Thà Đừng Gặp Gỡ
Quyển 1 - Chương 37: Đại náo vinh gia
Edit: Taho Nguyen
-----
Lệ Cảnh Trình tiện tay kéo cô một cái: “Em có biết đối với một người đồng tính luyến ái mà nói, chuyện dằn vặt lớn nhất là gì không?"
Vinh Thiển nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt Lệ Cảnh Trình có chút hư hỏng, trắng trợn không chút kiêng kỵ, làm cho người khác mê muội, giọng nói anh trầm ấm, bộ dáng như đang hướng dẫn cô từng bước một: “Rõ ràng là anh ta yêu một người đàn ông, nhưng lại phải ngủ bên cạnh một người phụ nữ, hơn nữa còn không thể thoát được, em nói xem, vậy có tính là dằn vặt không?"
Đôi mắt Vinh Thiển chậm rãi trợn to, sau một lúc lâu, mới phun ra một câu: “Lệ Cảnh Trình, anh thật hư hỏng hết thuốc chữa."
Sau khi đính hôn cùng anh, ngày thứ hai Vinh Thiển liền quay về Vinh gia một chuyến, chẳng mấy chốc đã đến ngày tết Nguyên Đán, Vinh An Thâm gọi điện thoại đến, bảo Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình cùng nhau về.
Thời tiết hơi âm u, Vinh Thiển ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thấy Vinh gia từ từ tiến lại gần trong tầm mắt, cảm giác giống như một tòa nhà xa lạ, người giúp việc của Vinh gia đều đang bận rộn công việc, Vinh An Thâm thật vất vả mới đón được con gái trở về, tất nhiên sẽ chuẩn bị chu đáo.
Ăn cơm trưa xong, Vinh Thiển tiện tay lật tạp chí xem, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Vinh Trạch đang ngồi đối diện. Vinh Trạch liếc mắt thấy, sau cùng, giọng nói tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Nhìn cái gì?"
Vinh Thiển cười vòng vo: “Nhìn một chút không được sao, anh trai, sao anh nhỏ mọn như vậy?"
Cố Tân Trúc đã quen thấy cảnh hai anh em bọn họ như vậy, Vinh Trạch không che giấu được sự chán ghét, anh ta bỏ điều khiển ti vi xuống, định đứng dậy. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của người giúp việc: “Thiếu gia, có một người bạn của cậu nhất định phải vào gặp cậu."
Vinh Trạch nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy một thân ảnh nhanh chóng vọt vào, đối phương có bộ dánh trẻ trung như một nam thư sinh, tóc xoăn, hơi dài một chút, màu đỏ rượu, trên lỗ tai bên phải còn đeo hai chiếc hoa tai tròn. Sắc mặt Vinh Trạch thay đổi một cách rõ ràng: “Sao cậu lại tới đây?"
Vừa nói, anh ta vừa tiến lên muốn ngăn cậu nhóc lại.
Tiểu nam sinh còn chưa mở miệng, nước mắt đã chảy ra: “Vì sao không nhận điện thoại của em, cũng không tới tìm em? Anh lại có người khác rồi đúng không?"
Vinh An Thâm và Lệ Cảnh Trình tạm dừng đề tài đang nói được một nửa, ánh mắt ông cùng Cố Tân Trúc nhìn nhau, dường như còn chưa hiểu được vấn đề. Vinh Trạch tái xanh mặt mũi, níu cổ tay của cậu nhóc lại: “Đi, ra ngoài rồi hãy nói."
Không chấp nhận, đối phương dùng sức thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của anh, tiểu nam sinh “xinh xắn như hoa" rưng rưng nước mắt, quả nhiên khóc lên còn yếu đuối hơn so với phụ nữ: “Anh nói chỉ thích một mình em, nhưng anh vẫn còn đến quán bar, nghe nói anh rất coi trọng một sinh viên đại học đúng không?"
Trên ghế sô pha, Vinh An Thâm giật mình, biểu tình của Cố Tân Trúc càng khó nói hơn, cơ mặt cứng ngắc, sau một lúc lâu mới thét lên một tiếng chói tai, từ sô pha đứng bật dậy: “Vinh Trạch, chuyện này, Nó... Nó đang nói bậy bạ gì đó!"
Vinh Trạch hận không thể lôi cậu ta ra ngay lập tức: “Đi!"
Vinh An Thâm cũng đứng lên, run rẩy chỉ tay vào người bên cạnh Vinh Trạch: “Đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, Vinh Trạch, rốt cuộc cậu ta là ai?"
"Tôi là người yêu của anh ấy, làm sao vậy? Con trai của các người thích đàn ông, các người không biết à!"
Cố Tân Trúc giật mình kinh hãi, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống, cảm giác toàn bộ thế giới đều tối tăm, Vinh Trạch là người thừa kế Vinh gia, làm sao có thể...
Bà ta lảo đảo muốn ngã, khuôn mặt trang điểm tinh tế bắt đầu vặn vẹo, ngay cả mỹ phẩm đăt tiền cũng không che giấu được vẻ hung tợn: “Tôi xé nát cái miệng của cậu!"
Vinh Trạch gầm lên với đám người hầu đang tụ tập xem náo nhiệt ngoài cửa: “Đứng đó làm cái gì, mau đem hắn lôi ra ngoài!"
Hai ba người giúp việc tiến lên phía trước, lôi kéo thân hình nhỏ nhắn của tiểu nam sinh ra ngoài, trong miệng cậu nhóc vẫn còn nói: “Em đã là người của anh, sao anh lại không chịu trách nhiệm hả!"
Thiếu chút nữa Cố Tân Trúc phun ra ngụm máu. Vinh Thiển cùng lúc đứng dậy, đỡ lấy vai Cố Tân Trúc: “Mẹ, chẳng có gì đáng ngại, chuyện đồng tính luyến ái hiện nay rất bình thường, bọn họ cũng có quyền được yêu."
Sắc mặt Cố Tân Trúc càng thêm xấu xí, đặt mông ngồi xuống bên trong ghế sô pha, đả kích này quá lớn, bà khó lấy lại tinh thần ngay lập tức được. Vinh An Thâm trầm mặt: “Con tới đây cho ta."
Vinh Trạch đi tới trước mặt mọi người, Vinh An Thâm hỏi: “Có phải thật như vậy hay không?"
Cố Tân Trúc thấy anh không trả lời, tâm trạng càng thêm lo lắng: “Con nói thật đi, nói với ba con là có người vu oan cho con."
Cuộc sống riêng của Vinh Trạch trước nay vẫn hay lén lén lút lút, lúc này nếu đã bị vạch trần, anh ta cũng dứt khoát thừa nhận: “Ba, mẹ, con thích đàn ông cũng đâu phải là tội lớn."
Vinh An Thâm đưa tay tát anh một cái. Vinh Thiển nhắm chặt đôi mắt.
"Mày..." Vinh An Thâm chỉ vào Vinh Trạch: “Lập tức kết hôn cho tao, ngay lập tức, Vinh gia ta không thể có chuyện này!"
"Con không có hứng thú lấy những phụ nữ kia."
"Tốt lắm, vậy mày cút ra khỏi nhà ngay lập tức, tao không có đứa con trai như mày!"
"An Thâm…" Cố Tân Trúc giữ lấy cánh tay Vinh An Thâm: “Anh đừng tức giận, không tốt cho thân thể, cũng không thể nói những lời như vậy được."
Vinh An Thâm hất tay vợ ra: “Nếu nó đã muốn nhà họ Vinh không còn người nối dõi, nó không phải con trai ta!"
Vinh Thiển đi qua an ủi ông, Vinh An Thâm ngừng than thở: “Vẫn là con gái quan tâm cha."
Trên đường trở về, Lệ Cảnh Trình lái xe, ngón trỏ anh gõ nhẹ lên tay lái: “Bình thường em sống ở đó, cũng hay gặp cảnh tượng như vậy?"
Vinh Thiển nghiêng người sang, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Chẳng qua, lần này ba em thật sự rất tức giận."
"Ông ấy sớm muộn gì cũng biết, Vinh Trạch không chịu kết hôn, càng kéo dài lâu, không bằng để ba em biết sớm một chút để có thể chuẩn bị tâm lý."
Vinh Thiển dựa vào ghế ngồi, Cố Tân Trúc nghĩ trăm phương ngàn kế để lót đường cho con trai bà ta, nhưng người tính không bằng trời tính, Vinh Trạch giấu cũng thật kỹ.
"Thế nhưng, Lệ Cảnh Trình, làm sao mà anh biết được?"
"Nơi này vốn dĩ không lớn…" Lệ Cảnh Trình sáp đến bên tai cô: “Có một người bạn yêu thích cả nam lẫn nữ, thời gian Vinh Trạch ra vào câu lạc bộ chơi, bọn họ đã từng gặp nhau."
Bên tai Vinh Thiển bắt đầu ửng đỏ, quan hệ với cả nam lẫn nữ, như vậy khẩu vị chắc chắn rất nặng? Lệ Cảnh Trình dừng xe trước vạch đường, vừa chuyển sang đèn đỏ, trong lòng Vinh Thiển thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lúc ánh mắt lướt qua chạm đến màu vàng chói mắt kia thì trở nên căng thẳng. Mặc dù ngày hôm nay lạnh như vậy, cửa sổ xe vẫn mở ra, Hoắc Thiếu Huyền gầy đi không ít, anh đang gọi điện thoại, thần sắc có vẻ nghiêm trọng, thỉnh thoảng anh nhíu mày khiển trách, sau khi sức khỏe của Hoắc Bang suy sụp, toàn bộ gánh nặng Hoắc gia đều đặt lên người Hoắc Thiếu Huyền. Từ lúc còn trẻ anh đã bắt đầu sự nghiệp, nên sớm có khả năng một mình phụ trách công việc, ánh mắt Vinh Thiển gần gũi tham lam lưu luyến trên gò má Hoắc Thiếu Huyền, cô không dám nghĩ đến anh, nhưng trong lòng lại tràn ngập hình ảnh của anh. Bọn họ yêu nhau như vậy, cô vẫn còn yêu anh như vậy, nhưng Vinh Thiển chỉ có thể thừa lúc anh không chú ý mà nhìn anh không cần kiêng nể gì, Lệ Cảnh Trình thu lại tầm mắt, bàn tay anh bấu chặt vào vô lăng, nắm thật chặt, sau đó buông ra.
Hoắc Thiếu Huyền tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn đèn đỏ. Anh móc bóp tiền từ trong túi, mở ra, bên trong là tấm hình anh và Vinh Thiển chụp chung, đây là lúc cô vẫn còn đang đi học ở trường, mái tóc dài của cô gối lên vai anh, nhìn như vậy thật dịu dàng hài hòa. Đầu ngón tay Hoắc Thiếu Huyền lướt qua khuôn mặt Vinh Thiển, cảm xúc vẫn quen thuộc như trong tưởng tượng, nỗi đau vô hạn lan tỏa trong lòng, anh nghĩ đến việc còn phải đưa Hoắc Bang đến gặp thầy thuốc đông y, liền đem bóp cất vào, lại gọi điện thoại lần nữa.
Vinh Thiển dùng tay che miệng lại, kiềm nén tiếng khóc.
Đèn đỏ nháy lên chữ số cuối cùng, xe của Lệ Cảnh Trình vội vàng lao vọt lên phía trước.
-----
-----
Lệ Cảnh Trình tiện tay kéo cô một cái: “Em có biết đối với một người đồng tính luyến ái mà nói, chuyện dằn vặt lớn nhất là gì không?"
Vinh Thiển nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt Lệ Cảnh Trình có chút hư hỏng, trắng trợn không chút kiêng kỵ, làm cho người khác mê muội, giọng nói anh trầm ấm, bộ dáng như đang hướng dẫn cô từng bước một: “Rõ ràng là anh ta yêu một người đàn ông, nhưng lại phải ngủ bên cạnh một người phụ nữ, hơn nữa còn không thể thoát được, em nói xem, vậy có tính là dằn vặt không?"
Đôi mắt Vinh Thiển chậm rãi trợn to, sau một lúc lâu, mới phun ra một câu: “Lệ Cảnh Trình, anh thật hư hỏng hết thuốc chữa."
Sau khi đính hôn cùng anh, ngày thứ hai Vinh Thiển liền quay về Vinh gia một chuyến, chẳng mấy chốc đã đến ngày tết Nguyên Đán, Vinh An Thâm gọi điện thoại đến, bảo Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình cùng nhau về.
Thời tiết hơi âm u, Vinh Thiển ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thấy Vinh gia từ từ tiến lại gần trong tầm mắt, cảm giác giống như một tòa nhà xa lạ, người giúp việc của Vinh gia đều đang bận rộn công việc, Vinh An Thâm thật vất vả mới đón được con gái trở về, tất nhiên sẽ chuẩn bị chu đáo.
Ăn cơm trưa xong, Vinh Thiển tiện tay lật tạp chí xem, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Vinh Trạch đang ngồi đối diện. Vinh Trạch liếc mắt thấy, sau cùng, giọng nói tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Nhìn cái gì?"
Vinh Thiển cười vòng vo: “Nhìn một chút không được sao, anh trai, sao anh nhỏ mọn như vậy?"
Cố Tân Trúc đã quen thấy cảnh hai anh em bọn họ như vậy, Vinh Trạch không che giấu được sự chán ghét, anh ta bỏ điều khiển ti vi xuống, định đứng dậy. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của người giúp việc: “Thiếu gia, có một người bạn của cậu nhất định phải vào gặp cậu."
Vinh Trạch nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy một thân ảnh nhanh chóng vọt vào, đối phương có bộ dánh trẻ trung như một nam thư sinh, tóc xoăn, hơi dài một chút, màu đỏ rượu, trên lỗ tai bên phải còn đeo hai chiếc hoa tai tròn. Sắc mặt Vinh Trạch thay đổi một cách rõ ràng: “Sao cậu lại tới đây?"
Vừa nói, anh ta vừa tiến lên muốn ngăn cậu nhóc lại.
Tiểu nam sinh còn chưa mở miệng, nước mắt đã chảy ra: “Vì sao không nhận điện thoại của em, cũng không tới tìm em? Anh lại có người khác rồi đúng không?"
Vinh An Thâm và Lệ Cảnh Trình tạm dừng đề tài đang nói được một nửa, ánh mắt ông cùng Cố Tân Trúc nhìn nhau, dường như còn chưa hiểu được vấn đề. Vinh Trạch tái xanh mặt mũi, níu cổ tay của cậu nhóc lại: “Đi, ra ngoài rồi hãy nói."
Không chấp nhận, đối phương dùng sức thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của anh, tiểu nam sinh “xinh xắn như hoa" rưng rưng nước mắt, quả nhiên khóc lên còn yếu đuối hơn so với phụ nữ: “Anh nói chỉ thích một mình em, nhưng anh vẫn còn đến quán bar, nghe nói anh rất coi trọng một sinh viên đại học đúng không?"
Trên ghế sô pha, Vinh An Thâm giật mình, biểu tình của Cố Tân Trúc càng khó nói hơn, cơ mặt cứng ngắc, sau một lúc lâu mới thét lên một tiếng chói tai, từ sô pha đứng bật dậy: “Vinh Trạch, chuyện này, Nó... Nó đang nói bậy bạ gì đó!"
Vinh Trạch hận không thể lôi cậu ta ra ngay lập tức: “Đi!"
Vinh An Thâm cũng đứng lên, run rẩy chỉ tay vào người bên cạnh Vinh Trạch: “Đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, Vinh Trạch, rốt cuộc cậu ta là ai?"
"Tôi là người yêu của anh ấy, làm sao vậy? Con trai của các người thích đàn ông, các người không biết à!"
Cố Tân Trúc giật mình kinh hãi, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống, cảm giác toàn bộ thế giới đều tối tăm, Vinh Trạch là người thừa kế Vinh gia, làm sao có thể...
Bà ta lảo đảo muốn ngã, khuôn mặt trang điểm tinh tế bắt đầu vặn vẹo, ngay cả mỹ phẩm đăt tiền cũng không che giấu được vẻ hung tợn: “Tôi xé nát cái miệng của cậu!"
Vinh Trạch gầm lên với đám người hầu đang tụ tập xem náo nhiệt ngoài cửa: “Đứng đó làm cái gì, mau đem hắn lôi ra ngoài!"
Hai ba người giúp việc tiến lên phía trước, lôi kéo thân hình nhỏ nhắn của tiểu nam sinh ra ngoài, trong miệng cậu nhóc vẫn còn nói: “Em đã là người của anh, sao anh lại không chịu trách nhiệm hả!"
Thiếu chút nữa Cố Tân Trúc phun ra ngụm máu. Vinh Thiển cùng lúc đứng dậy, đỡ lấy vai Cố Tân Trúc: “Mẹ, chẳng có gì đáng ngại, chuyện đồng tính luyến ái hiện nay rất bình thường, bọn họ cũng có quyền được yêu."
Sắc mặt Cố Tân Trúc càng thêm xấu xí, đặt mông ngồi xuống bên trong ghế sô pha, đả kích này quá lớn, bà khó lấy lại tinh thần ngay lập tức được. Vinh An Thâm trầm mặt: “Con tới đây cho ta."
Vinh Trạch đi tới trước mặt mọi người, Vinh An Thâm hỏi: “Có phải thật như vậy hay không?"
Cố Tân Trúc thấy anh không trả lời, tâm trạng càng thêm lo lắng: “Con nói thật đi, nói với ba con là có người vu oan cho con."
Cuộc sống riêng của Vinh Trạch trước nay vẫn hay lén lén lút lút, lúc này nếu đã bị vạch trần, anh ta cũng dứt khoát thừa nhận: “Ba, mẹ, con thích đàn ông cũng đâu phải là tội lớn."
Vinh An Thâm đưa tay tát anh một cái. Vinh Thiển nhắm chặt đôi mắt.
"Mày..." Vinh An Thâm chỉ vào Vinh Trạch: “Lập tức kết hôn cho tao, ngay lập tức, Vinh gia ta không thể có chuyện này!"
"Con không có hứng thú lấy những phụ nữ kia."
"Tốt lắm, vậy mày cút ra khỏi nhà ngay lập tức, tao không có đứa con trai như mày!"
"An Thâm…" Cố Tân Trúc giữ lấy cánh tay Vinh An Thâm: “Anh đừng tức giận, không tốt cho thân thể, cũng không thể nói những lời như vậy được."
Vinh An Thâm hất tay vợ ra: “Nếu nó đã muốn nhà họ Vinh không còn người nối dõi, nó không phải con trai ta!"
Vinh Thiển đi qua an ủi ông, Vinh An Thâm ngừng than thở: “Vẫn là con gái quan tâm cha."
Trên đường trở về, Lệ Cảnh Trình lái xe, ngón trỏ anh gõ nhẹ lên tay lái: “Bình thường em sống ở đó, cũng hay gặp cảnh tượng như vậy?"
Vinh Thiển nghiêng người sang, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Chẳng qua, lần này ba em thật sự rất tức giận."
"Ông ấy sớm muộn gì cũng biết, Vinh Trạch không chịu kết hôn, càng kéo dài lâu, không bằng để ba em biết sớm một chút để có thể chuẩn bị tâm lý."
Vinh Thiển dựa vào ghế ngồi, Cố Tân Trúc nghĩ trăm phương ngàn kế để lót đường cho con trai bà ta, nhưng người tính không bằng trời tính, Vinh Trạch giấu cũng thật kỹ.
"Thế nhưng, Lệ Cảnh Trình, làm sao mà anh biết được?"
"Nơi này vốn dĩ không lớn…" Lệ Cảnh Trình sáp đến bên tai cô: “Có một người bạn yêu thích cả nam lẫn nữ, thời gian Vinh Trạch ra vào câu lạc bộ chơi, bọn họ đã từng gặp nhau."
Bên tai Vinh Thiển bắt đầu ửng đỏ, quan hệ với cả nam lẫn nữ, như vậy khẩu vị chắc chắn rất nặng? Lệ Cảnh Trình dừng xe trước vạch đường, vừa chuyển sang đèn đỏ, trong lòng Vinh Thiển thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lúc ánh mắt lướt qua chạm đến màu vàng chói mắt kia thì trở nên căng thẳng. Mặc dù ngày hôm nay lạnh như vậy, cửa sổ xe vẫn mở ra, Hoắc Thiếu Huyền gầy đi không ít, anh đang gọi điện thoại, thần sắc có vẻ nghiêm trọng, thỉnh thoảng anh nhíu mày khiển trách, sau khi sức khỏe của Hoắc Bang suy sụp, toàn bộ gánh nặng Hoắc gia đều đặt lên người Hoắc Thiếu Huyền. Từ lúc còn trẻ anh đã bắt đầu sự nghiệp, nên sớm có khả năng một mình phụ trách công việc, ánh mắt Vinh Thiển gần gũi tham lam lưu luyến trên gò má Hoắc Thiếu Huyền, cô không dám nghĩ đến anh, nhưng trong lòng lại tràn ngập hình ảnh của anh. Bọn họ yêu nhau như vậy, cô vẫn còn yêu anh như vậy, nhưng Vinh Thiển chỉ có thể thừa lúc anh không chú ý mà nhìn anh không cần kiêng nể gì, Lệ Cảnh Trình thu lại tầm mắt, bàn tay anh bấu chặt vào vô lăng, nắm thật chặt, sau đó buông ra.
Hoắc Thiếu Huyền tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn đèn đỏ. Anh móc bóp tiền từ trong túi, mở ra, bên trong là tấm hình anh và Vinh Thiển chụp chung, đây là lúc cô vẫn còn đang đi học ở trường, mái tóc dài của cô gối lên vai anh, nhìn như vậy thật dịu dàng hài hòa. Đầu ngón tay Hoắc Thiếu Huyền lướt qua khuôn mặt Vinh Thiển, cảm xúc vẫn quen thuộc như trong tưởng tượng, nỗi đau vô hạn lan tỏa trong lòng, anh nghĩ đến việc còn phải đưa Hoắc Bang đến gặp thầy thuốc đông y, liền đem bóp cất vào, lại gọi điện thoại lần nữa.
Vinh Thiển dùng tay che miệng lại, kiềm nén tiếng khóc.
Đèn đỏ nháy lên chữ số cuối cùng, xe của Lệ Cảnh Trình vội vàng lao vọt lên phía trước.
-----
Tác giả :
Thánh Yêu