Thái Cổ Thần Vương
Chương 188: Mắt Nhìn Tiên Trì
Tần Vấn Thiên rút Phương Thiên Họa Kích lên, hắn cảm giác được Tinh Thần quả có thể bổ sung tinh thần nguyên lực với tốc độ rất nhanh.
Nhưng bọn người Mộ Bạch Phi lại không có Tinh Thần quả, vừa đánh bại bốn người Thiên Mộng Ngữ của Thanh Vân các liền chiến một trận với Tần Vấn Thiên, nhất là một kích kiếm thuật hợp kích vừa rồi kia khiến bọn họ tiêu hao rất lớn. Nhìn Tần Vấn Thiên rảo bước đến, trong mắt bọn họ không khỏi có thêm vài phần cảnh giác.
Mộ Bạch Phi cầm trường kiếm trong tay, lại giơ kiếm lên lần nữa, kiêu ngạo của kiếm khách Yến Châu không cho phép ai phá hủy.
Hai người bên cạnh cũng đang cầm kiếm, kiếm ý trên người ác liệt, ánh sáng Tinh Hồn vương vãi khiến kiếm bọn họ dường như mạnh hơn vài phần.
- Vù!
Thân thể Tần Vấn Thiên hóa thành một cái bóng, chỉ thấy Phương Thiên Họa Kích dữ dội đánh về phía Mộ Bạch Phi. Khai Sơn thức nhanh chóng mà mãnh liệt, xu thế mạnh mẽ, một kích phá núi. Luồng uy thế này tuyệt đối kinh người, hơn nữa một kích này cũng phóng thích ra kiếm chi thần nguyên.
Mộ Bạch Phi thân là người đứng đầu ba gã kiếm khách Yến Châu, thực lực cũng mạnh nhất, tuyệt đối không phải hạng người chỉ có hư danh. Chỉ thấy trường kiếm của hắn khẽ xoay, kiếm trên hư không tựa như múa ra vài đường lưu quang rực rỡ, tiêu sát chi ý điên cuồng bùng ra.
- Đùng.
Lực lượng cường đại đẩy lui Mộ Bạch Phi, thế nhưng đòn tấn công của hai người khác lại ngay lập tức đánh tới, kiếm như tia chớp. Bước chân Tần Vấn Thiên hơi xoay chuyển đồng thời đánh ra Lạc Sơn Chưởng, lực nặng như núi uy lực vô cùng đón đỡ kiếm quang bên trái. Cùng lúc đó, lúc thanh kiếm sắc bén đâm tới từ bên phải, tay cầm Phương Thiên Họa Kích của hắn đột nhiên đẩy ra, Phương Thiên Họa Kích hóa thành một tia sáng đáng sợ xông về phía Mộ Bạch Phi, mà chính hắn cũng ném thần bình đi.
- Phụt!
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên hé miệng phun ra từng đường kiếm quang về phía bên phải khiến kiếm của đối phương đình trệ trong giây lát. Luân Mạch của Tần Vấn Thiên lại sôi trào, phát ra tiếng gầm thét vang dội.
- Giết!
Gầm lên một tiếng, cánh tay Tần Vấn Thiên tựa như ẩn chứa lực lượng khủng bố không gì sánh được, đánh ra thật mạnh. Một kích Khô Tịch Ấn đáng sợ bạo phát ra, huyết quang kinh dị chất chứa bên trong hóa thành chưởng ấn màu đỏ tràn ngập lực lượng hủy diệt. Một tiếng nổ mạnh vang lên, kiếm của đối phương rời tay bay ra ngoài.
Tốc độ của Tần Vấn Thiên nhanh chóng bực nào, một kích Cửu Thiên Côn Bằng quyết đã được hắn dự trù từ sớm đánh ra, bay thẳng đén. Vẻ mặt đối phương vô cùng khó coi, trong lúc vội vàng ngón tay đánh ra, đầu ngón tay chứa đựng kiếm ý cường đại.
Nhưng nếu tính công kích cận thân thì Tần Vấn Thiên mạnh mẽ bực nào, đôi tròng mắt yêu dị nhìn chằm chằm đối phương khiến gã cảm thấy muốn lâm vào mộng cảnh không chân thật. Ngay sau đó một bàn tay huyết sắc đè ép đến phá hủy công kích của gã. Ngón tay Tần Vấn Thiên chỉ một cái, kiếm chi thần nguyên sắc bén chứa phù văn huyết sắc đâm vào đầu đối phương.
Lúc này mọi thứ đều diễn ra với tốc độ cực nhanh, nhưng khi kiếm của Mộ Bạch Phi cùng một người khác đánh tới lại khiến Tần Vấn Thiên sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên điều chỉnh công kích, thần nguyên khủng bố điên cuồng bộc phát ra hóa thành thanh kiếm sắc bén rực rỡ tiến về phía Mộ Bạch Phi. Uy hiếp của Mộ Bạch Phi đối với hắn càng thêm mãnh liệt, thế nhưng đồng thời kiếm của tên còn lại cũng đến. Bàn tay trái của Tần Vấn Thiên run lên, đập ngang ra, kiếm quang càn quét đến. Một đường huyết quang lóe lên, bàn tay Tần Vấn Thiên xuất hiện vết máu, kiếm của đối phương thật sự vô cùng sắc bén.
Đối mặt với đối thủ như vậy, e rằng chỉ sơ sẩy là sẽ chết dưới kiếm kia.
Thân thể Tần Vấn Thiên nhanh chóng thối lui, hai người Mộ Bạch Phi biết đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất đánh chết Tần Vấn Thiên. Nhìn thoáng qua thi thể đồng bạn bên cạnh, ánh mắt bọn họ ngưng trọng hơn, lúc nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên thì sát ý càng thêm mãnh liệt.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Khuynh Thành bên kia, Sư Khôi triệt để phát lực hóa thành nửa người nửa yêu điên cuồng chèn ép Mạc Khuynh Thành. Lấy thân phận của hắn vậy mà lại không cách nào áp chế Mạc Khuynh Thành khiến hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.
Có điều phía bên Huyền Âm điện lại không cần lo lắng, thực lực của Âu Dương Cuồng Sinh quả thực rất mạnh. Hơn nữa những người của Huyền Âm điện kia vốn đã lợi hại, khi đối mặt với người Thiên Yêu tông và Thú Vương điện lại không rơi xuống thế yếu.
Mà những người không thuộc các thế lực bá chủ thì vui vẻ xem náo nhiệt, bọn họ vốn giữ địa vị yếu kém, những người này điên cuồng chiến đấu đương nhiên vô cùng có lợi đối với bọn họ.
- Gió lạnh quá.
Vào lúc này có người rùng mình một cái, cảm giác từng đợt gió lạnh thổi qua người, hơn nữa cơn gió này càng ngày càng dữ dội.
Chân mày mọi người hơi nhíu lại, ngay sau đó ánh mắt bọn họ nhìn về một nơi, là khe hở duy nhất trên vách núi kia. Lực hút của khe hở có thể dung nạp cùng lúc mấy người kia càng ngày càng mãnh liệt, đang dần bao phủ ra phía ngoài, đã có xu thế cát bay đá chạy.
- Tình huống gì đây?
Ánh mắt đoàn người nhìn về phía sau, lập tức bọn họ khiếp sợ phát hiện phương xa nổi lên một trận gió lốc khủng bố, áp bách mà đến. Toàn bộ đi về phía khe hở kia, tựa như khe hở trên vách núi kia muốn cắn nuốt hết tất cả vậy.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, quần áo đoàn người vang lên tiếng phần phật, bọn họ chỉ cảm thấy bước chân đều đứng không vững như sắp bị hút vào trong khe hở kia. Hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Tất cả mọi người ngừng chiến đấu lại, Tần Vấn Thiên bị cuồng phong thổi đến mức phải lui về sau một bước ổn định thân hình. Mắt hắn gần như không mở ra được, luồng yêu phong này rất quái dị.
Dưới luồng yêu phong kia, có người không ngừng di động bước chân. Chỉ thấy một người va vào Tần Vấn Thiên, chân Tần Vấn Thiên lui một bước sang bên cạnh, bỗng nhiên người kia xoay người, một cây búa lớn lóe lên tựa như khai sơn cự phủ chém về phía Tần Vấn Thiên. Nếu như bị đánh trúng thì thân thể Tần Vấn Thiên đều sẽ bị bổ ra.
Trong nháy mắt Tần Vấn Thiên đổ mồ hôi lạnh, lúc này đây dưới gió lốc thân thể hắn căn bản là khó có thể di động, hiển nhiên né tránh cũng không nhanh nhạy. Mà trong lúc vội vàng muốn tụ lại lực lượng chống đỡ càng khó hơn. Huống hồ uy lực một búa này của đối phương vô cùng đáng sợ, nhân vật không chút thu hút này tuyệt đối là một người cực kỳ mạnh mẽ, rõ ràng là vì Tinh Thần quả trên người hắn.
- Vù.
Đột nhiên Tần Vấn Thiên buông lỏng thân thể mình, không chống lại luồng gió yêu này mà để thân thể bị thổi bay về phía vách núi. Búa lớn chém qua, một đường ánh búa đáng sợ lóe lên, tiếng xoèn xoẹt truyền ra, quần áo trước ngực hắn bị nghiền nát, máu tươi bắn ra, lồng ngực bị chém toác một miệng vết thương thật dài đầy máu.
Một tiếng vang ầm ầm nổ mạnh, thân thể Tần Vấn Thiên đụng vào trên vách đá, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, gió này thật quá đáng sợ.
- Vấn Thiên.
Tiếng hô hoảng hốt của Mạc Khuynh Thành truyền đến, vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy một búa kinh người liền gian nan đi về phía Tần Vấn Thiên.
- Ta không sao.
Tần Vấn Thiên quay đầu cười cười với Mạc Khuynh Thành, hắn cảm giác được lực lượng huyết mạch của mình đang cuồn cuộn, vết thương đầy máu kia chậm rãi khép lại. Điều này khiến trong lòng Tần Vấn Thiên hơi động, ngay sau đó phù văn huyết sắc trong cơ thể điên cuồng nhảy về phía miệng vết thương. Quả nhiên tốc độ khép lại của miệng vết thương nhanh hơn hẳn. Điều này cũng khiến Tần Vấn Thiên cảm nhận được lực lượng cường đại của huyết mạch mình.
- Ở đây.
Mạc Khuynh Thành vươn tay về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cũng dựa vào vách núi di động đến chỗ cô kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, nói:
- Khuynh Thành, luồng yêu phong này e là không ai có thể ngăn cản được, chúng ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên tiến vào lối đi trên vách núi kia.
- Ừ.
Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu, tay hai người nắm thật chặt.
- Đi!
Tần Vấn Thiên không đi lấy Phương Thiên Họa Kích của mình, cũng không nghĩ tới việc tìm cường giả vừa rồi chém mình một búa kia, hiện tại quan trọng nhất là an toàn. Hắn nhìn thoáng qua những người trong gió lốc, có không ít người ra tay đánh lén, người nơi này đều vô cùng ác độc, không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Hai người triệt để buông lỏng, ngay tức khắc luồng yêu phong đáng sợ kia liền cuốn bọn họ vào khe hở trên vách núi, lập tức bọn họ cảm giác được mình đang cưỡi mây đạp gió.
Một tiếng nổ mạnh ầm ầm, Tần Vấn Thiên biết mình va chạm vào trên vách đá. Hắn chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng một hồi, luồng yêu phong đáng sợ kia thổi đến khiến mắt hắn không mở ra được.
Tinh thần nguyên lực tràn ngập quanh thân, huyết mạch trong cơ thể cuồn cuộn bảo vệ thân thể, đồng thời Tần Vấn Thiên kéo Mạc Khuynh Thành vào lòng, hai tay dùng sức ôm lấy cô bay lượn trong cuồng phong.
Ngũ tạng lục phủ của Mạc Khuynh Thành đều rung chuyển lại đột nhiên cảm nhận được cái ôm ấm áp, cô cảm thấy ngọt ngào, cũng ôm lấy Tần Vấn Thiên thật chặt.
Thân thể không ngừng va vào vách núi, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy như đã qua rất lâu, thân thế hắn và Mạc Khuynh Thành rốt cuộc cũng kịch liệt rơi xuống lăn hai vòng trên mặt đất, thân thể hai người vẫn sít sao dán vào nhau như trước.
Mở mắt ra, Tần Vấn Thiên nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia, gương mặt hắn lộ ra ý cười, họ vẫn còn sống.
Mạc Khuynh Thành cũng vui sướng nở nụ cười, hai người khó khăn ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân mệt rã rời, xung quanh là gió cát cuồn cuộn.
Quan sát hoàn cảnh chung quanh, bọn họ đang ở trung tâm gió lốc. Nhưng rất nhanh, đôi mắt hai người đều ngưng lại nhìn về phía trước.
Sở dĩ bọn họ vẫn có thể cảm nhận được gió lốc mãnh liệt như thế là vì phía trước có từng luồng gió lạnh sắc bén tựa như lưỡi đao thổi tới. Trước mặt họ có một vùng gió lốc đáng sợ.
Nhưng khi ánh mắt xuyên qua vùng gió lốc này, bọn họ thấy được một khung cảnh xa hoa lộng lẫy, từng cây cột đá thông thiên tựa như nối liền với các vì sao trên trời, ánh sao từ vòm trời chiếu nghiêng xuống rơi vào cột đá bao phủ hồ nước ở giữa, nơi đó chính là tiên trì.
Chỉ cần đi qua gió lốc trước mặt là có thể đắm mình trong tiên trì.
Lúc này đoàn người đã lục tục bị yêu phong thổi đến nơi này, lúc bọn họ đứng dậy cũng phát hiện tiên trì đối diện gió lốc. Chỉ thấy có không ít người nhấc chân chạy như điên về phía đó. Họ đi vào trong gió lốc, có điều rất nhanh bước chân bọn họ chậm dần đi, tựa như cảm thấy gió lốc này rất đáng sợ nên dùng nguyên lực tinh thần bao phủ thân thể.
Từng bước một tiếp tục đi về phía trước, lục tục có nhiều người bước vào gió lốc hơn. Rốt cuộc một người đi đầu tiên đã đi qua một phần ba lộ trình gió lốc, nhưng dường như nguyên lực tinh thần của hắn đã tiêu hao sạch sẽ. Tiếp đó, làn mưa máu bay tung tóe, đoàn người rõ ràng chứng kiến thân thể hắn ta bị gió lốc xoắn thành mảnh vụn.
Một màn như vậy khiến tim rất nhiều người nhảy dựng lên, nhất là những người đã tiến vào trong gió lốc. Trong lòng bọn họ khẽ run nhưng chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi về phía trước.
Từng hình ảnh máu tanh xuất hiện khiến nội tâm đoàn người không ngừng chấn động, toàn bộ những người đó đều chết hết, người đi được xa nhất cũng không đi qua một nửa lộ trình gió lốc.
“Tinh Thần quả." Ánh mắt rất nhiều người đột nhiên nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Mộ Bạch Phi, ngoại trừ Âu Dương Cuồng Sinh ra, người có được Tinh Thần quả chỉ có Tần Vấn Thiên cùng Mộ Bạch Phi.
Nếu không có đủ nguyên lực tinh thần hộ thể thì căn bản không đi qua được đoạn lộ trình kia. Tinh Thần quả tồn tại chính là vì có thể thuận lợi thông qua vùng gió lốc này, từ đó đi đến tiên trì.
Chỉ thấy bóng dáng đám người nhanh chóng di động, rất nhanh đã ngăn cản con đường của bọn người Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành, Mộ Bạch Phi không để bọn họ đi vào trong gió lốc, thậm chí ngay cả Âu Dương Cuồng Sinh cũng bị người ngăn lại.
Đối với Tinh Thần quả bọn họ là tình thế bắt buộc, không thể không mạo hiểm.
Cuồng phong lóe lên, chỉ thấy có người động thủ. Khiến người ta hơi kinh hãi là người đầu tiên động thủ lại là Vương Tiêu thành Binh Châu, mà đối tượng hắn ta động thủ chính là kiếm khách Yến Châu Mộ Bạch Phi.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía một gã Yến Châu kiếm khách còn lại. Hiện tại ba kiếm khách Yến Châu chỉ còn lại một mình hắn ta, khi thấy tròng mắt lạnh như băng của Tần Vấn Thiên bắn tới, trong mắt hắn ta rốt cuộc xuất hiện vẻ sợ hãi.
Nhưng bọn người Mộ Bạch Phi lại không có Tinh Thần quả, vừa đánh bại bốn người Thiên Mộng Ngữ của Thanh Vân các liền chiến một trận với Tần Vấn Thiên, nhất là một kích kiếm thuật hợp kích vừa rồi kia khiến bọn họ tiêu hao rất lớn. Nhìn Tần Vấn Thiên rảo bước đến, trong mắt bọn họ không khỏi có thêm vài phần cảnh giác.
Mộ Bạch Phi cầm trường kiếm trong tay, lại giơ kiếm lên lần nữa, kiêu ngạo của kiếm khách Yến Châu không cho phép ai phá hủy.
Hai người bên cạnh cũng đang cầm kiếm, kiếm ý trên người ác liệt, ánh sáng Tinh Hồn vương vãi khiến kiếm bọn họ dường như mạnh hơn vài phần.
- Vù!
Thân thể Tần Vấn Thiên hóa thành một cái bóng, chỉ thấy Phương Thiên Họa Kích dữ dội đánh về phía Mộ Bạch Phi. Khai Sơn thức nhanh chóng mà mãnh liệt, xu thế mạnh mẽ, một kích phá núi. Luồng uy thế này tuyệt đối kinh người, hơn nữa một kích này cũng phóng thích ra kiếm chi thần nguyên.
Mộ Bạch Phi thân là người đứng đầu ba gã kiếm khách Yến Châu, thực lực cũng mạnh nhất, tuyệt đối không phải hạng người chỉ có hư danh. Chỉ thấy trường kiếm của hắn khẽ xoay, kiếm trên hư không tựa như múa ra vài đường lưu quang rực rỡ, tiêu sát chi ý điên cuồng bùng ra.
- Đùng.
Lực lượng cường đại đẩy lui Mộ Bạch Phi, thế nhưng đòn tấn công của hai người khác lại ngay lập tức đánh tới, kiếm như tia chớp. Bước chân Tần Vấn Thiên hơi xoay chuyển đồng thời đánh ra Lạc Sơn Chưởng, lực nặng như núi uy lực vô cùng đón đỡ kiếm quang bên trái. Cùng lúc đó, lúc thanh kiếm sắc bén đâm tới từ bên phải, tay cầm Phương Thiên Họa Kích của hắn đột nhiên đẩy ra, Phương Thiên Họa Kích hóa thành một tia sáng đáng sợ xông về phía Mộ Bạch Phi, mà chính hắn cũng ném thần bình đi.
- Phụt!
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên hé miệng phun ra từng đường kiếm quang về phía bên phải khiến kiếm của đối phương đình trệ trong giây lát. Luân Mạch của Tần Vấn Thiên lại sôi trào, phát ra tiếng gầm thét vang dội.
- Giết!
Gầm lên một tiếng, cánh tay Tần Vấn Thiên tựa như ẩn chứa lực lượng khủng bố không gì sánh được, đánh ra thật mạnh. Một kích Khô Tịch Ấn đáng sợ bạo phát ra, huyết quang kinh dị chất chứa bên trong hóa thành chưởng ấn màu đỏ tràn ngập lực lượng hủy diệt. Một tiếng nổ mạnh vang lên, kiếm của đối phương rời tay bay ra ngoài.
Tốc độ của Tần Vấn Thiên nhanh chóng bực nào, một kích Cửu Thiên Côn Bằng quyết đã được hắn dự trù từ sớm đánh ra, bay thẳng đén. Vẻ mặt đối phương vô cùng khó coi, trong lúc vội vàng ngón tay đánh ra, đầu ngón tay chứa đựng kiếm ý cường đại.
Nhưng nếu tính công kích cận thân thì Tần Vấn Thiên mạnh mẽ bực nào, đôi tròng mắt yêu dị nhìn chằm chằm đối phương khiến gã cảm thấy muốn lâm vào mộng cảnh không chân thật. Ngay sau đó một bàn tay huyết sắc đè ép đến phá hủy công kích của gã. Ngón tay Tần Vấn Thiên chỉ một cái, kiếm chi thần nguyên sắc bén chứa phù văn huyết sắc đâm vào đầu đối phương.
Lúc này mọi thứ đều diễn ra với tốc độ cực nhanh, nhưng khi kiếm của Mộ Bạch Phi cùng một người khác đánh tới lại khiến Tần Vấn Thiên sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên điều chỉnh công kích, thần nguyên khủng bố điên cuồng bộc phát ra hóa thành thanh kiếm sắc bén rực rỡ tiến về phía Mộ Bạch Phi. Uy hiếp của Mộ Bạch Phi đối với hắn càng thêm mãnh liệt, thế nhưng đồng thời kiếm của tên còn lại cũng đến. Bàn tay trái của Tần Vấn Thiên run lên, đập ngang ra, kiếm quang càn quét đến. Một đường huyết quang lóe lên, bàn tay Tần Vấn Thiên xuất hiện vết máu, kiếm của đối phương thật sự vô cùng sắc bén.
Đối mặt với đối thủ như vậy, e rằng chỉ sơ sẩy là sẽ chết dưới kiếm kia.
Thân thể Tần Vấn Thiên nhanh chóng thối lui, hai người Mộ Bạch Phi biết đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất đánh chết Tần Vấn Thiên. Nhìn thoáng qua thi thể đồng bạn bên cạnh, ánh mắt bọn họ ngưng trọng hơn, lúc nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên thì sát ý càng thêm mãnh liệt.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Khuynh Thành bên kia, Sư Khôi triệt để phát lực hóa thành nửa người nửa yêu điên cuồng chèn ép Mạc Khuynh Thành. Lấy thân phận của hắn vậy mà lại không cách nào áp chế Mạc Khuynh Thành khiến hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.
Có điều phía bên Huyền Âm điện lại không cần lo lắng, thực lực của Âu Dương Cuồng Sinh quả thực rất mạnh. Hơn nữa những người của Huyền Âm điện kia vốn đã lợi hại, khi đối mặt với người Thiên Yêu tông và Thú Vương điện lại không rơi xuống thế yếu.
Mà những người không thuộc các thế lực bá chủ thì vui vẻ xem náo nhiệt, bọn họ vốn giữ địa vị yếu kém, những người này điên cuồng chiến đấu đương nhiên vô cùng có lợi đối với bọn họ.
- Gió lạnh quá.
Vào lúc này có người rùng mình một cái, cảm giác từng đợt gió lạnh thổi qua người, hơn nữa cơn gió này càng ngày càng dữ dội.
Chân mày mọi người hơi nhíu lại, ngay sau đó ánh mắt bọn họ nhìn về một nơi, là khe hở duy nhất trên vách núi kia. Lực hút của khe hở có thể dung nạp cùng lúc mấy người kia càng ngày càng mãnh liệt, đang dần bao phủ ra phía ngoài, đã có xu thế cát bay đá chạy.
- Tình huống gì đây?
Ánh mắt đoàn người nhìn về phía sau, lập tức bọn họ khiếp sợ phát hiện phương xa nổi lên một trận gió lốc khủng bố, áp bách mà đến. Toàn bộ đi về phía khe hở kia, tựa như khe hở trên vách núi kia muốn cắn nuốt hết tất cả vậy.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, quần áo đoàn người vang lên tiếng phần phật, bọn họ chỉ cảm thấy bước chân đều đứng không vững như sắp bị hút vào trong khe hở kia. Hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Tất cả mọi người ngừng chiến đấu lại, Tần Vấn Thiên bị cuồng phong thổi đến mức phải lui về sau một bước ổn định thân hình. Mắt hắn gần như không mở ra được, luồng yêu phong này rất quái dị.
Dưới luồng yêu phong kia, có người không ngừng di động bước chân. Chỉ thấy một người va vào Tần Vấn Thiên, chân Tần Vấn Thiên lui một bước sang bên cạnh, bỗng nhiên người kia xoay người, một cây búa lớn lóe lên tựa như khai sơn cự phủ chém về phía Tần Vấn Thiên. Nếu như bị đánh trúng thì thân thể Tần Vấn Thiên đều sẽ bị bổ ra.
Trong nháy mắt Tần Vấn Thiên đổ mồ hôi lạnh, lúc này đây dưới gió lốc thân thể hắn căn bản là khó có thể di động, hiển nhiên né tránh cũng không nhanh nhạy. Mà trong lúc vội vàng muốn tụ lại lực lượng chống đỡ càng khó hơn. Huống hồ uy lực một búa này của đối phương vô cùng đáng sợ, nhân vật không chút thu hút này tuyệt đối là một người cực kỳ mạnh mẽ, rõ ràng là vì Tinh Thần quả trên người hắn.
- Vù.
Đột nhiên Tần Vấn Thiên buông lỏng thân thể mình, không chống lại luồng gió yêu này mà để thân thể bị thổi bay về phía vách núi. Búa lớn chém qua, một đường ánh búa đáng sợ lóe lên, tiếng xoèn xoẹt truyền ra, quần áo trước ngực hắn bị nghiền nát, máu tươi bắn ra, lồng ngực bị chém toác một miệng vết thương thật dài đầy máu.
Một tiếng vang ầm ầm nổ mạnh, thân thể Tần Vấn Thiên đụng vào trên vách đá, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, gió này thật quá đáng sợ.
- Vấn Thiên.
Tiếng hô hoảng hốt của Mạc Khuynh Thành truyền đến, vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy một búa kinh người liền gian nan đi về phía Tần Vấn Thiên.
- Ta không sao.
Tần Vấn Thiên quay đầu cười cười với Mạc Khuynh Thành, hắn cảm giác được lực lượng huyết mạch của mình đang cuồn cuộn, vết thương đầy máu kia chậm rãi khép lại. Điều này khiến trong lòng Tần Vấn Thiên hơi động, ngay sau đó phù văn huyết sắc trong cơ thể điên cuồng nhảy về phía miệng vết thương. Quả nhiên tốc độ khép lại của miệng vết thương nhanh hơn hẳn. Điều này cũng khiến Tần Vấn Thiên cảm nhận được lực lượng cường đại của huyết mạch mình.
- Ở đây.
Mạc Khuynh Thành vươn tay về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cũng dựa vào vách núi di động đến chỗ cô kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, nói:
- Khuynh Thành, luồng yêu phong này e là không ai có thể ngăn cản được, chúng ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên tiến vào lối đi trên vách núi kia.
- Ừ.
Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu, tay hai người nắm thật chặt.
- Đi!
Tần Vấn Thiên không đi lấy Phương Thiên Họa Kích của mình, cũng không nghĩ tới việc tìm cường giả vừa rồi chém mình một búa kia, hiện tại quan trọng nhất là an toàn. Hắn nhìn thoáng qua những người trong gió lốc, có không ít người ra tay đánh lén, người nơi này đều vô cùng ác độc, không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Hai người triệt để buông lỏng, ngay tức khắc luồng yêu phong đáng sợ kia liền cuốn bọn họ vào khe hở trên vách núi, lập tức bọn họ cảm giác được mình đang cưỡi mây đạp gió.
Một tiếng nổ mạnh ầm ầm, Tần Vấn Thiên biết mình va chạm vào trên vách đá. Hắn chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng một hồi, luồng yêu phong đáng sợ kia thổi đến khiến mắt hắn không mở ra được.
Tinh thần nguyên lực tràn ngập quanh thân, huyết mạch trong cơ thể cuồn cuộn bảo vệ thân thể, đồng thời Tần Vấn Thiên kéo Mạc Khuynh Thành vào lòng, hai tay dùng sức ôm lấy cô bay lượn trong cuồng phong.
Ngũ tạng lục phủ của Mạc Khuynh Thành đều rung chuyển lại đột nhiên cảm nhận được cái ôm ấm áp, cô cảm thấy ngọt ngào, cũng ôm lấy Tần Vấn Thiên thật chặt.
Thân thể không ngừng va vào vách núi, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy như đã qua rất lâu, thân thế hắn và Mạc Khuynh Thành rốt cuộc cũng kịch liệt rơi xuống lăn hai vòng trên mặt đất, thân thể hai người vẫn sít sao dán vào nhau như trước.
Mở mắt ra, Tần Vấn Thiên nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia, gương mặt hắn lộ ra ý cười, họ vẫn còn sống.
Mạc Khuynh Thành cũng vui sướng nở nụ cười, hai người khó khăn ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân mệt rã rời, xung quanh là gió cát cuồn cuộn.
Quan sát hoàn cảnh chung quanh, bọn họ đang ở trung tâm gió lốc. Nhưng rất nhanh, đôi mắt hai người đều ngưng lại nhìn về phía trước.
Sở dĩ bọn họ vẫn có thể cảm nhận được gió lốc mãnh liệt như thế là vì phía trước có từng luồng gió lạnh sắc bén tựa như lưỡi đao thổi tới. Trước mặt họ có một vùng gió lốc đáng sợ.
Nhưng khi ánh mắt xuyên qua vùng gió lốc này, bọn họ thấy được một khung cảnh xa hoa lộng lẫy, từng cây cột đá thông thiên tựa như nối liền với các vì sao trên trời, ánh sao từ vòm trời chiếu nghiêng xuống rơi vào cột đá bao phủ hồ nước ở giữa, nơi đó chính là tiên trì.
Chỉ cần đi qua gió lốc trước mặt là có thể đắm mình trong tiên trì.
Lúc này đoàn người đã lục tục bị yêu phong thổi đến nơi này, lúc bọn họ đứng dậy cũng phát hiện tiên trì đối diện gió lốc. Chỉ thấy có không ít người nhấc chân chạy như điên về phía đó. Họ đi vào trong gió lốc, có điều rất nhanh bước chân bọn họ chậm dần đi, tựa như cảm thấy gió lốc này rất đáng sợ nên dùng nguyên lực tinh thần bao phủ thân thể.
Từng bước một tiếp tục đi về phía trước, lục tục có nhiều người bước vào gió lốc hơn. Rốt cuộc một người đi đầu tiên đã đi qua một phần ba lộ trình gió lốc, nhưng dường như nguyên lực tinh thần của hắn đã tiêu hao sạch sẽ. Tiếp đó, làn mưa máu bay tung tóe, đoàn người rõ ràng chứng kiến thân thể hắn ta bị gió lốc xoắn thành mảnh vụn.
Một màn như vậy khiến tim rất nhiều người nhảy dựng lên, nhất là những người đã tiến vào trong gió lốc. Trong lòng bọn họ khẽ run nhưng chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi về phía trước.
Từng hình ảnh máu tanh xuất hiện khiến nội tâm đoàn người không ngừng chấn động, toàn bộ những người đó đều chết hết, người đi được xa nhất cũng không đi qua một nửa lộ trình gió lốc.
“Tinh Thần quả." Ánh mắt rất nhiều người đột nhiên nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Mộ Bạch Phi, ngoại trừ Âu Dương Cuồng Sinh ra, người có được Tinh Thần quả chỉ có Tần Vấn Thiên cùng Mộ Bạch Phi.
Nếu không có đủ nguyên lực tinh thần hộ thể thì căn bản không đi qua được đoạn lộ trình kia. Tinh Thần quả tồn tại chính là vì có thể thuận lợi thông qua vùng gió lốc này, từ đó đi đến tiên trì.
Chỉ thấy bóng dáng đám người nhanh chóng di động, rất nhanh đã ngăn cản con đường của bọn người Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành, Mộ Bạch Phi không để bọn họ đi vào trong gió lốc, thậm chí ngay cả Âu Dương Cuồng Sinh cũng bị người ngăn lại.
Đối với Tinh Thần quả bọn họ là tình thế bắt buộc, không thể không mạo hiểm.
Cuồng phong lóe lên, chỉ thấy có người động thủ. Khiến người ta hơi kinh hãi là người đầu tiên động thủ lại là Vương Tiêu thành Binh Châu, mà đối tượng hắn ta động thủ chính là kiếm khách Yến Châu Mộ Bạch Phi.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía một gã Yến Châu kiếm khách còn lại. Hiện tại ba kiếm khách Yến Châu chỉ còn lại một mình hắn ta, khi thấy tròng mắt lạnh như băng của Tần Vấn Thiên bắn tới, trong mắt hắn ta rốt cuộc xuất hiện vẻ sợ hãi.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân