Thái Cổ Thần Vương
Chương 79: Lời Nhắc Nhở Của Mạc Khuynh Thành
Người mới tới chính là đệ nhất mỹ nữ của nước Sở, Mạc Khuynh Thành.
Mạc Khuynh Thành chậm rãi bước vào, mà ánh mắt của mọi người trong sân cũng dõi theo từng nhịp bước của cô. Thế nhưng, vẻ mặt của bọn họ trong phút chốc chựng lại. Hình như Mạc Khuynh Thành đang đi về phía Mục Nhu thì phải.
- Mục Nhu với Mạc Khuynh Thành không có quan hệ gì hết mà nhỉ?
Mọi người thầm nghĩ. Không lâu sau, Mạc Khuynh Thành đã bước tới trước mặt Mục Nhu. Tất cả mọi người nhìn bóng lưng cô với vẻ khó hiểu, nhưng mà Tần Vấn Thiên lại phát hiện. Có vẻ như Mạc Khuynh Thành đang nhìn về phía hắn.
Tần Vấn Thiên nhìn xung quanh một rồi thì nhận ra chỗ này chỉ có mỗi hắn mà thôi.
- Tần Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành nhỏ giọng nói. Lúc cô vừa dứt lời thì con ngươi của những người xung quanh đều co rụt lại.
Tần Vấn Thiên? Lẽ nào Mạc Khuynh Thành đến tìm Tần Vấn Thiên ư? Ai cũng nghi ngờ không biết có phải bản thân nghe lầm hay không.
Nghe nói Tần Vấn Thiên lấy thân phận là người hầu của Sở Linh để tham gia yến tịch lần này. Bọn họ mới vừa rồi còn bàn tán về hắn nữa cơ.
- Có chuyện gì sao.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng kia, trong lòng hắn không kiềm được rung động.
Dung mạo khuynh thành, thiếu nữ tuyệt mỹ xấu hổ đứng đấy, đôi mắt long lanh như nước hồ thu. Cảnh này đẹp quá mức rồi.
Đương nhiên, hắn cũng nhận ra cô ấy. Huống hồ cô gái như Mạc Khuynh Thành đây, cho dù là ai chỉ cần gặp qua một lần thì e rằng không thể nào quên được.
- Ta tìm ngươi có chuyện muốn nói. Ngươi có thể đi theo ta qua đây không.
Mạc Khuynh Thành nói một cách nhẹ nhàng. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người hoàn toàn đơ ra luôn rồi. Bọn họ không hề nghe lầm, Mạc Khuynh Thành muốn nói chuyện riêng với Tần Vấn Thiên.
Trong trí nhớ của họ thì ở hoành thành nước Sở, chưa từng có bất kỳ người con trai nào có đãi ngộ như thế này cả.
- Được thôi.
Tần Vấn Thiên lập tức đồng ý. Hắn cũng không muốn ở đây nữa bèn đứng dậy rời khỏi bữa tiệc. Còn Mạc Khuynh Thành thì gật đầu với Sở Thiên Kiêu. Sau đó, cô cũng không nhìn người xung quanh mà cùng Tần Vấn Thiên rời khỏi đây.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của hai người kia. Bầu không khí hiện giờ im ắng vô cùng, rất nhiều người nhìn chằm chằm về phía Tần Vấn Thiên. Trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
- Tần Vấn Thiên.
Gương mặt Liễu Nhạc trở nên lạnh lẽo. Rõ ràng tên này đang ghen tỵ với hắn, mà vẻ mặt của Liễu Nghiên ngồi cạnh hắn cũng đặc sắc hơn hẳn.
Chẳng qua, Mạc Khuynh Thành lẫn Tần Vấn Thiên đều không biết suy nghĩ của đám người đó. Hai người đi tới bãi cỏ phía xa thì dừng lại. Mạc Khuynh Thành từ từ xoay người lại nhìn Tần Vấn Thiên.
- Về chuyện hôm đó, xin lỗi ngươi.
Mạc Khuynh Thành cúi đầu, trong giọng nói lộ vẻ áy náy. Còn Tần Vấn Thiên nhìn thấy vẻ mặt của cô thì không nỡ trách cứ. Hắn thầm than hồng nhan họa thủy. Cũng may, tâm hắn vững chắc. Nếu đổi lại là một thiếu niên bình thường gặp phải tình huống thế này, e rằng khó có thể giữ được bình tĩnh rồi.
- Chúng ta không quen nhau, cô xin lỗi ta làm gì.
Tuy trong lòng Tấn Vấn Thiên có phần xúc động nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ đáp lời.
- Ngươi nói như thế có phải là còn trách ta phải không? Quả thật, hôm đó ta không biết ngươi là Tần Vấn Thiên. Vì vậy lúc thấy ngươi đuổi giết Âu Phong mới hiểu lầm ngươi thôi.
Đôi mắt long lanh của Mạc Khuynh Thành lộ vẻ oan ức nhìn Tần Vấn Thiên. Ánh mắt kiểu này thật khiến cho người khác phải mềm lòng.
Nặc Lan đứng gần đó nhìn thấy cảnh này thì đơ mặt ra luôn rồi. Trời ạ, từ khi nào thì đại mỹ nữ lại có bộ dáng tiểu nữ nhân thế này?
Nặc Lan dụi mắt mấy cái, cô cho rằng bản thân mình đã nhìn nhầm.
- Được rồi, chuyện này cũng không có gì to tát cả.
Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ. Hắn không dám nhìn Mạc Khuynh Thành, bởi vì hắn chịu không nổi ánh mắt đó của cô ấy. Hơn nữa hắn vốn là người phóng khoáng, không hề tình toán chi li. Đúng là hôm đó hắn và Phàm Nhạc vô cùng tức giận nhưng giờ nghĩ lại thì khác. Mạc Khuynh Thành hiểu lầm cũng đúng, huống hồ gì lúc Âu Thần muốn giết bọn họ thì Mạc Khuynh Thành lại nói để bọn họ đi đi.
Có điều Mạc Khuynh Thành hiện giờ rất khác với Mạc Khuynh Thành ngày đó, khiến người khác cảm thấy không thực chút nào.
Tấn Vấn Thiên không cho rằng Mạc Khuynh Thành nhất kiến chung tình với hắn, nhưng hắn cũng không biết lý do là gì.
- Vậy thì tốt quá rồi.
Mạc Khuynh Thành cười một cách dịu dàng.
- Ngươi cũng tham dự yến tiệc của tam hoàng tử à?
Tần Vấn Thiên chợt hỏi.
- Ừ, hắn có mời ta nhưng mà ta không thích nơi đông người.
Mạc Khuynh Thành cười đáp. Cho dù cô có đi đến đâu thì cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm về mình. Huống hồ gì đám người kia rất nhàm chán.
- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Thái tử nước Tuyết Vân là người như thế nào?
Tần Vấn Thiên chợt nghĩ đến một thứ, hắn lên tiếng hỏi. Dù sao thân phận của Mạc Khuynh Thành không tầm thường, có lẽ cô ấy sẽ biết một chút.
- Số lượng hoàng tử nước Tuyết Vân còn nhiều hơn nước Sở nữa. Tình hình nước Tuyết Vân ổn định, hoàng quyền uy nghiêm. Hơn nữa hoàng đế nước Tuyết Vân còn đang trong thời tráng niên. Thế nhưng, nước Tuyết Vân lại vội vã lập thái tử như vậy. Từ đó có thể thấy rằng thái tử của nước Tuyết Vân ưu tú hơn hẳn những vị hoàng tử khác. Hắn cũng lợi hại giống như Sở Thiên Kiêu vậy.
Mạc Khuynh Thành từ tốn nói. Tần Vấn Thiên nghe xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Người càng lợi hại thì càng khó có thể đo lường được. Liệu người như vậy có thật sự sẽ huy động nhân lực, không màng tới quan hệ với nước Sở giúp Tần Dao cứu người sao? Chuyện này khiến hắn càng lo lắng hơn.
- Đúng rồi, ta còn có một chuyện muốn nói cho ngươi biết.
Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
- Chuyện gì thế?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta nghe đồn, thái tử nước Tuyết Vân rất có thể sẽ làm đám hỏi với một vị công chúa nước Sở.
Mạc Khuynh Thành nhỏ giọng nói. Tần Vấn Thiên nghe thấy thế thì trong lòng hắn run lên. Vẻ mặt càng khó coi hơn trước.
- Tin này có chính xác không?
- Ừ, không sai vào đâu được.
Mạc Khuynh Thành gật đầu đáp lại.
- Cám ơn.
Trong lòng Tần Vấn Thiên dấy lên lo lắng. Nếu như thái tử nước Tuyết Vân liên hôn với công chúa nước Sở, vậy thì sao hắn lại có thể vì Tần Dao mà đắc tội với nước Sở cơ chứ?
Hơn nữa chuyện về Tần Dao ở nước Sở lớn như vậy, nước Tuyết Vân há lại không biết? Không thể không có người biết được.
Mà Tần Dao trên danh nghĩa là người được chọn làm thái tử phi mà thôi. Ở nước Tuyết Vân, cô cũng không hề có bất kỳ thế lực nào chống lưng cả. Thậm chí không có ai biết đến sự tồn tại của cô hết.
Điều này cũng nói rõ có thể Tần Dao đang bị người khác lợi dụng.
Mạc Khuynh Thành trông thấy nét mặt của Tần Vấn Thiên thì thầm than. Cô còn biết một số chuyện khác nữa. Lần này đưa Tần Dao đến nước Sở, căn bản không phải vì cứu hai người Tần Hạo và Tần Xuyên.
Cô tính không muốn nói chuyện này cho Tần Vấn Thiên nghe. Bởi vì cô nghĩ rằng Tần Vấn Thiên hiện giờ không thể làm gì được, chi bằng để hắn an tâm tu luyện ở học viện Đế Tinh thì hơn.
Thế nhưng, lúc cô nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở đây, vừa vặn hắn cũng đang nghi ngờ chuyện này nên cô mới nói hết mọi chuyện cho Tần Vấn Thiên biết.
- Này, bộ hai người các ngươi xem ta là không khí à, nói xong chưa thế.
Nặc Lan đứng bên cạnh, hai tay chống hông, không nhịn được mà lên tiếng. Cô trừng Tần Vấn Thiên một cái. Thật không rõ mệnh của tên gia hỏa này như thế nào mà có cơ hội ở riêng với Mạc Khuynh Thành nữa. Trước giờ chưa hề có nam nhân nào hưởng thụ qua đãi ngộ này đâu đấy.
- Ừ, ta đi trước.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói, khiến cho đôi mắt của Nặc Lan đơ ra một hồi. Không ngờ, Tần Vấn Thiên lại chủ động rời đi, thiệt khiến cô nghẹn họng luôn mà.
- Hay là ngươi trở về học viện trước đi.
Mạc Khuynh Thành nói với Tần Vấn Thiên. Cô sợ hắn sẽ nhảy vào vũng nước đục này. Hắn căn bản không thể quản được chuyện của Tần Dao đâu.
Tần Vấn Thiên không nói gì mà chỉ gật đầu với Mạc Khuynh Thành, rồi lập tức rời khỏi chỗ đấy. Trong lòng nặng nề tâm sự, chân mày đều nhíu chặt vào nhau. Rõ ràng hắn đang lo lắng cho Tần Dao.
Sau khi nói chuyện với Mạc Khuynh Thành xong, lòng hắn trĩu nặng. Tần Dao chính là một trong những người quan trọng nhất của đời hắn, sao hắn có thể không lo cho được.
- Còn một chuyện nữa.
Mạc Khuynh Thành nói. Lúc Tần Vấn Thiên quay đầu lại thì nghe Mạc Khuynh Thành nói:
- Ngươi không hề nợ Liễu Nghiên cái gì hết.
- Hả?
Tần Vấn Thiên hơi khó hiểu, nhưng bởi vì có tâm sự nên hắn chỉ gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa.
- Tên này là đồ ngốc hay sao vậy?
Nặc Lan bước tới cạnh Mạc Khuynh Thành nhìn theo bóng lưng của Tần Vấn Thiên mà ngây người. Trên đời rất hiếm người có thể bình tĩnh trước Mạc Khuynh Thành.
- Sao ngươi không nói rõ ra cho hắn hiểu. Hắn đâu biết ngươi có ý gì đâu. Đáng lý ra ngươi nên nói cho hắn biết, hôm đó ngươi còn cõng hắn trên lưng mới đúng.
Nặc Lan cười nói, làm cho Mạc Khuynh Thành liếc cô một cái.
Lúc này, Tần Vấn Thiên bước từng bước trong sân săn bắn. Tâm sự nặng nề. Tin tức thái tử nước Tuyết Vân sẽ liên hôn với công chúa của nước Sở luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
- E rằng hôm nay chỉ có thể đưa Dao tỷ đi mà thôi.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, chẳng trách lúc hắn nói chuyện với Tần Dao thì lại có người bước tới thăm dò. Có lẽ chẳng có sự bảo vệ nào cả mà chỉ là giám sát hành động của Tần Dao mà thôi.
Ngay lúc này, mặt đất rung lên dữ dội. Tấn Vấn Thiên lập tức đứng dậy. Ở phía xa có một đoàn ngựa chiến đang chạy như điên. Đám người đó chính là những người tham gia bữa tiệc kia, có vẻ như bọn họ đang đi săn thì phải.
Hắn ngây người ở đây đã lâu, có lẽ yến tiệc cũng đã kết thúc rồi. Cho nên đám đệ tử quý tộc mới bắt đầu chạy vào trong Hắc Ám Sâm Lâm để săn bắn.
Tần Vấn Thiên bèn lấy mặt nạ kỳ lân trong ngực áo ra đeo lên. Sau đó hắn cũng chạy về hướng phát ra tiếng vó ngựa kia, toàn thân dường như đã hóa thành một cơn gió quét tới.
- Tản ra.
Lúc Tần Vấn Thiên chạy tới thì phát hiện, đám người trong Hắc Ám Sâm Lâm bắt đầu tách ra. Đi sâu thêm chút nữa thì sẽ xuất hiện một vài yêu thú cấp thấp, có thể dễ dàng săn được chúng.
- Đội ngũ của Dao tỷ ở đằng kia.
Tần Vấn Thiên luôn nhìn chằm chằm vào đoàn người của Tần Dao. Hắn đuổi theo sát họ, nhưng vẫn ẩn thân ở một chỗ bí ẩn ở gần đó, địa thế của Hắc Ám Sâm Lâm chính là lớp ngụy trang tốt nhất.
- Yến Vũ Hàn?
Chính vào lúc này Tần Vấn Thiên lại phát hiện Yến Vũ Hàn không hề cưỡi ngựa. Tần Vấn Thiên nhìn thấy hắn ta cũng đi theo nhóm người Tần Dao thì đanh mặt lại. Yến Vũ Hàn muốn làm gì đây?
Tần Vấn Thiên cực kỳ nhạy cảm. Hắn phát hiện Yến Vũ Hàn, thế nhưng đối phương lại không nhìn thấy mà cứ chăm chú theo sát nhóm người Tần Dao giống như thợ săn theo dõi con mồi.
- Xung quanh đều có người.
Tần Vấn Thiên bỗng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào hắn. Sau đó thì nhìn thấy có vài người đang lao tới, dường như muốn vây quanh họ.
- Bọn họ có ý gì đây. Nếu bọn họ muốn ra tay với Dao tỷ thì sao phải dùng thủ đoạn thế này mà không ra tay luôn?
Tần Vấn Thiên biết rõ. Nếu như nước Sở thông đồng với nước Tuyết Vân thì bọn họ có rất nhiều cách để đối phó với Tần Dao. Cần gì phải phiền phức như thế này cơ chứ?
Lúc này, thần kinh Tần Vấn Thiên căng cứng. Hắn nghiêng người chạy về hướng khác thì phát hiện có hai người di chuyển theo hắn, rõ ràng hắn đã bị người ta phát hiện.
Mạc Khuynh Thành chậm rãi bước vào, mà ánh mắt của mọi người trong sân cũng dõi theo từng nhịp bước của cô. Thế nhưng, vẻ mặt của bọn họ trong phút chốc chựng lại. Hình như Mạc Khuynh Thành đang đi về phía Mục Nhu thì phải.
- Mục Nhu với Mạc Khuynh Thành không có quan hệ gì hết mà nhỉ?
Mọi người thầm nghĩ. Không lâu sau, Mạc Khuynh Thành đã bước tới trước mặt Mục Nhu. Tất cả mọi người nhìn bóng lưng cô với vẻ khó hiểu, nhưng mà Tần Vấn Thiên lại phát hiện. Có vẻ như Mạc Khuynh Thành đang nhìn về phía hắn.
Tần Vấn Thiên nhìn xung quanh một rồi thì nhận ra chỗ này chỉ có mỗi hắn mà thôi.
- Tần Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành nhỏ giọng nói. Lúc cô vừa dứt lời thì con ngươi của những người xung quanh đều co rụt lại.
Tần Vấn Thiên? Lẽ nào Mạc Khuynh Thành đến tìm Tần Vấn Thiên ư? Ai cũng nghi ngờ không biết có phải bản thân nghe lầm hay không.
Nghe nói Tần Vấn Thiên lấy thân phận là người hầu của Sở Linh để tham gia yến tịch lần này. Bọn họ mới vừa rồi còn bàn tán về hắn nữa cơ.
- Có chuyện gì sao.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng kia, trong lòng hắn không kiềm được rung động.
Dung mạo khuynh thành, thiếu nữ tuyệt mỹ xấu hổ đứng đấy, đôi mắt long lanh như nước hồ thu. Cảnh này đẹp quá mức rồi.
Đương nhiên, hắn cũng nhận ra cô ấy. Huống hồ cô gái như Mạc Khuynh Thành đây, cho dù là ai chỉ cần gặp qua một lần thì e rằng không thể nào quên được.
- Ta tìm ngươi có chuyện muốn nói. Ngươi có thể đi theo ta qua đây không.
Mạc Khuynh Thành nói một cách nhẹ nhàng. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người hoàn toàn đơ ra luôn rồi. Bọn họ không hề nghe lầm, Mạc Khuynh Thành muốn nói chuyện riêng với Tần Vấn Thiên.
Trong trí nhớ của họ thì ở hoành thành nước Sở, chưa từng có bất kỳ người con trai nào có đãi ngộ như thế này cả.
- Được thôi.
Tần Vấn Thiên lập tức đồng ý. Hắn cũng không muốn ở đây nữa bèn đứng dậy rời khỏi bữa tiệc. Còn Mạc Khuynh Thành thì gật đầu với Sở Thiên Kiêu. Sau đó, cô cũng không nhìn người xung quanh mà cùng Tần Vấn Thiên rời khỏi đây.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của hai người kia. Bầu không khí hiện giờ im ắng vô cùng, rất nhiều người nhìn chằm chằm về phía Tần Vấn Thiên. Trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
- Tần Vấn Thiên.
Gương mặt Liễu Nhạc trở nên lạnh lẽo. Rõ ràng tên này đang ghen tỵ với hắn, mà vẻ mặt của Liễu Nghiên ngồi cạnh hắn cũng đặc sắc hơn hẳn.
Chẳng qua, Mạc Khuynh Thành lẫn Tần Vấn Thiên đều không biết suy nghĩ của đám người đó. Hai người đi tới bãi cỏ phía xa thì dừng lại. Mạc Khuynh Thành từ từ xoay người lại nhìn Tần Vấn Thiên.
- Về chuyện hôm đó, xin lỗi ngươi.
Mạc Khuynh Thành cúi đầu, trong giọng nói lộ vẻ áy náy. Còn Tần Vấn Thiên nhìn thấy vẻ mặt của cô thì không nỡ trách cứ. Hắn thầm than hồng nhan họa thủy. Cũng may, tâm hắn vững chắc. Nếu đổi lại là một thiếu niên bình thường gặp phải tình huống thế này, e rằng khó có thể giữ được bình tĩnh rồi.
- Chúng ta không quen nhau, cô xin lỗi ta làm gì.
Tuy trong lòng Tấn Vấn Thiên có phần xúc động nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ đáp lời.
- Ngươi nói như thế có phải là còn trách ta phải không? Quả thật, hôm đó ta không biết ngươi là Tần Vấn Thiên. Vì vậy lúc thấy ngươi đuổi giết Âu Phong mới hiểu lầm ngươi thôi.
Đôi mắt long lanh của Mạc Khuynh Thành lộ vẻ oan ức nhìn Tần Vấn Thiên. Ánh mắt kiểu này thật khiến cho người khác phải mềm lòng.
Nặc Lan đứng gần đó nhìn thấy cảnh này thì đơ mặt ra luôn rồi. Trời ạ, từ khi nào thì đại mỹ nữ lại có bộ dáng tiểu nữ nhân thế này?
Nặc Lan dụi mắt mấy cái, cô cho rằng bản thân mình đã nhìn nhầm.
- Được rồi, chuyện này cũng không có gì to tát cả.
Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ. Hắn không dám nhìn Mạc Khuynh Thành, bởi vì hắn chịu không nổi ánh mắt đó của cô ấy. Hơn nữa hắn vốn là người phóng khoáng, không hề tình toán chi li. Đúng là hôm đó hắn và Phàm Nhạc vô cùng tức giận nhưng giờ nghĩ lại thì khác. Mạc Khuynh Thành hiểu lầm cũng đúng, huống hồ gì lúc Âu Thần muốn giết bọn họ thì Mạc Khuynh Thành lại nói để bọn họ đi đi.
Có điều Mạc Khuynh Thành hiện giờ rất khác với Mạc Khuynh Thành ngày đó, khiến người khác cảm thấy không thực chút nào.
Tấn Vấn Thiên không cho rằng Mạc Khuynh Thành nhất kiến chung tình với hắn, nhưng hắn cũng không biết lý do là gì.
- Vậy thì tốt quá rồi.
Mạc Khuynh Thành cười một cách dịu dàng.
- Ngươi cũng tham dự yến tiệc của tam hoàng tử à?
Tần Vấn Thiên chợt hỏi.
- Ừ, hắn có mời ta nhưng mà ta không thích nơi đông người.
Mạc Khuynh Thành cười đáp. Cho dù cô có đi đến đâu thì cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm về mình. Huống hồ gì đám người kia rất nhàm chán.
- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Thái tử nước Tuyết Vân là người như thế nào?
Tần Vấn Thiên chợt nghĩ đến một thứ, hắn lên tiếng hỏi. Dù sao thân phận của Mạc Khuynh Thành không tầm thường, có lẽ cô ấy sẽ biết một chút.
- Số lượng hoàng tử nước Tuyết Vân còn nhiều hơn nước Sở nữa. Tình hình nước Tuyết Vân ổn định, hoàng quyền uy nghiêm. Hơn nữa hoàng đế nước Tuyết Vân còn đang trong thời tráng niên. Thế nhưng, nước Tuyết Vân lại vội vã lập thái tử như vậy. Từ đó có thể thấy rằng thái tử của nước Tuyết Vân ưu tú hơn hẳn những vị hoàng tử khác. Hắn cũng lợi hại giống như Sở Thiên Kiêu vậy.
Mạc Khuynh Thành từ tốn nói. Tần Vấn Thiên nghe xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Người càng lợi hại thì càng khó có thể đo lường được. Liệu người như vậy có thật sự sẽ huy động nhân lực, không màng tới quan hệ với nước Sở giúp Tần Dao cứu người sao? Chuyện này khiến hắn càng lo lắng hơn.
- Đúng rồi, ta còn có một chuyện muốn nói cho ngươi biết.
Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
- Chuyện gì thế?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta nghe đồn, thái tử nước Tuyết Vân rất có thể sẽ làm đám hỏi với một vị công chúa nước Sở.
Mạc Khuynh Thành nhỏ giọng nói. Tần Vấn Thiên nghe thấy thế thì trong lòng hắn run lên. Vẻ mặt càng khó coi hơn trước.
- Tin này có chính xác không?
- Ừ, không sai vào đâu được.
Mạc Khuynh Thành gật đầu đáp lại.
- Cám ơn.
Trong lòng Tần Vấn Thiên dấy lên lo lắng. Nếu như thái tử nước Tuyết Vân liên hôn với công chúa nước Sở, vậy thì sao hắn lại có thể vì Tần Dao mà đắc tội với nước Sở cơ chứ?
Hơn nữa chuyện về Tần Dao ở nước Sở lớn như vậy, nước Tuyết Vân há lại không biết? Không thể không có người biết được.
Mà Tần Dao trên danh nghĩa là người được chọn làm thái tử phi mà thôi. Ở nước Tuyết Vân, cô cũng không hề có bất kỳ thế lực nào chống lưng cả. Thậm chí không có ai biết đến sự tồn tại của cô hết.
Điều này cũng nói rõ có thể Tần Dao đang bị người khác lợi dụng.
Mạc Khuynh Thành trông thấy nét mặt của Tần Vấn Thiên thì thầm than. Cô còn biết một số chuyện khác nữa. Lần này đưa Tần Dao đến nước Sở, căn bản không phải vì cứu hai người Tần Hạo và Tần Xuyên.
Cô tính không muốn nói chuyện này cho Tần Vấn Thiên nghe. Bởi vì cô nghĩ rằng Tần Vấn Thiên hiện giờ không thể làm gì được, chi bằng để hắn an tâm tu luyện ở học viện Đế Tinh thì hơn.
Thế nhưng, lúc cô nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở đây, vừa vặn hắn cũng đang nghi ngờ chuyện này nên cô mới nói hết mọi chuyện cho Tần Vấn Thiên biết.
- Này, bộ hai người các ngươi xem ta là không khí à, nói xong chưa thế.
Nặc Lan đứng bên cạnh, hai tay chống hông, không nhịn được mà lên tiếng. Cô trừng Tần Vấn Thiên một cái. Thật không rõ mệnh của tên gia hỏa này như thế nào mà có cơ hội ở riêng với Mạc Khuynh Thành nữa. Trước giờ chưa hề có nam nhân nào hưởng thụ qua đãi ngộ này đâu đấy.
- Ừ, ta đi trước.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói, khiến cho đôi mắt của Nặc Lan đơ ra một hồi. Không ngờ, Tần Vấn Thiên lại chủ động rời đi, thiệt khiến cô nghẹn họng luôn mà.
- Hay là ngươi trở về học viện trước đi.
Mạc Khuynh Thành nói với Tần Vấn Thiên. Cô sợ hắn sẽ nhảy vào vũng nước đục này. Hắn căn bản không thể quản được chuyện của Tần Dao đâu.
Tần Vấn Thiên không nói gì mà chỉ gật đầu với Mạc Khuynh Thành, rồi lập tức rời khỏi chỗ đấy. Trong lòng nặng nề tâm sự, chân mày đều nhíu chặt vào nhau. Rõ ràng hắn đang lo lắng cho Tần Dao.
Sau khi nói chuyện với Mạc Khuynh Thành xong, lòng hắn trĩu nặng. Tần Dao chính là một trong những người quan trọng nhất của đời hắn, sao hắn có thể không lo cho được.
- Còn một chuyện nữa.
Mạc Khuynh Thành nói. Lúc Tần Vấn Thiên quay đầu lại thì nghe Mạc Khuynh Thành nói:
- Ngươi không hề nợ Liễu Nghiên cái gì hết.
- Hả?
Tần Vấn Thiên hơi khó hiểu, nhưng bởi vì có tâm sự nên hắn chỉ gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa.
- Tên này là đồ ngốc hay sao vậy?
Nặc Lan bước tới cạnh Mạc Khuynh Thành nhìn theo bóng lưng của Tần Vấn Thiên mà ngây người. Trên đời rất hiếm người có thể bình tĩnh trước Mạc Khuynh Thành.
- Sao ngươi không nói rõ ra cho hắn hiểu. Hắn đâu biết ngươi có ý gì đâu. Đáng lý ra ngươi nên nói cho hắn biết, hôm đó ngươi còn cõng hắn trên lưng mới đúng.
Nặc Lan cười nói, làm cho Mạc Khuynh Thành liếc cô một cái.
Lúc này, Tần Vấn Thiên bước từng bước trong sân săn bắn. Tâm sự nặng nề. Tin tức thái tử nước Tuyết Vân sẽ liên hôn với công chúa của nước Sở luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
- E rằng hôm nay chỉ có thể đưa Dao tỷ đi mà thôi.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, chẳng trách lúc hắn nói chuyện với Tần Dao thì lại có người bước tới thăm dò. Có lẽ chẳng có sự bảo vệ nào cả mà chỉ là giám sát hành động của Tần Dao mà thôi.
Ngay lúc này, mặt đất rung lên dữ dội. Tấn Vấn Thiên lập tức đứng dậy. Ở phía xa có một đoàn ngựa chiến đang chạy như điên. Đám người đó chính là những người tham gia bữa tiệc kia, có vẻ như bọn họ đang đi săn thì phải.
Hắn ngây người ở đây đã lâu, có lẽ yến tiệc cũng đã kết thúc rồi. Cho nên đám đệ tử quý tộc mới bắt đầu chạy vào trong Hắc Ám Sâm Lâm để săn bắn.
Tần Vấn Thiên bèn lấy mặt nạ kỳ lân trong ngực áo ra đeo lên. Sau đó hắn cũng chạy về hướng phát ra tiếng vó ngựa kia, toàn thân dường như đã hóa thành một cơn gió quét tới.
- Tản ra.
Lúc Tần Vấn Thiên chạy tới thì phát hiện, đám người trong Hắc Ám Sâm Lâm bắt đầu tách ra. Đi sâu thêm chút nữa thì sẽ xuất hiện một vài yêu thú cấp thấp, có thể dễ dàng săn được chúng.
- Đội ngũ của Dao tỷ ở đằng kia.
Tần Vấn Thiên luôn nhìn chằm chằm vào đoàn người của Tần Dao. Hắn đuổi theo sát họ, nhưng vẫn ẩn thân ở một chỗ bí ẩn ở gần đó, địa thế của Hắc Ám Sâm Lâm chính là lớp ngụy trang tốt nhất.
- Yến Vũ Hàn?
Chính vào lúc này Tần Vấn Thiên lại phát hiện Yến Vũ Hàn không hề cưỡi ngựa. Tần Vấn Thiên nhìn thấy hắn ta cũng đi theo nhóm người Tần Dao thì đanh mặt lại. Yến Vũ Hàn muốn làm gì đây?
Tần Vấn Thiên cực kỳ nhạy cảm. Hắn phát hiện Yến Vũ Hàn, thế nhưng đối phương lại không nhìn thấy mà cứ chăm chú theo sát nhóm người Tần Dao giống như thợ săn theo dõi con mồi.
- Xung quanh đều có người.
Tần Vấn Thiên bỗng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào hắn. Sau đó thì nhìn thấy có vài người đang lao tới, dường như muốn vây quanh họ.
- Bọn họ có ý gì đây. Nếu bọn họ muốn ra tay với Dao tỷ thì sao phải dùng thủ đoạn thế này mà không ra tay luôn?
Tần Vấn Thiên biết rõ. Nếu như nước Sở thông đồng với nước Tuyết Vân thì bọn họ có rất nhiều cách để đối phó với Tần Dao. Cần gì phải phiền phức như thế này cơ chứ?
Lúc này, thần kinh Tần Vấn Thiên căng cứng. Hắn nghiêng người chạy về hướng khác thì phát hiện có hai người di chuyển theo hắn, rõ ràng hắn đã bị người ta phát hiện.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân