Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi
Chương 30
Sương mù trên biển dày đặc, bọn họ đều bị sương mù bao lấy, nhìn thấy cảnh này, bọn họ trừng lớn mắt kinh hãi, hoảng sợ vội vã quay người bơi vào bờ.
Họ mất hơn một tiếng để bơi đến vùng biển sâu, nhưng giờ bơi vào bờ hơn một tiếng, xung quanh vẫn là sương mù dày đặc không tan, ngay cả bờ biển cũng mất tăm.
Nếu không phải trước khi rời đi có mang theo phao, chắc hẳn lúc này ba người họ đã kiệt sức.
Người đàn ông da ngăm đen vẫn còn sốc: “Làm sao bây giờ? Chúng ta căn bản không thể bơi ra khỏi nơi quỷ quái này, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây luôn sao?"
“Bậy bậy bậy, đừng nói nhảm!" Tiền Đa rùng mình, ép mình bình tĩnh lại: “Tiếp tục bơi đi, chắc chắn sẽ bơi được ra ngoài!"
Lệ Lệ vừa khóc vừa nói: “Có khi nào chúng ta bơi sai hướng rồi không? Nếu bơi ngày càng xa thì phải làm sao đây?"
“Đừng nói những lời xui xẻo nữa!" Tiền Đa mắng. Mắng mỏ xong, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình bị vô số ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, cậu ta liều mạng bơi về phía trước: “Bơi nhanh lên! Đừng dừng lại, những thứ đó đang đuổi bắt chúng ta!"
Cậu ta vừa nói xong, vẻ mặt của người đàn ông da đen đột nhiên đanh lại. Dưới biển, một bàn tay nhớp nháp lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy mắt cá chân anh ta.
Cảm giác này thật sự quá tồi tệ, anh ta sợ đến mức không thốt ra tiếng nào. Giây tiếp theo, cả người anh ta bị kéo xuống biển sâu, biến mất không thấy tăm hơi.
Tiền Đa và Lệ Lệ nhìn theo bóng dáng anh ta biến mất, hồn gần như muốn lìa khỏi xác, không dám chậm trễ nữa, bọn họ cố hết sức liều mạng bơi về phía trước.
Hai người không biết đã bơi bao lâu, trước mắt vẫn là sương mù dày đặc tối tăm, như thể bọn họ đang ở trong một không gian khác.
Đến cuối cùng, cả hai đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể dựa vào áo phao miễn cưỡng bơi về phía trước.
Nhưng khi họ đang tuyệt vọng, bãi biển đột nhiên xuất hiện trước mắt. Nơi họ đang ở thực sự rất gần với bãi biển.
Cả hai chợt có hy vọng, dựa vào chút sức lực cuối cùng, liều mạng bơi vào bờ.
Bên bờ biển, những du khách nhân lúc bình minh lên, thoải mái đi dạo trên bãi biển, đột nhiên nhìn thấy hai người kia đều vô cùng bất ngờ. Trước khi cả hai xuất hiện, họ hoàn toàn không phát hiện đối phương đang ở dưới biển, cứ như thể họ từ không khí chui ra.
Tiền Đa lội nước lê lên bờ, cậu ta mệt đến mức gục thẳng xuống bãi biển. Sự ồn ào náo nhiệt xung quanh khiến cậu ta lần đầu tiên cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn do đám đông mang lại.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía biển sâu, lại kinh ngạc phát hiện trên mặt biển không có chút sương mù nào, mặt biển xa xa xanh thẳm, sóng biển dâng trào, không một chút dị thường.
Lúc này sắc trời còn sớm, mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng rực rỡ bao phủ khắp mặt đất, nhiệt độ rất dễ chịu.
Lệ Lệ tóc tai rối bời, cô ta ôm chặt lấy cơ thể, kinh hồn lạc phách nhìn ra biển: “Cậu Tiền, chúng ta phải làm… làm sao bây giờ? Có phải họ không thể quay lại được nữa không?"
Cô ta tận mắt nhìn thấy hai người sống sờ sờ bị lôi đi trước mắt mình, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, trong lòng cô ta sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Tiền Đa cũng không giấu nổi sự kinh hoàng, cậu ta biết trong hoàn cảnh đó, hai người kia không thể nào sống sót được.
“Gọi cảnh sát thôi." Cậu ta run rẩy lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của cảnh sát.
*
Lúc này trong phòng khách sạn, Tiêu Chước mới tỉnh dậy, không hay biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Vừa mở mắt ra cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của Trịnh Kình gần trong gang tấc. Trịnh Kình nhìn cậu với vẻ mặt có phần bất đắc dĩ, khuôn mặt của anh dù có nhìn rất gần cũng không nhìn ra được chút khuyết điểm nào, mọi đường nét đều hoàn hảo.
“Chào buổi sáng." Tiêu Chước mơ màng nói.
Cả đêm qua cậu ngủ rất ngon, cả đêm cậu mơ được ăn đồ ngon nên sau khi tỉnh dậy tinh thần cũng rất sảng khoái.
Trịnh Kình nói “Chào buổi sáng" với vẻ mặt đầy ẩn ý, sau đó anh dời ánh mắt xuống, hỏi cậu: “Cậu có thể buông tay ra không?"
Tiêu Chước nghe vậy thì cúi đầu, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ôm chặt lấy cánh tay Trịnh Kình, rất chặt, cứ như thể cậu xem cánh tay này thành của mình.
Thảo nào vừa tỉnh dậy cậu lại bị Trịnh Kình nhìn với ánh mắt như vậy.
Tiêu Chước phát giác ra, nhanh chóng buông tay, cậu lén nhìn xem trên cánh tay Trịnh Kình có vết cắn nào không, sau khi xác định không có vết cắn nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu sợ sau khi mình ngủ say sẽ không nhịn được mà cắn tay Trịnh Kình.
Trịnh Kình rụt cánh tay đã hơi cứng ngắc, vẻ mặt anh rất khó diễn tả, cho dù là ai bị nắm tay ôm khư khư như vậy sẽ không tránh khỏi cảm giác khó chịu vì máu không lưu thông.
Tiêu Chước không giấu được sự chột dạ, nhanh chóng đứng dậy, vừa nhìn thấy ghế sô pha cậu chợt nhớ ra tối hôm qua rõ ràng mình ngủ trên ghế sô pha, cậu thấy khó hiểu: “Sao tôi lại chạy lên giường rồi?"
Vẻ mặt Trịnh Kình không thay đổi, anh che đậy rất tốt, thản nhiên hỏi: “Dáng ngủ của cậu thế nào?"
“Cũng không tốt lắm. Ban đêm tôi thường ngủ rất say, ngày hôm sau lại phát hiện đang nằm trên đất." Tiêu Chước nói ra lời này, cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đừng nói tối hôm qua tôi ngủ say quá, tự mình chạy lên giường nhé?"
Trịnh Kình từ chối cho ý kiến, không giải thích thêm. Tiêu Chước đã muốn nghĩ như vậy, anh cũng không định vạch trần.
Tiêu Chước càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, dù sao đối với sự cám dỗ của đồ ăn ngon cậu cũng không có sức phản kháng.
Cậu sợ lộ sơ hở nên không dám hỏi thêm, vội chuyển chủ đề, hỏi Trịnh Kình có đói không, đi ăn sáng trước.
Bữa sáng của khách sạn theo kiểu tự phục vụ, được chuẩn bị rất thịnh soạn nhưng không có nhiều người dùng bữa.
Tiêu Chước bước vào, đi thẳng đến chỗ món tráng miệng, cậu nghe thấy bên trong có mấy khách du lịch nói chuyện.
“Hây, tất cả là do video đó gây ra. Thanh niên ngày nay không biết trời cao đất rộng, một chút ý thức về hiểm nguy cũng không có, đi đâu cũng dám, trước đó cũng có người lẻn chạy xuống biển sâu nói muốn nhìn thấy nàng tiên cá, suýt chút nữa đã gặp nạn."
“Đúng vậy, trên đảo đã nghiêm cấm đi tới khu vực biển sâu, mấy người đó còn lén lút mò tới. Tôi nói thật, có làm sao cũng đáng đời."
“Tôi đoán là dữ nhiều lành ít, có lẽ bọn họ đã dụng phải một sinh vật biển lớn, như vậy còn có thể sống sót à?"
“Thật là xui xẻo, có lẽ lần này biển sẽ bị đóng cửa, chúng ta vất vả lắm mới có thời gian đi chơi, lần này chỉ có thể về trước thôi."
“…"
Sau khi nghe những lời này, Tiêu Chước cũng nhận ra có lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó ở bãi biển rồi.
Ăn sáng xong, cậu và Trịnh Kình chuẩn bị ra biển xem tình hình.
Hai chiếc xe cảnh sát đậu bên đường ven biển, nhiều du khách vây kín khu vực bãi biển vừa xảy ra tai nạn. Mọi người đang quan sát chiếc thuyền trục vớt vừa cập bến, họ xì xào, rằng hai người gặp nạn đã được trục vớt lên.
Sau khi tàu cập bến, cảnh sát đã nhanh chóng phong tỏa hiện trường, chặn các du khách ở bên ngoài dây phong tỏa.
Sau đó vài cảnh sát khiêng hai xác chết xuống tàu, hai xác chết được dùng quần áo che lại, nhưng vẫn không thể che kín được.
Khi các du khách nhìn thấy thảm trạng của hai xác chết, bọn họ đều kinh hãi hít sâu một hơi.
Rõ ràng hai cái xác đã bị ăn thịt gần hết, phần đầu và mặt, bao gồm cả cơ thể và thân dưới, đều bị cắn thành nhiều mảnh, có nơi còn lộ rõ xương, chỉ còn lại vài miếng thịt.
Điều kỳ lạ nhất là phần đầu của hai cái xác đã biến mất một nửa, trên mặt cũng có vài lỗ thủng nhưng vẫn có thể nhìn ra được, trên mặt họ đều nở nụ cười, tựa như nhìn thấy thứ gì đó rất đẹp đẽ.
Lúc mọi người nhìn vào khuôn mặt của hai xác chết, họ cảm thấy rợn tóc gáy. Con người sẽ cảm thấy sợ hãi trước cái chết, ai lại đối mặt với cái chết bằng nụ cười?
Khi hai thi thể được đưa xuống, khuôn mặt của Tiền Đa và Lệ Lệ đều cắt không ra một giọt máu, họ không khỏi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm qua. Là con quái vật gì đã kéo cả hai đi?
Cảnh sát đang nói chuyện với Tiền Đa, không tránh khỏi đề cập đến những chuyện xảy ra đêm qua. Bọn họ là nhân chứng, chỉ có họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai người trao đổi, rồi nói đến một chủ đề mà Tiền Đa không thể nào tiếp nhận được, cậu ta gầm lên giận dữ: “Tôi đã nói không phải chết đuối, chúng tôi đều mặc áo phao, bọn họ bị quái vật bắt đi! Bàn tay của con quái vật đó giống như tay người, vừa lạnh vừa nhầy nhụa, chạm vào đã khiến người ta sợ hãi. Đêm qua, trong sương mù, tôi có thể cảm nhận được có thứ gì đó dưới đáy biển sâu, nếu không phải chạy nhanh, cả hai chúng tôi cũng không thể sống sót."
Cảnh sát phân tích nói: “Có thể cậu đang nói đến một loài sinh vật biển lớn nào đó."
“Không thể nào!" Tiền Đa kích động: “Tôi có thể cảm nhận được, bọn chúng đều khôn ngoan và lý trí, chắc chắn chúng không phải sinh vật biển gì đó."
Tuy nhiên không ai tin những lời cậu ta nói, mọi người có xu hướng tin hai người kia bị chết đuối, sau đó xác của họ bị một loài sinh vật biển nào đó ăn thịt. Sự kỳ lạ của Tiền Đa dường như chỉ vì sợ hãi đến phát điên thôi.
Khi sợ hãi con người sẽ gặp ảo giác, rất trùng khớp với hoàn cảnh của cậu ta.
Có lẽ do người dân xung quanh tụ tập ngày càng đông, cảnh sát bắt đầu giải tán, bảo mọi người về trước, hôm nay bãi biển tạm thời bị phong tỏa, cấm du khách vào.
Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không ở lại lâu, hai người rời đi cùng với đám đông.
Án mạng xảy ra, mọi người đều hoảng sợ, nhiều du khách còn nói sẽ sớm rời khỏi Đảo Phỉ Thuý.
Trịnh Kình nghĩ đến lời nói của Tiền Đa, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ họ gặp cá mập?"
“Chắc không phải." Tiêu Chước lắc đầu nói: “Mặc dù bản chất cá mập rất hung dữ, nhưng chúng không ăn thịt người, chỉ tấn công con người thôi. Anh nghe nói đến Xích Như chưa?"
Xích Như dáng như cá mặt như người, tiếng kêu như uyên ương, là loài ăn tạp.
Tất nhiên là Trịnh Kình biết: “Tuy nhiên bản chất Xích Như rất nhút nhát, nhưng vẫn ẩn nấp dưới đáy biển sâu chưa từng bỏ đi, cũng chưa có tiền lệ tấn công con người. Tại sao họ lại đột ngột tấn công Tiền Đa và bạn của cậu ta chứ?"
“Không biết." Tiêu Chước cũng cảm thấy khó hiểu.
“Miễn là hai người Tiền Đa không lại gần biển nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ." Trịnh Kình suy nghĩ: “Mấu chốt là phải tìm ra thứ kia là gì. Tối nay tôi sẽ ra biển xem tình hình."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi bộ về khách sạn.
Nhìn thấy nhiều người trong khách sạn kéo vali ra ngoài, hiển nhiên họ không thể ở lại Đảo Phỉ Thuý được nữa vì đã có người chết.
So với những khách du lịch này, Tiêu Chước và Trịnh Kình không hề cảm thấy lo lắng, trông hai người khá thoải mái. Nếu con quái vật chủ động đến tìm vậy hai người cầu còn không được.
Hơn nữa khó khăn lắm mới trúng giải đặc biệt, cũng không thể chưa chơi gì đã về nhà được.
Với ý nghĩ này, hai người không có kế hoạch trả phòng, dự định trở về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó đi đến những nơi khác trên Đảo Phỉ Thuý dạo chơi.
Trong lúc chờ thang máy, có người đột ngột xông vào cửa khách sạn.
Là một gia đình ba người cùng một cậu con trai nhỏ. Người đàn ông cáu kỉnh, vừa bước vào khách sạn đã hét lên: “Mọi người đừng vội trả phòng, thật sự xui xẻo mà, bây giờ hoàn toàn không thể ra khỏi đảo. Không hiểu tại sao đường ra khỏi đảo vừa bị sạt lở núi vùi lấp rồi, đừng nói chúng ta, bây giờ ngay cả xe cảnh sát cũng không thể ra được, đường bị vùi lấp một đoạn rất dài, phải mất ít nhất một hai ngày mới lưu thông."
Trong đại sảnh của khách sạn, Tiền Đa và Lệ Lệ đang xách một chiếc túi, định nhanh chóng rời khỏi đây, nghe vậy vô cùng sốt ruột.
Cậu ta lao tới tóm lấy người đàn ông, mặt mày tái mét nói: “Đêm qua trời không mưa, lúc sáng thời tiết cũng bình thường, sao núi có thể đột ngột bị sạt lở được? Anh đang gạt chúng tôi phải không?"
Họ mất hơn một tiếng để bơi đến vùng biển sâu, nhưng giờ bơi vào bờ hơn một tiếng, xung quanh vẫn là sương mù dày đặc không tan, ngay cả bờ biển cũng mất tăm.
Nếu không phải trước khi rời đi có mang theo phao, chắc hẳn lúc này ba người họ đã kiệt sức.
Người đàn ông da ngăm đen vẫn còn sốc: “Làm sao bây giờ? Chúng ta căn bản không thể bơi ra khỏi nơi quỷ quái này, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây luôn sao?"
“Bậy bậy bậy, đừng nói nhảm!" Tiền Đa rùng mình, ép mình bình tĩnh lại: “Tiếp tục bơi đi, chắc chắn sẽ bơi được ra ngoài!"
Lệ Lệ vừa khóc vừa nói: “Có khi nào chúng ta bơi sai hướng rồi không? Nếu bơi ngày càng xa thì phải làm sao đây?"
“Đừng nói những lời xui xẻo nữa!" Tiền Đa mắng. Mắng mỏ xong, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình bị vô số ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, cậu ta liều mạng bơi về phía trước: “Bơi nhanh lên! Đừng dừng lại, những thứ đó đang đuổi bắt chúng ta!"
Cậu ta vừa nói xong, vẻ mặt của người đàn ông da đen đột nhiên đanh lại. Dưới biển, một bàn tay nhớp nháp lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy mắt cá chân anh ta.
Cảm giác này thật sự quá tồi tệ, anh ta sợ đến mức không thốt ra tiếng nào. Giây tiếp theo, cả người anh ta bị kéo xuống biển sâu, biến mất không thấy tăm hơi.
Tiền Đa và Lệ Lệ nhìn theo bóng dáng anh ta biến mất, hồn gần như muốn lìa khỏi xác, không dám chậm trễ nữa, bọn họ cố hết sức liều mạng bơi về phía trước.
Hai người không biết đã bơi bao lâu, trước mắt vẫn là sương mù dày đặc tối tăm, như thể bọn họ đang ở trong một không gian khác.
Đến cuối cùng, cả hai đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể dựa vào áo phao miễn cưỡng bơi về phía trước.
Nhưng khi họ đang tuyệt vọng, bãi biển đột nhiên xuất hiện trước mắt. Nơi họ đang ở thực sự rất gần với bãi biển.
Cả hai chợt có hy vọng, dựa vào chút sức lực cuối cùng, liều mạng bơi vào bờ.
Bên bờ biển, những du khách nhân lúc bình minh lên, thoải mái đi dạo trên bãi biển, đột nhiên nhìn thấy hai người kia đều vô cùng bất ngờ. Trước khi cả hai xuất hiện, họ hoàn toàn không phát hiện đối phương đang ở dưới biển, cứ như thể họ từ không khí chui ra.
Tiền Đa lội nước lê lên bờ, cậu ta mệt đến mức gục thẳng xuống bãi biển. Sự ồn ào náo nhiệt xung quanh khiến cậu ta lần đầu tiên cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn do đám đông mang lại.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía biển sâu, lại kinh ngạc phát hiện trên mặt biển không có chút sương mù nào, mặt biển xa xa xanh thẳm, sóng biển dâng trào, không một chút dị thường.
Lúc này sắc trời còn sớm, mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng rực rỡ bao phủ khắp mặt đất, nhiệt độ rất dễ chịu.
Lệ Lệ tóc tai rối bời, cô ta ôm chặt lấy cơ thể, kinh hồn lạc phách nhìn ra biển: “Cậu Tiền, chúng ta phải làm… làm sao bây giờ? Có phải họ không thể quay lại được nữa không?"
Cô ta tận mắt nhìn thấy hai người sống sờ sờ bị lôi đi trước mắt mình, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, trong lòng cô ta sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Tiền Đa cũng không giấu nổi sự kinh hoàng, cậu ta biết trong hoàn cảnh đó, hai người kia không thể nào sống sót được.
“Gọi cảnh sát thôi." Cậu ta run rẩy lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của cảnh sát.
*
Lúc này trong phòng khách sạn, Tiêu Chước mới tỉnh dậy, không hay biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Vừa mở mắt ra cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của Trịnh Kình gần trong gang tấc. Trịnh Kình nhìn cậu với vẻ mặt có phần bất đắc dĩ, khuôn mặt của anh dù có nhìn rất gần cũng không nhìn ra được chút khuyết điểm nào, mọi đường nét đều hoàn hảo.
“Chào buổi sáng." Tiêu Chước mơ màng nói.
Cả đêm qua cậu ngủ rất ngon, cả đêm cậu mơ được ăn đồ ngon nên sau khi tỉnh dậy tinh thần cũng rất sảng khoái.
Trịnh Kình nói “Chào buổi sáng" với vẻ mặt đầy ẩn ý, sau đó anh dời ánh mắt xuống, hỏi cậu: “Cậu có thể buông tay ra không?"
Tiêu Chước nghe vậy thì cúi đầu, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ôm chặt lấy cánh tay Trịnh Kình, rất chặt, cứ như thể cậu xem cánh tay này thành của mình.
Thảo nào vừa tỉnh dậy cậu lại bị Trịnh Kình nhìn với ánh mắt như vậy.
Tiêu Chước phát giác ra, nhanh chóng buông tay, cậu lén nhìn xem trên cánh tay Trịnh Kình có vết cắn nào không, sau khi xác định không có vết cắn nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu sợ sau khi mình ngủ say sẽ không nhịn được mà cắn tay Trịnh Kình.
Trịnh Kình rụt cánh tay đã hơi cứng ngắc, vẻ mặt anh rất khó diễn tả, cho dù là ai bị nắm tay ôm khư khư như vậy sẽ không tránh khỏi cảm giác khó chịu vì máu không lưu thông.
Tiêu Chước không giấu được sự chột dạ, nhanh chóng đứng dậy, vừa nhìn thấy ghế sô pha cậu chợt nhớ ra tối hôm qua rõ ràng mình ngủ trên ghế sô pha, cậu thấy khó hiểu: “Sao tôi lại chạy lên giường rồi?"
Vẻ mặt Trịnh Kình không thay đổi, anh che đậy rất tốt, thản nhiên hỏi: “Dáng ngủ của cậu thế nào?"
“Cũng không tốt lắm. Ban đêm tôi thường ngủ rất say, ngày hôm sau lại phát hiện đang nằm trên đất." Tiêu Chước nói ra lời này, cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đừng nói tối hôm qua tôi ngủ say quá, tự mình chạy lên giường nhé?"
Trịnh Kình từ chối cho ý kiến, không giải thích thêm. Tiêu Chước đã muốn nghĩ như vậy, anh cũng không định vạch trần.
Tiêu Chước càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, dù sao đối với sự cám dỗ của đồ ăn ngon cậu cũng không có sức phản kháng.
Cậu sợ lộ sơ hở nên không dám hỏi thêm, vội chuyển chủ đề, hỏi Trịnh Kình có đói không, đi ăn sáng trước.
Bữa sáng của khách sạn theo kiểu tự phục vụ, được chuẩn bị rất thịnh soạn nhưng không có nhiều người dùng bữa.
Tiêu Chước bước vào, đi thẳng đến chỗ món tráng miệng, cậu nghe thấy bên trong có mấy khách du lịch nói chuyện.
“Hây, tất cả là do video đó gây ra. Thanh niên ngày nay không biết trời cao đất rộng, một chút ý thức về hiểm nguy cũng không có, đi đâu cũng dám, trước đó cũng có người lẻn chạy xuống biển sâu nói muốn nhìn thấy nàng tiên cá, suýt chút nữa đã gặp nạn."
“Đúng vậy, trên đảo đã nghiêm cấm đi tới khu vực biển sâu, mấy người đó còn lén lút mò tới. Tôi nói thật, có làm sao cũng đáng đời."
“Tôi đoán là dữ nhiều lành ít, có lẽ bọn họ đã dụng phải một sinh vật biển lớn, như vậy còn có thể sống sót à?"
“Thật là xui xẻo, có lẽ lần này biển sẽ bị đóng cửa, chúng ta vất vả lắm mới có thời gian đi chơi, lần này chỉ có thể về trước thôi."
“…"
Sau khi nghe những lời này, Tiêu Chước cũng nhận ra có lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó ở bãi biển rồi.
Ăn sáng xong, cậu và Trịnh Kình chuẩn bị ra biển xem tình hình.
Hai chiếc xe cảnh sát đậu bên đường ven biển, nhiều du khách vây kín khu vực bãi biển vừa xảy ra tai nạn. Mọi người đang quan sát chiếc thuyền trục vớt vừa cập bến, họ xì xào, rằng hai người gặp nạn đã được trục vớt lên.
Sau khi tàu cập bến, cảnh sát đã nhanh chóng phong tỏa hiện trường, chặn các du khách ở bên ngoài dây phong tỏa.
Sau đó vài cảnh sát khiêng hai xác chết xuống tàu, hai xác chết được dùng quần áo che lại, nhưng vẫn không thể che kín được.
Khi các du khách nhìn thấy thảm trạng của hai xác chết, bọn họ đều kinh hãi hít sâu một hơi.
Rõ ràng hai cái xác đã bị ăn thịt gần hết, phần đầu và mặt, bao gồm cả cơ thể và thân dưới, đều bị cắn thành nhiều mảnh, có nơi còn lộ rõ xương, chỉ còn lại vài miếng thịt.
Điều kỳ lạ nhất là phần đầu của hai cái xác đã biến mất một nửa, trên mặt cũng có vài lỗ thủng nhưng vẫn có thể nhìn ra được, trên mặt họ đều nở nụ cười, tựa như nhìn thấy thứ gì đó rất đẹp đẽ.
Lúc mọi người nhìn vào khuôn mặt của hai xác chết, họ cảm thấy rợn tóc gáy. Con người sẽ cảm thấy sợ hãi trước cái chết, ai lại đối mặt với cái chết bằng nụ cười?
Khi hai thi thể được đưa xuống, khuôn mặt của Tiền Đa và Lệ Lệ đều cắt không ra một giọt máu, họ không khỏi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm qua. Là con quái vật gì đã kéo cả hai đi?
Cảnh sát đang nói chuyện với Tiền Đa, không tránh khỏi đề cập đến những chuyện xảy ra đêm qua. Bọn họ là nhân chứng, chỉ có họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai người trao đổi, rồi nói đến một chủ đề mà Tiền Đa không thể nào tiếp nhận được, cậu ta gầm lên giận dữ: “Tôi đã nói không phải chết đuối, chúng tôi đều mặc áo phao, bọn họ bị quái vật bắt đi! Bàn tay của con quái vật đó giống như tay người, vừa lạnh vừa nhầy nhụa, chạm vào đã khiến người ta sợ hãi. Đêm qua, trong sương mù, tôi có thể cảm nhận được có thứ gì đó dưới đáy biển sâu, nếu không phải chạy nhanh, cả hai chúng tôi cũng không thể sống sót."
Cảnh sát phân tích nói: “Có thể cậu đang nói đến một loài sinh vật biển lớn nào đó."
“Không thể nào!" Tiền Đa kích động: “Tôi có thể cảm nhận được, bọn chúng đều khôn ngoan và lý trí, chắc chắn chúng không phải sinh vật biển gì đó."
Tuy nhiên không ai tin những lời cậu ta nói, mọi người có xu hướng tin hai người kia bị chết đuối, sau đó xác của họ bị một loài sinh vật biển nào đó ăn thịt. Sự kỳ lạ của Tiền Đa dường như chỉ vì sợ hãi đến phát điên thôi.
Khi sợ hãi con người sẽ gặp ảo giác, rất trùng khớp với hoàn cảnh của cậu ta.
Có lẽ do người dân xung quanh tụ tập ngày càng đông, cảnh sát bắt đầu giải tán, bảo mọi người về trước, hôm nay bãi biển tạm thời bị phong tỏa, cấm du khách vào.
Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không ở lại lâu, hai người rời đi cùng với đám đông.
Án mạng xảy ra, mọi người đều hoảng sợ, nhiều du khách còn nói sẽ sớm rời khỏi Đảo Phỉ Thuý.
Trịnh Kình nghĩ đến lời nói của Tiền Đa, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ họ gặp cá mập?"
“Chắc không phải." Tiêu Chước lắc đầu nói: “Mặc dù bản chất cá mập rất hung dữ, nhưng chúng không ăn thịt người, chỉ tấn công con người thôi. Anh nghe nói đến Xích Như chưa?"
Xích Như dáng như cá mặt như người, tiếng kêu như uyên ương, là loài ăn tạp.
Tất nhiên là Trịnh Kình biết: “Tuy nhiên bản chất Xích Như rất nhút nhát, nhưng vẫn ẩn nấp dưới đáy biển sâu chưa từng bỏ đi, cũng chưa có tiền lệ tấn công con người. Tại sao họ lại đột ngột tấn công Tiền Đa và bạn của cậu ta chứ?"
“Không biết." Tiêu Chước cũng cảm thấy khó hiểu.
“Miễn là hai người Tiền Đa không lại gần biển nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ." Trịnh Kình suy nghĩ: “Mấu chốt là phải tìm ra thứ kia là gì. Tối nay tôi sẽ ra biển xem tình hình."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi bộ về khách sạn.
Nhìn thấy nhiều người trong khách sạn kéo vali ra ngoài, hiển nhiên họ không thể ở lại Đảo Phỉ Thuý được nữa vì đã có người chết.
So với những khách du lịch này, Tiêu Chước và Trịnh Kình không hề cảm thấy lo lắng, trông hai người khá thoải mái. Nếu con quái vật chủ động đến tìm vậy hai người cầu còn không được.
Hơn nữa khó khăn lắm mới trúng giải đặc biệt, cũng không thể chưa chơi gì đã về nhà được.
Với ý nghĩ này, hai người không có kế hoạch trả phòng, dự định trở về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó đi đến những nơi khác trên Đảo Phỉ Thuý dạo chơi.
Trong lúc chờ thang máy, có người đột ngột xông vào cửa khách sạn.
Là một gia đình ba người cùng một cậu con trai nhỏ. Người đàn ông cáu kỉnh, vừa bước vào khách sạn đã hét lên: “Mọi người đừng vội trả phòng, thật sự xui xẻo mà, bây giờ hoàn toàn không thể ra khỏi đảo. Không hiểu tại sao đường ra khỏi đảo vừa bị sạt lở núi vùi lấp rồi, đừng nói chúng ta, bây giờ ngay cả xe cảnh sát cũng không thể ra được, đường bị vùi lấp một đoạn rất dài, phải mất ít nhất một hai ngày mới lưu thông."
Trong đại sảnh của khách sạn, Tiền Đa và Lệ Lệ đang xách một chiếc túi, định nhanh chóng rời khỏi đây, nghe vậy vô cùng sốt ruột.
Cậu ta lao tới tóm lấy người đàn ông, mặt mày tái mét nói: “Đêm qua trời không mưa, lúc sáng thời tiết cũng bình thường, sao núi có thể đột ngột bị sạt lở được? Anh đang gạt chúng tôi phải không?"
Tác giả :
Diệp Bồ Đề