Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 44
Edit: Diệp Nhược Giai
Khi ý thu càng lúc càng rõ rệt, cha con An Nhị gia trở về Trung Châu một chuyến để chuẩn bị lương thảo.
“Nhị bá, Nhị Lang ca." Thập Nhất Nương cười tủm tỉm lao tới.
Không thèm duỗi đôi tay dài ra giống như lão cha của mình, An Nhị Lang xông thẳng tới trước ôm lấy Thập Nhất Nương: “Thập Nhất Nương nhìn càng ngày càng đáng yêu, đã lâu không được gặp, Nhị Lang ca nhớ ngươi muốn chết." An Nhị Lang hôn chụt chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Nhất Nương, ánh mắt dịu dàng như chảy cả nước.
“Không biết xấu hổ, nam nữ bảy tuổi không ngồi chung, Thập Nhất Nương bị ngươi hôn như thế, sau này làm sao gả ra ngoài?" Bị hành vi của thằng con bất hiếu chọc cho tức đến nổ phổi, An Nhị gia bực bội đoạt lại Thập Nhất Nương, “Ta hôn thì không sao, bởi vì ta là trưởng bối, có phải vậy không nào, Thập Nhất Nương."
Nhu thuận rúc vào trong lòng An Nhị gia, Thập Nhất Nương cười khanh khách chủ động hôn An Nhị Lang một cái, “Không sao, Nhị Lang ca hôn lúc Thập Nhất Nương chưa đầy bảy tuổi là được."
Ngốc ca ca An Nhị Lang cười đến ánh mắt đều híp lại thành một đường, lôi ra một đống quà: “Thập Nhất Nương, huynh mua cho muội rất nhiều quà nè. Muội xem, vòng hoa đội đầu bằng hoa sen này đẹp không?"
“Í da, phu nhân đã đến." An Nhị gia vừa nhìn thấy Tôn thị, tự động chuyển sang trạng thái liếc mắt đưa tình, “Phu nhân, chúng ta không gặp nhau đã được mười một tháng lẻ ba ngày rồi, nhớ chết vi phu rồi, phu nhân có nhớ ta không?"
“Phụt." Phương thị đi phìa sau nhịn không được bật cười.
Tôn thị vừa mới bước vào cửa đã bị làm ầm ĩ đến đỏ bừng cả mặt, “Nhị gia, khụ khụ, sao hai người trở về mà không sai người báo tiếng nào, làm thiếp giật cả mình." Nói xong thì đánh mắt một cái ra hiệu cho trượng phu mình, phu quân yêu dấu, buổi tối chúng ta về phòng rồi hẵng nói mấy lời tâm tình đó có được không, nhiều người như vậy nói ngượng lắm.
“Đại tẩu phải quản gia vất vả rồi." An Nhị gia hành lễ với Phương thị ở đằng sau, Phương thị vội vàng nghiêng người né. Nhị gia thật là, người một nhà không cần quá khách sáo như thế.
“Đúng rồi, đây là thư đại ca nhờ gửi cho tẩu tử." An Nhị gia lấy thư ra, mắt như muốn đục thủng bức thư, nói với Phương thị.
Phương thị ngượng ngùng cười cười, nhận lấy thư rồi vội vã đi về phòng xem. Da mặt bà mỏng lắm, giống như Nhị đệ cùng Nhị đệ muội cứ ba ngày hai bữa lại ân ân ái ái như thế, căn bản bà làm không được.
“Vòng hoa sen này cho Thập Nhất Nươngà? Đẹp quá, vòng hoa xinh xắn như vây thật hiếm có, có phần của mẹ không?" Tôn thị nhìn nhìn mấy hộp trang sức quen mắt kia.
“Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng không thể thiếu đồ cho mẹ." An Nhị Lang cầm một cái hộp trong tayđưa qua.
Xuân Lan nhanh tay cài vòng hoa sen lên tóc Thập Nhất Nương, mái tóc đen óng ả, vòng hoa tinh xảo khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng thêm đáng yêu. Thập Nhất Nương soi gương, vui sướng nói, “Muội thích lắm, Nhị Lang ca, nhìn đẹp không?"
“Rất đẹp." An Nhị Lang khen ngợi, ánh mắt hắn đúng là tốt quá mà, chỉ xem tranh liền đoán được vòng hoa này hợp với Thập Nhất Nương. Ừ, tiêu nhiều bạc như vậy quả là đáng giá.
An Nhị gia chua chua trong lòng: “Chẳng mấy khi tên vắt cổ chày ra nước này rộng rãi được như vậy, đối với cha ruột của mình mà Nhị Lang cũng còn chưa hào phóng thế đâu."
An Nhị Lang lẳng lặng liếc cha ruột mình một cái, không nói gì đưa tay cắm trâm hoa hồng phấn lên đầu ông, “Nào, cha yêu, con tặng cha trâm cài tóc đó."
An Nhị gia tức giận đến suýt thì hộc máu, “Nếu cha ngươi mà là nữ nhân, vậy thì đứa con như ngươi cũng là phụ nữ!"
“Vậy thì đừng dài dòng nữa, nào, Thập Nhất Nương, thử lại trâm cài này xem. Xuân Lan, ngươi tháo vòng hoa xuống trước đi. Oa, thật đáng yêu, thật hợp, hoàn toàn khác hẳn với lão nam nhân đãmột bó tuổi to còn làm nũng kia."
Lão nam nhân đãmột bó tuổi to còn làm nũng không nói gì, sáp tới hôn nhẹ nương tử nhà mình, “Phu nhân, nàng xem đi, con nàng bắt nạt ta kìa."
Tôn thị đang vui như mở cờ trong bụng xem xét cây trâm vàng trong tay, vỗ vỗ đầu ông như vỗ cún nhỏ, tỏ vẻ an ủi, “Ánh mắt Nhị Lang càng ngày càng tốt, cây trâm này thật là đẹp mắt. Đúng rồi, đừng quên Đại bá mẫu của con."
An Nhị Lang mỉm cười, “Sẽ không quên Đại bá mẫu."
Ai cũng có mà không có ông? An Nhị gia lòng đau như cắt, quên khuấy đi chuyện mình theo về cùng con, khuôn mặt nhược thụ lộ vẻ đau khổ động lòng người nhìn Thập Lang.
Thập Lang có chút chột dạ cất thanh chủy thủ mà ca ca cho mình, đến gần lão cha, kiễng chân vỗ vỗ bả vai ông, im lặng an ủi cha ruột yếu ớt nhà mình.
Éc éc, Trữ Bị Lương cũng bày ra vẻ mặt đau khổ, đi lại gần dùng cái mũi huých huých An Nhị gia: Éc éc, người ta cũng không có quà nè.
“Heo này chính là Trữ Bị Lương mà con nói trong thư đấy à?" An Nhị gia kinh ngạc, bản năng tham ăn làm ông bất giác liếm liếm miệng, “Béo thật đó nha, heo sữa hương mà béo vậy hiếm có lắm đó, nướng lên bảo đảm ăn ngon thôi rồi."
Éc éc, heo sữa hương sợ tới mức lập tức chạy trốn, ánh mắt ngập nước điềm đạm đáng yêu nhìn An Nhị gia.
“Í da, con heo này thành tinh rồi." An Nhị gia càng cảm thấy hứng thú, “Ta lớn như vậy mà còn chưa từng nếm qua heo thông minh đâu, không biết có ngon hơn heo bình thường không đây."
“Cha, cha đừng trêu Thiên Bồng Nguyên Soái nữa, nhìn nó tội nghiệp cỡ nào kìa." An Thập Lang thở dài nhìn lão cha 10 năm vẫn như một ngày, không chỉ có bề ngoài trẻ như người gần hai mươi tuổi mà ngay cả nội tâm cũng hết sức bé bỏng.
An Nhị gia mất hứng xoay người sang bám vào người nương tử mình hôn nhẹ, đám con nhãi ranh thối tha không lương tâm này, nương tử của ông vẫn là tốt nhất.
****************************
An Nhị Lang đã lăn lộn trong giới buôn bán lâu năm, cách làm việc có hơi hướm khôn khéo cùng chu đáo của thương nhân, Vinh Nhị cũng nhận được quà, sùng bái nhìn hắn, hỏi rất nhiều chuyện trên chiến trường.
“Thập Nhất Nương, ngày mai đi ra ngoài dạo một chút đi, ca ca mời mọi người đi Bách Vị lâu ăn cơm, được không?"
Vừa nghe đến ăn, Thập Lang gật mạnh đầu, vẻ mặt Thập Nhất Nương cũng tràn đầy vui sướng, nàng còn chưa được nhìn thấy tửu lâu thời này đâu.
Éc éc, Trữ Bị Lương ngước đôi mắt ngập nước tỏ vẻ đáng yêu mạnh mẽ nhìn An Nhị Lang.
“Không được." An Nhị Lang cực kỳ vô tình nói: “Heo và chó không được đi vào tửu lâu, bẩn lắm."
Éc éc, heo sữa hương mạnh mẽ lắc lắc đuôi nhỏ: Rõ ràng là kỳ thị, người ta rất sạch sẽ mà.
Cho dù đã thấy vô số lần, Vinh Nhị vẫn cảm thấy hết sức thần kỳ, rốt cuộc là Trữ Bị Lương thật sự nghe hiểu được tiếng người hay chỉ là do trùng hợp chứ?
“Còn vẫy đuôi được cơ à?" An Nhị Lang kinh ngạc nhìn Trữ Bị Lương, “Thập Nhất Nương, heo của muội là giống gì vậy? Sao huynh chưa từng nghe ai nói, heo còn có thể vẫy đuôi?"
“Nó là heo sữa hương." Thập Nhất Nương nhìn nhìn nó, nói, “Nó vẫy đuôi là học theo con cún trong nhà."
“Quả nhiên là một con heo thành tinh." An Nhị Lang cảm thán, đầu óc lập tức xoay chuyển, giống như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt chợt sáng rỡ, “Thập Nhất Nương, nó có biết làm gì không? Ý huynh là, so với mấy con heo bình thường khác thì nó có bản lĩnh gì?"
Vinh Nhị nhảy ra nói, “An Nhị ca, Trữ Bị Lương biết làm nhiều thứ lắm, có thể quay vòng tròn, còn có thể nhảy lên chụp đồ, còn biết đếm nữa."
An Nhị Lang trầm tư một hồi, nở một nụ cười đểu, “Cũng không phải là không thể cho ngươi đi. Nào, đi theo ta thử một chút trước, nếu đủ tư cách thì sẽ cho ngươi đi ra ngoài."
Thập Nhất Nương hơi lo lắng nhìn An Nhị Lang, “Nhị Lang ca, huynh định mang nó đi đâu?"
“Yên tâm, chỉ chơi với nó một chút thôi." An Nhị Lang quay đầu cười nham nhở với Thập Nhất Nương.
Nhị Lang ca cao gầy anh tuấn, cười lên nhìn rất đẹp mắt, là ảo giác của mình à? Sao lại cảm thấy hàm răng trắng bóng của huynh ấy như đang lóe ra ánh sáng? Thập Nhất Nương không xác định nghĩ nghĩ.
An Thập Lang lộ vẻ thông cảm nhìn heo sữa hương đang rung đùi đắc ý đi theo An Nhị Lang, quả nhiên, cho dù là con heo thông minh nhất thì chẳng qua cũng chỉ là heo mà thôi, chỉ số thông minh vẫn có hạn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho tới bây giờ những người muốn chiếm tiện nghi của Nhị Lang, không một ai là không bị lừa đến cái quần cũng không còn, đương nhiên, heo cũng không ngoại lệ.
*****************************
Hôm sau, thấy Trữ Bị Lương tinh thần uể oải, Thập Lang thầm nghĩ, biết ngay mà.
“Trữ Bị Lương bị gì vậy?" Thập Nhất Nương có chút khó hiểu, “Khó khăn lắm Nhị Lang ca mới cho phép ngươi đi vào tửu lâu, sao lại không có tinh thần như thế?"
“Ai không có tinh thần?" An Nhị Lang hồ hởi như được ăn linh đan diệu dược, phấn khởi đi tới.
Éc éc, Trữ Bị Lương như gặp hổ, nhảy dựng lên, nhanh như chớp chạy đi núp sau lưng Thập Nhất Nương.
“Sao vậy?" Thập Nhất Nương mờ mịt nhìn Trữ Bị Lương run như cầy sấy đằng sau lưng mình.
“Hừ hừ." An Nhị Lang không thèm nói câu nào, chỉ hừ hừ, hài lòng nhìn Trữ Bị Lương ngoan ngoãn ló đầu đi ra, “Không có gì, nó chỉ mệt mỏi tí thôi, nhất định là tối hôm qua chúng ta chơi kinh quá."
Thập Nhất Nương tin là thật, “Trữ Bị Lương nghịch lắm. Nhị Lang ca, huynh vất vả rồi."
“Đâu có, nó vẫn còn ngoan lắm." An Nhị Lang tươi cười nhìn heo nhỏ nhu thuận quỳ rạp trên mặt đất, tùy ý để cho hắn sờ.
Thập Lang cười thầm, vì ăn trộm rau hắn trồng, Trữ Bị Lương đánh cũng bị đánh rồi, mắng cũng bị mắng rồi, nhưng đến chết cũng không hối cải, vậy mà bây giờ thì lại thức thời như thế. Quả nhiên quỷ heo cũng phải sợ quỷ người.
***********************
Thập Nhất Nương nhìn người đông nghìn nghịt trong Trung Châu, là thành trì phồn hoa nhất Tây bắc, Trung Châu có cảnh náo nhiệt của riêng nó.
“Đây là Bách Vị lâu à? Oa, khách khứa thiệt nhiều nha." Thập Nhất Nương cảm thán nhìn.
“Hơn nữa phong cách lại còn cực kỳ độc đáo."Vinh Nhị đưa mắt đánh giákhông ngừng. Khác với tửu lâu ởkinh thành, Bách Vị lâu có ba tầng, ở giữa bỏ trống, có hình tròn. Ở trung tâm của tầng thứ hai có xây một cái đài, một cái đài rất lớn, rõ ràng đây là để cho người ta lên đó biểu diễn, bất kể là kể chuyện hay đánh đàn, thậm chí mời người đến đó nhảy múa cũng đều dư dả. Hơn nữa cho dù là khách ngồi ở tầng nào cũng đều có thể xem được màn biểu diễn trên đài, mà phía sau đài chỉ có một cánh cửa thông với đài biểu diễn, để tránh chuyện khách khứa uống say xông lên trên đài, ảnh hưởng đến màn trình diễn.
Đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn, Vinh Nhị chú ý tới, trên người tiểu nhị đều mặc quần áo như nhau, trên vai vắt một cái khăn sạch sẽ, quả nhiên tiểu nhị cũng có tố chất cực cao.
“Oa, mấy món này thoạt nhìn thật ngon nha." Mắt Thập Nhất Nương sáng rực.
Thập Lang vội vàng gắp lấy một cái chân giò cho muội muội, sau đó khởi động, Bách Vị lâu làm ăn phát đạt cực kỳ, hương vị thức ăn toàn là đồ ngon hiếm có.
“Ngon quá......" Thập Lang đang chuẩn bị làm một nhà phê bình ẩm thực ca ngợi thức ăn này một chút, chợt nghe thấy tiếng nói truyền tới từ đài biểu diễn ở trung tâm, “Lúc này chúng ta đang nói đến chuyện Tôn Ngộ Không ba lần đánh bạch cốt tinh......"
Khi ý thu càng lúc càng rõ rệt, cha con An Nhị gia trở về Trung Châu một chuyến để chuẩn bị lương thảo.
“Nhị bá, Nhị Lang ca." Thập Nhất Nương cười tủm tỉm lao tới.
Không thèm duỗi đôi tay dài ra giống như lão cha của mình, An Nhị Lang xông thẳng tới trước ôm lấy Thập Nhất Nương: “Thập Nhất Nương nhìn càng ngày càng đáng yêu, đã lâu không được gặp, Nhị Lang ca nhớ ngươi muốn chết." An Nhị Lang hôn chụt chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Nhất Nương, ánh mắt dịu dàng như chảy cả nước.
“Không biết xấu hổ, nam nữ bảy tuổi không ngồi chung, Thập Nhất Nương bị ngươi hôn như thế, sau này làm sao gả ra ngoài?" Bị hành vi của thằng con bất hiếu chọc cho tức đến nổ phổi, An Nhị gia bực bội đoạt lại Thập Nhất Nương, “Ta hôn thì không sao, bởi vì ta là trưởng bối, có phải vậy không nào, Thập Nhất Nương."
Nhu thuận rúc vào trong lòng An Nhị gia, Thập Nhất Nương cười khanh khách chủ động hôn An Nhị Lang một cái, “Không sao, Nhị Lang ca hôn lúc Thập Nhất Nương chưa đầy bảy tuổi là được."
Ngốc ca ca An Nhị Lang cười đến ánh mắt đều híp lại thành một đường, lôi ra một đống quà: “Thập Nhất Nương, huynh mua cho muội rất nhiều quà nè. Muội xem, vòng hoa đội đầu bằng hoa sen này đẹp không?"
“Í da, phu nhân đã đến." An Nhị gia vừa nhìn thấy Tôn thị, tự động chuyển sang trạng thái liếc mắt đưa tình, “Phu nhân, chúng ta không gặp nhau đã được mười một tháng lẻ ba ngày rồi, nhớ chết vi phu rồi, phu nhân có nhớ ta không?"
“Phụt." Phương thị đi phìa sau nhịn không được bật cười.
Tôn thị vừa mới bước vào cửa đã bị làm ầm ĩ đến đỏ bừng cả mặt, “Nhị gia, khụ khụ, sao hai người trở về mà không sai người báo tiếng nào, làm thiếp giật cả mình." Nói xong thì đánh mắt một cái ra hiệu cho trượng phu mình, phu quân yêu dấu, buổi tối chúng ta về phòng rồi hẵng nói mấy lời tâm tình đó có được không, nhiều người như vậy nói ngượng lắm.
“Đại tẩu phải quản gia vất vả rồi." An Nhị gia hành lễ với Phương thị ở đằng sau, Phương thị vội vàng nghiêng người né. Nhị gia thật là, người một nhà không cần quá khách sáo như thế.
“Đúng rồi, đây là thư đại ca nhờ gửi cho tẩu tử." An Nhị gia lấy thư ra, mắt như muốn đục thủng bức thư, nói với Phương thị.
Phương thị ngượng ngùng cười cười, nhận lấy thư rồi vội vã đi về phòng xem. Da mặt bà mỏng lắm, giống như Nhị đệ cùng Nhị đệ muội cứ ba ngày hai bữa lại ân ân ái ái như thế, căn bản bà làm không được.
“Vòng hoa sen này cho Thập Nhất Nươngà? Đẹp quá, vòng hoa xinh xắn như vây thật hiếm có, có phần của mẹ không?" Tôn thị nhìn nhìn mấy hộp trang sức quen mắt kia.
“Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng không thể thiếu đồ cho mẹ." An Nhị Lang cầm một cái hộp trong tayđưa qua.
Xuân Lan nhanh tay cài vòng hoa sen lên tóc Thập Nhất Nương, mái tóc đen óng ả, vòng hoa tinh xảo khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng thêm đáng yêu. Thập Nhất Nương soi gương, vui sướng nói, “Muội thích lắm, Nhị Lang ca, nhìn đẹp không?"
“Rất đẹp." An Nhị Lang khen ngợi, ánh mắt hắn đúng là tốt quá mà, chỉ xem tranh liền đoán được vòng hoa này hợp với Thập Nhất Nương. Ừ, tiêu nhiều bạc như vậy quả là đáng giá.
An Nhị gia chua chua trong lòng: “Chẳng mấy khi tên vắt cổ chày ra nước này rộng rãi được như vậy, đối với cha ruột của mình mà Nhị Lang cũng còn chưa hào phóng thế đâu."
An Nhị Lang lẳng lặng liếc cha ruột mình một cái, không nói gì đưa tay cắm trâm hoa hồng phấn lên đầu ông, “Nào, cha yêu, con tặng cha trâm cài tóc đó."
An Nhị gia tức giận đến suýt thì hộc máu, “Nếu cha ngươi mà là nữ nhân, vậy thì đứa con như ngươi cũng là phụ nữ!"
“Vậy thì đừng dài dòng nữa, nào, Thập Nhất Nương, thử lại trâm cài này xem. Xuân Lan, ngươi tháo vòng hoa xuống trước đi. Oa, thật đáng yêu, thật hợp, hoàn toàn khác hẳn với lão nam nhân đãmột bó tuổi to còn làm nũng kia."
Lão nam nhân đãmột bó tuổi to còn làm nũng không nói gì, sáp tới hôn nhẹ nương tử nhà mình, “Phu nhân, nàng xem đi, con nàng bắt nạt ta kìa."
Tôn thị đang vui như mở cờ trong bụng xem xét cây trâm vàng trong tay, vỗ vỗ đầu ông như vỗ cún nhỏ, tỏ vẻ an ủi, “Ánh mắt Nhị Lang càng ngày càng tốt, cây trâm này thật là đẹp mắt. Đúng rồi, đừng quên Đại bá mẫu của con."
An Nhị Lang mỉm cười, “Sẽ không quên Đại bá mẫu."
Ai cũng có mà không có ông? An Nhị gia lòng đau như cắt, quên khuấy đi chuyện mình theo về cùng con, khuôn mặt nhược thụ lộ vẻ đau khổ động lòng người nhìn Thập Lang.
Thập Lang có chút chột dạ cất thanh chủy thủ mà ca ca cho mình, đến gần lão cha, kiễng chân vỗ vỗ bả vai ông, im lặng an ủi cha ruột yếu ớt nhà mình.
Éc éc, Trữ Bị Lương cũng bày ra vẻ mặt đau khổ, đi lại gần dùng cái mũi huých huých An Nhị gia: Éc éc, người ta cũng không có quà nè.
“Heo này chính là Trữ Bị Lương mà con nói trong thư đấy à?" An Nhị gia kinh ngạc, bản năng tham ăn làm ông bất giác liếm liếm miệng, “Béo thật đó nha, heo sữa hương mà béo vậy hiếm có lắm đó, nướng lên bảo đảm ăn ngon thôi rồi."
Éc éc, heo sữa hương sợ tới mức lập tức chạy trốn, ánh mắt ngập nước điềm đạm đáng yêu nhìn An Nhị gia.
“Í da, con heo này thành tinh rồi." An Nhị gia càng cảm thấy hứng thú, “Ta lớn như vậy mà còn chưa từng nếm qua heo thông minh đâu, không biết có ngon hơn heo bình thường không đây."
“Cha, cha đừng trêu Thiên Bồng Nguyên Soái nữa, nhìn nó tội nghiệp cỡ nào kìa." An Thập Lang thở dài nhìn lão cha 10 năm vẫn như một ngày, không chỉ có bề ngoài trẻ như người gần hai mươi tuổi mà ngay cả nội tâm cũng hết sức bé bỏng.
An Nhị gia mất hứng xoay người sang bám vào người nương tử mình hôn nhẹ, đám con nhãi ranh thối tha không lương tâm này, nương tử của ông vẫn là tốt nhất.
****************************
An Nhị Lang đã lăn lộn trong giới buôn bán lâu năm, cách làm việc có hơi hướm khôn khéo cùng chu đáo của thương nhân, Vinh Nhị cũng nhận được quà, sùng bái nhìn hắn, hỏi rất nhiều chuyện trên chiến trường.
“Thập Nhất Nương, ngày mai đi ra ngoài dạo một chút đi, ca ca mời mọi người đi Bách Vị lâu ăn cơm, được không?"
Vừa nghe đến ăn, Thập Lang gật mạnh đầu, vẻ mặt Thập Nhất Nương cũng tràn đầy vui sướng, nàng còn chưa được nhìn thấy tửu lâu thời này đâu.
Éc éc, Trữ Bị Lương ngước đôi mắt ngập nước tỏ vẻ đáng yêu mạnh mẽ nhìn An Nhị Lang.
“Không được." An Nhị Lang cực kỳ vô tình nói: “Heo và chó không được đi vào tửu lâu, bẩn lắm."
Éc éc, heo sữa hương mạnh mẽ lắc lắc đuôi nhỏ: Rõ ràng là kỳ thị, người ta rất sạch sẽ mà.
Cho dù đã thấy vô số lần, Vinh Nhị vẫn cảm thấy hết sức thần kỳ, rốt cuộc là Trữ Bị Lương thật sự nghe hiểu được tiếng người hay chỉ là do trùng hợp chứ?
“Còn vẫy đuôi được cơ à?" An Nhị Lang kinh ngạc nhìn Trữ Bị Lương, “Thập Nhất Nương, heo của muội là giống gì vậy? Sao huynh chưa từng nghe ai nói, heo còn có thể vẫy đuôi?"
“Nó là heo sữa hương." Thập Nhất Nương nhìn nhìn nó, nói, “Nó vẫy đuôi là học theo con cún trong nhà."
“Quả nhiên là một con heo thành tinh." An Nhị Lang cảm thán, đầu óc lập tức xoay chuyển, giống như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt chợt sáng rỡ, “Thập Nhất Nương, nó có biết làm gì không? Ý huynh là, so với mấy con heo bình thường khác thì nó có bản lĩnh gì?"
Vinh Nhị nhảy ra nói, “An Nhị ca, Trữ Bị Lương biết làm nhiều thứ lắm, có thể quay vòng tròn, còn có thể nhảy lên chụp đồ, còn biết đếm nữa."
An Nhị Lang trầm tư một hồi, nở một nụ cười đểu, “Cũng không phải là không thể cho ngươi đi. Nào, đi theo ta thử một chút trước, nếu đủ tư cách thì sẽ cho ngươi đi ra ngoài."
Thập Nhất Nương hơi lo lắng nhìn An Nhị Lang, “Nhị Lang ca, huynh định mang nó đi đâu?"
“Yên tâm, chỉ chơi với nó một chút thôi." An Nhị Lang quay đầu cười nham nhở với Thập Nhất Nương.
Nhị Lang ca cao gầy anh tuấn, cười lên nhìn rất đẹp mắt, là ảo giác của mình à? Sao lại cảm thấy hàm răng trắng bóng của huynh ấy như đang lóe ra ánh sáng? Thập Nhất Nương không xác định nghĩ nghĩ.
An Thập Lang lộ vẻ thông cảm nhìn heo sữa hương đang rung đùi đắc ý đi theo An Nhị Lang, quả nhiên, cho dù là con heo thông minh nhất thì chẳng qua cũng chỉ là heo mà thôi, chỉ số thông minh vẫn có hạn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho tới bây giờ những người muốn chiếm tiện nghi của Nhị Lang, không một ai là không bị lừa đến cái quần cũng không còn, đương nhiên, heo cũng không ngoại lệ.
*****************************
Hôm sau, thấy Trữ Bị Lương tinh thần uể oải, Thập Lang thầm nghĩ, biết ngay mà.
“Trữ Bị Lương bị gì vậy?" Thập Nhất Nương có chút khó hiểu, “Khó khăn lắm Nhị Lang ca mới cho phép ngươi đi vào tửu lâu, sao lại không có tinh thần như thế?"
“Ai không có tinh thần?" An Nhị Lang hồ hởi như được ăn linh đan diệu dược, phấn khởi đi tới.
Éc éc, Trữ Bị Lương như gặp hổ, nhảy dựng lên, nhanh như chớp chạy đi núp sau lưng Thập Nhất Nương.
“Sao vậy?" Thập Nhất Nương mờ mịt nhìn Trữ Bị Lương run như cầy sấy đằng sau lưng mình.
“Hừ hừ." An Nhị Lang không thèm nói câu nào, chỉ hừ hừ, hài lòng nhìn Trữ Bị Lương ngoan ngoãn ló đầu đi ra, “Không có gì, nó chỉ mệt mỏi tí thôi, nhất định là tối hôm qua chúng ta chơi kinh quá."
Thập Nhất Nương tin là thật, “Trữ Bị Lương nghịch lắm. Nhị Lang ca, huynh vất vả rồi."
“Đâu có, nó vẫn còn ngoan lắm." An Nhị Lang tươi cười nhìn heo nhỏ nhu thuận quỳ rạp trên mặt đất, tùy ý để cho hắn sờ.
Thập Lang cười thầm, vì ăn trộm rau hắn trồng, Trữ Bị Lương đánh cũng bị đánh rồi, mắng cũng bị mắng rồi, nhưng đến chết cũng không hối cải, vậy mà bây giờ thì lại thức thời như thế. Quả nhiên quỷ heo cũng phải sợ quỷ người.
***********************
Thập Nhất Nương nhìn người đông nghìn nghịt trong Trung Châu, là thành trì phồn hoa nhất Tây bắc, Trung Châu có cảnh náo nhiệt của riêng nó.
“Đây là Bách Vị lâu à? Oa, khách khứa thiệt nhiều nha." Thập Nhất Nương cảm thán nhìn.
“Hơn nữa phong cách lại còn cực kỳ độc đáo."Vinh Nhị đưa mắt đánh giákhông ngừng. Khác với tửu lâu ởkinh thành, Bách Vị lâu có ba tầng, ở giữa bỏ trống, có hình tròn. Ở trung tâm của tầng thứ hai có xây một cái đài, một cái đài rất lớn, rõ ràng đây là để cho người ta lên đó biểu diễn, bất kể là kể chuyện hay đánh đàn, thậm chí mời người đến đó nhảy múa cũng đều dư dả. Hơn nữa cho dù là khách ngồi ở tầng nào cũng đều có thể xem được màn biểu diễn trên đài, mà phía sau đài chỉ có một cánh cửa thông với đài biểu diễn, để tránh chuyện khách khứa uống say xông lên trên đài, ảnh hưởng đến màn trình diễn.
Đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn, Vinh Nhị chú ý tới, trên người tiểu nhị đều mặc quần áo như nhau, trên vai vắt một cái khăn sạch sẽ, quả nhiên tiểu nhị cũng có tố chất cực cao.
“Oa, mấy món này thoạt nhìn thật ngon nha." Mắt Thập Nhất Nương sáng rực.
Thập Lang vội vàng gắp lấy một cái chân giò cho muội muội, sau đó khởi động, Bách Vị lâu làm ăn phát đạt cực kỳ, hương vị thức ăn toàn là đồ ngon hiếm có.
“Ngon quá......" Thập Lang đang chuẩn bị làm một nhà phê bình ẩm thực ca ngợi thức ăn này một chút, chợt nghe thấy tiếng nói truyền tới từ đài biểu diễn ở trung tâm, “Lúc này chúng ta đang nói đến chuyện Tôn Ngộ Không ba lần đánh bạch cốt tinh......"
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa