Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 73
Edit: Diệp Nhược Giai
Gió thu tháng tám dần dần nổi lên, gió thu tháng chín dần dần lạnh, ở những nơi khác, tình trạng này là bình thường, nhưng ở Tây bắc lại đổi thành gió thu tháng tám cực kỳ lạnh, gió thu tháng chín đông chết người. Chẳng qua mới chỉ là tháng tám thôi, nhưng sau một trận mưa thu, đám Thập Nhất Nương cùng Thập Lang lại phải mặc quần áo vừa giữ ấm vừa dễ thương, lần nữa cosplay nguyên một con động vật sinh thái.
“Quần áo, chăn, đồ ăn......" Phương thị đăm chiêu ủ dột nhìn tờ ghi chú trên tay.
“Đại bá mẫu? Sao vậy?" Thập Nhất Nương gần đây đang thay răng nói chuyện cứ bị lọt gió. Nàng nghiêng đầu hỏi, tai thỏ trên đầu rung rung, trông rất đáng yêu.
“Thập Nhất Nương." Phương thị phản xạ có điều kiện lấy điểm tâm ra, thấy hai mắt Thập Nhất Nương sáng ngời, nước miếng cũng sắp chảy ra, bà lại vội vàng thu về, “Thật xin lỗi, Đại bá mẫu quên mất, hiện tại con không được ăn điểm tâm." Hôm qua Thập Nhất Nương rụng một cái răng, trước khi mọc ra răng mới, không thể ăn điểm tâm được.
Thập Nhất Nương ai oán nhìn bà, ánh mắt cực kỳ phù hợp với lỗ tai thỏ. Nàng hôn mê 3 năm, thời gian dậy thì chậm hơn người bình thường rất nhiều, ngay cả thay răng cũng chậm hai năm so với mấy đứa con nít khác. Được rồi, dù sao cũng đã hai đời, không phải lần đầu tiên thay răng. Nàng không phải là lính mới, không ngại ngày nào cũng phải lung lay răng một chút để nó long ra, tranh thủ để răng mau mau rụng xuống. Nhưng cực kỳ bi thương là, mọi người đều cảm thấy trong lúc thay răng không thể ăn đồ ngọt, sợ đồ ngọt sẽ khiến cho răng mới mọc bị sâu......
“Chờ xon mọc xong răng rồi lại ăn, ha. Bây giờ con ăn nhiều điểm tâm như vậy, răng sẽ bị sâu đục mất." Phương thị nhẹ nhàng dỗ dành Thập Nhất Nương đang dùng ánh mắt khó bỏ khó rời nhìn chằm chằm dĩa điểm tâm.
Thập Nhất Nương tuyệt đối chưa từ bỏ ý định, lôi kéo tay áo Phương thị, đôi mắt ngập nước cố gắng tỏ ra đáng yêu, “Bá mẫu, thật ra trong lúc thay răng không được ăn đồ ngọt là không có khoa học. Ngược lại, lúc răng mới mọc ra, thích hợp nhất là ăn điểm tâm mềm mềm, chỉ cần đánh răng thường xuyên là được......"
Phương thị sờ sờ lỗ tai thỏ trên đầu nàng, ôn nhu an ủi nói, “Được rồi, Đại bá mẫu không hiểu cái gì là khoa học, nhưng mấy ca ca của con đều trôi qua như thế hết. Hiện giờ răng bọn họ đều trắng tinh đẹp mắt, Thập Nhất Nương cũng không muốn sau này vừa mở miệng đã bị người khác thấy hàm răng đen đen đúng không......" Nói xong, bà ra hiệu cho nha hoàn cầm điểm tâm ra ngoài, để tầm mắt của Thập Nhất Nương khỏi phải dán chặt vào điểm tâm như thế.
Thập Nhất Nương lưu luyến, ánh mắt dính trên điểm tâm, ô ô, sau này nàng phải sống một đoạn thời gian dài dằng dặc không có điểm tâm ăn......
Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ làm cho tâm trạng con người tốt hơn, hiện giờ nàng cảm thấy chỉ số hạnh phúc của nàng cực kỳ thấp.
Phương thị vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được lại túm túm cái đuôi thỏ tròn nhỏ trắng bông kia, “Yên tâm, chẳng mấy chốc răng sẽ mọc ra thôi. Đến lúc đó con thích ăn gì, Đại bá mẫu đều sai người làm cho con ăn hất."
Thập Nhất Nương bĩu môi, “Vậy thì người ta muốn ăn gấp đôi điểm tâm, bổ sung hết toàn bộ điểm tâm không được ăn trong mấy ngày này."
Phương thị nở nụ cười, hận không thể ôm lấy con thỏ to này hôn hai cái, vẻ mặt yêu thương nói, “Được, gấp đôi thì gấp đôi, đến lúc đó con thích ăn bao nhiêu cũng được."
“Đại bá mẫu, người vừa mới làm gì vậy? Thoạt nhìn có vẻ rất phiền não." Thập Nhất Nương hơi kỳ quái nhìn tờ danh sách lung tung trên tay bà.
“À, bá mẫu đang thu xếp mấy thứ mang về kinh."
“Không phải còn hơn một tháng lận à?" Thập Nhất Nương ngạc nhiên nói. Theo như An Tam gia quan sát, mấy ngày nay trời mưa nên khá lạnh, nhưng qua vài ngày nữa, thời tiết có thể sẽ ấm lại. Năm nay Tây bắc đổ tuyết muộn, đoán chừng đến cuối tháng mười mới có tuyết rơi, bọn họ xuất phát cuối tháng chín còn kịp.
“Nhiều đồ như vậy, một tháng trôi qua nhanh lắm." Phương thị không đồng ý, nói, “Đại bá mẫu bắt đầu thu dọn từ nửa năm trước rồi, đa số đều đã dọn xong, bây giờ chỉ còn một vài thứ lặt vặt. Đồ của nhà chúng ta nhiều như vậy, mấy chục chiếc xe ngựa không biết có đủ không." Gia nghiệp An gia khá lớn, gia sản nhiều như vậy, muốn dọn đến kinh thành là chuyện khiến người ta phiền não. Da lông quần áo dược liệu sách vở này nọ thì thôi, đồ cổ, nhất là bình hoa chén bát gì đó, quả thực làm cho người ta đau đầu, mấy thứ này toàn là hàng dễ vỡ......
Mấy chục chiếc xe ngựa? Hèn chi phải dọn dẹp từ bây giờ. Hóa ra người cổ đại chuyển nhà phiền phức như vậy, Thập Nhất Nương thè lưỡi, “Mấy thứ này không tiện thu xếp sao ạ?"
“Đúng vậy, thu dọn mấy loại đồ cổ dễ vỡ của chúng ta đặc biệt phiền toái." Phương thị thở dài, “Tuy để cho người ta trải mấy tầng rơm rạ cỏ dại bên dưới đồ cổ rồi, nhưng lúc đi trên đường không được bằng phẳng, cũng vẫn sẽ bị vỡ một ít."
“Bá mẫu, đồ sứ của Đại Hạ chúng ta không phải rất tốt sao, nghe nói còn bán cả ra nước ngoài nữa. Bọn họ chống xóc thế nào, chúng ta cũng học theo."
“Còn không phải là biện pháp đó sao." Phương thị thở dài, “Buôn bán ra nước ngoài, bị hao tổn cao nhất chính là đồ sứ. Một cơn sóng đánh tới, thuyền với mọi người đều không sao, đồ sứ thì bị vỡ không ít."
Thập Nhất Nương nâng cằm nghĩ nghĩ nói, “Bá mẫu, nghe nói chúng ta phải đi hơn một tháng mới đến kinh thành, trên đường khó tránh khỏi sẽ có thời điểm phải màn trời chiếu đất, chỉ có thể ăn lương khô đúng không?"
Phương thị xoa xoa đầu nàng, “Yên tâm, bá mẫu sẽ mag theo mấy món Thập Nhất Nương thích ăn nhiều một chút."
“Con không có ý này. Ý con là, nhiều khi chỉ có thể ăn thịt khô, rau củ thì khỏi nghĩ."
Phương thị nghĩ nghĩ, lòng dạ của đứa nhỏ này thật đúng là đặt hết trên đồ ăn, “Yên tâm, rau xanh mà Thập Nhất Nương trồng, bá mẫu sẽ sai người đem muối hết, trên đường đủ cho chúng ta ăn."
Thập Nhất Nương lấy tay che miệng, cười đến mắt đều híp cả lại. Bây giờ nàng không có răng cửa, lúc nói chuyện hay cười to đều sẽ lấy tay che miệng lại, “Bá mẫu, muối rau cũng không đủ tươi đâu. Thập Nhất Nương có một biện pháp, không những có thể bảo tồn đồ cổ mà còn có thể ăn được rau tươi đó nha."
Phương thị có chút không tin, sao có thể gộp chung chuyện bảo hộ đồ cổ cùng với rau xanh được, “Chèn rau bên dưới đồ cổ? Vậy không phải là rất lãng phí à? Hơn nữa thời gian đến kinh thành dài như vậy, rau cũng sẽ bị hư thối hết, đến lúc đó cả xe đều thối um lên."
Thập Nhất Nương thở phì phò nói, “Con ngốc đến thế sao? Ý con nói là, ở bên dưới chèn đậu tương với đậu xanh, thi thoảng lại cho thêm nước vào, giá sẽ nảy mầm. Đến lúc đó chúng ta sẽ không thiếu rau ăn, hơn nữa có giá nhú lên, cũng không cần phải lo cho an nguy của đồ cổ nữa."
“Thập Nhất Nương thật thông minh." Phương thị khích lệ nói, Thập Nhất Nương biết trồng rau ngon, xuống bếp làm đồ ăn cũng luôn luôn ngon miệng, cho nên trong lòng của mấy người lớn, nàng làm việc luôn làm cho người ta yên tâm, “Đại bá mẫu tin là biện pháp này của Thập Nhất Nương nhất định rất hiệu quả. Nhưng Thập Nhất Nương có sẵn lòng thí nghiệm một chút không, để mọi người đều được yên tâm."
Thập Nhất Nương vui vẻ, nhưng vẫn cố gắng che miệng, không để răng mình lộ ra, “Được ạ, con sẽ quay về thí nghiệm ngay đây. Đại bá mẫu yên tâm, chỉ cần bốn, năm ngày là đủ rồi."
**************
“Mọi người mau đến xem, con làm thí nghiệm thành công rồi." Thập Nhất Nương dương dương tự đắc để An Ngũ Lang điều khiển xe ngựa chạy lòng vòng quanh phủ nguyên soái, trong xe ngựa đầy ắp chén dĩa dễ vỡ. Nữ đầu bếp béo mặt ủ mày ê nhìn xe ngựa, sợ chén dĩa bên trong sẽ bị vỡ nát hết, đêm nay mọi người chỉ có thể ăn bằng nồi.
Mọi người xem thế là đủ rồi, của An Tam gia ngồi trên xe lăn, trong ánh mắt đều là ý cười, yêu thương nhìn tiểu nữ nhi, nhưng trong miệng vẫn đưa ra ý kiến tương phản, “Đường trong phủ chúng ta vốn rất bằng phẳng, nếu đi đường gập ghềnh một chút, không chừng bên trong sẽ có thứ gì đó bị vỡ thôi."
Thập Nhất Nương vô cùng tự tin nói, “Không đâu, sức mạnh của hạt giống vượt quá sức tưởng tượng của mọi người đó. Ngũ Lang ca, huynh kéo xe ngựa đến sườn núi nhỏ, lao xuống ở chỗ đó đi."
“Chờ huynh một chút, huynh cũng đi." Thập Lang phấn khởi hứng thú vọt tới, “Huynh đi giám sát Ngũ ca, mất công huynh ấy lại chỉ chọn đường bằng phẳng mà đi."
“Mau leo lên ngựa đi, ngồi vững một chút." An Ngũ Lang thét to một tiếng, ra roi thúc ngựa chạy đến sườn núi nhỏ sau phủ nguyên soái.
“Ngũ công tử, ngài chậm một chút, nhất thiết đừng để chén rơi vỡ, không thì đêm nay mọi người cũng không còn chén mà ăn cơm đâu." Rốt cuộc nữ đầu bếp béo nhịn không được.
Thập Nhất Nương vung tay lên, “Ngũ Lang ca, huynh mau hơn một chút cũng không sao, chỉ cần xe không bị lỏng là không có vấn đề gì hết."
An Ngũ Lang cười to nói, “Yên tâm, cho tới bây giờ huynh chỉ biết cưỡi khoái mã."
Bọn nha hoàn pha trà đem điểm tâm đến, đám người An Tam gia dứt khoát ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm chờ An Ngũ Lang quay lại.
Mọi người vui vẻ uống trà ăn điểm tâm, Thập Nhất Nương ngó phải ngó trái, đang định thừa dịp không ai chú ý, lén lút mò một khối sơn dược cao, cuối cùng lại đối diện với đôi mắt không đồng ý của An Tam Lang.
Thập Nhất Nương buồn bực rụt tay về, nhịn không được lại liếm liếm lợi, rốt cuộc bao giờ răng nàng mới mọc ra đây.
An Tam Lang lắc đầu, nhỏ giọng nói gì đó với Xuân Lan, Xuân Lan hơi hổ thẹn gật đầu, đi về hướng nhà bếp.
“Dạo này Thập Nhất Nương rất ít khi cười." Nhìn Thập Nhất Nương mặt ủ mày ê nhìn chằm chằm điểm tâm, An Nhị gia lo lắng hỏi An Tam gia, “Con bé bị gì vậy?"
An Tam gia ung dung, “Không sao hết, không cần lo lắng, chẳng qua con bé đang thay răng thôi."
An Nhị gia giật mình, “Hóa ra là do không ăn được điểm tâm nên mới không vui."
“Không chỉ như thế......" An Tam gia nhịn không được muốn cười, “Con bé sợ lúc cười sẽ bị lộ răng, nên có thể không cười sẽ không cười."
An Nhị gia cũng nhịn không được mà phun ra, “Thảo nào, huynh đã nói hôm nay sao cục cưng nhà ta lại ngồ ngộ, lúc nói chuyện đều phải che miệng lại."
Phương thị sáp lại gần, “Ngược lại Lộ ma ma lại vừa lòng, cho rằng con bé nói chuyện kiểu đó thục nữ hơn. Nhưng tẩu vẫn thích dáng vẻ lúc Thập Nhất Nương cười rộ lên hơn." Che miệng cười quả thật rất thục nữ, nhưng lại không quá hợp với Thập Nhất Nương.
“Yên tâm, chờ răng con bé mọc ra rồi, cho dù có muốn thục nữ cũng thục nữ không nổi đâu." An Tam gia mỉm cười nói, “Chúng ta nuôi chính là một dã nha đầu."
An Nhị gia bất mãn, “Tam đệ, Thập Nhất Nương của chúng ta chính là tiểu thư đáng yêu nhất trên đời này, sao có thể bôi đen con bé như thế." An Nhị gia học được không ít từ mới thú vị từ miệng Thập Nhất Nương.
Xuân Lan cầm một khay điểm tâm quay lại, An Tam Lang nhận lấy khay, đặt xuống trước mặt Thập Nhất Nương, “Ăn đi, đây là điểm tâm mặn."
Mắt Thập Nhất Nương sáng rực, đang định cười với ca ca, lại vội vàng ngậm miệng lại, lấy khăn tay ra ăn điểm tâm.
Từ đôi mắt cong cong của nàng, không khó nhìn ra nàng đang vui vẻ, An Tam Lang mỉm cười, thấy mọi người bên này cũng mỉm cười.
“Tam Lang thật đúng là một ca ca tốt." Phương thị cười nói.
Khi nói chuyện, An Ngũ Lang đã quay về, nữ đầu bếp béo xung phong xông tới, tháo toàn bộ chén dĩa trên mầm đậu xuống, ngoại trừ bị vỡ một hai cái, số còn lại đều nguyên vẹn cả.
“Con có thể làm chứng, dọc theo đường đi Ngũ Lang ca đều xung phong tiến lên giống như đang ra chiến trường vậy, không thì khẳng định là một cái cũng không vỡ." Tiểu trắng mập vừa ăn điểm tâm vừa nói.
Thập Nhất Nương dương dương tự đắc nhận lấy ánh mắt sùng bái của mọi người, còn sống chết nắm lấy đùi mình. Không thể cười, cười ra thì răng sẽ bị người ta thấy hết.
Gió thu tháng tám dần dần nổi lên, gió thu tháng chín dần dần lạnh, ở những nơi khác, tình trạng này là bình thường, nhưng ở Tây bắc lại đổi thành gió thu tháng tám cực kỳ lạnh, gió thu tháng chín đông chết người. Chẳng qua mới chỉ là tháng tám thôi, nhưng sau một trận mưa thu, đám Thập Nhất Nương cùng Thập Lang lại phải mặc quần áo vừa giữ ấm vừa dễ thương, lần nữa cosplay nguyên một con động vật sinh thái.
“Quần áo, chăn, đồ ăn......" Phương thị đăm chiêu ủ dột nhìn tờ ghi chú trên tay.
“Đại bá mẫu? Sao vậy?" Thập Nhất Nương gần đây đang thay răng nói chuyện cứ bị lọt gió. Nàng nghiêng đầu hỏi, tai thỏ trên đầu rung rung, trông rất đáng yêu.
“Thập Nhất Nương." Phương thị phản xạ có điều kiện lấy điểm tâm ra, thấy hai mắt Thập Nhất Nương sáng ngời, nước miếng cũng sắp chảy ra, bà lại vội vàng thu về, “Thật xin lỗi, Đại bá mẫu quên mất, hiện tại con không được ăn điểm tâm." Hôm qua Thập Nhất Nương rụng một cái răng, trước khi mọc ra răng mới, không thể ăn điểm tâm được.
Thập Nhất Nương ai oán nhìn bà, ánh mắt cực kỳ phù hợp với lỗ tai thỏ. Nàng hôn mê 3 năm, thời gian dậy thì chậm hơn người bình thường rất nhiều, ngay cả thay răng cũng chậm hai năm so với mấy đứa con nít khác. Được rồi, dù sao cũng đã hai đời, không phải lần đầu tiên thay răng. Nàng không phải là lính mới, không ngại ngày nào cũng phải lung lay răng một chút để nó long ra, tranh thủ để răng mau mau rụng xuống. Nhưng cực kỳ bi thương là, mọi người đều cảm thấy trong lúc thay răng không thể ăn đồ ngọt, sợ đồ ngọt sẽ khiến cho răng mới mọc bị sâu......
“Chờ xon mọc xong răng rồi lại ăn, ha. Bây giờ con ăn nhiều điểm tâm như vậy, răng sẽ bị sâu đục mất." Phương thị nhẹ nhàng dỗ dành Thập Nhất Nương đang dùng ánh mắt khó bỏ khó rời nhìn chằm chằm dĩa điểm tâm.
Thập Nhất Nương tuyệt đối chưa từ bỏ ý định, lôi kéo tay áo Phương thị, đôi mắt ngập nước cố gắng tỏ ra đáng yêu, “Bá mẫu, thật ra trong lúc thay răng không được ăn đồ ngọt là không có khoa học. Ngược lại, lúc răng mới mọc ra, thích hợp nhất là ăn điểm tâm mềm mềm, chỉ cần đánh răng thường xuyên là được......"
Phương thị sờ sờ lỗ tai thỏ trên đầu nàng, ôn nhu an ủi nói, “Được rồi, Đại bá mẫu không hiểu cái gì là khoa học, nhưng mấy ca ca của con đều trôi qua như thế hết. Hiện giờ răng bọn họ đều trắng tinh đẹp mắt, Thập Nhất Nương cũng không muốn sau này vừa mở miệng đã bị người khác thấy hàm răng đen đen đúng không......" Nói xong, bà ra hiệu cho nha hoàn cầm điểm tâm ra ngoài, để tầm mắt của Thập Nhất Nương khỏi phải dán chặt vào điểm tâm như thế.
Thập Nhất Nương lưu luyến, ánh mắt dính trên điểm tâm, ô ô, sau này nàng phải sống một đoạn thời gian dài dằng dặc không có điểm tâm ăn......
Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ làm cho tâm trạng con người tốt hơn, hiện giờ nàng cảm thấy chỉ số hạnh phúc của nàng cực kỳ thấp.
Phương thị vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được lại túm túm cái đuôi thỏ tròn nhỏ trắng bông kia, “Yên tâm, chẳng mấy chốc răng sẽ mọc ra thôi. Đến lúc đó con thích ăn gì, Đại bá mẫu đều sai người làm cho con ăn hất."
Thập Nhất Nương bĩu môi, “Vậy thì người ta muốn ăn gấp đôi điểm tâm, bổ sung hết toàn bộ điểm tâm không được ăn trong mấy ngày này."
Phương thị nở nụ cười, hận không thể ôm lấy con thỏ to này hôn hai cái, vẻ mặt yêu thương nói, “Được, gấp đôi thì gấp đôi, đến lúc đó con thích ăn bao nhiêu cũng được."
“Đại bá mẫu, người vừa mới làm gì vậy? Thoạt nhìn có vẻ rất phiền não." Thập Nhất Nương hơi kỳ quái nhìn tờ danh sách lung tung trên tay bà.
“À, bá mẫu đang thu xếp mấy thứ mang về kinh."
“Không phải còn hơn một tháng lận à?" Thập Nhất Nương ngạc nhiên nói. Theo như An Tam gia quan sát, mấy ngày nay trời mưa nên khá lạnh, nhưng qua vài ngày nữa, thời tiết có thể sẽ ấm lại. Năm nay Tây bắc đổ tuyết muộn, đoán chừng đến cuối tháng mười mới có tuyết rơi, bọn họ xuất phát cuối tháng chín còn kịp.
“Nhiều đồ như vậy, một tháng trôi qua nhanh lắm." Phương thị không đồng ý, nói, “Đại bá mẫu bắt đầu thu dọn từ nửa năm trước rồi, đa số đều đã dọn xong, bây giờ chỉ còn một vài thứ lặt vặt. Đồ của nhà chúng ta nhiều như vậy, mấy chục chiếc xe ngựa không biết có đủ không." Gia nghiệp An gia khá lớn, gia sản nhiều như vậy, muốn dọn đến kinh thành là chuyện khiến người ta phiền não. Da lông quần áo dược liệu sách vở này nọ thì thôi, đồ cổ, nhất là bình hoa chén bát gì đó, quả thực làm cho người ta đau đầu, mấy thứ này toàn là hàng dễ vỡ......
Mấy chục chiếc xe ngựa? Hèn chi phải dọn dẹp từ bây giờ. Hóa ra người cổ đại chuyển nhà phiền phức như vậy, Thập Nhất Nương thè lưỡi, “Mấy thứ này không tiện thu xếp sao ạ?"
“Đúng vậy, thu dọn mấy loại đồ cổ dễ vỡ của chúng ta đặc biệt phiền toái." Phương thị thở dài, “Tuy để cho người ta trải mấy tầng rơm rạ cỏ dại bên dưới đồ cổ rồi, nhưng lúc đi trên đường không được bằng phẳng, cũng vẫn sẽ bị vỡ một ít."
“Bá mẫu, đồ sứ của Đại Hạ chúng ta không phải rất tốt sao, nghe nói còn bán cả ra nước ngoài nữa. Bọn họ chống xóc thế nào, chúng ta cũng học theo."
“Còn không phải là biện pháp đó sao." Phương thị thở dài, “Buôn bán ra nước ngoài, bị hao tổn cao nhất chính là đồ sứ. Một cơn sóng đánh tới, thuyền với mọi người đều không sao, đồ sứ thì bị vỡ không ít."
Thập Nhất Nương nâng cằm nghĩ nghĩ nói, “Bá mẫu, nghe nói chúng ta phải đi hơn một tháng mới đến kinh thành, trên đường khó tránh khỏi sẽ có thời điểm phải màn trời chiếu đất, chỉ có thể ăn lương khô đúng không?"
Phương thị xoa xoa đầu nàng, “Yên tâm, bá mẫu sẽ mag theo mấy món Thập Nhất Nương thích ăn nhiều một chút."
“Con không có ý này. Ý con là, nhiều khi chỉ có thể ăn thịt khô, rau củ thì khỏi nghĩ."
Phương thị nghĩ nghĩ, lòng dạ của đứa nhỏ này thật đúng là đặt hết trên đồ ăn, “Yên tâm, rau xanh mà Thập Nhất Nương trồng, bá mẫu sẽ sai người đem muối hết, trên đường đủ cho chúng ta ăn."
Thập Nhất Nương lấy tay che miệng, cười đến mắt đều híp cả lại. Bây giờ nàng không có răng cửa, lúc nói chuyện hay cười to đều sẽ lấy tay che miệng lại, “Bá mẫu, muối rau cũng không đủ tươi đâu. Thập Nhất Nương có một biện pháp, không những có thể bảo tồn đồ cổ mà còn có thể ăn được rau tươi đó nha."
Phương thị có chút không tin, sao có thể gộp chung chuyện bảo hộ đồ cổ cùng với rau xanh được, “Chèn rau bên dưới đồ cổ? Vậy không phải là rất lãng phí à? Hơn nữa thời gian đến kinh thành dài như vậy, rau cũng sẽ bị hư thối hết, đến lúc đó cả xe đều thối um lên."
Thập Nhất Nương thở phì phò nói, “Con ngốc đến thế sao? Ý con nói là, ở bên dưới chèn đậu tương với đậu xanh, thi thoảng lại cho thêm nước vào, giá sẽ nảy mầm. Đến lúc đó chúng ta sẽ không thiếu rau ăn, hơn nữa có giá nhú lên, cũng không cần phải lo cho an nguy của đồ cổ nữa."
“Thập Nhất Nương thật thông minh." Phương thị khích lệ nói, Thập Nhất Nương biết trồng rau ngon, xuống bếp làm đồ ăn cũng luôn luôn ngon miệng, cho nên trong lòng của mấy người lớn, nàng làm việc luôn làm cho người ta yên tâm, “Đại bá mẫu tin là biện pháp này của Thập Nhất Nương nhất định rất hiệu quả. Nhưng Thập Nhất Nương có sẵn lòng thí nghiệm một chút không, để mọi người đều được yên tâm."
Thập Nhất Nương vui vẻ, nhưng vẫn cố gắng che miệng, không để răng mình lộ ra, “Được ạ, con sẽ quay về thí nghiệm ngay đây. Đại bá mẫu yên tâm, chỉ cần bốn, năm ngày là đủ rồi."
**************
“Mọi người mau đến xem, con làm thí nghiệm thành công rồi." Thập Nhất Nương dương dương tự đắc để An Ngũ Lang điều khiển xe ngựa chạy lòng vòng quanh phủ nguyên soái, trong xe ngựa đầy ắp chén dĩa dễ vỡ. Nữ đầu bếp béo mặt ủ mày ê nhìn xe ngựa, sợ chén dĩa bên trong sẽ bị vỡ nát hết, đêm nay mọi người chỉ có thể ăn bằng nồi.
Mọi người xem thế là đủ rồi, của An Tam gia ngồi trên xe lăn, trong ánh mắt đều là ý cười, yêu thương nhìn tiểu nữ nhi, nhưng trong miệng vẫn đưa ra ý kiến tương phản, “Đường trong phủ chúng ta vốn rất bằng phẳng, nếu đi đường gập ghềnh một chút, không chừng bên trong sẽ có thứ gì đó bị vỡ thôi."
Thập Nhất Nương vô cùng tự tin nói, “Không đâu, sức mạnh của hạt giống vượt quá sức tưởng tượng của mọi người đó. Ngũ Lang ca, huynh kéo xe ngựa đến sườn núi nhỏ, lao xuống ở chỗ đó đi."
“Chờ huynh một chút, huynh cũng đi." Thập Lang phấn khởi hứng thú vọt tới, “Huynh đi giám sát Ngũ ca, mất công huynh ấy lại chỉ chọn đường bằng phẳng mà đi."
“Mau leo lên ngựa đi, ngồi vững một chút." An Ngũ Lang thét to một tiếng, ra roi thúc ngựa chạy đến sườn núi nhỏ sau phủ nguyên soái.
“Ngũ công tử, ngài chậm một chút, nhất thiết đừng để chén rơi vỡ, không thì đêm nay mọi người cũng không còn chén mà ăn cơm đâu." Rốt cuộc nữ đầu bếp béo nhịn không được.
Thập Nhất Nương vung tay lên, “Ngũ Lang ca, huynh mau hơn một chút cũng không sao, chỉ cần xe không bị lỏng là không có vấn đề gì hết."
An Ngũ Lang cười to nói, “Yên tâm, cho tới bây giờ huynh chỉ biết cưỡi khoái mã."
Bọn nha hoàn pha trà đem điểm tâm đến, đám người An Tam gia dứt khoát ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm chờ An Ngũ Lang quay lại.
Mọi người vui vẻ uống trà ăn điểm tâm, Thập Nhất Nương ngó phải ngó trái, đang định thừa dịp không ai chú ý, lén lút mò một khối sơn dược cao, cuối cùng lại đối diện với đôi mắt không đồng ý của An Tam Lang.
Thập Nhất Nương buồn bực rụt tay về, nhịn không được lại liếm liếm lợi, rốt cuộc bao giờ răng nàng mới mọc ra đây.
An Tam Lang lắc đầu, nhỏ giọng nói gì đó với Xuân Lan, Xuân Lan hơi hổ thẹn gật đầu, đi về hướng nhà bếp.
“Dạo này Thập Nhất Nương rất ít khi cười." Nhìn Thập Nhất Nương mặt ủ mày ê nhìn chằm chằm điểm tâm, An Nhị gia lo lắng hỏi An Tam gia, “Con bé bị gì vậy?"
An Tam gia ung dung, “Không sao hết, không cần lo lắng, chẳng qua con bé đang thay răng thôi."
An Nhị gia giật mình, “Hóa ra là do không ăn được điểm tâm nên mới không vui."
“Không chỉ như thế......" An Tam gia nhịn không được muốn cười, “Con bé sợ lúc cười sẽ bị lộ răng, nên có thể không cười sẽ không cười."
An Nhị gia cũng nhịn không được mà phun ra, “Thảo nào, huynh đã nói hôm nay sao cục cưng nhà ta lại ngồ ngộ, lúc nói chuyện đều phải che miệng lại."
Phương thị sáp lại gần, “Ngược lại Lộ ma ma lại vừa lòng, cho rằng con bé nói chuyện kiểu đó thục nữ hơn. Nhưng tẩu vẫn thích dáng vẻ lúc Thập Nhất Nương cười rộ lên hơn." Che miệng cười quả thật rất thục nữ, nhưng lại không quá hợp với Thập Nhất Nương.
“Yên tâm, chờ răng con bé mọc ra rồi, cho dù có muốn thục nữ cũng thục nữ không nổi đâu." An Tam gia mỉm cười nói, “Chúng ta nuôi chính là một dã nha đầu."
An Nhị gia bất mãn, “Tam đệ, Thập Nhất Nương của chúng ta chính là tiểu thư đáng yêu nhất trên đời này, sao có thể bôi đen con bé như thế." An Nhị gia học được không ít từ mới thú vị từ miệng Thập Nhất Nương.
Xuân Lan cầm một khay điểm tâm quay lại, An Tam Lang nhận lấy khay, đặt xuống trước mặt Thập Nhất Nương, “Ăn đi, đây là điểm tâm mặn."
Mắt Thập Nhất Nương sáng rực, đang định cười với ca ca, lại vội vàng ngậm miệng lại, lấy khăn tay ra ăn điểm tâm.
Từ đôi mắt cong cong của nàng, không khó nhìn ra nàng đang vui vẻ, An Tam Lang mỉm cười, thấy mọi người bên này cũng mỉm cười.
“Tam Lang thật đúng là một ca ca tốt." Phương thị cười nói.
Khi nói chuyện, An Ngũ Lang đã quay về, nữ đầu bếp béo xung phong xông tới, tháo toàn bộ chén dĩa trên mầm đậu xuống, ngoại trừ bị vỡ một hai cái, số còn lại đều nguyên vẹn cả.
“Con có thể làm chứng, dọc theo đường đi Ngũ Lang ca đều xung phong tiến lên giống như đang ra chiến trường vậy, không thì khẳng định là một cái cũng không vỡ." Tiểu trắng mập vừa ăn điểm tâm vừa nói.
Thập Nhất Nương dương dương tự đắc nhận lấy ánh mắt sùng bái của mọi người, còn sống chết nắm lấy đùi mình. Không thể cười, cười ra thì răng sẽ bị người ta thấy hết.
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa