Thác Liễu! Thác Liễu!
Chương 32
Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, đó chính là chuyện tàn khốc và đáng tiếc nhất trên thế gian này.
Rõ ràng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, nghe được thanh âm từ anh, lại giống như đang xem một bộ phim vậy, cho dù mình có vùi đầu khóc lớn bao nhiêu, người trong phim vẫn vô tri vô giác không biết được, vẫn cứ làm việc mà anh nên làm.
Trong lòng Trì Vị Phong, nỗi nhớ nhung ngày càng lớn, đè nặng lên trái tim đang đập của cậu, ẩn ẩn đau từng khắc.
Tuy rằng đến công ty là có thể gặp mặt, cậu vẫn rất nhớ anh.
Không phải lúc nào cũng nghĩ tới Tả Thụy Nham, từng kỷ niệm chỉ là đột ngột hiện lại trước mặt cậu, cậu hồi tưởng lại việc mình cái gì cũng không quan tâm, những ngày tháng mà bản thân sống theo kiểu được ngày nào hay ngày đó.
Chiếc ghế dựa trong phòng ăn, bàn cờ dưới bệ cửa sổ của ba, ban công, phòng khách, hàng hiên, hoa viên của tiểu khu, tất cả những dấu vết Tả Thụy Nham lưu lại trong cuộc sống của Trì Vị Phong là không thể xóa đi.
Cậu không bao giờ nhớ tới mức quên ăn bỏ bữa, nhưng lúc ăn lại bỗng nhiên ngẩn người nhìn vào chiếc ghế dựa trống bên cạnh.
Cậu cũng không trằn trọc hay mất ngủ trắng đêm, nhưng nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, nhìn lên trần nhà qua lớp ánh sát mờ mờ.
Trì Vị Phong từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên cậu như người mất hồn.
Một người đang tương tư đơn phương nên tất nhiên là bị tâm bệnh rồi.
Thế nhưng, có người vẫn yêu cậu, cho nên nỗi đau này vĩnh viễn không phải chỉ có duy nhất Trì Vị Phong cậu gánh chịu.
Trì Vị Phong thường xuyên nhìn bóng dáng Tả Thụy Nham đến mức ngây người.
Anh đương nhiên vẫn là một người yên lặng, lưng thẳng đi về phía trước lúc vào thang máy hay qua chỗ rẽ, thật giống như ngày đó ở cửa KTV, tiếng nhạc xung quanh đổi thành đám người ồn áo.
Thế nhưng nếu lần này cậu tiếp tục đuổi theo, liệu anh có quay đầu lại không?
Tả Thụy Nham có phải còn đau hơn mình gấp trăm lần không, một ngàn lần, một vạn lần?
Trì Vị Phong thật không dám nghĩ.
Tới lúc tan tầm, đèn trong phòng Tả Thụy Nham vẫn còn sáng. Trì Vị Phong cũng không muốn rời đi. Chỉ cách nhau một lớp tường mỏng nhưng cả hai người cứ như vậy dây dưa không dứt.
Trì Vị Phong gục đầu trên bàn nhìn ngọn đèn trước mặt, sau đó nhắm lại hai mắt.
Cậu không có ngủ, cho nên phía sau truyền đến tiếng cửa mở nhẹ nhàng cùng tiếng bước chân bình ổn cậu đều nghe thấy.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng kia tiếp cận cậu, một chút trùng hợp làm tim Trì Vị Phong đập mạnh dữ dội, mỗi một nhịp giống như đang đi trong lòng cậu.
Từng bước lại từng bước, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh.
Tất cả người trong công ty đều đã về, trừ bọn họ ra trong văn phòng không còn ai, máy điều hòa cũng đã tắt, cho nên chỉ vần vểnh tai lên là có thể nghe được hơi thở còn nhẹ hơn lông vũ.
Có cái gì đó ngừng một chút trên đầu Trì Vị Phong, cậu không mở mắt, chính là cảm giác rõ ràng đó khiến cho cậu nhịn không được muốn ngẩng đầu. Thế nhưng chỉ vài giây đồng hồ sau, cảm giác đó liền rời đi.
Trên người Trì Vị Phong bị bao trùm thêm một sức nặng, mang theo độ ấm cùng hơi thở quen thuộc của Tả Thụy Nham.
Sau đó tiếng bước chân kia liền rời đi, biến mất trong hành lang vắng bằng đá cảm thạch.
Tiếng bước chân của Tả Thụy Nham vĩnh viễn bình ổn trật tự, không chút loạn nhịp, ngay cả do dự dừng lại cũng không có.
Trì Vị Phong mở mắt ra, hung hăng ném áo khoác kia xuống mặt đất, dùng sức giẫm lên nó
“Ai cần áo của anh! Cần áo của anh…."
Chỉ làm giẫm mấy cái để trút giận, sau đó cậu liền ngồi xổm xuống, ôm lấy cái áo khoác, vùi mặt mình sau vào đó.
Tả Thụy Nham không hút thuốc, chỉ có một chút hương thơm của mùi bộ giặt quần áo, nhẹ nhàng vương vấn, hình như là mùi chanh.
Chua xót ngập tràn trong khoang mũi.
“Khóc sao?"
Có một âm thanh nữ rõ ràng mang theo âm điệu trêu tức vang lên trong phòng, Trì Vị Phong sợ tới mức lập tức ngẩng đầu lên.
Tả tam tiểu thư khoanh tay đứng dựa vào cửa, tư thế xinh đẹp tựa như người mẫu.
Nhưng Trì Vị Phong làm gì còn tâm tư thưởng thức, không có Tả Thụy Nham, ngay cả thú vui đặc sắc thì thầm trong lòng của cậu cũng biến mất.
Trì Vị Phong chính là ngơ ngơ ngẩn ngẩn thốt lên
“Tả tam tỷ?"
Tả tam tiểu thư đã sớm bước đến gần, nàng đứng nấp ngay cửa nhìn đầu tới cuối, đợi cho Tả Thụy Nham đi rồi nàng mới bày tư thế xinh đẹp bước lên, kết quả lại không được để ý tới khiến cho Tả tam tiểu thư thực mất hứng.
Đôi giày cao gót của nàng như sắp giẫm nát sàn nhà, đến gần Trì Vị Phong
“Hai người các người gần đây xảy ra chuyện gì?"
“Ách?" Trì Vị Phong ngốc lăng mở to mắt, bị Tả Tam tiểu thư hung hăng đánh một cái lên đầu.
“Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã biết quan hệ của hai người có điểm là lạ, quả nhiên đã đoán đúng. Hai ngày này Tiểu Thụy đơ đến mức bó tay, nó vốn đã đủ đơ rồi, em không cần hại nó thêm đâu. Nói mau, có phải em đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Thụy hay không?!"
Tả tam tiểu thư thực hiểu biết em trai của mình, nó đương nhiên không có khả năng làm cái gì thương tổn tới “vợ" của nó, nếu xảy ra vấn đề chắc chắn là từ Trì Vị Phong mà ra. Gần đây lúc ở nhà, Tả Thụy Nham luôn ngớ người ra, tuy nói thoạt nhìn cũng không có gì khác so với bình thường, nhưng người trong nhà đương nhiên nhìn ra được.
Tả gia ba mẹ ông nội bà nội đều không hỏi ra nguyên do, đành phải thỉnh Tả tam tiểu thư ra trận.
Tả tam tiểu thư dùng thập đại khổ hình thời Mãn Thanh, bức cung hơn nửa ngày, Tả Thụy Nham chỉ nói một câu, “Chỉ là hiểu lầm, cậu ấy không yêu em."
Hiểu lầm kiểu gì có thể nghiêm trọng như vậy? Tả tam tiểu thư đương nhiên không biết từ lúc mới bắt đầu đã là hiểu lầm, nếu Tả Thụy Nham không nói, nàng sẽ tự tìm Trì Vị Phong.
Trì Vị Phong bị hỏi đến mức á khẩu, cậu đích thực là có lỗi với Tả Thụy Nham, nhưng lời giải thích thì lại không thể nói ra khỏi miệng.
“Em… Em…"
Tả tam tiểu thư không kiên nhẫn,
“Đừng em em gì hết, Tiểu Trì, chị hỏi em một câu." Nàng dừng một chút, chờ Trì Vị Phong bình tĩnh lại rồi hỏi, “Em có yêu Tiểu Thụy không?"
“Em… Tả tiên sinh là nam a…"
“Ta quản ngươi là nam hay nữ, là cha hay mẹ, là đực hay cái hay sao a?! Tiểu Thụy quản sao?! Em chỉ cần nói rõ ràng cho chị biết, em có thích Tiểu Thụy hay không?" Tả tam tiểu thư cúi sát người đè ép Trì Vị Phong.
Trong não Trì Vị Phong lại có rất nhiều chuyện lướt qua.
Trước kia chưa từng nghĩa qua chuyện này, chưa bao giờ đem Tả Thụy Nham là một đối tượng để yêu mà xem xét.
Mà bây giờ, chỉ cần suy nghĩ một chút, cậu và Tả Thụy Nham đã cùng một chỗ trải qua rất nhiều vui vẻ. Thỏa mãn, khẩn trương, buồn bực, còn có đau lòng cùng hối hận, đương nhiên bởi vì Trì Vị Phong yêu Tả Thụy Nham, như thế nào mới gọi là không yêu đây?
Loại cảm giác yêu thích này, tựa như một hạt giống, sớm đã ở sâu trong đáy lòng cậu đâm chồi nảy mầm. Tả Thụy Nham không nói gì, chỉ như một cơn mưa ôn nhu trầm lặng, khiến cho Trì Vị Phong bất tri bất giác yêu thương anh từ lúc nào không hay.
Trì Vị Phong ấn ngực, hít sâu một hơi, chống tay đứng lên
“Tam tỷ, em phải đi về nhà."
Sau đó cậu vội cất bước chạy đi.
Cầm trong tay áo khoác của Tả Thụy Nham, lại quên đi mất balo của mình.
Bên ngoài cao ốc, trời đầy ánh sao, lộn xộn nhưng tinh tế như tâm của Tả Thụy Nham, nếu đã vỡ, cậu sẽ đem từng mảnh từng mảnh ghép trở lại với nhau.
Rõ ràng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, nghe được thanh âm từ anh, lại giống như đang xem một bộ phim vậy, cho dù mình có vùi đầu khóc lớn bao nhiêu, người trong phim vẫn vô tri vô giác không biết được, vẫn cứ làm việc mà anh nên làm.
Trong lòng Trì Vị Phong, nỗi nhớ nhung ngày càng lớn, đè nặng lên trái tim đang đập của cậu, ẩn ẩn đau từng khắc.
Tuy rằng đến công ty là có thể gặp mặt, cậu vẫn rất nhớ anh.
Không phải lúc nào cũng nghĩ tới Tả Thụy Nham, từng kỷ niệm chỉ là đột ngột hiện lại trước mặt cậu, cậu hồi tưởng lại việc mình cái gì cũng không quan tâm, những ngày tháng mà bản thân sống theo kiểu được ngày nào hay ngày đó.
Chiếc ghế dựa trong phòng ăn, bàn cờ dưới bệ cửa sổ của ba, ban công, phòng khách, hàng hiên, hoa viên của tiểu khu, tất cả những dấu vết Tả Thụy Nham lưu lại trong cuộc sống của Trì Vị Phong là không thể xóa đi.
Cậu không bao giờ nhớ tới mức quên ăn bỏ bữa, nhưng lúc ăn lại bỗng nhiên ngẩn người nhìn vào chiếc ghế dựa trống bên cạnh.
Cậu cũng không trằn trọc hay mất ngủ trắng đêm, nhưng nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, nhìn lên trần nhà qua lớp ánh sát mờ mờ.
Trì Vị Phong từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên cậu như người mất hồn.
Một người đang tương tư đơn phương nên tất nhiên là bị tâm bệnh rồi.
Thế nhưng, có người vẫn yêu cậu, cho nên nỗi đau này vĩnh viễn không phải chỉ có duy nhất Trì Vị Phong cậu gánh chịu.
Trì Vị Phong thường xuyên nhìn bóng dáng Tả Thụy Nham đến mức ngây người.
Anh đương nhiên vẫn là một người yên lặng, lưng thẳng đi về phía trước lúc vào thang máy hay qua chỗ rẽ, thật giống như ngày đó ở cửa KTV, tiếng nhạc xung quanh đổi thành đám người ồn áo.
Thế nhưng nếu lần này cậu tiếp tục đuổi theo, liệu anh có quay đầu lại không?
Tả Thụy Nham có phải còn đau hơn mình gấp trăm lần không, một ngàn lần, một vạn lần?
Trì Vị Phong thật không dám nghĩ.
Tới lúc tan tầm, đèn trong phòng Tả Thụy Nham vẫn còn sáng. Trì Vị Phong cũng không muốn rời đi. Chỉ cách nhau một lớp tường mỏng nhưng cả hai người cứ như vậy dây dưa không dứt.
Trì Vị Phong gục đầu trên bàn nhìn ngọn đèn trước mặt, sau đó nhắm lại hai mắt.
Cậu không có ngủ, cho nên phía sau truyền đến tiếng cửa mở nhẹ nhàng cùng tiếng bước chân bình ổn cậu đều nghe thấy.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng kia tiếp cận cậu, một chút trùng hợp làm tim Trì Vị Phong đập mạnh dữ dội, mỗi một nhịp giống như đang đi trong lòng cậu.
Từng bước lại từng bước, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh.
Tất cả người trong công ty đều đã về, trừ bọn họ ra trong văn phòng không còn ai, máy điều hòa cũng đã tắt, cho nên chỉ vần vểnh tai lên là có thể nghe được hơi thở còn nhẹ hơn lông vũ.
Có cái gì đó ngừng một chút trên đầu Trì Vị Phong, cậu không mở mắt, chính là cảm giác rõ ràng đó khiến cho cậu nhịn không được muốn ngẩng đầu. Thế nhưng chỉ vài giây đồng hồ sau, cảm giác đó liền rời đi.
Trên người Trì Vị Phong bị bao trùm thêm một sức nặng, mang theo độ ấm cùng hơi thở quen thuộc của Tả Thụy Nham.
Sau đó tiếng bước chân kia liền rời đi, biến mất trong hành lang vắng bằng đá cảm thạch.
Tiếng bước chân của Tả Thụy Nham vĩnh viễn bình ổn trật tự, không chút loạn nhịp, ngay cả do dự dừng lại cũng không có.
Trì Vị Phong mở mắt ra, hung hăng ném áo khoác kia xuống mặt đất, dùng sức giẫm lên nó
“Ai cần áo của anh! Cần áo của anh…."
Chỉ làm giẫm mấy cái để trút giận, sau đó cậu liền ngồi xổm xuống, ôm lấy cái áo khoác, vùi mặt mình sau vào đó.
Tả Thụy Nham không hút thuốc, chỉ có một chút hương thơm của mùi bộ giặt quần áo, nhẹ nhàng vương vấn, hình như là mùi chanh.
Chua xót ngập tràn trong khoang mũi.
“Khóc sao?"
Có một âm thanh nữ rõ ràng mang theo âm điệu trêu tức vang lên trong phòng, Trì Vị Phong sợ tới mức lập tức ngẩng đầu lên.
Tả tam tiểu thư khoanh tay đứng dựa vào cửa, tư thế xinh đẹp tựa như người mẫu.
Nhưng Trì Vị Phong làm gì còn tâm tư thưởng thức, không có Tả Thụy Nham, ngay cả thú vui đặc sắc thì thầm trong lòng của cậu cũng biến mất.
Trì Vị Phong chính là ngơ ngơ ngẩn ngẩn thốt lên
“Tả tam tỷ?"
Tả tam tiểu thư đã sớm bước đến gần, nàng đứng nấp ngay cửa nhìn đầu tới cuối, đợi cho Tả Thụy Nham đi rồi nàng mới bày tư thế xinh đẹp bước lên, kết quả lại không được để ý tới khiến cho Tả tam tiểu thư thực mất hứng.
Đôi giày cao gót của nàng như sắp giẫm nát sàn nhà, đến gần Trì Vị Phong
“Hai người các người gần đây xảy ra chuyện gì?"
“Ách?" Trì Vị Phong ngốc lăng mở to mắt, bị Tả Tam tiểu thư hung hăng đánh một cái lên đầu.
“Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã biết quan hệ của hai người có điểm là lạ, quả nhiên đã đoán đúng. Hai ngày này Tiểu Thụy đơ đến mức bó tay, nó vốn đã đủ đơ rồi, em không cần hại nó thêm đâu. Nói mau, có phải em đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Thụy hay không?!"
Tả tam tiểu thư thực hiểu biết em trai của mình, nó đương nhiên không có khả năng làm cái gì thương tổn tới “vợ" của nó, nếu xảy ra vấn đề chắc chắn là từ Trì Vị Phong mà ra. Gần đây lúc ở nhà, Tả Thụy Nham luôn ngớ người ra, tuy nói thoạt nhìn cũng không có gì khác so với bình thường, nhưng người trong nhà đương nhiên nhìn ra được.
Tả gia ba mẹ ông nội bà nội đều không hỏi ra nguyên do, đành phải thỉnh Tả tam tiểu thư ra trận.
Tả tam tiểu thư dùng thập đại khổ hình thời Mãn Thanh, bức cung hơn nửa ngày, Tả Thụy Nham chỉ nói một câu, “Chỉ là hiểu lầm, cậu ấy không yêu em."
Hiểu lầm kiểu gì có thể nghiêm trọng như vậy? Tả tam tiểu thư đương nhiên không biết từ lúc mới bắt đầu đã là hiểu lầm, nếu Tả Thụy Nham không nói, nàng sẽ tự tìm Trì Vị Phong.
Trì Vị Phong bị hỏi đến mức á khẩu, cậu đích thực là có lỗi với Tả Thụy Nham, nhưng lời giải thích thì lại không thể nói ra khỏi miệng.
“Em… Em…"
Tả tam tiểu thư không kiên nhẫn,
“Đừng em em gì hết, Tiểu Trì, chị hỏi em một câu." Nàng dừng một chút, chờ Trì Vị Phong bình tĩnh lại rồi hỏi, “Em có yêu Tiểu Thụy không?"
“Em… Tả tiên sinh là nam a…"
“Ta quản ngươi là nam hay nữ, là cha hay mẹ, là đực hay cái hay sao a?! Tiểu Thụy quản sao?! Em chỉ cần nói rõ ràng cho chị biết, em có thích Tiểu Thụy hay không?" Tả tam tiểu thư cúi sát người đè ép Trì Vị Phong.
Trong não Trì Vị Phong lại có rất nhiều chuyện lướt qua.
Trước kia chưa từng nghĩa qua chuyện này, chưa bao giờ đem Tả Thụy Nham là một đối tượng để yêu mà xem xét.
Mà bây giờ, chỉ cần suy nghĩ một chút, cậu và Tả Thụy Nham đã cùng một chỗ trải qua rất nhiều vui vẻ. Thỏa mãn, khẩn trương, buồn bực, còn có đau lòng cùng hối hận, đương nhiên bởi vì Trì Vị Phong yêu Tả Thụy Nham, như thế nào mới gọi là không yêu đây?
Loại cảm giác yêu thích này, tựa như một hạt giống, sớm đã ở sâu trong đáy lòng cậu đâm chồi nảy mầm. Tả Thụy Nham không nói gì, chỉ như một cơn mưa ôn nhu trầm lặng, khiến cho Trì Vị Phong bất tri bất giác yêu thương anh từ lúc nào không hay.
Trì Vị Phong ấn ngực, hít sâu một hơi, chống tay đứng lên
“Tam tỷ, em phải đi về nhà."
Sau đó cậu vội cất bước chạy đi.
Cầm trong tay áo khoác của Tả Thụy Nham, lại quên đi mất balo của mình.
Bên ngoài cao ốc, trời đầy ánh sao, lộn xộn nhưng tinh tế như tâm của Tả Thụy Nham, nếu đã vỡ, cậu sẽ đem từng mảnh từng mảnh ghép trở lại với nhau.
Tác giả :
Vô Ti