Tế Thế
Chương 32: Bên rìa tai nạn 3
"Thụ Thanh." Trọng Thế Hoàng gọi rất nhẹ, không dám quay đầu lại, sợ dọa đến linh hồn. Hắn chậm rãi nâng tay sờ sờ cánh tay vòng quanh cổ, xác định đối phương không rụt lại mới yên tâm nắm lấy.
Ôn Cố không rõ tại sao mình lại nhất thời xúc động ôm lấy hắn, ôm xong mới nhận ra động tác này như một chén trà xanh giải khát, lòng dạ nôn nóng bình tĩnh lại trong chớp mắt, dễ chịu nói không nên lời.
"Cậu đừng đi." Trọng Thế Hoàng khẽ nắm chặt tay cậu.
Ôn Cố không nói chuyện.
"Tôi tìm đạo sĩ giúp cậu."
"Có lẽ tìm được một cơ thể thích hợp là có thể hoàn dương."
"Dù không thể hoàn dương cũng không sao, tôi sẽ xây một căn phòng không có cửa sổ, bịt thật kín không để ánh nắng lọt vào."
"Thụ Thanh, cậu nói gì đi."
"... Cậu nãy giờ không nói gì, tôi thấy hơi sợ."
Ôn Cố nâng tay gõ nhẹ lên đầu hắn.
Trọng Thế Hoàng lập tức cảm nhận được một cơn choáng váng không thể kháng cự ập tới, không quan tâm đến sự chống cự của hắn mà đè ép, mí mắt nặng như Thái Sơn, muốn quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng thân thể không chịu phối hợp. Trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nghe được người nọ vòng đến phía trước, dịu dàng nói: "Bánh kem ngon lắm, cám ơn."
Lúc Trọng Thế Hoàng tỉnh lại, bốn bề sáng trưng.
Chu Phục Hổ vỗ vai hắn, nhìn hắn lo lắng.
Trọng Thế Hoàng đột ngột nắm tay anh ta, giận dữ hét lên: "Ai cho phép anh bật đèn?"
Chu Phục Hổ bị quát mà không hiểu ra sao, oan ức giải thích: "Nếu anh muốn ngủ thì không bằng vào phòng đi. Ngủ ở đây dễ bị cảm lắm."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Lúc anh vào có thấy gì không?"
Chu Phục Hổ nghi hoặc: "Thấy gì? Chỉ thấy anh đang ngủ gục trên bàn thôi."
Trọng Thế Hoàng thất vọng, đáp một tiếng "Vậy sao" rồi ngồi im ở đó, không phân biệt được xúc cảm trên cổ là chân thật hay cảnh trong mộng.
"Ăn bánh kem thì làm sao no được? Để tôi bảo Tiểu Phi xuống mua ít đồ ăn."
Chu Phục Hổ dứt lời, vẻ mặt Trọng Thế Hoàng liền thay đổi, vừa đau thương vừa vui sướng, vui buồn lẫn lộn, nhìn chằm chằm bánh kem tám tấc bị ăn mất một góc nhỏ, miệng lẩm bẩm: "Đứa ngốc này, vẫn thích ăn bánh nướng hơn chứ gì."
Chu Phục Hổ gọi: "Trọng tiểu tiên sinh?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Tôi muốn ăn bánh nướng."
Chu Phục Hổ: "..." Tuy là thiếu gia nhà giàu, nhưng, dễ nuôi thật.
"Mời một đạo sĩ pháp lực cao cường đến, cả cao tăng đắc đạo nữa."
Chu Phục Hổ gật đầu vâng dạ. Xảy ra nhiều chuyện như thế, mời đạo sĩ và cao tăng tới đây làm mấy lễ cúng bái giải xui cũng tốt.
"Thôi được rồi, để tôi tự mời." Trọng Thế Hoàng cảm thấy nên trịnh trọng một chút.
Chu Phục Hổ đáp: "Đồng đảng của Lương Bính Trì còn đang lẩn trốn, tốt nhất anh không nên tùy tiện ra ngoài."
Nhắc tới Lương Bính Trì, nét mặt Trọng Thế Hoàng tức khắc thay đổi, thù mới cộng thêm hận cũ, hắn rất muốn tra tấn ông ta đến chết, "Cảnh Tụng Bình đâu?"
Cảnh Tụng Bình đang hoảng sợ.
Nguyên nhân tử vong của Lưu Hán Tư không có gì đáng ngờ, kết quả khám nghiệm tử thi trùng khớp với lời khai của đám A Sâm, có thể mau chóng lĩnh thi thể về. Cảnh Tụng Bình dặn dò cấp dưới trước tiên tìm một quan tài nhập liệm, cụ thể sau đó thì chờ hắn báo lại với Trọng Đôn Thiện, còn phải chờ ý kiến của Ngụy Thiên Thành.
Đến khi hắn giải quyết xong mọi chuyện và đến đại trạch, vừa tiến vào phòng khách đã chứng kiến một tình huống rối loạn, di động trong túi áo réo như bùa đòi mạng, vệ sĩ thì nhìn hắn như cọng rơm cứu mạng. Hắn đang muốn hỏi chuyện gì thì trông thấy Trọng Đôn Thiện bị hai vệ sĩ dùng ra giường bọc lại nâng ra ngoài, nửa mái đầu hoa râm dính đầy máu, đỏ trắng đan xen nom rất đáng sợ.
Hắn cũng hồn phi phách tán, vừa cùng đi ra ngoài vừa gọi cho Chu Phục Hổ, thuật lại sơ lược tình huống rồi bảo anh ta đưa Trọng Thế Hoàng đến bệnh viện. Trọng Đôn Thiện là người thân duy nhất của Trọng Thế Hoàng, nếu chẳng may ông có việc gì, Trọng Thế Hoàng sẽ thế nào đây, tập đoàn Lăng Thiên sẽ thế nào đây?
Chỉ mới tưởng tượng mà hắn đã rét run cả người.
Chu Phục Hổ phóng xe như bay đưa Trọng Thế Hoàng đến bệnh viện. Xe chưa dừng hẳn, Trọng Thế Hoàng đã lao ra. Ôn Cố đang đi theo hắn, thấy thế lập tức đỡ lấy giúp hắn đứng vững.
Trọng Thế Hoàng không phát hiện điều lạ, chạy vội vào bệnh viện.
Vệ sĩ được sai đứng chờ thấy hắn chạy tới, vội vàng dẫn hắn đến phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật đang sáng đèn.
Cảnh Tụng Bình đen mặt chờ ở cửa, Trọng Thế Hoàng thấy hắn, không nói hai lời tung ra một đấm.
"Tôi bảo cậu bảo vệ ông nội tôi thật kỹ cơ mà!" Trọng Thế Hoàng gào đến khàn giọng.
Cảnh Tụng Bình há miệng, muốn giải thích nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, giải thích hay lý lẽ gì cũng không thay đổi được mỏi mệt trong hiện thực.
Trọng Thế Hoàng kéo cổ áo hắn, chậm rãi ngã ngồi xuống đất, hai mắt đỏ bừng, oán hận nhìn hắn, miệng vẫn không ngừng lải nhải: "Tôi đã bảo cậu bảo vệ ông nội tôi..."
Trọng Đôn Thiện là trụ cột tinh thần duy nhất của hắn, nếu ông cũng ngã xuống, Trọng Thế Hoàng sẽ thực sự suy sụp.
Điều này, Cảnh Tụng Bình hiểu, Chu Phục Hổ hiểu, Ôn Cố cũng hiểu.
Chu Phục Hổ hỏi khẽ: "Tại sao lại thế?"
Cảnh Tụng Bình đáp: "Là cái gã tên Đại Quỷ bên cạnh Lương Bính Trì. Anh bảo gã biến mất đột ngột mà đúng không? Gã bất ngờ xuất hiện trong phòng ông Trọng, dùng bàn cờ vây đánh lén trong lúc ông đang đọc sách. Gã xuất hiện nhanh một cách quái lạ, hai người canh trong phòng không kịp phản ứng. Đều tại tôi! Tại tôi hết! Đáng lẽ tôi nên sớm thông báo với họ!" Hắn đấm một phát vào tường, để lại một vệt máu.
Chu Phục Hổ biết hắn xem Trọng Đôn Thiện như ông nội thứ hai của mình, để xảy ra cớ sự này không khỏi tự trách, cất lời an ủi: "Muốn trách thì trách Lương Bính Trì, đã bị tóm mà còn dám gây nên chuyện điên cuồng như vậy!"
Cảnh Tụng Bình cắn răng: "Anh cứ yên tâm, Lương Bính Trì và hai thằng chó săn kia, tôi nhất quyết không tha cho tên nào cả!"
Từng phút giây chờ đợi đều là giày vò đối với mỗi người.
Trọng Thế Hoàng khóc đến đỏ bừng hai mắt, ngồi bệt xuống đất, kiệt sức dựa vào tường, thất thần nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật, cả người không có chút sức sống nào. Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ mỗi người dựa vào một bên tường, thỉnh thoảng liếc nhau, phút chốc lại nhìn về phòng phẫu thuật.
Họ không cảm nhận được ý nghĩa của thời gian, chỉ biết mỗi giây đều rất dài, rất dài.
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, cửa mở ra, bác sĩ đi ra từ bên trong.
Trọng Thế Hoàng giật mình, chống tường đứng lên, vọt tới trước mặt bác sĩ.
Ôn Cố vốn định đi cùng, nhưng lúc ngoảnh mặt lại trông thấy... Hắc Bạch Vô Thường. Không phải Đại Quỷ giở trò ngụy trang, mà là Hắc Bạch Vô Thường thật. Hắc Bạch Vô Thường thấy cậu thì chào hỏi từ xa, sau đó đi về hướng phòng phẫu thuật.
"Cút đi!" Trọng Thế Hoàng đột nhiên đẩy bác sĩ và Cảnh Tụng Bình ra, xộc vào phòng phẫu thuật.
"Anh không được vào." Bác sĩ và y tá đang tính rời khỏi phòng phẫu thuật cùng nhau chặn người lại.
"Ông ơi!" Trọng Thế Hoàng gọi đến khàn giọng.
Trong lòng Ôn Cố run lên, tựa như chứng kiến cột trụ cuối cùng trong thế giới tinh thần của thanh niên rốt cuộc cũng sụp đổ sau nhiều lần liên tiếp bị đập phá.
Mất hết hi vọng nhập chính đạo, sân si oán hận đều vô ích.
Nhất định phải mất hết hi vọng mới có thể nhập chính đạo sao?
Tiếng gào của Trọng Thế Hoàng xuyên thẳng vào nội tâm Ôn Cố, như gió lớn mưa rào thổi quét tất cả vốn có thành trống rỗng, tưới ướt trống rỗng thành sông ngòi.
Hắc Bạch Vô Thường đang định gọi hồn thì trông thấy tiên nhân tình cờ gặp bên ngoài xuất hiện cạnh mục tiêu, kiếm khí lạnh thấu xương khiến bọn chúng phải thối lui!
Trọng Đôn Thiện đang hấp hối được đưa vào phòng săn sóc đặc biệt, Trọng Thế Hoàng không rời khỏi ông nửa bước. Chu Phục Hổ định theo vào để phòng ngừa Đại Quỷ quay lại, nhưng bị đuổi ra ngoài.
Trọng Thế Hoàng cất lời lạnh lẽo: "Tôi còn ước cho gã đến." Chỉ cần gã dám đến, mình có gì không dám giết.
Cảnh Tụng Bình dặn Chu Phục Hổ canh chừng, có động tĩnh phải liên lạc ngay, còn hắn ra ngoài mời bác sĩ nổi tiếng, chỉ cần Trọng Đôn Thiện còn một hơi thở thì không lý gì lại từ bỏ hi vọng. Trọng Thế Hoàng cho phép hắn toàn quyền sai khiến thư ký và trợ lý, vận dụng tất cả quan hệ có thể vận dụng, chỉ cầu một kết quả – cứu về.
Thực ra hắn vẫn còn một quan hệ nữa chưa dùng đến, không phải không cần, mà là không biết dùng như thế nào.
Thế nên, lúc Ôn Cố dùng hình tượng ông già râu bạc xuất hiện tại phòng bệnh, dáng vẻ hắn khi ấy chỉ có thể dùng mừng rỡ như điên để hình dung.
"Ông đến rồi?!" Trọng Thế Hoàng đứng lên, khẩn thiết nhìn cậu.
Ôn Cố né tránh ánh mắt hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi suy xét thế nào rồi?"
"Ta có một điều kiện." Trọng Thế Hoàng tiến lên một bước, "Cứu, cứu ông nội ta. Ông nói người chết không thể sống lại, nhưng ông nội chưa chết, ông vẫn còn thở. Ông là thần tiên, chắc có thể cứu ông ta đúng không? Ta cầu xin ông, cầu xin ông."
Ôn Cố cúi đầu nhìn Trọng Đôn Thiện.
Lúc tỉnh táo, lão nhân này luôn luôn khí thế mười phần khiến người ta xem nhẹ thân thể già yếu của ông. Mà lúc này, ông nằm nơi đây, hai mắt nhắm nghiền, gầy rộc suy yếu, trông không khác gì những người bị tháng năm mài mòn khác.
"Ta cứu ông ấy, ngươi bằng lòng tu tiên chứ?" Cậu hỏi nhỏ.
Trọng Thế Hoàng trông vô cùng tiều tụy: "Ông nội là người duy nhất trên đời khiến ta bận lòng, ông nội đi rồi, ta có đi đâu cũng vậy thôi. Tu tiên càng tốt, bất lão bất tử, cũng coi như... hoàn thành tâm nguyện của Thụ Thanh."
Hắc Bạch Vô Thường đi theo từ nãy giờ nghe thế kêu lên: "Xin thượng tiên cân nhắc! Việc này tuyệt đối không thể! Sinh tử của phàm nhân đã được định trước, cho dù là thượng tiên, cũng không nên ngang ngược can thiệp!"
Ôn Cố lấy một viên linh đan trong túi Càn Khôn đút cho Trọng Đôn Thiện: "Còn đây là Vạn Linh đan, sau khi ăn vào, vết thương sẽ tự lành. Trong vòng hai canh giờ, không được để bất kỳ ai đụng vào ông ta."
"Hành động lần này của thượng tiên là mười phần sai, chúng ta đành phải về báo cáo chi tiết, thỉnh thượng tiên tự giải quyết cho tốt." Hắc Bạch Vô Thường dắt tay nhau rời đi.
"Cám ơn!" Trọng Thế Hoàng thấy Trọng Đôn Thiện uống thuốc xong, sắc mặt hồng hào rõ rệt, vui sướng vô cùng, cuối cùng cũng có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác, nhất là khi cả hai lần gặp mặt hắn đều bất kính với ông lão, "Trước kia là ta sai, rất xin lỗi."
Ôn Cố: "Ngươi xin lỗi vì thái độ đối với ta hay lời nói đối với ta."
Trọng Thế Hoàng ngẩn ra, "Cả hai."
Ôn Cố: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
Trọng Thế Hoàng ngẫm nghĩ: "Lập trường của ông và ta bất đồng. Ông là thần tiên, ta là người phàm. Ông nghĩ đến tiêu dao thiên địa, ta nghĩ về tình cảm thế tục."
Ôn Cố: "Chỉ mong sau khi ông nội ngươi trăm tuổi, ngươi có thể tuân thủ lời hứa, thoát khỏi phàm thế."
Trọng Thế Hoàng nói: "Ông yên tâm, ông nội đi rồi, có phàm thế nhưng không còn tình cảm thế tục nữa."
Ôn Cố gật đầu, quay lưng muốn đi, lại nghe Trọng Thế Hoàng lưỡng lự kêu lên: "Ôn Cố đại tiên."
Tim tự dưng run lên, đây là lần đầu tiên Trọng Thế Hoàng gọi tên cậu, bước chân Ôn Cố hơi dừng lại, thoáng nghiêng đầu, giữ Trọng Thế Hoàng trong phạm vi dư quang khóe mắt: "Chuyện gì?"
Trọng Thế Hoàng ngập ngừng: "Có cách nào gọi hồn phách hoàn dương không?"
"Thì ra ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định." Ôn Cố cố ý nói.
"Hoặc có thể an toàn lưu lại dương gian?"
Ôn Cố: "Vạn vật đều có nơi quay về, tiên bước lên trời, hồn quy địa phủ, dương gian chỉ dung nạp phàm nhân."
Chờ mong trong mắt Trọng Thế Hoàng dần ảm đạm, "Vậy sao."
Ôn Cố tàng hình ra khỏi phòng bệnh, lạc vào vườn hoa trước khu nội trú, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một ông cụ râu tóc bạc trắng đứng phía trước.
"Đại tiên." Toàn thân cậu cứng đờ, kiên trì bước lên nghênh đón.
Bạch Tu Đại Tiên nhìn cậu, rồi lại ngẩng đầu nhìn phòng bệnh.
Ôn Cố thấy chết không sờn: "Ta lấy tư dục bản thân kéo dài dương thọ cho Trọng Đôn Thiện, rối loạn sinh tử tại địa phủ, thẹn với đề bạt của đại tiên, nguyện nhận trừng phạt, tuyệt đối không hai lời!"
Bạch Tu Đại Tiên cười cười: "Vậy à? Ngươi nhớ rõ mình từng nói cái gì không?"
Nếu người tu đạo vì dục vọng bản thân bóp méo thiên mệnh, vậy có khác gì người cầm quyền vì ham muốn cá nhân mà coi rẻ luật pháp, đẩy vạn dân vào cảnh nước sôi lửa bỏng?
Xưa nói hùng hồn là thế, nay làm y như vậy thì lại đuối lý.
Ôn Cố xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ rần, "ta" cả nửa ngày vẫn không thốt ra được vế sau.
Bạch Tu Đại Tiên lắc đầu: "Ngươi vừa gia nhập thương thiên nha, nên biết nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Hôm nay ngươi gieo gió, ngày sau ắt gặt bão, không khác gì người thường."
Nghe vậy, Ôn Cố chẳng những không lo lắng, mà còn thở phào nhẹ nhõm: "Thế là tốt rồi."
Bạch Tu Đại Tiên cười nói: "Ngươi làm chuyện xấu, thế có thấy áy náy chút nào không?"
Ôn Cố: "Nhân tư phế công*, tự thấy thẹn với lòng."
*vì việc tư mà khiến việc công bị ảnh hưởng
"Có hối hận không?"
Ôn Cố ngẩn người, lát sau mới thấp giọng nói: "Không hối hận."
"Dũng cảm nhận sai, chết không hối cải."
Ôn Cố không biết giải thích thế nào. Cậu chỉ không muốn trông thấy Trọng Thế Hoàng như thế, tựa như thế giới của hắn chỉ còn lại hai màu trắng đen, màu đen vô vọng, màu trắng tang tóc.
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Vậy đoái công chuộc tội đi."
"Có nhiệm vụ mới sao?" Ôn Cố chần chừ, hơi biến sắc khi nghe thấy nhiệm vụ.
Bạch Tu Đại Tiên mỉm cười: "Đừng khẩn trương, việc này rất đơn giản, ngươi đi một chuyến nghênh đón Lữ Hằng."
Ôn Cố ngạc nhiên: Lữ Hằng?
Trước khi đi, Ôn Cố viết lại cuộc giao dịch giữa Ngụy Thiên Thành và Lương Bính Trì vào thư gửi cho Cảnh Tụng Bình. Cậu biết Cảnh Tụng Bình chưa cho Trọng Thế Hoàng biết cậu không phải đồng bọn của Lương Bính Trì mà là người bị hại, trong lòng cũng tán thành với hắn. Nhìn thái độ Trọng Thế Hoàng đối với mình, có phải kẻ bắt cóc hay không không còn quan trọng nữa. Cảnh Tụng Bình nhận được thư, tự nhiên biết làm thế nào.
Nhận được thư xong, Cảnh Tụng Bình lập tức tìm cảnh sát nghiệm chứng thật giả. Đáng tiếc, qua lời thẩm vấn của cảnh sát, Lương Bính Trì biết được Trọng Đôn Thiện bị hại, cho rằng mình không sống được bao lâu nữa, trở về liền đập đầu vào tường, không để lại di ngôn.
Cảnh Tụng Bình cân nhắc nhiều lần, vẫn quyết định nói cho Trọng Thế Hoàng, chỉ bảo là thư nặc danh.
Trọng Thế Hoàng cầm thư, sau một lúc mới nói: "Là Triệu Thụ Thanh gửi đến à?"
Cảnh Tụng Bình không ngờ hắn vừa đoán đã trúng, hơi sửng sốt, nhưng cũng không đáp lại. Ôn Cố vì muốn hắn tin tưởng, dùng danh nghĩa "Triệu Thụ Thanh khi còn sống".
Trọng Thế Hoàng đọc thư đến hai lần, rồi gấp lại nhét vào phong bì, bỏ vào túi vải, nghĩ sao lại lấy ra, cho vào túi trong áo vest, sau đó nói: "Tuy ông nội đã tỉnh nhưng sức khỏe vẫn rất yếu, không chịu nổi sức ép nữa, bảo Phục Hổ điều hai người tới bảo vệ ông. Chiều nay tôi đến công ty một chuyến."
"Ngụy Thiên Thành..."
Trọng Thế Hoàng lạnh nhạt nói: "Ông ta cuối cùng cũng chịu về nước nhặt xác cho anh họ."
Cảnh Tụng Bình thầm rùng mình. Hắn bỗng thấy thương hại Ngụy Thiên Thành. Dựa vào hiểu biết của hắn với Trọng Thế Hoàng, Trọng Thế Hoàng trông có vẻ đã hồi phục này tuyệt đối không phải Trọng Thế Hoàng chân chính, người trước mắt bình tĩnh chỉ để tích trữ vì một ngày kia bùng nổ mà thôi.
Ôn Cố không rõ tại sao mình lại nhất thời xúc động ôm lấy hắn, ôm xong mới nhận ra động tác này như một chén trà xanh giải khát, lòng dạ nôn nóng bình tĩnh lại trong chớp mắt, dễ chịu nói không nên lời.
"Cậu đừng đi." Trọng Thế Hoàng khẽ nắm chặt tay cậu.
Ôn Cố không nói chuyện.
"Tôi tìm đạo sĩ giúp cậu."
"Có lẽ tìm được một cơ thể thích hợp là có thể hoàn dương."
"Dù không thể hoàn dương cũng không sao, tôi sẽ xây một căn phòng không có cửa sổ, bịt thật kín không để ánh nắng lọt vào."
"Thụ Thanh, cậu nói gì đi."
"... Cậu nãy giờ không nói gì, tôi thấy hơi sợ."
Ôn Cố nâng tay gõ nhẹ lên đầu hắn.
Trọng Thế Hoàng lập tức cảm nhận được một cơn choáng váng không thể kháng cự ập tới, không quan tâm đến sự chống cự của hắn mà đè ép, mí mắt nặng như Thái Sơn, muốn quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng thân thể không chịu phối hợp. Trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nghe được người nọ vòng đến phía trước, dịu dàng nói: "Bánh kem ngon lắm, cám ơn."
Lúc Trọng Thế Hoàng tỉnh lại, bốn bề sáng trưng.
Chu Phục Hổ vỗ vai hắn, nhìn hắn lo lắng.
Trọng Thế Hoàng đột ngột nắm tay anh ta, giận dữ hét lên: "Ai cho phép anh bật đèn?"
Chu Phục Hổ bị quát mà không hiểu ra sao, oan ức giải thích: "Nếu anh muốn ngủ thì không bằng vào phòng đi. Ngủ ở đây dễ bị cảm lắm."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Lúc anh vào có thấy gì không?"
Chu Phục Hổ nghi hoặc: "Thấy gì? Chỉ thấy anh đang ngủ gục trên bàn thôi."
Trọng Thế Hoàng thất vọng, đáp một tiếng "Vậy sao" rồi ngồi im ở đó, không phân biệt được xúc cảm trên cổ là chân thật hay cảnh trong mộng.
"Ăn bánh kem thì làm sao no được? Để tôi bảo Tiểu Phi xuống mua ít đồ ăn."
Chu Phục Hổ dứt lời, vẻ mặt Trọng Thế Hoàng liền thay đổi, vừa đau thương vừa vui sướng, vui buồn lẫn lộn, nhìn chằm chằm bánh kem tám tấc bị ăn mất một góc nhỏ, miệng lẩm bẩm: "Đứa ngốc này, vẫn thích ăn bánh nướng hơn chứ gì."
Chu Phục Hổ gọi: "Trọng tiểu tiên sinh?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Tôi muốn ăn bánh nướng."
Chu Phục Hổ: "..." Tuy là thiếu gia nhà giàu, nhưng, dễ nuôi thật.
"Mời một đạo sĩ pháp lực cao cường đến, cả cao tăng đắc đạo nữa."
Chu Phục Hổ gật đầu vâng dạ. Xảy ra nhiều chuyện như thế, mời đạo sĩ và cao tăng tới đây làm mấy lễ cúng bái giải xui cũng tốt.
"Thôi được rồi, để tôi tự mời." Trọng Thế Hoàng cảm thấy nên trịnh trọng một chút.
Chu Phục Hổ đáp: "Đồng đảng của Lương Bính Trì còn đang lẩn trốn, tốt nhất anh không nên tùy tiện ra ngoài."
Nhắc tới Lương Bính Trì, nét mặt Trọng Thế Hoàng tức khắc thay đổi, thù mới cộng thêm hận cũ, hắn rất muốn tra tấn ông ta đến chết, "Cảnh Tụng Bình đâu?"
Cảnh Tụng Bình đang hoảng sợ.
Nguyên nhân tử vong của Lưu Hán Tư không có gì đáng ngờ, kết quả khám nghiệm tử thi trùng khớp với lời khai của đám A Sâm, có thể mau chóng lĩnh thi thể về. Cảnh Tụng Bình dặn dò cấp dưới trước tiên tìm một quan tài nhập liệm, cụ thể sau đó thì chờ hắn báo lại với Trọng Đôn Thiện, còn phải chờ ý kiến của Ngụy Thiên Thành.
Đến khi hắn giải quyết xong mọi chuyện và đến đại trạch, vừa tiến vào phòng khách đã chứng kiến một tình huống rối loạn, di động trong túi áo réo như bùa đòi mạng, vệ sĩ thì nhìn hắn như cọng rơm cứu mạng. Hắn đang muốn hỏi chuyện gì thì trông thấy Trọng Đôn Thiện bị hai vệ sĩ dùng ra giường bọc lại nâng ra ngoài, nửa mái đầu hoa râm dính đầy máu, đỏ trắng đan xen nom rất đáng sợ.
Hắn cũng hồn phi phách tán, vừa cùng đi ra ngoài vừa gọi cho Chu Phục Hổ, thuật lại sơ lược tình huống rồi bảo anh ta đưa Trọng Thế Hoàng đến bệnh viện. Trọng Đôn Thiện là người thân duy nhất của Trọng Thế Hoàng, nếu chẳng may ông có việc gì, Trọng Thế Hoàng sẽ thế nào đây, tập đoàn Lăng Thiên sẽ thế nào đây?
Chỉ mới tưởng tượng mà hắn đã rét run cả người.
Chu Phục Hổ phóng xe như bay đưa Trọng Thế Hoàng đến bệnh viện. Xe chưa dừng hẳn, Trọng Thế Hoàng đã lao ra. Ôn Cố đang đi theo hắn, thấy thế lập tức đỡ lấy giúp hắn đứng vững.
Trọng Thế Hoàng không phát hiện điều lạ, chạy vội vào bệnh viện.
Vệ sĩ được sai đứng chờ thấy hắn chạy tới, vội vàng dẫn hắn đến phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật đang sáng đèn.
Cảnh Tụng Bình đen mặt chờ ở cửa, Trọng Thế Hoàng thấy hắn, không nói hai lời tung ra một đấm.
"Tôi bảo cậu bảo vệ ông nội tôi thật kỹ cơ mà!" Trọng Thế Hoàng gào đến khàn giọng.
Cảnh Tụng Bình há miệng, muốn giải thích nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, giải thích hay lý lẽ gì cũng không thay đổi được mỏi mệt trong hiện thực.
Trọng Thế Hoàng kéo cổ áo hắn, chậm rãi ngã ngồi xuống đất, hai mắt đỏ bừng, oán hận nhìn hắn, miệng vẫn không ngừng lải nhải: "Tôi đã bảo cậu bảo vệ ông nội tôi..."
Trọng Đôn Thiện là trụ cột tinh thần duy nhất của hắn, nếu ông cũng ngã xuống, Trọng Thế Hoàng sẽ thực sự suy sụp.
Điều này, Cảnh Tụng Bình hiểu, Chu Phục Hổ hiểu, Ôn Cố cũng hiểu.
Chu Phục Hổ hỏi khẽ: "Tại sao lại thế?"
Cảnh Tụng Bình đáp: "Là cái gã tên Đại Quỷ bên cạnh Lương Bính Trì. Anh bảo gã biến mất đột ngột mà đúng không? Gã bất ngờ xuất hiện trong phòng ông Trọng, dùng bàn cờ vây đánh lén trong lúc ông đang đọc sách. Gã xuất hiện nhanh một cách quái lạ, hai người canh trong phòng không kịp phản ứng. Đều tại tôi! Tại tôi hết! Đáng lẽ tôi nên sớm thông báo với họ!" Hắn đấm một phát vào tường, để lại một vệt máu.
Chu Phục Hổ biết hắn xem Trọng Đôn Thiện như ông nội thứ hai của mình, để xảy ra cớ sự này không khỏi tự trách, cất lời an ủi: "Muốn trách thì trách Lương Bính Trì, đã bị tóm mà còn dám gây nên chuyện điên cuồng như vậy!"
Cảnh Tụng Bình cắn răng: "Anh cứ yên tâm, Lương Bính Trì và hai thằng chó săn kia, tôi nhất quyết không tha cho tên nào cả!"
Từng phút giây chờ đợi đều là giày vò đối với mỗi người.
Trọng Thế Hoàng khóc đến đỏ bừng hai mắt, ngồi bệt xuống đất, kiệt sức dựa vào tường, thất thần nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật, cả người không có chút sức sống nào. Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ mỗi người dựa vào một bên tường, thỉnh thoảng liếc nhau, phút chốc lại nhìn về phòng phẫu thuật.
Họ không cảm nhận được ý nghĩa của thời gian, chỉ biết mỗi giây đều rất dài, rất dài.
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, cửa mở ra, bác sĩ đi ra từ bên trong.
Trọng Thế Hoàng giật mình, chống tường đứng lên, vọt tới trước mặt bác sĩ.
Ôn Cố vốn định đi cùng, nhưng lúc ngoảnh mặt lại trông thấy... Hắc Bạch Vô Thường. Không phải Đại Quỷ giở trò ngụy trang, mà là Hắc Bạch Vô Thường thật. Hắc Bạch Vô Thường thấy cậu thì chào hỏi từ xa, sau đó đi về hướng phòng phẫu thuật.
"Cút đi!" Trọng Thế Hoàng đột nhiên đẩy bác sĩ và Cảnh Tụng Bình ra, xộc vào phòng phẫu thuật.
"Anh không được vào." Bác sĩ và y tá đang tính rời khỏi phòng phẫu thuật cùng nhau chặn người lại.
"Ông ơi!" Trọng Thế Hoàng gọi đến khàn giọng.
Trong lòng Ôn Cố run lên, tựa như chứng kiến cột trụ cuối cùng trong thế giới tinh thần của thanh niên rốt cuộc cũng sụp đổ sau nhiều lần liên tiếp bị đập phá.
Mất hết hi vọng nhập chính đạo, sân si oán hận đều vô ích.
Nhất định phải mất hết hi vọng mới có thể nhập chính đạo sao?
Tiếng gào của Trọng Thế Hoàng xuyên thẳng vào nội tâm Ôn Cố, như gió lớn mưa rào thổi quét tất cả vốn có thành trống rỗng, tưới ướt trống rỗng thành sông ngòi.
Hắc Bạch Vô Thường đang định gọi hồn thì trông thấy tiên nhân tình cờ gặp bên ngoài xuất hiện cạnh mục tiêu, kiếm khí lạnh thấu xương khiến bọn chúng phải thối lui!
Trọng Đôn Thiện đang hấp hối được đưa vào phòng săn sóc đặc biệt, Trọng Thế Hoàng không rời khỏi ông nửa bước. Chu Phục Hổ định theo vào để phòng ngừa Đại Quỷ quay lại, nhưng bị đuổi ra ngoài.
Trọng Thế Hoàng cất lời lạnh lẽo: "Tôi còn ước cho gã đến." Chỉ cần gã dám đến, mình có gì không dám giết.
Cảnh Tụng Bình dặn Chu Phục Hổ canh chừng, có động tĩnh phải liên lạc ngay, còn hắn ra ngoài mời bác sĩ nổi tiếng, chỉ cần Trọng Đôn Thiện còn một hơi thở thì không lý gì lại từ bỏ hi vọng. Trọng Thế Hoàng cho phép hắn toàn quyền sai khiến thư ký và trợ lý, vận dụng tất cả quan hệ có thể vận dụng, chỉ cầu một kết quả – cứu về.
Thực ra hắn vẫn còn một quan hệ nữa chưa dùng đến, không phải không cần, mà là không biết dùng như thế nào.
Thế nên, lúc Ôn Cố dùng hình tượng ông già râu bạc xuất hiện tại phòng bệnh, dáng vẻ hắn khi ấy chỉ có thể dùng mừng rỡ như điên để hình dung.
"Ông đến rồi?!" Trọng Thế Hoàng đứng lên, khẩn thiết nhìn cậu.
Ôn Cố né tránh ánh mắt hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi suy xét thế nào rồi?"
"Ta có một điều kiện." Trọng Thế Hoàng tiến lên một bước, "Cứu, cứu ông nội ta. Ông nói người chết không thể sống lại, nhưng ông nội chưa chết, ông vẫn còn thở. Ông là thần tiên, chắc có thể cứu ông ta đúng không? Ta cầu xin ông, cầu xin ông."
Ôn Cố cúi đầu nhìn Trọng Đôn Thiện.
Lúc tỉnh táo, lão nhân này luôn luôn khí thế mười phần khiến người ta xem nhẹ thân thể già yếu của ông. Mà lúc này, ông nằm nơi đây, hai mắt nhắm nghiền, gầy rộc suy yếu, trông không khác gì những người bị tháng năm mài mòn khác.
"Ta cứu ông ấy, ngươi bằng lòng tu tiên chứ?" Cậu hỏi nhỏ.
Trọng Thế Hoàng trông vô cùng tiều tụy: "Ông nội là người duy nhất trên đời khiến ta bận lòng, ông nội đi rồi, ta có đi đâu cũng vậy thôi. Tu tiên càng tốt, bất lão bất tử, cũng coi như... hoàn thành tâm nguyện của Thụ Thanh."
Hắc Bạch Vô Thường đi theo từ nãy giờ nghe thế kêu lên: "Xin thượng tiên cân nhắc! Việc này tuyệt đối không thể! Sinh tử của phàm nhân đã được định trước, cho dù là thượng tiên, cũng không nên ngang ngược can thiệp!"
Ôn Cố lấy một viên linh đan trong túi Càn Khôn đút cho Trọng Đôn Thiện: "Còn đây là Vạn Linh đan, sau khi ăn vào, vết thương sẽ tự lành. Trong vòng hai canh giờ, không được để bất kỳ ai đụng vào ông ta."
"Hành động lần này của thượng tiên là mười phần sai, chúng ta đành phải về báo cáo chi tiết, thỉnh thượng tiên tự giải quyết cho tốt." Hắc Bạch Vô Thường dắt tay nhau rời đi.
"Cám ơn!" Trọng Thế Hoàng thấy Trọng Đôn Thiện uống thuốc xong, sắc mặt hồng hào rõ rệt, vui sướng vô cùng, cuối cùng cũng có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác, nhất là khi cả hai lần gặp mặt hắn đều bất kính với ông lão, "Trước kia là ta sai, rất xin lỗi."
Ôn Cố: "Ngươi xin lỗi vì thái độ đối với ta hay lời nói đối với ta."
Trọng Thế Hoàng ngẩn ra, "Cả hai."
Ôn Cố: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
Trọng Thế Hoàng ngẫm nghĩ: "Lập trường của ông và ta bất đồng. Ông là thần tiên, ta là người phàm. Ông nghĩ đến tiêu dao thiên địa, ta nghĩ về tình cảm thế tục."
Ôn Cố: "Chỉ mong sau khi ông nội ngươi trăm tuổi, ngươi có thể tuân thủ lời hứa, thoát khỏi phàm thế."
Trọng Thế Hoàng nói: "Ông yên tâm, ông nội đi rồi, có phàm thế nhưng không còn tình cảm thế tục nữa."
Ôn Cố gật đầu, quay lưng muốn đi, lại nghe Trọng Thế Hoàng lưỡng lự kêu lên: "Ôn Cố đại tiên."
Tim tự dưng run lên, đây là lần đầu tiên Trọng Thế Hoàng gọi tên cậu, bước chân Ôn Cố hơi dừng lại, thoáng nghiêng đầu, giữ Trọng Thế Hoàng trong phạm vi dư quang khóe mắt: "Chuyện gì?"
Trọng Thế Hoàng ngập ngừng: "Có cách nào gọi hồn phách hoàn dương không?"
"Thì ra ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định." Ôn Cố cố ý nói.
"Hoặc có thể an toàn lưu lại dương gian?"
Ôn Cố: "Vạn vật đều có nơi quay về, tiên bước lên trời, hồn quy địa phủ, dương gian chỉ dung nạp phàm nhân."
Chờ mong trong mắt Trọng Thế Hoàng dần ảm đạm, "Vậy sao."
Ôn Cố tàng hình ra khỏi phòng bệnh, lạc vào vườn hoa trước khu nội trú, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một ông cụ râu tóc bạc trắng đứng phía trước.
"Đại tiên." Toàn thân cậu cứng đờ, kiên trì bước lên nghênh đón.
Bạch Tu Đại Tiên nhìn cậu, rồi lại ngẩng đầu nhìn phòng bệnh.
Ôn Cố thấy chết không sờn: "Ta lấy tư dục bản thân kéo dài dương thọ cho Trọng Đôn Thiện, rối loạn sinh tử tại địa phủ, thẹn với đề bạt của đại tiên, nguyện nhận trừng phạt, tuyệt đối không hai lời!"
Bạch Tu Đại Tiên cười cười: "Vậy à? Ngươi nhớ rõ mình từng nói cái gì không?"
Nếu người tu đạo vì dục vọng bản thân bóp méo thiên mệnh, vậy có khác gì người cầm quyền vì ham muốn cá nhân mà coi rẻ luật pháp, đẩy vạn dân vào cảnh nước sôi lửa bỏng?
Xưa nói hùng hồn là thế, nay làm y như vậy thì lại đuối lý.
Ôn Cố xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ rần, "ta" cả nửa ngày vẫn không thốt ra được vế sau.
Bạch Tu Đại Tiên lắc đầu: "Ngươi vừa gia nhập thương thiên nha, nên biết nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Hôm nay ngươi gieo gió, ngày sau ắt gặt bão, không khác gì người thường."
Nghe vậy, Ôn Cố chẳng những không lo lắng, mà còn thở phào nhẹ nhõm: "Thế là tốt rồi."
Bạch Tu Đại Tiên cười nói: "Ngươi làm chuyện xấu, thế có thấy áy náy chút nào không?"
Ôn Cố: "Nhân tư phế công*, tự thấy thẹn với lòng."
*vì việc tư mà khiến việc công bị ảnh hưởng
"Có hối hận không?"
Ôn Cố ngẩn người, lát sau mới thấp giọng nói: "Không hối hận."
"Dũng cảm nhận sai, chết không hối cải."
Ôn Cố không biết giải thích thế nào. Cậu chỉ không muốn trông thấy Trọng Thế Hoàng như thế, tựa như thế giới của hắn chỉ còn lại hai màu trắng đen, màu đen vô vọng, màu trắng tang tóc.
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Vậy đoái công chuộc tội đi."
"Có nhiệm vụ mới sao?" Ôn Cố chần chừ, hơi biến sắc khi nghe thấy nhiệm vụ.
Bạch Tu Đại Tiên mỉm cười: "Đừng khẩn trương, việc này rất đơn giản, ngươi đi một chuyến nghênh đón Lữ Hằng."
Ôn Cố ngạc nhiên: Lữ Hằng?
Trước khi đi, Ôn Cố viết lại cuộc giao dịch giữa Ngụy Thiên Thành và Lương Bính Trì vào thư gửi cho Cảnh Tụng Bình. Cậu biết Cảnh Tụng Bình chưa cho Trọng Thế Hoàng biết cậu không phải đồng bọn của Lương Bính Trì mà là người bị hại, trong lòng cũng tán thành với hắn. Nhìn thái độ Trọng Thế Hoàng đối với mình, có phải kẻ bắt cóc hay không không còn quan trọng nữa. Cảnh Tụng Bình nhận được thư, tự nhiên biết làm thế nào.
Nhận được thư xong, Cảnh Tụng Bình lập tức tìm cảnh sát nghiệm chứng thật giả. Đáng tiếc, qua lời thẩm vấn của cảnh sát, Lương Bính Trì biết được Trọng Đôn Thiện bị hại, cho rằng mình không sống được bao lâu nữa, trở về liền đập đầu vào tường, không để lại di ngôn.
Cảnh Tụng Bình cân nhắc nhiều lần, vẫn quyết định nói cho Trọng Thế Hoàng, chỉ bảo là thư nặc danh.
Trọng Thế Hoàng cầm thư, sau một lúc mới nói: "Là Triệu Thụ Thanh gửi đến à?"
Cảnh Tụng Bình không ngờ hắn vừa đoán đã trúng, hơi sửng sốt, nhưng cũng không đáp lại. Ôn Cố vì muốn hắn tin tưởng, dùng danh nghĩa "Triệu Thụ Thanh khi còn sống".
Trọng Thế Hoàng đọc thư đến hai lần, rồi gấp lại nhét vào phong bì, bỏ vào túi vải, nghĩ sao lại lấy ra, cho vào túi trong áo vest, sau đó nói: "Tuy ông nội đã tỉnh nhưng sức khỏe vẫn rất yếu, không chịu nổi sức ép nữa, bảo Phục Hổ điều hai người tới bảo vệ ông. Chiều nay tôi đến công ty một chuyến."
"Ngụy Thiên Thành..."
Trọng Thế Hoàng lạnh nhạt nói: "Ông ta cuối cùng cũng chịu về nước nhặt xác cho anh họ."
Cảnh Tụng Bình thầm rùng mình. Hắn bỗng thấy thương hại Ngụy Thiên Thành. Dựa vào hiểu biết của hắn với Trọng Thế Hoàng, Trọng Thế Hoàng trông có vẻ đã hồi phục này tuyệt đối không phải Trọng Thế Hoàng chân chính, người trước mắt bình tĩnh chỉ để tích trữ vì một ngày kia bùng nổ mà thôi.
Tác giả :
Tô Du Bính