Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)

Chương 24

Hai từ "là" cùng lúc nghĩa là anh sẽ phải giúp cô với ngữ pháp của cô. (chỗ này Danny dùng "were" thay vì phải dùng "was", nhưng mình không biết dịch ra thế nào, cả nhà thông cảm nhé.)

"Was thay vì were."

"Hả?"

"Em dùng từ were hai lần. Chính xác phải là -"

Cô ngắt lời anh một cách bực tức, "Tôi biết tôi không đủ điều kiện làm người hầu trong một căn nhà đẹp đẽ thế này. Bà Robertson đang cố giúp đỡ, nhưng bà ấy dễ bị xao nhãng và chuyển sang nói về chủ đề khác."

"Tôi sẽ dạy em."

Vì vài lý do mà anh nhận được một cái cau mày. "Dạy tôi cái gì?"

Anh cười khùng khục vì đầu óc nghi ngờ thái quá của cô. "Bất cứ thứ gì em thích, cô gái thân yêu, nhưng tôi đang nhắc đến cách nói năng của em. Nó có thể được sửa lại cho đúng, em biết đấy. Chính tôi cũng đã từng phải làm thế. Điều đó không làm em ngạc nhiên à? Ố, thấy rồi, em không tin tôi."

"Vậy anh từng nói thế nào?" cô hỏi, giọng chế giễu. "Giống tôi?"

"Không hẳn." Anh nhăn nhở. "Nhưng cũng gần giống."

Cô khụt khịt. Rõ ràng cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. "Vật khi còn nhỏ anh cũng đi ăn trộm? Lớn lên giữa những tên trộm?"

"Tôi lớn lên trong một quán rượu trên bến cảng, Danny, và nếu em còn khụt khịt nữa, tôi sẽ sang đó và bóp mũi em đấy. Đó là nơi mẹ tôi đã làm việc trong nhiều năm, nơi tôi đã ở sau khi bà mất. Tôi là một đứa con hoang, em biết đấy," anh thêm vào vui vẻ.

"Anh không đùa đấy chứ?"

"Không chút nào. Và uốn lưỡi để phát âm "u" đi, em yêu."

Cô đỏ mặt, những chỉ một chút thôi. "Vậy cha anh nhận anh từ khi nào?"

"Tôi được mười sáu tuổi khi ông ấy tìm thấy tôi, hay đúng hơn, tôi tìm thấy cha. Cha không biết sự tồn tại của tôi."

"Vậy làm thế nào anh biết ông ấy là ai?"

"Bởi vì mẹ tôi say mê cha đến mức kể về ông ít nhất mỗi ngày một lần và miêu tả cha hoàn hảo đến nỗi tôi nhận ra ngay khi nhìn thấy ông. Làm cha ngạc nhiên đến ngã ngửa, dĩ nhiên, khi tôi bảo tôi là con trai ông."

"Và ông ấy tin anh?"

Anh cười khùng khục. "À, cũng có đôi lúc nghi ngờ, rất nghi ngờ là đằng khác, không phải về việc tôi có máu mủ với cha không, mà là liệu tôi có thực sự là con của cha. Cha biết tôi có máu mủ với ông, không thể nhầm lẫn được, khi tôi nhìn giống hệt em trai Tony của cha. Nhưng sau khi tôi kể với cha về mẹ, cha đã thực sự nhớ ra mẹ, và khoảng thời gian họ ở bên nhau."

"Vậy điều anh muốn nói là, anh không phải một tên nhà giàu cho đến khi anh mười sáu tuổi?" cô hỏi một cách ngờ vực.

"Quả vậy."

"Nhưng anh cư xử hoàn hảo đến mức quái quỷ."

Anh cười. "Tất cả là nhờ học tập đấy, cô gái thân yêu. Tất cả đã chứng minh luận điểm của tôi rồi, đúng không?"

"Rằng tôi có thể học để nói được như anh?"

"Chính xác."

"Tôi đã từng," cô thừa nhận.

"Hả?"

Giờ đến lượt cô cười. Âm thanh đó tuyệt vời đến nỗi khiến Jeremy nín thở. Và cô không treo anh trên dây lâu, nói thêm, "Nói như anh."

"Thật chứ?"

"Một vài lần nó trở lại với tôi một cách tự nhiên, nhưng thường thì tôi phải nghĩ trước, và khi tôi căng thẳng hoặc giận dữ, tôi thậm chí quên cả phải cố gắng. Cái thời mà tôi nói năng tử tế đã từ quá lâu rồi khiến nó giờ đây không còn quen thuộc với tôi nữa."

"Chắc rồi, em là một bà lão, tôi biết."

Cô mỉm cười nhưng không nói thêm, khiến trí tò mò của anh tăng vượt qua giới hạn. "Vậy là không phải em sinh ra trong khu ổ chuột?"

Cô nhún vai. "Tôi không biết tôi được sinh ra ở đâu. Tôi bị mất trí nhớ khi còn rất nhỏ. Lucy tìm thấy tôi, như tôi đã nói, và mang tôi cùng về nhà. Lúc đó chị ấy cũng không lớn hơn mười hai tuổi. Thật khó để nhớ lại từ lâu thế, nhưng tôi nhớ chị ấy bảo tôi nói quá tử tế, rằng tôi sẽ không hòa nhập được nếu không nói giống như chị ấy, vậy nên chị ấy đã sửa lại - có lẽ cũng giống anh đang làm bây giờ," Danny kết thúc với một nụ cười.

"Em đã ở đâu khi cô ấy tìm thấy em?"

"Trong một con hẻm."

"Em có nhớ làm thế nào em đến được đó không?"

"Chắc rồi. Cô Jane mang tôi đến đó. Nhưng cô ấy đã chết, cùng cái ngày Lucy tìm thấy tôi."

"Cô Jane là ai? Mẹ em à?"

"Cô ấy bảo không phải, cô ấy là vú nuôi của tôi. Cô ấy ở cùng tôi sau vụ đổ máu, tôi nghĩ cô ấy cứu tôi ra khỏi đó."

Jeremy đột ngột chồm về phía trước, kêu lên, "Lạy Chúa, vụ đổ máu gì cơ?"

Danny cau mày. "Phần kí ức đó của tôi không rõ rệt, và tôi không nhớ gì trước thời điểm đó. Tôi có một cục sưng tồi tệ ở sau đầu. Lucy nói nó đủ tệ để lại một vết sẹo. Tôi chưa bao giờ tự nhìn thấy nó."

"Vậy là em không nhớ chút gì về cha mẹ em?"

"Không. Tuy nhiên tôi có những giấc mơ. Một trong chúng rất đẹp, về một Quý cô xinh đẹp. Cô ấy rất xinh và ăn mặc rất đẹp, như một thiên thần. Tôi kể với Lucy, và chị ấy cho rằng đó là một thiên thần, rằng tôi đã mơ thấy tôi phải chết và thiên thần đang tìm kiếm thôi."

"Was," anh chữa lại gần như tự động. "Cô ấy có trông giống em không, thiên thần ý?"

Danny chớp mắt. "Làm sao anh biết? Tôi chưa bao giờ kể với Lucy điều đó. Nhưng cô ấy đúng là có phần giống tôi, ít nhất là khuôn mặt. Và mái tóc cô ấy màu bạch kim, nhưng vấn lên rất dễ thương. Nhưng cô ấy không già, không hề."

"Đó có thể là mẹ em, Danny."

Cô khụt khịt. "Chắc thế rồi. Cô ấy ăn mặc quá đẹp để là mẹ tôi. Trong chuyện này tôi nghĩ, đúng hơn đó là người mà tôi muốn trở thành."

Anh nghĩ ngợi một chút, rồi thừa nhận, "Có thể". Anh cười toe toét. "Và cũng không phải một mục tiêu vô lý. Tôi tự hỏi em trông như thế nào trong bộ váy lụa và mái tóc búi thành một búi thanh tú - Chúa ơi, đừng để tâm. Tôi có thể hình dung ra, và em sẽ có tôi bò ra trên sàn hôn bàn chân em và hứa hẹn cho em cả thế giới."

Cô cười. Và lần nữa, anh nín thở. Đôi mắt tím lấp lánh khi cô cười. Toàn bộ khuôn mặt cô thay đổi, sáng rực lên, khiến cô càng trở nên tuyệt đẹp hơn thường khi, và anh đã không nghĩ điều đó có thể, cô vốn đã luôn đẹp đến mức làm anh đau đớn.

"Khái niệm đó đã đủ làm thôi hoảng sợ rồi, vậy em còn cười cái gì nữa?" anh hỏi với vẻ nghiêm nghị giả tạo.

"Vì khi anh ngu ngốc, anh thật sự hết sức ngu ngốc, anh bạn. Hôn bàn chân tôi, hả? Tôi sẽ cần tháo ủng ra trước chứ?"

Anh nhấp nháy mắt, nhìn xuống chân cô. "Trời, chết tiệt tôi đi, em vẫn đang đi ủng. Phải chăng bà Robertson đã quên mất mục đó trong tủ quần áo mới của em? Em nên có vài đôi giày thoải mái để đi trong nhà, em yêu. Sau rốt, công việc của em đòi hỏi em phải đứng gần như cả ngày. Tuy nhiên, nhắc đến chuyện đó, tôi sẽ thích hơn rất nhiều nếu em nằm ngửa cả ngày. Có muốn đổi việc không?"

"Không có chuyện chết tiệt đó đâu." Cô lại đang khụt khịt trở lại.

Anh nhướng một bên chân mày. "Em thậm chí không tò mò xem công việc đó kèm theo những gì?"

Jeremy tìm thấy Danny trong phòng khách, đang phủi bụi một chiếc bàn, làm đi làm lại, chìm sâu trong suy nghĩ đến mức cô không nghe thấy anh bước vào. Anh tự hỏi liệu cô có đang nghĩ về anh. Anh tự hỏi liệu cô có còn giận dữ. Anh tự hỏi liệu cô có tặng anh thêm một con mắt bầm tím nếu anh quay cô lại và hôn cô lần nữa.

Thay vào đó anh ho để lôi kéo sự chú ý của cô. Cô giật mình quay lại và có vẻ ngạc nhiên hơn cần thiết khi nhìn thấy anh.

Câu hỏi của cô để lộ lý do. "Anh vẫn còn sống?"

Anh nghiềm ngẫm câu hỏi đó trong một lúc. "Tắt thở vì một con mắt bầm tím? Không, tôi không nghĩ đã từng nghe đến trường hợp đó bao giờ."

"Chẳng liên quan đến những gì tôi đã làm," cô lẩm bẩm. "Và mắt anh không bầm tím."

"Chưa," anh chữa lại một cách vui vẻ, khiến cô cau mày với anh. Anh cười khùng khục. "Tốt thôi, tôi bỏ cuộc. Nói ra đi, cô gái. Tại sao em lại dự đoán sự hấp hối của tôi?"

"Người khách của anh," cô gần như thì thào trong sự căng thẳng. "Tôi trốn trong bếp cho đến khi ông ta cuối cùng cũng rời khỏi. Dọa tôi sợ chết khiếp, thật đấy. Dễ dàng để nói ông ta sẽ cắt họng anh mà không chớp mắt lấy một cái. Không có mấy người nguy hiểm chết người đến thế, nhưng ông ta có cái khí chất đó, nếu anh hiểu ý tôi. Và ông ta đang nổi điên với anh."

Jeremy bắt đầu cười ngặt nghẽo. Danny lại trừng mắt nhìn anh. "Có gì đáng cười chứ, hả?" cô hỏi đầy phẫn nộ.

"Em đang nói về cha tôi đấy, cô gái thân yêu."

"Chắc rồi," cô chế giễu. "Thật là một sự khập khiễng. Ông ta trông không giống anh chút nào."

"Không, nhưng ông ấy là cha tôi, James Malory, Tử tước Ryding, người lớn tuổi thứ tư trong các anh em nhà Malory, cựu phóng đãng, cựu cướp-à, đừng bận tâm, nhưng giờ ông ấy là một người chồng tận tụy, và cha của bốn đứa con với một đứa còn đang trong bụng mẹ."

Cuối cùng cô cũng tin anh, thậm chí còn thương hại, "Anh thật tội nghiệp. Tôi ghét phải có một người cha đáng sợ đến vậy."

Anh nhăn nhở. "Ông ấy không, thật đấy, ừ thì, không, một khi cô đã biết ông."

Cô hừ một tiếng. "Rõ là ông ta đã không xé anh ra từng mảnh như tôi thấy ông ta đã dọa dẫm - hơn cả tiếc nuối, nếu anh hỏi tôi."

Dễ dàng thấy là cơn giận của cô đã trở lại. Jeremy ho. "Chúng ta hãy nói chuyện, Danny."

"Hãy không."

"Em vẫn chưa nhận ra rằng em cần chiều lòng ông chủ của em mọi lúc sao?"

"Không có chuyện chết tiệt đó đâu khi mà ông chủ của tôi là một con hươu đực dâm đãng chỉ hứng thú với việc chui vào dưới váy tôi."

"Quỷ bắt việc đó đi, em phải làm gì đó với cái thói thẳng toẹt này của em đi chứ."

"Tại sao?"

"Bởi vì-"

Anh ngừng lại. Cô đã đúng. Đấy là một trong những thứ khiến cô trở nên duy nhất và anh không muốn thay đổi cô chút nào. Hơn nữa lúc này anh đang theo đuổi sự cho phép của cô, và anh sẽ không nhận được nếu cô bắt đầu thoái thác quanh co như hầu hết phụ nữ vẫn làm khi họ bị hỏi những câu hỏi thẳng thắn. Và anh dự định sẽ hỏi một vài câu như thế.

"Vậy là anh có anh chị em, phải không?"

Hi vọng của Jeremy vút lên. Cô đã không đợi anh trả lời câu hỏi của cô, và sự hiếu kì của cô là một biểu hiện tuyệt vời của việc cô có hững thú với anh nhiều hơn là cô đã làm ra vẻ.

"Hai em trai sinh đôi và một em gái, thực sự," anh kể với cô. "Và tất cả đều còn rất nhỏ."

"Tại sao họ không có mặt ở bữa tiệc? Hay tại sao cha anh cũng không đến?"

"Họ vẫn đang ở thăm bác Jason của tôi ở vùng nông thôn. Bác ấy là người đứng đầu gia đình và không thường đến thành phố. Vậy nên nếu chúng tôi muốn gặp bác ấy, chúng tôi đến điền trang của gia đình ở Haverston. Nhưng đằng nào thì những đứa trẻ còn nhỏ như vậy thường không được phép tham dự những buổi họp mặt của người lớn."

"Ngay cả khi chỉ là buổi họp mặt của những người trong gia đình?" cô hỏi

Jeremy cười nhăn nhở. "Chúng tôi đã từng thử. Có quá nhiều trẻ con trong gia đình hiện giờ. Nó gần như một bãi chiến trường khi tất cả bọn nhóc tụ tập lại."

Cô cười khúc khích mất một lúc. "Tôi cũng đã từng tham gia một vài lần."

"Thật không? Trong cái băng nhỏ của em cũng có nhiều trẻ con thế à?"

"Hầu như tất cả đều là trẻ con, và tất cả đều mồ côi giống tôi. Dagger cung cấp chỗ ở và thức ăn và dạy chúng tôi kiếm sống."

"Ý em là trộm cắp."

"Cái đó nữa."

"Anh ta là thủ lĩnh được bầu chọn của bọn em, tôi đoán là thế? Người đã đá em đi?"

Cô gật đầu cụt ngủn và quay đi, tiếp tục công việc quét bụi - với thái độ như báo thù. Một đề tài khó nhằn, rõ ràng. Có lẽ vụ cô bị tống cổ ra khỏi băng vẫn còn quá mới để cô muốn bàn luận về nó. Anh ngạc nhiện là cô đã nói nhiều đến vậy, khi mà trước đây cô vẫn từ chối nói một câu nào về những chuyện đó.

"Ngồi xuống đi, Danny," anh gợi ý một cách dễ chịu. "Có vài thứ tôi muốn hỏi em. Tốt hơn là nên hỏi trong sự thoải mái."

Anh ra dấu về phía chiếc sofa. Cô nhìn chăm chăm vào nó một lúc rồi lắc đầu. "Sẽ không được phải phép, đúng không? Anh ngồi đi, tôi đứng ở đây là tốt rồi."

"Những gì tôi sắp hỏi em tương đối - riêng tư. Thật đấy, ngồi xuống sẽ là thích hợp nhất."

"Để anh có thể ngồi cạnh tôi và thử những mánh khóe của anh lần nữa? Tôi biết anh rồi, anh bạn. Tốt hơn anh nên bỏ cuộc đi."

"Không có cơ hội đâu, cưng"

Không chủ định trước, nhưng ánh mắt Jeremy trở nên hết sức gợi tình khiến Danny thở hổn hển và vội vàng nhìn đi chỗ khác. Cô thậm chí bắt đầu quạt bằng cây phất trần, hiển nhiên không nhận ra mình đang làm vậy. Khi đã nhận ra, cô bật ra một âm thanh nhỏ, gần như một tiếng rên.

Và Jeremy bị mắc trong một tình huống khó xử. Anh có nên lợi dụng việc cô bị kích thích hay tiếp tục kế hoạch để tìm hiểu về cô nhiều hơn? Mặc dù nó đi ngược lại bản năng của anh, anh buộc phải chọn giải pháp sau. Đơn giản là anh muốn ở cô nhiều hơn là sự thỏa mãn nhất thời. Và anh e rằng ngay cả khi cô chịu đầu hàng, sau đó cô sẽ coi là anh đã lợi dụng thời cơ và trở nên hết sức tức giận với anh, khi đó, cô sẽ bỏ việc và ra đi.

Lát sau, cô nói, gần như vẫn còn hụt hơi, "Tôi sẽ ngồi xuống. Nhưng anh ngồi chỗ khác."

Jeremy nhăn nhở cười. Tiến bộ, rõ ràng là đã tiến bộ. Nhưng khi cô di chuyển đến ngồi trên chiếc sofa, cô ngồi ở đầu cách anh xa nhất. Anh thở dài và chuyển sang ngồi trên chiếc sofa đối diện với cô.

"Việc này sẽ không mất nhiều thời gian chứ?" cô hỏi, có vẻ như khó chịu vì đã chấp nhận tham gia. "Tôi còn nhiều việc phải làm."

"Nó có thể, nhưng có lẽ sẽ không đâu. Và đừng lo lắng về công việc khi tôi ở cùng em. Nếu em không hoàn thành công việc hôm nay, tôi sẽ nhận trách nhiệm về mình."

"Vậy anh muốn biết những gì?"

"Hãy bắt đầu với tuổi của em?"

"Tôi nghĩ đã nhắc đến nó rồi."

"Mười lăm, phải không?"

"Thật ra là mười. Chỉ hơi cao so với tuổi."

Anh phá ra cười. Cô không chia sẻ sự hài hước đó với anh nên anh cố gắng kết thúc nhanh chóng và hỏi, "Vậy em mồ côi từ khi lên mấy? Hai hay ba?"

"Tôi đoán bốn hoặc năm, thậm chí có thể gần sáu."

"Vậy là em khoảng hai mươi, có thể hai mốt?"

Cô gật đầu. Tuy khá cộc cằn. Cô vẫn không thư giãn và anh không chắc làm thế nào để thay đổi nó khi anh chính là nguyên nhân khiến cô căng thẳng. Anh đã hi vọng cô sẽ cởi mở và quên đi rằng cô nên ở đâu khác hơn là trong một cuộc đối thoại với anh.

Anh thử cách khác. "Có phải Dagger là người dạy em trộm cắp?"

"Đó là Lucy. Chị ấy là người đã tìm thấy tôi và mang tôi vào băng."

"Là một thằng con trai trong mười lăm năm nghĩa là tôi biết các anh nghĩ gì." Cô đứng dậy đột ngột khi đang nói và thêm vào trên đường xăm xăm ra khỏi phòng, "Giữ nó trong đầu, anh bạn, trước khi anh xúc phạm tôi thêm nữa."

"Chờ đã - tôi không-"

Jeremy bỏ cuộc. Cô đã đi rồi. Quỷ tha ma bắt, anh vừa mắc phải sai lầm chết tiệt gì chứ? Ngay lúc trước thôi cô ấy vừa cười vui vẻ.

Anh thở dài, rồi một nụ cười nhăn nhở chầm chậm nở trên môi. Cuộc nói chuyện của họ có thể kết thúc một cách rất chua cay, nhưng mặt khác anh đã tiến được một bước dài. Anh đã khiến cô thư giãn một chút với anh, và anh đã khiến cô cười. Bước tiếp theo sẽ là nói đùa, trêu chọc, và thêm nhiều tiếng cười nữa. Rồi anh có thể tiến đến lấy cắp vài nụ hôn một cách chính thức - nhưng, có lẽ anh nên chờ đến khi mấy vết bầm tím khỏi. Sau cùng, cô cũng là người phụ nữ sử dụng những cú đấm thay vì những cái tát.
Tác giả : Johanna Lindsey
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại