Thái Thượng Hoàng
Chương 58
Dung Dũ một thân triều phục tể tướng màu nguyệt, thần sắc nghiêm nghị khẩn trương, mày khóa chặt, trên gương mặt tối tăm không thấy có nửa điểm sắc mặt vui mừng thiếu niên đắc chí.
Thanh niên tầm mắt có chút đông cứng từ trên người hắn dời đi nơi khác, hành lễ: “Vi thần tham kiến thái thượng hoàng, hoàng thượng."
Hắn đang muốn gọi thanh niên bình thân, chợt nghe thấy Sở Liệt đi trước một bước nói: “Phụ hoàng, ta cùng Dung tướng thương lượng chút chuyện, người trước hồi cung nghỉ ngơi một lát đi."
Hắn sờ sờ chóp mũi, nhìn bóng lưng cúi xuống của Dung Dũ, bình thản gật đầu: “Cũng tốt, quả nhân cũng mệt mỏi rồi."
Hai người trẻ tuổi kia một trước một sau rời đi, bóng dáng đều cao ngất như tùng, nhìn nhìn lại chính hắn, ngay cả đứng cũng cố hết sức.
Sở Liệt hiện tại không chê hắn già, nói không chừng về sau chậm rãi sẽ phiền ‘ chán. Người trẻ tuổi đi cùng một chỗ nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui, hắn cũng không biết mình liệu có năng lực đuổi kịp bước chân của Sở Liệt hay không kịp.
Hạnh phúc mới vừa rồi còn ngập tràn lập tức biến thành đá tảng, đè hắn trở tay không kịp.
“Thượng hoàng, là muốn hiện tại hồi cung sao?"
“Không, quả nhân lại luyện một hồi, các ngươi nhớ kỹ thời gian, quả nhân luyện nửa canh giờ nữa."
Hắn hiện tại không thể phân ưu quốc sự, ít nhất cũng phải luyện chân cho linh hoạt một chút, hắn không muốn về sau bị Sở Liệt ghét bỏ điều gì, tự tôn của hắn không chịu nổi việc đó.
Chuyện Đột Quyết tiến công quy mô lớn, hắn là hai ngày sau mới nghe Sở Liệt nói đến vào giờ vãn thiện.
Tuy rằng từ thần sắc nghiêm túc của Dung Dũ lúc cầu kiến khẩn cấp ngày ấy hắn cũng đă đoán ra được vài phần, nhưng không nghĩ đến chiến sự lại tới nhanh như vậy, nhất thời không có khẩu vị, buông đũa xuống, hỏi: “Vậy hiện tại tình huống như thế nào?"
Sở Liệt hướng hắn cười cười, lại gắp cho hắn khối tôm tươi, không chút để ý nói: “Đột Quyết thiện tập kích bất ngờ, tốc độ như chớp, chúng ta hiện tại tổn thất có hơi nhiều một chút."
Hắn đẩy chén ra, ý bảo không muốn ăn nữa: “Vậy ngươi tính để cho ai làm đại tướng quân?"
“Tự nhiên là Lâm Sâm Lâm tướng quân, kinh nghiệm đối phó Đột Quyết của
Hắn phong phú nhất."
“…"
Hắn nghe thấy cái tên quen thuộc đó, mi mắt không khỏi nhảy lên một cái.
“Quốc nạn giáng xuống lấy tính tình của hắn sao có thể mặc kệ? Huống hồ, cũng có thể bình ổn lời đồn đãi quân thần không hợp, thuộc hạ cũ của Lâm Sâm nhiều lắm, ta tạm thời cũng không muốn đắc tội hắn."
Lâm Sâm lần trước ăn ám chiêu của Sở Liệt, nằm trên giường tu dưỡng vài tháng, chỉ sợ trướng này không dễ tính.
“Người phụ hoàng nhìn trúng cái gì cũng tốt, chỉ là lòng có chút quá cứng."
Hắn lo lắng đến tính tình ương ngạnh như trâu của Lâm Sâm, nói: “Nếu thật sự không được, tuyên hắn tiến cung, quả nhân nói với hắn."
Sở Liệt dừng một chút đơn giản dừng đũa: “Rồi nói sau, còn có…phụ hoàng?"
“Ân?" Khó được thấy thanh niên ấp a ấp úng, vì thế vươn tay sờ sờ cái trán no đủ của đối phương: “Làm sao vậy? Có phải hay không bị bệnh? Quả nhân đã nói với ngươi đừng ngủ trễ như vậy nữa."
Thanh niên hạ mắt, sau đó dùng tay nắm ngược lại mu bàn tay hắn, đưa xuống bên miệng hôn một cái.
Hắn thiếu chút nữa sặc mất, lập tức đỉnh đầu bốc khói.
Hắn nghe thấy thanh niên tiếp tục nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, lần này ta muốn tự mình đi, người cảm thấy thế nào?"
Tay nghiêng một cái, cứ thế đụng đĩa dầu bên cạnh chén ngã lăn, hắn nghiêm mặt làm ra vẻ trấn định nhìn cung nữ ở một bên thu dọn, nói: “Chuyện của ngươi tự ngươi làm chủ."
“Chuyện của ta không phải cũng là chuyện của phụ hoàng sao?" Thanh niên lấy lòng nói, thuận tiện nắm lấy bàn tay đang đặt lên trên chân của hắn: “Phụ hoàng người xem, đây với ta mà nói là một cơ hội phi thường tốt, có thể khích lệ quân tâm lại có thể xây dựng hình tượng. Chờ thắng lợi rồi lời đồn nhảm nhí trong dân gian sẽ biến mất, hơn nữa, bang mọi rợ này một ngày chưa đuổi, ta cũng sẽ không cam nguyện."
Hắn thở thật dài một hơi, lúc hắn tuổi còn trẻ cũng đã từng vô cùng hướng tới đao quang kiếm ảnh trên giang hồ hay những hành động vĩ đại hào hùng của các hiệp sĩ, bất quá loại khát khao này không chịu nổi thời gian cuộc sống mài mòn, xưa nay ngọc lưu ly lại dễ nát nhất.
Kỳ thật, mỗi thiếu niên trong lòng đều có một giấc mộng hào hùng.
Có lẽ đối với Sở Liệt, khát khao chí khí hào hùng nhất trong lòng chính là thu phục phiên quốc, khu trừ tộc Hung Nô. Nam nhi chí ở bốn phương, lấy chiều cao của hài tử nhà hắn, bốn phương này tự nhiên chính là toàn bộ giang sơn thiên hạ.
Hắn không có cách nào hoàn thành giấc mộng của mình, vậy hiện tại ít nhất phải hết sức duy trì hài tử, dù có không tha có lo lắng cũng chỉ có thể tự mình nhưỡng vào trong bụng.
Vì thế hắn cười cười, không rút tay về, như che dấu khụ một tiếng, nhẹ nhàng ‘nói: “Ngươi nói có lý, nam nhi nên ra chiến trường xem một lần, nếu không chỉ luận suông thì có tác dụng gì đâu? Cao tổ chúng ta cũng là trên lưng ngựa đánh được thiên hạ, đến thời quả nhân lúc này, ngược lại xuống dốc rồi."
Nhìn xem, hắn cỡ nào hiểu được lí lẽ, đều nói có sách, mách có chứng.
Sở Liệt được cho phép, thần sắc lại tối sầm xuống, thật sự thì cũng không phải là hờn giận, nhưng cái loại biểu tình giữa cười cùng không cười này của thanh niên làm cho hắn thực đoán không ra.
“Phụ hoảng kỳ thật là luyến tiếc ta đi?"
Bả vai hắn căng thẳng, lập tức rút tay về nâng chung trà lên, làm bộ như không thèm để ý: “Cái gì…cái gì mà luyến tiếc, ngươi lớn như vậy nên làm gì thì cứ làm, quả nhân không có ý tứ khác."
“Nhưng phụ hoàng rõ ràng là rất khó chịu." Thanh niên không chút lưu tình chọc phá.
“…."
“Ta nhìn không được nhất chính là phụ hoàng khổ sở." Sở Liệt tiếp tục vững vàng giọng nói, không chút lưu tình thổ lộ.
Hắn vừa nghe câu này, nhất thời cảm thấy ám hỏa nghẹn trong người lập tức từ cái nơi vẫn nhưỡng trong lòng xông ra, vỗ mặt bàn thật mạnh, hơi chút xấu hổ cùng giận dữ trừng chằm chằm thanh niên: “Ngươi đã đủ hay chưa? Vậy có phải hay không nếu quả nhân khó chịu thì ngươi sẽ không đi? Nếu muốn đi thì đừng nói nhiều như vậy, dù sao nói như thế nào ngươi cũng đã có lý lẽ của mình, còn chạy tới hỏi quả nhân làm cái gì?"
Sở Liệt sửng sốt, sau đó có chút nghẹn khuất rũ mắt xuống, giống như liệp khuyển bị chủ nhân răn dạy: “Ta cũng không biết phải nói với người như thế nào, nói người khẳng định sẽ tức giận, không nói người cũng sẽ tức giận, ta, cũng không muốn giấu người."
“Quả nhân cũng đã nói cho ngươi đi cho ngươi đi! Quả nhân khó chịu là chuyện của riêng quả nhân, không cần ngươi đến nói cho quả nhân!"
Nhìn không được hắn khổ sở? Nếu nhìn không được thì đừng làm cho hắn lo lắng đề phòng, nếu đã làm thì đừng sợ hắn sẽ khổ sở. Trước đại nghĩa dân tộc lợi ích quốc gia loại lo lắng không tha buồn cười này của hắn cũng chỉ là một trò cười bị vạch trần ngay tại chỗ, không có ý nghĩa gì.
“Hồi cung! Quả nhân muốn hồi cung!"
Thanh niên tầm mắt có chút đông cứng từ trên người hắn dời đi nơi khác, hành lễ: “Vi thần tham kiến thái thượng hoàng, hoàng thượng."
Hắn đang muốn gọi thanh niên bình thân, chợt nghe thấy Sở Liệt đi trước một bước nói: “Phụ hoàng, ta cùng Dung tướng thương lượng chút chuyện, người trước hồi cung nghỉ ngơi một lát đi."
Hắn sờ sờ chóp mũi, nhìn bóng lưng cúi xuống của Dung Dũ, bình thản gật đầu: “Cũng tốt, quả nhân cũng mệt mỏi rồi."
Hai người trẻ tuổi kia một trước một sau rời đi, bóng dáng đều cao ngất như tùng, nhìn nhìn lại chính hắn, ngay cả đứng cũng cố hết sức.
Sở Liệt hiện tại không chê hắn già, nói không chừng về sau chậm rãi sẽ phiền ‘ chán. Người trẻ tuổi đi cùng một chỗ nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui, hắn cũng không biết mình liệu có năng lực đuổi kịp bước chân của Sở Liệt hay không kịp.
Hạnh phúc mới vừa rồi còn ngập tràn lập tức biến thành đá tảng, đè hắn trở tay không kịp.
“Thượng hoàng, là muốn hiện tại hồi cung sao?"
“Không, quả nhân lại luyện một hồi, các ngươi nhớ kỹ thời gian, quả nhân luyện nửa canh giờ nữa."
Hắn hiện tại không thể phân ưu quốc sự, ít nhất cũng phải luyện chân cho linh hoạt một chút, hắn không muốn về sau bị Sở Liệt ghét bỏ điều gì, tự tôn của hắn không chịu nổi việc đó.
Chuyện Đột Quyết tiến công quy mô lớn, hắn là hai ngày sau mới nghe Sở Liệt nói đến vào giờ vãn thiện.
Tuy rằng từ thần sắc nghiêm túc của Dung Dũ lúc cầu kiến khẩn cấp ngày ấy hắn cũng đă đoán ra được vài phần, nhưng không nghĩ đến chiến sự lại tới nhanh như vậy, nhất thời không có khẩu vị, buông đũa xuống, hỏi: “Vậy hiện tại tình huống như thế nào?"
Sở Liệt hướng hắn cười cười, lại gắp cho hắn khối tôm tươi, không chút để ý nói: “Đột Quyết thiện tập kích bất ngờ, tốc độ như chớp, chúng ta hiện tại tổn thất có hơi nhiều một chút."
Hắn đẩy chén ra, ý bảo không muốn ăn nữa: “Vậy ngươi tính để cho ai làm đại tướng quân?"
“Tự nhiên là Lâm Sâm Lâm tướng quân, kinh nghiệm đối phó Đột Quyết của
Hắn phong phú nhất."
“…"
Hắn nghe thấy cái tên quen thuộc đó, mi mắt không khỏi nhảy lên một cái.
“Quốc nạn giáng xuống lấy tính tình của hắn sao có thể mặc kệ? Huống hồ, cũng có thể bình ổn lời đồn đãi quân thần không hợp, thuộc hạ cũ của Lâm Sâm nhiều lắm, ta tạm thời cũng không muốn đắc tội hắn."
Lâm Sâm lần trước ăn ám chiêu của Sở Liệt, nằm trên giường tu dưỡng vài tháng, chỉ sợ trướng này không dễ tính.
“Người phụ hoàng nhìn trúng cái gì cũng tốt, chỉ là lòng có chút quá cứng."
Hắn lo lắng đến tính tình ương ngạnh như trâu của Lâm Sâm, nói: “Nếu thật sự không được, tuyên hắn tiến cung, quả nhân nói với hắn."
Sở Liệt dừng một chút đơn giản dừng đũa: “Rồi nói sau, còn có…phụ hoàng?"
“Ân?" Khó được thấy thanh niên ấp a ấp úng, vì thế vươn tay sờ sờ cái trán no đủ của đối phương: “Làm sao vậy? Có phải hay không bị bệnh? Quả nhân đã nói với ngươi đừng ngủ trễ như vậy nữa."
Thanh niên hạ mắt, sau đó dùng tay nắm ngược lại mu bàn tay hắn, đưa xuống bên miệng hôn một cái.
Hắn thiếu chút nữa sặc mất, lập tức đỉnh đầu bốc khói.
Hắn nghe thấy thanh niên tiếp tục nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, lần này ta muốn tự mình đi, người cảm thấy thế nào?"
Tay nghiêng một cái, cứ thế đụng đĩa dầu bên cạnh chén ngã lăn, hắn nghiêm mặt làm ra vẻ trấn định nhìn cung nữ ở một bên thu dọn, nói: “Chuyện của ngươi tự ngươi làm chủ."
“Chuyện của ta không phải cũng là chuyện của phụ hoàng sao?" Thanh niên lấy lòng nói, thuận tiện nắm lấy bàn tay đang đặt lên trên chân của hắn: “Phụ hoàng người xem, đây với ta mà nói là một cơ hội phi thường tốt, có thể khích lệ quân tâm lại có thể xây dựng hình tượng. Chờ thắng lợi rồi lời đồn nhảm nhí trong dân gian sẽ biến mất, hơn nữa, bang mọi rợ này một ngày chưa đuổi, ta cũng sẽ không cam nguyện."
Hắn thở thật dài một hơi, lúc hắn tuổi còn trẻ cũng đã từng vô cùng hướng tới đao quang kiếm ảnh trên giang hồ hay những hành động vĩ đại hào hùng của các hiệp sĩ, bất quá loại khát khao này không chịu nổi thời gian cuộc sống mài mòn, xưa nay ngọc lưu ly lại dễ nát nhất.
Kỳ thật, mỗi thiếu niên trong lòng đều có một giấc mộng hào hùng.
Có lẽ đối với Sở Liệt, khát khao chí khí hào hùng nhất trong lòng chính là thu phục phiên quốc, khu trừ tộc Hung Nô. Nam nhi chí ở bốn phương, lấy chiều cao của hài tử nhà hắn, bốn phương này tự nhiên chính là toàn bộ giang sơn thiên hạ.
Hắn không có cách nào hoàn thành giấc mộng của mình, vậy hiện tại ít nhất phải hết sức duy trì hài tử, dù có không tha có lo lắng cũng chỉ có thể tự mình nhưỡng vào trong bụng.
Vì thế hắn cười cười, không rút tay về, như che dấu khụ một tiếng, nhẹ nhàng ‘nói: “Ngươi nói có lý, nam nhi nên ra chiến trường xem một lần, nếu không chỉ luận suông thì có tác dụng gì đâu? Cao tổ chúng ta cũng là trên lưng ngựa đánh được thiên hạ, đến thời quả nhân lúc này, ngược lại xuống dốc rồi."
Nhìn xem, hắn cỡ nào hiểu được lí lẽ, đều nói có sách, mách có chứng.
Sở Liệt được cho phép, thần sắc lại tối sầm xuống, thật sự thì cũng không phải là hờn giận, nhưng cái loại biểu tình giữa cười cùng không cười này của thanh niên làm cho hắn thực đoán không ra.
“Phụ hoảng kỳ thật là luyến tiếc ta đi?"
Bả vai hắn căng thẳng, lập tức rút tay về nâng chung trà lên, làm bộ như không thèm để ý: “Cái gì…cái gì mà luyến tiếc, ngươi lớn như vậy nên làm gì thì cứ làm, quả nhân không có ý tứ khác."
“Nhưng phụ hoàng rõ ràng là rất khó chịu." Thanh niên không chút lưu tình chọc phá.
“…."
“Ta nhìn không được nhất chính là phụ hoàng khổ sở." Sở Liệt tiếp tục vững vàng giọng nói, không chút lưu tình thổ lộ.
Hắn vừa nghe câu này, nhất thời cảm thấy ám hỏa nghẹn trong người lập tức từ cái nơi vẫn nhưỡng trong lòng xông ra, vỗ mặt bàn thật mạnh, hơi chút xấu hổ cùng giận dữ trừng chằm chằm thanh niên: “Ngươi đã đủ hay chưa? Vậy có phải hay không nếu quả nhân khó chịu thì ngươi sẽ không đi? Nếu muốn đi thì đừng nói nhiều như vậy, dù sao nói như thế nào ngươi cũng đã có lý lẽ của mình, còn chạy tới hỏi quả nhân làm cái gì?"
Sở Liệt sửng sốt, sau đó có chút nghẹn khuất rũ mắt xuống, giống như liệp khuyển bị chủ nhân răn dạy: “Ta cũng không biết phải nói với người như thế nào, nói người khẳng định sẽ tức giận, không nói người cũng sẽ tức giận, ta, cũng không muốn giấu người."
“Quả nhân cũng đã nói cho ngươi đi cho ngươi đi! Quả nhân khó chịu là chuyện của riêng quả nhân, không cần ngươi đến nói cho quả nhân!"
Nhìn không được hắn khổ sở? Nếu nhìn không được thì đừng làm cho hắn lo lắng đề phòng, nếu đã làm thì đừng sợ hắn sẽ khổ sở. Trước đại nghĩa dân tộc lợi ích quốc gia loại lo lắng không tha buồn cười này của hắn cũng chỉ là một trò cười bị vạch trần ngay tại chỗ, không có ý nghĩa gì.
“Hồi cung! Quả nhân muốn hồi cung!"
Tác giả :
Hòa Vận