Tế Thế
Chương 41: Hành trình rời khỏi thành phố 3
Đoàn xe xếp thành hàng dài, nối đuôi nhau đi, Cảnh Tụng Bình lái Hummer ở giữa, phối hợp ăn ý với hai xe trước sau, trông cũng khá uy phong.
Ôn Cố mở cửa đón gió, thưởng thức phong cảnh hai bên đường. Một lần bế quan của tu chân giả là từ vài chục đến mấy trăm năm, đến khi xuất quan, thường thì triều đại đã thay đổi, cảnh còn người mất. Công nghiệp hiện đại phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ, càng khiến núi sông đổi màu, khác hẳn với xưa kia. Mỗi lần cậu đều muốn ngắm nhìn lâu, khắc ghi những quang cảnh này thật sâu vào lòng, thay thế cho ký ức vốn có trong đầu.
"Đây là đường đi Long Thành." Trọng Thế Hoàng kề sát qua.
Ôn Cố quay đầu nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng cho rằng cậu muốn biết Long Thành hiện tại thế nào, khẽ thở dài, nói: "Vào năm tận thế bùng nổ, Long Thành xuất hiện nhiều thây ma nhất, trở thành khu vực gánh chịu tai họa nghiêm trọng, nhìn đâu cũng thấy thây ma điên cuồng gào thét và giết người, trong thành phố máu chảy thành sông, xác chết ngổn ngang, y như địa ngục trần gian."
May mà khi đó, cả hắn, Cảnh Tụng Bình lẫn Chu Phục Hổ đều bộc phát dị năng, đúng lúc ngăn chặn được vài vệ sĩ phát cuồng trong nhà, bằng không thật không tưởng tượng nổi hậu quả. Thậm chí đến bây giờ, hắn vẫn không dám hồi tưởng cặn kẽ.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều rơi vào khủng hoảng trầm trọng, không nhìn thấy hi vọng và tương lai. Mỗi lần trước khi đi ngủ, hắn đều ước mong khi tỉnh lại, bên ngoài vẫn là thành thị phồn hoa như trước, nhưng lúc tỉnh dậy, trước mắt vẫn là thành phố hoang tàn bị đau thương giày xéo, tràn ngập tuyệt vọng.
Sau này Mạnh Cẩn tìm tới cửa, họ cùng nhau triệu tập một đám dị năng giả, mang theo vật tư rời khỏi nơi đó, đi đến Hổ Thành vẫn tương đối yên ổn, thành lập căn cứ Thế Thanh.
Nhưng biến dị vẫn không đình chỉ. Người hôm qua còn tươi cười rạng rỡ, hôm nay rất có khả năng biến thành thây ma giết người không chớp mắt. Mà người hôm nay trói gà không chặt, ngày mai tùy tay cũng có thể châm lửa hừng hực.
Người không có dị năng trở thành xúc xắc dưới chén, ai cũng không biết khi nhấc chén lên, số cuối cùng lớn hay nhỏ. Giữa các dị năng giả bắt đầu xuất hiện tiếng hô hào thành lập căn cứ cho thuần dị năng giả. Khi cục diện ngày càng trở nên nghiêm trọng, dị năng giả hệ trị liệu xuất hiện. Họ chẳng những thể hiện được năng lực cứu trị, mà còn có thể khống chế người không có dị năng biến thành thây ma. Họ đến ủng hộ các căn cứ lớn, hiệu quả sau nghiệm chứng cũng rất hợp lòng người, khuyết điểm duy nhất là quá ít. Dù sau đó, các đại căn cứ đều có ý thức tìm kiếm trị liệu sư, nhưng xác suất bọn họ xuất hiện còn thấp hơn cả loài báo, đến nay, tính cả Thụ Thanh, căn cứ Thế Thanh cũng chỉ có ba người.
Trọng Thế Hoàng nhịn không được ôm lấy Ôn Cố.
Hắn biết rõ dị năng giả hệ trị liệu nổi tiếng bao nhiêu, có thể nói, chỉ cần họ bằng lòng gia nhập, bất cứ căn cứ nào cũng sẽ dốc hết khả năng thỏa mãn hết thảy nhu cầu của họ. Nhưng người trong lòng mình vẫn không chùn bước trước đạo nghĩa đi đến Thế Thanh, hơn nữa còn không đưa ra yêu cầu gì.
Nghĩ đến đây, hờn giận kéo dài từ đêm qua đến sáng nay tự động tiêu tan.
Dù Thụ Thanh không nói gì, nhưng cậu đã dùng hành động chứng minh, không phải sao?
Trọng Thế Hoàng được đằng chân lân đằng đầu vùi đầu vào hõm vai Ôn Cố, ngửi hương vị thuộc về cậu.
Lúc trước Ôn Cố còn vì đau thương trong mắt Trọng Thế Hoàng mà động lòng, lúc này lại bị hành vi càng lúc càng quá trớn của hắn khiến cho không còn đường lui, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được đẩy hắn ra.
Trọng Thế Hoàng đang muốn nói gì đó thì trông thấy Chu Phục Hổ trừng lớn mắt, sững sờ nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng nhắc: "Lái xe nghiêm túc."
"À vâng." Chu Phục Hổ quay đầu nhìn phía trước, cố gắng lấy lại tinh thần. Anh ta đang ngồi ghế phó lái, lái xe cái gì chứ!
Không khí im lặng trong xe vẫn giữ nguyên khi đến trạm xăng.
Trạm xăng bị bỏ hoang từ lâu, xăng dầu đều do chủ xe tự mang theo. Hứa Trường Sinh tính toán chu đáo, phân vài người ra hỗ trợ đổ xăng, còn cầm bao thuốc đến chào hỏi đám Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng hai năm nay thiếu khói là không vui nổi, chỉ khi trước mặt Ôn Cố mới kiềm chế chút đỉnh. Nhưng bị Hứa Trường Sinh mời chào, hắn có chút nhịn không được, từ chối lòng tốt của đối phương xong, lấy cớ đi WC, cầm điếu thuốc lén lút hút một hơi.
Hứa Trường Sinh nhân cơ hội tiếp cận Ôn Cố: "Sao cậu Cố lại muốn đến Hổ Thành vậy?"
Ôn Cố ra hiệu bảo mình cũng không biết.
Hứa Trường Sinh hỏi: "Tôi nghe nói cậu Cố đi theo cậu Cảnh từ căn cứ Hi Vọng đúng không?"
Ôn Cố bất động thanh sắc nhìn hắn.
"Nói như vậy, cậu cũng xem như là một nửa người căn cứ Hi Vọng rồi." Hứa Trường Sinh cười cười, "Thế chắc cũng nắm được phần nào tình hình ở đó đúng không? Có chỗ nào không tốt thì nói tôi nghe đi, để chúng ta cảnh giác cũng tốt mà."
Ôn Cố lắc đầu.
Hứa Trường Sinh nói: "Đầu năm nay, dị năng giả hệ trị liệu giống cậu Cố thực sự rất nổi tiếng. Bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi cậu, cứ sống nhờ ở chỗ cậu Trọng cũng không hay lắm. Đàn ông mà, không thể thiếu ba thứ. Thứ nhất là xe, đó là thứ tượng trưng cho địa vị. Thứ hai là nhà, đại diện cho uy nghiêm, phải có nhà thì mới được xem là chủ gia đình. Cuối cùng là một người phụ nữ tốt. Trong nhà phải có phụ nữ mới ra dáng gia đình. Cậu Trọng có đẹp trai hơn nữa cũng đâu thể dùng như phụ nữ, đúng không?" Hắn cười rộ lên.
Ôn Cố lạnh lùng nhìn hắn.
Hứa Trường Sinh dần thu lại nụ cười.
Ôn Cố so sánh với ba thứ, trước tiên chỉ vào đầu, sau đó tiếp tục chỉ đầu, cuối cùng chỉ xuống nửa người dưới.
Cảnh Tụng Bình từ sau xe đi ra, mỉm cười: "Ý cậu ấy là cậu ấy cảm thấy đàn ông không thể thiếu ba thứ là chỉ số thông minh, tình thương và cậu em nhỏ. Đương nhiên, anh Hứa sống bao nhiêu năm rồi, làm sao còn đắn đo chuyện sống chết nữa, ba thứ này đâu quan trọng đối với anh."
Hứa Trường Sinh không ngờ Cảnh Tụng Bình ở ngay bên kia xe, nghĩ thầm lời mình nói đều bị hắn nghe hết rồi, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cười ha ha: "Anh đây là kẻ thô tục, để cậu Cảnh chê cười rồi. Anh đi hút điếu thuốc cái, các cậu cứ nói chuyện tiếp đi."
Cảnh Tụng Bình nhìn hắn đi xa, cười lạnh một tiếng, quay đầu trừng Ôn Cố: "Vừa nãy cậu so sánh bằng ba cái kia là ý gì? Không phải là đang suy nghĩ về chuyện nhà xe, còn cậu em nhỏ thì đang cần phụ nữ đó chứ?"
Ôn Cố: "..." Không phải mới vừa phiên dịch rất tốt sao, còn hoàn hảo hơn cả cậu nghĩ, sao vừa quay đầu là lại trở nên không đáng tin vậy?
Trọng Thế Hoàng hút thuốc xong trở lại, liền trông thấy Ôn Cố và Cảnh Tụng Bình đang mắt to trừng mắt nhỏ.
"Các cậu nhìn gì vậy?" Trọng Thế Hoàng khoác vai Ôn Cố, dùng ánh mắt cảnh cáo.
Cảnh Tụng Bình đáp: "Lần sau đi hút thuốc, nhớ buộc cậu ta trên thắt lưng. Hồi nãy Hứa Trường Sinh chạy tới thọc gậy bánh xe, nói muốn giúp cậu ta mua nhà mua xe và tặng phụ nữ cho. Phục vụ đến nơi đến chốn, tôi nghe mà còn thấy dao động nữa là."
Tay khoác vai Ôn Cố siết chặt, Trọng Thế Hoàng làm như vô ý hỏi: "Chỗ ở hiện tại không tốt sao?"
Ôn Cố lắc đầu.
"Muốn xe?"
Ôn Cố nghiêm túc suy nghĩ, nhún vai tỏ vẻ không quan trọng. Ngự kiếm phi hành nhanh hơn ngồi xe, còn không cần tuân thủ quy tắc giao thông, tiện lợi hơn nhiều.
"Muốn phụ nữ?"
Ôn Cố lắc đầu.
Khóe miệng Trọng Thế Hoàng nhếch lên: "Vậy muốn gì? Đàn ông?" Hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, Ôn Cố gật đầu cái là lập tức tự đề cử mình ngay.
Ôn Cố lại lắc đầu.
Trọng Thế Hoàng nản lòng, giọng điệu gắt gỏng: "Cả phụ nữ lẫn đàn ông đều không thích, chẳng lẽ thích nhân yêu sao?"
Yêu? Yêu tu còn khó phi thăng hơn ma tu, từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu yêu tu mệnh táng dưới lôi kiếp, hồn phi phách tán. Ôn Cố nhẹ nhàng lắc đầu.
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu thích cái gì?"
Rốt cuộc mình thích cái gi?
Ôn Cố bị hỏi khó. Trước khi phi thăng, cậu muốn thành tiên, sau khi phi thăng, chắc cậu muốn... giúp Trọng Thế Hoàng thành tiên nhỉ.
Cậu chỉ Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng mừng rỡ, sau đó thấy cậu chỉ tiếp lên trời: "..."
Cảnh Tụng Bình chen mồm: "Lần này tôi khẳng định là mình hiểu đúng rồi. Cậu ta muốn tiễn cậu về Tây thiên."
Trọng Thế Hoàng: "... Cậu biến đi!"
Thình lình vang lên tiếng nổ!
Cảnh Tụng Bình theo bản năng rụt cổ, khiếp sợ nhìn Trọng Thế Hoàng: "Ai biến cơ?"
Theo lời hắn, một nửa trạm xăng ầm ầm sụp đổ, lộ ra một bóng hình mờ nhạt, trong tay hình như còn nắm một vật. Đám Ôn Cố còn chưa kịp phản ứng, hai dị năng giả bên cạnh Hứa Trường Sinh đã vọt lên.
Bọn họ một là dị năng hệ hỏa, một là dị năng hệ mộc, xưa nay phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong nháy mắt, cây bông gòn bên cạnh trạm xăng dầu điên cuồng trổ cành, cành cây múa may, quấn lên bóng hình mờ nhạt kia, rồi vung lên không trung. Bóng hình hơi giãy ra, vật trong tay biến thành một cây kéo khổng lồ, bắt đầu vung vẩy loạn xạ.
Đám Trọng Thế Hoàng quan sát từ xa, dưới đao ảnh, có một vật thể hư hư thực thực rơi xuống.
Ôn Cố hơi chấn động. Cậu thấy rất rõ, bị quấn là một con người, trong tay vốn cầm một cây chùy sắt lớn, sau này biến thành cây kéo, còn tự cắt đi chân mình. Xem ra, nên gọi là thây ma mới đúng, nhưng sao thây ma lại có dị năng?
Hai cầu lửa vụt qua không trung, xuôi theo nhánh cây, năm sáu con rồng lửa xông lên, tới gần bóng hình ở giữa, nuốt trọn nó trong tích tắc. Gió thổi qua, lửa cháy phừng phừng, bóng đen lẳng lặng vẫy vùng trong lửa.
Hình ảnh vô cùng kỳ dị.
Trạm xăng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng lách tách rất nhỏ phát ra khi lửa bén cành cây.
Mãi đến khi bóng hình cứng lại, dị năng giả mới dừng tay, bỏ mặc nó rơi xuống đất.
Dị năng giả hệ hỏa đi đến gần thi thể, lấy ra một đôi bao tay trong túi áo và một con dao, ngồi xổm xuống, bắt đầu móc từ vị trí mắt của thi thể.
Ôn Cố nhíu mày, vừa muốn quay người, liền bị Trọng Thế Hoàng kéo vào lòng, mang vào xe.
"Đừng để ý đến họ." Trọng Thế Hoàng nói. Đây cũng là một trong những lý do hắn không muốn cậu đi cùng. Căn cứ Thế Thanh trải qua hơn một năm kiến thiết, cơ bản đã khôi phục trật tự, có thể nói là thế ngoại đào nguyên thời tận thế. Mà thế giới bên ngoài vẫn rối loạn như trước, đây là một mặt hắn không muốn cậu chứng kiến.
Ôn Cố chỉ về hướng thi thể, rồi cong ngón tay làm thành dấu chấm hỏi.
Trọng Thế Hoàng hiển nhiên không muốn trả lời.
Đúng lúc đó, Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ lên xe, cậu lại hỏi Chu Phục Hổ.
Lần này, Chu Phục Hổ không hiểu lầm nữa, nhắc đến bằng giọng điệu không tốt: "Bọn họ đang đào tinh thể trong não hắn. Đúng là lũ điên!"
Cảnh Tụng Bình nói: "Cũng không thể nói vậy. Thời buổi này ai không muốn trở nên mạnh hơn."
Ôn Cố nghe ra hàm ý, hơi giật mình. Chẳng lẽ bọn họ thế mà lại ăn ma nguyên kim đan? Tại Tu Chân giới, chỉ có yêu tu và một bộ phận ma tu mới đi cướp đoạt chân nguyên và kim đan của người khác, con đường này giống như ngõ tắt, từ trước tới nay luôn bị các tu chân giả khác khinh thường, không ngờ người phàm cũng bước lên con đường này.
Chu Phục Hổ nói: "Vậy có khác gì ăn thịt người đâu?"
Cảnh Tụng Bình vừa định đáp lại thì trông thấy Hứa Trường Sinh đi tới, vội vàng ra hiệu bằng mắt cho mình.
Hứa Trường Sinh đợi Cảnh Tụng Bình kéo cửa xe, đưa cái chén trong tay qua: "Hai cậu em tôi mới lấy được trong óc thây ma, là thứ tốt. Nhưng thây ma kia múa kéo sắt, có thể là hệ kim. Hai người họ một mộc một hỏa, ăn cũng không có tác dụng mấy, tôi nghĩ cậu Trọng là dị năng giả hệ kim, cho cậu ấy tốt hơn."
Trọng Thế Hoàng cười cười: "Anh Hứa khách sáo rồi."
Hứa Trường Sinh thấy hắn nhận lấy, cười nheo mắt: "Anh em với nhau tối kị nhất là khách sáo, anh Hứa không phải khách sáo mà là tình nghĩa! Cậu Trọng, cậu biết rõ anh Hứa thỉnh thoảng không biết giữ mồm giữ miệng, có nói sai chỗ nào thì mong cậu thông cảm cho." Đang tìm lối thoát cho tội thọc gậy bánh xe.
Hiện tại, Trọng Thế Hoàng chưa muốn trở mặt với hắn, cười tủm tỉm: "Không phải anh Hứa bảo giữa anh em không cần khách sáo sao? Anh lại khách sáo rồi."
"Ha ha ha." Hứa Trường Sinh cười cho qua.
Ôn Cố thấy Trọng Thế Hoàng nhận chén từ tay Cảnh Tụng Bình, lập tức ngăn lại.
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Cậu muốn tôi đừng ăn?"
Ôn Cố ra sức gật đầu. Dị năng hiện nay của Trọng Thế Hoàng là thông qua ma khí hỗ trợ linh căn phát triển, không có công pháp điều trị vốn đã rất nguy hiểm, nếu tiếp tục hút ma nguyên kim đan tăng sức mạnh cho linh căn, chỉ e hắn sẽ nhanh chóng nhận kết cục giống thây ma kia.
"Vậy tôi không ăn nữa." Trọng Thế Hoàng bảo, đoạn đưa chén cho Ôn Cố.
Ôn Cố cũng không khách sáo, lấy ma nguyên kim đan nhét vào túi áo.
Trọng Thế Hoàng mỉm cười.
Chu Phục Hổ đột nhiên nói: "Không đúng, vừa rồi Hứa Trường Sinh nói thây ma kia múa kéo. Nhưng sao thây ma lại múa kéo?"
Sắc mặt Trọng Thế Hoàng trở nên nghiêm trọng: "Chẳng những múa kéo, mà còn biến chùy sắt thành kéo."
Chu Phục Hổ hoảng sợ: "Vậy giống dị năng giả rồi còn gì?"
Nên biết vào thời kỳ đầu tận thế, số lượng thây ma đông hơn dị năng giả mấy chục lần. Dị năng giả có thể chiếm thượng phong hoàn toàn dựa vào dị năng. Nếu thây ma cũng có dị năng, vậy dị năng giả không còn ưu thế, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Chu Phục Hổ nói: "Chẳng lẽ thây ma còn tiến hóa được nữa?"
Ôn Cố không nghĩ vậy. Theo cậu thấy, không phải thây ma tiến hóa, mà là dị năng giả bị thây ma hóa — đây là cậu suy đoán từ Trọng Thế Hoàng. Có thể tưởng tượng, một khi suy đoán này được chứng thực, thế gian sẽ đối mặt với chấn động lớn cỡ nào. Người không mang dị năng có khả năng biến thành thây ma và dị năng giả, dị năng giả có thể biến thành thây ma, cứ như thế, trừ phi phế đi linh căn, nếu không ai cũng sẽ biến thành thây ma!
Trọng Thế Hoàng thấy cậu lo lắng, úp chén lên đầu cậu, cười nói: "Trời sụp thì có chén đậy."
Ôn Cố mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Hai dòng nước từ trong chén chảy xuống, xuôi theo tóc mai, chậm rãi chảy xuống cổ.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Đêm đến, Hứa Trường Sinh không vào thành phố, mà đến ven đường tìm một nhà khách có sân trước để ở. Nhóm của Trọng Thế Hoàng không ai dị nghị với chuyện này. Trong thành phố có quá nhiều nhà cửa, tình huống khó đoán trước, khách quan mà nói, nơi có địa hình đơn giản thích hợp nghỉ ngơi hơn.
Nhưng Hứa Trường Sinh biểu hiện bình thường như vậy càng khiến bọn họ bất an.
Chu Phục Hổ và Trọng Thế Hoàng quyết định gác đêm. Cảnh Tụng Bình lái xe cả ngày được ưu tiên ngủ nguyên đêm.
Ôn Cố xin tham gia gác đêm, nhưng bị bác bỏ. Vì thế, lúc Chu Phục Hổ chuẩn bị tinh thần chịu đựng qua nửa đêm, trước mắt bỗng tối đen, ngất đi. Ôn Cố nhét anh ta vào túi ngủ, sau đó tự mình canh phòng.
Nửa đêm trước rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng có người đi WC và tiếng ngáy to liên hồi.
Nửa đêm về sáng càng im lặng hơn, ngay cả tiếng ngáy cũng nhỏ đi.
Ôn Cố vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt, kéo màn ra.
Trong sân ngoài cửa sổ mơ hồ có bóng người đang đi vào nhà, nhưng cậu vừa nhìn qua, đã không thấy tăm hơi người đâu nữa.
Tròng mắt Ôn Cố hơi co lại. Tốc độ của bóng người vừa rồi vượt hơn hẳn người phàm, ngay cả cậu cũng không theo kịp. Chẳng lẽ dị năng của người phàm thật sự tăng cao tới mức đó?
"Cậu đang nhìn cái gì?" Trọng Thế Hoàng cảnh giác ngồi dậy.
Ôn Cố nghe thấy dưới lầu có người mở cửa, qua một lát, một bóng người đi ra khỏi nhà khách, đứng trong sân quan sát, rồi bỗng dưng nhìn về hướng cửa sổ.
Ôn Cố đứng trong bóng râm bên cửa sổ, đợi người nọ về phòng mới kéo màn lại.
Trọng Thế Hoàng sững sờ nhìn Ôn Cố xẹt tới xẹt lui ở đó, vẻ mặt cổ quái, sau một lúc mới nói: "Có phải cậu đang... mộng du không?"
Ôn Cố lắc đầu.
Trọng Thế Hoàng thở phào, sau đó nhìn thấy Chu Phục Hổ đĩnh đạc nằm trong túi ngủ, kinh ngạc nói: "Sao anh ta..."
Ôn Cố nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó đặt hắn lên giường, đắp chăn.
Đêm hôm khuya khoắt, không nên lớn tiếng ồn ào, quấy nhiễu mộng đẹp của mọi người.
Ôn Cố mở cửa đón gió, thưởng thức phong cảnh hai bên đường. Một lần bế quan của tu chân giả là từ vài chục đến mấy trăm năm, đến khi xuất quan, thường thì triều đại đã thay đổi, cảnh còn người mất. Công nghiệp hiện đại phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ, càng khiến núi sông đổi màu, khác hẳn với xưa kia. Mỗi lần cậu đều muốn ngắm nhìn lâu, khắc ghi những quang cảnh này thật sâu vào lòng, thay thế cho ký ức vốn có trong đầu.
"Đây là đường đi Long Thành." Trọng Thế Hoàng kề sát qua.
Ôn Cố quay đầu nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng cho rằng cậu muốn biết Long Thành hiện tại thế nào, khẽ thở dài, nói: "Vào năm tận thế bùng nổ, Long Thành xuất hiện nhiều thây ma nhất, trở thành khu vực gánh chịu tai họa nghiêm trọng, nhìn đâu cũng thấy thây ma điên cuồng gào thét và giết người, trong thành phố máu chảy thành sông, xác chết ngổn ngang, y như địa ngục trần gian."
May mà khi đó, cả hắn, Cảnh Tụng Bình lẫn Chu Phục Hổ đều bộc phát dị năng, đúng lúc ngăn chặn được vài vệ sĩ phát cuồng trong nhà, bằng không thật không tưởng tượng nổi hậu quả. Thậm chí đến bây giờ, hắn vẫn không dám hồi tưởng cặn kẽ.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều rơi vào khủng hoảng trầm trọng, không nhìn thấy hi vọng và tương lai. Mỗi lần trước khi đi ngủ, hắn đều ước mong khi tỉnh lại, bên ngoài vẫn là thành thị phồn hoa như trước, nhưng lúc tỉnh dậy, trước mắt vẫn là thành phố hoang tàn bị đau thương giày xéo, tràn ngập tuyệt vọng.
Sau này Mạnh Cẩn tìm tới cửa, họ cùng nhau triệu tập một đám dị năng giả, mang theo vật tư rời khỏi nơi đó, đi đến Hổ Thành vẫn tương đối yên ổn, thành lập căn cứ Thế Thanh.
Nhưng biến dị vẫn không đình chỉ. Người hôm qua còn tươi cười rạng rỡ, hôm nay rất có khả năng biến thành thây ma giết người không chớp mắt. Mà người hôm nay trói gà không chặt, ngày mai tùy tay cũng có thể châm lửa hừng hực.
Người không có dị năng trở thành xúc xắc dưới chén, ai cũng không biết khi nhấc chén lên, số cuối cùng lớn hay nhỏ. Giữa các dị năng giả bắt đầu xuất hiện tiếng hô hào thành lập căn cứ cho thuần dị năng giả. Khi cục diện ngày càng trở nên nghiêm trọng, dị năng giả hệ trị liệu xuất hiện. Họ chẳng những thể hiện được năng lực cứu trị, mà còn có thể khống chế người không có dị năng biến thành thây ma. Họ đến ủng hộ các căn cứ lớn, hiệu quả sau nghiệm chứng cũng rất hợp lòng người, khuyết điểm duy nhất là quá ít. Dù sau đó, các đại căn cứ đều có ý thức tìm kiếm trị liệu sư, nhưng xác suất bọn họ xuất hiện còn thấp hơn cả loài báo, đến nay, tính cả Thụ Thanh, căn cứ Thế Thanh cũng chỉ có ba người.
Trọng Thế Hoàng nhịn không được ôm lấy Ôn Cố.
Hắn biết rõ dị năng giả hệ trị liệu nổi tiếng bao nhiêu, có thể nói, chỉ cần họ bằng lòng gia nhập, bất cứ căn cứ nào cũng sẽ dốc hết khả năng thỏa mãn hết thảy nhu cầu của họ. Nhưng người trong lòng mình vẫn không chùn bước trước đạo nghĩa đi đến Thế Thanh, hơn nữa còn không đưa ra yêu cầu gì.
Nghĩ đến đây, hờn giận kéo dài từ đêm qua đến sáng nay tự động tiêu tan.
Dù Thụ Thanh không nói gì, nhưng cậu đã dùng hành động chứng minh, không phải sao?
Trọng Thế Hoàng được đằng chân lân đằng đầu vùi đầu vào hõm vai Ôn Cố, ngửi hương vị thuộc về cậu.
Lúc trước Ôn Cố còn vì đau thương trong mắt Trọng Thế Hoàng mà động lòng, lúc này lại bị hành vi càng lúc càng quá trớn của hắn khiến cho không còn đường lui, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được đẩy hắn ra.
Trọng Thế Hoàng đang muốn nói gì đó thì trông thấy Chu Phục Hổ trừng lớn mắt, sững sờ nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng nhắc: "Lái xe nghiêm túc."
"À vâng." Chu Phục Hổ quay đầu nhìn phía trước, cố gắng lấy lại tinh thần. Anh ta đang ngồi ghế phó lái, lái xe cái gì chứ!
Không khí im lặng trong xe vẫn giữ nguyên khi đến trạm xăng.
Trạm xăng bị bỏ hoang từ lâu, xăng dầu đều do chủ xe tự mang theo. Hứa Trường Sinh tính toán chu đáo, phân vài người ra hỗ trợ đổ xăng, còn cầm bao thuốc đến chào hỏi đám Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng hai năm nay thiếu khói là không vui nổi, chỉ khi trước mặt Ôn Cố mới kiềm chế chút đỉnh. Nhưng bị Hứa Trường Sinh mời chào, hắn có chút nhịn không được, từ chối lòng tốt của đối phương xong, lấy cớ đi WC, cầm điếu thuốc lén lút hút một hơi.
Hứa Trường Sinh nhân cơ hội tiếp cận Ôn Cố: "Sao cậu Cố lại muốn đến Hổ Thành vậy?"
Ôn Cố ra hiệu bảo mình cũng không biết.
Hứa Trường Sinh hỏi: "Tôi nghe nói cậu Cố đi theo cậu Cảnh từ căn cứ Hi Vọng đúng không?"
Ôn Cố bất động thanh sắc nhìn hắn.
"Nói như vậy, cậu cũng xem như là một nửa người căn cứ Hi Vọng rồi." Hứa Trường Sinh cười cười, "Thế chắc cũng nắm được phần nào tình hình ở đó đúng không? Có chỗ nào không tốt thì nói tôi nghe đi, để chúng ta cảnh giác cũng tốt mà."
Ôn Cố lắc đầu.
Hứa Trường Sinh nói: "Đầu năm nay, dị năng giả hệ trị liệu giống cậu Cố thực sự rất nổi tiếng. Bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi cậu, cứ sống nhờ ở chỗ cậu Trọng cũng không hay lắm. Đàn ông mà, không thể thiếu ba thứ. Thứ nhất là xe, đó là thứ tượng trưng cho địa vị. Thứ hai là nhà, đại diện cho uy nghiêm, phải có nhà thì mới được xem là chủ gia đình. Cuối cùng là một người phụ nữ tốt. Trong nhà phải có phụ nữ mới ra dáng gia đình. Cậu Trọng có đẹp trai hơn nữa cũng đâu thể dùng như phụ nữ, đúng không?" Hắn cười rộ lên.
Ôn Cố lạnh lùng nhìn hắn.
Hứa Trường Sinh dần thu lại nụ cười.
Ôn Cố so sánh với ba thứ, trước tiên chỉ vào đầu, sau đó tiếp tục chỉ đầu, cuối cùng chỉ xuống nửa người dưới.
Cảnh Tụng Bình từ sau xe đi ra, mỉm cười: "Ý cậu ấy là cậu ấy cảm thấy đàn ông không thể thiếu ba thứ là chỉ số thông minh, tình thương và cậu em nhỏ. Đương nhiên, anh Hứa sống bao nhiêu năm rồi, làm sao còn đắn đo chuyện sống chết nữa, ba thứ này đâu quan trọng đối với anh."
Hứa Trường Sinh không ngờ Cảnh Tụng Bình ở ngay bên kia xe, nghĩ thầm lời mình nói đều bị hắn nghe hết rồi, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cười ha ha: "Anh đây là kẻ thô tục, để cậu Cảnh chê cười rồi. Anh đi hút điếu thuốc cái, các cậu cứ nói chuyện tiếp đi."
Cảnh Tụng Bình nhìn hắn đi xa, cười lạnh một tiếng, quay đầu trừng Ôn Cố: "Vừa nãy cậu so sánh bằng ba cái kia là ý gì? Không phải là đang suy nghĩ về chuyện nhà xe, còn cậu em nhỏ thì đang cần phụ nữ đó chứ?"
Ôn Cố: "..." Không phải mới vừa phiên dịch rất tốt sao, còn hoàn hảo hơn cả cậu nghĩ, sao vừa quay đầu là lại trở nên không đáng tin vậy?
Trọng Thế Hoàng hút thuốc xong trở lại, liền trông thấy Ôn Cố và Cảnh Tụng Bình đang mắt to trừng mắt nhỏ.
"Các cậu nhìn gì vậy?" Trọng Thế Hoàng khoác vai Ôn Cố, dùng ánh mắt cảnh cáo.
Cảnh Tụng Bình đáp: "Lần sau đi hút thuốc, nhớ buộc cậu ta trên thắt lưng. Hồi nãy Hứa Trường Sinh chạy tới thọc gậy bánh xe, nói muốn giúp cậu ta mua nhà mua xe và tặng phụ nữ cho. Phục vụ đến nơi đến chốn, tôi nghe mà còn thấy dao động nữa là."
Tay khoác vai Ôn Cố siết chặt, Trọng Thế Hoàng làm như vô ý hỏi: "Chỗ ở hiện tại không tốt sao?"
Ôn Cố lắc đầu.
"Muốn xe?"
Ôn Cố nghiêm túc suy nghĩ, nhún vai tỏ vẻ không quan trọng. Ngự kiếm phi hành nhanh hơn ngồi xe, còn không cần tuân thủ quy tắc giao thông, tiện lợi hơn nhiều.
"Muốn phụ nữ?"
Ôn Cố lắc đầu.
Khóe miệng Trọng Thế Hoàng nhếch lên: "Vậy muốn gì? Đàn ông?" Hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, Ôn Cố gật đầu cái là lập tức tự đề cử mình ngay.
Ôn Cố lại lắc đầu.
Trọng Thế Hoàng nản lòng, giọng điệu gắt gỏng: "Cả phụ nữ lẫn đàn ông đều không thích, chẳng lẽ thích nhân yêu sao?"
Yêu? Yêu tu còn khó phi thăng hơn ma tu, từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu yêu tu mệnh táng dưới lôi kiếp, hồn phi phách tán. Ôn Cố nhẹ nhàng lắc đầu.
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu thích cái gì?"
Rốt cuộc mình thích cái gi?
Ôn Cố bị hỏi khó. Trước khi phi thăng, cậu muốn thành tiên, sau khi phi thăng, chắc cậu muốn... giúp Trọng Thế Hoàng thành tiên nhỉ.
Cậu chỉ Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng mừng rỡ, sau đó thấy cậu chỉ tiếp lên trời: "..."
Cảnh Tụng Bình chen mồm: "Lần này tôi khẳng định là mình hiểu đúng rồi. Cậu ta muốn tiễn cậu về Tây thiên."
Trọng Thế Hoàng: "... Cậu biến đi!"
Thình lình vang lên tiếng nổ!
Cảnh Tụng Bình theo bản năng rụt cổ, khiếp sợ nhìn Trọng Thế Hoàng: "Ai biến cơ?"
Theo lời hắn, một nửa trạm xăng ầm ầm sụp đổ, lộ ra một bóng hình mờ nhạt, trong tay hình như còn nắm một vật. Đám Ôn Cố còn chưa kịp phản ứng, hai dị năng giả bên cạnh Hứa Trường Sinh đã vọt lên.
Bọn họ một là dị năng hệ hỏa, một là dị năng hệ mộc, xưa nay phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong nháy mắt, cây bông gòn bên cạnh trạm xăng dầu điên cuồng trổ cành, cành cây múa may, quấn lên bóng hình mờ nhạt kia, rồi vung lên không trung. Bóng hình hơi giãy ra, vật trong tay biến thành một cây kéo khổng lồ, bắt đầu vung vẩy loạn xạ.
Đám Trọng Thế Hoàng quan sát từ xa, dưới đao ảnh, có một vật thể hư hư thực thực rơi xuống.
Ôn Cố hơi chấn động. Cậu thấy rất rõ, bị quấn là một con người, trong tay vốn cầm một cây chùy sắt lớn, sau này biến thành cây kéo, còn tự cắt đi chân mình. Xem ra, nên gọi là thây ma mới đúng, nhưng sao thây ma lại có dị năng?
Hai cầu lửa vụt qua không trung, xuôi theo nhánh cây, năm sáu con rồng lửa xông lên, tới gần bóng hình ở giữa, nuốt trọn nó trong tích tắc. Gió thổi qua, lửa cháy phừng phừng, bóng đen lẳng lặng vẫy vùng trong lửa.
Hình ảnh vô cùng kỳ dị.
Trạm xăng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng lách tách rất nhỏ phát ra khi lửa bén cành cây.
Mãi đến khi bóng hình cứng lại, dị năng giả mới dừng tay, bỏ mặc nó rơi xuống đất.
Dị năng giả hệ hỏa đi đến gần thi thể, lấy ra một đôi bao tay trong túi áo và một con dao, ngồi xổm xuống, bắt đầu móc từ vị trí mắt của thi thể.
Ôn Cố nhíu mày, vừa muốn quay người, liền bị Trọng Thế Hoàng kéo vào lòng, mang vào xe.
"Đừng để ý đến họ." Trọng Thế Hoàng nói. Đây cũng là một trong những lý do hắn không muốn cậu đi cùng. Căn cứ Thế Thanh trải qua hơn một năm kiến thiết, cơ bản đã khôi phục trật tự, có thể nói là thế ngoại đào nguyên thời tận thế. Mà thế giới bên ngoài vẫn rối loạn như trước, đây là một mặt hắn không muốn cậu chứng kiến.
Ôn Cố chỉ về hướng thi thể, rồi cong ngón tay làm thành dấu chấm hỏi.
Trọng Thế Hoàng hiển nhiên không muốn trả lời.
Đúng lúc đó, Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ lên xe, cậu lại hỏi Chu Phục Hổ.
Lần này, Chu Phục Hổ không hiểu lầm nữa, nhắc đến bằng giọng điệu không tốt: "Bọn họ đang đào tinh thể trong não hắn. Đúng là lũ điên!"
Cảnh Tụng Bình nói: "Cũng không thể nói vậy. Thời buổi này ai không muốn trở nên mạnh hơn."
Ôn Cố nghe ra hàm ý, hơi giật mình. Chẳng lẽ bọn họ thế mà lại ăn ma nguyên kim đan? Tại Tu Chân giới, chỉ có yêu tu và một bộ phận ma tu mới đi cướp đoạt chân nguyên và kim đan của người khác, con đường này giống như ngõ tắt, từ trước tới nay luôn bị các tu chân giả khác khinh thường, không ngờ người phàm cũng bước lên con đường này.
Chu Phục Hổ nói: "Vậy có khác gì ăn thịt người đâu?"
Cảnh Tụng Bình vừa định đáp lại thì trông thấy Hứa Trường Sinh đi tới, vội vàng ra hiệu bằng mắt cho mình.
Hứa Trường Sinh đợi Cảnh Tụng Bình kéo cửa xe, đưa cái chén trong tay qua: "Hai cậu em tôi mới lấy được trong óc thây ma, là thứ tốt. Nhưng thây ma kia múa kéo sắt, có thể là hệ kim. Hai người họ một mộc một hỏa, ăn cũng không có tác dụng mấy, tôi nghĩ cậu Trọng là dị năng giả hệ kim, cho cậu ấy tốt hơn."
Trọng Thế Hoàng cười cười: "Anh Hứa khách sáo rồi."
Hứa Trường Sinh thấy hắn nhận lấy, cười nheo mắt: "Anh em với nhau tối kị nhất là khách sáo, anh Hứa không phải khách sáo mà là tình nghĩa! Cậu Trọng, cậu biết rõ anh Hứa thỉnh thoảng không biết giữ mồm giữ miệng, có nói sai chỗ nào thì mong cậu thông cảm cho." Đang tìm lối thoát cho tội thọc gậy bánh xe.
Hiện tại, Trọng Thế Hoàng chưa muốn trở mặt với hắn, cười tủm tỉm: "Không phải anh Hứa bảo giữa anh em không cần khách sáo sao? Anh lại khách sáo rồi."
"Ha ha ha." Hứa Trường Sinh cười cho qua.
Ôn Cố thấy Trọng Thế Hoàng nhận chén từ tay Cảnh Tụng Bình, lập tức ngăn lại.
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Cậu muốn tôi đừng ăn?"
Ôn Cố ra sức gật đầu. Dị năng hiện nay của Trọng Thế Hoàng là thông qua ma khí hỗ trợ linh căn phát triển, không có công pháp điều trị vốn đã rất nguy hiểm, nếu tiếp tục hút ma nguyên kim đan tăng sức mạnh cho linh căn, chỉ e hắn sẽ nhanh chóng nhận kết cục giống thây ma kia.
"Vậy tôi không ăn nữa." Trọng Thế Hoàng bảo, đoạn đưa chén cho Ôn Cố.
Ôn Cố cũng không khách sáo, lấy ma nguyên kim đan nhét vào túi áo.
Trọng Thế Hoàng mỉm cười.
Chu Phục Hổ đột nhiên nói: "Không đúng, vừa rồi Hứa Trường Sinh nói thây ma kia múa kéo. Nhưng sao thây ma lại múa kéo?"
Sắc mặt Trọng Thế Hoàng trở nên nghiêm trọng: "Chẳng những múa kéo, mà còn biến chùy sắt thành kéo."
Chu Phục Hổ hoảng sợ: "Vậy giống dị năng giả rồi còn gì?"
Nên biết vào thời kỳ đầu tận thế, số lượng thây ma đông hơn dị năng giả mấy chục lần. Dị năng giả có thể chiếm thượng phong hoàn toàn dựa vào dị năng. Nếu thây ma cũng có dị năng, vậy dị năng giả không còn ưu thế, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Chu Phục Hổ nói: "Chẳng lẽ thây ma còn tiến hóa được nữa?"
Ôn Cố không nghĩ vậy. Theo cậu thấy, không phải thây ma tiến hóa, mà là dị năng giả bị thây ma hóa — đây là cậu suy đoán từ Trọng Thế Hoàng. Có thể tưởng tượng, một khi suy đoán này được chứng thực, thế gian sẽ đối mặt với chấn động lớn cỡ nào. Người không mang dị năng có khả năng biến thành thây ma và dị năng giả, dị năng giả có thể biến thành thây ma, cứ như thế, trừ phi phế đi linh căn, nếu không ai cũng sẽ biến thành thây ma!
Trọng Thế Hoàng thấy cậu lo lắng, úp chén lên đầu cậu, cười nói: "Trời sụp thì có chén đậy."
Ôn Cố mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Hai dòng nước từ trong chén chảy xuống, xuôi theo tóc mai, chậm rãi chảy xuống cổ.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Đêm đến, Hứa Trường Sinh không vào thành phố, mà đến ven đường tìm một nhà khách có sân trước để ở. Nhóm của Trọng Thế Hoàng không ai dị nghị với chuyện này. Trong thành phố có quá nhiều nhà cửa, tình huống khó đoán trước, khách quan mà nói, nơi có địa hình đơn giản thích hợp nghỉ ngơi hơn.
Nhưng Hứa Trường Sinh biểu hiện bình thường như vậy càng khiến bọn họ bất an.
Chu Phục Hổ và Trọng Thế Hoàng quyết định gác đêm. Cảnh Tụng Bình lái xe cả ngày được ưu tiên ngủ nguyên đêm.
Ôn Cố xin tham gia gác đêm, nhưng bị bác bỏ. Vì thế, lúc Chu Phục Hổ chuẩn bị tinh thần chịu đựng qua nửa đêm, trước mắt bỗng tối đen, ngất đi. Ôn Cố nhét anh ta vào túi ngủ, sau đó tự mình canh phòng.
Nửa đêm trước rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng có người đi WC và tiếng ngáy to liên hồi.
Nửa đêm về sáng càng im lặng hơn, ngay cả tiếng ngáy cũng nhỏ đi.
Ôn Cố vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt, kéo màn ra.
Trong sân ngoài cửa sổ mơ hồ có bóng người đang đi vào nhà, nhưng cậu vừa nhìn qua, đã không thấy tăm hơi người đâu nữa.
Tròng mắt Ôn Cố hơi co lại. Tốc độ của bóng người vừa rồi vượt hơn hẳn người phàm, ngay cả cậu cũng không theo kịp. Chẳng lẽ dị năng của người phàm thật sự tăng cao tới mức đó?
"Cậu đang nhìn cái gì?" Trọng Thế Hoàng cảnh giác ngồi dậy.
Ôn Cố nghe thấy dưới lầu có người mở cửa, qua một lát, một bóng người đi ra khỏi nhà khách, đứng trong sân quan sát, rồi bỗng dưng nhìn về hướng cửa sổ.
Ôn Cố đứng trong bóng râm bên cửa sổ, đợi người nọ về phòng mới kéo màn lại.
Trọng Thế Hoàng sững sờ nhìn Ôn Cố xẹt tới xẹt lui ở đó, vẻ mặt cổ quái, sau một lúc mới nói: "Có phải cậu đang... mộng du không?"
Ôn Cố lắc đầu.
Trọng Thế Hoàng thở phào, sau đó nhìn thấy Chu Phục Hổ đĩnh đạc nằm trong túi ngủ, kinh ngạc nói: "Sao anh ta..."
Ôn Cố nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó đặt hắn lên giường, đắp chăn.
Đêm hôm khuya khoắt, không nên lớn tiếng ồn ào, quấy nhiễu mộng đẹp của mọi người.
Tác giả :
Tô Du Bính