Thái Tử Đến Từ Tương Lai
Chương 12: So Tài
Vuốt mặt nể mũi!
Lời này của Vương An lập tức chọc vào tổ ong vò vẽ.
Mọi người nổi giận, chúng ta lăn lộn thảm hại như vậy, chẳng phải do tên thái tử vô dụng như ngươi hại hay sao.
Ai cũng có thể nói chúng ta, chỉ có ngươi là không có tư cách này.
Lăng Mặc Vân giận đến xanh mặt, nắm chặt tay, phản bác: “Vừa khéo, binh lính của mạt tướng là để ra trận giết địch, không phải để ra ngoài biểu diễn mấy chiêu thức võ thuật đẹp mắt!"
“Ơ, còn rất dũng cảm, bản cung rất thích người dũng cảm."
Vương An khôi hài nhìn Lăng Mặc Vân, phe phẩy cái quạt nói: “Nếu các ngươi đã dũng cảm như vậy, bản cung trở về sẽ bẩm báo lên phụ hoàng, quân cận vệ của Thái tử không có chí tiến thủ, bỏ không luyện tập, đề nghị… giải tán?"
Một lời nói ra, toàn bộ yên lặng.
Bọn họ đều là quân hộ, đều có trong danh sách đăng ký của quân đội, cả đời chỉ có thể đi làm binh lính.
Nếu bị thanh trừ, cả đời sẽ có vết nhơ không thể xoá bỏ, cho dù lại được chiêu binh nhập ngũ thì cũng chỉ có thể làm một con tốt nhỏ…
Chẳng ai cam tâm chỉ làm một con tốt!
Vậy nên, cho dù phải ở trong quân cận vệ của thái tử lãng phí thời gian năm năm, cũng không ai lựa chọn rời khỏi.
Mà một câu này của Vương An không khác gì chôn vùi toàn bộ tương lai của bọn họ.
Lăng Mặc Vân cũng ngẩn ra, một lát sau, hai tròng mắt hắn ta dần dần nhiễm thành màu đỏ tươi, ánh mắt nhìn Vương An ngập tràn lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương nói:
“Thái tử điện hạ, ngài là thái tử đương triều, mấy huynh đệ này của mạt tướng đều là hảo hán đổ máu vì nước non, điện hạ uy hϊế͙p͙ bọn họ như vậy, chẳng lẽ không sợ làm lạnh lòng tướng sĩ trong thiên hạ sao?"
“Ngu xuẩn!"
Vương An chán ghét nhất là kiêu ngạo kể công, quát to một tiếng, gương mặt vô cùng nghiêm túc:
"Đổ máu vì nước, đây là trách nhiệm của người lính, không phải tư cách để các ngươi ngang ngược! Nếu ngươi có cái suy nghĩ này, vậy thì sớm cởi giáp về ruộng đi!"
“Binh sĩ, lấy phục tùng mệnh lệnh làm trách nhiệm! Mà vừa rồi ngươi lại cãi lại mệnh lệnh của bản cung!"
“Binh sĩ, trong tim chứa đất nước, kiên trì luyện tập, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu, nhìn lại các ngươi đi, giống y như một lũ côn đồ lưu manh, khiến quân doanh như phố phường ngoài chợ, binh lính càn quấy như vậy, bản cung còn dùng các ngươi làm gì?"
Vương An vừa nói vừa tiến về phía Lăng Mặc Vân.
Lăng Mặc Vân bị khí thế của hắn chấn nhϊế͙p͙, thực sự lùi lại từng bước một.
Hắn ta bỗng nhiên nhận ra, vị thái tử quần là áo lụa vẫn luôn bị hắn ta coi thường này, không ngờ cũng có một mặt bễ nghễ thiên hạ như vậy.
Khoé miệng hắn ta run rẩy, đầy bụng lửa giận, sửng sốt không nói lên lời.
“Ha, người vừa mới nói, binh sĩ của ngươi chỉ phò tá người nên phò tá phải không?"
“Được lắm, vậy tới đây, để bản cung nhìn xem, ngươi có tư cách gì mà dám nói như vậy!"
Vương An dừng bước, chỉ tay vào ngực Lăng Mặc Vân, cười lạnh nói: “Nếu như ngươi thua, sau này, bất kỳ mệnh lệnh nào của bản cung cũng phải chấp hành tuyệt đối!"
“Nếu ngươi thắng, có thể đưa ra một yêu cầu, chỉ cần bản cung có đủ khả năng thì nhất định sẽ không trì hoãn, thế nào?
Hai mắt mọi người đột nhiên trừng lớn, vẻ mặt kỳ quái, ý của tiểu thái tử có phải là...khiêu chiến thống lĩnh không nhỉ?
Thống lĩnh chính là cao thủ cấp chín đấy!
Ở kinh thành, thực lực kia đã được xếp vào một trong mười người mạnh nhất, mà thái tử lại chỉ là tên ăn chơi trác táng, ngay cả chút da lông của công phu cũng không biết.
Đây đơn thuần chính là tìm ngược mà!
Trịnh Thuần cũng đã biến sắc, nhưng việc này liên quan đến uy nghiêm của thái tử nên chỉ có thể âm thầm sốt ruột, không dám ngăn lại.
Lăng Mặc Vân nghe vậy cũng mơ hồ, cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, một thái tử quần là áo lụa mà cũng dám khiêu chiến với mình.
Răng nanh của hắn ta cắn vào nhau vang lên khanh khách, tức đến mi tâm giật giật, cảm thấy từ đầu đến chân đều bị sỉ nhục.
Lăng Mặc Vân đi qua đi lại hai bước, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không để ý, chỉ vào mũi mình nói: “Điện hạ muốn khiêu chiến với mạt tướng? Một quyền của mạt tướng, điện hạ còn chưa chắc đã chịu được, xin điện hạ nghĩ lại!"
Vương An nhìn hắn ta một hồi lâu, nở nụ cười: “Ngươi không dám?"
“….."
Quai hàm của Lăng Mặc Vân run rẩy, bàn tay hết nắm chặt rồi lại buông ra.
Hắn ta đúng thật là không dám.
Thái tử gặp ám sát vừa mới tỉnh lại, đang được bao bọc rất chặt chẽ.
Chỉ cọ trầy chút da thôi, đầu của hắn chưa chắc đã còn giữ được.
Nhưng nếu không chấp nhận, lúc này mà truyền ra, mình còn có thể sống yên ở kinh thành sao?
Bấy giờ, hắn ta đột nhiên nhìn đến cái đỉnh to đùng đang được đặt ngay giữa sân tập.
Trong lòng Lăng Mặc Vân nảy ra chút chủ ý, không đánh được ngươi mà ta còn không thể làm khó ngươi à?
Hắn ta chỉ vào đỉnh lớn, trêu tức nói: “Mạt tướng có thể đồng ý, nhưng không thể luận võ, chúng ta so...nâng đỉnh. Ai có thể nâng lên thì chính là người thắng cuộc!"
“Nếu điện hạ thua cuộc, vậy phiền ngài đưa mấy huynh đệ này của ta vào Cấm vệ quân! Thế nào?"
“Nâng đỉnh?"
Vương An nhìn quái vật khổng lồ giữa sân tập, một cái đỉnh Thanh Đồng cao bằng người, ít nhất cũng nặng mấy nghìn cân.
Nhịn không được co rút khóe miệng.
Ai mà nâng nổi cái đỉnh này lên?
Cho dù là bá vương Hạng Vũ có sức lực dời núi đến đây, thì cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Thế giới này không giống với kiếp trước của hắn, có tồn tại võ công siêu phàm.
Cho nên, Lăng Mặc Vân có tu vi siêu đỉnh đạt tới cảnh giới cấp chín, sức lực ngang với ngàn quân, tất nhiên có thể nâng được đỉnh.
Nhưng Vương An thì không được!
Đương nhiên, hắn cũng có thể lợi dụng nguyên lý đòn bẩy của Acsimet, chế tạo một cái ròng rọc đòn bẩy đơn giản cũng có thể nâng được cái đỉnh lên.
Chẳng qua, cách lợi dụng vật bên ngoài để làm này, cũng có nhiều ý đầu cơ trục lợi.
Hơn nữa, đám người Lăng Mặc Vân rất có thể sẽ không chịu phục.
Ngược lại còn mất nhiều hơn được.
Thấy hắn vẫn nhíu mày không nói gì, Lăng Mặc Vân cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ điện hạ không dám?"
“Nói đùa, sao bản cung có thể không dám?"
Cho dù thật sự không dám nhưng ngoài miệng Vương An chắc chắn sẽ không thừa nhận, khinh thường nói: “Chỉ là nâng đỉnh là chuyện kẻ thô lỗ mới làm, tuy rằng bản cung có thể giành chiến thắng nhưng e rằng ngươi cũng không phục, vậy nên…"
“Bản cung phải đánh bại ngươi ở lĩnh vực ngươi am hiểu nhất, khiến ngươi tâm phục khẩu phục."
Lăng Mặc Vân ngẩn ra, gương mặt bỗng nhiên hiện ra vẻ cổ quái, thăm dò nói: “Mạt tướng chính là thống lĩnh quân cận vệ của thái tử, am hiểu nhất không gì ngoài mang binh đánh giặc, điện hạ muốn cùng mạt tướng so cái này?"
Trong lòng âm thầm kỳ quái, không thể nào, vị thái tử quần là áo lụa này thì biết cái gì là mang binh đánh giặc?
So cái này chẳng phải là tặng không à?
Ai ngờ Vương An lại khép quạt, gật đầu nói: “Vậy so cái này đi"
Lăng Mặc Vân vô cùng vui sướиɠ, cười lạnh trong lòng, so nâng đỉnh ngươi không thắng được, so cái này ngươi lại càng không có cơ hội đó.
Ngay lập tức một lời đồng ý, giải quyết cho xong vụ cá cược: “Đây là do chính điện hạ tự mình nói, không được đổi ý."
“Bản cung là người không giữ lời như vậy sao?"
“..."
Lăng Mặc Vân rất muốn nói là phải nhưng lại sợ Vương An đổi ý, lập tức tuyên bố quy tắc trận đấu.
Hai bên chọn ra hai mươi binh sĩ có thực lực ngang nhau từ quân cận vệ thái tử, bày binh bố trận, phân cao thấp ngay trêи sân tập này.
Đội của ai đánh thắng thì người đó là người thắng cuộc.
Vương An không có ý kiến, thậm chí cũng không tự mình chọn người, để mặc Lăng Mặc Vân tự định đoạt.
“Điện hạ, không ổn lắm, lỡ như Lăng thống lĩnh muốn gian lận, cố ý chọn cho ngài những binh sĩ yếu nhất…" Trịnh Thuần nhỏ giọng bẩm báo, cực kỳ không yên tâm.
“Không cần, nếu như một chút đạo đức ấy Lăng Mặc Vân cũng không có thì hắn ta cũng không xứng tiếp tục giữ chức thống lĩnh này nữa."
Từ sau khi Lăng Mặc Vân xuất hiện, Vương An vẫn luôn âm thầm quan sát hắn ta.
Trêи người người này vẫn luôn giữ được sự kiêu ngạo và cốt khí của một người lính.
Người như thế, chung quy đều tự cho mình là thanh cao, không dễ làm mấy chuyện thấp kém này.
Chẳng qua, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất...
Vậy nên, sau khi phân chia xong đội ngũ, Vương An vẫn quyết định sử dụng vũ khí bí mật để giành chiến thắng…