Thái Đản Du Hí
Quyển 3 - Chương 43: Quán trọ linh hồn (thượng)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khắp thế giới máu tanh tràn ngập thanh âm hỗn độn, những âm thanh từ bầu trời đổ xuống cuốn lấy Lâm Giác không buông tha, vô số cái bóng nửa mơ nửa thực lướt ngang, khiến cậu không còn phân biệt được đâu là ảo ảnh, đâu là sự thật nữa. Cậu lại nhìn thấy con cá khổng lồ chậm chạp bơi qua màn trời tăm tối, nó có một cái đuôi xinh đẹp như lụa là tầng tầng lớp lớp, khi hư khi thực.
Lâm Giác không nhận thức được gì nữa, cậu chỉ nhớ rõ một chuyện bản thân muốn làm – hồi sinh Tống Hàn Chương.
Ký ức khắc cốt ghi tâm dẫn cậu bước đi trong ảo giác, kéo khóa áo khoác, lấy ra chiếc hộp nhỏ bé lành lạnh.
[Số người hiến tế 1/3.]
[Số người hiến tế 2/3.]
Sau hai thông báo liên tục, Lâm Giác lại đặt hộp nhỏ vào túi, cẩn thận kéo khóa túi lên.
Chỉ thiếu một người cuối cùng nữa thôi, cậu mơ mơ màng màng nghĩ, đại não hoạt động chậm đến phát phiền, chứng ảo giác nghiêm trọng tổn hại hệ thần kinh của cậu, ngay cả suy nghĩ đơn giản cũng vô cùng khó khăn.
Giờ phải ra khỏi đây, cậu chậm chạp suy tính, đến đao cũng không còn nhớ phải nhặt nữa, lảo đảo từng bước đi tới điểm cuối của thế giới này.
Khi cậu thoát ra khỏi ảo cảnh, dung nham nóng bỏng đã hoàn toàn che lấp hệ thống sông nhân tạo trong trường. Những dải sông sôi sục dung nham đã không còn nước, chỉ còn lại những mặt hồ cháy rực tràn ra tứ phía, biến ngôi trường thành một luyện ngục hỏa lò. Thế giới bị thiêu thành một vùng đất cằn cỗi dường như đã đi tới bờ tận thế, không còn chút dấu tích con đường tới tương lai.
Còn thiếu một người nữa thôi.
Bộ não gỉ sét của Lâm Giác cố chấp đóng đinh ý niệm này, cậu giờ chính là một cỗ máy tuần hoàn sắp hỏng, kẽo kẹt nặng nề quay bánh răng mòn gãy.
Cậu muốn vũ khí của mình, cậu muốn nhặt lại nó, vì vậy cậu quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng thanh đường đao kia.
Nơi mặt đất còn đón được ánh trăng, thanh đao kia lẳng lặng nằm đó.
Mà bên cạnh thanh đao ấy, chẳng biết tự khi nào đã xuất hiện một người.
Người đó mặc áo choàng rất rộng, khom người nhặt thanh đao vốn thuộc về cậu lên.
Người mặc áo choàng… Não bộ Lâm Giác kẹt lại vài giây mới nhớ ra người cậu từng gặp ở vũ hội thi thể, là người đội 2022, cũng là tế phẩm cậu đang tìm kiếm.
Thế nhưng trực giác lại phát ra tín hiệu kỳ quái – người này thật sự là người cậu từng nhìn thấy đó sao? Tại sao cậu cảm thấy có gì đó không giống?
Mà cũng không sao, cứ giết hắn đi là được rồi.
Sát ý cuồn cuộn bốc lên, thân thể trì độn đột nhiên được rót thêm sức sống vô tận, Lâm Giác nắm chặt chuôi dao ngắn trong tay, xông lên như chú chó săn nhận được hiệu lệnh, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mười mấy mét giữa hai người.
Ánh trăng, dung nham, tia sáng lóe lên trên đầu mũi đao bén nhọn, tất cả ánh sáng đan xen trong mắt cậu, hội tụ thành một thế giới hoang đường.
Nhanh lên, tới đó, giết chết hắn!
Sau đó… Tống Hàn Chương sẽ trở lại!
Chấp niệm theo lưỡi dao vung ra, nháy mắt đâm vào khoảng không nơi vực sâu vạn trượng.
Người kia đứng yên không nhúc nhích, thế nhưng lại như bóng ma quỷ mị tránh được một dao này. Đường đao nhẹ nhàng như con rắn độc xuyên trúng mạn sườn cậu. Cảm giác lạnh lẽo tràn ra trong lòng, giờ khắc này, có thứ mềm mại gì đó trong lòng cũng bị đâm thủng.
Mũi đao rút ra khỏi xương sườn của cậu, máu đỏ thắm ào ạt tuôn trào, Lâm Giác từ từ gục xuống. Đến lúc này cậu mới nhận ra mình mệt mỏi biết bao, vết thương chồng chất, thân thể kiệt quệ khiến cậu không gượng dậy nổi nữa.
Cậu không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy sợ, cậu chỉ mơ hồ trống rỗng, cậu thậm chí không nghĩ được vừa có chuyện gì xảy ra, không biết tại sao mình đột nhiên ngã gục.
Mãi đến khi người trước mặt ngồi xuống, mở khóa túi áo khoác của cậu.
Lâm Giác hấp hối bất chợt giật mình, vội vã níu lấy bàn tay kia.
Không được, cái người này muốn cướp hộp sinh mệnh của Tống Hàn Chương, không thể được! Đây là hy vọng hồi sinh của anh, cậu tuyệt đối không thể đánh mất!
Khoảnh khắc này, Lâm Giác hiểu ra – cậu thua rồi, cậu sẽ phải chết!
Nhận thức muộn màng này khiến cậu liều mạng bóp chặt bàn tay người kia, cố sức lắc đầu!
Nhưng như vậy thì có ích gì? Máu từ vết thương bị ăn mòn điên cuồng chảy, ý thức của cậu cũng nhanh chóng tan đi.
Giữa cơn hỗn loạn, cậu nghe thấy người kia lạnh lùng nói: “Lâm Giác, nhớ lấy giờ phút này, nhớ lấy bản thân cậu nhỏ yếu đáng thương như thế nào.".
Giọng nói này… thật quen thuộc…
Trong không gian huyễn thính ồn ào, âm thanh này gọi ý thức của Lâm Giác đang bên bờ cái chết trở lại, cậu gian nan ngẩng đầu…
Dưới gương mặt giấu sau áo choàng kia, không ngờ… chính là cậu.
Gương mặt không có một vết thương, toàn thân trọn vẹn, là cậu.
Ảo cảnh mà cậu từng trải qua lại một lần nữa tái hiện, có điều trước kia cậu chiến thắng chính mình, lại tận mắt nhìn thấy thi thể Tống Hàn Chương chìm vào nham tương, còn lúc này đây, cậu thua thảm hại, ngay cả mạng mình cũng không giữ nổi.
“Bản thân" cậu buông đao trong tay, lấy ra dao găm – thanh dao găm không hề xa lạ.
Lâm Giác nhận ra nó, đó là thứ cậu lấy ra từ đài phun nước, chính tay cậu trao nó cho Tống Hàn Chương, cũng là thứ sau khi Tống Hàn Chương chết thì không còn tung tích.
“Cậu cũng nếm thử cảm giác bị con dao này đâm vào ngực đi. Cái đau đớn này anh ấy đã trải qua, cho nên cậu cũng phải nhớ cho thật kỹ." Người đó nói, giọng nói toát đầy căm hận không hề che giấu.
Lồng ngực lạnh giá, Lâm Giác nhìn mũi dao chui vào ngực mình, lại rút ra.
Máu thắm phun ra, màu đỏ rực rỡ hơn cả dung nham nóng chảy.
Bi ai và tuyệt vọng vô tận dâng lên, thế giới dần dần chìm vào vĩnh dạ.
Cậu mơ hồ nghe được âm thanh của chính mình mười năm sau, xa xôi vang vọng như trong giấc mộng…
“Ngày hôm nay sinh ly tử biệt, tất cả là vì một lần nữa tìm được nhau. “Tôi" mười năm trước kia, hẹn gặp lại.".
[Quân số đội 2012 giảm 1 người, số người sống sót 1 người, mất 43 vết khắc.]
Mùi lưu huỳnh trong dung nham theo gió thổi qua, Lâm Giác yên lặng nhìn thi thể của bản thân dưới đất, cảm giác thời không đảo lộn quái dị trào dâng. Cậu vẫn nhớ rõ mười năm trước mình đau khổ ôm nỗi hận thù, không cam lòng nhắm mắt, sau đó trôi nổi suốt quãng thời gian dài trong chốn hư vô. Thời gian đó thực sự dài đằng đẵng, ý thức của cậu vẫn còn thanh tỉnh, lơ lửng ở nơi không có thời gian, không có trọng lực, không có giới hạn, không có sắc thái, cậu không cảm giác được thứ gì, chỉ cảm giác được chính bản thân. Màn cực hình đó không biết đã tra tấn cậu bao lâu, ở trong hố đen vô tận, cậu chỉ có thể một lần lại một lần lật xem trí nhớ của chính mình, nhớ về Tống Hàn Chương, nhớ đến những hồi ức ngọt ngào, khổ sở, tuyệt vọng, dùng chúng cầm cự không cho bản thân tan vỡ.
Mãi cho đến khi vận mệnh kéo cậu trở lại nhân gian.
Hiện tại, Lâm Giác mới mơ hồ hiểu được kế hoạch của Tống Hàn Chương, tuy cậu vẫn chưa rõ rất nhiều chuyện, tỷ như Lục Nhận tại sao lại mang theo hộp sinh mệnh của cậu sống lại ở năm 2022. Thế nhưng điều đó không quan trọng, cậu đã học được một ưu điểm của Tống Hàn Chương, chính là không bám lấy chuyện đã thành quá khứ.
Nhiệm vụ của cậu bây giờ, chính là dâng lên tế phẩm cuối cùng, đưa Tống Hàn Chương quay lại.
Cậu cẩn thận từng li từng tí, trên thế giới này không có gì có thể ngăn cản cậu, kể cả chính bản thân mình.
[Hộp sinh mệnh vu yêu: Người chơi lập khế ước sinh mệnh với hộp sinh mệnh, chỉ cần hộp không bị phá hủy, sau khi chết sẽ không bị loại bỏ, nhưng sẽ mất hết phần thưởng có được trong trò chơi. Người chơi giữ hộp sinh mệnh, chỉ cần hiến tế 3 người chơi khác sẽ có thể hồi sinh người chơi có khế ước sinh mệnh với hộp làm đồng đội. Số lần sử dụng còn lại 1/1, số người hiến tế 3/3 (đã mở ra).]
[Có hồi sinh người khế ước không.]
[Có.]
Khoảnh khắc cậu đưa ra lựa chọn kia, hộp sinh mệnh bỗng như mất đi trọng lượng, hóa thành một nắm ánh sáng lân tinh, chầm chậm trượt khỏi tay cậu trôi về phía trước. Vô số điểm sáng trong không gian nhảy múa, từ hỗn độn dần dần ngưng tụ ra một bóng người, có đường nét, có thực thể, có hình dạng…
Mấy giây ngắn ngủi, đôi mắt Lâm Giác đã nhòa lệ.
Đã quá lâu rồi, rốt cục anh cũng về bên cạnh cậu, giờ khắc này, cậu cảm thấy tất cả những gì mình chịu đựng đều đáng giá, ngay cả vết rách linh hồn từng hành hạ cậu đến sống không bằng chết cũng như được dịu dàng vuốt ve. Cảm tạ trời xanh, cảm tạ thế giới này đã mang anh về cho cậu.
Ánh sáng tan đi, Tống Hàn Chương đứng cách đó vài bước, lặng lẽ nhìn cậu.
Lâm Giác đã không còn kiềm nén được nỗi nhớ cào xé trong lòng, cậu điên cuồng lao về phía anh, nước mắt nóng hổi trào ra khóe mi, đánh thức cậu từ cơn ác mộng. Tất cả tức giận, mất mát khôn nguôi nháy mắt thăng hoa thành niềm hạnh phúc khi thứ đã mất cuối cùng tìm lại được. Cậu ôm chặt lấy Tống Hàn Chương, một Tống Hàn Chương giống như cậu có độ ấm có nhịp tim, trong vòng tay là trọn vẹn một thế giới.
“Xem ra đã thành công rồi." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Tống Hàn Chương vang lên bên tai Lâm Giác, xen lẫn cảm xúc kích động mơ hồ.
Vòng tuần hoàn mà anh không nắm chắc được nhất hoàn mỹ nối lại, kế hoạch rốt cuộc thành công, làm sao anh có thể không kích động?
Lâm Giác ôm siết Tống Hàn Chương một hồi cuối cùng cũng từ thiên đường trở lại mặt đất, cơn giận dữ thiếu chút bị lãng quên cũng theo đó quay về, thúc ép cậu làm một việc mà lúc bình thường cậu tuyệt đối không dám làm – cậu vươn tay nắm cằm Tống Hàn Chương, thô bạo hôn lên, còn tàn nhẫn cắn môi anh một cái.
Mùi máu tươi tràn vào khoang miệng, nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống triền miên, khắc sâu vào tâm hồn của cậu – người này đã thực sự về bên cậu rồi.
Không phải thi thể lạnh như băng, không phải tro tàn trong nham tương bỏng rát, càng không phải ảo ảnh trong cơn mơ hỗn độn, anh là thật, là người đang tồn tại, là người sẽ sống qua cuộc đời sinh lão bệnh tử, là nguồn động lực giúp cậu cải tử hồi sinh.
Nếu không có con người này, cậu sinh ra là một người tầm thường, chết đi sẽ là cái xác không hồn vô tri vô giác.
“Nếu anh dám biến mất một lần nữa, tôi sẽ buộc anh vào thắt lưng!" Lâm Giác trổ tài uy hiếp Tống Hàn Chương lần đầu tiên trong đời, phồng mang trợn mắt hù dọa.
Nếu như quên đi vết máu bên môi và nước mắt đầm đìa, có lẽ… tạm cho là… khá giống đang uy hiếp người ta, đáng tiếc câu nói kia lại kết hợp với thanh âm nức nở, nghe kiểu gì cũng không ra ý dọa nạt.
Tống Hàn Chương vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt trên khóe môi kia, lau đi vết máu.
“Xin lỗi… Từ giờ sẽ không thế nữa." Tống Hàn Chương nhẹ giọng nói.
Ánh mắt đó, còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.
Lâm Giác đã không thốt nên lời, cậu cũng không muốn nói gì nữa, lửa cháy hừng hực và dòng sông mát lạnh cùng lúc chảy ngập tâm hồn, cậu thật sự đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng hay sao? Không, không phải, cậu chìm đắm rồi, cũng bị thiêu cháy rồi, thế giới trong mắt cậu giờ chỉ còn lại vui sướng khi tìm lại được báu vật của mình mà thôi.
Cậu muốn hôn thêm một lần, nhưng sau phút xung động ngắn ngủi, lý trí ngượng ngùng lại nắm quyền điều khiển cậu. Lúc này cậu mới thấy xấu hổ vì chút bồng bột vừa rồi, thấp thỏm lo nghĩ phản ứng của Tống Hàn Chương.
Có khi ôm một cái lại tốt hơn?
Nhưng mà cậu lại muốn hôn cơ.
Lý trí và khát vọng ẩu đả loạn lên trong lòng, bên nào cũng không cam chịu thua cuộc.
Cậu cẩn thận từng chút một, giả bộ vô tình liếc biểu cảm của Tống Hàn Chương, chỉ là lại sơ ý viết hết nội tâm mình lên đáy mắt.
Tựa như một con thú con đầy mình thương tích khao khát tình yêu của chủ nhân, khiến người ta không tài nào thờ ơ được.
“Lâm Giác." Tống Hàn Chương gọi tên cậu, giọng nói trời sinh lạnh lùng giờ khắc này khàn khàn vang lên, khiến anh hoàn toàn trông giống một con người, không còn là cỗ máy lạnh băng trong quá khứ.
Chỉ một tiếng này, Lâm Giác giật mình mở to đôi mắt, chăm chú nhìn người trước mặt, trong con ngươi đen láy ngập đầy tin cậy và yêu thương.
Lúc này nên nói gì đây, nói lời áy náy biện bạch cho hành động của bản thân cũng được, cảm ơn cậu cũng được, kỳ thực nói gì cũng không quan trọng, Lâm Giác sẽ không hận anh, dù cậu chưa biết nguyên nhân là gì cũng chắc chắn không oán hận anh.
Có điều những lời đó để sau, có một việc anh nhất định phải làm trước nhất.
Một nụ hôn.
Khi xúc cảm mềm mại từ đôi môi truyền tới đại não, Lâm Giác choáng váng. Cậu chưa bao giờ nghĩ Tống Hàn Chương sẽ chủ động hôn mình, hôn một cách chăm chú, cẩn thận, từ môi, đến đầu lưỡi, đến từng ngóc ngách trong khoang miệng, dịu dàng tỉ mỉ thăm dò, giống như muốn khám phá tất cả của cậu cả trong lẫn ngoài không một li bỏ sót.
Tống Hàn Chương cũng thích cậu sao? Đúng là như vậy phải không?
Hạnh phúc trong chớp mắt này tỏa sáng cả bầu trời đen đặc.
Không còn sợ hãi hay tuyệt vọng nữa, bình minh chưa tới, nhưng thế giới trong lòng cậu đã lén lút sáng lên rồi.
Khắp thế giới máu tanh tràn ngập thanh âm hỗn độn, những âm thanh từ bầu trời đổ xuống cuốn lấy Lâm Giác không buông tha, vô số cái bóng nửa mơ nửa thực lướt ngang, khiến cậu không còn phân biệt được đâu là ảo ảnh, đâu là sự thật nữa. Cậu lại nhìn thấy con cá khổng lồ chậm chạp bơi qua màn trời tăm tối, nó có một cái đuôi xinh đẹp như lụa là tầng tầng lớp lớp, khi hư khi thực.
Lâm Giác không nhận thức được gì nữa, cậu chỉ nhớ rõ một chuyện bản thân muốn làm – hồi sinh Tống Hàn Chương.
Ký ức khắc cốt ghi tâm dẫn cậu bước đi trong ảo giác, kéo khóa áo khoác, lấy ra chiếc hộp nhỏ bé lành lạnh.
[Số người hiến tế 1/3.]
[Số người hiến tế 2/3.]
Sau hai thông báo liên tục, Lâm Giác lại đặt hộp nhỏ vào túi, cẩn thận kéo khóa túi lên.
Chỉ thiếu một người cuối cùng nữa thôi, cậu mơ mơ màng màng nghĩ, đại não hoạt động chậm đến phát phiền, chứng ảo giác nghiêm trọng tổn hại hệ thần kinh của cậu, ngay cả suy nghĩ đơn giản cũng vô cùng khó khăn.
Giờ phải ra khỏi đây, cậu chậm chạp suy tính, đến đao cũng không còn nhớ phải nhặt nữa, lảo đảo từng bước đi tới điểm cuối của thế giới này.
Khi cậu thoát ra khỏi ảo cảnh, dung nham nóng bỏng đã hoàn toàn che lấp hệ thống sông nhân tạo trong trường. Những dải sông sôi sục dung nham đã không còn nước, chỉ còn lại những mặt hồ cháy rực tràn ra tứ phía, biến ngôi trường thành một luyện ngục hỏa lò. Thế giới bị thiêu thành một vùng đất cằn cỗi dường như đã đi tới bờ tận thế, không còn chút dấu tích con đường tới tương lai.
Còn thiếu một người nữa thôi.
Bộ não gỉ sét của Lâm Giác cố chấp đóng đinh ý niệm này, cậu giờ chính là một cỗ máy tuần hoàn sắp hỏng, kẽo kẹt nặng nề quay bánh răng mòn gãy.
Cậu muốn vũ khí của mình, cậu muốn nhặt lại nó, vì vậy cậu quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng thanh đường đao kia.
Nơi mặt đất còn đón được ánh trăng, thanh đao kia lẳng lặng nằm đó.
Mà bên cạnh thanh đao ấy, chẳng biết tự khi nào đã xuất hiện một người.
Người đó mặc áo choàng rất rộng, khom người nhặt thanh đao vốn thuộc về cậu lên.
Người mặc áo choàng… Não bộ Lâm Giác kẹt lại vài giây mới nhớ ra người cậu từng gặp ở vũ hội thi thể, là người đội 2022, cũng là tế phẩm cậu đang tìm kiếm.
Thế nhưng trực giác lại phát ra tín hiệu kỳ quái – người này thật sự là người cậu từng nhìn thấy đó sao? Tại sao cậu cảm thấy có gì đó không giống?
Mà cũng không sao, cứ giết hắn đi là được rồi.
Sát ý cuồn cuộn bốc lên, thân thể trì độn đột nhiên được rót thêm sức sống vô tận, Lâm Giác nắm chặt chuôi dao ngắn trong tay, xông lên như chú chó săn nhận được hiệu lệnh, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mười mấy mét giữa hai người.
Ánh trăng, dung nham, tia sáng lóe lên trên đầu mũi đao bén nhọn, tất cả ánh sáng đan xen trong mắt cậu, hội tụ thành một thế giới hoang đường.
Nhanh lên, tới đó, giết chết hắn!
Sau đó… Tống Hàn Chương sẽ trở lại!
Chấp niệm theo lưỡi dao vung ra, nháy mắt đâm vào khoảng không nơi vực sâu vạn trượng.
Người kia đứng yên không nhúc nhích, thế nhưng lại như bóng ma quỷ mị tránh được một dao này. Đường đao nhẹ nhàng như con rắn độc xuyên trúng mạn sườn cậu. Cảm giác lạnh lẽo tràn ra trong lòng, giờ khắc này, có thứ mềm mại gì đó trong lòng cũng bị đâm thủng.
Mũi đao rút ra khỏi xương sườn của cậu, máu đỏ thắm ào ạt tuôn trào, Lâm Giác từ từ gục xuống. Đến lúc này cậu mới nhận ra mình mệt mỏi biết bao, vết thương chồng chất, thân thể kiệt quệ khiến cậu không gượng dậy nổi nữa.
Cậu không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy sợ, cậu chỉ mơ hồ trống rỗng, cậu thậm chí không nghĩ được vừa có chuyện gì xảy ra, không biết tại sao mình đột nhiên ngã gục.
Mãi đến khi người trước mặt ngồi xuống, mở khóa túi áo khoác của cậu.
Lâm Giác hấp hối bất chợt giật mình, vội vã níu lấy bàn tay kia.
Không được, cái người này muốn cướp hộp sinh mệnh của Tống Hàn Chương, không thể được! Đây là hy vọng hồi sinh của anh, cậu tuyệt đối không thể đánh mất!
Khoảnh khắc này, Lâm Giác hiểu ra – cậu thua rồi, cậu sẽ phải chết!
Nhận thức muộn màng này khiến cậu liều mạng bóp chặt bàn tay người kia, cố sức lắc đầu!
Nhưng như vậy thì có ích gì? Máu từ vết thương bị ăn mòn điên cuồng chảy, ý thức của cậu cũng nhanh chóng tan đi.
Giữa cơn hỗn loạn, cậu nghe thấy người kia lạnh lùng nói: “Lâm Giác, nhớ lấy giờ phút này, nhớ lấy bản thân cậu nhỏ yếu đáng thương như thế nào.".
Giọng nói này… thật quen thuộc…
Trong không gian huyễn thính ồn ào, âm thanh này gọi ý thức của Lâm Giác đang bên bờ cái chết trở lại, cậu gian nan ngẩng đầu…
Dưới gương mặt giấu sau áo choàng kia, không ngờ… chính là cậu.
Gương mặt không có một vết thương, toàn thân trọn vẹn, là cậu.
Ảo cảnh mà cậu từng trải qua lại một lần nữa tái hiện, có điều trước kia cậu chiến thắng chính mình, lại tận mắt nhìn thấy thi thể Tống Hàn Chương chìm vào nham tương, còn lúc này đây, cậu thua thảm hại, ngay cả mạng mình cũng không giữ nổi.
“Bản thân" cậu buông đao trong tay, lấy ra dao găm – thanh dao găm không hề xa lạ.
Lâm Giác nhận ra nó, đó là thứ cậu lấy ra từ đài phun nước, chính tay cậu trao nó cho Tống Hàn Chương, cũng là thứ sau khi Tống Hàn Chương chết thì không còn tung tích.
“Cậu cũng nếm thử cảm giác bị con dao này đâm vào ngực đi. Cái đau đớn này anh ấy đã trải qua, cho nên cậu cũng phải nhớ cho thật kỹ." Người đó nói, giọng nói toát đầy căm hận không hề che giấu.
Lồng ngực lạnh giá, Lâm Giác nhìn mũi dao chui vào ngực mình, lại rút ra.
Máu thắm phun ra, màu đỏ rực rỡ hơn cả dung nham nóng chảy.
Bi ai và tuyệt vọng vô tận dâng lên, thế giới dần dần chìm vào vĩnh dạ.
Cậu mơ hồ nghe được âm thanh của chính mình mười năm sau, xa xôi vang vọng như trong giấc mộng…
“Ngày hôm nay sinh ly tử biệt, tất cả là vì một lần nữa tìm được nhau. “Tôi" mười năm trước kia, hẹn gặp lại.".
[Quân số đội 2012 giảm 1 người, số người sống sót 1 người, mất 43 vết khắc.]
Mùi lưu huỳnh trong dung nham theo gió thổi qua, Lâm Giác yên lặng nhìn thi thể của bản thân dưới đất, cảm giác thời không đảo lộn quái dị trào dâng. Cậu vẫn nhớ rõ mười năm trước mình đau khổ ôm nỗi hận thù, không cam lòng nhắm mắt, sau đó trôi nổi suốt quãng thời gian dài trong chốn hư vô. Thời gian đó thực sự dài đằng đẵng, ý thức của cậu vẫn còn thanh tỉnh, lơ lửng ở nơi không có thời gian, không có trọng lực, không có giới hạn, không có sắc thái, cậu không cảm giác được thứ gì, chỉ cảm giác được chính bản thân. Màn cực hình đó không biết đã tra tấn cậu bao lâu, ở trong hố đen vô tận, cậu chỉ có thể một lần lại một lần lật xem trí nhớ của chính mình, nhớ về Tống Hàn Chương, nhớ đến những hồi ức ngọt ngào, khổ sở, tuyệt vọng, dùng chúng cầm cự không cho bản thân tan vỡ.
Mãi cho đến khi vận mệnh kéo cậu trở lại nhân gian.
Hiện tại, Lâm Giác mới mơ hồ hiểu được kế hoạch của Tống Hàn Chương, tuy cậu vẫn chưa rõ rất nhiều chuyện, tỷ như Lục Nhận tại sao lại mang theo hộp sinh mệnh của cậu sống lại ở năm 2022. Thế nhưng điều đó không quan trọng, cậu đã học được một ưu điểm của Tống Hàn Chương, chính là không bám lấy chuyện đã thành quá khứ.
Nhiệm vụ của cậu bây giờ, chính là dâng lên tế phẩm cuối cùng, đưa Tống Hàn Chương quay lại.
Cậu cẩn thận từng li từng tí, trên thế giới này không có gì có thể ngăn cản cậu, kể cả chính bản thân mình.
[Hộp sinh mệnh vu yêu: Người chơi lập khế ước sinh mệnh với hộp sinh mệnh, chỉ cần hộp không bị phá hủy, sau khi chết sẽ không bị loại bỏ, nhưng sẽ mất hết phần thưởng có được trong trò chơi. Người chơi giữ hộp sinh mệnh, chỉ cần hiến tế 3 người chơi khác sẽ có thể hồi sinh người chơi có khế ước sinh mệnh với hộp làm đồng đội. Số lần sử dụng còn lại 1/1, số người hiến tế 3/3 (đã mở ra).]
[Có hồi sinh người khế ước không.]
[Có.]
Khoảnh khắc cậu đưa ra lựa chọn kia, hộp sinh mệnh bỗng như mất đi trọng lượng, hóa thành một nắm ánh sáng lân tinh, chầm chậm trượt khỏi tay cậu trôi về phía trước. Vô số điểm sáng trong không gian nhảy múa, từ hỗn độn dần dần ngưng tụ ra một bóng người, có đường nét, có thực thể, có hình dạng…
Mấy giây ngắn ngủi, đôi mắt Lâm Giác đã nhòa lệ.
Đã quá lâu rồi, rốt cục anh cũng về bên cạnh cậu, giờ khắc này, cậu cảm thấy tất cả những gì mình chịu đựng đều đáng giá, ngay cả vết rách linh hồn từng hành hạ cậu đến sống không bằng chết cũng như được dịu dàng vuốt ve. Cảm tạ trời xanh, cảm tạ thế giới này đã mang anh về cho cậu.
Ánh sáng tan đi, Tống Hàn Chương đứng cách đó vài bước, lặng lẽ nhìn cậu.
Lâm Giác đã không còn kiềm nén được nỗi nhớ cào xé trong lòng, cậu điên cuồng lao về phía anh, nước mắt nóng hổi trào ra khóe mi, đánh thức cậu từ cơn ác mộng. Tất cả tức giận, mất mát khôn nguôi nháy mắt thăng hoa thành niềm hạnh phúc khi thứ đã mất cuối cùng tìm lại được. Cậu ôm chặt lấy Tống Hàn Chương, một Tống Hàn Chương giống như cậu có độ ấm có nhịp tim, trong vòng tay là trọn vẹn một thế giới.
“Xem ra đã thành công rồi." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Tống Hàn Chương vang lên bên tai Lâm Giác, xen lẫn cảm xúc kích động mơ hồ.
Vòng tuần hoàn mà anh không nắm chắc được nhất hoàn mỹ nối lại, kế hoạch rốt cuộc thành công, làm sao anh có thể không kích động?
Lâm Giác ôm siết Tống Hàn Chương một hồi cuối cùng cũng từ thiên đường trở lại mặt đất, cơn giận dữ thiếu chút bị lãng quên cũng theo đó quay về, thúc ép cậu làm một việc mà lúc bình thường cậu tuyệt đối không dám làm – cậu vươn tay nắm cằm Tống Hàn Chương, thô bạo hôn lên, còn tàn nhẫn cắn môi anh một cái.
Mùi máu tươi tràn vào khoang miệng, nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống triền miên, khắc sâu vào tâm hồn của cậu – người này đã thực sự về bên cậu rồi.
Không phải thi thể lạnh như băng, không phải tro tàn trong nham tương bỏng rát, càng không phải ảo ảnh trong cơn mơ hỗn độn, anh là thật, là người đang tồn tại, là người sẽ sống qua cuộc đời sinh lão bệnh tử, là nguồn động lực giúp cậu cải tử hồi sinh.
Nếu không có con người này, cậu sinh ra là một người tầm thường, chết đi sẽ là cái xác không hồn vô tri vô giác.
“Nếu anh dám biến mất một lần nữa, tôi sẽ buộc anh vào thắt lưng!" Lâm Giác trổ tài uy hiếp Tống Hàn Chương lần đầu tiên trong đời, phồng mang trợn mắt hù dọa.
Nếu như quên đi vết máu bên môi và nước mắt đầm đìa, có lẽ… tạm cho là… khá giống đang uy hiếp người ta, đáng tiếc câu nói kia lại kết hợp với thanh âm nức nở, nghe kiểu gì cũng không ra ý dọa nạt.
Tống Hàn Chương vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt trên khóe môi kia, lau đi vết máu.
“Xin lỗi… Từ giờ sẽ không thế nữa." Tống Hàn Chương nhẹ giọng nói.
Ánh mắt đó, còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.
Lâm Giác đã không thốt nên lời, cậu cũng không muốn nói gì nữa, lửa cháy hừng hực và dòng sông mát lạnh cùng lúc chảy ngập tâm hồn, cậu thật sự đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng hay sao? Không, không phải, cậu chìm đắm rồi, cũng bị thiêu cháy rồi, thế giới trong mắt cậu giờ chỉ còn lại vui sướng khi tìm lại được báu vật của mình mà thôi.
Cậu muốn hôn thêm một lần, nhưng sau phút xung động ngắn ngủi, lý trí ngượng ngùng lại nắm quyền điều khiển cậu. Lúc này cậu mới thấy xấu hổ vì chút bồng bột vừa rồi, thấp thỏm lo nghĩ phản ứng của Tống Hàn Chương.
Có khi ôm một cái lại tốt hơn?
Nhưng mà cậu lại muốn hôn cơ.
Lý trí và khát vọng ẩu đả loạn lên trong lòng, bên nào cũng không cam chịu thua cuộc.
Cậu cẩn thận từng chút một, giả bộ vô tình liếc biểu cảm của Tống Hàn Chương, chỉ là lại sơ ý viết hết nội tâm mình lên đáy mắt.
Tựa như một con thú con đầy mình thương tích khao khát tình yêu của chủ nhân, khiến người ta không tài nào thờ ơ được.
“Lâm Giác." Tống Hàn Chương gọi tên cậu, giọng nói trời sinh lạnh lùng giờ khắc này khàn khàn vang lên, khiến anh hoàn toàn trông giống một con người, không còn là cỗ máy lạnh băng trong quá khứ.
Chỉ một tiếng này, Lâm Giác giật mình mở to đôi mắt, chăm chú nhìn người trước mặt, trong con ngươi đen láy ngập đầy tin cậy và yêu thương.
Lúc này nên nói gì đây, nói lời áy náy biện bạch cho hành động của bản thân cũng được, cảm ơn cậu cũng được, kỳ thực nói gì cũng không quan trọng, Lâm Giác sẽ không hận anh, dù cậu chưa biết nguyên nhân là gì cũng chắc chắn không oán hận anh.
Có điều những lời đó để sau, có một việc anh nhất định phải làm trước nhất.
Một nụ hôn.
Khi xúc cảm mềm mại từ đôi môi truyền tới đại não, Lâm Giác choáng váng. Cậu chưa bao giờ nghĩ Tống Hàn Chương sẽ chủ động hôn mình, hôn một cách chăm chú, cẩn thận, từ môi, đến đầu lưỡi, đến từng ngóc ngách trong khoang miệng, dịu dàng tỉ mỉ thăm dò, giống như muốn khám phá tất cả của cậu cả trong lẫn ngoài không một li bỏ sót.
Tống Hàn Chương cũng thích cậu sao? Đúng là như vậy phải không?
Hạnh phúc trong chớp mắt này tỏa sáng cả bầu trời đen đặc.
Không còn sợ hãi hay tuyệt vọng nữa, bình minh chưa tới, nhưng thế giới trong lòng cậu đã lén lút sáng lên rồi.
Tác giả :
Bạc Mộ Băng Luân