Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?
Chương 20: Triệu Lương
Anh ta nhìn nó từ trên xuống dưới, ánh mắt sắt bén nhìn xoáy vào đôi mắt nó như muốn nuốt tươi nó vậy, làm nó toát mồ hôi lạnh. Một giọng công tử ăn chơi phát ra:
-Chào cô em xinh đẹp, em đến tìm anh sao. ( có quen à)
Nó khó chịu không nói gì định chuồn thì anh ta kéo tay nó lại, chết rồi hắn không tha cho nó sao, nó thầm khóc trong lòng quay lại cố tỏ vẻ can đảm gạt tay anh ta ra.
-Anh làm gì vậy buông tay tôi ra ngay !!!
Nhưng lực hắn rất mạnh làm nó không thể lấy tay ra được, hôm nay nó chết chắc.
-Cô em sao giận dữ thế, hôm nay đi chơi với anh một bữa nhé. – Anh ta giở giọng giễu cợt, đám con trai đằng sau cũng cười đểu nhìn nó.
-Anh buông tôi ra, tôi la lên đấy.
-Không thoát đâu cô em.
Anh ta vẫn nắm chặt tay nó, kéo nó lại gần. Vì giằng co quá dữ dội nên nó té, dù không đâu nhưng khiến nó có chút tê tê. Anh ta ngồi xuống, đưa đôi tay nâng cằm nó lên. Rất nhiều người xung quanh nhưng không ai quan tâm, mặt nó méo xệch, lộ vẻ sợ hãi. Bỗng một người trong đám lên tiếng:
-Triệu Lương, giỡn đủ rồi, thả em ấy đi. – Nó nghe xong hớn hở, nhưng chưa đầy 5s thì mặt nó xanh hơn.
-Cho tao cũng được hehe…
Nó nhăn nhó đau khổ. Nó thành đồ chơi hồi nào thế nhỉ. Nó cố đứng dậy, tránh xa cái đôi tay dơ bẩn của Triệu Lương – người đã làm cô hoảng nãy giờ. Nó thầm gọi tên Lạc Hy, mong hắn mau đến giúp, ông trời dường như cảm động nên đã phái hắn đến ngay trước mặt nó. Hắn kéo nó ra sau lưng, đôi mắt trở nên sắc lạnh nhìn bọn người trước mặt. Triệu Lương nhìn hắn, có chút cau lại, anh ta không ngờ có người lại dám tranh đồ chơi của mình( ai nói thế ?!). Nó bám chặt vào cánh tay hắn lo sợ.
-Mày tránh ra, cô ta là của tao. – Triệu Lương lên tiếng khô khốc.
-Tao không cần biết, đây là…. người của tao, không ai được đụng đến.
Nó nhăn mặt, cái gì người của hắn chứ. Triệu Lương tỏ vẻ khó chịu nhìn hắn và nó rồi thở ra, cười giọng đểu, đưa đôi mắt thách thức nhìn hắn.
-Tao sẽ giành được cô ấy, hãy chờ đó.
-Tao sẽ đợi.
Triệu Lương dần biến mất trong đám đông, nó thở phào nhẹ nhõm, buông thõng tay chưa được bao lâu thì lại bị hắn lôi về chỗ cũ, trông ánh mắt hắn rất tức giận. Hắn nhìn nó, cau mày:
-Sao đi lung tung vậy hả ?
-Đứng đó buồn lắm.
-Cô biết tôi lo lắm không? Mệt ghê !!!
Nó bất ngờ, hắn lo cho nó sao, vui nhỉ. Nó nhìn hắn, đôi mắt ánh chút cảm ơn.
-Xin lỗi mà. Kem đâu rồi?– Nó vờ đánh trống lảng.
Hắn sực nhớ, do lúc nãy không thấy nó, đi lòng vòng thì nhận ra nó bị đám con trai chọc ghẹo nên hắn quăng luôn hai cây kem ốc quế xuống đất ( uổng ghê _._).
-Quăng rồi.
-CÁI GÌ !!!!!!!!!!!!!!!
Cứ định vừa ăn kem vừa xem pháo vừa ăn ai dè lại chuyện ra thế này, nó chán nhìn trên trời cao, vừa lúc đó, những pháo hoa nổ lớn, bay lên trời bung tỏa, mắt nó long lanh hẳn, miệng nở nụ cười hạnh phúc. Bỗng cái gì đó lạnh lạnh ở tay làm nó giật mình quay lại. Hắn đã mua hai cây kem khác, nó hớn hở cầm lấy ăn ngon lành. Một cơn gió ngang khẽ làm nó rùng mình. Ai cũng mặt áo ấm chỉ nó là mặt áo ngắn tay mỏng tênh, lại còn ăn kem nữa. Nó thấy lạnh toàn tập, đang nghĩ sao mình ngu ngốc không đem theo áo thì hắn khoác lên nó chiếc áo của mình. Nó ngại muốn chớt, cứ cuối mặt lí nhí cảm ơn còn hắn nhìn nó cười nhẹ.________________________________ hết__________________________________________
-Chào cô em xinh đẹp, em đến tìm anh sao. ( có quen à)
Nó khó chịu không nói gì định chuồn thì anh ta kéo tay nó lại, chết rồi hắn không tha cho nó sao, nó thầm khóc trong lòng quay lại cố tỏ vẻ can đảm gạt tay anh ta ra.
-Anh làm gì vậy buông tay tôi ra ngay !!!
Nhưng lực hắn rất mạnh làm nó không thể lấy tay ra được, hôm nay nó chết chắc.
-Cô em sao giận dữ thế, hôm nay đi chơi với anh một bữa nhé. – Anh ta giở giọng giễu cợt, đám con trai đằng sau cũng cười đểu nhìn nó.
-Anh buông tôi ra, tôi la lên đấy.
-Không thoát đâu cô em.
Anh ta vẫn nắm chặt tay nó, kéo nó lại gần. Vì giằng co quá dữ dội nên nó té, dù không đâu nhưng khiến nó có chút tê tê. Anh ta ngồi xuống, đưa đôi tay nâng cằm nó lên. Rất nhiều người xung quanh nhưng không ai quan tâm, mặt nó méo xệch, lộ vẻ sợ hãi. Bỗng một người trong đám lên tiếng:
-Triệu Lương, giỡn đủ rồi, thả em ấy đi. – Nó nghe xong hớn hở, nhưng chưa đầy 5s thì mặt nó xanh hơn.
-Cho tao cũng được hehe…
Nó nhăn nhó đau khổ. Nó thành đồ chơi hồi nào thế nhỉ. Nó cố đứng dậy, tránh xa cái đôi tay dơ bẩn của Triệu Lương – người đã làm cô hoảng nãy giờ. Nó thầm gọi tên Lạc Hy, mong hắn mau đến giúp, ông trời dường như cảm động nên đã phái hắn đến ngay trước mặt nó. Hắn kéo nó ra sau lưng, đôi mắt trở nên sắc lạnh nhìn bọn người trước mặt. Triệu Lương nhìn hắn, có chút cau lại, anh ta không ngờ có người lại dám tranh đồ chơi của mình( ai nói thế ?!). Nó bám chặt vào cánh tay hắn lo sợ.
-Mày tránh ra, cô ta là của tao. – Triệu Lương lên tiếng khô khốc.
-Tao không cần biết, đây là…. người của tao, không ai được đụng đến.
Nó nhăn mặt, cái gì người của hắn chứ. Triệu Lương tỏ vẻ khó chịu nhìn hắn và nó rồi thở ra, cười giọng đểu, đưa đôi mắt thách thức nhìn hắn.
-Tao sẽ giành được cô ấy, hãy chờ đó.
-Tao sẽ đợi.
Triệu Lương dần biến mất trong đám đông, nó thở phào nhẹ nhõm, buông thõng tay chưa được bao lâu thì lại bị hắn lôi về chỗ cũ, trông ánh mắt hắn rất tức giận. Hắn nhìn nó, cau mày:
-Sao đi lung tung vậy hả ?
-Đứng đó buồn lắm.
-Cô biết tôi lo lắm không? Mệt ghê !!!
Nó bất ngờ, hắn lo cho nó sao, vui nhỉ. Nó nhìn hắn, đôi mắt ánh chút cảm ơn.
-Xin lỗi mà. Kem đâu rồi?– Nó vờ đánh trống lảng.
Hắn sực nhớ, do lúc nãy không thấy nó, đi lòng vòng thì nhận ra nó bị đám con trai chọc ghẹo nên hắn quăng luôn hai cây kem ốc quế xuống đất ( uổng ghê _._).
-Quăng rồi.
-CÁI GÌ !!!!!!!!!!!!!!!
Cứ định vừa ăn kem vừa xem pháo vừa ăn ai dè lại chuyện ra thế này, nó chán nhìn trên trời cao, vừa lúc đó, những pháo hoa nổ lớn, bay lên trời bung tỏa, mắt nó long lanh hẳn, miệng nở nụ cười hạnh phúc. Bỗng cái gì đó lạnh lạnh ở tay làm nó giật mình quay lại. Hắn đã mua hai cây kem khác, nó hớn hở cầm lấy ăn ngon lành. Một cơn gió ngang khẽ làm nó rùng mình. Ai cũng mặt áo ấm chỉ nó là mặt áo ngắn tay mỏng tênh, lại còn ăn kem nữa. Nó thấy lạnh toàn tập, đang nghĩ sao mình ngu ngốc không đem theo áo thì hắn khoác lên nó chiếc áo của mình. Nó ngại muốn chớt, cứ cuối mặt lí nhí cảm ơn còn hắn nhìn nó cười nhẹ.________________________________ hết__________________________________________
Tác giả :
Rinka Lê