Thai Quỷ – Thiên Sinh Quỷ Tử
Chương 6
“Ta biết ngươi không thể vứt bỏ nhiệm vụ này, dù sao cũng là do diêm vương phân phó, ngươi chỉ là một quỷ soa nhỏ bé có thể làm gì được chứ, đừng buồn nữa, ngươi là quỷ đừng nên học con người giả bộ buồn rầu, sẽ lúng túng!"
Tựa hồ hiểu rõ Triều Cao đang suy nghĩ điều gì, Hạ Lân đột nhiên thốt ra những lời này, dọa Triều Cao giật mình.
“Ngươi sao biết ta đang lúng túng?"
“Ngươi là quỷ, dù có nhìn tốt cũng vẫn là vẻ mặt của quỷ, trắng bệch nhợt nhạt, có gì đẹp đâu! hơn nữa đây cũng không phải là khuôn mặt thật của ngươi!" Nói là như vậy, trong đầu Hạ Lân chợt hiện lên cảnh tượng nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của quỷ soa, kỳ thực khuôn mặt của Triều Cao nếu có huyết sắc, chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn nhiều.
“Ngươi sao lại biết đây không phải khuôn mặt thật của ta?"
Triều Cao nhảy dựng lên, một phen hất tay Hạ Lân ra, tốt xấu gì thì hắn cũng là mỹ nam tử đứng hàng nhất nhì ở Quỷ phủ, thế nào lại trong mắt Hạ Lân đã biến thành mặt quỷ trắng bệch nhợt nhạt rồi?
“Ngươi thường đi hoán đổi khuôn mặt, nhất định không chịu đeo cố định một khuôn mặt nào hết, đây rõ ràng là chính ngươi xấu hổ, không dám gặp người nên mới đi trộm khuôn mặt của người khác làm thành mặt mình."
Hạ Lân nói trắng ra suy đoán của mình, dù sao người có xinh đẹp thế nào, cũng vẫn chỉ là quỷ thôi sao?
“Hừ hừ, đó là bởi vì khuôn mặt thật của ta rất đẹp, cho nên mới phải thường xuyên hoán đổi mặt mũi, không thể đi mê hoặc người khác được, tránh cho bị săn hồn bắt phách." Kiêu ngạo mà cười, Triều Cao trâng tráo nói.
“Nếu nói là xinh đẹp, ta đây chưa thấy ai đẹp hơn đại ca của ta. Ngươi ư? chính là ngoan ngoãn trở về làm quỷ tiểu đệ đi!"
Cứ như vậy mà nói, Hạ Lân chậm rãi mọc lên tâm tư trêu chọc Triều Cao, tuy rằng y là một con quỷ nửa sống nửa chết, nhưng nhìn thấy quỷ soa kia giậm chận, y sẽ rất vui vẻ.
“Tên đại ca kia của ngươi đúng là không tệ, rất tao nhã, ở trên thiên đình cũng nhận được nhiều khen ngợi, nhưng so ra vẫn kém xa lệ chất trời sinh của ta, xinh đẹp." Vênh mặt mà hừ, Triều Cao rất đắc ý, thế nhưng hắn dùng từ lại khiến cho Hạ Lân phải phá lên cười ha ha.
“Cái gì mà lệ chất trời sinh, xinh đẹp á? Ngươi coi mình là nữ hài tử à? nói thật, ta thực còn chưa có nhìn thấy có nữ quỷ soa đấy, ngươi chỉ là một tiểu quỷ soa, ngay cả em bé sinh ra thế nào cũng không hiểu, đừng có làm bộ đại nhân nữa!"
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..." Bị Hạ Lân làm giận đến nói không ra lời, Triều Cao thực sự nổi cơn tam tành, “Ta sao lại không biết, sinh em bé không phải chính là thế này à…"
Mạnh mẽ tiến lên ôm lấy đầu Hạ Lân, Triều Cao hé miệng đè xuống cái miệng còn đang cười của Hạ Lân, Hạ Lân không hề phòng ngự cứ thế tiếng cười to kia toàn bộ đã bị Triều Cao nuốt vào bụng, lộ ra đầu lưỡi thâm nhập thật sâu vào trong khoang miệng ấm áp, bắt đầu dò xét mỗi một tấc ướt át.
Hạ Lân không thể không thừa nhận, Triều Cao đích thực là cao thủ học một biết mười, chỉ có qua năm ngày ngắn ngủi mà lần thứ hai đánh giáp lá cà, kỹ xảo hôn môi của hắn đã tiến bộ như vậy, đầu lưỡi thâm nhập yết hầu chậm rãi lướt quá toàn bộ khoang miệng, lướt qua mỗi một chân răng, mỗi một tấc liếm láp đều tinh chuẩn, khe khẽ chơi đùa mang đến cảm giác ngứa ngáy, Hạ Lân bất giác mà động đầu lưỡi, ý muốn làm lắng lại huyết dịch đang sôi trào ngứa ngáy, lưỡi vô tình mà chạm phải nhau tiếp đó liền dây dưa tranh đấu trong miệng, tận đến khi đầu lưỡi đều tê dại, nước bọt trong miệng đã trào ra không kịp nuốt vào, hai người lúc này mới “Minh kim thu binh", thở hồng hộc tại trên ghế đá.
Cảm nhận được xúc cảm mềm dẻo dưới thân, Triều Cao trợn mắt nhìn, mới phát giác không biết từ lúc nào, chính mình đã đem Hạ Lân đè ở dưới thân, thân thể so với chính mình có chút mạnh khỏe hơn vừa vặn mà tiếp nhận chính mình, ấm áp hơn so với ghế đá cơ hồ đem toàn thân mình bao vây lấy, hai tay đã vô lực của Hạ Lân nửa ôm lấy chính mình, lại cho hắn chút cảm giác ỷ lại...
(Ka: đoạn trên là đang nói về cảm nhận của Triều Cao khi đang nằm trên bạn Lân. hí hí hí)
Không đợi hượng thụ được hết cơn ấm áp hiếm có này, Triều Cao đã bị một cước đá xuống dưới ghế, cái đầu nặng nề mà đập lên mặt đất, lần đầu tiên hiểu rõ đau đớn thân xác là thế nào, Triều Cao ngay tức khắc đỏ bừng hai mắt, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn Hạ Lân.
“Ngươi làm sao vậy?"
“Ta làm sao?" Hạ Lân nhìn trời mà khinh bỉ, tên quỷ soa này chiếm tiện nghi của người ta mà còn không biết sống chết, nãy đột nhiện cảm thấy tay mình có chút ngứa, từ lúc sống lại cho tới nay huyết mạch chưa từng giãn ra giờ lại đang gào thét muốn động võ, hiện giờ tên quỷ soa này vừa vặn trở thành cái bao cát để sài!
“Ta nói ngươi hay, tùy tiện hôn người ta, chiếm tiện nghi của người ta là phải bị ăn đòn!"
Dứt lời, Hạ Lân một quyền liền đánh về phía Triều Cao, nhìn hắn gày gò da dẻ non nớt, Hạ Lân chỉ dùng ba phần động lực, vậy mà Triều Cao mắt cũng không động, cổ tay khẽ đảo đã đem nắm tay của y tiếp lấy, còn một bộ ngay thơ mà hỏi: “Trình độ quyền cước của nhân gian các ngươi thực yếu, ngươi chỉ bằng thứ công phu tay này mà cũng thành đại hiệp à?"
Thực sự “Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn a"!*
(chú thích: đáng lẽ phải nhẫn nại, nhưng ai mà nhẫn nổi)
Hạ Lân không chút lưu tình, vung ra mười thành công lực, hung hăng đánh về phía bao cát quỷ soa kia, Triều Cao tuy không rõ nguyên do, nhưng cũng không có đạo lý để mặc Hạ Lân đánh uổng phí, hai người nhất thời người tới ta đến, đánh đến cực kỳ náo nhiệt, mà hộ viện bị tiếng quyền cước của bọn họ thu hút tới cũng không khỏi sôi nổi ở bên trợ uy, về phần hai vị khách quý của Bạch phủ này vì sao lại ở trong đình viện đánh đấm, về sau
đã trở thành câu đố không thể giải được trong lòng bọn họ viện Bạch phủ.
Bạch Hoằng Oản vẻ mặt hờ hững đứng ở nơi xa nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, dáng cười cố hữu từ lâu đã tan biến, đôi mắt vốn ôn hòa hiện lên một chuỗi tinh quang.
Hóa ra, vốn dĩ dù mình không hề để ý tới Hạ Lân, Hạ Lân cũng sẽ không như trước đây lo lắng sám hối nữa rồi!
Vui vẻ đánh cả đêm, Hạ Lân quá mệt mà ngủ cũng không có chú
ý tới thời gian đã trôi qua, đợi khi y ngủ thỏa thuê tỉnh lại, mới phát hiện bản thân đã ngủ suốt một ngày một đêm, giờ ngọ hôm nay đã là ngày Triều Cao quyết định.
Vội vã thu thập một cái bao y phục nhỏ, Hạ Lân chạy về hướng đại môn, nhất định phải ly khai Kim Lăng vào giờ tuất, chỉ cần bỏ lỡ mất canh giờ thuận lợi nhất ấy, vậy ít nhất đại ca sẽ có một đoạn thời gian không bị quỷ soa quấy rối chăng?
Trái tránh phải trốn ra khỏi Bạch phủ, Hạ Lân tĩnh thần cảm giác bốn phía, phác giác xung quanh vẫn như cũ, không có tí chút âm khí, y liền vội vàng đi thẳng hướng cổng thành, băng qua đường phó đã ầm ĩ tiếng người, Hạ Lân đem bao quần áo đặt lên đầu cố gắng chọn chỗ râm mát mà đi, Hạ Lân bởi vì nóng lòng chạy nhanh cũng không chú ý tới mặt đất dưới chân càng ngày càng nóng, bước chân cũng càng ngày càng chậm, tận đến khi y bước đi khó khăn là lúc, liệt diễm của giữa trưa đã treo ở chính giữa, quanh người một mảnh bốc hơi.
“Cần kiêng kị ánh nắng gay gắt của mặt trời..." Đợi khi nhớ ra lời Diêm Vương từng nói tới ở địa phủ, Hạ Lân đã bị nhiệt khí xâm nhập vào trong thân thể, hai chân cũng đã không thể đi lại.
Tê liệt ngã xuống dưới một cây đại thụ, đây đã là chút khí lực cuối cùng của Hạ Lân, giãy dụa ngồi dậy thêm lần nữa, cũng chỉ là mềm nhũn ngã xuống mặt đất, sau cùng, Hạ Lân rốt cuộc vứt bỏ giãy dụa, lẳng lặng nằm ở dưới bóng cây.
“Không chạy nữa sao?"
Tiếng cười trêu tức vang lên, Hạ Lân đã vô lực mở mắt, cảm giác được một bàn tay âm lãnh chậm rãi khiêu khai miệng mình, một viên gì đó lạnh như băng nhét vào trong miệng, vừa vào liền tan ra.
“...Đừng... Ngươi cho ta ăn cái gì?"
Mãi đến khi đã nuốt vào trong bụng, Hạ Lân đột nhiên cảm thấy một cổ băng khí truyền tới toàn thân, bản thân lập tức khôi phục lại khí lực hành động như thường. Y nhảy dựng lên, một tay chỉ vào Triều Cao đang cười ngồi xổm trên mặt đất mà hỏi, lại làm ra hành động nôn mửa nghĩ muốn đem thứ gì đó trong bụng nhổ ra.
“Đương nhiên là dược để ngươi có thể sinh hài tử!" Đứng dậy đỡ lấy Hạ Lân, Triều Cao một tay kéo y hướng Bạch Phủ mà đi, “Ngươi sao lại ngu thế chứ? Trước không nói tới ngươi là quỷ, ta là quỷ soa, muốn bắt ngươi nói dễ vậy sao, mà ngươi cư nhiên dấm đi ra ngoài vào giữa trưa, hành động đội nắng mà chạy như điên quả là vĩ đại, ta bội phục không nổi. Xem ra ngươi thực sự không cần cái mạng nhỏ này nữa!"
“...Ta tưởng ngươi không ở đây nữa?"
“Công phu quyền cước của nhân gian các ngươi đối với người đến từ cõi âm như chúng ta mà nói chỉ là gãi ngứa, cho dù đánh có nặng bao nhiêu, ngày thứ hai là có thể hoàn hảo vô khuyết. Sao giống như ngươi, bị ta đánh, phải ngủ một ngày một đêm, ta cũng đã ngốc lăng bên giường ngươi một ngày đêm luôn. Vừa mới rời đi một lúc, ngươi liền làm ra loại chuyện ngu ngốc này, may mắn ta lần trước quay về địa phủ đã đem tiên đan lấy ra, nó vừa lúc cứu ngươi một mạng!"
“Ta... Ta phải thực sự sinh hài tử sao?"
Cố gắng cuối cùng, Hạ Lân bất đắc dĩ mà nhìn cái thứ như kìm sắt trói chặt tay mình, bản thân không khỏi nôn nóng bước đi, nhưng bước chân thế nào cũng không chịu nhanh hơn, xem như là biểu hiện của tinh thần sa sút đi...
“Giờ tuất đêm nay, ngươi thế nào cũng phải sinh cho ta một hài tử!"
(Ka: hị hị, nghe cứ như em Lân phải sinh ra đứa con của ảnh vậy)
Bất luận Hạ Lân mở miệng van xin thế nào, Triều Cao vẫn nói như đinh đóng cột, gắt gao đem Hạ Lân kéo đến cửa Bạch phủ.
“Hiện đã là giờ Mùi rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hiệu lực của thuốc tại ba canh giờ sau sẽ phát tác. Vừa vặn đúng vào giờ Tuất, đến lúc đó ta sẽ bắt Bạch Hoằng Oản đem vào phòng ngươi, hai người các ngươi mặc kệ làm gì, thì một đêm này cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta!"
Đem Hạ Lân đẩy mạnh vào trong cửa, Triều Cao kéo lại cái ghế ngồi ngay ngắn trước cửa, xem ra là dự định trông coi y, tận đến giờ Tuất rồi. Hạ Lân bất đắc dĩ mà nhìn Triều Cao giờ đã đổi nghề sang làm thần giữ cửa, y chỉ cảm thấy thân thể cực kỳ mệt mỏi cũng không quản nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ đợi đến giờ Tuất sẽ định kết quả cuối cùng đi...
Bò lên trên giường, Hạ Lân nằm ở trên đệm mềm mại, không đếm xỉa tới con quỷ vẫn liên tục nhìn mình, y chỉ nhắm mắt lại trong chốc lát liền đã nặng nề đi vào mộng đẹp, hoàn toàn không biết trên người y đang hiện ra ngân quang nhàn nhạt.
Xem ra dược lực đã bắt đầu biến hóa rồi...
Nhìn Hạ Lân bị ngân quang nhàn nhạt bao vây lấy, Triều Cao đem cái ghế kê đến cạnh giường, tỉ mỉ mà quan sát, hắn cũng không biết dược này sẽ đối với quỷ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.
Lần thứ hai tỉnh lại là bởi vì cả người như thể bị thiêu đốt, thống khổ khiến cho người ra khó có thể ngủ nổi. Hạ Lân mạnh mở mắt, phát hiện chính mình toàn thân ướt đẫm, lòng bàn tay lẫn trên trán đều toát ra mồ hôi.
“Tỉnh rồi? vừa đúng giờ, ta đem đại ca ngươi tới đây, xem ra giờ cái gì cũng đều đủ hết, chỉ cần các ngươi động phòng, sinh hạ quỷ tử, vậy là công đức viên mãn rồi."
Triều Cao dò xét, không đợi Hạ Lân đôi mắt vốn ngu ngơ khôi phục lại thanh minh, đã ném ra một câu, tựa như đối với nhiệm vụ này rốt cục đã tới điểm kết thúc mà hoàn toàn cảm thấy hưng phấn.
Nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy đại ca Bạch Hoằng Oản đang đứng bên giường cách không xa, khuôn mặt đã nhiều ngày chưa từng gặp dường như có chút gầy đi, cả người cũng không còn sức sống như lúc trước, trên mặt cũng không còn dáng cười dào dạt ngày nào.
“...Đại ca..."
Lời nói ra mới biết giọng nói của mình khàn khàn như vậy, Hạ Lân gắng sức nuốt xuống chút nước bọt, thử khiến cho thanh âm của mình có thể rõ ràng hơn, nhưng cảm giác đầu óc choáng váng vẫn không biến mất, ngược lại càng có dấu hiệu kịch liệt hơn.
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt hồng nhuận, hai mắt mơ màng của Hạ Lân, Triều Cao không được tự nhiên là rụt lại, đôi môi kia đã từng bị hắn hôn qua hiện giờ hơi có chút khô khan thoáng lộ ra đầu lưỡi liếm lấy mỗi một đường viền, nhìn đến con mắt hắn cũng chuyển động theo đầu lưỡi kia. Một hồi lâu mới nhớ đến cần phải tiếp tục nhiệm vụ sinh quỷ tử kia.
Dùng một chút lực, đem Bạch Hoằng Oản bị hắn dùng pháp lực giữ ở đằng sau kéo đến đẩy lên trên người Hạ Lân, Triều Cao phất tay giải khai pháp thuật trên người Bạch Hoằng Oản: “Bạch Hoằng Oản, mọi chuyện ta đã nói rõ với ngươi, hiện giờ Hạ Lân ăn dược vào rồi, ngươi không cho y hoài thai quỷ, y sẽ hình thần cụ diệt, tam hồn lục phách sẽ bị đánh tan, trọn đời không được siêu sinh. Ngươi nếu thật sự quý trọng nghĩa đệ của ngươi, tự nhiên hiểu nên làm gì chứ?"
Ném xuống một câu đó xong, Triều Cao thức thời mà rời khỏi gian phòng, đem hai cánh cửa phòng đóng lại, hắn đứng ở ngoài cửa suy nghĩ một chút, sau đó phất tay bố trí kết giới, bản thân canh giữ ở ngoài cửa đề ngừa vạn nhất.
“Nói cũng thật dễ nghe! Ngươi cùng Hạ Lân đã sớm cấu kết với nhau, các ngươi cho rằng ta không biết sao? bây giờ bày ra khổ nhục kế này, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Các ngươi trù tính ta như vậy, còn muốn ta sẽ ngoan ngoãn đi theo sự chi phối, các ngươi không cảm thấy quá ngây thơ rồi sao?"
Chậm dãi đứng dậy khỏi trên người Hạ Lân, Bạch Hoằng Oản nhìn hai mắt Hạ Lân, từng chữ từng chữ một mà nói, ánh mắt khinh thường đâm vào khiến Hạ Lân toàn thân đau đớn, nhất thời cũng quên đi nhiệt lượng quái dị trong người mình.
“...Đại ca, ta cũng không có ý định muốn lừa gạt ngươi!"
Lúc muốn giải thích từ ngữ lại càng nghèo nàn, Hạ Lân khốn khổ mà quay đầu đi, không nhìn tới ánh mắt đâm người của Bạch Hoằng Oản, trong lòng một trận khổ sở, chính mình một lòng vì hắn mà lo nghĩ, không ngừng muốn chạy trốn ly khai để tránh phát sinh tràng cảnh xấu hổ này, nhưng kết quả là chỉ nhận được một tiếng “lừa đảo" của đại ca, thực sự có chút khiến y khó có thể tiếp nhận nổi.
“Hừ, vì để có thể sống tạm trên đời này, ngươi ngay cả chuyện tình người lẫn thần linh đều phải phẫn nộ này cũng có thể đáp ứng, sự tình trái với luân thường như vậy, ngươi này... ngươi này…"
Bạch Hoằng Oản càng nói càng giận, hé ra khuôn mặt tuấn tú vừa xanh vừa trắng, đột nhiên dùng một chút lực đứng thẳng lên, nhìn Hạ Lân trên trán liên tục đổ mồ hôi, hắn chỉ lạnh lùng cười: “Ngày hôm nay là ngươi tự làm tự chịu, người khác cũng giúp không được ngươi. Nếu như ngươi thực sự muốn chấp hành theo lời con quỷ soa kia, vậy ngươi cũng như đêm đó mà dùng võ công đem ta chế trụ đi! Nhưng... nếu như ta không hiểu sai, thì quỷ soa là muốn ngươi sinh, vậy thì tất ngươi cũng sẽ không thể đối với ta làm ra loại chuyện như lần trước nữa, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đối với ngươi, sản sinh cái loại ‘sắc dục’ kia sao?"
Nhìn Hạ Lân trầm mặc không lên tiếng, cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, Bạch Hoằng Oản thực rất muốn đánh người, thế nhưng vốn luôn chịu sự dạy dỗ mà vô pháp khiến hắn trở nên thô bạo, hắn chỉ có thể đem căm phẫn trong lòng hoa thành lời nói, không ngừng đi xúc phạm Hạ Lân, cũng không ngừng tổn thương chính mình!
“Ngươi không có lời nào để nói nữa đúng không? Ta thực thực đã nhìn lầm ngươi, từ sau khi ngươi chết, ta ngày đêm sống không chút bình yên, một lần lại một lần trách cứ chính mình, chửi rủa chính mình đã bạc tình với ngươi, kết quả toàn bộ chỉ là một trò cười, tất cả đều chỉ là một trò cười lớn, ngươi sống lại rồi, không chỉ có thể sống lại, mà còn muốn tiếp tục làm chuyện tình dơ bẩn mà ngươi trước khi chết đã làm! Ngươi có..."
Nguyên nhân không có lên tiếng là bởi vì Hạ Lân đã gắt gao nắm chặt tay mình, nhìn Hạ Lân từ trên giường ngồi dậy với đôi mắt bốc lên tinh quang, Bạch Hoằng Oản đột nhiên có chút sợ hãi. Ánh mắt kia quá trong suốt, so với chính mình còn trong suốt hơn.
“Đây là lời nói thật tâm của ngươi đúng không? Đại ca!"
Chậm rãi buông lỏng lực ngón tay, bởi vì nhìn thấy ống tay áo của Bạch Hoằng Oản bị chính mình kéo đến quá dụng sức mà hằn xuống năm ngón tay: “Ngươi thực sự cho rằng việc này là kế hoạch của ta, là ta rắp tâm muốn hại ngươi, rắp tâm muốn vũ nhục ngươi, có đúng không?"
“Ta..." Bạch hoằng Oản tại dưới ánh nhìn kia mà liên tục bại lui, nhất thời á khẩu không đáp nổi.
“Tốt lắm, vậy từ hôm nay, ngươi ta không còn là huynh đệ nữa, ngươi cùng ta cũng sẽ không còn liên quan gì hết, ta muốn sống muốn chết cũng không hề làm phiền ngươi một chút nào, cũng sẽ gánh không nổi nửa phần thương cảm của ngươi. Ngươi có thể đi, ngươi đi xa đi, để miễn bị ta thực sự thú tính quá lớn mà đối với ngươi làm ra sự tình quấy rối!"
Đẩy mạnh, Hạ Lân đem Bạch Hoằng Oản đẩy ngã xuống đất: “Đi! Đi đi! thế nào, Bạch Hoằng Oản công tử là luyến tiếc ly khai, luyến tiếc ly khai khỏi thứ dơ bẩn ta đây sao?"
“Ngươi! Ngươi... Được, ta hôm nay liền cùng ngươi ân đoạn nghĩa tận!" Đứng dậy rồi đem ống tay áo xé đi, y phục vốn chất liệu tốt cứ như vậy bị phá hỏng, Bạch Hoằng Oản bất chấp bàn tay bị tổn hại do cố sức ma sát với góc áo, hắn đã nghĩ muốn xông ra ngoài cửa phòng, thế nhưng mặc kệ đẩy như thế nào, cửa phòng kia vẫn không chút nhúc nhích.
“Để ta ra ngoài! Ngươi đồ quỷ soa chết tiệt, tha ta ra ngoài!"
Cố sức xô vài cái lên cửa, nhưng cũng không thấy động tĩnh. Bạch Hoằng Oản quay đầu nhìn Hạ Lân: “Hừ, tên quỷ soa đồng bạn của ngươi thực đúng là độc ác, dám đem chúng ta nhốt lại một chỗ. Hạ Lân, ngươi mai kêu tên quỷ soa kia mở cửa, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
“... Có bản lĩnh... tự ngươi... đi ra ngoài..."
Đáp lại một cách đứt quãng, trên trán Hạ Lân mồ hôi càng thêm toát ra, gân xanh trên tay cũng hiển lộ, ngay cả giọng nói cũng càng thêm khàn.
“Giỏi, giỏi cho một Hạ Lân ngươi! Khai Dương, Khai Dương ngươi ở đâu?" cho rằng Hạ Lân cố tình ngăn cản hắn, Bạch Hoằng Oản giậm chân, nhìn về phía nóc nhà mà hô to một trận.
“Xảy ra chuyện gì thế?" Một tiếng đáp lại, quang ảnh nhàn nhạt liền toát ra trong phòng, tiếp theo đó một người đi ra khiến Hạ Lân càng thêm hoảng sợ, nhưng lúc này y cũng chẳng còn sức bận tâm, y nhất định phải toàn lực kiềm chế cơ thể đang càng lúc càng đau nhức kịch liệt.
“Hãy giúp ta rời khỏi căn phòng này!" Bạch Hoằng Oản yêu cầy, một cái liếc mắt cũng không cho Hạ Lân.
“Căn phòng này đã bị bày kết giới, thế nào, bọn quỷ soa cuối cùng cũng động thủ rồi?" Tính toán canh giờ, trong đầu Khai Dương hiểu rõ, khóe mắt ngắm nhìn vẻ mặt thống khổ của Hạ Lân, bấm ngón tay tính toán xong cũng rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng có nên nói cho Bạch Hoằng Oản không? Vẫn là ly biệt đi thôi, bởi bằng không Hạ Lân đã sớm tự mình giải thích nguyên do rồi, để Bạch Hoằng Oản có thể thoát khỏi mối dây dưa với trần gian, hắn cũng không nên đứng ở nơi này nói quá nhiều.
“Ngươi hiểu mà. Ta hiện tại không thể đi ra khỏi căn phòng này, với pháp lực của ngươi, có thể đưa ra rời khỏi chứ?"
“Tên quỷ soa này pháp lực không hề kém, ta không có khả năng len đem ngươi rời khỏi gian phòng này, có điều hắn dám động thủ với ngươi, thân là bạn chí cốt ta há có thể ngồi nhìn. Mà đi theo ta, ta đây sẽ cởi kết giới cho ngươi rời đi."
Nắm lấy Bạch Hoằng Oản, hai ngươi thân hình xấp xỉ nhau, khi chất cũng giống nhau chậm rãi hướng về phía cửa phòng, Hạ Lân chỉ nhìn, môi dưới bị cắn rách, nhưng nửa tiếng cũng không cất lên, chỉ trơ mắt nhìn hai người rời đi.
Chợt nghe thấy quỷ soa ở bên ngoài gào to gì đó, nhưng vài tiếng sau liền yên tĩnh, cũng không còn nghe được bất cứ âm thanh nào. Hạ Lân lắc đầu, rốt cuộc chống không nổi dược tính, bắt đâì ngã ra giường mà cuộn mình lại.
“Hạ Lân... Hạ Lân..." Một bàn tay âm lãnh duỗi ra đỡ lấy y, đẳh lên gương mặt của y, Hạ Lân vội vã lắc đầu mà cọ xát, vừa dẹp loạn một chút liệt hỏa trong người, y biết, thuốc này có thành phần xuân dược, nếu như Bạch Hoằng Oản không ly khai, y thực sự sẽ nhịn không nổi mà đem hắn ấn ngã xuống đất rồi.
“Ngươi đừng làm ta sợ, Hạ Lân... Hạ Lân..." Mang theo chút kinh hoảng mà kêu gọi khiến cho Hạ Lân an tâm mà cười, nếu quỷ soa đã ở đây, vậy đại ca e là đã thoát khỏi căn phòng này, quỷ soa chắc không làm khó hắn đâu...
“... Ngươi vẫn còn suy nghĩ đến đại ca của ngươi ư... Hắn ta vô tình vô nghĩa như vậy... Hạ Lân! Hạ Lân! phải làm sao bây giờ, canh giờ đã qua hơn nửa rồi, nếu như thực sự không thể giúp ngươi kết thúc dược tính, ngươi chắc chắn sẽ bị dược này thiêu thân đến chết."
“... Ở đây... Ở đây không có ai... Nhưng lại có quỷ a..." Khẽ cười, Hạ Lân dùng hết sức lực kéo Triều Cao xuống, toàn thân quấn lấy cả khối thân thể lạnh lẽo kia, "Ngươi chẳng phải… chẳng phải vẫn muốn biết đến đột cùng làm sao để sinh con mà... Chỉ là đoạn mở đầu... Mà thôi... Ta hiện giờ dạy ngươi, cái gì mới là... Hành động có thể tạo ra hài tử ở nhân gian..."
Bàn tay to nóng bỏng kéo y phục của Triều Cao xuống, trong lúc nhất thời Triều Cao bị lời nói của Hạ Lân làm cho kinh hãi, tận đi khi ngón tay kia đang mò mẫm thân thể nóng đến nỗi cả người hắn ngứa ngày, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
"Hạ Lân... Ngươi điên rồi... Ngươi thực sự sẽ sinh con của..."
"Ta không điên, không điên, ngươi muốn quỷ tử, ta sinh một đứa cho ngươi. Vậy xem như có thể hoàn thành nhiệm vụ, ngươi không thể thương tổn đại ca nữa." Bởi vì âm khí trên người Triều Cao mà có thể khôi phục được chút khí lực, Hạ Lân xoay người ngòi kên trên, đem Triều Cao đặt dưới mình, một đôi mắt đen nghiêm túc nhìn thẳng vào Triều Cao, như thể đang chờ hắn cho phép.
Hai người nhất thời không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đối phuwong, một lúc lâu sau, Triều Cao đột nhiên vươn tay xoa nhẹ đôi môi đang xuất huyết kia: "Nếu ta đáp ứng, ngươi sẽ vĩnh viễn ở cạnh bên ta chứ?"
"Đúng!" Dùng sức mà gật đầu, Hạ Lân nhẹ nhàng áp lên thân thể kia, cho Triều Cao một cái hôn khẽ, tỏ rõ lời hứa.
"Ta thích ngươi! Hạ Lân, cho nên về sau ngươi chỉ có thể chia cho ta một chén đậu hoa, ngươi chỉ có thể nói nhẹ nhàng với mỗi mình ta!" Tùy hứng mà đưa ra yêu cầu, Triều Cao cũng đáp lại nụ hôn của Hạ Lân, nếu Bạch Hoằng Oản đã buông tha người này, vậy để hắn tiếp nhận đi, người này là một nam nhân khiến hắn cảm thấy thoải mái lại dễ chịu, hắn không nỡ để y đi.
"..." Không nghĩ tới Triều Cao lại có yêu cầu như thế, Hạ Lân không khỏi mỉm cười, là nụ cười phát ra từ chính đáy lòng mình.
"Ngươi biết không? Triều Cao, ngươi lúc nào cũng cạnh bên khi ta cảm thấy mệt mỏi nhất, cho ta niềm vui lớn nhất! Vĩnh viễn khiến ta dở khóc dở cười."
"Đấy là vinh hạnh của ta. Vậy thì, đến đây đi, ngươi dạy ta, phải làm sao mới khiến người sinh con..."
Tựa hồ hiểu rõ Triều Cao đang suy nghĩ điều gì, Hạ Lân đột nhiên thốt ra những lời này, dọa Triều Cao giật mình.
“Ngươi sao biết ta đang lúng túng?"
“Ngươi là quỷ, dù có nhìn tốt cũng vẫn là vẻ mặt của quỷ, trắng bệch nhợt nhạt, có gì đẹp đâu! hơn nữa đây cũng không phải là khuôn mặt thật của ngươi!" Nói là như vậy, trong đầu Hạ Lân chợt hiện lên cảnh tượng nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của quỷ soa, kỳ thực khuôn mặt của Triều Cao nếu có huyết sắc, chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn nhiều.
“Ngươi sao lại biết đây không phải khuôn mặt thật của ta?"
Triều Cao nhảy dựng lên, một phen hất tay Hạ Lân ra, tốt xấu gì thì hắn cũng là mỹ nam tử đứng hàng nhất nhì ở Quỷ phủ, thế nào lại trong mắt Hạ Lân đã biến thành mặt quỷ trắng bệch nhợt nhạt rồi?
“Ngươi thường đi hoán đổi khuôn mặt, nhất định không chịu đeo cố định một khuôn mặt nào hết, đây rõ ràng là chính ngươi xấu hổ, không dám gặp người nên mới đi trộm khuôn mặt của người khác làm thành mặt mình."
Hạ Lân nói trắng ra suy đoán của mình, dù sao người có xinh đẹp thế nào, cũng vẫn chỉ là quỷ thôi sao?
“Hừ hừ, đó là bởi vì khuôn mặt thật của ta rất đẹp, cho nên mới phải thường xuyên hoán đổi mặt mũi, không thể đi mê hoặc người khác được, tránh cho bị săn hồn bắt phách." Kiêu ngạo mà cười, Triều Cao trâng tráo nói.
“Nếu nói là xinh đẹp, ta đây chưa thấy ai đẹp hơn đại ca của ta. Ngươi ư? chính là ngoan ngoãn trở về làm quỷ tiểu đệ đi!"
Cứ như vậy mà nói, Hạ Lân chậm rãi mọc lên tâm tư trêu chọc Triều Cao, tuy rằng y là một con quỷ nửa sống nửa chết, nhưng nhìn thấy quỷ soa kia giậm chận, y sẽ rất vui vẻ.
“Tên đại ca kia của ngươi đúng là không tệ, rất tao nhã, ở trên thiên đình cũng nhận được nhiều khen ngợi, nhưng so ra vẫn kém xa lệ chất trời sinh của ta, xinh đẹp." Vênh mặt mà hừ, Triều Cao rất đắc ý, thế nhưng hắn dùng từ lại khiến cho Hạ Lân phải phá lên cười ha ha.
“Cái gì mà lệ chất trời sinh, xinh đẹp á? Ngươi coi mình là nữ hài tử à? nói thật, ta thực còn chưa có nhìn thấy có nữ quỷ soa đấy, ngươi chỉ là một tiểu quỷ soa, ngay cả em bé sinh ra thế nào cũng không hiểu, đừng có làm bộ đại nhân nữa!"
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..." Bị Hạ Lân làm giận đến nói không ra lời, Triều Cao thực sự nổi cơn tam tành, “Ta sao lại không biết, sinh em bé không phải chính là thế này à…"
Mạnh mẽ tiến lên ôm lấy đầu Hạ Lân, Triều Cao hé miệng đè xuống cái miệng còn đang cười của Hạ Lân, Hạ Lân không hề phòng ngự cứ thế tiếng cười to kia toàn bộ đã bị Triều Cao nuốt vào bụng, lộ ra đầu lưỡi thâm nhập thật sâu vào trong khoang miệng ấm áp, bắt đầu dò xét mỗi một tấc ướt át.
Hạ Lân không thể không thừa nhận, Triều Cao đích thực là cao thủ học một biết mười, chỉ có qua năm ngày ngắn ngủi mà lần thứ hai đánh giáp lá cà, kỹ xảo hôn môi của hắn đã tiến bộ như vậy, đầu lưỡi thâm nhập yết hầu chậm rãi lướt quá toàn bộ khoang miệng, lướt qua mỗi một chân răng, mỗi một tấc liếm láp đều tinh chuẩn, khe khẽ chơi đùa mang đến cảm giác ngứa ngáy, Hạ Lân bất giác mà động đầu lưỡi, ý muốn làm lắng lại huyết dịch đang sôi trào ngứa ngáy, lưỡi vô tình mà chạm phải nhau tiếp đó liền dây dưa tranh đấu trong miệng, tận đến khi đầu lưỡi đều tê dại, nước bọt trong miệng đã trào ra không kịp nuốt vào, hai người lúc này mới “Minh kim thu binh", thở hồng hộc tại trên ghế đá.
Cảm nhận được xúc cảm mềm dẻo dưới thân, Triều Cao trợn mắt nhìn, mới phát giác không biết từ lúc nào, chính mình đã đem Hạ Lân đè ở dưới thân, thân thể so với chính mình có chút mạnh khỏe hơn vừa vặn mà tiếp nhận chính mình, ấm áp hơn so với ghế đá cơ hồ đem toàn thân mình bao vây lấy, hai tay đã vô lực của Hạ Lân nửa ôm lấy chính mình, lại cho hắn chút cảm giác ỷ lại...
(Ka: đoạn trên là đang nói về cảm nhận của Triều Cao khi đang nằm trên bạn Lân. hí hí hí)
Không đợi hượng thụ được hết cơn ấm áp hiếm có này, Triều Cao đã bị một cước đá xuống dưới ghế, cái đầu nặng nề mà đập lên mặt đất, lần đầu tiên hiểu rõ đau đớn thân xác là thế nào, Triều Cao ngay tức khắc đỏ bừng hai mắt, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn Hạ Lân.
“Ngươi làm sao vậy?"
“Ta làm sao?" Hạ Lân nhìn trời mà khinh bỉ, tên quỷ soa này chiếm tiện nghi của người ta mà còn không biết sống chết, nãy đột nhiện cảm thấy tay mình có chút ngứa, từ lúc sống lại cho tới nay huyết mạch chưa từng giãn ra giờ lại đang gào thét muốn động võ, hiện giờ tên quỷ soa này vừa vặn trở thành cái bao cát để sài!
“Ta nói ngươi hay, tùy tiện hôn người ta, chiếm tiện nghi của người ta là phải bị ăn đòn!"
Dứt lời, Hạ Lân một quyền liền đánh về phía Triều Cao, nhìn hắn gày gò da dẻ non nớt, Hạ Lân chỉ dùng ba phần động lực, vậy mà Triều Cao mắt cũng không động, cổ tay khẽ đảo đã đem nắm tay của y tiếp lấy, còn một bộ ngay thơ mà hỏi: “Trình độ quyền cước của nhân gian các ngươi thực yếu, ngươi chỉ bằng thứ công phu tay này mà cũng thành đại hiệp à?"
Thực sự “Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn a"!*
(chú thích: đáng lẽ phải nhẫn nại, nhưng ai mà nhẫn nổi)
Hạ Lân không chút lưu tình, vung ra mười thành công lực, hung hăng đánh về phía bao cát quỷ soa kia, Triều Cao tuy không rõ nguyên do, nhưng cũng không có đạo lý để mặc Hạ Lân đánh uổng phí, hai người nhất thời người tới ta đến, đánh đến cực kỳ náo nhiệt, mà hộ viện bị tiếng quyền cước của bọn họ thu hút tới cũng không khỏi sôi nổi ở bên trợ uy, về phần hai vị khách quý của Bạch phủ này vì sao lại ở trong đình viện đánh đấm, về sau
đã trở thành câu đố không thể giải được trong lòng bọn họ viện Bạch phủ.
Bạch Hoằng Oản vẻ mặt hờ hững đứng ở nơi xa nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, dáng cười cố hữu từ lâu đã tan biến, đôi mắt vốn ôn hòa hiện lên một chuỗi tinh quang.
Hóa ra, vốn dĩ dù mình không hề để ý tới Hạ Lân, Hạ Lân cũng sẽ không như trước đây lo lắng sám hối nữa rồi!
Vui vẻ đánh cả đêm, Hạ Lân quá mệt mà ngủ cũng không có chú
ý tới thời gian đã trôi qua, đợi khi y ngủ thỏa thuê tỉnh lại, mới phát hiện bản thân đã ngủ suốt một ngày một đêm, giờ ngọ hôm nay đã là ngày Triều Cao quyết định.
Vội vã thu thập một cái bao y phục nhỏ, Hạ Lân chạy về hướng đại môn, nhất định phải ly khai Kim Lăng vào giờ tuất, chỉ cần bỏ lỡ mất canh giờ thuận lợi nhất ấy, vậy ít nhất đại ca sẽ có một đoạn thời gian không bị quỷ soa quấy rối chăng?
Trái tránh phải trốn ra khỏi Bạch phủ, Hạ Lân tĩnh thần cảm giác bốn phía, phác giác xung quanh vẫn như cũ, không có tí chút âm khí, y liền vội vàng đi thẳng hướng cổng thành, băng qua đường phó đã ầm ĩ tiếng người, Hạ Lân đem bao quần áo đặt lên đầu cố gắng chọn chỗ râm mát mà đi, Hạ Lân bởi vì nóng lòng chạy nhanh cũng không chú ý tới mặt đất dưới chân càng ngày càng nóng, bước chân cũng càng ngày càng chậm, tận đến khi y bước đi khó khăn là lúc, liệt diễm của giữa trưa đã treo ở chính giữa, quanh người một mảnh bốc hơi.
“Cần kiêng kị ánh nắng gay gắt của mặt trời..." Đợi khi nhớ ra lời Diêm Vương từng nói tới ở địa phủ, Hạ Lân đã bị nhiệt khí xâm nhập vào trong thân thể, hai chân cũng đã không thể đi lại.
Tê liệt ngã xuống dưới một cây đại thụ, đây đã là chút khí lực cuối cùng của Hạ Lân, giãy dụa ngồi dậy thêm lần nữa, cũng chỉ là mềm nhũn ngã xuống mặt đất, sau cùng, Hạ Lân rốt cuộc vứt bỏ giãy dụa, lẳng lặng nằm ở dưới bóng cây.
“Không chạy nữa sao?"
Tiếng cười trêu tức vang lên, Hạ Lân đã vô lực mở mắt, cảm giác được một bàn tay âm lãnh chậm rãi khiêu khai miệng mình, một viên gì đó lạnh như băng nhét vào trong miệng, vừa vào liền tan ra.
“...Đừng... Ngươi cho ta ăn cái gì?"
Mãi đến khi đã nuốt vào trong bụng, Hạ Lân đột nhiên cảm thấy một cổ băng khí truyền tới toàn thân, bản thân lập tức khôi phục lại khí lực hành động như thường. Y nhảy dựng lên, một tay chỉ vào Triều Cao đang cười ngồi xổm trên mặt đất mà hỏi, lại làm ra hành động nôn mửa nghĩ muốn đem thứ gì đó trong bụng nhổ ra.
“Đương nhiên là dược để ngươi có thể sinh hài tử!" Đứng dậy đỡ lấy Hạ Lân, Triều Cao một tay kéo y hướng Bạch Phủ mà đi, “Ngươi sao lại ngu thế chứ? Trước không nói tới ngươi là quỷ, ta là quỷ soa, muốn bắt ngươi nói dễ vậy sao, mà ngươi cư nhiên dấm đi ra ngoài vào giữa trưa, hành động đội nắng mà chạy như điên quả là vĩ đại, ta bội phục không nổi. Xem ra ngươi thực sự không cần cái mạng nhỏ này nữa!"
“...Ta tưởng ngươi không ở đây nữa?"
“Công phu quyền cước của nhân gian các ngươi đối với người đến từ cõi âm như chúng ta mà nói chỉ là gãi ngứa, cho dù đánh có nặng bao nhiêu, ngày thứ hai là có thể hoàn hảo vô khuyết. Sao giống như ngươi, bị ta đánh, phải ngủ một ngày một đêm, ta cũng đã ngốc lăng bên giường ngươi một ngày đêm luôn. Vừa mới rời đi một lúc, ngươi liền làm ra loại chuyện ngu ngốc này, may mắn ta lần trước quay về địa phủ đã đem tiên đan lấy ra, nó vừa lúc cứu ngươi một mạng!"
“Ta... Ta phải thực sự sinh hài tử sao?"
Cố gắng cuối cùng, Hạ Lân bất đắc dĩ mà nhìn cái thứ như kìm sắt trói chặt tay mình, bản thân không khỏi nôn nóng bước đi, nhưng bước chân thế nào cũng không chịu nhanh hơn, xem như là biểu hiện của tinh thần sa sút đi...
“Giờ tuất đêm nay, ngươi thế nào cũng phải sinh cho ta một hài tử!"
(Ka: hị hị, nghe cứ như em Lân phải sinh ra đứa con của ảnh vậy)
Bất luận Hạ Lân mở miệng van xin thế nào, Triều Cao vẫn nói như đinh đóng cột, gắt gao đem Hạ Lân kéo đến cửa Bạch phủ.
“Hiện đã là giờ Mùi rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hiệu lực của thuốc tại ba canh giờ sau sẽ phát tác. Vừa vặn đúng vào giờ Tuất, đến lúc đó ta sẽ bắt Bạch Hoằng Oản đem vào phòng ngươi, hai người các ngươi mặc kệ làm gì, thì một đêm này cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta!"
Đem Hạ Lân đẩy mạnh vào trong cửa, Triều Cao kéo lại cái ghế ngồi ngay ngắn trước cửa, xem ra là dự định trông coi y, tận đến giờ Tuất rồi. Hạ Lân bất đắc dĩ mà nhìn Triều Cao giờ đã đổi nghề sang làm thần giữ cửa, y chỉ cảm thấy thân thể cực kỳ mệt mỏi cũng không quản nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ đợi đến giờ Tuất sẽ định kết quả cuối cùng đi...
Bò lên trên giường, Hạ Lân nằm ở trên đệm mềm mại, không đếm xỉa tới con quỷ vẫn liên tục nhìn mình, y chỉ nhắm mắt lại trong chốc lát liền đã nặng nề đi vào mộng đẹp, hoàn toàn không biết trên người y đang hiện ra ngân quang nhàn nhạt.
Xem ra dược lực đã bắt đầu biến hóa rồi...
Nhìn Hạ Lân bị ngân quang nhàn nhạt bao vây lấy, Triều Cao đem cái ghế kê đến cạnh giường, tỉ mỉ mà quan sát, hắn cũng không biết dược này sẽ đối với quỷ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.
Lần thứ hai tỉnh lại là bởi vì cả người như thể bị thiêu đốt, thống khổ khiến cho người ra khó có thể ngủ nổi. Hạ Lân mạnh mở mắt, phát hiện chính mình toàn thân ướt đẫm, lòng bàn tay lẫn trên trán đều toát ra mồ hôi.
“Tỉnh rồi? vừa đúng giờ, ta đem đại ca ngươi tới đây, xem ra giờ cái gì cũng đều đủ hết, chỉ cần các ngươi động phòng, sinh hạ quỷ tử, vậy là công đức viên mãn rồi."
Triều Cao dò xét, không đợi Hạ Lân đôi mắt vốn ngu ngơ khôi phục lại thanh minh, đã ném ra một câu, tựa như đối với nhiệm vụ này rốt cục đã tới điểm kết thúc mà hoàn toàn cảm thấy hưng phấn.
Nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy đại ca Bạch Hoằng Oản đang đứng bên giường cách không xa, khuôn mặt đã nhiều ngày chưa từng gặp dường như có chút gầy đi, cả người cũng không còn sức sống như lúc trước, trên mặt cũng không còn dáng cười dào dạt ngày nào.
“...Đại ca..."
Lời nói ra mới biết giọng nói của mình khàn khàn như vậy, Hạ Lân gắng sức nuốt xuống chút nước bọt, thử khiến cho thanh âm của mình có thể rõ ràng hơn, nhưng cảm giác đầu óc choáng váng vẫn không biến mất, ngược lại càng có dấu hiệu kịch liệt hơn.
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt hồng nhuận, hai mắt mơ màng của Hạ Lân, Triều Cao không được tự nhiên là rụt lại, đôi môi kia đã từng bị hắn hôn qua hiện giờ hơi có chút khô khan thoáng lộ ra đầu lưỡi liếm lấy mỗi một đường viền, nhìn đến con mắt hắn cũng chuyển động theo đầu lưỡi kia. Một hồi lâu mới nhớ đến cần phải tiếp tục nhiệm vụ sinh quỷ tử kia.
Dùng một chút lực, đem Bạch Hoằng Oản bị hắn dùng pháp lực giữ ở đằng sau kéo đến đẩy lên trên người Hạ Lân, Triều Cao phất tay giải khai pháp thuật trên người Bạch Hoằng Oản: “Bạch Hoằng Oản, mọi chuyện ta đã nói rõ với ngươi, hiện giờ Hạ Lân ăn dược vào rồi, ngươi không cho y hoài thai quỷ, y sẽ hình thần cụ diệt, tam hồn lục phách sẽ bị đánh tan, trọn đời không được siêu sinh. Ngươi nếu thật sự quý trọng nghĩa đệ của ngươi, tự nhiên hiểu nên làm gì chứ?"
Ném xuống một câu đó xong, Triều Cao thức thời mà rời khỏi gian phòng, đem hai cánh cửa phòng đóng lại, hắn đứng ở ngoài cửa suy nghĩ một chút, sau đó phất tay bố trí kết giới, bản thân canh giữ ở ngoài cửa đề ngừa vạn nhất.
“Nói cũng thật dễ nghe! Ngươi cùng Hạ Lân đã sớm cấu kết với nhau, các ngươi cho rằng ta không biết sao? bây giờ bày ra khổ nhục kế này, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Các ngươi trù tính ta như vậy, còn muốn ta sẽ ngoan ngoãn đi theo sự chi phối, các ngươi không cảm thấy quá ngây thơ rồi sao?"
Chậm dãi đứng dậy khỏi trên người Hạ Lân, Bạch Hoằng Oản nhìn hai mắt Hạ Lân, từng chữ từng chữ một mà nói, ánh mắt khinh thường đâm vào khiến Hạ Lân toàn thân đau đớn, nhất thời cũng quên đi nhiệt lượng quái dị trong người mình.
“...Đại ca, ta cũng không có ý định muốn lừa gạt ngươi!"
Lúc muốn giải thích từ ngữ lại càng nghèo nàn, Hạ Lân khốn khổ mà quay đầu đi, không nhìn tới ánh mắt đâm người của Bạch Hoằng Oản, trong lòng một trận khổ sở, chính mình một lòng vì hắn mà lo nghĩ, không ngừng muốn chạy trốn ly khai để tránh phát sinh tràng cảnh xấu hổ này, nhưng kết quả là chỉ nhận được một tiếng “lừa đảo" của đại ca, thực sự có chút khiến y khó có thể tiếp nhận nổi.
“Hừ, vì để có thể sống tạm trên đời này, ngươi ngay cả chuyện tình người lẫn thần linh đều phải phẫn nộ này cũng có thể đáp ứng, sự tình trái với luân thường như vậy, ngươi này... ngươi này…"
Bạch Hoằng Oản càng nói càng giận, hé ra khuôn mặt tuấn tú vừa xanh vừa trắng, đột nhiên dùng một chút lực đứng thẳng lên, nhìn Hạ Lân trên trán liên tục đổ mồ hôi, hắn chỉ lạnh lùng cười: “Ngày hôm nay là ngươi tự làm tự chịu, người khác cũng giúp không được ngươi. Nếu như ngươi thực sự muốn chấp hành theo lời con quỷ soa kia, vậy ngươi cũng như đêm đó mà dùng võ công đem ta chế trụ đi! Nhưng... nếu như ta không hiểu sai, thì quỷ soa là muốn ngươi sinh, vậy thì tất ngươi cũng sẽ không thể đối với ta làm ra loại chuyện như lần trước nữa, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đối với ngươi, sản sinh cái loại ‘sắc dục’ kia sao?"
Nhìn Hạ Lân trầm mặc không lên tiếng, cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, Bạch Hoằng Oản thực rất muốn đánh người, thế nhưng vốn luôn chịu sự dạy dỗ mà vô pháp khiến hắn trở nên thô bạo, hắn chỉ có thể đem căm phẫn trong lòng hoa thành lời nói, không ngừng đi xúc phạm Hạ Lân, cũng không ngừng tổn thương chính mình!
“Ngươi không có lời nào để nói nữa đúng không? Ta thực thực đã nhìn lầm ngươi, từ sau khi ngươi chết, ta ngày đêm sống không chút bình yên, một lần lại một lần trách cứ chính mình, chửi rủa chính mình đã bạc tình với ngươi, kết quả toàn bộ chỉ là một trò cười, tất cả đều chỉ là một trò cười lớn, ngươi sống lại rồi, không chỉ có thể sống lại, mà còn muốn tiếp tục làm chuyện tình dơ bẩn mà ngươi trước khi chết đã làm! Ngươi có..."
Nguyên nhân không có lên tiếng là bởi vì Hạ Lân đã gắt gao nắm chặt tay mình, nhìn Hạ Lân từ trên giường ngồi dậy với đôi mắt bốc lên tinh quang, Bạch Hoằng Oản đột nhiên có chút sợ hãi. Ánh mắt kia quá trong suốt, so với chính mình còn trong suốt hơn.
“Đây là lời nói thật tâm của ngươi đúng không? Đại ca!"
Chậm rãi buông lỏng lực ngón tay, bởi vì nhìn thấy ống tay áo của Bạch Hoằng Oản bị chính mình kéo đến quá dụng sức mà hằn xuống năm ngón tay: “Ngươi thực sự cho rằng việc này là kế hoạch của ta, là ta rắp tâm muốn hại ngươi, rắp tâm muốn vũ nhục ngươi, có đúng không?"
“Ta..." Bạch hoằng Oản tại dưới ánh nhìn kia mà liên tục bại lui, nhất thời á khẩu không đáp nổi.
“Tốt lắm, vậy từ hôm nay, ngươi ta không còn là huynh đệ nữa, ngươi cùng ta cũng sẽ không còn liên quan gì hết, ta muốn sống muốn chết cũng không hề làm phiền ngươi một chút nào, cũng sẽ gánh không nổi nửa phần thương cảm của ngươi. Ngươi có thể đi, ngươi đi xa đi, để miễn bị ta thực sự thú tính quá lớn mà đối với ngươi làm ra sự tình quấy rối!"
Đẩy mạnh, Hạ Lân đem Bạch Hoằng Oản đẩy ngã xuống đất: “Đi! Đi đi! thế nào, Bạch Hoằng Oản công tử là luyến tiếc ly khai, luyến tiếc ly khai khỏi thứ dơ bẩn ta đây sao?"
“Ngươi! Ngươi... Được, ta hôm nay liền cùng ngươi ân đoạn nghĩa tận!" Đứng dậy rồi đem ống tay áo xé đi, y phục vốn chất liệu tốt cứ như vậy bị phá hỏng, Bạch Hoằng Oản bất chấp bàn tay bị tổn hại do cố sức ma sát với góc áo, hắn đã nghĩ muốn xông ra ngoài cửa phòng, thế nhưng mặc kệ đẩy như thế nào, cửa phòng kia vẫn không chút nhúc nhích.
“Để ta ra ngoài! Ngươi đồ quỷ soa chết tiệt, tha ta ra ngoài!"
Cố sức xô vài cái lên cửa, nhưng cũng không thấy động tĩnh. Bạch Hoằng Oản quay đầu nhìn Hạ Lân: “Hừ, tên quỷ soa đồng bạn của ngươi thực đúng là độc ác, dám đem chúng ta nhốt lại một chỗ. Hạ Lân, ngươi mai kêu tên quỷ soa kia mở cửa, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
“... Có bản lĩnh... tự ngươi... đi ra ngoài..."
Đáp lại một cách đứt quãng, trên trán Hạ Lân mồ hôi càng thêm toát ra, gân xanh trên tay cũng hiển lộ, ngay cả giọng nói cũng càng thêm khàn.
“Giỏi, giỏi cho một Hạ Lân ngươi! Khai Dương, Khai Dương ngươi ở đâu?" cho rằng Hạ Lân cố tình ngăn cản hắn, Bạch Hoằng Oản giậm chân, nhìn về phía nóc nhà mà hô to một trận.
“Xảy ra chuyện gì thế?" Một tiếng đáp lại, quang ảnh nhàn nhạt liền toát ra trong phòng, tiếp theo đó một người đi ra khiến Hạ Lân càng thêm hoảng sợ, nhưng lúc này y cũng chẳng còn sức bận tâm, y nhất định phải toàn lực kiềm chế cơ thể đang càng lúc càng đau nhức kịch liệt.
“Hãy giúp ta rời khỏi căn phòng này!" Bạch Hoằng Oản yêu cầy, một cái liếc mắt cũng không cho Hạ Lân.
“Căn phòng này đã bị bày kết giới, thế nào, bọn quỷ soa cuối cùng cũng động thủ rồi?" Tính toán canh giờ, trong đầu Khai Dương hiểu rõ, khóe mắt ngắm nhìn vẻ mặt thống khổ của Hạ Lân, bấm ngón tay tính toán xong cũng rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng có nên nói cho Bạch Hoằng Oản không? Vẫn là ly biệt đi thôi, bởi bằng không Hạ Lân đã sớm tự mình giải thích nguyên do rồi, để Bạch Hoằng Oản có thể thoát khỏi mối dây dưa với trần gian, hắn cũng không nên đứng ở nơi này nói quá nhiều.
“Ngươi hiểu mà. Ta hiện tại không thể đi ra khỏi căn phòng này, với pháp lực của ngươi, có thể đưa ra rời khỏi chứ?"
“Tên quỷ soa này pháp lực không hề kém, ta không có khả năng len đem ngươi rời khỏi gian phòng này, có điều hắn dám động thủ với ngươi, thân là bạn chí cốt ta há có thể ngồi nhìn. Mà đi theo ta, ta đây sẽ cởi kết giới cho ngươi rời đi."
Nắm lấy Bạch Hoằng Oản, hai ngươi thân hình xấp xỉ nhau, khi chất cũng giống nhau chậm rãi hướng về phía cửa phòng, Hạ Lân chỉ nhìn, môi dưới bị cắn rách, nhưng nửa tiếng cũng không cất lên, chỉ trơ mắt nhìn hai người rời đi.
Chợt nghe thấy quỷ soa ở bên ngoài gào to gì đó, nhưng vài tiếng sau liền yên tĩnh, cũng không còn nghe được bất cứ âm thanh nào. Hạ Lân lắc đầu, rốt cuộc chống không nổi dược tính, bắt đâì ngã ra giường mà cuộn mình lại.
“Hạ Lân... Hạ Lân..." Một bàn tay âm lãnh duỗi ra đỡ lấy y, đẳh lên gương mặt của y, Hạ Lân vội vã lắc đầu mà cọ xát, vừa dẹp loạn một chút liệt hỏa trong người, y biết, thuốc này có thành phần xuân dược, nếu như Bạch Hoằng Oản không ly khai, y thực sự sẽ nhịn không nổi mà đem hắn ấn ngã xuống đất rồi.
“Ngươi đừng làm ta sợ, Hạ Lân... Hạ Lân..." Mang theo chút kinh hoảng mà kêu gọi khiến cho Hạ Lân an tâm mà cười, nếu quỷ soa đã ở đây, vậy đại ca e là đã thoát khỏi căn phòng này, quỷ soa chắc không làm khó hắn đâu...
“... Ngươi vẫn còn suy nghĩ đến đại ca của ngươi ư... Hắn ta vô tình vô nghĩa như vậy... Hạ Lân! Hạ Lân! phải làm sao bây giờ, canh giờ đã qua hơn nửa rồi, nếu như thực sự không thể giúp ngươi kết thúc dược tính, ngươi chắc chắn sẽ bị dược này thiêu thân đến chết."
“... Ở đây... Ở đây không có ai... Nhưng lại có quỷ a..." Khẽ cười, Hạ Lân dùng hết sức lực kéo Triều Cao xuống, toàn thân quấn lấy cả khối thân thể lạnh lẽo kia, "Ngươi chẳng phải… chẳng phải vẫn muốn biết đến đột cùng làm sao để sinh con mà... Chỉ là đoạn mở đầu... Mà thôi... Ta hiện giờ dạy ngươi, cái gì mới là... Hành động có thể tạo ra hài tử ở nhân gian..."
Bàn tay to nóng bỏng kéo y phục của Triều Cao xuống, trong lúc nhất thời Triều Cao bị lời nói của Hạ Lân làm cho kinh hãi, tận đi khi ngón tay kia đang mò mẫm thân thể nóng đến nỗi cả người hắn ngứa ngày, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
"Hạ Lân... Ngươi điên rồi... Ngươi thực sự sẽ sinh con của..."
"Ta không điên, không điên, ngươi muốn quỷ tử, ta sinh một đứa cho ngươi. Vậy xem như có thể hoàn thành nhiệm vụ, ngươi không thể thương tổn đại ca nữa." Bởi vì âm khí trên người Triều Cao mà có thể khôi phục được chút khí lực, Hạ Lân xoay người ngòi kên trên, đem Triều Cao đặt dưới mình, một đôi mắt đen nghiêm túc nhìn thẳng vào Triều Cao, như thể đang chờ hắn cho phép.
Hai người nhất thời không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đối phuwong, một lúc lâu sau, Triều Cao đột nhiên vươn tay xoa nhẹ đôi môi đang xuất huyết kia: "Nếu ta đáp ứng, ngươi sẽ vĩnh viễn ở cạnh bên ta chứ?"
"Đúng!" Dùng sức mà gật đầu, Hạ Lân nhẹ nhàng áp lên thân thể kia, cho Triều Cao một cái hôn khẽ, tỏ rõ lời hứa.
"Ta thích ngươi! Hạ Lân, cho nên về sau ngươi chỉ có thể chia cho ta một chén đậu hoa, ngươi chỉ có thể nói nhẹ nhàng với mỗi mình ta!" Tùy hứng mà đưa ra yêu cầu, Triều Cao cũng đáp lại nụ hôn của Hạ Lân, nếu Bạch Hoằng Oản đã buông tha người này, vậy để hắn tiếp nhận đi, người này là một nam nhân khiến hắn cảm thấy thoải mái lại dễ chịu, hắn không nỡ để y đi.
"..." Không nghĩ tới Triều Cao lại có yêu cầu như thế, Hạ Lân không khỏi mỉm cười, là nụ cười phát ra từ chính đáy lòng mình.
"Ngươi biết không? Triều Cao, ngươi lúc nào cũng cạnh bên khi ta cảm thấy mệt mỏi nhất, cho ta niềm vui lớn nhất! Vĩnh viễn khiến ta dở khóc dở cười."
"Đấy là vinh hạnh của ta. Vậy thì, đến đây đi, ngươi dạy ta, phải làm sao mới khiến người sinh con..."
Tác giả :
Đỗ Phong