Thái Giám Đại Quan
Chương 1
Hắn kiêu ngạo bước vào thanh lâu, ánh nhìn phong lưu quét mọi ngóc ngách. Nhận ra miếng ngọc bội đắt giá đang khẽ đung đưa theo từng bước đi của hắn, vị tú bà đầy kinh nghiệm vội vàng đả đưa dẫn tới hai cô nương khi thấy Lăng Lam và hắn đi cùng nhau.
- Gọi mười cô nương đẹp nhất tới! Vị huynh đệ ta hiện đang rất cần nữ nhân!- Hắn cười gian xảo, nháy mắt với nàng.
Dáng điệu mệt mỏi, Lăng Lam khẽ thở dài:
- Người đừng trêu nô tài nữa. Người thừa biết tiểu nhân thuộc cái dạng gì…
Tiếng cười hắn sang sảng vang vọng khắp thanh lâu, rồi hắn thì thầm gì đó với tú bà mà nàng chẳng thèm để tâm, chỉ đảo mắt ngắm nhìn mê mẩn những nữ tử phục sức sặc sỡ đang tiếp khách nhân.
Tú bà dẫn cả hai tới một phòng rộng sực nức nước hoa, ngọn nến cháy đỏ cho dù đang giữa thanh thiên bạch nhật, bà ta phe phẩy chiếc khăn tay thêu diêm dúa:
- Hai vị đại gia xin hãy đợi một lát, các cô nương sẽ tới hầu hạ ngay.- Tiếp tới liền nở một nụ cười choét môi đỏ khiến Lăng Lam không khỏi kinh hãi. Tại sao dung nhan cỡ này lại là chủ thanh lâu bậc nhất Kinh Thành được nhỉ?
Hắn quàng tay qua vai nàng, ánh mắt giễu cợt, cười tới nghiêng ngả:
- Ngươi đúng là số đen đủi. Chưa kịp nếm mùi hồng trần đã bị “xoẹt" đi mất.
- Hoàng thượng.- Lăng Lam cười đểu.- Nô tài tự biết phận mình thái giám là khổ, khỏi cần Ngài nhắc nhở. Nhưng mà Ngài hay tới thanh lâu như vậy, đêm đêm lại có các nương nương thị tẩm, chỉ sợ dù Hoàng thượng ngài chưa bị “xoẹt" như tiểu nhân thì cũng sớm muộn bất lực không dùng nổi.
- Ô.- Mắt hắn sáng lên.- Miệng lưỡi tiểu tử ngươi thật không vừa! Đúng là được ta đào tạo từ nhỏ có khác!
Nàng liếc nhìn hắn, vứt cánh tay đang quàng trên vai mình xuống, ngồi xuống rót ly trà cho bản thân, giọng điềm đạm nhưng trong lòng chỉ muốn chém hắn một nhát:
- Cái đó chẳng biết Ngài dạy nô tài hay nô tài dạy ngài?
Hắn đang định mở miệng nói tiếp thì cửa phòng mở vội vã, ùa vào là những nữ nhân xinh đẹp tự động xếp hàng cho hai người chọn.
Vừa nhìn thấy tướng mạo của Hoằng Lịch, khuôn mặt các cô nương đã đỏ ửng, tay túng quẫn vo vê chiếc khăn lụa, mắt lúng liếng ngước lên nhìn hắn một cái, thấy hắn đang nhìn mình cười thì hồn đã siêu, phách đã lạc, mặt ngu ngơ như vừa trúng phải mê hồn hương.
Trong đám đó, nàng nhận ra một nửa non cũng đang mình nhìn với loại ánh mắt thèm thuồng, chỉ hận không thể lao ngay tới chồm lên chiếm lĩnh nàng khiến Lăng Lam giật mình thảng thốt, vội vã tránh né ánh mắt của họ, lúi húi lấy khăn tay ra chấm mồ hôi hột.
- Cô nương nào thích ta thì tới ngồi vào lòng ta, còn ưng hắn thì cứ tới mà xâu xé.- Giọng hắn gian tà, liếc Lăng Lam đầy nét cười giảo hoạt.
Lập tức, một lực lượng hùng hậu các cô nương lao tới phía hắn và nàng. Nhanh như cắt, một cô nương mạnh bạo ngồi lên đùi nàng rồi châm tửu, chuốc li rượu nồng. Nàng khóc không ra nước mắt, thầm oán sao nữ tử thanh lâu lại mạnh bạo đến thế, chẳng lẽ tướng nàng giả trang giống tiểu thư sinh yếu ớt nên khiến các cô nương ấy thấy mới lạ, liền nổi hứng thú?
Thấy bộ dạng như gặp phải cọp của Lăng Lam, Càn Long cười càng khoái trá, vừa ôm mỹ nhân trong tay vừa liếc nàng kiểu như xem tuồng miễn phí giải khuây vậy.
Bên cạnh đó, những cô nương mạnh dạn đang dò tay vào gáy, cổ,… thậm chí có người bạo hơn đang nhắm tới tới cạp quần của nàng. Hoảng loạn, Lăng Lam đứng bật dậy, làm đổ cái ghế gỗ ra đất, khuôn mặt nàng đỏ bừng, vội vàng chạy khỏi căn phòng toàn xuân sắc. Quyết không để nàng thoát thân một cách dễ dàng, các cô nương vội vã đuổi theo, vươn vuốt muốn tóm nàng. Chiếc áo ngoài của Lăng Lam bị họ túm, lột ra nhanh chóng, đai lưng cũng nhanh chóng bị lột. Cho dù Lăng Lam có giãy dụa thế nào cũng làm sao đọ nổi với sức lực mười cô nương đang hừng hực? Nàng bấu móng tay vào thành cửa bám chắc, lệ thầm rơi trong lòng, ước ao tự do ngoài kia, trên thân chỉ còn bộ quần áo trắng dài mặc bên trong.
Có vẻ đã hết hứng xem vở kịch nàng đang diễn, Càn Long mới cất giọng:
- Các mỹ nhân thôi hãy tha cho y. Ra đây đại lão gia ta sẽ chiều tất cả!
Tiếp theo là tiếng cộp một nhát. Một thỏi vàng kim đặt lên bàn. Các cô nương thấy rõ ràng hắn sẵn sàng chi tiền hơn nàng liền ùa về hắn, ngậm ngùi buông tha Lăng Lam.
Hốt hoảng và cũng thêm phần bất ngờ vì được tha, Lăng Lam nhanh chóng khoác áo ngoài, cài thắt lưng rồi chuồn thẳng. Lòng tấm tức rủa hắn lao lực về chầu tiên tổ luôn cho hoàng triều này tuyệt tôn!
Ngồi ở cửa thanh lâu thưởng trà chờ cho hắn “xong việc", nàng kéo cái mũ lữ khách sụp xuống thêm chút nữa khi nhận ra tấp nập nơi này chính là những mệnh quan triều đình. Thật là thú vị, trên dưới Thanh triều đều tới Vạn Hoa lâu này, mà mỹ nhân đệ nhất thì chỉ có duy nhất một nữ tử tên Hà Tam Cô. Từ hoàng thượng cho tới quan tam phẩm đều dùng chung một người đàn bà. Quả nhiên là một nét đặc sắc được lưu giữ từ thời cổ chí kim!
Đang ngồi mân mê ly trà, đột nhiên nàng thấy người mình bứt rứt, nóng hừng hực, ánh mắt vô thức lướt trên thân thể những tráng sĩ đang phi ngựa trên đường…
Xuân dược! Lăng Lam hoảng hốt. Tại sao nàng lại không nghĩ tới việc ấy? Trong trà của thanh lâu chẳng khi nào thiếu thứ ấy! Trời hỡi!!!!
Lăng Lam thở hổn hển, muốn khóc nhưng lại không ra nước mắt, cố cầm cự, run lẩy bẩy tới y quán gần nhất. Nhìn thấy nàng, thầy lang hừ một tiếng khinh miệt nhưng vì ngân lượng nên vẫn miễn cưỡng đưa thuốc giải. Vơ lấy như gặp vàng, nàng nhai nhai đám thuốc bốc mùi trong miệng. Tác dụng giải dược rất rõ, Lăng Lam từ từ thấy tâm trí mình bình ổn lại. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lả người ngồi trượt xuống ghế, thân thể không còn chút sức lực. Tên hoàng thượng chết tiệt! Đã không được hưởng xuân sắc thì chớ, hắn lại còn hại nàng nông nỗi này!
Sau khi phục hồi, Lăng Lam trở về quán ăn đối diện thanh lâu chờ hắn, miệng lẩm bẩm tiếp tục rủa xả.
Cuối cùng, sau chục cuộc thác loạn diễn ra trong hàng tá canh giờ, Càn Long cũng xộc xệch rời khỏi phòng, ra cửa nhìn Lăng Lam cười toe như kẻ ngốc.
- Ngài chắc thỏa mãn lắm rồi?- Nàng tươi tỉnh nói, tay cần mẫn chỉnh lại quần áo cho hắn.
- Hiển nhiên.- Hắn sảng khoái nói, rồi bất chợt nhìn nàng thở dài giễu cợt.- Còn ngươi chắc đau đớn lắm. Muốn mà không được?!
- Nô tài khác Người, hoàng thượng ạ.- Nàng nói nhỏ chỉ đủ để Càn Long nghe thấy.- Vì đã “xoẹt" nên chẳng còn cái ham muốn ấy nữa. Mục đích của việc “xoẹt" là vậy mà.- Dứt lời liền khuyến mãi cho hắn thêm một cái nháy mắt.
- Ôi, thật tội nghiệp cho ngươi.- Giọng hắn vờ thương cảm nhưng ánh mắt rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Nhếch nửa miệng, Lăng Lam mở lời:
- Nếu Người đã đau xót cho nàng tới thế, hay ngài cũng “xoẹt" đi để chúng ta cùng đồng cảm?
Càn Long trợn tròn mắt nhìn nàng khiến Lăng Lam bừng tỉnh, tay đang dừng trên khuy áo của hắn lập tức run run. Không hiểu nàng ăn phải gan hùm phổi báo gì mà lại rủa quân vương một nước thành hoạn quan… Quyền sinh quyền sát với vận mệnh nào đều nằm trong tay hắn cơ mà, giờ thì hay rồi, chẳng biết có được thấy bình minh ngày mai?
Thực ra thì đây không phải lần đầu Lăng Lam có ý nghĩ ấy, nhưng hôm nay là lần duy nhất nàng lỡ miệng nói thẳng vào mặt hắn như vậy…
- Làm theo lời ngươi… thì nguy lắm.- Hắn có vẻ đăm chiêu, mày nhíu hẳn lại, những ngón tay dài đưa lên vuốt ve cái cằm trơn mịn. Lắm lúc nàng vẫn tự hỏi tại sao hắn như vậy mà cằm lại không lởm chởm râu dê nhỉ?- Vậy thì ta không thể giải tỏa nỗi lòng được nữa… – giọng hắn buồn bã như hắn đang tưởng tượng cái viễn cảnh ấy vào tương lai thật vậy.
Lăng Lam thở phào, nhẹ cả người. Hóa ra Càn Long không hề chấp nhặt với một thái giám nhỏ bé như mình. Lấy lại dũng khí, nàng lại tiếp tục:
- Nỗi lòng của ngài chỉ là chuyện chăn gối thôi sao?
- Giang san Trẫm trăm họ ấm no, đâu khiến kẻ làm nàng tớ cho dân như Trẫm cần phiền lòng. Việc nguy cấp chính là thái hậu cứ thúc giục lập hoàng tôn trong khi ngôi vị lục cung hiện nay vẫn còn trống. Hoàng hậu thứ hai của ta thật là yểu mệnh quá, mới được có mấy năm vậy mà.
Hắn thở dài, nàng thấy thương thương bèn khuyên nhủ:
- Nô tài thấy người cũng nên chọn một quý phi mà lập hoàng hậu đi thôi…
- Cái đó khó!- Hắn nhíu mày, giọng nghiêm trọng.- Mấy phi tần ấy nông cạn lắm, sao có thể là mẫu nghi thiên hạ?
- Hoàng thượng…- Tới phiên nàng bất bình thay cho các vị nương, cũng nên nói tốt vào câu vì dù sao nàng cũng từng được họ thưởng cho không ít ngân lượng. Cái này gọi là “có đi có lại mới vừa lòng nhau".- Người nói vậy có hơi quá đáng không? Các nương nương đều là con cháu Bát Kì, lại được tuyển chọn kĩ lưỡng, xuất thân vốn là tiểu thư của quan lại triều đình. Cớ gì mà lại nông cạn? Vả lại Người cứ gọi họ thị tẩm xong thì lại đuổi về, chẳng khi nào chịu tìm hiểu tâm tư suy nghĩ họ, vậy nói họ nông cạn có phải hơi hấp tấp?
- Tiểu tử ngu muội này!- Hắn kí vào đầu Lăng Lam một nhát khiến nàng phải đưa tay lên ôm cái trán trọc, mắt phiếm hồng vì đau. – Ngươi quên mất đại nội mật thám của Trẫm rồi sao?
- Người phái đại nội mật thám giám sát các nương nương?- Nàng mở lớn hai tròng mắt nhìn hắn. Vậy… Càn Long có cho người đi điều tra nàng không?
- Vậy ngươi nghĩ bọn chúng nhàn rỗi lắm chắc?- Nụ cười hắn nhếch lên, gian xảo không tả. Ôi, sao nhìn tiên hoàng ngày trước đều thấy sự tinh anh sáng ngời, còn hắn là con trai Ngài lại chỉ phát quang độc chữ “Gian"? Cái gì là “hổ phụ sinh hổ tử" kia chứ?
- Hồi cung thôi!- Tiếng hắn sảng khoái vang lên bên tai. Lăng Lam cúi người “dạ" nhỏ một tiếng rồi lẽo đẽo theo hắn, đầu mông lung suy nghĩ không ngừng.
–o0o—
- Lăng ca ca!!!!
Châu cách cách nhảy chồm tới ôm chầm lấy Lăng Lam từ phía sau khiến người nàng nghiên ngả, chiếc mũ thái giám trên đầu liền rơi xuống đất. Lăng Lam quay đầu lại, cười hiền với nàng:
- Cách cách, Người tới thăm hoàng thượng sao?
- Ôi trời, huynh ấy thì cần gì thăm. Muội tới thăm Lăng ca kìa.
Nàng nở nụ cười xinh đẹp như tiên nữ, ẩn dưới hàng mi dày là một đáy mắt không vướng chút bụi phàm. Châu cách cách nhìn Lăng Lam với vẻ mặt say sưa, với tay lấy táo gặm hồn nhiên trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Xoạch. Càn Long thu quạt lại, gõ gõ vài nhịp xuống chiếc bàn đá, chân nọ vắt lên chân kia, trêu ghẹo muội muội mình:
- Ngọc Châu à, ta nghĩ nếu Lăng công công không phải thái giám, chắc muội đã tuyển y thành phò mã của mình rồi?
Châu cách cách đỏ bừng hai má. Trong phút chốc lấy lại tự tin, ngước đôi mắt tơ nhìn Lăng Lam rồi thở dài phán:
- Nhìn huynh có ở góc độ nào… cũng không giống một hoạn quan…
Lăng Lam giật mình, cố gắng không để sự sợ hãi lộ ra trong mắt, khuôn mặt thản nhiên không không trả lời câu cảm thán của Châu cách cách.
Quả nhiên, Càn Long liếc mắt nhìn nàng. Đôi mắt hắn lướt ngang dọc dò xét trong đáy mắt nàng, trên từng đường nét nhỏ của cơ thể Lăng Lam. Được một lúc, hắn đưa ly trà lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ rồi vui vẻ ôn lại chuyện xưa:
- Nhớ ngày trước Trẫm gặp ngươi lần đầu tiên ở chợ nô lệ. Ngươi rách rưới bẩn thỉu, lại còn bị xích trông chẳng có chút tự tôn, vậy mà lại dám trừng mắt nhìn Trẫm.
- A ha ha…- Nàng cười chữa ngượng.- Chẳng phải vì vậy nên Người mới đem tiểu nhân về Tử Cấm Thành sao?
- Tiểu tử ngày ấy đã lớn tới từng này rồi…- Hắn vỗ vỗ vai nàng lẩm bẩm.- Mới đó mà đã sáu năm rồi…À, ngươi nói tại sao lại lưu lạc tới chốn ấy đó nhỉ?
- Người quên rồi sao? Phụ mẫu nô tài vốn là nông dân, bị cường hào cướp đất rồi phải đi làm thuê, tiếp đến lại bị bảo kê phá quán, mẫu thân ốm nặng, phụ thân đau khổ, chẳng mấy chốc mà cả hai lâm chung. Tiểu nhân hồi đó mới là một tiểu tử hơn mười tuổi, vì đói bụng mà ăn trộm một chiếc bánh bao. Bị chủ quán bắt được, đánh đập rồi xích lại đem tới chợ người bán. Vậy là nô tài gặp người.
Lăng Lam thuật lại sự tình cho hắn, trong giọng cố bỏ chút chua xót kiểu như nhập tâm vào quá khứ. Thấy biểu hiện thương xót của Châu cách cách, nàng đắc ý nghĩ mình đã diễn đại thành công!
- Lăng ca…- Châu cách cách nói, đưa tay chạm vào má Lăng Lam, đôi mắt đã hơi mọng nước-… huynh thật khổ sở quá…
Tránh né những ngón tay mượt mà của nàng, Lăng Lam cười trừ:
- Nhưng nay đã khá hơn rồi…
Hơi ngượng vì bị Lăng Lam tránh, nàng rụt tay lại, ngại ngùng nói:
- Vậy thì tốt…
- Hắn không thích động chạm nữ nhân, hoàng muội của ta à.- Tên hoàng đế nhắc nhở, cười thích thú. Lăng Lam trong lòng thầm khó chịu, Càn Long lại còn cười nhạo chính muội muội ruột thịt của mình!
Đứng dậy chậm rãi, Ngọc Châu hơi tái mặt, cáo từ rồi trở về cung của mình, nàng bước nhanh khỏi những khóm hoa xinh đẹp đang nở rộ khoe sắc, đưa khăn tay lên chấm nơi khoé mắt. Trước khi bóng nàng khuất hẳn, tên hoàng đế nhẫn tâm còn nói vọng theo:
- Hoàng muội, chuyện kén phò mã, hãy quyết định nhanh lên nhé!
Từ đằng xa, Lăng Lam cũng có thể nhận thấy nàng giật mình đứng lại, đánh rơi khăn tay rồi bước thật nhanh muốn thoát xa khỏi hắn như trốn khỏi ma quỷ…
Gió thổi hiu hiu lay động vài chiếc lá, Càn Long đột nhiên thở dài, nhấp trà rồi lời thoát khỏi đôi môi ngọc ngà:
- Giá như ngươi không phải thái giám thì hay biết mấy…
Lăng Lam cười nhạt, mắt hướng tới những bông mẫu đơn kiều diễm trong Ngự hoa viên rồi hạ mắt nhìn vài khóm hoa dại lẩn khuất dưới chân loài hoa kiêu sa ấy. Một cơn gió lớn nổi lên, cánh hoa dại mỏng manh bị bứt ra, xơ xác bị gió cuốn đi…
Hừ, không phải vì hắn, nàng đã không phải làm thái giám…
Rốt cục là hoa đã đến lúc tàn hay hoa tàn vì gió??
Chú thích:
- Mộc hồ: Tượng hồ li bằng gỗ.
- Càn Long đã lập hoàng hậu một năm sau khi lên ngôi là Phú Sát Thị (kém Càn Long 5 tuổi, kết duyên khi bà mới mười một). Càn Long có hai hoàng hậu, sau khi cả hai đều mất sớm đã không phong vị hoàng hậu cho người nào nữa.
- Gọi mười cô nương đẹp nhất tới! Vị huynh đệ ta hiện đang rất cần nữ nhân!- Hắn cười gian xảo, nháy mắt với nàng.
Dáng điệu mệt mỏi, Lăng Lam khẽ thở dài:
- Người đừng trêu nô tài nữa. Người thừa biết tiểu nhân thuộc cái dạng gì…
Tiếng cười hắn sang sảng vang vọng khắp thanh lâu, rồi hắn thì thầm gì đó với tú bà mà nàng chẳng thèm để tâm, chỉ đảo mắt ngắm nhìn mê mẩn những nữ tử phục sức sặc sỡ đang tiếp khách nhân.
Tú bà dẫn cả hai tới một phòng rộng sực nức nước hoa, ngọn nến cháy đỏ cho dù đang giữa thanh thiên bạch nhật, bà ta phe phẩy chiếc khăn tay thêu diêm dúa:
- Hai vị đại gia xin hãy đợi một lát, các cô nương sẽ tới hầu hạ ngay.- Tiếp tới liền nở một nụ cười choét môi đỏ khiến Lăng Lam không khỏi kinh hãi. Tại sao dung nhan cỡ này lại là chủ thanh lâu bậc nhất Kinh Thành được nhỉ?
Hắn quàng tay qua vai nàng, ánh mắt giễu cợt, cười tới nghiêng ngả:
- Ngươi đúng là số đen đủi. Chưa kịp nếm mùi hồng trần đã bị “xoẹt" đi mất.
- Hoàng thượng.- Lăng Lam cười đểu.- Nô tài tự biết phận mình thái giám là khổ, khỏi cần Ngài nhắc nhở. Nhưng mà Ngài hay tới thanh lâu như vậy, đêm đêm lại có các nương nương thị tẩm, chỉ sợ dù Hoàng thượng ngài chưa bị “xoẹt" như tiểu nhân thì cũng sớm muộn bất lực không dùng nổi.
- Ô.- Mắt hắn sáng lên.- Miệng lưỡi tiểu tử ngươi thật không vừa! Đúng là được ta đào tạo từ nhỏ có khác!
Nàng liếc nhìn hắn, vứt cánh tay đang quàng trên vai mình xuống, ngồi xuống rót ly trà cho bản thân, giọng điềm đạm nhưng trong lòng chỉ muốn chém hắn một nhát:
- Cái đó chẳng biết Ngài dạy nô tài hay nô tài dạy ngài?
Hắn đang định mở miệng nói tiếp thì cửa phòng mở vội vã, ùa vào là những nữ nhân xinh đẹp tự động xếp hàng cho hai người chọn.
Vừa nhìn thấy tướng mạo của Hoằng Lịch, khuôn mặt các cô nương đã đỏ ửng, tay túng quẫn vo vê chiếc khăn lụa, mắt lúng liếng ngước lên nhìn hắn một cái, thấy hắn đang nhìn mình cười thì hồn đã siêu, phách đã lạc, mặt ngu ngơ như vừa trúng phải mê hồn hương.
Trong đám đó, nàng nhận ra một nửa non cũng đang mình nhìn với loại ánh mắt thèm thuồng, chỉ hận không thể lao ngay tới chồm lên chiếm lĩnh nàng khiến Lăng Lam giật mình thảng thốt, vội vã tránh né ánh mắt của họ, lúi húi lấy khăn tay ra chấm mồ hôi hột.
- Cô nương nào thích ta thì tới ngồi vào lòng ta, còn ưng hắn thì cứ tới mà xâu xé.- Giọng hắn gian tà, liếc Lăng Lam đầy nét cười giảo hoạt.
Lập tức, một lực lượng hùng hậu các cô nương lao tới phía hắn và nàng. Nhanh như cắt, một cô nương mạnh bạo ngồi lên đùi nàng rồi châm tửu, chuốc li rượu nồng. Nàng khóc không ra nước mắt, thầm oán sao nữ tử thanh lâu lại mạnh bạo đến thế, chẳng lẽ tướng nàng giả trang giống tiểu thư sinh yếu ớt nên khiến các cô nương ấy thấy mới lạ, liền nổi hứng thú?
Thấy bộ dạng như gặp phải cọp của Lăng Lam, Càn Long cười càng khoái trá, vừa ôm mỹ nhân trong tay vừa liếc nàng kiểu như xem tuồng miễn phí giải khuây vậy.
Bên cạnh đó, những cô nương mạnh dạn đang dò tay vào gáy, cổ,… thậm chí có người bạo hơn đang nhắm tới tới cạp quần của nàng. Hoảng loạn, Lăng Lam đứng bật dậy, làm đổ cái ghế gỗ ra đất, khuôn mặt nàng đỏ bừng, vội vàng chạy khỏi căn phòng toàn xuân sắc. Quyết không để nàng thoát thân một cách dễ dàng, các cô nương vội vã đuổi theo, vươn vuốt muốn tóm nàng. Chiếc áo ngoài của Lăng Lam bị họ túm, lột ra nhanh chóng, đai lưng cũng nhanh chóng bị lột. Cho dù Lăng Lam có giãy dụa thế nào cũng làm sao đọ nổi với sức lực mười cô nương đang hừng hực? Nàng bấu móng tay vào thành cửa bám chắc, lệ thầm rơi trong lòng, ước ao tự do ngoài kia, trên thân chỉ còn bộ quần áo trắng dài mặc bên trong.
Có vẻ đã hết hứng xem vở kịch nàng đang diễn, Càn Long mới cất giọng:
- Các mỹ nhân thôi hãy tha cho y. Ra đây đại lão gia ta sẽ chiều tất cả!
Tiếp theo là tiếng cộp một nhát. Một thỏi vàng kim đặt lên bàn. Các cô nương thấy rõ ràng hắn sẵn sàng chi tiền hơn nàng liền ùa về hắn, ngậm ngùi buông tha Lăng Lam.
Hốt hoảng và cũng thêm phần bất ngờ vì được tha, Lăng Lam nhanh chóng khoác áo ngoài, cài thắt lưng rồi chuồn thẳng. Lòng tấm tức rủa hắn lao lực về chầu tiên tổ luôn cho hoàng triều này tuyệt tôn!
Ngồi ở cửa thanh lâu thưởng trà chờ cho hắn “xong việc", nàng kéo cái mũ lữ khách sụp xuống thêm chút nữa khi nhận ra tấp nập nơi này chính là những mệnh quan triều đình. Thật là thú vị, trên dưới Thanh triều đều tới Vạn Hoa lâu này, mà mỹ nhân đệ nhất thì chỉ có duy nhất một nữ tử tên Hà Tam Cô. Từ hoàng thượng cho tới quan tam phẩm đều dùng chung một người đàn bà. Quả nhiên là một nét đặc sắc được lưu giữ từ thời cổ chí kim!
Đang ngồi mân mê ly trà, đột nhiên nàng thấy người mình bứt rứt, nóng hừng hực, ánh mắt vô thức lướt trên thân thể những tráng sĩ đang phi ngựa trên đường…
Xuân dược! Lăng Lam hoảng hốt. Tại sao nàng lại không nghĩ tới việc ấy? Trong trà của thanh lâu chẳng khi nào thiếu thứ ấy! Trời hỡi!!!!
Lăng Lam thở hổn hển, muốn khóc nhưng lại không ra nước mắt, cố cầm cự, run lẩy bẩy tới y quán gần nhất. Nhìn thấy nàng, thầy lang hừ một tiếng khinh miệt nhưng vì ngân lượng nên vẫn miễn cưỡng đưa thuốc giải. Vơ lấy như gặp vàng, nàng nhai nhai đám thuốc bốc mùi trong miệng. Tác dụng giải dược rất rõ, Lăng Lam từ từ thấy tâm trí mình bình ổn lại. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lả người ngồi trượt xuống ghế, thân thể không còn chút sức lực. Tên hoàng thượng chết tiệt! Đã không được hưởng xuân sắc thì chớ, hắn lại còn hại nàng nông nỗi này!
Sau khi phục hồi, Lăng Lam trở về quán ăn đối diện thanh lâu chờ hắn, miệng lẩm bẩm tiếp tục rủa xả.
Cuối cùng, sau chục cuộc thác loạn diễn ra trong hàng tá canh giờ, Càn Long cũng xộc xệch rời khỏi phòng, ra cửa nhìn Lăng Lam cười toe như kẻ ngốc.
- Ngài chắc thỏa mãn lắm rồi?- Nàng tươi tỉnh nói, tay cần mẫn chỉnh lại quần áo cho hắn.
- Hiển nhiên.- Hắn sảng khoái nói, rồi bất chợt nhìn nàng thở dài giễu cợt.- Còn ngươi chắc đau đớn lắm. Muốn mà không được?!
- Nô tài khác Người, hoàng thượng ạ.- Nàng nói nhỏ chỉ đủ để Càn Long nghe thấy.- Vì đã “xoẹt" nên chẳng còn cái ham muốn ấy nữa. Mục đích của việc “xoẹt" là vậy mà.- Dứt lời liền khuyến mãi cho hắn thêm một cái nháy mắt.
- Ôi, thật tội nghiệp cho ngươi.- Giọng hắn vờ thương cảm nhưng ánh mắt rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Nhếch nửa miệng, Lăng Lam mở lời:
- Nếu Người đã đau xót cho nàng tới thế, hay ngài cũng “xoẹt" đi để chúng ta cùng đồng cảm?
Càn Long trợn tròn mắt nhìn nàng khiến Lăng Lam bừng tỉnh, tay đang dừng trên khuy áo của hắn lập tức run run. Không hiểu nàng ăn phải gan hùm phổi báo gì mà lại rủa quân vương một nước thành hoạn quan… Quyền sinh quyền sát với vận mệnh nào đều nằm trong tay hắn cơ mà, giờ thì hay rồi, chẳng biết có được thấy bình minh ngày mai?
Thực ra thì đây không phải lần đầu Lăng Lam có ý nghĩ ấy, nhưng hôm nay là lần duy nhất nàng lỡ miệng nói thẳng vào mặt hắn như vậy…
- Làm theo lời ngươi… thì nguy lắm.- Hắn có vẻ đăm chiêu, mày nhíu hẳn lại, những ngón tay dài đưa lên vuốt ve cái cằm trơn mịn. Lắm lúc nàng vẫn tự hỏi tại sao hắn như vậy mà cằm lại không lởm chởm râu dê nhỉ?- Vậy thì ta không thể giải tỏa nỗi lòng được nữa… – giọng hắn buồn bã như hắn đang tưởng tượng cái viễn cảnh ấy vào tương lai thật vậy.
Lăng Lam thở phào, nhẹ cả người. Hóa ra Càn Long không hề chấp nhặt với một thái giám nhỏ bé như mình. Lấy lại dũng khí, nàng lại tiếp tục:
- Nỗi lòng của ngài chỉ là chuyện chăn gối thôi sao?
- Giang san Trẫm trăm họ ấm no, đâu khiến kẻ làm nàng tớ cho dân như Trẫm cần phiền lòng. Việc nguy cấp chính là thái hậu cứ thúc giục lập hoàng tôn trong khi ngôi vị lục cung hiện nay vẫn còn trống. Hoàng hậu thứ hai của ta thật là yểu mệnh quá, mới được có mấy năm vậy mà.
Hắn thở dài, nàng thấy thương thương bèn khuyên nhủ:
- Nô tài thấy người cũng nên chọn một quý phi mà lập hoàng hậu đi thôi…
- Cái đó khó!- Hắn nhíu mày, giọng nghiêm trọng.- Mấy phi tần ấy nông cạn lắm, sao có thể là mẫu nghi thiên hạ?
- Hoàng thượng…- Tới phiên nàng bất bình thay cho các vị nương, cũng nên nói tốt vào câu vì dù sao nàng cũng từng được họ thưởng cho không ít ngân lượng. Cái này gọi là “có đi có lại mới vừa lòng nhau".- Người nói vậy có hơi quá đáng không? Các nương nương đều là con cháu Bát Kì, lại được tuyển chọn kĩ lưỡng, xuất thân vốn là tiểu thư của quan lại triều đình. Cớ gì mà lại nông cạn? Vả lại Người cứ gọi họ thị tẩm xong thì lại đuổi về, chẳng khi nào chịu tìm hiểu tâm tư suy nghĩ họ, vậy nói họ nông cạn có phải hơi hấp tấp?
- Tiểu tử ngu muội này!- Hắn kí vào đầu Lăng Lam một nhát khiến nàng phải đưa tay lên ôm cái trán trọc, mắt phiếm hồng vì đau. – Ngươi quên mất đại nội mật thám của Trẫm rồi sao?
- Người phái đại nội mật thám giám sát các nương nương?- Nàng mở lớn hai tròng mắt nhìn hắn. Vậy… Càn Long có cho người đi điều tra nàng không?
- Vậy ngươi nghĩ bọn chúng nhàn rỗi lắm chắc?- Nụ cười hắn nhếch lên, gian xảo không tả. Ôi, sao nhìn tiên hoàng ngày trước đều thấy sự tinh anh sáng ngời, còn hắn là con trai Ngài lại chỉ phát quang độc chữ “Gian"? Cái gì là “hổ phụ sinh hổ tử" kia chứ?
- Hồi cung thôi!- Tiếng hắn sảng khoái vang lên bên tai. Lăng Lam cúi người “dạ" nhỏ một tiếng rồi lẽo đẽo theo hắn, đầu mông lung suy nghĩ không ngừng.
–o0o—
- Lăng ca ca!!!!
Châu cách cách nhảy chồm tới ôm chầm lấy Lăng Lam từ phía sau khiến người nàng nghiên ngả, chiếc mũ thái giám trên đầu liền rơi xuống đất. Lăng Lam quay đầu lại, cười hiền với nàng:
- Cách cách, Người tới thăm hoàng thượng sao?
- Ôi trời, huynh ấy thì cần gì thăm. Muội tới thăm Lăng ca kìa.
Nàng nở nụ cười xinh đẹp như tiên nữ, ẩn dưới hàng mi dày là một đáy mắt không vướng chút bụi phàm. Châu cách cách nhìn Lăng Lam với vẻ mặt say sưa, với tay lấy táo gặm hồn nhiên trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Xoạch. Càn Long thu quạt lại, gõ gõ vài nhịp xuống chiếc bàn đá, chân nọ vắt lên chân kia, trêu ghẹo muội muội mình:
- Ngọc Châu à, ta nghĩ nếu Lăng công công không phải thái giám, chắc muội đã tuyển y thành phò mã của mình rồi?
Châu cách cách đỏ bừng hai má. Trong phút chốc lấy lại tự tin, ngước đôi mắt tơ nhìn Lăng Lam rồi thở dài phán:
- Nhìn huynh có ở góc độ nào… cũng không giống một hoạn quan…
Lăng Lam giật mình, cố gắng không để sự sợ hãi lộ ra trong mắt, khuôn mặt thản nhiên không không trả lời câu cảm thán của Châu cách cách.
Quả nhiên, Càn Long liếc mắt nhìn nàng. Đôi mắt hắn lướt ngang dọc dò xét trong đáy mắt nàng, trên từng đường nét nhỏ của cơ thể Lăng Lam. Được một lúc, hắn đưa ly trà lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ rồi vui vẻ ôn lại chuyện xưa:
- Nhớ ngày trước Trẫm gặp ngươi lần đầu tiên ở chợ nô lệ. Ngươi rách rưới bẩn thỉu, lại còn bị xích trông chẳng có chút tự tôn, vậy mà lại dám trừng mắt nhìn Trẫm.
- A ha ha…- Nàng cười chữa ngượng.- Chẳng phải vì vậy nên Người mới đem tiểu nhân về Tử Cấm Thành sao?
- Tiểu tử ngày ấy đã lớn tới từng này rồi…- Hắn vỗ vỗ vai nàng lẩm bẩm.- Mới đó mà đã sáu năm rồi…À, ngươi nói tại sao lại lưu lạc tới chốn ấy đó nhỉ?
- Người quên rồi sao? Phụ mẫu nô tài vốn là nông dân, bị cường hào cướp đất rồi phải đi làm thuê, tiếp đến lại bị bảo kê phá quán, mẫu thân ốm nặng, phụ thân đau khổ, chẳng mấy chốc mà cả hai lâm chung. Tiểu nhân hồi đó mới là một tiểu tử hơn mười tuổi, vì đói bụng mà ăn trộm một chiếc bánh bao. Bị chủ quán bắt được, đánh đập rồi xích lại đem tới chợ người bán. Vậy là nô tài gặp người.
Lăng Lam thuật lại sự tình cho hắn, trong giọng cố bỏ chút chua xót kiểu như nhập tâm vào quá khứ. Thấy biểu hiện thương xót của Châu cách cách, nàng đắc ý nghĩ mình đã diễn đại thành công!
- Lăng ca…- Châu cách cách nói, đưa tay chạm vào má Lăng Lam, đôi mắt đã hơi mọng nước-… huynh thật khổ sở quá…
Tránh né những ngón tay mượt mà của nàng, Lăng Lam cười trừ:
- Nhưng nay đã khá hơn rồi…
Hơi ngượng vì bị Lăng Lam tránh, nàng rụt tay lại, ngại ngùng nói:
- Vậy thì tốt…
- Hắn không thích động chạm nữ nhân, hoàng muội của ta à.- Tên hoàng đế nhắc nhở, cười thích thú. Lăng Lam trong lòng thầm khó chịu, Càn Long lại còn cười nhạo chính muội muội ruột thịt của mình!
Đứng dậy chậm rãi, Ngọc Châu hơi tái mặt, cáo từ rồi trở về cung của mình, nàng bước nhanh khỏi những khóm hoa xinh đẹp đang nở rộ khoe sắc, đưa khăn tay lên chấm nơi khoé mắt. Trước khi bóng nàng khuất hẳn, tên hoàng đế nhẫn tâm còn nói vọng theo:
- Hoàng muội, chuyện kén phò mã, hãy quyết định nhanh lên nhé!
Từ đằng xa, Lăng Lam cũng có thể nhận thấy nàng giật mình đứng lại, đánh rơi khăn tay rồi bước thật nhanh muốn thoát xa khỏi hắn như trốn khỏi ma quỷ…
Gió thổi hiu hiu lay động vài chiếc lá, Càn Long đột nhiên thở dài, nhấp trà rồi lời thoát khỏi đôi môi ngọc ngà:
- Giá như ngươi không phải thái giám thì hay biết mấy…
Lăng Lam cười nhạt, mắt hướng tới những bông mẫu đơn kiều diễm trong Ngự hoa viên rồi hạ mắt nhìn vài khóm hoa dại lẩn khuất dưới chân loài hoa kiêu sa ấy. Một cơn gió lớn nổi lên, cánh hoa dại mỏng manh bị bứt ra, xơ xác bị gió cuốn đi…
Hừ, không phải vì hắn, nàng đã không phải làm thái giám…
Rốt cục là hoa đã đến lúc tàn hay hoa tàn vì gió??
Chú thích:
- Mộc hồ: Tượng hồ li bằng gỗ.
- Càn Long đã lập hoàng hậu một năm sau khi lên ngôi là Phú Sát Thị (kém Càn Long 5 tuổi, kết duyên khi bà mới mười một). Càn Long có hai hoàng hậu, sau khi cả hai đều mất sớm đã không phong vị hoàng hậu cho người nào nữa.
Tác giả :
Fressia Phan