng thật lòng cúi lạy, nàng đều đã chết đi sống lại, rồi lại chết đi sống lại, thế gian này ai có thể nói được mọi chuyện đều rõ ràng đâu.
An Ngũ lang cực kì nhàm chán, kiên nhẫn đứng cùng Thập Nhất nương, thuận tiện ở trong lòng thầm bình luận diện mạo thần thật uy nghiêm, nhưng bộ dạng lại không chút nào đẹp mắt.
“Ngũ lang ca, huynh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, muội vừa nhìn thấy bên kia có mấy cây lê, huynh đi hái vài quả về, chúng ta mang về nhà ăn." Thập Nhất nương đề nghị nói.
An Ngũ lang quả thật không ngồi một chỗ được, nhưng hắn cũng không yên lòng Thập Nhất nương, “Huynh vẫn phải ở cạnh muội, để muội một mình huynh không yên tâm."
Thập Nhất nương nở nụ cười, “Ngũ lang ca, đây là Tướng Quốc tự, huynh cảm thấy ai có lá gan ở nơi này làm loạn chứ?"
Nói cũng đúng, An Ngũ lang quay đầu sang nói với Thái tử “Điện hạ, Thập Nhất nương phải nhờ vào điện hạ, ta đi hái cho hai người ít quả trên núi."
“Đi đi, ta sẽ để ý Thập Nhất nương."
Thập Nhất nương dặn dò theo “Ngũ lang ca, phải ngọt một chút, da mỏng, Tinh La ca ca, đến lúc đó muội sẽ làm đường phèn tuyết mứt lê cho huynh, nhuận phổi, đối thân thể rất tốt."
Trên mặt Thái tử nở nụ cười nhàn nhạt “Được, huynh chờ." Chỉ có người quan tâm tới mình mới chú ý tới thân thể của mình có tốt hay không tốt, nhìn thân thể hắn có vẻ tốt lắm, nhưng hô hấp dồn dập, thỉnh thoảng cổ hỏng ngứa ngứa sẽ khụ vài cái, tuy rằng hắn ngụy trang thật tốt, người ngoài nhìn thì chỉ thấy hắn hơi gầy yếu một chút, nhưng Thập Nhất nương vẫn có thể phát hiện ra.
“Muội đi hành lễ, Tinh La ca ca chờ muội một chút." Thập Nhất nương vui vẻ nói.
“Vị thí chủ này thân thể không tốt chăng?" Tiểu sa di dẫn đường bộ dạng thông minh, đáng yêu nói “Hôm nay khách quý đến Tướng Quốc tự, Thanh Viễn đại sư am hiểu y thuật đến bải phỏng, nếu vị thí chủ này có duyên phận, nói không chừng sẽ được Thanh Viễn đại sư trị liệu."
“Thanh Viễn đại sư?" Thập Nhất nương hỏi “Y thuật của đại sư so với Thái y thì như thế nào?"
Tiểu sa di cười nói, “Thanh Viễn đại sư là thế ngoại cao nhân…." Trong lời nói có chút khinh thường đối với Thái y.
Mắt Thập Nhất nương sáng lên, “Tinh La ca ca, chúng ta đi gặp Thanh Viễn đại sư một chút đi."
Tiểu sa di vội vàng nói “Vị thí chủ này, rất nhiều người đều muốn gặp Thanh Viễn đại sư, nếu như thí chủ có tâm, thì tự mình tới mới có thành ý."
Thái tử quyết đoán nói “Vậy không đi."
Thập Nhất nương lườm hắn liếc mắt một cái “Đi, nhất định phải đi!" Xoay sang tiểu sa di vẻ mặt cười cười “Làm phiền tiểu sư phụ."
Thái tử trong lòng không vui, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhìn mình chằm chằm của Thập Nhất nương vẫn là gật đầu, được rồi, ở trong này hẳn là sẽ không có chuyện gì phát sinh, cho dù xảy ra chuyện hắn cũng không sợ, xung quanh có ám vệ, lại có thị vệ ở chân núi, không cần quá lo lắng vấn đề an toàn.
Thập Nhất nương thu hồi nụ cười, thành kính quỳ xuống trước tượng phật “Nếu thực sự có thần phật, xin người phù hộ cho nhà của con được bình an, chân của phụ thân có thể đứng lên được."
Mỗi một lạy nàng đều lặp lại nội dung giống nhau, cho đến khi nghe được một thanh âm “Cần gì cầu thần phật, cầu bần tăng thì sao?"
Thập Nhất nương ngạc nhiên quay đầu qua.
“Thập Nhất nương tử, mời uống trà." Râu tóc trắng như tuyết, lão hòa thượng trên mặt đầy nếp nhăn tươi cười hiền lành.
Thập Nhất nương thế này mới thở phảo một cái, mẹ nó, nhìn đến một lão già dùng hay tay run lẩy bẩy pha trà, nàng lo lắng đờ người ra, sợ tay ông ta run lên cái, thì không phải pha trà nữa mà là thịt người.
“Trà ngon." Thập Nhất nương ngửi hương vị trà rồi nói, cho dù nàng không thích uống trà nhưng nhìn thấy người ta mạo hiểm tính mạng để pha trà, nàng cũng đành phải uống, huống chi, nàng không thể không thừa nhận, trà này quả thật không tệ.
Lão hòa thượng cười tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt thập phần hiền lành ôn hòa, Thập Nhất nương ngẩn người “Không biết đai sư pháp danh là…"
Lão hòa thượng hai tay hợp thành chữ thập “Bần tăng pháp danh là Phổ Tuệ."
“Phiến tử pháp sư…" Thập Nhất nương thốt ra, lại nhanh sửa miệng “Thần côn (Đồ quỷ sứ), không, thần tiên pháp sư…"
Phiến tử: kẻ lừa đảo
Phổ Tuệ đại sư cười khổ, xem ra An gia đối với ông vẫn không có thiện cảm cho lắm, nhất là vị thí chủ thông minh cùng ông làm giao dịch năm đó,chắc chắn là đã đoán ra cái gì, bằng không cũng sẽ không khách khí như vậy.
“Gọi Phổ Tuệ gia gia là được rồi." Vẻ mặt lão hòa thượng đầy vẻ từ bi, “Ta là bằng hữu với phụ thân cháu."
Thập Nhất nương cười híp mắt nói “Phổ Tuệ đại sư giống như là thần tiên ở dân gian, Thập Nhất nương cũng không dám nhận người thân, bằng không trở về phụ thân sẽ mắng là cháu không hiểu chuyện."
Phổ Tuệ ngạc nhiên, ai nói với ông đứa bé Thập Nhất nương này là đầu óc đơn giản, đây rõ ràng là chân truyền từ phụ thân.
“Phụ thân cháu có lẽ có chút hiểu lầm với bần tăng." Phổ Tuệ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Thập Nhất nương cười tủm tỉm nói “Thập Nhất nương làm vãn bối, không nên nhận xét việc làm của trưởng bối, chỉ là Thập Nhất nương muốn biết đại sư cho người tách bạn của Thập Nhất nương ra là có chuyện gì quan trọng?"
Đứa bé này ngốc ở chỗ nào chứ, Phổ Tuệ đại sư nghi hoặc, thở dài nói “Thập Nhất nương tử không cần phải đề phòng như vậy, bần tăng quả thật sẽ không gây bất lợi…"
Thập Nhất nương buông chén trà xuống “Đại sư, vừa rồi điều ngài nói đều là sự thật."
“Đương nhiên." Liên kết bằng tình cảm thất bại, Phổ Tuệ đại sư nghiêm túc nói “Phụ thân của con bị phản phệ, chỉ cần có người trả giá thật lớn, tự nhiên có thể chữa khỏi."
“Cái giá lớn? Xin hỏi cái giá thật lớn là như thế nào, chỉ cần phụ thân bình yên vô sự, con nguyện ý trả bất cứ giá nào, con nghe nói đại sư thích nhất là vận khí người khác, người xem số mệnh củaconnhư thế nào?" Thập Nhất nương khẩn cấp hỏi, tuy rằng không biết mình có thể làm được chuyện lớn gì, tích rất nhiều công đức gì, nhưng nàng đã chết lại xuyên qua, nghĩ đến số mệnh hẳn là không sai.
Đứa nhỏ này lần đầu tiên lộ ra thần sắc khẩn trương, Phổ Tuệ đại sư cười khổ, “Thập Nhất nương tử là người có vận khí lớn, nhưng mà cháu lại không thích hợp." Trước đây quả thậtông có tước đoạt số mệnh của Thập Nhất nương, nhưng ai ngờ được bây giờ công đức trên người nàng lại càng chói sáng, đứa nhỏ này đến tột cùng đã làm cái gì, công đức còn to lớn hơn người trong phật môn của bọn họ nhiều.
Nhưng Phổ Tuệ đại sư cũng cảm thấy yên tâm hơn, đứa nhỏ này nhất định sẽ là người thông minh lại thiện lương, nay số mệnh của nàng cùng vận mệnh của nước Đại Hạ là một, quả nhiên là ông trời ưu ái cho đứa nhỏ, ai có gan dám đoạt!
Thập Nhất nương hồ đồ “Vì sao cháu lại không thích hợp, cháu với phụ thân là quan hệ huyết thống, là thích hợp nhất."
Phổ Tuệ đại sư chần chờ một chút nói “Số mệnh của Thập Nhất nương tử tương đối đặc thù, quả thật là không thể, Thập Nhất nương, bần tăng có thể giúp An tam gia giải trừ phản phệ, chỉ cần Thập Nhất nương tử làm một chuyện."
Thập Nhất nương sửng sốt, còn có chuyện tốt như vậy?
“Chuyện gì, đại sư nói đi, mặc kệ là chuyện gì cháu đều nguyện ý." Thập Nhất nương vui vẻ đáp.
“Thái tử điện hạ…" Ánh mắt Phổ Tuệ đại sư sáng ngời hữu thần nhìn nàng “Thái tử điện hạ mặc dù địa vị tôn quý, nhưng vận thế lại không tốt, bần tăng biết Thập Nhất nương tử cùng Thái tử điện hạ là tình bạn khắng khít, bần tăng hy vọng Thập Nhất nương tử có thể giúp đỡ Thái tử điện hạ."
Thập Nhất nương cả kinh “Sao có thể như vậy? Thái tử huynh ấy không phải là Thái tử một đất nước sao? Tại sao vận thế của huynh ấy lại không tốt chứ?"
Phổ Tuệ đại sư thở dài, Thái tử vốn chết sớm, là ông đã nghịch thiên sửa mệnh cho người, vận thế không tốt, tất cả đều là sự cân bằng của tạo hóa.
“Thái tử vốn là phải chết non, là bần tăng đã nghịch thiên sửa mệnh, cho nên…" Phổ Tuệ nói ra, ông nhìn ra được Thập Nhất nương là thật lòng quan tâm tới Thái tử, cho nên cũng không giấu diếm.
“Cho nên thân thể huynh ấy mới không tốt, thậm chí còn mất đi vị giác." Thập Nhất nương khổ sở trong lòng, thời điểm tận thế đã mất đi rất nhiều người thân, bạn bè, cho nên nàng đặc biệt coi trọng người thân bên mình, đều hy vọng bọn họ có thể bình an “Cháu có khả năng giúp gì cho huynh ấy?" Bây giờ nàng có chút hối hận vì sao trước đó không nghiêm túchọc tập y thuật.
“Thập Nhất nương tử không cần làm gì cả." Phổ Tuệ đại sư cười nói “Thập Nhất nương tử là phúc tinh, vì vậy mà người thân, bạn bè bên cạnh cháu đều được thuận lợi, chỉ cần giữ vững ý muốn ban đầu là tốt rồi."
Thập Nhất nương như có chút đăm chiêu gật gật đầu, mong muốn của nàng chính là sống phóng túng, thoải mái, như vậy chỉ cần khiến cho mọi người xung quanh cùng nhau chơi đùa vui vẻ là được rồi?
“Vậy còn chân của cha cháu?" Thập Nhất nương nhìn về phía Phổ Tuệ đại sư thăm dò.
“Yên tâm, đêm nay ta sẽ làm phép, An tam gia rất nhanh có thể tốt lên." Phổ Tuệ đại sư mỉm cười nói.
Đi đến ngôi đình giữa sườn núi thời điểm, An Ngũ lang lại đói bụng, tổ yến đúng là ăn không đủ no, rất nhanh bụng liền đói.
“Ăn chút điểm tâm đi, đúng rồi, còn có lê nữa." An Ngũ lang cầm trái cây nhét vào trong tay của muội muội.
Thập Nhất nương không chút để ý cầm trái lê trên tay đổi tới đổi lui, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Tướng Quốc tự ở nơi cao nhất của ngọn núi, dù sao vẫn cảm thấy lão hòa thượng có gì đó không thích hợp, giống như nói lời trăn trối vậy, phi phi, đồng ngôn vô kỵ, gió lớn thổi đi, lão hòa thượng sao có thể cùng Tinh La ca ca có quan hệ được.
“Làm sao vậy?" Thái tử nhạy cảm hỏi, hắn cảm thấy rằng mọi chuyện quá mức trùng hợp, Ngũ lang đi hái trái cây, hắn đi xem bệnh, khoảng thời gian kia Thập Nhất nương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, nhưng nghĩ lại hôm nay hắn cùng Thập Nhất nương đến Tướng Quốc tự chính là ngoài ý muốn, vì sao mẫu hậu đúng lúc nằm mơ, mà nằm mơ thì cũng thôi đi, vì sao lại nhất định để cho hắn đi đến Tướng Quốc tự hành lễ chứ? Hơn nữa còn đề nghị hắn cùng An gia ở chung nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm…
“Không có gì." Thập Nhất nương cười cười, “Muội chỉ đang nghĩ hoa quả trên núi này lây nhiễm chút phật khí không biết có ngon hơn không."
“Huynh đã hỏi qua, nghe nói trái cây này đều dùng nước suối để tưới, mùi vịsẽ không giống nhau." An Ngũ lang lau miệng còn cắn một miếng lê “Thái tử, ngài cũng ăn một trái, ta cảm thấy so với lê bình thường ăn ngon hơn chút, nước nhiều hơn."
Thái tử khóe miệng giật giật, hai tên ăn vặt này.
“Tinh La ca ca, Thanh Viễn đại sư nói cái gì, bệnh tình của huynh như thế nào?" Thập Nhất nương quan tâm hỏi.
“Nói rằng tình huống hiện tại của huynh tốt hơnso với trước kia, còn cho huynh một phương thuốc có thể thanh trừ độc tố còn dư lại…" Thái tử vô tình nói “Huynh sẽ để cho Thái y kiểm tra lại rồi mới tính."
Thập Nhất nương cười tủm tỉm nói “Thật tốt quá, muội tin tưởng một ngày nào đó Tinh La ca ca sẽ khỏe hơn."
An Ngũ lang cũng đồng tình nhìn hắn “Yên tâm, ta tin rằng điện hạ nhất định sẽ cảm nhận được mỹ vị của món ăn ngon cùng với hạnh phúc của đời người."
Thái tử cảm thấy bất lực, hạnh phúc của người khác thật sự… Không liên quan tới đồ ăn nha!
Ba người tiếp tục đi xuống núi, An Ngũ lang lại khiến cho Bán Sơn đình mà người ta vất vả quét tước trước đó làm bẩn, Thái tử nhắm mắt làm ngơ, hắn thật có bản lĩnh chế tạo rác rưởi.
Trong một gian phòng trống, bốn phía đốt nến, thân ảnh hòa thượng mặc áo cà sa trong ngọn lửa trông vô cùng thiêng liêng, giống như thần phật giáng xuống.
Rõ ràng không có gió, nhưng ngay sau đó toàn bộ ngọn nến hoàn toàn bị dập tắt, ánh trăng xuất hiện từ trong mây, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi thế gian.
“Đáng giá sao? Chưa đến cuối cùng, liền tự chặt đứt luân hồi, chỉ vì chút tình thân này…" Một vị hòa thượng sắc mặt hồng nhuận, râu tóc đen nhánh, sắc mặt nghiêm túc đi vào đốt nến sáng lên.
“Đệ cũng không còn nhiều thời gian nữa, mọi chuyện phải kính nhờ Thanh Viễn sư huynh." Lão hòa thượng mệt mỏi nói, “Cứu một mạng người phúc đẳng hà sa, cả đời này của đệ cuối cùng cũng không uổng phí, tuy là chặt đứt luân hồi nhưng cũng không hối hận"
Trong lòng Thanh Viễn hòa thượng tràn đầy bi thương, mặc dù ở phật môn, nhưng Phổ Tuệ cho tới bây giờ cũng không dứt bỏ được thân tình.
“Sau khi đệ chết thì hãy đem thi thể đông lạnh lại, chờ một năm sau thì thiêu, nếu không thì sẽ khiến Thập Nhất nương tử áy náy, đây là đệ nợ con bé, nhưng bây giờ cũng có thể bồi thường…" Thanh âm lão hòa thượng yếu ớt “Đồ đệ Quan Chân của đệ ngộ tính cao nhưng tuổi còn nhỏ, làm phiền sư huynh trông nom hắn."
Thanh Viễn sư huynh lần tràng hạt “Đồ đệ của đệ lãnh tình hơn đệ rất nhiều, không cần phải lo lắng, tương lai hắn đi xa hơn đệnhiều."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường.
Quan Chân cùng một tiểu sa di ở Sơn Bán đình ngắm phong cảnh.
Tiểu sa di: Sư huynh, huynh vừa ngồi đã làm chết rất nhiều con kiến.
Quan Chân: ….
Tiểu sa di: Thật đáng thương, sư huynh sát sinh, hu hu sư huynh, nhiều con kiến như vậy, chúng ta phải niệm ít nhất mấy trăm lần hướng sinh chú.
Vì thế hai người hai ngày hai đêm không ngủ niệm hướng sinh chú.
Quan Chân: (đôi mắt thâm đen) người nào ăn uống xong không dọn dẹp, hãy nhớ kỹ cho ta!
Beta: Hằng Lê
Tướng Quốc tự không hổ là ngôi chùa miếu có tiền nhất thiên hạ, ngay cả bức tường cũng cao vậy, Thập Nhất nương chậc chậc nhìn bức tượng phật bằng vàng, xem ra thần phật cũng không thể trốn thoát khỏi mị lực của vàng.
Nhưng nàng cũng thật lòng cúi lạy, nàng đều đã chết đi sống lại, rồi lại chết đi sống lại, thế gian này ai có thể nói được mọi chuyện đều rõ ràng đâu.
An Ngũ lang cực kì nhàm chán, kiên nhẫn đứng cùng Thập Nhất nương, thuận tiện ở trong lòng thầm bình luận diện mạo thần thật uy nghiêm, nhưng bộ dạng lại không chút nào đẹp mắt.
“Ngũ lang ca, huynh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, muội vừa nhìn thấy bên kia có mấy cây lê, huynh đi hái vài quả về, chúng ta mang về nhà ăn." Thập Nhất nương đề nghị nói.
An Ngũ lang quả thật không ngồi một chỗ được, nhưng hắn cũng không yên lòng Thập Nhất nương, “Huynh vẫn phải ở cạnh muội, để muội một mình huynh không yên tâm."
Thập Nhất nương nở nụ cười, “Ngũ lang ca, đây là Tướng Quốc tự, huynh cảm thấy ai có lá gan ở nơi này làm loạn chứ?"
Nói cũng đúng, An Ngũ lang quay đầu sang nói với Thái tử “Điện hạ, Thập Nhất nương phải nhờ vào điện hạ, ta đi hái cho hai người ít quả trên núi."
“Đi đi, ta sẽ để ý Thập Nhất nương."
Thập Nhất nương dặn dò theo “Ngũ lang ca, phải ngọt một chút, da mỏng, Tinh La ca ca, đến lúc đó muội sẽ làm đường phèn tuyết mứt lê cho huynh, nhuận phổi, đối thân thể rất tốt."
Trên mặt Thái tử nở nụ cười nhàn nhạt “Được, huynh chờ." Chỉ có người quan tâm tới mình mới chú ý tới thân thể của mình có tốt hay không tốt, nhìn thân thể hắn có vẻ tốt lắm, nhưng hô hấp dồn dập, thỉnh thoảng cổ hỏng ngứa ngứa sẽ khụ vài cái, tuy rằng hắn ngụy trang thật tốt, người ngoài nhìn thì chỉ thấy hắn hơi gầy yếu một chút, nhưng Thập Nhất nương vẫn có thể phát hiện ra.
“Muội đi hành lễ, Tinh La ca ca chờ muội một chút." Thập Nhất nương vui vẻ nói.
“Vị thí chủ này thân thể không tốt chăng?" Tiểu sa di dẫn đường bộ dạng thông minh, đáng yêu nói “Hôm nay khách quý đến Tướng Quốc tự, Thanh Viễn đại sư am hiểu y thuật đến bải phỏng, nếu vị thí chủ này có duyên phận, nói không chừng sẽ được Thanh Viễn đại sư trị liệu."
“Thanh Viễn đại sư?" Thập Nhất nương hỏi “Y thuật của đại sư so với Thái y thì như thế nào?"
Tiểu sa di cười nói, “Thanh Viễn đại sư là thế ngoại cao nhân…." Trong lời nói có chút khinh thường đối với Thái y.
Mắt Thập Nhất nương sáng lên, “Tinh La ca ca, chúng ta đi gặp Thanh Viễn đại sư một chút đi."
Tiểu sa di vội vàng nói “Vị thí chủ này, rất nhiều người đều muốn gặp Thanh Viễn đại sư, nếu như thí chủ có tâm, thì tự mình tới mới có thành ý."
Thái tử quyết đoán nói “Vậy không đi."
Thập Nhất nương lườm hắn liếc mắt một cái “Đi, nhất định phải đi!" Xoay sang tiểu sa di vẻ mặt cười cười “Làm phiền tiểu sư phụ."
Thái tử trong lòng không vui, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhìn mình chằm chằm của Thập Nhất nương vẫn là gật đầu, được rồi, ở trong này hẳn là sẽ không có chuyện gì phát sinh, cho dù xảy ra chuyện hắn cũng không sợ, xung quanh có ám vệ, lại có thị vệ ở chân núi, không cần quá lo lắng vấn đề an toàn.
Thập Nhất nương thu hồi nụ cười, thành kính quỳ xuống trước tượng phật “Nếu thực sự có thần phật, xin người phù hộ cho nhà của con được bình an, chân của phụ thân có thể đứng lên được."
Mỗi một lạy nàng đều lặp lại nội dung giống nhau, cho đến khi nghe được một thanh âm “Cần gì cầu thần phật, cầu bần tăng thì sao?"
Thập Nhất nương ngạc nhiên quay đầu qua.
“Thập Nhất nương tử, mời uống trà." Râu tóc trắng như tuyết, lão hòa thượng trên mặt đầy nếp nhăn tươi cười hiền lành.
Thập Nhất nương thế này mới thở phảo một cái, mẹ nó, nhìn đến một lão già dùng hay tay run lẩy bẩy pha trà, nàng lo lắng đờ người ra, sợ tay ông ta run lên cái, thì không phải pha trà nữa mà là thịt người.
“Trà ngon." Thập Nhất nương ngửi hương vị trà rồi nói, cho dù nàng không thích uống trà nhưng nhìn thấy người ta mạo hiểm tính mạng để pha trà, nàng cũng đành phải uống, huống chi, nàng không thể không thừa nhận, trà này quả thật không tệ.
Lão hòa thượng cười tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt thập phần hiền lành ôn hòa, Thập Nhất nương ngẩn người “Không biết đai sư pháp danh là…"
Lão hòa thượng hai tay hợp thành chữ thập “Bần tăng pháp danh là Phổ Tuệ."
“Phiến tử pháp sư…" Thập Nhất nương thốt ra, lại nhanh sửa miệng “Thần côn (Đồ quỷ sứ), không, thần tiên pháp sư…"
Phiến tử: kẻ lừa đảo
Phổ Tuệ đại sư cười khổ, xem ra An gia đối với ông vẫn không có thiện cảm cho lắm, nhất là vị thí chủ thông minh cùng ông làm giao dịch năm đó,chắc chắn là đã đoán ra cái gì, bằng không cũng sẽ không khách khí như vậy.
“Gọi Phổ Tuệ gia gia là được rồi." Vẻ mặt lão hòa thượng đầy vẻ từ bi, “Ta là bằng hữu với phụ thân cháu."
Thập Nhất nương cười híp mắt nói “Phổ Tuệ đại sư giống như là thần tiên ở dân gian, Thập Nhất nương cũng không dám nhận người thân, bằng không trở về phụ thân sẽ mắng là cháu không hiểu chuyện."
Phổ Tuệ ngạc nhiên, ai nói với ông đứa bé Thập Nhất nương này là đầu óc đơn giản, đây rõ ràng là chân truyền từ phụ thân.
“Phụ thân cháu có lẽ có chút hiểu lầm với bần tăng." Phổ Tuệ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Thập Nhất nương cười tủm tỉm nói “Thập Nhất nương làm vãn bối, không nên nhận xét việc làm của trưởng bối, chỉ là Thập Nhất nương muốn biết đại sư cho người tách bạn của Thập Nhất nương ra là có chuyện gì quan trọng?"
Đứa bé này ngốc ở chỗ nào chứ, Phổ Tuệ đại sư nghi hoặc, thở dài nói “Thập Nhất nương tử không cần phải đề phòng như vậy, bần tăng quả thật sẽ không gây bất lợi…"
Thập Nhất nương buông chén trà xuống “Đại sư, vừa rồi điều ngài nói đều là sự thật."
“Đương nhiên." Liên kết bằng tình cảm thất bại, Phổ Tuệ đại sư nghiêm túc nói “Phụ thân của con bị phản phệ, chỉ cần có người trả giá thật lớn, tự nhiên có thể chữa khỏi."
“Cái giá lớn? Xin hỏi cái giá thật lớn là như thế nào, chỉ cần phụ thân bình yên vô sự, con nguyện ý trả bất cứ giá nào, con nghe nói đại sư thích nhất là vận khí người khác, người xem số mệnh củaconnhư thế nào?" Thập Nhất nương khẩn cấp hỏi, tuy rằng không biết mình có thể làm được chuyện lớn gì, tích rất nhiều công đức gì, nhưng nàng đã chết lại xuyên qua, nghĩ đến số mệnh hẳn là không sai.
Đứa nhỏ này lần đầu tiên lộ ra thần sắc khẩn trương, Phổ Tuệ đại sư cười khổ, “Thập Nhất nương tử là người có vận khí lớn, nhưng mà cháu lại không thích hợp." Trước đây quả thậtông có tước đoạt số mệnh của Thập Nhất nương, nhưng ai ngờ được bây giờ công đức trên người nàng lại càng chói sáng, đứa nhỏ này đến tột cùng đã làm cái gì, công đức còn to lớn hơn người trong phật môn của bọn họ nhiều.
Nhưng Phổ Tuệ đại sư cũng cảm thấy yên tâm hơn, đứa nhỏ này nhất định sẽ là người thông minh lại thiện lương, nay số mệnh của nàng cùng vận mệnh của nước Đại Hạ là một, quả nhiên là ông trời ưu ái cho đứa nhỏ, ai có gan dám đoạt!
Thập Nhất nương hồ đồ “Vì sao cháu lại không thích hợp, cháu với phụ thân là quan hệ huyết thống, là thích hợp nhất."
Phổ Tuệ đại sư chần chờ một chút nói “Số mệnh của Thập Nhất nương tử tương đối đặc thù, quả thật là không thể, Thập Nhất nương, bần tăng có thể giúp An tam gia giải trừ phản phệ, chỉ cần Thập Nhất nương tử làm một chuyện."
Thập Nhất nương sửng sốt, còn có chuyện tốt như vậy?
“Chuyện gì, đại sư nói đi, mặc kệ là chuyện gì cháu đều nguyện ý." Thập Nhất nương vui vẻ đáp.
“Thái tử điện hạ…" Ánh mắt Phổ Tuệ đại sư sáng ngời hữu thần nhìn nàng “Thái tử điện hạ mặc dù địa vị tôn quý, nhưng vận thế lại không tốt, bần tăng biết Thập Nhất nương tử cùng Thái tử điện hạ là tình bạn khắng khít, bần tăng hy vọng Thập Nhất nương tử có thể giúp đỡ Thái tử điện hạ."
Thập Nhất nương cả kinh “Sao có thể như vậy? Thái tử huynh ấy không phải là Thái tử một đất nước sao? Tại sao vận thế của huynh ấy lại không tốt chứ?"
Phổ Tuệ đại sư thở dài, Thái tử vốn chết sớm, là ông đã nghịch thiên sửa mệnh cho người, vận thế không tốt, tất cả đều là sự cân bằng của tạo hóa.
“Thái tử vốn là phải chết non, là bần tăng đã nghịch thiên sửa mệnh, cho nên…" Phổ Tuệ nói ra, ông nhìn ra được Thập Nhất nương là thật lòng quan tâm tới Thái tử, cho nên cũng không giấu diếm.
“Cho nên thân thể huynh ấy mới không tốt, thậm chí còn mất đi vị giác." Thập Nhất nương khổ sở trong lòng, thời điểm tận thế đã mất đi rất nhiều người thân, bạn bè, cho nên nàng đặc biệt coi trọng người thân bên mình, đều hy vọng bọn họ có thể bình an “Cháu có khả năng giúp gì cho huynh ấy?" Bây giờ nàng có chút hối hận vì sao trước đó không nghiêm túchọc tập y thuật.
“Thập Nhất nương tử không cần làm gì cả." Phổ Tuệ đại sư cười nói “Thập Nhất nương tử là phúc tinh, vì vậy mà người thân, bạn bè bên cạnh cháu đều được thuận lợi, chỉ cần giữ vững ý muốn ban đầu là tốt rồi."
Thập Nhất nương như có chút đăm chiêu gật gật đầu, mong muốn của nàng chính là sống phóng túng, thoải mái, như vậy chỉ cần khiến cho mọi người xung quanh cùng nhau chơi đùa vui vẻ là được rồi?
“Vậy còn chân của cha cháu?" Thập Nhất nương nhìn về phía Phổ Tuệ đại sư thăm dò.
“Yên tâm, đêm nay ta sẽ làm phép, An tam gia rất nhanh có thể tốt lên." Phổ Tuệ đại sư mỉm cười nói.
Đi đến ngôi đình giữa sườn núi thời điểm, An Ngũ lang lại đói bụng, tổ yến đúng là ăn không đủ no, rất nhanh bụng liền đói.
“Ăn chút điểm tâm đi, đúng rồi, còn có lê nữa." An Ngũ lang cầm trái cây nhét vào trong tay của muội muội.
Thập Nhất nương không chút để ý cầm trái lê trên tay đổi tới đổi lui, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Tướng Quốc tự ở nơi cao nhất của ngọn núi, dù sao vẫn cảm thấy lão hòa thượng có gì đó không thích hợp, giống như nói lời trăn trối vậy, phi phi, đồng ngôn vô kỵ, gió lớn thổi đi, lão hòa thượng sao có thể cùng Tinh La ca ca có quan hệ được.
“Làm sao vậy?" Thái tử nhạy cảm hỏi, hắn cảm thấy rằng mọi chuyện quá mức trùng hợp, Ngũ lang đi hái trái cây, hắn đi xem bệnh, khoảng thời gian kia Thập Nhất nương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, nhưng nghĩ lại hôm nay hắn cùng Thập Nhất nương đến Tướng Quốc tự chính là ngoài ý muốn, vì sao mẫu hậu đúng lúc nằm mơ, mà nằm mơ thì cũng thôi đi, vì sao lại nhất định để cho hắn đi đến Tướng Quốc tự hành lễ chứ? Hơn nữa còn đề nghị hắn cùng An gia ở chung nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm…
“Không có gì." Thập Nhất nương cười cười, “Muội chỉ đang nghĩ hoa quả trên núi này lây nhiễm chút phật khí không biết có ngon hơn không."
“Huynh đã hỏi qua, nghe nói trái cây này đều dùng nước suối để tưới, mùi vịsẽ không giống nhau." An Ngũ lang lau miệng còn cắn một miếng lê “Thái tử, ngài cũng ăn một trái, ta cảm thấy so với lê bình thường ăn ngon hơn chút, nước nhiều hơn."
Thái tử khóe miệng giật giật, hai tên ăn vặt này.
“Tinh La ca ca, Thanh Viễn đại sư nói cái gì, bệnh tình của huynh như thế nào?" Thập Nhất nương quan tâm hỏi.
“Nói rằng tình huống hiện tại của huynh tốt hơnso với trước kia, còn cho huynh một phương thuốc có thể thanh trừ độc tố còn dư lại…" Thái tử vô tình nói “Huynh sẽ để cho Thái y kiểm tra lại rồi mới tính."
Thập Nhất nương cười tủm tỉm nói “Thật tốt quá, muội tin tưởng một ngày nào đó Tinh La ca ca sẽ khỏe hơn."
An Ngũ lang cũng đồng tình nhìn hắn “Yên tâm, ta tin rằng điện hạ nhất định sẽ cảm nhận được mỹ vị của món ăn ngon cùng với hạnh phúc của đời người."
Thái tử cảm thấy bất lực, hạnh phúc của người khác thật sự… Không liên quan tới đồ ăn nha!
Ba người tiếp tục đi xuống núi, An Ngũ lang lại khiến cho Bán Sơn đình mà người ta vất vả quét tước trước đó làm bẩn, Thái tử nhắm mắt làm ngơ, hắn thật có bản lĩnh chế tạo rác rưởi.
Trong một gian phòng trống, bốn phía đốt nến, thân ảnh hòa thượng mặc áo cà sa trong ngọn lửa trông vô cùng thiêng liêng, giống như thần phật giáng xuống.
Rõ ràng không có gió, nhưng ngay sau đó toàn bộ ngọn nến hoàn toàn bị dập tắt, ánh trăng xuất hiện từ trong mây, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi thế gian.
“Đáng giá sao? Chưa đến cuối cùng, liền tự chặt đứt luân hồi, chỉ vì chút tình thân này…" Một vị hòa thượng sắc mặt hồng nhuận, râu tóc đen nhánh, sắc mặt nghiêm túc đi vào đốt nến sáng lên.
“Đệ cũng không còn nhiều thời gian nữa, mọi chuyện phải kính nhờ Thanh Viễn sư huynh." Lão hòa thượng mệt mỏi nói, “Cứu một mạng người phúc đẳng hà sa, cả đời này của đệ cuối cùng cũng không uổng phí, tuy là chặt đứt luân hồi nhưng cũng không hối hận"
Trong lòng Thanh Viễn hòa thượng tràn đầy bi thương, mặc dù ở phật môn, nhưng Phổ Tuệ cho tới bây giờ cũng không dứt bỏ được thân tình.
“Sau khi đệ chết thì hãy đem thi thể đông lạnh lại, chờ một năm sau thì thiêu, nếu không thì sẽ khiến Thập Nhất nương tử áy náy, đây là đệ nợ con bé, nhưng bây giờ cũng có thể bồi thường…" Thanh âm lão hòa thượng yếu ớt “Đồ đệ Quan Chân của đệ ngộ tính cao nhưng tuổi còn nhỏ, làm phiền sư huynh trông nom hắn."
Thanh Viễn sư huynh lần tràng hạt “Đồ đệ của đệ lãnh tình hơn đệ rất nhiều, không cần phải lo lắng, tương lai hắn đi xa hơn đệnhiều."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường.
Quan Chân cùng một tiểu sa di ở Sơn Bán đình ngắm phong cảnh.
Tiểu sa di: Sư huynh, huynh vừa ngồi đã làm chết rất nhiều con kiến.
Quan Chân: ….
Tiểu sa di: Thật đáng thương, sư huynh sát sinh, hu hu sư huynh, nhiều con kiến như vậy, chúng ta phải niệm ít nhất mấy trăm lần hướng sinh chú.
Vì thế hai người hai ngày hai đêm không ngủ niệm hướng sinh chú.
Quan Chân: (đôi mắt thâm đen) người nào ăn uống xong không dọn dẹp, hãy nhớ kỹ cho ta!
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa