Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 12
Edit: Diệp Nhược Giai
Hạ Hà tươi cười đem đồ rửa mặt đến, Thập Nhất Nương kinh ngạc nhìn bàn chải đánh răng kia, cán bằng gỗ, ở bên trên chắc là lông ngựa, còn cả kem đánh răng nữa. Thập Nhất Nương tò mò mở to mắt nhìn Đông Mai lấy ra một cái hộp nhỏ đựng kem đánh răng, lấy ra một chút bôi lên trên bàn chải. Thấy điệu bộ nàng thận trọng như vậy, kem đánh răng này hẳn là không được tiện nghi.
Thập Nhất Nương vẫn cảm thấy răng nanh trắng tinh của An Tam Lang là lý do khiến cho nụ cười đánh cắp vô số trái tim thiếu nữ của hắn càng tăng thêm mị lực. Nghĩ mà xem, nếu hàm răng không đẹp thì cho dù có cười đến trật cả quai hàm cũng không thể nào đạt được hiệu quả đó. Cho nên cần phải hết sức biết ơn cây bàn chải đánh răng này.
Về phần kem đánh răng thì vẫn nên quên đi. Quý thì không nói làm gì, còn cái này thì vừa chua vừa chát vừa đắng, rất cần thay đổi, Thập Nhất Nương một bên đánh răng một bên suy nghĩ.
Sau khi chải răng xong, Hạ Hà đưa nước muối cho Thập Nhất Nương súc miệng, “Lúc nãy Tam công tử có đến xem tiểu thư, nói là chắc tiểu thư sắp tỉnh rồi. Quả thực không hổ là huynh muội ruột, phán đoán rất chính xác."
“Ca ca đến đây?" Thập Nhất Nương vô cùng vui mừng, mắt cong lên, “Nhanh lên, ta muốn gặp ca ca."
“Tiểu thư từ từ, phải chải tóc đã." Xuân Lan vội vàng đè lại tiểu thư đang nhích tới nhích lui, tóc của tiểu thư rối bù, rất khó chải thẳng. Nghĩ đến cũng thật là, dù sao Tam công tử cũng là nam nhân, làm sao biết cách chải tóc, thi thoảng còn nhớ ra mà gội đầu cho tiểu thư để tránh rận đã là tốt lắm rồi.
“Được rồi." Mặc bộ quần áo mùa đông màu phấn hồng, lại khoác thêm một cái áo khoác lông chồn lên cho tiểu thư, Xuân Lan vô cùng hài lòng về thành quả của mình. Tuy tiểu thư vừa vàng vừa gầy, nhưng cũng không thể nào thoát nổi đôi tay khéo léo của nàng. Bây giờ tiểu thư trông hết sức đáng yêu, lại còn treo trên mặt nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào như hoa đào ngày xuân.
Thập Nhất Nương ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương trong gương, quay đầu nhìn Xuân Lan với ánh mắt bội phục. Tóc của nàng khô không khác gì rơm rạ, còn vừa vàng vừa mỏng nữa. Vậy mà Xuân Lan lại có thể búi ra một cái búi tóc đáng yêu như vậy. Thật lợi hại.
Xuân Lan thuần thục ôm lấy Thập Nhất Nương đi ra phòng ngoài. Xem ra trong 3 năm nàng hôn mê, Xuân Lan vẫn chuyên phụ trách làm máy bay vận tải. Thập Nhất Nương nhân cơ hội sờ sờ cánh tay Xuân Lan, may mà không quá thô. Nếu bởi vì thường xuyên ôm nàng mà Xuân Lan luyện ra được đôi tay như lực sĩ thì sẽ bi ai đến cỡ nào. Thập Nhất Nương âm thầm thở phào, may mà mình còn chưa phá hủy dáng vóc mĩ miều của Xuân Lan.
“Ca ca." Thập Nhất Nương mềm mại kêu lên, vươn hai tay về phía hắn.
Thập Nhất Nương có cảm giác sau khi An Tam Lang được ngủ một giấc đẫy đà thì càng thêm tuấn mỹ, nụ cười khiến tim người khác đều nhũn thành nước.
Thập Nhất Nương lại càng vui đến nở gan nở ruột, vội vàng hôn ‘chụt’ một cái. Ai da! Thừa dịp mình còn nhỏ thì nên lợi dụng ăn được bao nhiêu đậu hũ của ca ca thì cứ ăn bấy nhiêu đi, bằng không chờ đến lúc trưởng thành rồi, với tư tưởng cổ hủ ở cổ đại, nàng muốn hôn cũng không được nữa.
An Tam Lang vô cùng cao hứng vì được muội muội thân thiết, ôm vững vàng thân thể nhỏ mềm kia vào trong lòng, “Tối hôm qua ngủ ngon không?"
“Ân, ngủ rất khá, ca ca thì sao? Còn mệt không?"
An Tam Lang mỉm cười nói, “Ca ca cũng ngủ rất khá, bây giờ ăn sáng cùng với ca ca được không?"
Thập Nhất Nương chợt chảy nước miếng ồ ạt, “Được, ca ca, sáng nay ăn gì?"
“Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương......" Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng.
Thập Nhất Nương không khỏi mỉm cười, vui sướng giơ lên tiểu móng vuốt, vẫy vẫy tay với tiểu trắng mập đã chạy tới gần, “Thập Lang ca."
Mặt của tiểu trắng mập đầy thịt là thịt, ánh mắt vừa đen vừa tròn, tôn lên làn da trắng nõn, toàn thân bị áo lông thỏ màu trắng quấn kín mít, thoạt nhìn giống như một con thỏ cỡ lớn. Trên tay con thỏ cỡ lớn này có một miếng bánh sơn dược cao nóng hầm hập, lập tức hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của Thập Nhất Nương.
“Thập Nhất Nương, cùng sơn dược cao đi." Thỏ béo chờ mong nhìn nàng.
Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, gật mạnh đầu: “Được, muội muốn ăn."
An Tam Lang nhíu mày, “Thập Nhất Nương, ăn xong đồ ăn sáng rồi hẵng ăn điểm tâm, được không? Bằng không lát nữa muội lại ăn không nổi đồ ăn sáng nữa."
Thập Nhất Nương chảy nước miếng nhìn sơn dược cao đang tản ra nhiệt khí, “Nhưng, ca ca, nếu không ăn nhanh, sơn dược cao sẽ bị nguội, nguội rồi ăn sẽ không còn ngon nữa."
“Nhưng xem điểm tâm như đồ ăn sáng thì không tốt cho cơ thể." An Tam Lang kiên nhẫn nói, trừng mắt liếc tiểu trắng mập một cái. Thật không biết điều.
Tiểu trắng mập trông mong nhìn An Tam Lang, “Tam Lang ca, đệ hỏi qua đại phu rồi, đại phu nói sơn dược cao bổ khí, có lợi cho muội muội, muội muội có thể ăn nhiều một chút."
An Tam Lang chịu thua hai cặp ánh mắt đen láy này, vô lực vung tay lên, nhìn hai tiểu tham ăn cao hứng phấn chấn bu lại chuẩn bị cùng ăn điểm tâm.
Trên bàn bày ra đồ ăn sáng của ba người. Tây bắc lạnh khủng khiếp, đồ ăn không được tinh tế đa dạng như kinh thành, nhưng đồ ăn sáng của ba huynh muội cùng dọn ra trên một bàn nên nhìn cũng có vẻ rất nhiều.
Thập Nhất Nương vô vị nhìn cháo trên bàn, bây giờ nàng sợ nhất là uống cháo, dời toàn bộ lực chú ý vào chén sơn dược cao.
“Ngon ngon ngon, cái này dùng mật thay đường phải không?" Điểm tâm mềm dẻo ngọt ngào vừa xuống cổ họng, Thập Nhất Nương liền kinh hỉ vô cùng.
Thập Lang cười híp mắt, “Đúng vậy, là mật, lại còn là bách hoa mật, đại phu bảo muội ăn nhiều một chút có thể bổ huyết bổ khí này nọ."
Hai người hoàn toàn ném ca ca sang một bên. An Tam Lang nhất thời chua xót trong lòng. Thập Lang và Thập Nhất Nương không hơn kém tuổi nhau nhiều lắm, về sau hắn không thể có nhiều thời gian chơi với Thập Nhất Nương, có Thập Lang ở đây, Thập Nhất Nương sẽ không tịch mịch, nhưng...... Vẻ mặt hắn nhìn không rõ cảm xúc, nhìn đôi bạn tham ăn này đang thề thốt với nhau, đời này có đồ ăn ngon thì phải ăn chung, đồ ăn dở phải cùng gánh… Bị bắt chứng kiến tình cảm hữu nghị sâu sắc giữa bọn họ, An Tam Lang không vui nheo lại ánh mắt
“Ca ca, ăn không?" Vẻ mặt Tam Lang ca nhìn không được đúng lắm nha, trực giác của tiểu động vật khiến Thập Nhất Nương lưu luyến cầm một khối sơn dược cao đưa cho hắn.
Bệnh của An Tam Lang nháy mắt được chữa khỏi, hơn nữa lại bị mê hoặc bởi dáng vẻ như đang ăn mỹ vị nhân gian của hai tiểu tham ăn, từ trước đến nay hắn không ăn đồ ngọt nhưng giờ cũng cắn một miếng, “Quá ngọt......"
Hai tiểu tham ăn khinh bỉ nhìn An Tam Lang đang nhíu mày, cảm thấy thật đúng là không có có tiếng nói chung, trên đời này làm gì có khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn khi được ăn đồ ngọt chứ?
Hai tiểu tham ăn quyết định không thèm để ý tới hắn nữa, vừa ăn vừa cúi đầu nói chuyện, “Hoa quế cao thêm hoa quế mật ăn ngon hơn so với chỉ thuần túy dùng đường......"
“Hoa mai cao thêm chút cánh hoa vào, hương vị cực ngon......"
“Có thể bị đắng hay không......"
“Nhờ vị hơi đắng đó nên mới không bị quá ngấy......"
“A, hai tháng nữa hoa mai sẽ mở, chúng ta cùng ăn hoa mai cao." Ánh mắt của tiểu trắng mập sáng chói, hắn thật cao hứng vì muội muội tỉnh lại, hắn càng cao hứng hơn nữa vì muội muội có cùng sở thích với hắn.
**************************
Ăn xong đồ ăn sáng, no đến không ngồi nổi, An Tam Lang ôm muội muội vào trong ngực đi vòng vòng trong phủ. Tối hôm qua do quá mệt mỏi, đi ngủ sớm, nên Thập Nhất Nương cũng không biết phủ An nguyên soái dài ngắn ra sao.
Thập Lang béo lẽo đẽo theo ở phía sau, “Tam Lang ca, đệ có thể ôm Thập Nhất Nương." Dứt lời vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo, “Huynh xem, toàn thân đệ đều là cơ bắp, có thể ôm muội muội đi vòng vòng."
An Tam Lang yên lặng nhìn thoáng qua, đó đều là cơ béo thì có, “Chờ đệ lớn hơn một chút rồi nói sau, bây giờ còn nhỏ lắm."
Thập Lang béo không phục, “Hiện tại đệ đã đủ lớn rồi. Khoe khoang một chút, hôm nay đệ tăng hơn một cân so với hôm qua đó nha."
An Tam Lang không muốn để ý đến hắn. Tăng thì cũng có tăng đấy, tăng bề ngang.
“Thập Lang ca, vẫn nên để Tam Lang ca bế muội thì hơn. Huynh xem, huynh ấy cao hơn Thập Nhất Nương rất nhiều nha."
Tiểu trắng mập chán nản so chiều cao với An Tam Lang. Cuối cùng hạ quyết tâm, trưa nay phải ăn thêm một chén cơm!
“Đây là sân luyện võ, mỗi buổi sáng ca ca đều luyện tập ở đây...... Kia là sân viện của ca ca......"
Thập Nhất Nương nghiêm túc nghe Tam Lang giới thiệu phủ An nguyên soái với nàng, khi đến sân viện của An Đại gia và Đại bá mẫu còn đặc biệt ghé vào thỉnh An Đại bá mẫu.
Phụ nhân đẫy đà yêu thương nhìn Thập Nhất Nương, “Ta đã đến Thải Y Các trong thành, bảo chưởng quầy đưa vải dệt lại đây cho Thập Nhất Nương lựa chọn. Cô nương trẻ tuổi thì nên ăn mặc xinh xắn một chút."
Thập Nhất Nương liên tục gật đầu, sau đó vội vàng bảo An Tam Lang đưa đi chỗ khác. Đại bá mẫu vừa mới lấy hộp trang sức của bà ra nữa. Nếu không phải do tóc của Thập Nhất Nương quá ít, e là Đại bá mẫu đã tặng nàng toàn bộ trâm sai của bà ấy.
“Nhị bá mẫu ~~" Thập Nhất Nương vào sân viện của An Nhị gia, vẫy vẫy tay với Nhị bá mẫu diễm lệ như thiên tiên.
Mắt Tôn thị hoe đỏ, thấy Thập Nhất Nương thì trên mặt nặn ra một nụ cười.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Tiểu trắng mập nhảy dựng, có chút kinh hoảng, “Người cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?"
“Ít rủa mẹ con một chút đi, chẳng qua là vừa mới đi tiễn cha con mà thôi." Tôn thị cảm thấy hơi có lỗi với Thập Lang. Nhị gia cũng thật là, vì không muốn con chiếm dụng thời gian bọn họ ân ái trước khi ly biệt mà đặc biệt đá con đến chỗ của Thập Nhất Nương.
“Nhị bá đi rồi?" An Tam Lang kinh ngạc, “Sao lại không nói sớm, để con đi tiễn ông ấy."
“Ông ấy sợ mấy người bọn con thương tâm. Các con cũng không phải không biết, ông ấy sợ nhất là tình cảnh tiễn đưa nhau." Tôn thị than thở.
Tiểu trắng mập hừ một tiếng, “Sợ bọn con quấy rầy thời gian ân ái của hai người thì đúng hơn. Cha quá đáng nhất, có nương tử là quên con."
Tôn thị nhớ tới lúc đưa tiễn, trượng phu xem miệng của bà như móng heo mà gặm, mặt đỏ hồng trừng mắt liếc nhìn con một cái.
Tam Lang cũng có chút xấu hổ, tình cảm giữa Nhị bá và Nhị bá mẫu rất tốt, thường xuyên không cẩn thận bị bọn họ bắt gặp, khiến bọn họ ngượng chín người, vội vàng khụ một tiếng, “Nhị bá mẫu, con đưa Thập Nhất Nương trở về, có khi đại phu đến rồi."
Tôn thị cũng vô cùng xấu hổ, lập tức gật đầu nói, “Đi đi."
Thập Lang coi tình hình thấy bất ổn, lon ton chạy theo. Chuồn mau, mỗi khi mẹ thẹn thùng thì đều sẽ nổi giận để dời đi lực chú ý của người khác. Hắn phải cẩn thận không thì lại biến thành bao cát mất.
Hạ Hà tươi cười đem đồ rửa mặt đến, Thập Nhất Nương kinh ngạc nhìn bàn chải đánh răng kia, cán bằng gỗ, ở bên trên chắc là lông ngựa, còn cả kem đánh răng nữa. Thập Nhất Nương tò mò mở to mắt nhìn Đông Mai lấy ra một cái hộp nhỏ đựng kem đánh răng, lấy ra một chút bôi lên trên bàn chải. Thấy điệu bộ nàng thận trọng như vậy, kem đánh răng này hẳn là không được tiện nghi.
Thập Nhất Nương vẫn cảm thấy răng nanh trắng tinh của An Tam Lang là lý do khiến cho nụ cười đánh cắp vô số trái tim thiếu nữ của hắn càng tăng thêm mị lực. Nghĩ mà xem, nếu hàm răng không đẹp thì cho dù có cười đến trật cả quai hàm cũng không thể nào đạt được hiệu quả đó. Cho nên cần phải hết sức biết ơn cây bàn chải đánh răng này.
Về phần kem đánh răng thì vẫn nên quên đi. Quý thì không nói làm gì, còn cái này thì vừa chua vừa chát vừa đắng, rất cần thay đổi, Thập Nhất Nương một bên đánh răng một bên suy nghĩ.
Sau khi chải răng xong, Hạ Hà đưa nước muối cho Thập Nhất Nương súc miệng, “Lúc nãy Tam công tử có đến xem tiểu thư, nói là chắc tiểu thư sắp tỉnh rồi. Quả thực không hổ là huynh muội ruột, phán đoán rất chính xác."
“Ca ca đến đây?" Thập Nhất Nương vô cùng vui mừng, mắt cong lên, “Nhanh lên, ta muốn gặp ca ca."
“Tiểu thư từ từ, phải chải tóc đã." Xuân Lan vội vàng đè lại tiểu thư đang nhích tới nhích lui, tóc của tiểu thư rối bù, rất khó chải thẳng. Nghĩ đến cũng thật là, dù sao Tam công tử cũng là nam nhân, làm sao biết cách chải tóc, thi thoảng còn nhớ ra mà gội đầu cho tiểu thư để tránh rận đã là tốt lắm rồi.
“Được rồi." Mặc bộ quần áo mùa đông màu phấn hồng, lại khoác thêm một cái áo khoác lông chồn lên cho tiểu thư, Xuân Lan vô cùng hài lòng về thành quả của mình. Tuy tiểu thư vừa vàng vừa gầy, nhưng cũng không thể nào thoát nổi đôi tay khéo léo của nàng. Bây giờ tiểu thư trông hết sức đáng yêu, lại còn treo trên mặt nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào như hoa đào ngày xuân.
Thập Nhất Nương ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương trong gương, quay đầu nhìn Xuân Lan với ánh mắt bội phục. Tóc của nàng khô không khác gì rơm rạ, còn vừa vàng vừa mỏng nữa. Vậy mà Xuân Lan lại có thể búi ra một cái búi tóc đáng yêu như vậy. Thật lợi hại.
Xuân Lan thuần thục ôm lấy Thập Nhất Nương đi ra phòng ngoài. Xem ra trong 3 năm nàng hôn mê, Xuân Lan vẫn chuyên phụ trách làm máy bay vận tải. Thập Nhất Nương nhân cơ hội sờ sờ cánh tay Xuân Lan, may mà không quá thô. Nếu bởi vì thường xuyên ôm nàng mà Xuân Lan luyện ra được đôi tay như lực sĩ thì sẽ bi ai đến cỡ nào. Thập Nhất Nương âm thầm thở phào, may mà mình còn chưa phá hủy dáng vóc mĩ miều của Xuân Lan.
“Ca ca." Thập Nhất Nương mềm mại kêu lên, vươn hai tay về phía hắn.
Thập Nhất Nương có cảm giác sau khi An Tam Lang được ngủ một giấc đẫy đà thì càng thêm tuấn mỹ, nụ cười khiến tim người khác đều nhũn thành nước.
Thập Nhất Nương lại càng vui đến nở gan nở ruột, vội vàng hôn ‘chụt’ một cái. Ai da! Thừa dịp mình còn nhỏ thì nên lợi dụng ăn được bao nhiêu đậu hũ của ca ca thì cứ ăn bấy nhiêu đi, bằng không chờ đến lúc trưởng thành rồi, với tư tưởng cổ hủ ở cổ đại, nàng muốn hôn cũng không được nữa.
An Tam Lang vô cùng cao hứng vì được muội muội thân thiết, ôm vững vàng thân thể nhỏ mềm kia vào trong lòng, “Tối hôm qua ngủ ngon không?"
“Ân, ngủ rất khá, ca ca thì sao? Còn mệt không?"
An Tam Lang mỉm cười nói, “Ca ca cũng ngủ rất khá, bây giờ ăn sáng cùng với ca ca được không?"
Thập Nhất Nương chợt chảy nước miếng ồ ạt, “Được, ca ca, sáng nay ăn gì?"
“Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương......" Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng.
Thập Nhất Nương không khỏi mỉm cười, vui sướng giơ lên tiểu móng vuốt, vẫy vẫy tay với tiểu trắng mập đã chạy tới gần, “Thập Lang ca."
Mặt của tiểu trắng mập đầy thịt là thịt, ánh mắt vừa đen vừa tròn, tôn lên làn da trắng nõn, toàn thân bị áo lông thỏ màu trắng quấn kín mít, thoạt nhìn giống như một con thỏ cỡ lớn. Trên tay con thỏ cỡ lớn này có một miếng bánh sơn dược cao nóng hầm hập, lập tức hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của Thập Nhất Nương.
“Thập Nhất Nương, cùng sơn dược cao đi." Thỏ béo chờ mong nhìn nàng.
Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, gật mạnh đầu: “Được, muội muốn ăn."
An Tam Lang nhíu mày, “Thập Nhất Nương, ăn xong đồ ăn sáng rồi hẵng ăn điểm tâm, được không? Bằng không lát nữa muội lại ăn không nổi đồ ăn sáng nữa."
Thập Nhất Nương chảy nước miếng nhìn sơn dược cao đang tản ra nhiệt khí, “Nhưng, ca ca, nếu không ăn nhanh, sơn dược cao sẽ bị nguội, nguội rồi ăn sẽ không còn ngon nữa."
“Nhưng xem điểm tâm như đồ ăn sáng thì không tốt cho cơ thể." An Tam Lang kiên nhẫn nói, trừng mắt liếc tiểu trắng mập một cái. Thật không biết điều.
Tiểu trắng mập trông mong nhìn An Tam Lang, “Tam Lang ca, đệ hỏi qua đại phu rồi, đại phu nói sơn dược cao bổ khí, có lợi cho muội muội, muội muội có thể ăn nhiều một chút."
An Tam Lang chịu thua hai cặp ánh mắt đen láy này, vô lực vung tay lên, nhìn hai tiểu tham ăn cao hứng phấn chấn bu lại chuẩn bị cùng ăn điểm tâm.
Trên bàn bày ra đồ ăn sáng của ba người. Tây bắc lạnh khủng khiếp, đồ ăn không được tinh tế đa dạng như kinh thành, nhưng đồ ăn sáng của ba huynh muội cùng dọn ra trên một bàn nên nhìn cũng có vẻ rất nhiều.
Thập Nhất Nương vô vị nhìn cháo trên bàn, bây giờ nàng sợ nhất là uống cháo, dời toàn bộ lực chú ý vào chén sơn dược cao.
“Ngon ngon ngon, cái này dùng mật thay đường phải không?" Điểm tâm mềm dẻo ngọt ngào vừa xuống cổ họng, Thập Nhất Nương liền kinh hỉ vô cùng.
Thập Lang cười híp mắt, “Đúng vậy, là mật, lại còn là bách hoa mật, đại phu bảo muội ăn nhiều một chút có thể bổ huyết bổ khí này nọ."
Hai người hoàn toàn ném ca ca sang một bên. An Tam Lang nhất thời chua xót trong lòng. Thập Lang và Thập Nhất Nương không hơn kém tuổi nhau nhiều lắm, về sau hắn không thể có nhiều thời gian chơi với Thập Nhất Nương, có Thập Lang ở đây, Thập Nhất Nương sẽ không tịch mịch, nhưng...... Vẻ mặt hắn nhìn không rõ cảm xúc, nhìn đôi bạn tham ăn này đang thề thốt với nhau, đời này có đồ ăn ngon thì phải ăn chung, đồ ăn dở phải cùng gánh… Bị bắt chứng kiến tình cảm hữu nghị sâu sắc giữa bọn họ, An Tam Lang không vui nheo lại ánh mắt
“Ca ca, ăn không?" Vẻ mặt Tam Lang ca nhìn không được đúng lắm nha, trực giác của tiểu động vật khiến Thập Nhất Nương lưu luyến cầm một khối sơn dược cao đưa cho hắn.
Bệnh của An Tam Lang nháy mắt được chữa khỏi, hơn nữa lại bị mê hoặc bởi dáng vẻ như đang ăn mỹ vị nhân gian của hai tiểu tham ăn, từ trước đến nay hắn không ăn đồ ngọt nhưng giờ cũng cắn một miếng, “Quá ngọt......"
Hai tiểu tham ăn khinh bỉ nhìn An Tam Lang đang nhíu mày, cảm thấy thật đúng là không có có tiếng nói chung, trên đời này làm gì có khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn khi được ăn đồ ngọt chứ?
Hai tiểu tham ăn quyết định không thèm để ý tới hắn nữa, vừa ăn vừa cúi đầu nói chuyện, “Hoa quế cao thêm hoa quế mật ăn ngon hơn so với chỉ thuần túy dùng đường......"
“Hoa mai cao thêm chút cánh hoa vào, hương vị cực ngon......"
“Có thể bị đắng hay không......"
“Nhờ vị hơi đắng đó nên mới không bị quá ngấy......"
“A, hai tháng nữa hoa mai sẽ mở, chúng ta cùng ăn hoa mai cao." Ánh mắt của tiểu trắng mập sáng chói, hắn thật cao hứng vì muội muội tỉnh lại, hắn càng cao hứng hơn nữa vì muội muội có cùng sở thích với hắn.
**************************
Ăn xong đồ ăn sáng, no đến không ngồi nổi, An Tam Lang ôm muội muội vào trong ngực đi vòng vòng trong phủ. Tối hôm qua do quá mệt mỏi, đi ngủ sớm, nên Thập Nhất Nương cũng không biết phủ An nguyên soái dài ngắn ra sao.
Thập Lang béo lẽo đẽo theo ở phía sau, “Tam Lang ca, đệ có thể ôm Thập Nhất Nương." Dứt lời vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo, “Huynh xem, toàn thân đệ đều là cơ bắp, có thể ôm muội muội đi vòng vòng."
An Tam Lang yên lặng nhìn thoáng qua, đó đều là cơ béo thì có, “Chờ đệ lớn hơn một chút rồi nói sau, bây giờ còn nhỏ lắm."
Thập Lang béo không phục, “Hiện tại đệ đã đủ lớn rồi. Khoe khoang một chút, hôm nay đệ tăng hơn một cân so với hôm qua đó nha."
An Tam Lang không muốn để ý đến hắn. Tăng thì cũng có tăng đấy, tăng bề ngang.
“Thập Lang ca, vẫn nên để Tam Lang ca bế muội thì hơn. Huynh xem, huynh ấy cao hơn Thập Nhất Nương rất nhiều nha."
Tiểu trắng mập chán nản so chiều cao với An Tam Lang. Cuối cùng hạ quyết tâm, trưa nay phải ăn thêm một chén cơm!
“Đây là sân luyện võ, mỗi buổi sáng ca ca đều luyện tập ở đây...... Kia là sân viện của ca ca......"
Thập Nhất Nương nghiêm túc nghe Tam Lang giới thiệu phủ An nguyên soái với nàng, khi đến sân viện của An Đại gia và Đại bá mẫu còn đặc biệt ghé vào thỉnh An Đại bá mẫu.
Phụ nhân đẫy đà yêu thương nhìn Thập Nhất Nương, “Ta đã đến Thải Y Các trong thành, bảo chưởng quầy đưa vải dệt lại đây cho Thập Nhất Nương lựa chọn. Cô nương trẻ tuổi thì nên ăn mặc xinh xắn một chút."
Thập Nhất Nương liên tục gật đầu, sau đó vội vàng bảo An Tam Lang đưa đi chỗ khác. Đại bá mẫu vừa mới lấy hộp trang sức của bà ra nữa. Nếu không phải do tóc của Thập Nhất Nương quá ít, e là Đại bá mẫu đã tặng nàng toàn bộ trâm sai của bà ấy.
“Nhị bá mẫu ~~" Thập Nhất Nương vào sân viện của An Nhị gia, vẫy vẫy tay với Nhị bá mẫu diễm lệ như thiên tiên.
Mắt Tôn thị hoe đỏ, thấy Thập Nhất Nương thì trên mặt nặn ra một nụ cười.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Tiểu trắng mập nhảy dựng, có chút kinh hoảng, “Người cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?"
“Ít rủa mẹ con một chút đi, chẳng qua là vừa mới đi tiễn cha con mà thôi." Tôn thị cảm thấy hơi có lỗi với Thập Lang. Nhị gia cũng thật là, vì không muốn con chiếm dụng thời gian bọn họ ân ái trước khi ly biệt mà đặc biệt đá con đến chỗ của Thập Nhất Nương.
“Nhị bá đi rồi?" An Tam Lang kinh ngạc, “Sao lại không nói sớm, để con đi tiễn ông ấy."
“Ông ấy sợ mấy người bọn con thương tâm. Các con cũng không phải không biết, ông ấy sợ nhất là tình cảnh tiễn đưa nhau." Tôn thị than thở.
Tiểu trắng mập hừ một tiếng, “Sợ bọn con quấy rầy thời gian ân ái của hai người thì đúng hơn. Cha quá đáng nhất, có nương tử là quên con."
Tôn thị nhớ tới lúc đưa tiễn, trượng phu xem miệng của bà như móng heo mà gặm, mặt đỏ hồng trừng mắt liếc nhìn con một cái.
Tam Lang cũng có chút xấu hổ, tình cảm giữa Nhị bá và Nhị bá mẫu rất tốt, thường xuyên không cẩn thận bị bọn họ bắt gặp, khiến bọn họ ngượng chín người, vội vàng khụ một tiếng, “Nhị bá mẫu, con đưa Thập Nhất Nương trở về, có khi đại phu đến rồi."
Tôn thị cũng vô cùng xấu hổ, lập tức gật đầu nói, “Đi đi."
Thập Lang coi tình hình thấy bất ổn, lon ton chạy theo. Chuồn mau, mỗi khi mẹ thẹn thùng thì đều sẽ nổi giận để dời đi lực chú ý của người khác. Hắn phải cẩn thận không thì lại biến thành bao cát mất.
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa