Thái Cổ Thần Vương
Chương 34: Hắc Ám Sâm Lâm
Mặc trời ngả dần về phía tây, khu vực chật kín người này dần thưa người, đợt kiểm tra sơ bộ chấm dứt, chín học viện và võ phủ chấm dứt nhận người, rất nhiều người rời khỏi với vẻ thất vọng tràn trề còn những người ở lại ở chín hướng khác nhau bắt đầu tập trung dần về phía khu vực học viện Đế Tinh, học viện Hoàng Gia ở trung tâm.
Ngay lúc này, một bóng người áo trắng lưng mang trường kiếm đi tới chỗ đám người Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đã từng gặp qua thanh niên này một lần, đây chính là vị kiếm khách có song Tinh Hồn đều là kiếm.
- Nhược Hoan, Đại Sơn lão sư bảo các ngươi qua đó kìa.
Dư Phi vừa đi về phía này vừa hô lớn với đám người Nhược Hoan.
- Ừ, lão sư có nói rõ hai người sẽ đi vào Hắc Ám Sâm Lâm trong số đám người chúng ta là ai không?
Nhược Hoan hỏi, dựa theo lời nói của Khương Chấn thì cả Khương Chấn và Mạc Thương đều có thể dẫn theo hai học viên cũ của mình đi vào.
- Ngươi đấy, người còn lại là ai thì lão sư không có nói.
Dư Phi đáp lại:
- Chúng ta qua đó thì biết ngay ấy mà.
- Ừ.
Nhược Hoan gật đầu, ngay sau đó thì bọn họ bắt đầu đi đến chỗ đám người đang tụ tập, số người có tư cách tham gia thử thách rèn luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm của chín học viện và võ phủ lớn đã đạt đến hơn năm nghìn, nhân số cực kỳ kinh khủng, nhưng nếu nghĩ đến số người đến ghi danh vào mấy ngày trước thì cũng sẽ hiểu được tỷ lệ hiện tại đã là một trên một trăm rồi.
Chín học viện và võ phủ lớn của hoàng thành tập trung toàn bộ thiếu niên tinh anh của nước Sở.
- Muốn trở thành một cường giả thì tất nhiên là phải đối mặt trực tiếp với những mối nguy hiểm khác nhau, có thể xem như đây là khóa học đầu tiên của các ngươi, hãy cố gắng tận hưởng đi nào.
Lúc này, tại khu vực học viện Hoàng Gia có một người đang hô lớn răn dạy đám người trước mặt mình, sắc mặt của những thiếu niên đó đều tỏ vẻ nghiêm túc, bọn họ cũng hiểu rất rõ là không trải qua thí luyện xương máu thì không thể xem là một võ giả chân chính được.
- Vù vù!
Trên bầu trời cách đó không xa có cuồng phong gào thét, đám người liền phát hiện ra có hai con yêu thú đang bay đến chỗ này, lại trông thấy có bóng người đang đứng trên yêu thú, ánh mắt của rất nhiều người đều khựng lại.
- Đẹp quá, Mạc Khuynh Thành kìa, thế mà cô ấy lại đến đây.
Trong khu vực này, vốn dĩ những người dưới Nguyên Phủ cảnh không thể cưỡi yêu thú bay được, nhưng Mạc Khuynh Thành lại có thể làm thế, không có bất kỳ ai nghi ngờ chất vấn gì cô cả.
Khương Chấn và Âu Thần vừa thấy Mạc Khuynh Thành và Mạc Thương đi cùng nhau thì cảm thấy khá bất ngờ, nhưng sau đó lập tức nhìn về phía đám người bên dưới, mở miệng nói:
- Nếu như đã đến đông đủ rồi thì chúng ta lên đường luôn đi vậy, tất cả mọi người chạy bộ thật nhanh về phía trước, nhất định phải vào trong Hắc Ám Sâm Lâm trước khi mặt trời lặn.
- Tiểu sư đệ, hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt đó.
Nhược Hoan quay sang cười dặn dò với Tần Vấn Thiên rộ đi lên trước để dẫn đầu đội hình, con chó tuyết háo sắc kia thì lại nằm luôn trong ngực cô không nhúc nhích.
- Tần sư đệ, ta sẽ chờ ngươi tại học viện.
Đại Sơn vỗ vỗ vai Tần Vấn Thiên, tất cả những người trong chín học viện và võ phủ tập trung thành từng nhóm lên đường, từng con yêu thú bay lên không trung, trên lưng chúng đều là các vị sư phụ dẫn đội, còn các học viên thì chạy bộ thật nhanh trên mặt đất, ngay sát bên dưới theo hướng bay của những sư phụ này.
Hắc Ám Sâm Lâm bao quanh phân nửa hoàng thành, tất nhiên là bọn họ không thể nào tiến thẳng về phía trước, đó chẳng khác nào đi thẳng vào khu vực hoàng cung cả.
Năm nghìn người, chín trận doanh khác nhau, số lượng tại trận doanh của học viện Đế Tinh là ít nhất chỉ có năm trăm người, học viện Hoàng Gia đến hơn tám trăm người.
Khi đám học viên dùng hết sức lực cắm đầu chạy, mặt đất bắt đầu rung chuyển giống như có hàng vạn con ngựa lao nhanh, những nơi mà bọn họ đi qua đều bốc lên từng cơn gió lốc, rất nhiều người đi đường đều dừng lại mỉm cười nhìn những thân ảnh tràn ngập sức sống và khao khát tiến về phía trước, những người trẻ tuổi này chính là trụ cột chống đỡ cả tương lai của nước Sở.
- Này.
Trong trận doanh của học viện Đế Tinh có một thiếu niên mập mạp trưng ra vẻ mặt tươi cười đến gần Tần Vấn Thiên, sau đó cất tiếng chào hỏi, tuy rằng tốc độ chạy của bọn họ rất nhanh, nhưng với những người đã bước vào võ đạo mà nói thì cũng không tốn sức gì nhiều, nên hoàn toàn có thể nói chuyện phiếm thoải mái.
- Ngươi tên là gì thế?
Thiếu niên mập mạp hỏi.
- Tần Vấn Thiên, ngươi thì sao?
- Phàm Nhạc, Phàm trong bình phàm, Nhạc trong vui vẻ khoái nhạc.
Thiếu niên mập mạp cười cười giới thiệu tên mình.
Tần Vấn Thiên liếc sang đánh giá thử, người này mặc quần áo bình thường, tóc tai hơn lộn xộn, gương mặt luôn trưng ra nụ cười toe toét.
- Cái tên này đúng là rất hợp với ngươi đó.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười khen.
- Hắc hắc.
Phàm Nhạc vui vẻ nhếch miệng cười, ánh mắt lập tức dán dính lên thiếu nữ đang cưỡi trên lưng hạc bay phía trước, thấp giọng thầm thì:
- Vị mỹ nhân đứng đầu nước Sở đúng là xinh đẹp thật đó, cô ấy khiến cho trái tim bé nhỏ của ta đập thình thịch luôn.
Tần Vấn Thiên thấy ánh mắt mê say của người bên cạnh thì không khỏi trợn trắng mắt một cái, nhưng hắn không thể không công nhận sắc đẹp của Mạc Khuynh Thành.
- Nhưng mà vẫn là Nhược Hoan sư tỷ hợp với sở thích của ta hơn, cái bộ phận đẫy đà nở nang kia kìa, chậc chậc...
Vẻ mặt Phàm Nhạc trở nên bỉ dâm dê thô bỉ, suýt chút nữa là rõ cả dãi.
- Ngươi biết Nhược Hoan sư tỷ à?
Tần Vấn Thiên hỏi lại.
- Sao mà ta quen biết được chứ, ta chỉ nghe người ta nói thôi, ai mà không biết đệ nhất yêu nữ của học viện Đế Tinh chúng ta chứ, nhưng ta cũng chỉ có thể mơ hão tí thôi, hắc hắc.
Phàm Nhạc cười run cả người, sau đó quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên:
- Nhà ngươi nghiêm túc quá, không phải trong lòng ngươi cũng đang nghĩ tới cái đó...
Thấy ánh mắt bỉ ổi hạ lưu của Phàm Nhạc, Tần Vấn Thiên đảo mắt một vòng, thấp giọng mắng:
- Lượn đi!
Cái tên này nhất định là một nhân tài.
- Đừng giả bộ nữa, hắc hắc.
Phàm Nhạc vẫn trưng ánh mắt "ngươi hiểu mà", Tần Vấn Thiên đành phải giữ im lặng.
- Nhưng mà trong hoàng thành nước Sở này quả thật là có rất nhiều thiên tài và mỹ nữ đó, Bạch Thu Tuyết ở học viện Hoàng Gia bên kia cũng đẹp lắm, nghe nói đã kết nối được với ngôi sao Võ Mệnh tầng thứ ba rồi.
Phàm Nhạc chỉ vào đám người ở trận doanh của học viện Hoàng Gia đang ở bên cạnh rồi nói với Tần Vấn Thiên.
- Còn có học viện Đế Tinh chúng ta nữa chứ, thiên tài cũng nhiều như mây, cái tên mặt trắng đi đầu tiên chính là Âu Phong, thực lực rất mạnh, Luân Mạch cảnh tầng hai, song Tinh Hồn.
Phạm Nhạc lại chỉ về phía một thiếu niên đi trước, và cũng là thiếu niên ban nãy đứng bên cạnh Âu Thần, xem ra đây là hai anh em.
- Còn chỗ này này, cô gái xinh đẹp mặc đồ đen kia ấy, Luân Mạch cảnh tầng một, song Tinh Hồn, dáng người cũng không tệ, nhưng mà chỗ đó đó không được hoàn hảo cho lắm.
Phàm Nhạc vẫn tự mình bình phẩm này nọ.
- Nhưng mà ngươi biết thiên tài đứng đầu học viện Đế Tinh lần này của chúng ta là ai không?
- Là ai?
Tần Vấn Thiên hỏi bằng giọng tò mò.
- Ngay trước mặt ngươi nè.
Gương mặt đầy thịt của Phàm Nhạc đầy ngấn thịt, trưng ra nụ cười muốn bao nhiêu thô bỉ thì có bấy nhiêu thô bỉ.
- Phàm Nhạc, ngươi lại đang khoác lác với người ta à?
Một người chạy tới bên cạnh liếc nhìn Phàm Nhạc cười trêu, rõ ràng là cái tên này không chỉ nói khoác không biết ngượng trước mặt mỗi mình Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, mặc dù tên Phàm Nhạc này thích khoe khoang khoác lác nhưng cũng rất hài hước, khiến cho người ta cảm thấy hết sức thú vị.
Khi mặt trời vừa lặn, chín nhánh đội ngũ khổng lổ vượt qua cửa Đông Thiên hoàng thành.
Hoàng thành bị bao bọc bởi Hắc Ám Sâm Lâm, trong lịch sử ba nghìn năm của nước Sở, quả đúng là trải qua không ít lần yêu thú Hắc Ám Sâm Lâm bạo động, bởi vậy cửa thành gần Hắc Ám Sâm Lâm cao ngất chọc vào tầng trời, cực kỳ đồ sộ, giống như một rãnh trời vậy.
Đi qua cửa Đông Thiên này, vẫn còn một tòa thành trấn, gắn kết giữa hoàng thành và Hắc Ám Sâm Lâm, xem như là khu vực đệm giảm xóc, tòa thành trấn này có rất nhiều mạo hiểm giả và người lịch lãm rèn luyện, khi bọn họ vừa thấy đám người trong chín trận doanh xông qua như một cơn lốc thì đều trở nên ngây dại.
- Chẳng lẽ đây là học viên của chín học viện và võ phủ à, quả nhiên là tinh thần hăng hái phấn chấn.
- Có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ thật nhỉ, hắc hắc.
Một mạo hiểm giả đi ngang qua cười lớn bình luận.
- Tiếp tục đi về phía trước, tự các ngươi dựng trại bên trong Hắc Ám Sâm Lâm.
Giữa không trung, một thanh âm lanh lảnh truyền ra, khiến cho mọi người cực kỳ run sợ, thời gian lịch lãm đến tận một tháng, bọn họ cần phải trải qua rất nhiều đêm trong Hắc Ám Sâm Lâm, hơn nữa còn tự cấp tự túc đồ ăn thức uống, một mình săn bắt.
Màu đen của màn đêm từ từ buông xuống mặt đất, cuối cùng thì những người trong chín trận doanh đều đã đi đến khu vực biên giới giáp với Hắc Ám Sâm Lâm, vừa liếc nhìn phía trước thì đã thấy cổ thụ um tùm, nhìn không thấy điểm cuối, khung cảnh tràn ra khí tức hoang dã điên cuồng mà yêu dị.
Khi tất cả mọi người dừng lại thì không gian bỗng dưng trở nên yên tĩnh đến lạ, mọi người đều nhận thức được rằng tiếp theo đây bọn họ sẽ đối mặt với nguy cơ chính thức rồi.
Ngay tại trước khu vực tiếp giáp Hắc Ám Sâm Lâm, các cường giả của chín học viện và võ phủ đứng trên lưng yêu thú giữa không trung, thông báo quy định chung cho tất cả mọi người:
- Hiện tại các ngươi hãy tiến vào trong Hắc Ám Sâm Lâm đi, trước khi mặt trời ló dạng ở phía đông, nhất định phải đi sâu vào Hắc Ám Sâm Lâm thêm mười dặm nữa, dùng khu vực mười dặm này làm giới hạn, xem như là khu vực bên ngoài, trong một tháng tiếp theo, nếu như phát hiện ai hoạt động tại khu vực này, xem như kiểm tra không đạt, hiện tại thì đi vào đi thôi.
Trong khu vực mười dặm kia vẫn thuộc về vùng ngoài, con người hoạt động thường xuyên nên không có yêu thú gì lợi hại lắm, tính nguy hiểm rất thấp.
- Tần Vấn Thiên, chúng ta đi chung đi.
Phàm Nhạc mở miệng rủ rê.
- Được thôi.
Tần Vấn Thiên hơi gật đầu, ngay sau đó các học viên trong chín trận doanh vội vào đi vào trong Hắc Ám Sâm Lâm, đội hình khổng lồ gồm năm nghìn người bắt đầu tản ra bốn phía, hai ba người tạo thành một nhóm đi chung với nhau.
Mượn nhờ ánh sao yếu ớt, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc cuốc bộ vào trong Hắc Ám Sâm Lâm, một số người có năng lực liên quan đến hỏa diễm thì lập tức tạo ra lửa, chiếu sáng khu vực chung quanh, có người lợi dụng các loại bảo vật chiếu sáng như dạ minh châu.
- Cứ xâm nhập vào khoảng tám chín dặm trước đi, sau đó tìm chỗ trống trải nghỉ ngơi một đêm, đến gần rạng sáng ngày thứ hai thì chúng ta đi sâu hơn, như thế thì sẽ không tính là không tuân thủ theo quy định rồi.
Phàm Nhạc hạ giọng bàn bạc, tất cả mọi người đều đang lò dò tìm đường đi về phía trước, trên đường đi, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc dùng đá đánh lửa, rồi cầm bó đuốc đi về phía trước.
- Dường như có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Lúc đang đi về phía trước, Phàm Nhạc khẽ nói ra phán đoán của mình, tâm thần của Tần Vấn Thiên run lên, hắn cũng cảm thấy điều đó, dù sao thì lực cảm giác của hắn cực kỳ nhạy cảm.
Hắn đã giết chết Diệp Mặc và Diệp Lang tại thành Thiên Ung, hơn nữa còn bộc lộ thiên phú phi phàm, chẳng có gì lạ khi nhà họ Diệp không buông tha cho hắn.
Đợt thí luyện lần này có vài phần là chuẩn bị cho Tần Vấn Thiên hắn, vừa có thể trui rèn tất cả các học viên cho chín học viện và võ phủ lớn luôn thể, có lợi chứ không hại, vì thế tất cả học viện và võ phủ sẽ không từ chối lời đề nghị này.
Ngay lúc này, một bóng người áo trắng lưng mang trường kiếm đi tới chỗ đám người Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đã từng gặp qua thanh niên này một lần, đây chính là vị kiếm khách có song Tinh Hồn đều là kiếm.
- Nhược Hoan, Đại Sơn lão sư bảo các ngươi qua đó kìa.
Dư Phi vừa đi về phía này vừa hô lớn với đám người Nhược Hoan.
- Ừ, lão sư có nói rõ hai người sẽ đi vào Hắc Ám Sâm Lâm trong số đám người chúng ta là ai không?
Nhược Hoan hỏi, dựa theo lời nói của Khương Chấn thì cả Khương Chấn và Mạc Thương đều có thể dẫn theo hai học viên cũ của mình đi vào.
- Ngươi đấy, người còn lại là ai thì lão sư không có nói.
Dư Phi đáp lại:
- Chúng ta qua đó thì biết ngay ấy mà.
- Ừ.
Nhược Hoan gật đầu, ngay sau đó thì bọn họ bắt đầu đi đến chỗ đám người đang tụ tập, số người có tư cách tham gia thử thách rèn luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm của chín học viện và võ phủ lớn đã đạt đến hơn năm nghìn, nhân số cực kỳ kinh khủng, nhưng nếu nghĩ đến số người đến ghi danh vào mấy ngày trước thì cũng sẽ hiểu được tỷ lệ hiện tại đã là một trên một trăm rồi.
Chín học viện và võ phủ lớn của hoàng thành tập trung toàn bộ thiếu niên tinh anh của nước Sở.
- Muốn trở thành một cường giả thì tất nhiên là phải đối mặt trực tiếp với những mối nguy hiểm khác nhau, có thể xem như đây là khóa học đầu tiên của các ngươi, hãy cố gắng tận hưởng đi nào.
Lúc này, tại khu vực học viện Hoàng Gia có một người đang hô lớn răn dạy đám người trước mặt mình, sắc mặt của những thiếu niên đó đều tỏ vẻ nghiêm túc, bọn họ cũng hiểu rất rõ là không trải qua thí luyện xương máu thì không thể xem là một võ giả chân chính được.
- Vù vù!
Trên bầu trời cách đó không xa có cuồng phong gào thét, đám người liền phát hiện ra có hai con yêu thú đang bay đến chỗ này, lại trông thấy có bóng người đang đứng trên yêu thú, ánh mắt của rất nhiều người đều khựng lại.
- Đẹp quá, Mạc Khuynh Thành kìa, thế mà cô ấy lại đến đây.
Trong khu vực này, vốn dĩ những người dưới Nguyên Phủ cảnh không thể cưỡi yêu thú bay được, nhưng Mạc Khuynh Thành lại có thể làm thế, không có bất kỳ ai nghi ngờ chất vấn gì cô cả.
Khương Chấn và Âu Thần vừa thấy Mạc Khuynh Thành và Mạc Thương đi cùng nhau thì cảm thấy khá bất ngờ, nhưng sau đó lập tức nhìn về phía đám người bên dưới, mở miệng nói:
- Nếu như đã đến đông đủ rồi thì chúng ta lên đường luôn đi vậy, tất cả mọi người chạy bộ thật nhanh về phía trước, nhất định phải vào trong Hắc Ám Sâm Lâm trước khi mặt trời lặn.
- Tiểu sư đệ, hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt đó.
Nhược Hoan quay sang cười dặn dò với Tần Vấn Thiên rộ đi lên trước để dẫn đầu đội hình, con chó tuyết háo sắc kia thì lại nằm luôn trong ngực cô không nhúc nhích.
- Tần sư đệ, ta sẽ chờ ngươi tại học viện.
Đại Sơn vỗ vỗ vai Tần Vấn Thiên, tất cả những người trong chín học viện và võ phủ tập trung thành từng nhóm lên đường, từng con yêu thú bay lên không trung, trên lưng chúng đều là các vị sư phụ dẫn đội, còn các học viên thì chạy bộ thật nhanh trên mặt đất, ngay sát bên dưới theo hướng bay của những sư phụ này.
Hắc Ám Sâm Lâm bao quanh phân nửa hoàng thành, tất nhiên là bọn họ không thể nào tiến thẳng về phía trước, đó chẳng khác nào đi thẳng vào khu vực hoàng cung cả.
Năm nghìn người, chín trận doanh khác nhau, số lượng tại trận doanh của học viện Đế Tinh là ít nhất chỉ có năm trăm người, học viện Hoàng Gia đến hơn tám trăm người.
Khi đám học viên dùng hết sức lực cắm đầu chạy, mặt đất bắt đầu rung chuyển giống như có hàng vạn con ngựa lao nhanh, những nơi mà bọn họ đi qua đều bốc lên từng cơn gió lốc, rất nhiều người đi đường đều dừng lại mỉm cười nhìn những thân ảnh tràn ngập sức sống và khao khát tiến về phía trước, những người trẻ tuổi này chính là trụ cột chống đỡ cả tương lai của nước Sở.
- Này.
Trong trận doanh của học viện Đế Tinh có một thiếu niên mập mạp trưng ra vẻ mặt tươi cười đến gần Tần Vấn Thiên, sau đó cất tiếng chào hỏi, tuy rằng tốc độ chạy của bọn họ rất nhanh, nhưng với những người đã bước vào võ đạo mà nói thì cũng không tốn sức gì nhiều, nên hoàn toàn có thể nói chuyện phiếm thoải mái.
- Ngươi tên là gì thế?
Thiếu niên mập mạp hỏi.
- Tần Vấn Thiên, ngươi thì sao?
- Phàm Nhạc, Phàm trong bình phàm, Nhạc trong vui vẻ khoái nhạc.
Thiếu niên mập mạp cười cười giới thiệu tên mình.
Tần Vấn Thiên liếc sang đánh giá thử, người này mặc quần áo bình thường, tóc tai hơn lộn xộn, gương mặt luôn trưng ra nụ cười toe toét.
- Cái tên này đúng là rất hợp với ngươi đó.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười khen.
- Hắc hắc.
Phàm Nhạc vui vẻ nhếch miệng cười, ánh mắt lập tức dán dính lên thiếu nữ đang cưỡi trên lưng hạc bay phía trước, thấp giọng thầm thì:
- Vị mỹ nhân đứng đầu nước Sở đúng là xinh đẹp thật đó, cô ấy khiến cho trái tim bé nhỏ của ta đập thình thịch luôn.
Tần Vấn Thiên thấy ánh mắt mê say của người bên cạnh thì không khỏi trợn trắng mắt một cái, nhưng hắn không thể không công nhận sắc đẹp của Mạc Khuynh Thành.
- Nhưng mà vẫn là Nhược Hoan sư tỷ hợp với sở thích của ta hơn, cái bộ phận đẫy đà nở nang kia kìa, chậc chậc...
Vẻ mặt Phàm Nhạc trở nên bỉ dâm dê thô bỉ, suýt chút nữa là rõ cả dãi.
- Ngươi biết Nhược Hoan sư tỷ à?
Tần Vấn Thiên hỏi lại.
- Sao mà ta quen biết được chứ, ta chỉ nghe người ta nói thôi, ai mà không biết đệ nhất yêu nữ của học viện Đế Tinh chúng ta chứ, nhưng ta cũng chỉ có thể mơ hão tí thôi, hắc hắc.
Phàm Nhạc cười run cả người, sau đó quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên:
- Nhà ngươi nghiêm túc quá, không phải trong lòng ngươi cũng đang nghĩ tới cái đó...
Thấy ánh mắt bỉ ổi hạ lưu của Phàm Nhạc, Tần Vấn Thiên đảo mắt một vòng, thấp giọng mắng:
- Lượn đi!
Cái tên này nhất định là một nhân tài.
- Đừng giả bộ nữa, hắc hắc.
Phàm Nhạc vẫn trưng ánh mắt "ngươi hiểu mà", Tần Vấn Thiên đành phải giữ im lặng.
- Nhưng mà trong hoàng thành nước Sở này quả thật là có rất nhiều thiên tài và mỹ nữ đó, Bạch Thu Tuyết ở học viện Hoàng Gia bên kia cũng đẹp lắm, nghe nói đã kết nối được với ngôi sao Võ Mệnh tầng thứ ba rồi.
Phàm Nhạc chỉ vào đám người ở trận doanh của học viện Hoàng Gia đang ở bên cạnh rồi nói với Tần Vấn Thiên.
- Còn có học viện Đế Tinh chúng ta nữa chứ, thiên tài cũng nhiều như mây, cái tên mặt trắng đi đầu tiên chính là Âu Phong, thực lực rất mạnh, Luân Mạch cảnh tầng hai, song Tinh Hồn.
Phạm Nhạc lại chỉ về phía một thiếu niên đi trước, và cũng là thiếu niên ban nãy đứng bên cạnh Âu Thần, xem ra đây là hai anh em.
- Còn chỗ này này, cô gái xinh đẹp mặc đồ đen kia ấy, Luân Mạch cảnh tầng một, song Tinh Hồn, dáng người cũng không tệ, nhưng mà chỗ đó đó không được hoàn hảo cho lắm.
Phàm Nhạc vẫn tự mình bình phẩm này nọ.
- Nhưng mà ngươi biết thiên tài đứng đầu học viện Đế Tinh lần này của chúng ta là ai không?
- Là ai?
Tần Vấn Thiên hỏi bằng giọng tò mò.
- Ngay trước mặt ngươi nè.
Gương mặt đầy thịt của Phàm Nhạc đầy ngấn thịt, trưng ra nụ cười muốn bao nhiêu thô bỉ thì có bấy nhiêu thô bỉ.
- Phàm Nhạc, ngươi lại đang khoác lác với người ta à?
Một người chạy tới bên cạnh liếc nhìn Phàm Nhạc cười trêu, rõ ràng là cái tên này không chỉ nói khoác không biết ngượng trước mặt mỗi mình Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, mặc dù tên Phàm Nhạc này thích khoe khoang khoác lác nhưng cũng rất hài hước, khiến cho người ta cảm thấy hết sức thú vị.
Khi mặt trời vừa lặn, chín nhánh đội ngũ khổng lổ vượt qua cửa Đông Thiên hoàng thành.
Hoàng thành bị bao bọc bởi Hắc Ám Sâm Lâm, trong lịch sử ba nghìn năm của nước Sở, quả đúng là trải qua không ít lần yêu thú Hắc Ám Sâm Lâm bạo động, bởi vậy cửa thành gần Hắc Ám Sâm Lâm cao ngất chọc vào tầng trời, cực kỳ đồ sộ, giống như một rãnh trời vậy.
Đi qua cửa Đông Thiên này, vẫn còn một tòa thành trấn, gắn kết giữa hoàng thành và Hắc Ám Sâm Lâm, xem như là khu vực đệm giảm xóc, tòa thành trấn này có rất nhiều mạo hiểm giả và người lịch lãm rèn luyện, khi bọn họ vừa thấy đám người trong chín trận doanh xông qua như một cơn lốc thì đều trở nên ngây dại.
- Chẳng lẽ đây là học viên của chín học viện và võ phủ à, quả nhiên là tinh thần hăng hái phấn chấn.
- Có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ thật nhỉ, hắc hắc.
Một mạo hiểm giả đi ngang qua cười lớn bình luận.
- Tiếp tục đi về phía trước, tự các ngươi dựng trại bên trong Hắc Ám Sâm Lâm.
Giữa không trung, một thanh âm lanh lảnh truyền ra, khiến cho mọi người cực kỳ run sợ, thời gian lịch lãm đến tận một tháng, bọn họ cần phải trải qua rất nhiều đêm trong Hắc Ám Sâm Lâm, hơn nữa còn tự cấp tự túc đồ ăn thức uống, một mình săn bắt.
Màu đen của màn đêm từ từ buông xuống mặt đất, cuối cùng thì những người trong chín trận doanh đều đã đi đến khu vực biên giới giáp với Hắc Ám Sâm Lâm, vừa liếc nhìn phía trước thì đã thấy cổ thụ um tùm, nhìn không thấy điểm cuối, khung cảnh tràn ra khí tức hoang dã điên cuồng mà yêu dị.
Khi tất cả mọi người dừng lại thì không gian bỗng dưng trở nên yên tĩnh đến lạ, mọi người đều nhận thức được rằng tiếp theo đây bọn họ sẽ đối mặt với nguy cơ chính thức rồi.
Ngay tại trước khu vực tiếp giáp Hắc Ám Sâm Lâm, các cường giả của chín học viện và võ phủ đứng trên lưng yêu thú giữa không trung, thông báo quy định chung cho tất cả mọi người:
- Hiện tại các ngươi hãy tiến vào trong Hắc Ám Sâm Lâm đi, trước khi mặt trời ló dạng ở phía đông, nhất định phải đi sâu vào Hắc Ám Sâm Lâm thêm mười dặm nữa, dùng khu vực mười dặm này làm giới hạn, xem như là khu vực bên ngoài, trong một tháng tiếp theo, nếu như phát hiện ai hoạt động tại khu vực này, xem như kiểm tra không đạt, hiện tại thì đi vào đi thôi.
Trong khu vực mười dặm kia vẫn thuộc về vùng ngoài, con người hoạt động thường xuyên nên không có yêu thú gì lợi hại lắm, tính nguy hiểm rất thấp.
- Tần Vấn Thiên, chúng ta đi chung đi.
Phàm Nhạc mở miệng rủ rê.
- Được thôi.
Tần Vấn Thiên hơi gật đầu, ngay sau đó các học viên trong chín trận doanh vội vào đi vào trong Hắc Ám Sâm Lâm, đội hình khổng lồ gồm năm nghìn người bắt đầu tản ra bốn phía, hai ba người tạo thành một nhóm đi chung với nhau.
Mượn nhờ ánh sao yếu ớt, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc cuốc bộ vào trong Hắc Ám Sâm Lâm, một số người có năng lực liên quan đến hỏa diễm thì lập tức tạo ra lửa, chiếu sáng khu vực chung quanh, có người lợi dụng các loại bảo vật chiếu sáng như dạ minh châu.
- Cứ xâm nhập vào khoảng tám chín dặm trước đi, sau đó tìm chỗ trống trải nghỉ ngơi một đêm, đến gần rạng sáng ngày thứ hai thì chúng ta đi sâu hơn, như thế thì sẽ không tính là không tuân thủ theo quy định rồi.
Phàm Nhạc hạ giọng bàn bạc, tất cả mọi người đều đang lò dò tìm đường đi về phía trước, trên đường đi, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc dùng đá đánh lửa, rồi cầm bó đuốc đi về phía trước.
- Dường như có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Lúc đang đi về phía trước, Phàm Nhạc khẽ nói ra phán đoán của mình, tâm thần của Tần Vấn Thiên run lên, hắn cũng cảm thấy điều đó, dù sao thì lực cảm giác của hắn cực kỳ nhạy cảm.
Hắn đã giết chết Diệp Mặc và Diệp Lang tại thành Thiên Ung, hơn nữa còn bộc lộ thiên phú phi phàm, chẳng có gì lạ khi nhà họ Diệp không buông tha cho hắn.
Đợt thí luyện lần này có vài phần là chuẩn bị cho Tần Vấn Thiên hắn, vừa có thể trui rèn tất cả các học viên cho chín học viện và võ phủ lớn luôn thể, có lợi chứ không hại, vì thế tất cả học viện và võ phủ sẽ không từ chối lời đề nghị này.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân