Thà Đừng Gặp Gỡ
Quyển 1 - Chương 15: Mất tích
Vinh Thiển đi theo phía sau thầy hướng dẫn, không chú ý bị nhánh cây sượt qua mặt khiến cô đau đến mức không nói nên lời. Thầy hướng dẫn chỉ vào một tượng thờ được ẩn giấu giữa rừng núi: “Cuối cùng tìm được rồi."
Vinh Thiển cùng mấy bạn học khác vội vàng chụp ảnh rồi ghi chép lại, mãi cho đến lúc choạng vạng mới chuẩn bị kết thúc công việc.
Ngọn núi này cũng không phải thuộc khu du lịch, là do thầy hướng dẫn cùng vài người bạn trong lúc tổ chức thám hiểm vô ý phát hiện ra, Vinh Thiển loay hoay đùa nghịch với máy chụp hình đi ở phía sau, sắc trời càng lúc càng tối, chỉ nghe thấy tiếng nói của thầy hướng dẫn ở phía trước: “Nhớ theo kịp, đừng đi đâu."
Vinh Thiển có mang theo đèn pin, cô dừng lại mở ba lô ra tìm, sau đó bật sáng lên, mới bước được vài bước, dưới chân vấp phải một nhánh cây nhỏ té xuống, đến lúc cô đứng lên, lại phát hiện chung quanh yên ắng tĩnh lặng, chỉ còn có một mình cô.
Cô kinh hãi: “Thầy Lưu, Hướng Ninh,…."
Trả lời cô, chỉ có tiếng vang vọng trở lại. Vinh Thiển sốt ruột lấy điện thoại di động ra, nhưng một chút tín hiệu sóng cũng không có.
Bóng cây đong đưa theo gió giống như ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, Vinh Thiển cẩn thận đi trên con đường nhỏ, vòng vo nhiều giờ, lại vẫn chưa đi được ra ngoài.
Cô vốn không giỏi nhận biết phương hướng.
“Ầm ầm." Một tiếng nổ lớn vang lên, cả ngọn núi đều lay động, Vinh Thiển che tai lại kêu lên.
Bỗng nhiên, có một bàn tay vỗ lên vai cô, cô sợ tới mức vung vẩy hai tay, móng tay cào qua mặt đối phương, tạo ra vài vết máu thật dài. Lệ Cảnh Trình dứt khoát ôm lấy hai tay cô: “Đừng sợ, là tôi."
Vinh Thiển bình tĩnh lại nhìn anh: “Lệ Cảnh Trình?"
“Mau lên, chúng ta phải đi ra khỏi đây, núi bị sạt lở."
Vinh Thiển bị anh nắm tay dẫn đi phía trước, mỗi một bước đi đều thấy run sợ: “Nơi này có đường ra không?"
“Có đường nhưng có lẽ cũng bị cây cối che lấp rồi." Lệ Cảnh Trình bước nhanh hơn, Vinh Thiển không phân biệt rõ phương hướng, đành phải theo sát anh. Thật vất vả mới đi ra khỏi khu rừng, lại phát hiện không phải đang xuống núi, mà là đi lên đỉnh núi. Trên núi chỉ có vài căn nhà, trong đó có một căn nhà, trên hòm thư viết một hàng chữ. Đại khái ý là nơi này có thể cho thuê, chỉ cần bỏ số tiền tương ứng vào máy tự động bên cạnh là được, Lệ Cảnh Trình lấy ra một xấp tiền trong bóp, không chút do dự nhét vào, không đến ba giây, quả nhiên bắn ra cái chìa khóa.
Đây là ngôi biệt thự hai tầng duy nhất ở đây, Vinh Thiển đứng ở lầu hai, có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng núi bị sạt lở, cô vội vàng trở lại dưới lầu: “Không được, tôi phải đi về."
“Em còn có thể đi xuống núi được sao? Đường phía trước đã bị che lấp."
Vinh Thiển lấy điện thoại ra: “Thầy và các bạn nhất định sẽ lo lắng, tôi muốn gọi điện thoại."
Cũng vẫn là không có tín hiệu.
Vinh Thiển sốt ruột đến mức thiếu chút nữa là rơi nước mắt: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu không tìm thấy chúng tôi, chắc chắn trong nhà sẽ sốt ruột chết mất."
Lệ Cảnh Trình giữ chặt tay cô để cô ngồi vào một bên: “Đừng sợ, vừa rồi ở dưới chân núi tôi đã gặp thầy giáo và bạn học của em, hẳn là bọn họ đã an toàn, cũng biết tôi đi lên tìm em, hiện tại chúng ta ở đây chờ, chắc là sẽ có người đến cứu."
Có vẻ như đây là biện pháp duy nhất.
Vinh Thiển ngồi cuộn tròn trên sô pha, lúc này bất an trong lòng mới từ từ lắng xuống, cô nhìn đến người đàn ông đối diện không mấy quen thuộc: “Tại sao anh cũng ở đây?"
Trong mắt cô, là có sự đề phòng.
Lệ Cảnh Trình duỗi thẳng chân: “Dưới núi này có một viện an dưỡng, cô của tôi đang sống ở đó, mỗi năm tôi đều đến thăm vài lần."
Lời giải thích có vẻ rất trôi chảy, Vinh Thiển lại cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng cô cũng không nói ra được không đúng ở chỗ nào.
Lệ Cảnh Trình xem xét xung quanh: “Đói bụng không?"
Vinh Thiển bị anh dời đi sự chú ý: “Ừ, cùng lắm thì ở đây cũng có cái gì ăn được chứ?"
“Tìm xem xem." Lệ Cảnh Trình đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, không tìm thấy đồ ăn tươi sống, nhưng chủ nhà coi như chu đáo, để lại chút gạo, mì ăn liền cùng vài gói rong biển khô.
Mười phút sau, Vinh Thiển ôm cái chén ngồi ăn trên sô pha.
“Cơm thì nhão, còn rong biển này, không phải là anh quên ngâm nước trước rồi chứ?"
Lệ Cảnh Trình cũng không ngẩng đầu lên: “Vậy em đừng ăn."
Cô ngoan ngoãn ăn không dám lên tiếng, sau khi ăn xong, ôm cái gối ngồi ở đó không nhúc nhích.
Lệ Cảnh Trình dọn dẹp qua loa rồi ngồi đối diện cô, anh tiện tay lấy vài cuốn tạp chí trên bàn cầm lên xem: “Có phải sợ Hoắc Thiếu Huyền không thấy em sẽ lo lắng?"
“Anh ấy sẽ không lo lắng cho tôi." Cô nhỏ giọng than thở.
Anh thông minh hiểu ra nên không tiếp tục hỏi nữa.
Cùng lúc đó, cả Vinh gia đều tựa như trời long đất lở.
Ngay đêm đó Vinh An Thâm đã chạy đến thành phố B, cảnh sát còn đang cố hết sức tìm kiếm, Hoắc Thiếu Huyền cũng nhận được tin tức, sự khó chịu trước kia đã bị lo lắng thay thế, nếu không phải ngọn núi này đã bị phong tỏa, anh đã sớm liều lĩnh đi lên.
Anh điên cuồng gọi điện thoại cho Vinh Thiển, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gọi được.
Mãi cho đến ngày hôm sau, mới nhìn thấy mấy người bạn học của Vinh Thiển. Sau khi Lệ Cảnh Trình tỉnh dậy đi ra bên ngoài, anh đi theo đường núi khoảng một km, trên tòa biệt thự có đặt dụng cụ phát tín hiệu di động nhưng bị ngụy trang che giấu, anh đứng trên đỉnh núi, khóe miệng cong lên một vòng cung mê người, điện thoại trong túi không ngừng vang lên, anh lấy ra rồi ấn nghe.
“Lệ Cảnh Trình!" Hoắc Thiếu Huyền nghiến răng nói: “Vinh Thiển đâu?"
“Không phải cô ấy và anh như hình với bóng sao?"
“Mày đừng giả bộ, tao gặp mấy người bạn học của Vinh Thiển, bọn họ nói mày đi tìm cô ấy."
“Tôi cũng không tìm được." Lệ Cảnh Trình phóng tầm mắt nhìn ra xa, sau khi ngọn núi bị sạt lở chỉ còn lại một mảnh đất vụn: “Cô ấy mất tích? Vậy báo cảnh sát đi."
“Lệ Cảnh Trình!" Anh cố kiềm nén sự tức giận: “Mày ở đâu?"
“Không thể trả lời."
“Mày dám làm gì cô ấy, tao sẽ lột da mày ra!"
Lệ Cảnh Trình nhếch môi, cúp điện thoại.
Anh trở lại biệt thự, Vinh Thiển vẫn còn đang nằm trên sô pha chưa ngủ dậy, Lệ Cảnh Trình ngồi bên cạnh cô, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt cô, thậm chí có thể thấy rõ cả sợi lông tơ trên đó,làn da của cô thật đẹp, không có một chút tỳ vết nào, Vinh Thiển ngọ nguậy, chậm rãi mở mắt ra. Anh nhìn chăm chăm vào cô không chớp mắt, Vinh Thiển cảm thấy xấu hổ, thấy có ánh nắng liền giật mình đứng dậy: “Mấy giờ rồi?"
“10 giờ."
Cô trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi Lệ Cảnh Trình: “Anh, anh có để ý chuyện người vợ sau này của anh không còn nguyên vẹn hay không?"
Anh không khỏi bật cười: “Bây giờ còn được bao nhiêu người con gái có thể giữ lại trinh tiết đến đêm tân hôn?"
Vinh Thiển nghe vậy, có chút thoải mái: “Thật sao, tôi cũng có thể tự khích lệ mình như vậy."
“Nhưng," Bất chợt Lệ Cảnh Trình đổi giọng: “Người đàn ông có thể chấp nhận vợ mình không còn nguyên vẹn, nhưng đại đa số sẽ không có cách nào tha thứ cho chính mình khi biết vợ mình bị một người đàn ông khác cưỡng bức."
Vinh Thiển như bị nghẹn ở cổ họng: “Vì sao?"
“Không vì sao hết, đây vốn là sự thật."
Vinh Thiển cầm chiếc gối ôm trong tay hung hăng đập lên người anh: “Anh câm miệng cho tôi."
“Là em muốn tôi nói thật."
“Tôi nói anh câm miệng!"
Vinh Thiển vốn định nhờ anh giảng giải, làm cho trong lòng mình dễ chịu một chút, không nghĩ tới anh lại trực tiếp đẩy cô xuống vực.
Vinh Thiển cùng mấy bạn học khác vội vàng chụp ảnh rồi ghi chép lại, mãi cho đến lúc choạng vạng mới chuẩn bị kết thúc công việc.
Ngọn núi này cũng không phải thuộc khu du lịch, là do thầy hướng dẫn cùng vài người bạn trong lúc tổ chức thám hiểm vô ý phát hiện ra, Vinh Thiển loay hoay đùa nghịch với máy chụp hình đi ở phía sau, sắc trời càng lúc càng tối, chỉ nghe thấy tiếng nói của thầy hướng dẫn ở phía trước: “Nhớ theo kịp, đừng đi đâu."
Vinh Thiển có mang theo đèn pin, cô dừng lại mở ba lô ra tìm, sau đó bật sáng lên, mới bước được vài bước, dưới chân vấp phải một nhánh cây nhỏ té xuống, đến lúc cô đứng lên, lại phát hiện chung quanh yên ắng tĩnh lặng, chỉ còn có một mình cô.
Cô kinh hãi: “Thầy Lưu, Hướng Ninh,…."
Trả lời cô, chỉ có tiếng vang vọng trở lại. Vinh Thiển sốt ruột lấy điện thoại di động ra, nhưng một chút tín hiệu sóng cũng không có.
Bóng cây đong đưa theo gió giống như ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, Vinh Thiển cẩn thận đi trên con đường nhỏ, vòng vo nhiều giờ, lại vẫn chưa đi được ra ngoài.
Cô vốn không giỏi nhận biết phương hướng.
“Ầm ầm." Một tiếng nổ lớn vang lên, cả ngọn núi đều lay động, Vinh Thiển che tai lại kêu lên.
Bỗng nhiên, có một bàn tay vỗ lên vai cô, cô sợ tới mức vung vẩy hai tay, móng tay cào qua mặt đối phương, tạo ra vài vết máu thật dài. Lệ Cảnh Trình dứt khoát ôm lấy hai tay cô: “Đừng sợ, là tôi."
Vinh Thiển bình tĩnh lại nhìn anh: “Lệ Cảnh Trình?"
“Mau lên, chúng ta phải đi ra khỏi đây, núi bị sạt lở."
Vinh Thiển bị anh nắm tay dẫn đi phía trước, mỗi một bước đi đều thấy run sợ: “Nơi này có đường ra không?"
“Có đường nhưng có lẽ cũng bị cây cối che lấp rồi." Lệ Cảnh Trình bước nhanh hơn, Vinh Thiển không phân biệt rõ phương hướng, đành phải theo sát anh. Thật vất vả mới đi ra khỏi khu rừng, lại phát hiện không phải đang xuống núi, mà là đi lên đỉnh núi. Trên núi chỉ có vài căn nhà, trong đó có một căn nhà, trên hòm thư viết một hàng chữ. Đại khái ý là nơi này có thể cho thuê, chỉ cần bỏ số tiền tương ứng vào máy tự động bên cạnh là được, Lệ Cảnh Trình lấy ra một xấp tiền trong bóp, không chút do dự nhét vào, không đến ba giây, quả nhiên bắn ra cái chìa khóa.
Đây là ngôi biệt thự hai tầng duy nhất ở đây, Vinh Thiển đứng ở lầu hai, có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng núi bị sạt lở, cô vội vàng trở lại dưới lầu: “Không được, tôi phải đi về."
“Em còn có thể đi xuống núi được sao? Đường phía trước đã bị che lấp."
Vinh Thiển lấy điện thoại ra: “Thầy và các bạn nhất định sẽ lo lắng, tôi muốn gọi điện thoại."
Cũng vẫn là không có tín hiệu.
Vinh Thiển sốt ruột đến mức thiếu chút nữa là rơi nước mắt: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu không tìm thấy chúng tôi, chắc chắn trong nhà sẽ sốt ruột chết mất."
Lệ Cảnh Trình giữ chặt tay cô để cô ngồi vào một bên: “Đừng sợ, vừa rồi ở dưới chân núi tôi đã gặp thầy giáo và bạn học của em, hẳn là bọn họ đã an toàn, cũng biết tôi đi lên tìm em, hiện tại chúng ta ở đây chờ, chắc là sẽ có người đến cứu."
Có vẻ như đây là biện pháp duy nhất.
Vinh Thiển ngồi cuộn tròn trên sô pha, lúc này bất an trong lòng mới từ từ lắng xuống, cô nhìn đến người đàn ông đối diện không mấy quen thuộc: “Tại sao anh cũng ở đây?"
Trong mắt cô, là có sự đề phòng.
Lệ Cảnh Trình duỗi thẳng chân: “Dưới núi này có một viện an dưỡng, cô của tôi đang sống ở đó, mỗi năm tôi đều đến thăm vài lần."
Lời giải thích có vẻ rất trôi chảy, Vinh Thiển lại cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng cô cũng không nói ra được không đúng ở chỗ nào.
Lệ Cảnh Trình xem xét xung quanh: “Đói bụng không?"
Vinh Thiển bị anh dời đi sự chú ý: “Ừ, cùng lắm thì ở đây cũng có cái gì ăn được chứ?"
“Tìm xem xem." Lệ Cảnh Trình đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, không tìm thấy đồ ăn tươi sống, nhưng chủ nhà coi như chu đáo, để lại chút gạo, mì ăn liền cùng vài gói rong biển khô.
Mười phút sau, Vinh Thiển ôm cái chén ngồi ăn trên sô pha.
“Cơm thì nhão, còn rong biển này, không phải là anh quên ngâm nước trước rồi chứ?"
Lệ Cảnh Trình cũng không ngẩng đầu lên: “Vậy em đừng ăn."
Cô ngoan ngoãn ăn không dám lên tiếng, sau khi ăn xong, ôm cái gối ngồi ở đó không nhúc nhích.
Lệ Cảnh Trình dọn dẹp qua loa rồi ngồi đối diện cô, anh tiện tay lấy vài cuốn tạp chí trên bàn cầm lên xem: “Có phải sợ Hoắc Thiếu Huyền không thấy em sẽ lo lắng?"
“Anh ấy sẽ không lo lắng cho tôi." Cô nhỏ giọng than thở.
Anh thông minh hiểu ra nên không tiếp tục hỏi nữa.
Cùng lúc đó, cả Vinh gia đều tựa như trời long đất lở.
Ngay đêm đó Vinh An Thâm đã chạy đến thành phố B, cảnh sát còn đang cố hết sức tìm kiếm, Hoắc Thiếu Huyền cũng nhận được tin tức, sự khó chịu trước kia đã bị lo lắng thay thế, nếu không phải ngọn núi này đã bị phong tỏa, anh đã sớm liều lĩnh đi lên.
Anh điên cuồng gọi điện thoại cho Vinh Thiển, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gọi được.
Mãi cho đến ngày hôm sau, mới nhìn thấy mấy người bạn học của Vinh Thiển. Sau khi Lệ Cảnh Trình tỉnh dậy đi ra bên ngoài, anh đi theo đường núi khoảng một km, trên tòa biệt thự có đặt dụng cụ phát tín hiệu di động nhưng bị ngụy trang che giấu, anh đứng trên đỉnh núi, khóe miệng cong lên một vòng cung mê người, điện thoại trong túi không ngừng vang lên, anh lấy ra rồi ấn nghe.
“Lệ Cảnh Trình!" Hoắc Thiếu Huyền nghiến răng nói: “Vinh Thiển đâu?"
“Không phải cô ấy và anh như hình với bóng sao?"
“Mày đừng giả bộ, tao gặp mấy người bạn học của Vinh Thiển, bọn họ nói mày đi tìm cô ấy."
“Tôi cũng không tìm được." Lệ Cảnh Trình phóng tầm mắt nhìn ra xa, sau khi ngọn núi bị sạt lở chỉ còn lại một mảnh đất vụn: “Cô ấy mất tích? Vậy báo cảnh sát đi."
“Lệ Cảnh Trình!" Anh cố kiềm nén sự tức giận: “Mày ở đâu?"
“Không thể trả lời."
“Mày dám làm gì cô ấy, tao sẽ lột da mày ra!"
Lệ Cảnh Trình nhếch môi, cúp điện thoại.
Anh trở lại biệt thự, Vinh Thiển vẫn còn đang nằm trên sô pha chưa ngủ dậy, Lệ Cảnh Trình ngồi bên cạnh cô, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt cô, thậm chí có thể thấy rõ cả sợi lông tơ trên đó,làn da của cô thật đẹp, không có một chút tỳ vết nào, Vinh Thiển ngọ nguậy, chậm rãi mở mắt ra. Anh nhìn chăm chăm vào cô không chớp mắt, Vinh Thiển cảm thấy xấu hổ, thấy có ánh nắng liền giật mình đứng dậy: “Mấy giờ rồi?"
“10 giờ."
Cô trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi Lệ Cảnh Trình: “Anh, anh có để ý chuyện người vợ sau này của anh không còn nguyên vẹn hay không?"
Anh không khỏi bật cười: “Bây giờ còn được bao nhiêu người con gái có thể giữ lại trinh tiết đến đêm tân hôn?"
Vinh Thiển nghe vậy, có chút thoải mái: “Thật sao, tôi cũng có thể tự khích lệ mình như vậy."
“Nhưng," Bất chợt Lệ Cảnh Trình đổi giọng: “Người đàn ông có thể chấp nhận vợ mình không còn nguyên vẹn, nhưng đại đa số sẽ không có cách nào tha thứ cho chính mình khi biết vợ mình bị một người đàn ông khác cưỡng bức."
Vinh Thiển như bị nghẹn ở cổ họng: “Vì sao?"
“Không vì sao hết, đây vốn là sự thật."
Vinh Thiển cầm chiếc gối ôm trong tay hung hăng đập lên người anh: “Anh câm miệng cho tôi."
“Là em muốn tôi nói thật."
“Tôi nói anh câm miệng!"
Vinh Thiển vốn định nhờ anh giảng giải, làm cho trong lòng mình dễ chịu một chút, không nghĩ tới anh lại trực tiếp đẩy cô xuống vực.
Tác giả :
Thánh Yêu