Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế
Chương 56: Hắc điếm*(1) vạn vạn tuế
―― Khụ khụ, ta thề, nhà chúng ta thật sự không phải là hắc điếm, tuyệt đối không phải, chỉ là, khác với nhà khác, đắt hơn một chút mà thôi... Ta và Hạ Hầu Du giương mắt mà nhìn Lỗ Á xuống lầu tiến hành thủ đoạn vô sỉ dọa dẫm vơ vét tài sản của người khác, ta lâm vào nghiêm túc, khắc sâu tư tưởng đấu tranh. Làm sao bây giờ? Ta ném ánh mắt cho Hạ Hầu Du, Hạ Hầu Du cũng đang cau mày nhìn với ánh mắt "Làm sao bây giờ?", Hạ Hầu Du hơi nhíu mày, sau đó buông tay một cái, nói: "Chẳng lẽ mặc cho hắn đi vơ vét tài sản? Như vậy không được tốt lắm?"
"Ta đương nhiên biết là không tốt, nhưng mà vấn đề bây giờ là làm thế nào để ngăn cản hắn lại đây?" Ta nổi vạch đen, đối mặt với một người vừa muốn làm đầu bếp lại muốn làm đại hiệp, vị hiệp khách có tính tình còn côn đồ hơn cả lưu manh này, chúng ta thật sự có thể ngăn cản sao?"
“Ặc, chẳng lẽ nàng sợ hắn à?" Hạ Hầu Du nháy nháy mắt, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì*(2)."Làm ơn, có thể không sợ sao? Ngươi nhìn dáng vẻ của hắn một chút đi, ta cảm thấy bây giờ chúng ta mà đi xuống khách điếm, thì tám phần mười là sẽ bị ông chủ và hộ viện cho rằng chúng ta là đồng bọn của hắn, tới cướp bóc, lỡ như bị quan phủ bắt lại, còn để người ta biết được thân phận của chúng ta, đó không phải là rất đáng sợ sao?" Trời ạ, không cách nào tưởng tượng được phản ứng của người ta khi thấy Vương gia và thổ phỉ hợp tác cướp cửa tiệm của người ta, bọn họ tám phần sẽ rất khủng hoảng, cho là hoàng tộc chúng ta đã nghèo đến nông nỗi phải giành money với người dân, sau đó lòng người tan rã, tinh thần xuống thấp, sau đó nữa là cả nước đại loạn...... Ặc, ta nghĩ nhiều rồi.
Nhưng tóm lại, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Ta cực kỳ buồn bực vỗ đầu, trời ạ, tại sao ở đâu ta cũng gặp phải chuyện bt như vậy chứ? Chẳng lẽ nói trời sanh ta có năng lực trêu chọc phiền toái sao? Phi phi phi, còn lâu ta mới thừa nhận đấy: "Ặc, được rồi, theo như lời nói của người này, ta cảm thấy chúng ta vẫn đừng đi cản trở thì hơn, tiếp tục ăn cơm thôi." Tiểu nhi tử chợt cười ôn hòa, bình chân như vại*(3) mở miệng: "Nếu như nói, vị bạn học Lỗ Á kia thật sự có bản lãnh, chúng ta vừa vặn có thể tiết kiệm tiền vốn, không chừng còn có thể giữ lại để làm một số việc vặt giúp cho chúng ta, chúng ta cũng không mất mát gì; nếu như nói bạn học Lỗ Á kia làm không được, chúng ta chỉ có thể thừa cơ chạy đi, mau chóng bỏ vị hiệp khách đầu bếp biến thái này lại, nàng xem như vậy được không?" Hạ Hầu Du hết sức chăm chú mở miệng. Ta vô cùng tán thưởng nhìn tiểu nhi tử, trời ạ, người này quả thực là thiên tài làm ăn không không cần vốn, phương pháp nguy hiểm như vậy cũng có thể nghĩ ra được, thật sự là quá...... Grandet, quả nhiên có đầu óc buôn bán, ý tưởng kéo hắn ra ngoài làm ăn của ta quả thật là hoàn toàn chính xác, không nói thật sự là quá lãng phí. Vì vậy ta rất sùng bái nhìn Hạ Hầu Du gật đầu một cái: "Du, ngươi thật thông minh." Ta tiếp tục cảm thán.
Tiểu nhi tử hả hê vểnh cái đuôi hồ ly lên, dương dương hả hê nhìn ta: "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút xem ta là ai, chỉ là, Phiêu Phiêu yêu dấu, có phải nàng nên cho ta một chút khen thưởng hay không?" Tiểu nhi tử nháy mắt, sáng long lanh không có ý tốt nhìn ta.
Ta không tiếng động chửi bới tiểu nhi tử khốn kiếp ở trong lòng, nhưng mà vẫn là rất phối hợp đi đến hôn người nào đó một cái. Mỹ nhân kế, không cần uổng phí, hơn nữa, dù sao về sau người này sống là người của ta chết là quỷ của ta, sao ta không thể hôn một cái được? Tiểu nhi tử cực kỳ hạnh phúc ôm ta, sau đó chúng ta coi như không nghe thấy tiếng thét khủng bố truyền đến từ dưới lầu mà tiếp tục ăn cơm, Lỗ Á quả nhiên là một nhân tài, trời sinh đối với thời hiện đại mà nói tuyệt đối là nhân tài ưu tú trong giới xã hội đen, không thì cũng là loại người sẵn lòng mời chào chủ nghĩa khủng bố, vô cùng có tinh thần lưu manh và chấp nhất, không đạt được mục tiêu sẽ không bỏ qua, tiếp tục “binh binh bàng bàng" dọn dẹp hết đám người cản trở con đường đầu bếp của hắn.
Amen, chủ nhân của tiệm này ạ, ta sẽ cầu nguyện cho ngài, Đoạn Phiêu Phiêu ta tuyệt đối là một lương dân, tuyệt đối không có liên quan tới loại chuyện như vậy, nhiều lắm là muốn nhân cơ hội này để chiếm một món lời nhỏ thôi, trừ cái đó ra thì không còn ý niệm tà ác nào khác nữa. Cho nên, đợi đến thời khắc ác hữu ác báo tới, mời các người đi tìm đúng vị chủ nợ của mối thù này.
Sau khi ở trong lòng hung hăng cầu nguyện một phen xong, liền nghe thấy có người từ trên cầu thang đi lên đây. Ta và Hạ Hầu Du liếc mắt nhìn nhau, luôn sẵn sàng tùy thời chạy trốn. Chỉ là, đợi đến vị bạn học đang đi lên kia lộ mặt, chúng ta liền biết, khách điếm này là của chúng ta: "Cái đó, Phiêu Phiêu à, hơi tốn chút thời gian, ông chủ đã nói rồi, tặng miễn phí tiệm này cho ta, trước mắt hắn đã thu thập xong chăn nệm và dẫn theo tập thể già trẻ lên đường. Khụ khụ, còn nữa, về phần người làm trong tiệm, ta đã nối gót thương lượng với bọn họ, tiền lương như cũ, đối xử không thay đổi, tiếp tục ở lại làm việc, nếu như biểu hiện tốt, sau một tháng thử việc có thể tăng tiền lương cho bọn họ, hai vị cảm thấy thế nào?" Lỗ Á hắng giọng sảng khoái tinh thần công bố kết quả đàm phán. Lần nữa chứng minh, vị này quả nhiên rất không đủ tư cách làm hiệp khách, nhưng lại là một nhân tài buôn bán, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa này quả thật vô cùng tuyệt vời, làm cho người ta ca tụng không ngớt. Ta khoa trương trừng to mắt mà nhìn ý bảo Lỗ Á nói với những người làm trong khách điếm phải kính cẩn lễ phép với chúng ta, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Lỗ Á: "Lỗ Á, ta cảm thấy được ngươi có tư chất kiêu ngạo của người quản lý rồi đó." Ta nháy nháy mắt, cá nhân cho rằng cương vị công tác này rất thích hợp với bạn học Lỗ Á của chúng ta, người này thật tài tình, làm đầu bếp tương đối lãng phí: "Không sai, Lỗ Á, hoặc là ngươi cũng có thể vừa nấu ăn vừa kinh doanh." Hạ Hầu Du ôm ta, cũng có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà hiển nhiên là trấn định hơn ta, người này, tám phần đã sớm ngờ tới Lỗ Á có thể giải quyết được tất cả, đều là nhân tài giang thương như nhau, quả nhiên tương đối có thể hiểu nhau không cần nói, thấy không, cả quyền lực của tầng lớp quản lí cũng vui lòng trao truyền rồi: "Không cần, mục tiêu cuộc sống của ta là làm một đầu bếp vĩ đại." Kết quả là Lỗ Á rất phách lối trực tiếp từ chối: "Thế nào hai vị, bây giờ đã có khách điếm rồi, có muốn mướn ta làm đầu bếp hay không, các người nói một câu thôi." "Đúng vậy, Đúng vậy đó, hai vị chủ nhân, rốt cuộc có muốn tiếp tục kinh doanh khách điếm của chúng ta nữa không, các ngài đừng lừa dối tiểu nhân nữa." Mọi người từ cổ đại đến hiện đại đều giống nhau, thất nghiệp là một vấn đề đáng sợ, thấy không, một đám tiểu nhị bắt đầu khẩn trương rồi. Ta ngó ngó Hạ Hầu Du, hỏi hắn, làm thế nào? Hạ Hầu Du cũng hơi nhíu mày, sau đó nhíu mày nhìn Lỗ Á: "Cái đó, ông chủ trước đã làm xong thủ tục chưa?" Nếu chưa thì chính là phạm pháp, hồ ly đúng là hồ ly, chuyện này mà cũng nghĩ tới: "Dĩ nhiên, ta làm việc ngươi yên tâm." Lỗ Á ra vẻ lấy một bức thư chuyển nhượng tài sản mà ông chủ trước đã để lại từ trong túi áo ra, sau đó không nhịn được gõ gõ cái bàn: "Ta nói, ngươi có phải là nam nhân không vậy, nếu là nam nhân thì quyết định nhanh chút, làm gì mà lề mề như thế?" Bạn học Lỗ Á nổi đóa: "Ặc, không phải như vậy mà." Khóe miệng ta co giật nhìn Lỗ Á: "Lỗ Á, ngươi vẫn chưa rõ sao? Không phải ta và Du không thể ra quyết định, mà là vì chỉ có món đồ trên tay ngươi mới có thể quyết định thôi, bây giờ bọn ta làm gì cũng được, nhưng mà, ngươi đã chiếm được quyền sở hữu của tiệm cơm này, khách điếm này là của ngươi, cho nên, không cần hỏi ý kiến của bọn ta nữa." Mặc dù ta cũng muốn làm một gian thương, thế nhưng loại chuyện tu hú chiếm tổ chim khách này, ta không làm được."Mẹ nó, lão tử phải nói mấy lần nữa ngươi mới hiểu được. Ta cảm thấy hứng thú với phòng bếp ở đây, ngươi trả tiền lương hợp lý cho ta, thỉnh thoảng để cho ta đi cướp của người giàu giúp người nghèo khó, trên căn bản loại chuyện như vậy đều làm buổi tối, sẽ không ảnh hưởng công việc, sắp xếp chỗ ở cho ta, ta làm việc cho ngươi, chính là như vậy, ok?" Lỗ Á không nhịn được gõ gõ cái bàn, hung tợn mở miệng. Ta run lên, lập tức trốn sau lưng của tiểu nhi tử, ô ô ô, đầu năm nay làm sao còn có người bức người nhà làm ông chủ chứ. Ghét, ta muốn nhân quyền của ta. Tiểu nhi tử ngược lại bình chân như vại: "Ừm, như vậy bây giờ ngươi đến phòng bếp, làm thử hai món ăn sở trường xem, nếu như tài nấu nướng vượt qua kiểm tra của bọn ta thì đương nhiên là không có vấn đề, thuận tiện xuống lầu báo cho những tiểu nhị trong trướng phòng đi làm công việc của mình đi, ngươi đã hứa với bọn họ nên chỉ cần bọn họ làm được như vậy, ta sẽ trả tiền, còn nữa, sau khi đến trướng phòng báo cho lữ khách xong thì cầm sổ sách đến cho ta, ta phải xem trước một chút việc kinh doanh của khách điếm này còn có thể tiếp tục được nữa không. Lỗ Á, vậy trước làm phiền ngươi rồi." Hạ Hầu Du chỉ chỉ món ăn trên bàn, sau đó khẽ mỉm cười.
Hai mắt Lỗ Á lập tức tỏa ánh sáng: "À, không thành vấn đề, chờ ta nha." Nói xong, người nọ lập tức tinh thần sáng láng đi xuống làm việc.
Ta than thở: "Thật đúng là trời sinh mệnh khổ mà, thật không dễ dàng." "Ừ, xem ra đúng là như vậy." Hạ Hầu Du gật đầu một cái, vẻ mặt tự nhiên: "Chỉ là nói chuyện cũng tốt, chúng ta tiết kiệm tiền vốn, một vốn bốn lời. Hơn nữa, xem ra cũng không cần đi mua căn phòng, chờ sau khi khách ít đi chúng ta sẽ đi xem cơ cấu của khách điếm này một chút." Hạ Hầu Du soi mói quan sát bố cục nơi này, ta bĩu môi, muốn chết, người này sẽ không phải muốn thay đổi nơi này trở nên tráng lệ như vương phủ đi.
"Ừm, xem ra nơi này có vẻ hơi cũ một chút, ở lâu sẽ không thoải mái, một lát phải thực hành kế hoạch cải tạo mới được." Quả nhiên không ngoài dự đoán, tiểu nhi tử đã đánh chủ ý này. Ta lập tức vô lực, quay mặt của tiểu nhi tử lại, nghiêm trọng cảnh cáo: "Hạ Hầu Du, ngươi bình thường một chút cho ta, đừng để nơi này giống như vương phủ của ngươi, dù sao bây giờ chúng ta cũng là dân thường, biết không?"; "Dân thường là nàng, còn ta là Vương Gia." Kết quả tiểu nhi tử rảnh rang nói lại ta một câu, hại ta thiếu chút nữa hộc máu, tên khốn kiếp này.
Thôi, dù sao người tiêu tiền cũng không phải là ta, đến lúc đó bị ăn trộm tới thăm cũng đừng trách ta, hừ. Ta quay đầu sang chỗ khác, kết quả, Lỗ Á vừa đúng lúc lên lầu, mang theo hai đĩa món ăn nóng hổi, ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi đã làm à?"
"Không sai, thử một chút xem." Lỗ Á vô cùng kiêu ngạo giống như không phải hắn đang nấu cơm, mà là tướng quân đánh thắng trận trở về vậy.
Ừm......" "Ta nhìn hai đĩa thức ăn có đủ màu sắc và hương vị, rồi nháy mắt trao đổi ánh mắt với Hạ Hầu Du, cuối cùng Hạ Hầu Du cũng cầm đũa lên, vô cùng cẩn thận nếm thử một miếng, sau đó chợt vỗ bàn đứng lên, vỗ bả vai của Lỗ Á kêu to: "Lỗ Á, đầu bếp chính của tiệm chúng ta chính là ngươi." Nói xong, hắn lập tức ngồi xuống, mắt cực kỳ lóe sáng, động tác vô cùng nhanh chóng, từng phút đồng hồ, giống như Phong Quyển Tàn Vân, tất cả món ăn trên bàn đều bị càn quét sạch sẽ. Ta giương mắt mà nhìn nhìn thái độ trước sau giống như có hai Hạ Hầu Du, không phải chứ, dễ dàng lấy lòng như vậy sao?
Chẳng lẽ nói, thật ăn ngon như vậy?"Ngươi...... Xác định sao?" Ta kéo kéo y phục của Hạ Hầu Du, nhỏ giọng hỏi."Không sai, ăn quá ngon." Hạ Hầu Du nhìn Lỗ Á giống như nhìn thần tượng, cả ánh mắt và gương mặt đều là sùng bái: "Thật không nghĩ tới có thể làm ra thức ăn ngon như vậy, Lỗ Á, vì sao ngươi lại là nam nhân, nếu như ngươi là nữ nhân, ta lập tức cưới ngươi về nhà."
Mẹ nó, tiểu tử phản bội này, hai phút trước vẫn còn nói Phiêu Phiêu ta yêu nàng, bây giờ lại có thể phát biểu tuyên ngôn muốn kết hôn với người ngoài? Sắc mặt ta lúc trắng lúc xanh, lập tức giận đến vỗ bàn: "Không phải là nấu cơm sao? Đáng chết, Lỗ Á, ta đấu với ngươi." Dầu gì người ta cũng là một người phụ nữ tốt lên được phòng khách xuống được phòng bếp ở hiện đại, tại sao có thể bị không bằng mốt nam nhân được? Đây là tổn thương rất nặng tới lòng tự ái của phái nữ.
Không được, ta muốn lấy lại tự ái của ta, Hạ Hầu Du, ngươi chờ đó cho ta. Nói xong, ta vỗ thật mạnh lên bàn một cái, xách Lỗ Á lên, sau đó chạy như bay xuống lầu, hoàn toàn quên chúng ta là chiếm đoạt quán rượu sau đó tới làm ông chủ. Hiện tại trong lòng ta chỉ có một ý niệm đó là đánh bại Lỗ Á, Hạ Hầu Du là của ta, tại sao hắn có thể muốn cưới người khác được?Hứ!
Lỗ Á vô tội bị ta một đường kéo đi xuống lầu, mà cái đuôi hồ ly của Hạ Hầu Du cũng bắt đều vễnh lên cười híp mắt nhìn ta, lắc đầu vẫy đuôi mỉm cười: "Phiêu Phiêu, nàng muốn nấu cơm cho ta ăn, người ta thật mong đợi." Tên khốn kiếp này! Ta siết chặt quả đấm, hung ác vọt vào phòng bếp, chỉ là đi vào lập tức trợn tròn mắt, lạnh đến buồn nôn, làm sao ta lại quên mất, ta đã quen dùng ống dẫn khí than, đối với phòng bếp ở cổ đại...... Thật sự là vô cùng không tinh thông lắm. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt làm món canh trứng cà chua mà ta thích ăn nhất, nhưng nhìn món canh vô cùng đơn giản này, lại nhìn sườn kho mà Lỗ Á nấu một chút, người ta có hàm lượng kỹ thuật, còn ta thì...... Ai, xong đời, hoàn toàn không có biện pháp đặt lên bàn cân.
Ta lập tức ủ rũ cúi đầu, a a a, người ta không sống được...... Lúc bưng canh trứng cà chua còn có món sườn kho thơm ngào ngạt của bạn Lỗ Á tới trước mặt Hạ Hầu Du, ta bắt đầu cực độ tự ti cộng thêm tự giận mình. Ô ô, Hạ Hầu Du tên khốn kia, chẳng lẽ thật thích tên Lỗ Á biết nấu ăn này, ta không muốn đâu.
Người ta đưa một vị đại hiệp trở về là để Hạ Hầu Du ghen, chứ không phải vì để cho ta tự ghen á..., ta khóc......
Phải làm gì đây? Bỗng nhiên tình yêu, lọt vào trong nguy cơ......
- Hắc điếm: Quán Trọ Giết Người Cướp Của
- không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì: tương tự câu tự vạch áo cho người xem lưng
- bình chân như vại: Vững lòng, yên trí, không lo gì thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng, hoảng sợ.
"Ta đương nhiên biết là không tốt, nhưng mà vấn đề bây giờ là làm thế nào để ngăn cản hắn lại đây?" Ta nổi vạch đen, đối mặt với một người vừa muốn làm đầu bếp lại muốn làm đại hiệp, vị hiệp khách có tính tình còn côn đồ hơn cả lưu manh này, chúng ta thật sự có thể ngăn cản sao?"
“Ặc, chẳng lẽ nàng sợ hắn à?" Hạ Hầu Du nháy nháy mắt, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì*(2)."Làm ơn, có thể không sợ sao? Ngươi nhìn dáng vẻ của hắn một chút đi, ta cảm thấy bây giờ chúng ta mà đi xuống khách điếm, thì tám phần mười là sẽ bị ông chủ và hộ viện cho rằng chúng ta là đồng bọn của hắn, tới cướp bóc, lỡ như bị quan phủ bắt lại, còn để người ta biết được thân phận của chúng ta, đó không phải là rất đáng sợ sao?" Trời ạ, không cách nào tưởng tượng được phản ứng của người ta khi thấy Vương gia và thổ phỉ hợp tác cướp cửa tiệm của người ta, bọn họ tám phần sẽ rất khủng hoảng, cho là hoàng tộc chúng ta đã nghèo đến nông nỗi phải giành money với người dân, sau đó lòng người tan rã, tinh thần xuống thấp, sau đó nữa là cả nước đại loạn...... Ặc, ta nghĩ nhiều rồi.
Nhưng tóm lại, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Ta cực kỳ buồn bực vỗ đầu, trời ạ, tại sao ở đâu ta cũng gặp phải chuyện bt như vậy chứ? Chẳng lẽ nói trời sanh ta có năng lực trêu chọc phiền toái sao? Phi phi phi, còn lâu ta mới thừa nhận đấy: "Ặc, được rồi, theo như lời nói của người này, ta cảm thấy chúng ta vẫn đừng đi cản trở thì hơn, tiếp tục ăn cơm thôi." Tiểu nhi tử chợt cười ôn hòa, bình chân như vại*(3) mở miệng: "Nếu như nói, vị bạn học Lỗ Á kia thật sự có bản lãnh, chúng ta vừa vặn có thể tiết kiệm tiền vốn, không chừng còn có thể giữ lại để làm một số việc vặt giúp cho chúng ta, chúng ta cũng không mất mát gì; nếu như nói bạn học Lỗ Á kia làm không được, chúng ta chỉ có thể thừa cơ chạy đi, mau chóng bỏ vị hiệp khách đầu bếp biến thái này lại, nàng xem như vậy được không?" Hạ Hầu Du hết sức chăm chú mở miệng. Ta vô cùng tán thưởng nhìn tiểu nhi tử, trời ạ, người này quả thực là thiên tài làm ăn không không cần vốn, phương pháp nguy hiểm như vậy cũng có thể nghĩ ra được, thật sự là quá...... Grandet, quả nhiên có đầu óc buôn bán, ý tưởng kéo hắn ra ngoài làm ăn của ta quả thật là hoàn toàn chính xác, không nói thật sự là quá lãng phí. Vì vậy ta rất sùng bái nhìn Hạ Hầu Du gật đầu một cái: "Du, ngươi thật thông minh." Ta tiếp tục cảm thán.
Tiểu nhi tử hả hê vểnh cái đuôi hồ ly lên, dương dương hả hê nhìn ta: "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút xem ta là ai, chỉ là, Phiêu Phiêu yêu dấu, có phải nàng nên cho ta một chút khen thưởng hay không?" Tiểu nhi tử nháy mắt, sáng long lanh không có ý tốt nhìn ta.
Ta không tiếng động chửi bới tiểu nhi tử khốn kiếp ở trong lòng, nhưng mà vẫn là rất phối hợp đi đến hôn người nào đó một cái. Mỹ nhân kế, không cần uổng phí, hơn nữa, dù sao về sau người này sống là người của ta chết là quỷ của ta, sao ta không thể hôn một cái được? Tiểu nhi tử cực kỳ hạnh phúc ôm ta, sau đó chúng ta coi như không nghe thấy tiếng thét khủng bố truyền đến từ dưới lầu mà tiếp tục ăn cơm, Lỗ Á quả nhiên là một nhân tài, trời sinh đối với thời hiện đại mà nói tuyệt đối là nhân tài ưu tú trong giới xã hội đen, không thì cũng là loại người sẵn lòng mời chào chủ nghĩa khủng bố, vô cùng có tinh thần lưu manh và chấp nhất, không đạt được mục tiêu sẽ không bỏ qua, tiếp tục “binh binh bàng bàng" dọn dẹp hết đám người cản trở con đường đầu bếp của hắn.
Amen, chủ nhân của tiệm này ạ, ta sẽ cầu nguyện cho ngài, Đoạn Phiêu Phiêu ta tuyệt đối là một lương dân, tuyệt đối không có liên quan tới loại chuyện như vậy, nhiều lắm là muốn nhân cơ hội này để chiếm một món lời nhỏ thôi, trừ cái đó ra thì không còn ý niệm tà ác nào khác nữa. Cho nên, đợi đến thời khắc ác hữu ác báo tới, mời các người đi tìm đúng vị chủ nợ của mối thù này.
Sau khi ở trong lòng hung hăng cầu nguyện một phen xong, liền nghe thấy có người từ trên cầu thang đi lên đây. Ta và Hạ Hầu Du liếc mắt nhìn nhau, luôn sẵn sàng tùy thời chạy trốn. Chỉ là, đợi đến vị bạn học đang đi lên kia lộ mặt, chúng ta liền biết, khách điếm này là của chúng ta: "Cái đó, Phiêu Phiêu à, hơi tốn chút thời gian, ông chủ đã nói rồi, tặng miễn phí tiệm này cho ta, trước mắt hắn đã thu thập xong chăn nệm và dẫn theo tập thể già trẻ lên đường. Khụ khụ, còn nữa, về phần người làm trong tiệm, ta đã nối gót thương lượng với bọn họ, tiền lương như cũ, đối xử không thay đổi, tiếp tục ở lại làm việc, nếu như biểu hiện tốt, sau một tháng thử việc có thể tăng tiền lương cho bọn họ, hai vị cảm thấy thế nào?" Lỗ Á hắng giọng sảng khoái tinh thần công bố kết quả đàm phán. Lần nữa chứng minh, vị này quả nhiên rất không đủ tư cách làm hiệp khách, nhưng lại là một nhân tài buôn bán, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa này quả thật vô cùng tuyệt vời, làm cho người ta ca tụng không ngớt. Ta khoa trương trừng to mắt mà nhìn ý bảo Lỗ Á nói với những người làm trong khách điếm phải kính cẩn lễ phép với chúng ta, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Lỗ Á: "Lỗ Á, ta cảm thấy được ngươi có tư chất kiêu ngạo của người quản lý rồi đó." Ta nháy nháy mắt, cá nhân cho rằng cương vị công tác này rất thích hợp với bạn học Lỗ Á của chúng ta, người này thật tài tình, làm đầu bếp tương đối lãng phí: "Không sai, Lỗ Á, hoặc là ngươi cũng có thể vừa nấu ăn vừa kinh doanh." Hạ Hầu Du ôm ta, cũng có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà hiển nhiên là trấn định hơn ta, người này, tám phần đã sớm ngờ tới Lỗ Á có thể giải quyết được tất cả, đều là nhân tài giang thương như nhau, quả nhiên tương đối có thể hiểu nhau không cần nói, thấy không, cả quyền lực của tầng lớp quản lí cũng vui lòng trao truyền rồi: "Không cần, mục tiêu cuộc sống của ta là làm một đầu bếp vĩ đại." Kết quả là Lỗ Á rất phách lối trực tiếp từ chối: "Thế nào hai vị, bây giờ đã có khách điếm rồi, có muốn mướn ta làm đầu bếp hay không, các người nói một câu thôi." "Đúng vậy, Đúng vậy đó, hai vị chủ nhân, rốt cuộc có muốn tiếp tục kinh doanh khách điếm của chúng ta nữa không, các ngài đừng lừa dối tiểu nhân nữa." Mọi người từ cổ đại đến hiện đại đều giống nhau, thất nghiệp là một vấn đề đáng sợ, thấy không, một đám tiểu nhị bắt đầu khẩn trương rồi. Ta ngó ngó Hạ Hầu Du, hỏi hắn, làm thế nào? Hạ Hầu Du cũng hơi nhíu mày, sau đó nhíu mày nhìn Lỗ Á: "Cái đó, ông chủ trước đã làm xong thủ tục chưa?" Nếu chưa thì chính là phạm pháp, hồ ly đúng là hồ ly, chuyện này mà cũng nghĩ tới: "Dĩ nhiên, ta làm việc ngươi yên tâm." Lỗ Á ra vẻ lấy một bức thư chuyển nhượng tài sản mà ông chủ trước đã để lại từ trong túi áo ra, sau đó không nhịn được gõ gõ cái bàn: "Ta nói, ngươi có phải là nam nhân không vậy, nếu là nam nhân thì quyết định nhanh chút, làm gì mà lề mề như thế?" Bạn học Lỗ Á nổi đóa: "Ặc, không phải như vậy mà." Khóe miệng ta co giật nhìn Lỗ Á: "Lỗ Á, ngươi vẫn chưa rõ sao? Không phải ta và Du không thể ra quyết định, mà là vì chỉ có món đồ trên tay ngươi mới có thể quyết định thôi, bây giờ bọn ta làm gì cũng được, nhưng mà, ngươi đã chiếm được quyền sở hữu của tiệm cơm này, khách điếm này là của ngươi, cho nên, không cần hỏi ý kiến của bọn ta nữa." Mặc dù ta cũng muốn làm một gian thương, thế nhưng loại chuyện tu hú chiếm tổ chim khách này, ta không làm được."Mẹ nó, lão tử phải nói mấy lần nữa ngươi mới hiểu được. Ta cảm thấy hứng thú với phòng bếp ở đây, ngươi trả tiền lương hợp lý cho ta, thỉnh thoảng để cho ta đi cướp của người giàu giúp người nghèo khó, trên căn bản loại chuyện như vậy đều làm buổi tối, sẽ không ảnh hưởng công việc, sắp xếp chỗ ở cho ta, ta làm việc cho ngươi, chính là như vậy, ok?" Lỗ Á không nhịn được gõ gõ cái bàn, hung tợn mở miệng. Ta run lên, lập tức trốn sau lưng của tiểu nhi tử, ô ô ô, đầu năm nay làm sao còn có người bức người nhà làm ông chủ chứ. Ghét, ta muốn nhân quyền của ta. Tiểu nhi tử ngược lại bình chân như vại: "Ừm, như vậy bây giờ ngươi đến phòng bếp, làm thử hai món ăn sở trường xem, nếu như tài nấu nướng vượt qua kiểm tra của bọn ta thì đương nhiên là không có vấn đề, thuận tiện xuống lầu báo cho những tiểu nhị trong trướng phòng đi làm công việc của mình đi, ngươi đã hứa với bọn họ nên chỉ cần bọn họ làm được như vậy, ta sẽ trả tiền, còn nữa, sau khi đến trướng phòng báo cho lữ khách xong thì cầm sổ sách đến cho ta, ta phải xem trước một chút việc kinh doanh của khách điếm này còn có thể tiếp tục được nữa không. Lỗ Á, vậy trước làm phiền ngươi rồi." Hạ Hầu Du chỉ chỉ món ăn trên bàn, sau đó khẽ mỉm cười.
Hai mắt Lỗ Á lập tức tỏa ánh sáng: "À, không thành vấn đề, chờ ta nha." Nói xong, người nọ lập tức tinh thần sáng láng đi xuống làm việc.
Ta than thở: "Thật đúng là trời sinh mệnh khổ mà, thật không dễ dàng." "Ừ, xem ra đúng là như vậy." Hạ Hầu Du gật đầu một cái, vẻ mặt tự nhiên: "Chỉ là nói chuyện cũng tốt, chúng ta tiết kiệm tiền vốn, một vốn bốn lời. Hơn nữa, xem ra cũng không cần đi mua căn phòng, chờ sau khi khách ít đi chúng ta sẽ đi xem cơ cấu của khách điếm này một chút." Hạ Hầu Du soi mói quan sát bố cục nơi này, ta bĩu môi, muốn chết, người này sẽ không phải muốn thay đổi nơi này trở nên tráng lệ như vương phủ đi.
"Ừm, xem ra nơi này có vẻ hơi cũ một chút, ở lâu sẽ không thoải mái, một lát phải thực hành kế hoạch cải tạo mới được." Quả nhiên không ngoài dự đoán, tiểu nhi tử đã đánh chủ ý này. Ta lập tức vô lực, quay mặt của tiểu nhi tử lại, nghiêm trọng cảnh cáo: "Hạ Hầu Du, ngươi bình thường một chút cho ta, đừng để nơi này giống như vương phủ của ngươi, dù sao bây giờ chúng ta cũng là dân thường, biết không?"; "Dân thường là nàng, còn ta là Vương Gia." Kết quả tiểu nhi tử rảnh rang nói lại ta một câu, hại ta thiếu chút nữa hộc máu, tên khốn kiếp này.
Thôi, dù sao người tiêu tiền cũng không phải là ta, đến lúc đó bị ăn trộm tới thăm cũng đừng trách ta, hừ. Ta quay đầu sang chỗ khác, kết quả, Lỗ Á vừa đúng lúc lên lầu, mang theo hai đĩa món ăn nóng hổi, ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi đã làm à?"
"Không sai, thử một chút xem." Lỗ Á vô cùng kiêu ngạo giống như không phải hắn đang nấu cơm, mà là tướng quân đánh thắng trận trở về vậy.
Ừm......" "Ta nhìn hai đĩa thức ăn có đủ màu sắc và hương vị, rồi nháy mắt trao đổi ánh mắt với Hạ Hầu Du, cuối cùng Hạ Hầu Du cũng cầm đũa lên, vô cùng cẩn thận nếm thử một miếng, sau đó chợt vỗ bàn đứng lên, vỗ bả vai của Lỗ Á kêu to: "Lỗ Á, đầu bếp chính của tiệm chúng ta chính là ngươi." Nói xong, hắn lập tức ngồi xuống, mắt cực kỳ lóe sáng, động tác vô cùng nhanh chóng, từng phút đồng hồ, giống như Phong Quyển Tàn Vân, tất cả món ăn trên bàn đều bị càn quét sạch sẽ. Ta giương mắt mà nhìn nhìn thái độ trước sau giống như có hai Hạ Hầu Du, không phải chứ, dễ dàng lấy lòng như vậy sao?
Chẳng lẽ nói, thật ăn ngon như vậy?"Ngươi...... Xác định sao?" Ta kéo kéo y phục của Hạ Hầu Du, nhỏ giọng hỏi."Không sai, ăn quá ngon." Hạ Hầu Du nhìn Lỗ Á giống như nhìn thần tượng, cả ánh mắt và gương mặt đều là sùng bái: "Thật không nghĩ tới có thể làm ra thức ăn ngon như vậy, Lỗ Á, vì sao ngươi lại là nam nhân, nếu như ngươi là nữ nhân, ta lập tức cưới ngươi về nhà."
Mẹ nó, tiểu tử phản bội này, hai phút trước vẫn còn nói Phiêu Phiêu ta yêu nàng, bây giờ lại có thể phát biểu tuyên ngôn muốn kết hôn với người ngoài? Sắc mặt ta lúc trắng lúc xanh, lập tức giận đến vỗ bàn: "Không phải là nấu cơm sao? Đáng chết, Lỗ Á, ta đấu với ngươi." Dầu gì người ta cũng là một người phụ nữ tốt lên được phòng khách xuống được phòng bếp ở hiện đại, tại sao có thể bị không bằng mốt nam nhân được? Đây là tổn thương rất nặng tới lòng tự ái của phái nữ.
Không được, ta muốn lấy lại tự ái của ta, Hạ Hầu Du, ngươi chờ đó cho ta. Nói xong, ta vỗ thật mạnh lên bàn một cái, xách Lỗ Á lên, sau đó chạy như bay xuống lầu, hoàn toàn quên chúng ta là chiếm đoạt quán rượu sau đó tới làm ông chủ. Hiện tại trong lòng ta chỉ có một ý niệm đó là đánh bại Lỗ Á, Hạ Hầu Du là của ta, tại sao hắn có thể muốn cưới người khác được?Hứ!
Lỗ Á vô tội bị ta một đường kéo đi xuống lầu, mà cái đuôi hồ ly của Hạ Hầu Du cũng bắt đều vễnh lên cười híp mắt nhìn ta, lắc đầu vẫy đuôi mỉm cười: "Phiêu Phiêu, nàng muốn nấu cơm cho ta ăn, người ta thật mong đợi." Tên khốn kiếp này! Ta siết chặt quả đấm, hung ác vọt vào phòng bếp, chỉ là đi vào lập tức trợn tròn mắt, lạnh đến buồn nôn, làm sao ta lại quên mất, ta đã quen dùng ống dẫn khí than, đối với phòng bếp ở cổ đại...... Thật sự là vô cùng không tinh thông lắm. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt làm món canh trứng cà chua mà ta thích ăn nhất, nhưng nhìn món canh vô cùng đơn giản này, lại nhìn sườn kho mà Lỗ Á nấu một chút, người ta có hàm lượng kỹ thuật, còn ta thì...... Ai, xong đời, hoàn toàn không có biện pháp đặt lên bàn cân.
Ta lập tức ủ rũ cúi đầu, a a a, người ta không sống được...... Lúc bưng canh trứng cà chua còn có món sườn kho thơm ngào ngạt của bạn Lỗ Á tới trước mặt Hạ Hầu Du, ta bắt đầu cực độ tự ti cộng thêm tự giận mình. Ô ô, Hạ Hầu Du tên khốn kia, chẳng lẽ thật thích tên Lỗ Á biết nấu ăn này, ta không muốn đâu.
Người ta đưa một vị đại hiệp trở về là để Hạ Hầu Du ghen, chứ không phải vì để cho ta tự ghen á..., ta khóc......
Phải làm gì đây? Bỗng nhiên tình yêu, lọt vào trong nguy cơ......
- Hắc điếm: Quán Trọ Giết Người Cướp Của
- không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì: tương tự câu tự vạch áo cho người xem lưng
- bình chân như vại: Vững lòng, yên trí, không lo gì thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng, hoảng sợ.
Tác giả :
Vân Túy Vũ