Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 10

Edit: Diệp Nhược Giai

​Giữa trưa hôm sau, một đám người thảnh thảnh thơi thơi du sơn ngoạn thủy như cũ, An Tam Lang nói đúng, hiện tại người gấpgáp không phải là bọn họ, nếu như người Hồ sốt ruột thì sẽ tự khắc lên núi tìm bọn họ.

Tư Đồ Tứ Lang quyết định đem thân phận cùng lai lịch của mình nói rõ với An Tam Lang.

An Tam Lang hơi giật mình, hắn không nghĩ tới Hoài vương lại có thể đưa bạc tới được, ông ta vậy mà lại cung cấp quân phí cho An gia quân. Hiện nay triều đình loạn lạc rối ren, mấy Vương gia đánh nhau đến ngươi chết ta sống để đoạt ngôi, có ai rảnh đâu mà chú ý tới người Hồ đánh tới đây, cứ như vậy thì Đại Hạ sẽ sớm đi đến kết cục mất nước diệt chủng.

“Huynh rất cao hứng." An Tam Lang thật sự rất vui mừng vì thái độ thẳng thắn thành khẩn của Tư Đồ Tứ Lang, trên mặt hắn lộ vẻ ấm áp tươi cười nhìn Tư Đồ Tứ Lang, đứa nhỏ này tuy rằng lạnh lùng, tâm tư cũng thâm sâu, nhưng lại là người có nguyên tắc, làm người làm việc đều rạch ròi.

Tư Đồ Tứ Lang chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, cuối cùng hắn đã biết vì sao mọi người đều nói không có ai có thể chán ghét nụ cười của An Tam Lang, ấm áp như vậy, giống như ánh mặt trời chiếu vào tận đáy lòng.

“Hiện tại tuy rằng cha ta vẫn còn bị giam hãm, nhưng nhờ thế mà ông ấy không bị kéo vào thế cục hỗn loạn bây giờ." Tuy vậy Tư Đồ Tứ Lang vẫn cảm thấy có vài phần bất an, “Mặc kệ ai lên làm hoàng đế, chỉ hy vọng đó là một người khoan hồng độ lượng."

An Tam Lang gật đầu, “Huynh nghĩ đệ không cần lo lắng cho an nguy của lệnh tôn lệnh đường, thật ra Hoài vương là một người đáng để tôn kính, ông ấy mới là người thật sự đặt Đại Hạ trong lòng." Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng Hoài vương có thể ngồi lên vị trí kia, đó sẽ là phúc khí của dân chúng.

“An Tam ca, ngoại trừ chuyện của cha đệ, thật ra đệ đến Trung Châu còn có một mục đích khác." Tư Đồ Tứ Lang thành khẩn nói, “An Tam ca, đệ muốn tìm huyết tham."

An Tam Lang ngây ngẩn cả người, “Huyết tham? Làm sao đệ biết được......"

Tư Đồ Tứ Lang cười cười, như gió mát lướt qua rừng tùng vậy, “Đệ đoán. Năm đó nhất định Thập Nhất Nương có bị hàn khí xâm nhập, đệ nghĩ An gia chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn nàng chịu khổ."

An Tam Lang trầm mặc, gật đầu, “Ta cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới đoạt được về tay." Huyết tham sinh trưởng trong một hoàn cảnh đặc biệt, chỉ có thể tìm thấy trong miệng núi lửa nơi cao nguyên, chịu đủ nóng lạnh luân phiên mới có thể sinh trưởng ra một báu vật của trời đất như vậy, vả lại thời điểm hái cũng cần phải vô cùng chú ý, phải hái vào mùa đông khắc nghiệt mới có hiệu quả, lại càng gia tăng thêm giá trị của nó, thế cho nên người trong thiên hạ căn bản không biết đến sự tồn tại của nó.

“An Tam ca, huynh có thể nói cho ta biết đường đi đến huyết tham mà huynh đã đi năm đó......" Tư Đồ Tứ Lang thành khẩn nói, hắn muốn thử thời vận.

An Tam Lang thở dài, “Việc này thì không thành vấn đề, chờ về đến Trung Châu huynh sẽ nói."

Đại khái là ngày hôm qua món nhộng kia đã mở ra một cánh cửa đến một thế giới mới đối với Lâm Nhị bọn họ, nên hôm nay tất cả mọi người vô cùng có kinh nghiệm đi chọc tổ ong vò vẽ.

Có nhộng chẳng lẽ còn không tìm ra được mật? Vẻ mặt Thập Nhất Nương hết sức vui vẻ nhìn vài cái tổ ong, oa, hôm nay không có trứng chim, nhưng rán lên ăn cũng không tồi.

“Sao lại ăn mấy thứ này rồi?" Tư Đồ Tứ Lang nhìn mấy cái tổ ong, cả mấy con sâu không chết mà rục rịch ngóc đầu ở phía trên, cảm thấy rầu rĩ không nói nổi.

An Tam Lang nhìn mấy con nhộng bò qua bò lại lúc nhúc, cũng cảm thấy xương cốt run lên.

“Ca ca, Tư đại ca, gà nướng sắp ăn được rồi." Vẫn canh giữ ở bên cạnh đống lửa, Thập Nhất Nương nhìn con gà vàng rực quay quay trên đống lửa mà chảy nước miếng, “Cánh, ta muốn ăn cánh ~~ Lâm Nhị, ngươi xoa thêm chút mật trên cánh gà ấy ~~"

Tư Đồ Tứ Lang mở miệng nói, “Thập Nhất Nương, gọi huynh là Tư Đồ đại ca đi, thật xin lỗi trước đây đã giấu tên."

Hắc y nhân cùng mấy thủ hạ An gia cả kinh, trên mặt không lộ ra gì, nhưng ai nấy đều nổi lên gợn sóng trong lòng.

Thập Nhất Nương chớp mắt, cười đến vô cùng đáng yêu, “Được, Tư Đồ đại ca, huynh có thể thuyết phục ca ca của muội để muội ăn chân gà được không?"

Lông mày An Tam Lang nhăn lại, “Thập Nhất Nương, ca ca không phải đã nói rồi sao? Muội vẫn chưa thể ăn được mấy thứ đồ ăn khô. Dạ dày của muội sẽ không chịu nổi."

Vẻ mặt Thập Nhất Nương như muốn khóc mà không khóc được, nhìn thân ca ca của nàng, ánh mắt ướt át, “Ca ca, người ta vẫn luôn phải uống cháo, ô ô, muội muốn được mồm to ăn thịt......"

An Tam Lang lắc đầu, “Ngày hôm qua không phải cho muội ăn bánh nhộng trứng cùng với thịt rắn rồi sao?"

Thập Nhất Nương hổn hển, “Chỉ ăn có một chút như vậy, chưa kịp nếm được vị thịt nữa, mặc kệ, muội muốn ăn thịt muội muốn ăn thịt ~~"

An Tam Lang thật sự hết cách với muội muội, “Được rồi, ăn thịt thì ăn thịt, hôm nay cho phép muội ăn một cái cánh." Ngày hôm qua ăn mấy thứ quỷ dị như vậy mà muội muội cũng chưa xảy ra chuyện gì, nghĩ chỉ một cái chân gà nho nhỏ chắc là lại càng không thể xảy ra chuyện gì.

“Muội muốn ba cái, ách, nếu thật sự không được thì hai cái." Thập Nhất Nương được một tấc lại muốn tiến một thước, nói.

Khuôn mặt tuấn mỹ của An Tam Lang vô cùng bình tĩnh: “Thập Nhất Nương, muội nói thêm cái gì nữa thì một cái cũng không có."

*********************************

Thập Nhất Nương hết sức thỏa mãn cắn chân gà, “Chân gà ăn ngon thật, thế gian hiếm có, quả nhiên cho thêm chút mật ăn sẽ không giống nhau, đúng là mật và nướng là một đôi bạn thân mà ~~ "

Người chung quanh cũng nhịn không được cầm lấy gà nướng mật, thật ngon như vậy sao? Ân, ăn ngon hơn so với trước kia, thêm vài phần ngòn ngọt, nhưng vẫn giữ nguyên vị nướng a.

Một đám người ăn đồ nướng đến phát ngấy, còn không uống ngon bằng cháo, nhưng tiểu cô nương này mỗi lần ăn cái gì thì ánh mắt cũng đều cong lên, giống như đang hưởng thụ tuyệt thế mỹ vị trên thế gian, bộ dáng này khiến bọn họ hoài nghi rốt cuộc là do đầu lưỡi của bọn hắn có vấn đề, hay là tiểu cô nương được ăn quá ít đồ ăn ngon.

Hơn nữa còn đem phiến đá làm thành chảo rán nhộng, tiểu cô nương phi thường khách khí mời Tư Đồ Tứ Lang ăn, Tư Đồ Tứ Lang xanh mặt. Còn về phần An Tam Lang, nếu không phải muội muội nói với hắn, “Nhộng chứa dinh dưỡng cao, ăn nhiều có thể đề phòng phong thấp." thì hắn cũng không ăn. Thật đúng là không ngờ hắn lại có thể để muội muội ăn sâu lần nữa, nếu ăn nhiều quá sau này dưỡng thành thói xấu ăn sâu thì biết làm sao bây giờ!

Tư Đồ Tứ Lang nhớ tới phụ thân Hoài vương, trong lòng hơi động: “Thật sự có thể chữa phong thấp?"

Thập Nhất Nương gật đầu, “Đương nhiên, mọi người đều nói ong vàng có độc, mà không biết rằng trên đời có rất nhiều thứ có thể dùng độc trị độc."

An Tam Lang cười cười, không chút để ý nói, “Thập Nhất Nương luôn như vậy, đặc biệt chấp nhất với thức ăn, chỉ cần là được thì rau dại ngoài đồng cũng không tha......" Cây bồ công anh cũng là rau dại ven đường, nếu có thể ăn được thì nàng hiểu biết sơ sơ về công dụng của cây bồ công anh cũng sẽ không có gì kỳ quái. Tuy rằng không biết là Tư Đồ Tứ Lang có coi trọng một cô nương thích ăn sâu hay không, nhưng có một số việc có thể tránh được thì tốt hơn là vẫn nên tránh.

Muội muội mới 6 tuổi đã lo lắng bị lừa đi mất… An Tam Lang chính là người nghĩ như thế.

**************

“!@%......&" Người Hồ thấy đám người An Tam Lang mà còn vui sướng hơn cả thấy mỹ nữ, lập tức vọt tới, nhóm của thằng nhãi với con thỏ nhỏ này đã hại bọn họ đợi không biết bao lâu.

Lâm Nhị đảo cặp mắt trắng dã, quả thực như lời công tử đã nói, đúng thật là một đám người Hồ ngu ngốc đang ở dưới chân núi này ôm cây đợi thỏ.

An Tam Lang không chút hoang mang phóng một cái pháo hoa lên trời làm tín hiệu, một đám người Hồ còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị binh lính Đại Hạ đuổi tới trói thành bánh chưng.

“Công tử, thuộc hạ về quý phủ trước để báo tin vui, nhất định lão gia phu nhân sẽ cực kỳ vui mừng." Phía ngoài trạm dịch, Lâm Đại hành lễ với An công tử xong quất ngựa chạy về phủ trước.

Bên trong trạm dịch, mấy người binh lính uống rượu cùng với An Tam Lang, cảm tạ An Tam Lang đã giúp bọn họ lập được quân công, còn Thập Nhất Nương vẫn chỉ có thể bi thương uống cháo, đương nhiên còn có vài miếng rau xanh hầm nhừ, bởi vì trước đó nàng ăn xong chân gà thì cực kỳ đau thương mà đi tiêu chảy.

Thập Nhất Nương thực bi thương, vô cùng bi thương, cho dù nàng một lần lại một lần bảo đảm với An Tam Lang, tiêu chảy có thể giúp cơ thể loại trừ độc tố, nhưng nguyện vọng muốn ăn thịt của nàng vẫn bị trấn áp một cách tuyệt tình.

Bởi vì một cánh gà nướng dẫn đến tiêu chảy mà từ nay về sau chỉ có thể làm bạn cùng rau xanh cháo hoa, đây thật sự là một chuyện xưa hết sức bi thương não nề.

Sau khi mọi người ăn uống no đủ thì lập tức chuẩn bị lên đường về Trung Châu, Thập Nhất Nương ngây cả người nhìn một đám binh lính tiền hô hậu ủng đưa tiễn, bọn họ quả thực là súng bắn chim đổi đại pháo (1), một đám người ăn uống no đủ lại còn được tặng ngựa.

(1): Đại ý là chỉ cần đưa ra một vật nhỏ rẻ tiền mà lại được nhận một thứ có giá trị hơn.

Trung Châu là đại thành ở tây bắc, tuy không có nhiều người như kinh thành, nhưng vẫn rất náo nhiệt, Thập Nhất Nương tò mò nhìn đường phố nhà cửa, không giống với Uyển Thành đơn sơ, kiến trúc ở Trung Châu đơn giản mà hào phóng, cảm thấy vô cùngcó khí thế.

Bởi vì đại chiến mà không khí Trung Châu có vẻ nghiêm túc, mấy ngày qua không khí trong phủ An nguyên soái lại ngưng trọng, những người lui tới đều mang tâm trạng chồng chất nặng nề, lo lắng vì sắp xảy ra đại chiến. Vậy mà hôm nay lại khác, Phương thị đã bảo người làm trong nhà chà lau cửa sổ không biết bao nhiêu lần, cũng bảo người ta quét sân vô số lần, mấy thứ đồ tốt trong khố phòng đều bị chọn ra đưa qua đây, dọn dẹp trang trí thật tốt tiểu viện để đợi tiểu chủ nhân của nó trở về.

“Phòng bếp đưa thực đơn đến cho ta xem thử, đừng quên tìm Hồ đại phu hỏi một chút xem Thập Nhất Nương có cần phải kiêng gì không?"

“Quần áo chuẩn bị tốt chưa? Lần trước không phải ta đã cho người làm một cái áo mới thêu bướm trắng vớn xuân cho Thập Nhất Nương sao, phối với váy hoa hồng tế văn nhất định sẽ rất đẹp......"

“Bọn họ trở về chắc chắn là mệt chết đi được, đừng quên đun nước sôi."

“Đừng quên thu thập sân cho khách......"

*************************

“Ca ca, ta không nhớ được gia gia và bá bá bọn họ thì phải làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Thập Nhất Nương buồn rầu, “Thậm chí ngay cả cha, Thập Nhất Nương cũng chỉ nhớ đại khái mà thôi." Đời này chỉ sống đến 3 tuổi thì đã bỏ chạy đi đầu thai, khi nàng làm An An chỉ nhớ rõ đời trước mình từng có cha có huynh trưởng, sau đó tận thế tàn khốc lại khiến nàng quên đi rất nhiều thứ.

An Tam Lang vỗ vỗ mông nhỏ của muội muội, cúi đầu lộ ra ấm áp tươi cười: “Không sao cả, mọi người sẽ không vì vậy mà tức giận." Thập Nhất Nương đã mất đi phần lớn trí nhớ, không phải là hắn không tiếc nuối, nhưng càng cảm thấy may mắn hơn, những trí nhớ bi thương đó, quên...... có lẽ tốt hơn.

“Về nhà."

Thập Nhất Nương nhìn qua, thấy ngoài của đầy người, lòng của nàng bỗng nhiên yên ổn, có thể nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, nhất định chỉ có người nhà.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại