Thai Rắn
Chương 57
Đợi Lục U Minh đi rồi, Chung Linh hỏi cô:
- Sao anh ta lại ở đây?
Chung Linh đỡ cô đi đến cửa công viên trò chơi, lúc trước các cô trèo tường vào, bây giờ đừng nói là trèo, ngay cả bò cô cũng không bò nổi.
Không có biện pháp, các cô đành phải làm chuyện xấu, cậy khóa cửa khu vui chơi, còn phá camera ở bên trong, nếu không thì ngày mai nhân viên công tác phát hiện cửa bị phá kiểm tra camera sẽ bị dọa chết.
- Tôi cũng không biết, may mà anh ta xuất hiện, nếu không thì tôi xong đời rồi…
Bây giờ nghĩ lại đều thấy sợ hãi. Chung Linh lái xe, cô dùng một tay cầm bình nhỏ, cẩn thận kiểm tra xem nắp bình đậy kín chưa.
- Quỷ khí trên người Lục U Minh nặng hơn trước rồi…
- Anh ta vốn là quỷ, còn làm quỷ sai lâu như vậy, chắc chắn quỷ khí nặng hơn các quỷ hồn khác!
Chung Linh lắc đầu:
- Tôi nói không chỉ chuyện này, quỷ khí của anh ta không thích hợp lắm, tóm lại sau này cô cách xa anh ta một chút, tôi cảm thấy bây giờ anh ta rất nguy hiểm.
Chung Linh đua xe trên đường mang cô đến bệnh viện, cô phát hiện bây giờ mình đã thành khách quen của bệnh viện rồi. Y tá trực đêm vẫn còn nhận ra cô:
- Cô làm sao vậy?
May mà buổi tối không cần xếp hàng, kiểm tra đều rất nhanh, càng may mắn chính là cánh tay của cô không sao, bác sĩ bó thạch cao dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, ngàn vạn lần không thể cử động mạnh, cô đi theo Chung Linh rời khỏi bệnh viện.
Còn Anna, bởi vì Chung Linh từng đồng ý dẫn đến Tường Vi Hoa Viên cho chủ cửa hàng nhìn một cái, nhưng bây giờ trời đã khuya, cho nên quyết định ngày mai lại đi tìm.
Sau khi xuống xe cô ngẩng đầu nhìn, bầu trời rất kỳ lạ, cô cảm giác ngôi sao ở rất gần rất gần, giơ tay là có thể chạm vào, đúng lúc này, tiếng chuông truyền đến… Như âm thanh truyền đến từ gác chuông nào đó, cô nhớ gần đây không có gác chuông nào mà.
Chung Linh cũng nghe thấy được:
- Tô Tô, cô đi về nghỉ ngơi trước, tôi đi xem xảy ra chuyện gì.
- Cẩn thận một chút.
Cô nhìn Chung Linh lên xe, không ngờ lúc này Liễu Huyền Dạ xuống đến nơi, cũng không nói chuyện với cô, liền lên xe Chung Linh, sau đó mới nói với cô một câu:
- Nhanh lên tầng.
Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy bộ dạng Liễu Huyền Dạ kích động như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nếu Liễu Huyền Dạ đi cùng Chung Linh, chắc là bất luận vấn đề lớn gì đều có thể giải quyết hết…
Tuy nghĩ như vậy, tâm lý của cô vẫn rất loạn, bất ổn… Quay lại nhà trọ, Mặc Nhi còn đang ngủ, cô nằm bên cạnh cái giường nhỏ của đứa bé, một lát sau vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cảm giác ngủ không sâu lắm, cô cảm thấy toàn thân đều chảy mồ hôi, cử động một chút đều cảm thấy sền sệt, đột nhiên có thứ gì đè lên người cô, cô lập tức giật mình tỉnh lại.
- Liễu Huyền Dạ?
Có con rắn quấn trên người cô, trong phòng không bật đèn, cô không thấy rõ con rắn trên người có phải là Liễu Huyền Dạ hay không, vảy rắn không cứng rắn như của Liễu Huyền Dạ, ẩm ướt lại dinh dính…
Nhưng ngoại trừ Liễu Huyền Dạ, còn có con rắn nào tới đây?
- Liễu Huyền Dạ? Là anh sao?
Cô lại hỏi lần nữa nhưng không có ai trả lời.
Mặc Nhi ở bên cạnh còn đang ngủ, một tay của cô không cử động được, vừa định xoay người ném con rắn kia xuống, không ngờ nó quấn quanh cổ cô, cô giơ tay kéo nó, trái lại nó càng quấn chặt hơn.
- Liễu… Huyền Dạ…
Mặt cô đỏ lên, cô cảm thấy huyết khí toàn thân đều hướng lên đầu, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập:
- Liễu…
Vậy mà anh muốn cô chết…
Cô cố gắng vùng vẫy hai chân, ánh mắt nhìn chằm chằm con rắn quấn trên cổ cô, muốn thấy rõ nó có phải là Liễu Huyền Dạ hay không, nhưng mắt càng ngày càng mơ hồ, giống như cái chết cách mình rất gần… Bên tai là tiếng ‘phì phì’ quen thuộc, lúc này nghe lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
Đột nhiên cửa sổ phòng bị người ta phá ra, con rắn trên cổ không chịu được công kích mạnh trườn từ trên người cô xuống:
- Tốt xấu gì cũng quen biết một chút, tôi không muốn giết anh, còn không mau cút đi?
- Lục U… Minh… Sao anh lại tới đây?
Cô xoa cổ ngồi dậy một cách khó khăn, không thấy con rắn kia đâu nữa:
- Vừa rồi thật sự là Liễu Huyền Dạ sao?
Cô hi vọng nghe được đáp án phủ định từ miệng Lục U Minh, sau đó anh ta lại cười khổ một tiếng, cô không biết anh ta cười khổ là có ý gì:
- Rốt cuộc có phải hay không?
Rõ ràng chính miệng anh từng nói với cô, cho dù sinh con rắn nhỏ ra cũng không giết cô, rõ ràng anh từng nói…
- Đừng nghĩ nhiều nữa, còn có tôi mà!
Bỗng nhiên Lục U Minh ôm lấy cô, cô không vùng vẫy được, giọng nói của anh ta vô cùng bi thương:
- Đi theo tôi đi!
- Không được, tôi muốn quay về với Liễu Huyền Dạ, tôi muốn tự mình hỏi anh ấy rằng có phải anh ấy muốn giết tôi hay không.
Cô đẩy Lục U Minh một cái, vẫn không đẩy ra được.
Lục U Minh nở nụ cười, âm thanh rất êm tai, cô cảm nhận được trong lòng anh ta ẩn dấu rất nhiều chuyện không vui:
- Vừa rồi tôi lại cứu cô một lần, đối với ân nhân cứu mạng, không phải nên nói gì nghe nấy sao?
- Nhưng…
- Không có nhưng gì hết.
Lục U Minh kéo cô muốn dẫn cô đi;
- Tôi không đi, anh buông tay, Lục U Minh, anh mau buông tay…
Anh ta ôm cô nhảy từ cửa sổ ra ngoài, cô quay đầu nhìn Mặc Nhi, động tĩnh lớn như vậy mà con vẫn còn ngủ say, đột nhiên cô sợ hãi:
- Tôi phải quay về nhìn Mặc Nhi, anh mau đưa tôi về đi…
Gió bên tai thổi vù vù qua, cô lại không có tiền đồ khóc lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nhất định Lục U Minh phải dẫn cô đi, vì sao Liễu Huyền Dạ muốn giết cô? Vì sao Liễu Huyền Dạ vẫn chưa xuất hiện?
Lục U Minh mang cô đến sân thượng cô gặp anh ta lần đầu tiên, anh ta cẩn thận lau nước mắt trên mặt cô, vẻ mặt giống như sợ cô đẩy anh ta ra vậy.
- Thực xin lỗi… Tô Tô, thực xin lỗi…
- Vì sao phải nói xin lỗi? Không cần nói xin lỗi, anh đưa tôi quay về đi, tôi muốn quay về…
Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại, giống như Lục U Minh từng nói, anh ta đã cứu cô nhiều lần, cô không tin anh ta sẽ làm cô bị thương:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho tôi biết có được không?
Trên mặt anh lại lộ ra nụ cười chua xót:
- Tôi không quay đầu lại được, cô hi vọng tôi vạn kiếp bất phục, tan thành mây khói sao?
- Đương nhiên là không.
- Nếu không hi vọng, vậy cô chỉ có thể đi theo tôi, mạng của cô là của tôi.
- Không có phương pháp giải quyết khác sao? Chúng ta có thể bàn bạc với Liễu Huyền Dạ, không phải hai người là bạn tốt sao? Anh ấy nhất định sẽ giúp anh.
- Anh ta không giúp được tôi.
Bỗng nhiên Lục U Minh kéo cô đến bên cạnh anh ta, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Liễu Huyền Dạ liền xuất hiện, anh muốn kéo cô qua, không ngờ lại đụng phải cánh tay bị thương của cô. Cô đau đớn kêu lên, anh sợ tới mức lập tức buông lỏng tay ra.
- Anh đã đến rồi.
- Đừng mắc thêm lỗi lầm nữa.
- Tôi nghĩ anh sẽ hiểu tôi.
- Là vì hiểu, mới không hi vọng anh tiếp tục làm chuyện điên rồ.
Liễu Huyền Dạ lại lộ ra biểu cảm kích động, xem ra ở trong lòng anh Lục U Minh rất quan trọng. Cô không hiểu cuộc nói chuyện giữa bọn họ, còn bị Lục U Minh ôm chặt vào trong ngực.
- Anh có biết, tôi không thể không làm.
Lục U Minh nhìn cô, trong mắt có không nỡ và không đành lòng, rốt cuộc anh ta muốn mang cô đi làm chuyện gì?
Liễu Huyền Dạ chậm rãi nhích lại gần:
- Tô Tô vô tội, chúng ta cùng nghĩ biện pháp, anh ngàn lần đừng làm cô ấy bị thương, xem như tôi cầu xin anh.
Anh giơ tay về phía Lục U Minh, hi vọng anh ta có thể buông cô ra.
Cô nhìn Liễu Huyền Dạ, lại dời mắt nhìn Lục U Minh, anh ta đang đấu tranh, rất lâu sau, lâu đến mức cô cho rằng chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho cô, vậy mà Lục U Minh chậm rãi buông ra, nói với cô một câu:
- Cô đi đi!
Cô nhanh chóng chạy đến bên Liễu Huyền Dạ, Liễu Huyền Dạ ôm lấy cô, vỗ sau lưng cô:
- Không sao không sao rồi…
Cô cảm thấy anh còn sợ hơn cả cô.
- Lục U Minh anh ta…
Không đợi cô hỏi xong, Liễu Huyền Dạ kêu một tiếng Lục U Minh, khi cô quay đầu không thấy anh ta đâu nữa:
Liễu Huyền Dạ xoa tóc cô:
- Để anh ta tự giải quyết đi!
Cô theo Liễu Huyền Dạ quay về nhà trọ, chuyện thứ nhất là xông vào phòng Mặc Nhi, sau khi cảm nhận được hơi thở của đứa bé, cuối cùng trái tim cũng buông xuống.
- Rốt cuộc Lục U Minh bị sao vậy? Anh mau nói cho em biết.
Cô sống chết quấn lấy Liễu Huyền Dạ, nếu không biết chân tướng, cô nhất định sẽ điên mất:
- Anh ta làm chuyện gì? Vì sao anh bảo anh ta đừng tiếp tục sai lầm nữa? Vì sao Lục U Minh nói với em, anh ta sẽ vạn kiếp bất phục? Sẽ tan thành mây khói?
- Muốn biết sao?
Cô gật đầu liên tục, Liễu Huyền Dạ kéo cô đi đến ghế sofa phòng khách ngồi xuống:
- Em có biết vì sao Lục U Minh lại làm quỷ sai không?
- Vì sao?
- Vì mẹ anh ta.
- Mẹ anh ta làm sao vậy? Lục U Minh làm quỷ sai nhiều năm như vậy, chắc là chết từ nhiều năm rồi, vậy không phải mẹ anh ta…
Đã chết càng lâu hơn sao.
Liễu Huyền Dạ thở dài, tiếp tục nói với cô:
- Anh ta hoài nghi quỷ hồn của mẹ mình bị nhốt ở địa ngục bất diệt, cho nên mới đi làm quỷ sai. Nhưng nhiều năm như vậy, anh ta không vào được địa ngục bất diệt.
- Địa ngục bất diệt là gì?
Cô mở to hai mắt tò mò hỏi.
Liễu Huyền Dạ ôm cô vào lòng anh, cằm để trên vai cô, hình như mệt chết đi được:
- Nơi đó chỉ có quỷ sát mười tội nặng nhất mới có thể đi vào, lúc nào cũng phải nhận hình phạt đáng sợ, còn đời đời kiếp kiếp không dừng lại.
- Vậy mẹ của Lục U Minh…
Trời ạ!
- Bây giờ anh ta…
- Một mình anh ta xông vào địa ngục bất diệt, không có tìm được mẹ anh ta, lúc rời đi địa ngục bất diệt có mấy con quỷ sát nhân cơ hội trốn thoát, địa phủ đang truy nã bọn họ khắp nơi, tiếng chuông em nghe lúc trước là tiếng chuông Địa phủ…
Bị Địa phủ truy nã? Chẳng phải Lục U Minh chỉ còn con đường chết sao?
- Vì sao anh ta muốn dẫn em đi? Nếu mẹ anh ta không có ở địa ngục bất diệt, vậy đi nơi nào? Có lẽ đã đầu thai rồi.
- Sẽ không, mẹ anh ta không được đầu thai, về phần tại sao anh ta bắt em đi, vẫn không nên biết thì tốt hơn.
- Vì sao không biết thì tốt hơn? Không phải em có liên quan đến mẹ anh ta đấy chứ! Hơn nữa con rắn thiếu chút nữa xiết chết em, có phải là anh không?
- Không phải.
Nghe Liễu Huyền Dạ trả lời chắc chắn, cuối cùng cô cũng yên tâm, cô biết đó không phải là anh mà:
- Đó là ai thế? Sao nó có thể biết nơi này? Còn muốn giết cô nữa? Hơn nữa…
Cô rời khỏi cái ôm của Liễu Huyền Dạ, chỉ vào mũi anh nói:
- Lục U Minh quen con rắn kia, nhất định là anh cũng quen.
- Anh không có nhìn thấy, sao biết con rắn em nói là ai? Nói không chừng chỉ là một con rắn bình thường, không cẩn thận trườn vào đây, dù sao bây giờ là mùa hạ, mực nước trên sống đều rất cao…
Phản ứng của Liễu Huyền Dạ không thích hợp:
- Nếu như là rắn bình thường, anh căn bản không giải thích nhiều như vậy.
- Sao anh ta lại ở đây?
Chung Linh đỡ cô đi đến cửa công viên trò chơi, lúc trước các cô trèo tường vào, bây giờ đừng nói là trèo, ngay cả bò cô cũng không bò nổi.
Không có biện pháp, các cô đành phải làm chuyện xấu, cậy khóa cửa khu vui chơi, còn phá camera ở bên trong, nếu không thì ngày mai nhân viên công tác phát hiện cửa bị phá kiểm tra camera sẽ bị dọa chết.
- Tôi cũng không biết, may mà anh ta xuất hiện, nếu không thì tôi xong đời rồi…
Bây giờ nghĩ lại đều thấy sợ hãi. Chung Linh lái xe, cô dùng một tay cầm bình nhỏ, cẩn thận kiểm tra xem nắp bình đậy kín chưa.
- Quỷ khí trên người Lục U Minh nặng hơn trước rồi…
- Anh ta vốn là quỷ, còn làm quỷ sai lâu như vậy, chắc chắn quỷ khí nặng hơn các quỷ hồn khác!
Chung Linh lắc đầu:
- Tôi nói không chỉ chuyện này, quỷ khí của anh ta không thích hợp lắm, tóm lại sau này cô cách xa anh ta một chút, tôi cảm thấy bây giờ anh ta rất nguy hiểm.
Chung Linh đua xe trên đường mang cô đến bệnh viện, cô phát hiện bây giờ mình đã thành khách quen của bệnh viện rồi. Y tá trực đêm vẫn còn nhận ra cô:
- Cô làm sao vậy?
May mà buổi tối không cần xếp hàng, kiểm tra đều rất nhanh, càng may mắn chính là cánh tay của cô không sao, bác sĩ bó thạch cao dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, ngàn vạn lần không thể cử động mạnh, cô đi theo Chung Linh rời khỏi bệnh viện.
Còn Anna, bởi vì Chung Linh từng đồng ý dẫn đến Tường Vi Hoa Viên cho chủ cửa hàng nhìn một cái, nhưng bây giờ trời đã khuya, cho nên quyết định ngày mai lại đi tìm.
Sau khi xuống xe cô ngẩng đầu nhìn, bầu trời rất kỳ lạ, cô cảm giác ngôi sao ở rất gần rất gần, giơ tay là có thể chạm vào, đúng lúc này, tiếng chuông truyền đến… Như âm thanh truyền đến từ gác chuông nào đó, cô nhớ gần đây không có gác chuông nào mà.
Chung Linh cũng nghe thấy được:
- Tô Tô, cô đi về nghỉ ngơi trước, tôi đi xem xảy ra chuyện gì.
- Cẩn thận một chút.
Cô nhìn Chung Linh lên xe, không ngờ lúc này Liễu Huyền Dạ xuống đến nơi, cũng không nói chuyện với cô, liền lên xe Chung Linh, sau đó mới nói với cô một câu:
- Nhanh lên tầng.
Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy bộ dạng Liễu Huyền Dạ kích động như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nếu Liễu Huyền Dạ đi cùng Chung Linh, chắc là bất luận vấn đề lớn gì đều có thể giải quyết hết…
Tuy nghĩ như vậy, tâm lý của cô vẫn rất loạn, bất ổn… Quay lại nhà trọ, Mặc Nhi còn đang ngủ, cô nằm bên cạnh cái giường nhỏ của đứa bé, một lát sau vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cảm giác ngủ không sâu lắm, cô cảm thấy toàn thân đều chảy mồ hôi, cử động một chút đều cảm thấy sền sệt, đột nhiên có thứ gì đè lên người cô, cô lập tức giật mình tỉnh lại.
- Liễu Huyền Dạ?
Có con rắn quấn trên người cô, trong phòng không bật đèn, cô không thấy rõ con rắn trên người có phải là Liễu Huyền Dạ hay không, vảy rắn không cứng rắn như của Liễu Huyền Dạ, ẩm ướt lại dinh dính…
Nhưng ngoại trừ Liễu Huyền Dạ, còn có con rắn nào tới đây?
- Liễu Huyền Dạ? Là anh sao?
Cô lại hỏi lần nữa nhưng không có ai trả lời.
Mặc Nhi ở bên cạnh còn đang ngủ, một tay của cô không cử động được, vừa định xoay người ném con rắn kia xuống, không ngờ nó quấn quanh cổ cô, cô giơ tay kéo nó, trái lại nó càng quấn chặt hơn.
- Liễu… Huyền Dạ…
Mặt cô đỏ lên, cô cảm thấy huyết khí toàn thân đều hướng lên đầu, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập:
- Liễu…
Vậy mà anh muốn cô chết…
Cô cố gắng vùng vẫy hai chân, ánh mắt nhìn chằm chằm con rắn quấn trên cổ cô, muốn thấy rõ nó có phải là Liễu Huyền Dạ hay không, nhưng mắt càng ngày càng mơ hồ, giống như cái chết cách mình rất gần… Bên tai là tiếng ‘phì phì’ quen thuộc, lúc này nghe lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
Đột nhiên cửa sổ phòng bị người ta phá ra, con rắn trên cổ không chịu được công kích mạnh trườn từ trên người cô xuống:
- Tốt xấu gì cũng quen biết một chút, tôi không muốn giết anh, còn không mau cút đi?
- Lục U… Minh… Sao anh lại tới đây?
Cô xoa cổ ngồi dậy một cách khó khăn, không thấy con rắn kia đâu nữa:
- Vừa rồi thật sự là Liễu Huyền Dạ sao?
Cô hi vọng nghe được đáp án phủ định từ miệng Lục U Minh, sau đó anh ta lại cười khổ một tiếng, cô không biết anh ta cười khổ là có ý gì:
- Rốt cuộc có phải hay không?
Rõ ràng chính miệng anh từng nói với cô, cho dù sinh con rắn nhỏ ra cũng không giết cô, rõ ràng anh từng nói…
- Đừng nghĩ nhiều nữa, còn có tôi mà!
Bỗng nhiên Lục U Minh ôm lấy cô, cô không vùng vẫy được, giọng nói của anh ta vô cùng bi thương:
- Đi theo tôi đi!
- Không được, tôi muốn quay về với Liễu Huyền Dạ, tôi muốn tự mình hỏi anh ấy rằng có phải anh ấy muốn giết tôi hay không.
Cô đẩy Lục U Minh một cái, vẫn không đẩy ra được.
Lục U Minh nở nụ cười, âm thanh rất êm tai, cô cảm nhận được trong lòng anh ta ẩn dấu rất nhiều chuyện không vui:
- Vừa rồi tôi lại cứu cô một lần, đối với ân nhân cứu mạng, không phải nên nói gì nghe nấy sao?
- Nhưng…
- Không có nhưng gì hết.
Lục U Minh kéo cô muốn dẫn cô đi;
- Tôi không đi, anh buông tay, Lục U Minh, anh mau buông tay…
Anh ta ôm cô nhảy từ cửa sổ ra ngoài, cô quay đầu nhìn Mặc Nhi, động tĩnh lớn như vậy mà con vẫn còn ngủ say, đột nhiên cô sợ hãi:
- Tôi phải quay về nhìn Mặc Nhi, anh mau đưa tôi về đi…
Gió bên tai thổi vù vù qua, cô lại không có tiền đồ khóc lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nhất định Lục U Minh phải dẫn cô đi, vì sao Liễu Huyền Dạ muốn giết cô? Vì sao Liễu Huyền Dạ vẫn chưa xuất hiện?
Lục U Minh mang cô đến sân thượng cô gặp anh ta lần đầu tiên, anh ta cẩn thận lau nước mắt trên mặt cô, vẻ mặt giống như sợ cô đẩy anh ta ra vậy.
- Thực xin lỗi… Tô Tô, thực xin lỗi…
- Vì sao phải nói xin lỗi? Không cần nói xin lỗi, anh đưa tôi quay về đi, tôi muốn quay về…
Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại, giống như Lục U Minh từng nói, anh ta đã cứu cô nhiều lần, cô không tin anh ta sẽ làm cô bị thương:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho tôi biết có được không?
Trên mặt anh lại lộ ra nụ cười chua xót:
- Tôi không quay đầu lại được, cô hi vọng tôi vạn kiếp bất phục, tan thành mây khói sao?
- Đương nhiên là không.
- Nếu không hi vọng, vậy cô chỉ có thể đi theo tôi, mạng của cô là của tôi.
- Không có phương pháp giải quyết khác sao? Chúng ta có thể bàn bạc với Liễu Huyền Dạ, không phải hai người là bạn tốt sao? Anh ấy nhất định sẽ giúp anh.
- Anh ta không giúp được tôi.
Bỗng nhiên Lục U Minh kéo cô đến bên cạnh anh ta, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Liễu Huyền Dạ liền xuất hiện, anh muốn kéo cô qua, không ngờ lại đụng phải cánh tay bị thương của cô. Cô đau đớn kêu lên, anh sợ tới mức lập tức buông lỏng tay ra.
- Anh đã đến rồi.
- Đừng mắc thêm lỗi lầm nữa.
- Tôi nghĩ anh sẽ hiểu tôi.
- Là vì hiểu, mới không hi vọng anh tiếp tục làm chuyện điên rồ.
Liễu Huyền Dạ lại lộ ra biểu cảm kích động, xem ra ở trong lòng anh Lục U Minh rất quan trọng. Cô không hiểu cuộc nói chuyện giữa bọn họ, còn bị Lục U Minh ôm chặt vào trong ngực.
- Anh có biết, tôi không thể không làm.
Lục U Minh nhìn cô, trong mắt có không nỡ và không đành lòng, rốt cuộc anh ta muốn mang cô đi làm chuyện gì?
Liễu Huyền Dạ chậm rãi nhích lại gần:
- Tô Tô vô tội, chúng ta cùng nghĩ biện pháp, anh ngàn lần đừng làm cô ấy bị thương, xem như tôi cầu xin anh.
Anh giơ tay về phía Lục U Minh, hi vọng anh ta có thể buông cô ra.
Cô nhìn Liễu Huyền Dạ, lại dời mắt nhìn Lục U Minh, anh ta đang đấu tranh, rất lâu sau, lâu đến mức cô cho rằng chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho cô, vậy mà Lục U Minh chậm rãi buông ra, nói với cô một câu:
- Cô đi đi!
Cô nhanh chóng chạy đến bên Liễu Huyền Dạ, Liễu Huyền Dạ ôm lấy cô, vỗ sau lưng cô:
- Không sao không sao rồi…
Cô cảm thấy anh còn sợ hơn cả cô.
- Lục U Minh anh ta…
Không đợi cô hỏi xong, Liễu Huyền Dạ kêu một tiếng Lục U Minh, khi cô quay đầu không thấy anh ta đâu nữa:
Liễu Huyền Dạ xoa tóc cô:
- Để anh ta tự giải quyết đi!
Cô theo Liễu Huyền Dạ quay về nhà trọ, chuyện thứ nhất là xông vào phòng Mặc Nhi, sau khi cảm nhận được hơi thở của đứa bé, cuối cùng trái tim cũng buông xuống.
- Rốt cuộc Lục U Minh bị sao vậy? Anh mau nói cho em biết.
Cô sống chết quấn lấy Liễu Huyền Dạ, nếu không biết chân tướng, cô nhất định sẽ điên mất:
- Anh ta làm chuyện gì? Vì sao anh bảo anh ta đừng tiếp tục sai lầm nữa? Vì sao Lục U Minh nói với em, anh ta sẽ vạn kiếp bất phục? Sẽ tan thành mây khói?
- Muốn biết sao?
Cô gật đầu liên tục, Liễu Huyền Dạ kéo cô đi đến ghế sofa phòng khách ngồi xuống:
- Em có biết vì sao Lục U Minh lại làm quỷ sai không?
- Vì sao?
- Vì mẹ anh ta.
- Mẹ anh ta làm sao vậy? Lục U Minh làm quỷ sai nhiều năm như vậy, chắc là chết từ nhiều năm rồi, vậy không phải mẹ anh ta…
Đã chết càng lâu hơn sao.
Liễu Huyền Dạ thở dài, tiếp tục nói với cô:
- Anh ta hoài nghi quỷ hồn của mẹ mình bị nhốt ở địa ngục bất diệt, cho nên mới đi làm quỷ sai. Nhưng nhiều năm như vậy, anh ta không vào được địa ngục bất diệt.
- Địa ngục bất diệt là gì?
Cô mở to hai mắt tò mò hỏi.
Liễu Huyền Dạ ôm cô vào lòng anh, cằm để trên vai cô, hình như mệt chết đi được:
- Nơi đó chỉ có quỷ sát mười tội nặng nhất mới có thể đi vào, lúc nào cũng phải nhận hình phạt đáng sợ, còn đời đời kiếp kiếp không dừng lại.
- Vậy mẹ của Lục U Minh…
Trời ạ!
- Bây giờ anh ta…
- Một mình anh ta xông vào địa ngục bất diệt, không có tìm được mẹ anh ta, lúc rời đi địa ngục bất diệt có mấy con quỷ sát nhân cơ hội trốn thoát, địa phủ đang truy nã bọn họ khắp nơi, tiếng chuông em nghe lúc trước là tiếng chuông Địa phủ…
Bị Địa phủ truy nã? Chẳng phải Lục U Minh chỉ còn con đường chết sao?
- Vì sao anh ta muốn dẫn em đi? Nếu mẹ anh ta không có ở địa ngục bất diệt, vậy đi nơi nào? Có lẽ đã đầu thai rồi.
- Sẽ không, mẹ anh ta không được đầu thai, về phần tại sao anh ta bắt em đi, vẫn không nên biết thì tốt hơn.
- Vì sao không biết thì tốt hơn? Không phải em có liên quan đến mẹ anh ta đấy chứ! Hơn nữa con rắn thiếu chút nữa xiết chết em, có phải là anh không?
- Không phải.
Nghe Liễu Huyền Dạ trả lời chắc chắn, cuối cùng cô cũng yên tâm, cô biết đó không phải là anh mà:
- Đó là ai thế? Sao nó có thể biết nơi này? Còn muốn giết cô nữa? Hơn nữa…
Cô rời khỏi cái ôm của Liễu Huyền Dạ, chỉ vào mũi anh nói:
- Lục U Minh quen con rắn kia, nhất định là anh cũng quen.
- Anh không có nhìn thấy, sao biết con rắn em nói là ai? Nói không chừng chỉ là một con rắn bình thường, không cẩn thận trườn vào đây, dù sao bây giờ là mùa hạ, mực nước trên sống đều rất cao…
Phản ứng của Liễu Huyền Dạ không thích hợp:
- Nếu như là rắn bình thường, anh căn bản không giải thích nhiều như vậy.
Tác giả :
Lâm Thiển Sênh