Tê Phượng Hàng Long
Chương 5
Gõ đũa vào thành bát trống không, Lăng Tiêu không nơi nương tựa chờ cái tên có khách không tiếp kia ── ngày hôm qua hắn bị Sầm Liệt Phong bỏ nửa đường, nửa đêm mới tìm được đường đến bên trong đô thành Đông Hải.Người đem hắn bỏ lại quỷ ảnh cũng không thấy, thậm chí hôm nay còn làm một bàn đầy món ngon rồi bắt hắn ngồi chờ.
Lòng người không thuận, lòng người không thuân a …… Cái này gọi là không muốn kết bạn à!
Khi Lăng Tiêu chuẩn bị đem cái gọi là lễ tiết ném sang một bên, một bóng ma che khuất ánh sáng xuất hiện, Sầm Liệt Phong đã đi vào.
“Cuối cùng cũng nhìn thấy đại nhân – Đông Hải vương,ta thật sự biết đạo đãi khách của ngươi rồi." vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi tươi cười, biểu tình cùng lời nói của Lăng Tiêu tuyệt đối không xứng đôi.
“Làm sao…… Đạo đãi khách cần phải chọn người mà áp dụng." Gợi khóe môi thoải mái phản kích trở về, Sầm Liệt Phong kéo ghế ra ngồi xuống.“ lễ vật ngươi mang đến cũng không tệ lắm, trở về hẳn là nên đề nghị Thừa tướng cha ngươi làm nhiều vào."
Lăng Tiêu nghe xong những lời này thiếu chút nữa đem cơm mới ăn phun ra.
“Ngươi, ngươi đem vật kia dùng rồi?" Hắn hỏi, vẻ mặt chán ghét.“ độc tính Trăm trùng" phát tác hắn mới thấy một lần, lúc ấy còn hại hắn thiếu chút nữa gặp ác mộng. Lần này cần nếu như Thừa tướng đại nhân của nam minh giao phó hắn nhất định phải đưa đến, hắn thầm nghĩ đem dược này ném tới địa phương không có người tìm được.
“Biết ngươi vì cái gì tài hoa xuất chúng, nhưng vẫn không với tới thượng vị không?" Sầm Liệt Phong đột nhiên hỏi một câu.“Bởi vì lòng ngươi mềm yếu. Có đôi khi cần dùng thủ đoạn thì nhất định phải dùng là."
“Nếu nói như vậy,ta vẫn muốn làm một người chơi bời lêu lổng đi." Lăng Tiêu tức giận đáp lại.
“Không có chí lớn."
Nghe thấy những lời này, lấy tính tình lỗ mãng của Lăng Tiêu ngày thường hắn đã nhảy dựng hôm nay lại không có kích động.
“Đó là bởi vì ta không có nhiều thời gian lắm, cho nên không muốn như ngươi chuyện gì cũng phải nghĩ." Hắn nói xong tầm mắt phiêu xa.“ quyền cao chức trọng rồi làm gì? Ai mà không đi vào thế giới này rồi lại ra đi, chung quy cuối cùng phải rời khỏi? Cái gì cũng không mang đi được. Còn nữa cho dù năm dữ một triều đại, nhưng là ai có thể nắm giữu lâu dài? Giang sơn đổi chủ, thời đại biến hóa, đó là quy luật thiên địa, một khi đã như vậy, vì cái gì không thể dùng hết thời gian mình có làm cho mình sống đến vui vẻ?"
Sầm Liệt Phong yên lặng không nói.
Thật lâu sau hắn mới nở nụ cười.
“Đó là bởi vì ngươi không có nhìn rõ ánh mắt của người khác." Hắn đã thấy qua, bao nhiêu ánh mắt chờ mong cùng hy vọng đều gửi ở trên người mình ── liền tỷ như hắn hiện tại trở thành Đông Hải vương, thế nhân chỉ nhìn đến một mặt của hắn, ai biết hắn gánh vác bao nhiêu trách nhiệm?
“Ở vị trí nào thì nên làm tốt việc của mình người có tài có thể không có lý do gì không làm nghĩa vụ của mình."
biểu tình Lăng Tiêu trở nên cực kì ngoài ý muốn.
“A a, ta hơi giật mình khi nghe ngươi nói như vậy ── trước kia cái tên ‘Quỷ’ như ngươi hoàn toàn không cần biết tâm tình của người khác?"
Hắn nửa đùa nửâ thật, lại không nghĩ rằng Sầm Liệt Phong còn thật sự tự hỏi.
Nguyên lai hắn cũng như thế? Ai biết. đây là hắn sao? Nguyên lai hắn, cũng chỉ là ở dùng thái độ phóng đãng trốn tránh làm hết chức trách thôi. Mà người khiến hắn thay đổi…… Là Tư Đồ Vị Ương.
chuyện người khác nhờ cho dù là một chút việc nhỏ cũng sẽ hết sức làm tốt, mỗi sự kiện đều xử lý đến mức được khen. Cho dù chính mình thống khổ không thôi, cũng không cho người khác nhìn thất, đơn giản là hắn đang làm việc đó, có nhiều ánh mắt tín nhiệm nhìn hắn như vậy ── đây là nhận thức Sầm Liệt Phong Tư về Đồ Vị Ương.
Mà hắn ước chừng cũng có chút bất tri bất giác bị Tư Đồ Vị Ương ảnh hưởng.
Như vậy…… Cũng không phải không tốt. Hắn còn nghĩ rằng mình không thể lười biếng.
Lăng Tiêu nhìn thần thái bạn tốt chỉ cảm thấy bất khả tư nghị ── trước kia hắn còn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày có thể nhìn tháy biểu hiện “Tường hòa" trên mặt Sầm Liệt Phong.
Ngoài cửa có thanh âm bánh xe gỗ vang lên, biểu tình Lăng Tiêu có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy người tới, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Nụ cười khuynh thành, khí chất phong hoa tuyệt đại.
Ai nhìn thấy Tư Đồ Vị Ương cũng lộ ra biểu tình mê hoặc, nhưng Lăng Tiêu cũng bởi vì bề ngoài đối phương giật mình.
“Tư Đồ Vị Ương?" Kỳ ngộ a! Năm đó chỉ gặp có một lần, hôm nay cư nhiên gặp lại ở chỗ này.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước nhìn đến Tư Đồ Vị Ương cái loại rung động này, cũng rõ ràng nhớ rõ đối phương từng đã giúp mình nhiều. Mà mấy năm nay, thiếu niên khi đó trừ bỏ có vẻ thành thục ở ngoài, dung nhan như ngọc vẫn như trước, điềm đạm tươi cười như trước, liền ngay cả xe lăn làm bjan với hắn vẫn thế
Tư Đồ Vị Ương nhìn đến đối phương cũng ngoài ý muốn một chút.
“Đã lâu……" Tình huống hiện tại có tính là tha hương ngộ bạn cũ không? Tuy rằng hắn cùng Lăng Tiêu không quen, nhưng ít nhất bọn họ là có một đoạn trí nhớ liên quan đến nhau.
“Ta là nghe Liệt Phong có quân sư mới, lại không nghĩ rằng đó là ‘Tê phượng công tử’."
Luôn luôn Sầm Liệt Phong ở bên cạnh nhìn hai người hỗ động cuối cùng mở miệng.
“Tê phượng công tử cùng Tư Đồ Vị Ương có gì khác nhau? Bất quá là cái tên thôi."
Lăng Tiêu nghe được những lời này thầm nghĩ đem đối phương một cước đá ra ngoài cửa.
“Kính nhờ ngươi, bao nhiêu năm, nên để người trong Ảnh Ngọc có thưởng thức một chút được không? Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua kia ca dao truyền tụng trong dân gian ──‘Mọc lên tường long ở phương đông dẹp yên vũ bão, tây uyển phục hổ thần binh lợi, nam gặp Kỳ Lân tế Thương Sinh, bắc cư Huyền Vũ lực vô địch. Nếu hỏi ai nhân trí tối cao, Tê phượng Ảnh Ngọc thâm xuyên lý’. Ngươi đem người ta mời đến làm quân sư cư nhiên ngay cả lai lịch đối phương cũng không rõ ràng?"
Điểm này cũng không giống Sầm Liệt Phong mọi chuyện cẩn thận hắn biết trước kia.
Sầm Liệt Phong không có trả lời, hắn đang nhìn Tư Đồ Vị Ương, trong ánh mắt mang trứ một ít trách cứ, tựa hồ trách tội trứ hắn giấu diếm.
“Ta chỉ là cảm thấy không cần phải nói." Đối với hắn không tiếng động mà chỉ trích mình chỉ có thể cười khổ, thế gian nào có ai lại tự tuyên truyền cho mình?
“Đúng rồi đúng rồi, Vị Ương biết Mộ Ảnh đi đâu không?" Lăng Tiêu tâm tình tốt đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, nhảy qua ghế dựa trực tiếp ngồi vào bên người Tư Đồ Vị Ương .
Đối phương mỉm cười lắc đầu.
“Ngươi cũng biết Mộ Ảnh luôn luôn phiêu bạc không chừng ……"
Câu trả lời làm cho đầu lập Lăng Tiêu rũ xuống ── Tư Đồ Vị Ương cùng Kỳ Lân thánh thủ Hoa Mộ Ảnh là bạn vong niên, lần đầu gặp mặt là Tư Đồ Vị Ương đi cùng Hoa Mộ Ảnh, cho nên còn tưởng rằng lần này có thể từ nơi này biết được ngươi kia trốn nơi nào.
“Bất quá……" Tư Đồ Vị Ương thoáng suy nghĩ một chút, mới chậm rãi mở miệng.“Lần trước thư tín hắn cùng ta liên lạc là từ Bắc Minh đưa tới."
Lăng Tiêu nghe xong cũng không nghe lời nào nữa, chỉ lo an bài xem ngày mình đi đường nào đến Bắc Minh. Mà Tư Đồ Vị Ương nhìn sắc mặt Sầm Liệt Phong càng ngày càng khó coi, trong lòng có loại không dự cảm không ổn lắm.
Vừa rồi hai người trò chuyện với nhau ở trên bàn cơm thật vui, rõ ràng là hảo hữu, người mình coi trọng ngồi ở đây mà lại đi nói chuyện với người khác bỏ mặc mình ── Sầm Liệt Phong thực không thích loại cảm giác ngăn cách bên ngoài này. Nhất là Tư Đồ Vị Ương sau cuộc trò chuyện này mới lộ ra một số chuyện mình không biết, tâm tình của hắn lại càng không tốt.
một mình Sầm Liệt Phong uống rượu ở trong hoa viên, phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân nhẹ đi tới.
Hắn đợi đối phương đi đến gần đặt tay lên vai hắn rồi mới túm lấy vặn ngược ra.
“Đau quá!"
tiếng Nữ tử thét chói tai làm cho Sầm Liệt Phong thấy người đến là Hoa Hạn Xuân bỗng nhiên nghiêm túc “Ngươi muốn làm cái gì?"
“Không, không có a…… Ta chỉ là đến thăm Vương gia, muốn cùng ngài nói đùa một chút…… Đau quá……" bên trong hốc mắt có nước mắt, phản ứng của Hoa Hạ Xuân cũng không hoàn toàn giả dối.
Sầm Liệt Phong nhìn ra đối phương không nói dối, cuối cùng buông tay.
“Lần sau còn đi phía sau ta, ta sẽ giết ngươi." Người trải qu chinh chiến như Sầm Liệt Phong có thói quen giống nhau, tâm đề phòng rất nặng, mà tính cảnh giác của Sầm Liệt Phong cao hơn người khác ── người tập kích phía sau hắn nếu không quen đã chết lâu rồi
Vừa rồi nếu trên người Hoa Hạ Xuân có sát khí, phỏng chừng hiện tại cũng là một khối thi thể nằm trên mặt đất.
Sầm Liệt Phong đem lời nói bỏ lại sau này đầu tiếp tục uống rượu, giống như Hoa Hạ Xuânchưa bao giờ tồn tại.
nữ tử bò lên, lau nước mắt còn lại, sợi tóc tán loạn, nàng chật vật đứng dậy không kịp lau bụi trên vất.
…… Mất mặt Như vậy!
Nghĩ đến mình khi mình còn là công chúa, lại nghĩ đến bây giờ, nước mát nàng trào ra.
Nghĩ thế nào, nàng cũng không hiểu được Sầm Liệt Phong vì sao lại chán ghét mình……dù động cơ nàng đến đây không đơn thuần ….cũng không nên..
Yêu nhiều quá sẽ hóa hận.
Hoa Hạ Xuânhướng nhìn phương hướng hoa viên, trong mắt hiện lên oán hận.
Trong bụi hoa có tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên.
“Ngươi đối với nàng không phải là quá mức vô tình ……" Người nói chuyện là Tư Đồ Vị Ương, hắn đã ngây người ở trong này thật lâu, lâu đến mức thấy được toàn bộ quá trình.
Sầm Liệt Phong không có trả lời, hắn đã sớm biết đối phương ở nơi nào.
Tư Đồ Vị Ương không có ngăn cản Sầm Liệt Phong động thủ là vì chuyện xảy ra quá nhanh, hắn không kịp ngăn cản, rồi sau đó còn lo lắng đến lòng tự trọng của Hoa Hạ Xuân, cho nên khi đó hắn ra mặt lại không ổn, thế là phải bảo trì lặng yên nhìn hết thảy kết thúc.
Hắn chuyển xe lăn đến bên cạnh bàn, tiếng bánh xe vang lên sàn sạt “…… Ngươi tức giận vì bữa cơm khi nãy?" biểu tình đối phương rất rõ ràng, làm cho hắn muốn giả vờ không biết cũng không được Ta thật sự chính là cảm thấy không cần phải đặc biệt nói chuyện này mà thôi."
“Nhưng muốn biết chuyện của ngươi."
Sầm Liệt Phong dùng ngữ khí trẻ con làm hắn bất ngờ.
Tư Đồ Vị Ương nhịn không được mỉm cười.
Hắn vẫn nghĩ người này so với mình lớn hai tuổi, lại là đường đường là nam nhân bá chủ Đông Hải tựa cho người khác ấn tượng âm ngoan, thành thục cơ trí…… Lại không nghĩ rằng, nguyên lai đối phương cũng có thời điểm bốc đồng.
Sầm Liệt Phong nói muốn biết chuyện của hắn,có phải muốn nói, muốn làm bạn với hắn không?
Yên lặng cười xong, Tư Đồ Vị Ương thầm suy nghĩ, nhưng không có nói ra.
“Ảnh ngọc có truyền thuyết ngũ thánh, ngươi cũng biết đi?" Không có chờ đối phương phân phó, Tư Đồ Vị Ương chủ động nói đứng lên.“Kỳ thật cái gọi là ngũ thánh, đó là là quan điểmcủa nhóm dân chúng, bản nhân ta cũng không có để ở trong lòng, ước chừng những người khác cũng là như thế. Chúng ta may mắn hơn người khác thôi."
“Ngũ thánh có năm người tường long ẩn giả, phục hổ tượng sư, Kỳ Lân thánh thủ, Huyền Vũ thần hiệp cùng Tê phượng công tử, mà ta chính là một trong số đó. Tuy rằng cùng được nhác đến, bất quá ta cũng chỉ nhận thức hai cái trong đó mà thôi."
Nói tới đây, hắn không hề nói tiếp.
thanh âm Sầm Liệt Phong thấp trầm vang lên.
“Ta cũng không để ý việc này, nhưng là ta không thích có người giấu diếm ta."
“Ta sau này sẽ nhớ rõ." Tư Đồ Vị Ương mỉm cười đáp ứng, rồi ánh mắt mới trở nên thâm trầm, chuyện chuyển hướng chính sự.“Đêm qua thẩm vấn, ta nghe Lôi Hoành Nhất nói ngươi …"
Thì sao? Hắn chẳng lẽ cũng muốn đến trách cứ mình tàn nhẫn?
“Tuy rằng không biết Thủy Vân cung vì cái gì chống lại Đông Hải vương phủ, nhưng là ta hình như cũng hơi biết về chuyện này ……" Tư Đồ Vị Ương chưa nói ra điều Sầm Liệt Phong đang nghĩ, mà là còn thật sự địa phân tích.“Đông Hải vương phủ luôn luôn đề phòng sâm nghiêm, tuy rằng ngươi ly khai đó, nhưng có trực đêm, chúng ta đều không có lơi lỏng quá. Hơn nữa đối phương tập kích vương phủ vừa vặn vào trước lúc ngươi trở về một ngay là, hơn nữa ngươi hôm qua bị tập kích, ta chỉ có thể được ra một kết luận……"
“Có nội gian." Sầm Liệt Phong cũng phỏng đoán đến nơi, cùng Tư Đồ Vị Ương không nói mà hợp.
“đúng, hơn nữa người đó có thể là ……"
Tư Đồ Vị Ương nói tới đây ánh mắt trở nên do dự đứng lên, Sầm Liệt Phong đem hắn cảm xúc của y thâu tóm, cũng không vạch trần.
“Không muốn nói đừng nói là." Dù sao hắn cũng không phải kẻ vô tâm.
Tư Đồ Vị Ương cảm kích cười ── mấy ngày nay hắn càng ngày càng cảm thấy, mình cùng Sầm Liệt Phong trước kia giằng co, sau này hòa hợp cứ như mộng cảnh vậy.
“Thổi sáo đi, ngươi có mang sao không?" Nhắm mắt lại, Sầm Liệt Phong phân phó.
Tư Đồ Vị Ương như hắn mong muốn cầm sáo Bạch Ngọc ── sau lần kia Sầm Liệt Phong liền đem sáo này tặng cho hắn, cho nên hắn vẫn tùy thân mang theo.
tiếng sáo Du dương vang lên dưới ánh trăng trong đình viện, Sầm Liệt Phong chậm rãi hưởng thụ thanh nhã đã lâu không thấy này.
hai người trong Đình viện không có phát hiện, ánh mắt oán độc theo phía một gian lầu các trong tây sương truyền đến.
Hôm sau tiễn bước Lăng Tiêu đến Bắc Minh, Tư Đồ Vị Ương bận mấy ngày nay tới giờ cũng buông tay.
Toàn bộ sự vụ chuyển giao cho Sầm Liệt Phong, tuy rằng hắn vẫn là hỗ trợ trứ xử lý một bộ phận trong đó, nhưng là tổng thể đã thoải mái rất nhiều, khi rảnh, có thời gian hắn có thể xem xét xem sau này mình ở Đông Hải như thế nào,Thời gian trôi thật mau ……
Đi theo Sầm Liệt Phong, bất tri bất giác đã mau qua nửa năm, nửa năm này ở chung, từ lệnh nhíp đến ăn ý,thời gian đã thay đổi nhiều thứ đến hắn cũng nắm bắt không được .
Nhưng là hiện tại cùng quan hệ Sầm Liệt Phong càng thêm thân cận, hắn bỗng nhiên có một câu hỏi ── tuy rằng hắn đã muốn coi Sầm Liệt Phong như bạn bè mà đối đãi, nhưng còn Sầm Liệt Phong? Hắn nghĩ gì về mình?
Chính mình ở trong mắt đối phương tính là gì ── tù binh? Không, hành động của hắn chưa bao giờ bị hạn chế; Quân sư? Cũng không đúng, quân sư, không có nghĩa vụ bồi Sầm Liệt Phong đi dạo phố hoặc nói chuyện phiếm; Bằng hữu? Sầm Liệt Phong tựa hồ cũng không có nói ra ý đó.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Vị Ương bỗng nhiên nhớ lại ánh mắt Sầm Liệt Phong nhìn mình hôm qua.
Khi đó hắn đang thổi sáo, sau đó bởi vì cảm nhận được ánh mắt một bên, cho nên mới quay đầu đi.
Rồi mới đón nhận ánh mắt Sầm Liệt Phong.
chuyên chú như vậy, ôn hòa như vậy.
Hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn đến ánh mắt Sầm Liệt Phong như vậy, loại vẻ mặt này của Sầm Liệt Phong hắn đã ngày đó khi đối phương trở về hắn cũng đã nhìn thấy, nhưng là cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng.
Trong nháy mắt, hình như hắn đỏ mặt.
Một bên cười nhạo mình vậy giống nữ hài tử sao, bên kia lại nhịn không được đã bị ánh mắt Sầm Liệt Phong ảnh hưởng.
ánh mắt quý trọng như vậy, hắn chỉ nhìn thấy ở mẹ mình khi còn trẻ, nhưng ý nghĩa kia cùng cảm xúc của Sầm Liệt Phong không đồng dạng như vậy.
Tư Đồ Vị Ương không biết nên biểu đạt sao, nhưng là cái loại ánh mắt này làm cho hắn cảm động trong nháy mắt đồng thời nhưng cũng cảm thấy thực bất an.
Hắn không biết chính mình vì sao lại, nhưng tiếng hô sâu trong linh hồn truyền đến tuyệt đối sẽ không sai.
“…… Đến tột cùng ngươi đối ta…… Là cái dạng tâm tình gì…… Mà ta thì sao?" Tâm phiền ý loạn khép lại bộ sách trên mặt bàn mở ra, Tư Đồ Vị Ương bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhức một trận.
Hắn nắm chặt vạt áo, chậm rãi cuộn mình đứng dậy.
Đau đớn giống như Lôi Điện tới nhanh chóng, nhưng cũng biến mất thật sự mau.
Dù trong chốc lát, Tư Đồ Vị Ương lau đi mồ hôi lạnh đang chảy xuống, nhưng không cách nào đem phân thống khổ vừa rồi trở thành mộng mị.
Thân thể của chính mình có cái gì chậm rãi thay đổi, mà hắn lại hoàn toàn không biết nguyên nhân.
Ngoài cửa sổ mây đen bắt đầu dày đặc.
Tư Đồ Vị Ương kháp chỉ tính toán, kết quả vẫn là hỗn độn một mảnh.
Vị Ương a…… Ngươi phải biết rằng Chiêm Bặc Sư không thể đoán mệnh của mình, cũng không thể đủ đem vận mệnh nói thẳng đi ra……
lời nói của sư phó quanh quẩn ở bên tai, sắc mặt Tư Đồ Vị Ương nháy mắt trở nên tái nhợt.
── đúng lúc này tiếng đập cửa đột ngột địa vang lên.
“Công tử, có một người kỳ quái nói muốn tìm ngươi."
thanh âm Lôi Hoành Nhất cách cửa truyền đến, trong lúc nhất thời nghe không giống lắn.
Tư Đồ Vị Ương miễn cưỡng đả khởi tinh thần lên tiếng:“Thỉnh đối phương vào đi."
Lôi Hoành Nhất tỏ vẻ nghe được, tiếng bước chân dần dần đi xa, toàn bộ phòng yên tĩnh như trời đêm. Một lát sau, có một người không thông báo đã bước vào.Tư Đồ Vị Ương ngẩng đầu nhìn đối phương mỉm cười ──
“Sư huynh, đã lâu không thấy."
nam nhân đứng thẳng ở cửa ánh mắt rất lạnh, khí chất cũng rất lạnh. Toàn bộ ngũ quan giống như đá hoa cương khắc thành, nghiêm túc vô cùng. Nghe vậy Tư Đồ Vị Ương chính là thoáng gật đầu, ngay cả nói cũng chưa nói một câu.
Là một người có cảm giác giống đá hoa cương, trên thực tế nam nhân cũng giống như tảng đá lặng yên.
Tư Đồ Vị Ương chuyển xe lăn rót trà cho đối phương.
ánh mắt Nam nhân dừng lại ở trên hắn chân một lát, vẫn như cũ không nói gì.
Tư Đồ Vị Ương biết đối phương phiền não vì không biết nói gì ── nam nhân này, cũng là sư huynh hắn ── nguyên Hạo Dương không có chuyện tuyệt đối không nói, hắn luôn thích ẩn cư một mình ở nơi hẻo lánh hoang sơn dã lĩnh, cho nên mới sẽ bị xưng là “Tường long ẩn giả".
Cho nên Tư Đồ Vị Ương cũng biết, lần này đối phương cố ý tìm đến mình, nhất định có việc sở cầu.
Hơn nữa sự kiện kia, có lẽ hội khiến Tư Đồ Vị Ương trả giá đại giới không nhỏ. Nếu không nguyên Hạo Dương tuyệt đối không hội do dự mở miệng làm sao.
Nhưng là hắn không nói, Tư Đồ Vị Ương cũng không nói.
Hai người ngồi ở trong phòng chậm rãi uống trứ trà, duy trì một loại yên tĩnh vi diệu.
“hôm nay Ta đến, là vì muốn mượn ngươi một số thứ." Cuối cùng, nguyên Hạo Dương uống cạn chén trà sau đó hắn mở miệng.
Tư Đồ Vị Ương cũng không hỏi hắn muốn mượn cái gì.
“Là vì ai?" Tựa hồ đã muốn hiểu được đối phương muốn mượn là cái gì, mí mắt Tư Đồ Vị Ương nửa khép tự hỏi càng thứ làm cho chính mình cảm thấy hứng thú.
Nguyên Hạo Dươngkhông có trả lời.
mặt mày Tư Đồ Vị Ương hơi hơi động, nở nụ cười.
“Linh VŨ ũ? Ta không nghĩ tới ngươi cũng làm bạn với con người, nhưng ngươi còn là người chủ động."
Lời này vừa nói ra, nguyên Hạo Dương có chút tức giận nhíu mày.
“Vị Ưng!" Hắn biết nó có năng lực đọc tâm, nhưng là cũng không thích hắn đem này năng lực dùng đến trên người mình.
“Thật có lỗi, là vô ý thức ……" Tư Đồ Vị Ương cười khổ, có loại dị năng này không phải hắn mong muốn, hắn còn thà rằng chính mình bình thường đến không thể bình thường hơn.“Ngươi cần ‘Hỏa dương’ đi?"
“Hỏa dương"…… Lúc trước hai người bọn họ còn đang tu hành trong sư môn, sư phó từng giao cho hai người hai phần bảo bối. Có thể pháp thuật hỏa dương, cùng có thủy nguyệt tục mệnh.
Nguyên Hạo Dương gật gật đầu.
Đối với yêu cầu này hắn nếu không phải bị bách vào bất đắc dĩ, căn bản sẽ không đề suất, đơn giản là hắn biết muốn lấy hỏa dương ra, Tư Đồ Vị Ương cần trả rất nhiều tâm lực.
Đối phương lại cười đến vân đạm phong thanh nhắm mắt lại.
Một cỗ dòng khí kỳ quái bắt đầu hội tụ bên người Tư Đồ Vị Ương , toàn thân hắn bao theo hồng quang mông lung. Tiếp theo, mũi nhọn của ánh sáng kia bắt đầu ngưng tụ ở hat tay hắn, chậm rãi biến thành hữu hình gì đó ── một khối ngọc bội phượng hoàng hổ phách, bán trong suốt.
Đem thứ này giao cho Nguyên Hạo Dương, sắc mặt hắn xanh trắng, hô hấp cũng có chút không xong.
“Hỏa dương" đã dung vào trong cơ hắn, bộ phận trong thân thể hắn, nay một lần nữa lấy ra, mỏi mệt cùng đau đớn cũng không từ nào có khả năng hình dung.
“Ngươi……"
“Không có việc gì, chính là có điểm mệt." Tư Đồ Vị Ương miễn cưỡng cười.“Sư huynh còn dùng cái này đi cứu người mà? khởi hành sớm đi!"
ánh mắt đạm mạc của Nguyên Hạo Dương vì nghe câu “Cứu người" Mà có dao động gợn sóng một chút, hắn cẩn thận thu “Hỏa dương", xoay người mở cửa.
“trong phủ ẩn núp tai tinh, không quá nửa tháng tất nhiên sinh biến." Trước khi đi Nguyên Hạo Dương nói câu này xem như đáp lễ với Tư Đồ Vị Ương .“Thay ta nói cho Liệt Phong một tiếng, nói ta đã tới."
Nói xong, thân ảnh trống rỗng của Nguyên Hạo Dương xa dần, cuối cùng nơi hắn đứng trống rỗng.
Tư Đồ Vị Ương lắc đầu thở dài ──
Nếu muốn nhờ người khác truyền đạt, tự mình gặp một lần có sao? Sư huynh quả nhiên vẫn là không hiểu cách kết giao với người khác a.Có cơ hội trong, hắn thật muốn nhìn người khiến đối phương không tiếc thân hỗ trợ, đến tột cùng như thế nào.
Tươi cười một nửa lại thu liễm đứng lên, đơn giản là hắn nhớ tới câu nói Nguyên Hạo Dương lưu lại kia.
Tai tinh…… Sao?nên đến thì đến đi, số mệnh, dù sao không phải là thứ nhân loại có thể dễ dàng phản kháng.
Lòng người không thuận, lòng người không thuân a …… Cái này gọi là không muốn kết bạn à!
Khi Lăng Tiêu chuẩn bị đem cái gọi là lễ tiết ném sang một bên, một bóng ma che khuất ánh sáng xuất hiện, Sầm Liệt Phong đã đi vào.
“Cuối cùng cũng nhìn thấy đại nhân – Đông Hải vương,ta thật sự biết đạo đãi khách của ngươi rồi." vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi tươi cười, biểu tình cùng lời nói của Lăng Tiêu tuyệt đối không xứng đôi.
“Làm sao…… Đạo đãi khách cần phải chọn người mà áp dụng." Gợi khóe môi thoải mái phản kích trở về, Sầm Liệt Phong kéo ghế ra ngồi xuống.“ lễ vật ngươi mang đến cũng không tệ lắm, trở về hẳn là nên đề nghị Thừa tướng cha ngươi làm nhiều vào."
Lăng Tiêu nghe xong những lời này thiếu chút nữa đem cơm mới ăn phun ra.
“Ngươi, ngươi đem vật kia dùng rồi?" Hắn hỏi, vẻ mặt chán ghét.“ độc tính Trăm trùng" phát tác hắn mới thấy một lần, lúc ấy còn hại hắn thiếu chút nữa gặp ác mộng. Lần này cần nếu như Thừa tướng đại nhân của nam minh giao phó hắn nhất định phải đưa đến, hắn thầm nghĩ đem dược này ném tới địa phương không có người tìm được.
“Biết ngươi vì cái gì tài hoa xuất chúng, nhưng vẫn không với tới thượng vị không?" Sầm Liệt Phong đột nhiên hỏi một câu.“Bởi vì lòng ngươi mềm yếu. Có đôi khi cần dùng thủ đoạn thì nhất định phải dùng là."
“Nếu nói như vậy,ta vẫn muốn làm một người chơi bời lêu lổng đi." Lăng Tiêu tức giận đáp lại.
“Không có chí lớn."
Nghe thấy những lời này, lấy tính tình lỗ mãng của Lăng Tiêu ngày thường hắn đã nhảy dựng hôm nay lại không có kích động.
“Đó là bởi vì ta không có nhiều thời gian lắm, cho nên không muốn như ngươi chuyện gì cũng phải nghĩ." Hắn nói xong tầm mắt phiêu xa.“ quyền cao chức trọng rồi làm gì? Ai mà không đi vào thế giới này rồi lại ra đi, chung quy cuối cùng phải rời khỏi? Cái gì cũng không mang đi được. Còn nữa cho dù năm dữ một triều đại, nhưng là ai có thể nắm giữu lâu dài? Giang sơn đổi chủ, thời đại biến hóa, đó là quy luật thiên địa, một khi đã như vậy, vì cái gì không thể dùng hết thời gian mình có làm cho mình sống đến vui vẻ?"
Sầm Liệt Phong yên lặng không nói.
Thật lâu sau hắn mới nở nụ cười.
“Đó là bởi vì ngươi không có nhìn rõ ánh mắt của người khác." Hắn đã thấy qua, bao nhiêu ánh mắt chờ mong cùng hy vọng đều gửi ở trên người mình ── liền tỷ như hắn hiện tại trở thành Đông Hải vương, thế nhân chỉ nhìn đến một mặt của hắn, ai biết hắn gánh vác bao nhiêu trách nhiệm?
“Ở vị trí nào thì nên làm tốt việc của mình người có tài có thể không có lý do gì không làm nghĩa vụ của mình."
biểu tình Lăng Tiêu trở nên cực kì ngoài ý muốn.
“A a, ta hơi giật mình khi nghe ngươi nói như vậy ── trước kia cái tên ‘Quỷ’ như ngươi hoàn toàn không cần biết tâm tình của người khác?"
Hắn nửa đùa nửâ thật, lại không nghĩ rằng Sầm Liệt Phong còn thật sự tự hỏi.
Nguyên lai hắn cũng như thế? Ai biết. đây là hắn sao? Nguyên lai hắn, cũng chỉ là ở dùng thái độ phóng đãng trốn tránh làm hết chức trách thôi. Mà người khiến hắn thay đổi…… Là Tư Đồ Vị Ương.
chuyện người khác nhờ cho dù là một chút việc nhỏ cũng sẽ hết sức làm tốt, mỗi sự kiện đều xử lý đến mức được khen. Cho dù chính mình thống khổ không thôi, cũng không cho người khác nhìn thất, đơn giản là hắn đang làm việc đó, có nhiều ánh mắt tín nhiệm nhìn hắn như vậy ── đây là nhận thức Sầm Liệt Phong Tư về Đồ Vị Ương.
Mà hắn ước chừng cũng có chút bất tri bất giác bị Tư Đồ Vị Ương ảnh hưởng.
Như vậy…… Cũng không phải không tốt. Hắn còn nghĩ rằng mình không thể lười biếng.
Lăng Tiêu nhìn thần thái bạn tốt chỉ cảm thấy bất khả tư nghị ── trước kia hắn còn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày có thể nhìn tháy biểu hiện “Tường hòa" trên mặt Sầm Liệt Phong.
Ngoài cửa có thanh âm bánh xe gỗ vang lên, biểu tình Lăng Tiêu có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy người tới, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Nụ cười khuynh thành, khí chất phong hoa tuyệt đại.
Ai nhìn thấy Tư Đồ Vị Ương cũng lộ ra biểu tình mê hoặc, nhưng Lăng Tiêu cũng bởi vì bề ngoài đối phương giật mình.
“Tư Đồ Vị Ương?" Kỳ ngộ a! Năm đó chỉ gặp có một lần, hôm nay cư nhiên gặp lại ở chỗ này.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước nhìn đến Tư Đồ Vị Ương cái loại rung động này, cũng rõ ràng nhớ rõ đối phương từng đã giúp mình nhiều. Mà mấy năm nay, thiếu niên khi đó trừ bỏ có vẻ thành thục ở ngoài, dung nhan như ngọc vẫn như trước, điềm đạm tươi cười như trước, liền ngay cả xe lăn làm bjan với hắn vẫn thế
Tư Đồ Vị Ương nhìn đến đối phương cũng ngoài ý muốn một chút.
“Đã lâu……" Tình huống hiện tại có tính là tha hương ngộ bạn cũ không? Tuy rằng hắn cùng Lăng Tiêu không quen, nhưng ít nhất bọn họ là có một đoạn trí nhớ liên quan đến nhau.
“Ta là nghe Liệt Phong có quân sư mới, lại không nghĩ rằng đó là ‘Tê phượng công tử’."
Luôn luôn Sầm Liệt Phong ở bên cạnh nhìn hai người hỗ động cuối cùng mở miệng.
“Tê phượng công tử cùng Tư Đồ Vị Ương có gì khác nhau? Bất quá là cái tên thôi."
Lăng Tiêu nghe được những lời này thầm nghĩ đem đối phương một cước đá ra ngoài cửa.
“Kính nhờ ngươi, bao nhiêu năm, nên để người trong Ảnh Ngọc có thưởng thức một chút được không? Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua kia ca dao truyền tụng trong dân gian ──‘Mọc lên tường long ở phương đông dẹp yên vũ bão, tây uyển phục hổ thần binh lợi, nam gặp Kỳ Lân tế Thương Sinh, bắc cư Huyền Vũ lực vô địch. Nếu hỏi ai nhân trí tối cao, Tê phượng Ảnh Ngọc thâm xuyên lý’. Ngươi đem người ta mời đến làm quân sư cư nhiên ngay cả lai lịch đối phương cũng không rõ ràng?"
Điểm này cũng không giống Sầm Liệt Phong mọi chuyện cẩn thận hắn biết trước kia.
Sầm Liệt Phong không có trả lời, hắn đang nhìn Tư Đồ Vị Ương, trong ánh mắt mang trứ một ít trách cứ, tựa hồ trách tội trứ hắn giấu diếm.
“Ta chỉ là cảm thấy không cần phải nói." Đối với hắn không tiếng động mà chỉ trích mình chỉ có thể cười khổ, thế gian nào có ai lại tự tuyên truyền cho mình?
“Đúng rồi đúng rồi, Vị Ương biết Mộ Ảnh đi đâu không?" Lăng Tiêu tâm tình tốt đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, nhảy qua ghế dựa trực tiếp ngồi vào bên người Tư Đồ Vị Ương .
Đối phương mỉm cười lắc đầu.
“Ngươi cũng biết Mộ Ảnh luôn luôn phiêu bạc không chừng ……"
Câu trả lời làm cho đầu lập Lăng Tiêu rũ xuống ── Tư Đồ Vị Ương cùng Kỳ Lân thánh thủ Hoa Mộ Ảnh là bạn vong niên, lần đầu gặp mặt là Tư Đồ Vị Ương đi cùng Hoa Mộ Ảnh, cho nên còn tưởng rằng lần này có thể từ nơi này biết được ngươi kia trốn nơi nào.
“Bất quá……" Tư Đồ Vị Ương thoáng suy nghĩ một chút, mới chậm rãi mở miệng.“Lần trước thư tín hắn cùng ta liên lạc là từ Bắc Minh đưa tới."
Lăng Tiêu nghe xong cũng không nghe lời nào nữa, chỉ lo an bài xem ngày mình đi đường nào đến Bắc Minh. Mà Tư Đồ Vị Ương nhìn sắc mặt Sầm Liệt Phong càng ngày càng khó coi, trong lòng có loại không dự cảm không ổn lắm.
Vừa rồi hai người trò chuyện với nhau ở trên bàn cơm thật vui, rõ ràng là hảo hữu, người mình coi trọng ngồi ở đây mà lại đi nói chuyện với người khác bỏ mặc mình ── Sầm Liệt Phong thực không thích loại cảm giác ngăn cách bên ngoài này. Nhất là Tư Đồ Vị Ương sau cuộc trò chuyện này mới lộ ra một số chuyện mình không biết, tâm tình của hắn lại càng không tốt.
một mình Sầm Liệt Phong uống rượu ở trong hoa viên, phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân nhẹ đi tới.
Hắn đợi đối phương đi đến gần đặt tay lên vai hắn rồi mới túm lấy vặn ngược ra.
“Đau quá!"
tiếng Nữ tử thét chói tai làm cho Sầm Liệt Phong thấy người đến là Hoa Hạn Xuân bỗng nhiên nghiêm túc “Ngươi muốn làm cái gì?"
“Không, không có a…… Ta chỉ là đến thăm Vương gia, muốn cùng ngài nói đùa một chút…… Đau quá……" bên trong hốc mắt có nước mắt, phản ứng của Hoa Hạ Xuân cũng không hoàn toàn giả dối.
Sầm Liệt Phong nhìn ra đối phương không nói dối, cuối cùng buông tay.
“Lần sau còn đi phía sau ta, ta sẽ giết ngươi." Người trải qu chinh chiến như Sầm Liệt Phong có thói quen giống nhau, tâm đề phòng rất nặng, mà tính cảnh giác của Sầm Liệt Phong cao hơn người khác ── người tập kích phía sau hắn nếu không quen đã chết lâu rồi
Vừa rồi nếu trên người Hoa Hạ Xuân có sát khí, phỏng chừng hiện tại cũng là một khối thi thể nằm trên mặt đất.
Sầm Liệt Phong đem lời nói bỏ lại sau này đầu tiếp tục uống rượu, giống như Hoa Hạ Xuânchưa bao giờ tồn tại.
nữ tử bò lên, lau nước mắt còn lại, sợi tóc tán loạn, nàng chật vật đứng dậy không kịp lau bụi trên vất.
…… Mất mặt Như vậy!
Nghĩ đến mình khi mình còn là công chúa, lại nghĩ đến bây giờ, nước mát nàng trào ra.
Nghĩ thế nào, nàng cũng không hiểu được Sầm Liệt Phong vì sao lại chán ghét mình……dù động cơ nàng đến đây không đơn thuần ….cũng không nên..
Yêu nhiều quá sẽ hóa hận.
Hoa Hạ Xuânhướng nhìn phương hướng hoa viên, trong mắt hiện lên oán hận.
Trong bụi hoa có tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên.
“Ngươi đối với nàng không phải là quá mức vô tình ……" Người nói chuyện là Tư Đồ Vị Ương, hắn đã ngây người ở trong này thật lâu, lâu đến mức thấy được toàn bộ quá trình.
Sầm Liệt Phong không có trả lời, hắn đã sớm biết đối phương ở nơi nào.
Tư Đồ Vị Ương không có ngăn cản Sầm Liệt Phong động thủ là vì chuyện xảy ra quá nhanh, hắn không kịp ngăn cản, rồi sau đó còn lo lắng đến lòng tự trọng của Hoa Hạ Xuân, cho nên khi đó hắn ra mặt lại không ổn, thế là phải bảo trì lặng yên nhìn hết thảy kết thúc.
Hắn chuyển xe lăn đến bên cạnh bàn, tiếng bánh xe vang lên sàn sạt “…… Ngươi tức giận vì bữa cơm khi nãy?" biểu tình đối phương rất rõ ràng, làm cho hắn muốn giả vờ không biết cũng không được Ta thật sự chính là cảm thấy không cần phải đặc biệt nói chuyện này mà thôi."
“Nhưng muốn biết chuyện của ngươi."
Sầm Liệt Phong dùng ngữ khí trẻ con làm hắn bất ngờ.
Tư Đồ Vị Ương nhịn không được mỉm cười.
Hắn vẫn nghĩ người này so với mình lớn hai tuổi, lại là đường đường là nam nhân bá chủ Đông Hải tựa cho người khác ấn tượng âm ngoan, thành thục cơ trí…… Lại không nghĩ rằng, nguyên lai đối phương cũng có thời điểm bốc đồng.
Sầm Liệt Phong nói muốn biết chuyện của hắn,có phải muốn nói, muốn làm bạn với hắn không?
Yên lặng cười xong, Tư Đồ Vị Ương thầm suy nghĩ, nhưng không có nói ra.
“Ảnh ngọc có truyền thuyết ngũ thánh, ngươi cũng biết đi?" Không có chờ đối phương phân phó, Tư Đồ Vị Ương chủ động nói đứng lên.“Kỳ thật cái gọi là ngũ thánh, đó là là quan điểmcủa nhóm dân chúng, bản nhân ta cũng không có để ở trong lòng, ước chừng những người khác cũng là như thế. Chúng ta may mắn hơn người khác thôi."
“Ngũ thánh có năm người tường long ẩn giả, phục hổ tượng sư, Kỳ Lân thánh thủ, Huyền Vũ thần hiệp cùng Tê phượng công tử, mà ta chính là một trong số đó. Tuy rằng cùng được nhác đến, bất quá ta cũng chỉ nhận thức hai cái trong đó mà thôi."
Nói tới đây, hắn không hề nói tiếp.
thanh âm Sầm Liệt Phong thấp trầm vang lên.
“Ta cũng không để ý việc này, nhưng là ta không thích có người giấu diếm ta."
“Ta sau này sẽ nhớ rõ." Tư Đồ Vị Ương mỉm cười đáp ứng, rồi ánh mắt mới trở nên thâm trầm, chuyện chuyển hướng chính sự.“Đêm qua thẩm vấn, ta nghe Lôi Hoành Nhất nói ngươi …"
Thì sao? Hắn chẳng lẽ cũng muốn đến trách cứ mình tàn nhẫn?
“Tuy rằng không biết Thủy Vân cung vì cái gì chống lại Đông Hải vương phủ, nhưng là ta hình như cũng hơi biết về chuyện này ……" Tư Đồ Vị Ương chưa nói ra điều Sầm Liệt Phong đang nghĩ, mà là còn thật sự địa phân tích.“Đông Hải vương phủ luôn luôn đề phòng sâm nghiêm, tuy rằng ngươi ly khai đó, nhưng có trực đêm, chúng ta đều không có lơi lỏng quá. Hơn nữa đối phương tập kích vương phủ vừa vặn vào trước lúc ngươi trở về một ngay là, hơn nữa ngươi hôm qua bị tập kích, ta chỉ có thể được ra một kết luận……"
“Có nội gian." Sầm Liệt Phong cũng phỏng đoán đến nơi, cùng Tư Đồ Vị Ương không nói mà hợp.
“đúng, hơn nữa người đó có thể là ……"
Tư Đồ Vị Ương nói tới đây ánh mắt trở nên do dự đứng lên, Sầm Liệt Phong đem hắn cảm xúc của y thâu tóm, cũng không vạch trần.
“Không muốn nói đừng nói là." Dù sao hắn cũng không phải kẻ vô tâm.
Tư Đồ Vị Ương cảm kích cười ── mấy ngày nay hắn càng ngày càng cảm thấy, mình cùng Sầm Liệt Phong trước kia giằng co, sau này hòa hợp cứ như mộng cảnh vậy.
“Thổi sáo đi, ngươi có mang sao không?" Nhắm mắt lại, Sầm Liệt Phong phân phó.
Tư Đồ Vị Ương như hắn mong muốn cầm sáo Bạch Ngọc ── sau lần kia Sầm Liệt Phong liền đem sáo này tặng cho hắn, cho nên hắn vẫn tùy thân mang theo.
tiếng sáo Du dương vang lên dưới ánh trăng trong đình viện, Sầm Liệt Phong chậm rãi hưởng thụ thanh nhã đã lâu không thấy này.
hai người trong Đình viện không có phát hiện, ánh mắt oán độc theo phía một gian lầu các trong tây sương truyền đến.
Hôm sau tiễn bước Lăng Tiêu đến Bắc Minh, Tư Đồ Vị Ương bận mấy ngày nay tới giờ cũng buông tay.
Toàn bộ sự vụ chuyển giao cho Sầm Liệt Phong, tuy rằng hắn vẫn là hỗ trợ trứ xử lý một bộ phận trong đó, nhưng là tổng thể đã thoải mái rất nhiều, khi rảnh, có thời gian hắn có thể xem xét xem sau này mình ở Đông Hải như thế nào,Thời gian trôi thật mau ……
Đi theo Sầm Liệt Phong, bất tri bất giác đã mau qua nửa năm, nửa năm này ở chung, từ lệnh nhíp đến ăn ý,thời gian đã thay đổi nhiều thứ đến hắn cũng nắm bắt không được .
Nhưng là hiện tại cùng quan hệ Sầm Liệt Phong càng thêm thân cận, hắn bỗng nhiên có một câu hỏi ── tuy rằng hắn đã muốn coi Sầm Liệt Phong như bạn bè mà đối đãi, nhưng còn Sầm Liệt Phong? Hắn nghĩ gì về mình?
Chính mình ở trong mắt đối phương tính là gì ── tù binh? Không, hành động của hắn chưa bao giờ bị hạn chế; Quân sư? Cũng không đúng, quân sư, không có nghĩa vụ bồi Sầm Liệt Phong đi dạo phố hoặc nói chuyện phiếm; Bằng hữu? Sầm Liệt Phong tựa hồ cũng không có nói ra ý đó.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Vị Ương bỗng nhiên nhớ lại ánh mắt Sầm Liệt Phong nhìn mình hôm qua.
Khi đó hắn đang thổi sáo, sau đó bởi vì cảm nhận được ánh mắt một bên, cho nên mới quay đầu đi.
Rồi mới đón nhận ánh mắt Sầm Liệt Phong.
chuyên chú như vậy, ôn hòa như vậy.
Hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn đến ánh mắt Sầm Liệt Phong như vậy, loại vẻ mặt này của Sầm Liệt Phong hắn đã ngày đó khi đối phương trở về hắn cũng đã nhìn thấy, nhưng là cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng.
Trong nháy mắt, hình như hắn đỏ mặt.
Một bên cười nhạo mình vậy giống nữ hài tử sao, bên kia lại nhịn không được đã bị ánh mắt Sầm Liệt Phong ảnh hưởng.
ánh mắt quý trọng như vậy, hắn chỉ nhìn thấy ở mẹ mình khi còn trẻ, nhưng ý nghĩa kia cùng cảm xúc của Sầm Liệt Phong không đồng dạng như vậy.
Tư Đồ Vị Ương không biết nên biểu đạt sao, nhưng là cái loại ánh mắt này làm cho hắn cảm động trong nháy mắt đồng thời nhưng cũng cảm thấy thực bất an.
Hắn không biết chính mình vì sao lại, nhưng tiếng hô sâu trong linh hồn truyền đến tuyệt đối sẽ không sai.
“…… Đến tột cùng ngươi đối ta…… Là cái dạng tâm tình gì…… Mà ta thì sao?" Tâm phiền ý loạn khép lại bộ sách trên mặt bàn mở ra, Tư Đồ Vị Ương bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhức một trận.
Hắn nắm chặt vạt áo, chậm rãi cuộn mình đứng dậy.
Đau đớn giống như Lôi Điện tới nhanh chóng, nhưng cũng biến mất thật sự mau.
Dù trong chốc lát, Tư Đồ Vị Ương lau đi mồ hôi lạnh đang chảy xuống, nhưng không cách nào đem phân thống khổ vừa rồi trở thành mộng mị.
Thân thể của chính mình có cái gì chậm rãi thay đổi, mà hắn lại hoàn toàn không biết nguyên nhân.
Ngoài cửa sổ mây đen bắt đầu dày đặc.
Tư Đồ Vị Ương kháp chỉ tính toán, kết quả vẫn là hỗn độn một mảnh.
Vị Ương a…… Ngươi phải biết rằng Chiêm Bặc Sư không thể đoán mệnh của mình, cũng không thể đủ đem vận mệnh nói thẳng đi ra……
lời nói của sư phó quanh quẩn ở bên tai, sắc mặt Tư Đồ Vị Ương nháy mắt trở nên tái nhợt.
── đúng lúc này tiếng đập cửa đột ngột địa vang lên.
“Công tử, có một người kỳ quái nói muốn tìm ngươi."
thanh âm Lôi Hoành Nhất cách cửa truyền đến, trong lúc nhất thời nghe không giống lắn.
Tư Đồ Vị Ương miễn cưỡng đả khởi tinh thần lên tiếng:“Thỉnh đối phương vào đi."
Lôi Hoành Nhất tỏ vẻ nghe được, tiếng bước chân dần dần đi xa, toàn bộ phòng yên tĩnh như trời đêm. Một lát sau, có một người không thông báo đã bước vào.Tư Đồ Vị Ương ngẩng đầu nhìn đối phương mỉm cười ──
“Sư huynh, đã lâu không thấy."
nam nhân đứng thẳng ở cửa ánh mắt rất lạnh, khí chất cũng rất lạnh. Toàn bộ ngũ quan giống như đá hoa cương khắc thành, nghiêm túc vô cùng. Nghe vậy Tư Đồ Vị Ương chính là thoáng gật đầu, ngay cả nói cũng chưa nói một câu.
Là một người có cảm giác giống đá hoa cương, trên thực tế nam nhân cũng giống như tảng đá lặng yên.
Tư Đồ Vị Ương chuyển xe lăn rót trà cho đối phương.
ánh mắt Nam nhân dừng lại ở trên hắn chân một lát, vẫn như cũ không nói gì.
Tư Đồ Vị Ương biết đối phương phiền não vì không biết nói gì ── nam nhân này, cũng là sư huynh hắn ── nguyên Hạo Dương không có chuyện tuyệt đối không nói, hắn luôn thích ẩn cư một mình ở nơi hẻo lánh hoang sơn dã lĩnh, cho nên mới sẽ bị xưng là “Tường long ẩn giả".
Cho nên Tư Đồ Vị Ương cũng biết, lần này đối phương cố ý tìm đến mình, nhất định có việc sở cầu.
Hơn nữa sự kiện kia, có lẽ hội khiến Tư Đồ Vị Ương trả giá đại giới không nhỏ. Nếu không nguyên Hạo Dương tuyệt đối không hội do dự mở miệng làm sao.
Nhưng là hắn không nói, Tư Đồ Vị Ương cũng không nói.
Hai người ngồi ở trong phòng chậm rãi uống trứ trà, duy trì một loại yên tĩnh vi diệu.
“hôm nay Ta đến, là vì muốn mượn ngươi một số thứ." Cuối cùng, nguyên Hạo Dương uống cạn chén trà sau đó hắn mở miệng.
Tư Đồ Vị Ương cũng không hỏi hắn muốn mượn cái gì.
“Là vì ai?" Tựa hồ đã muốn hiểu được đối phương muốn mượn là cái gì, mí mắt Tư Đồ Vị Ương nửa khép tự hỏi càng thứ làm cho chính mình cảm thấy hứng thú.
Nguyên Hạo Dươngkhông có trả lời.
mặt mày Tư Đồ Vị Ương hơi hơi động, nở nụ cười.
“Linh VŨ ũ? Ta không nghĩ tới ngươi cũng làm bạn với con người, nhưng ngươi còn là người chủ động."
Lời này vừa nói ra, nguyên Hạo Dương có chút tức giận nhíu mày.
“Vị Ưng!" Hắn biết nó có năng lực đọc tâm, nhưng là cũng không thích hắn đem này năng lực dùng đến trên người mình.
“Thật có lỗi, là vô ý thức ……" Tư Đồ Vị Ương cười khổ, có loại dị năng này không phải hắn mong muốn, hắn còn thà rằng chính mình bình thường đến không thể bình thường hơn.“Ngươi cần ‘Hỏa dương’ đi?"
“Hỏa dương"…… Lúc trước hai người bọn họ còn đang tu hành trong sư môn, sư phó từng giao cho hai người hai phần bảo bối. Có thể pháp thuật hỏa dương, cùng có thủy nguyệt tục mệnh.
Nguyên Hạo Dương gật gật đầu.
Đối với yêu cầu này hắn nếu không phải bị bách vào bất đắc dĩ, căn bản sẽ không đề suất, đơn giản là hắn biết muốn lấy hỏa dương ra, Tư Đồ Vị Ương cần trả rất nhiều tâm lực.
Đối phương lại cười đến vân đạm phong thanh nhắm mắt lại.
Một cỗ dòng khí kỳ quái bắt đầu hội tụ bên người Tư Đồ Vị Ương , toàn thân hắn bao theo hồng quang mông lung. Tiếp theo, mũi nhọn của ánh sáng kia bắt đầu ngưng tụ ở hat tay hắn, chậm rãi biến thành hữu hình gì đó ── một khối ngọc bội phượng hoàng hổ phách, bán trong suốt.
Đem thứ này giao cho Nguyên Hạo Dương, sắc mặt hắn xanh trắng, hô hấp cũng có chút không xong.
“Hỏa dương" đã dung vào trong cơ hắn, bộ phận trong thân thể hắn, nay một lần nữa lấy ra, mỏi mệt cùng đau đớn cũng không từ nào có khả năng hình dung.
“Ngươi……"
“Không có việc gì, chính là có điểm mệt." Tư Đồ Vị Ương miễn cưỡng cười.“Sư huynh còn dùng cái này đi cứu người mà? khởi hành sớm đi!"
ánh mắt đạm mạc của Nguyên Hạo Dương vì nghe câu “Cứu người" Mà có dao động gợn sóng một chút, hắn cẩn thận thu “Hỏa dương", xoay người mở cửa.
“trong phủ ẩn núp tai tinh, không quá nửa tháng tất nhiên sinh biến." Trước khi đi Nguyên Hạo Dương nói câu này xem như đáp lễ với Tư Đồ Vị Ương .“Thay ta nói cho Liệt Phong một tiếng, nói ta đã tới."
Nói xong, thân ảnh trống rỗng của Nguyên Hạo Dương xa dần, cuối cùng nơi hắn đứng trống rỗng.
Tư Đồ Vị Ương lắc đầu thở dài ──
Nếu muốn nhờ người khác truyền đạt, tự mình gặp một lần có sao? Sư huynh quả nhiên vẫn là không hiểu cách kết giao với người khác a.Có cơ hội trong, hắn thật muốn nhìn người khiến đối phương không tiếc thân hỗ trợ, đến tột cùng như thế nào.
Tươi cười một nửa lại thu liễm đứng lên, đơn giản là hắn nhớ tới câu nói Nguyên Hạo Dương lưu lại kia.
Tai tinh…… Sao?nên đến thì đến đi, số mệnh, dù sao không phải là thứ nhân loại có thể dễ dàng phản kháng.
Tác giả :
Phi Chuyên