Tây Xan Tiểu Tình Nhân
Chương 4
Phương thức báo đáp của Đỗ Hiểu Hùng đương nhiên không phải là lấy thân báo đáp, mà là như Mai Lệ nói lần trước, chỉ mình có khả năng khiến cho Chung Minh Lý ‘ăn ngon ngủ tốt’.
Phương diện ‘ngủ ngon’ này đã là không thành vấn đề, Chung Minh Lý mỗi ngày thân mật ôm Đỗ Hiểu Hùng ngủ cực kỳ an ổn. Nhưng thật ra Đỗ Hiểu Hùng bị ôm không thể động đậy, có đôi khi còn thấy Chung Minh Lý giở trò trong giấc mơ, bị sờ mó đến bé tim đập loạn lại không dám lên tiếng đánh thức hắn. Ngày hôm sau chứng kiến hắn khí vũ hiên ngang, vẻ mặt như không có việc gì phát sinh qua, Đỗ Hiểu Hùng lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể tiếp tục yên lặng bị ăn đậu hủ.
Cho nên Đỗ Hiểu Hùng quyết định theo phương diện ‘ăn ngon’ này xuống tay, đương nhiên cũng là làm cơmTây––– vận dụng bài học vào nấu.
Đỗ Hiểu Hùng lưu ý tủ lạnh trong nhà Chung Minh Lý, tuy rằng không có người ở nhà nấu ăn, nhưng kỳ quái chính là bên trong tủ lạnh lại chất đầy rau dưa cùng một ít thịt loại thường dùng. Cậu vì thế hỏi Chung Minh Lý, nhận được câu trả lời thuyết phục là “Tôi cảm thấy tủ lạnh chứa đầy rau dưa làm bản thân có cảm giác gia đình". Đỗ Hiểu Hùng đối loại nguyên nhân lãng phí này không nói gì, bất quá thói quen này hiện tại cũng tiện cho cậu vì Chung Minh Lý phục vụ.
Sáng ngày thứ hai, Đỗ Hiểu Hùng nghe đồng hồ báo thức vừa vang liền lập tức từ trong ổ chăn chui ra, sau đó thẹn thùng nói với Chung Minh Lý đang có chút kinh ngạc: “Chung tiên sinh hôm nay chậm rãi rửa mặt chải đầu, tôi làm bữa sáng cho anh." rồi bỏ chạy ra ngoài.
‘Hôm nay tiểu động vật làm bữa sáng cho mình?’ Chung Minh Lý nhìn Đỗ Hiểu Hùng như gió vọt vào khách phòng, sau đó lại như gió lao xuống lầu, trong lòng không khỏi bắt đầu có điểm chờ mong một hồi tình cảnh cùng nhau ăn sáng.
“Đây là cậu làm? Trong thời gian ngắn như vậy?" Đợi cho Chung Minh Lý chậm rãi rửa mặt xong, lúc thong thả xuống lầu, lại thấy một bữa ăn lớn trên bàn bày một mâm salad cá hồi, trứng luộc, bánh mì nướng trét bơ cùng mứt hoa quả còn có bánh kem ––– bữa sáng rất phong phú! Hắn không thể không kinh ngạc mà hỏi.
“Vâng! Cá hồi bỏ vào lò vi ba ở nhiệt độ cao trong ba phút, sau đó trộn với salad đã chuẩn bị tốt. Trứng cho vào nước nóng tự động nấu lên, bánh mì nướng thoáng cái là xong, đây là bữa sáng cực nhanh chỉ mất bảy phút." Khóe miệng Đỗ Hiểu Hùng mang theo nụ cười đắc ý, trong mắt sáng lấp lánh tràn đầy chờ mong được khích lệ, còn kém chưa nói câu ‘khen tôi đi, khen tôi đi.’
Chung Minh Lý đột nhiên cảm thấy Đỗ Hiểu Hùng giống như chú chó nhỏ ngậm về quả bóng do chủ nhân ném đi, sau đó ở bên chân chủ nhân vẫy vẫy đuôi.
“Lợi hại thật." Chung Minh Lý bỗng dưng cúi đầu rất nhanh hôn lên bờ môi hơi vểnh của Đỗ Hiểu Hùng, sau đó vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bắt đầu ăn.
‘Anh ta hôn mình… hôn mình…’ đại não Đỗ Hiểu Hùng không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, bản thân còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch.
“Ngồi xuống cùng nhau ăn sáng, đừng đứng nữa." Chung Minh Lý buồn cười nhìn bộ dáng Đỗ Hiểu Hùng thần tình đỏ bừng đứng ngốc lăng. ‘Đây chỉ mới là khởi đầu, về sau sẽ khiến cậu dần dần quen với nụ hôn của tôi.’
‘Có lẽ đây là lễ nghi nước ngoài, nhất định là thế.’ Đỗ Hiểu Hùng cười xấu hổ ngồi xuống, tự an ủi chính mình.
“Tiểu Hùng." đang ăn, Chung Minh Lý đột nhiên kêu Đỗ Hiểu Hùng một tiếng.
“Ân?" Đỗ Hiểu Hùng ngẩng đầu, thấy khóe mắt Chung Minh Lý mang theo ý cười nhìn mình một mảnh xuân quang, nhất thời trong lòng nảy lên một cái.
“Cậu có cảm thấy rất có không khí gia đình không?" Chung Minh Lý dịu dàng nói.
Đỗ Hiểu Hùng nghe xong ngẩn ra, sau đó đôi mắt cậu dâng lên một tầng hơi nước, trong lòng nảy sinh một tia biến hóa kỳ lạ, cậu cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Cám ơn."
Mặc dù có điểm bất ngờ trước phản ứng của Đỗ Hiểu Hùng, bất quá Chung Minh Lý cũng không vội tìm hiểu nguyên nhân.
Từ ngày hôm đó, Đỗ Hiểu Hùng mỗi ngày đều làm bữa sáng cho Chung Minh Lý, có khi là nướng bánh mì ăn kèm salad, có khi là sandwich, có khi là temaki*. Đỗ Hiểu Hùng làm việc hết thảy như ý, Chung Minh Lý cũng có qua có lại hôn nhẹ cậu thành quen, phản ứng của Đỗ Hiểu Hùng đã không còn khó xử giống với khi mới bắt đầu.
*Temaki (手巻, “hand rolls") http://kenh14.vn/c35/200811123598563/temaki-sushi-cho-nhung-tay-nghiep-du.chn
Nhân viên ở tổng bộ của đại lí Hợp Tung cơm Tây rõ ràng cảm thấy chủ tịch nhà mình gần đây trái với quy luật tự nhiên, ở trong một mảnh trời đông giá rét, thế nhưng lại xuân phong đắc ý, khóe miệng ngậm cười, đào hoa bay bay, mắt như uông tuyền (suối nước), còn thiếu không đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió) tây mà đi.
Đầu tiên, chủ tịch hắn không còn ở quán cà phê dưới lầu ăn bữa sáng, hơn nữa còn ngại người ta làm việc quá chậm, hương vị kém đi, ăn đến ăn đi đều như nhau, thực là bữa cơm hình thức, làm cho người ta ăn vào không hề có động lực làm việc.
Thế nhưng chủ tịch đại nhân a, lão nhân gia người hình như cũng không phải ngày đầu tiên ăn tại nơi này, nghe nói người chính là một thực khách trung thành của cửa tiệm đó a, hiện tại mới oán hận? Thật cổ quái.
Thứ hai, chủ tịch hắn ngẫu nhiên sẽ mang theo một ít sandwich hoặc temaki giữa giờ cơm trưa, thời điểm đang ăn vẻ mặt hắn thâm tình nhìn miếng sandwich trong tay, giống như đó là bảng biểu doanh nghiệp với thành tích không tồi.
Hơn nữa… Hắn cư nhiên còn bắt đầu đánh giá hộp cơm do vợ yêu của các nhân viên khác làm không bằng với phần cơm trưa trong tay, làm cho chúng nhân viên oán giận mà không dám nói gì.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, chủ tịch hắn bắt đầu giảm tăng ca, tung hoa, thật sự là tạo phúc cho nhân viên a! Nói thật, ở Châu Á tăng ca là bình thường. Nhất là chủ tịch tăng ca, tôm tép bọn hắn lại về nhà nghỉ ngơi, coi làm sao được a? Vì thế dù trong lòng không tình nguyện, nhưng không tăng ca thì ngoài thanh thản thoải mái ra còn có chút bất an.
Chính là hiện tại thật tốt, chủ tịch đúng giờ tan tầm ––– nghe nói là về nhà, nhóm tiểu nhân viên cũng có thể đúng giờ tan tầm không cần bị bà xã thưởng cho bạch nhãn a (ý nói bị xem thường).
Có thể khiến cho người cuồng công việc đột nhiên trở nên lo cho gia đình, không phải trong nhà ‘có người’ mới là lạ nha.
Hơn nữa đang nói đến sách lược mới của nhà hàng, chủ tịch cư nhiên lại ngửa con bài lớn là chiến thuật ôn tình.
“Lãng mạn bất quá là cảm động trong nháy mắt, mỹ lệ mà ngắn ngủi. Chỉ có giữa tình nhân, giữa cuộc sống, giữa hơi ấm gia đình mới có thể nguyên viễn lưu trường (kéo dài mãi mãi), tôi hy vọng nhà hàng chúng ta không chỉ có thể làm cho người ta ngẫu nhiên nhớ lại đoạn hồi ức lãng mạn, đồng thời cũng có thể khiến người kéo dài ký ức này. Chỉ cần bọn họ ngồi xuống có thể nhớ tới những điều nho nhỏ trong cuộc sống bên nhau, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp yêu thương."
Một bộ biểu cảm tằng kinh thương hải nan vi thủy* kia, làm cho chúng nhân viên đều đánh một cái rùng mình.
Sự tình luôn luôn hai mặt, có người vui cũng có người sầu.
“Trước đó mấy ngày vừa mới tặng đi túi sưởi của mình, còn tưởng rằng có cơ hội, không nghĩ tới… Ai, rốt cuộc vẫn là vô duyên."
Trần Quân Như ảm đạm thầm nghĩ.
Cô không khỏi có điểm đố kỵ cô gái không biết tên đột nhiên bắt được Chung đại chủ tịch kia.
Thế nhưng Chung đại chủ tịch cũng không có rỗi hơi đi để ý đến hỉ nộ ái ố của đám người ngoài kia, vội vàng gọi điện thoại cho tiểu Hùng thân yêu của mình.
“Tiểu Hùng, tôi đêm nay có xã giao, bất quá tôi sẽ sớm trở về, chúng ta cùng nhau ngắm cảnh đêm?"
Chung Minh Lý nhiều lần về nhà đều thấy Đỗ Hiểu Hùng ngồi ở trên sàn nhà trước cửa sổ nằm sát đất, vẻ mặt cô đơn ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Hắn đem túi ấm huân y thảo cho cậu, chính là sợ cậu lạnh, lại đặc biệt đi mua một tấm thảm lông cừu thật lớn cùng với mấy gối ôm nhỏ đặt ở bên cửa sổ, để ngừa cậu ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng sẽ bị cảm lạnh.
“Được."
Buổi tối Đỗ Hiểu Hùng sau khi đúng giờ tới chung cư của Chung Minh Lý sẽ đem y phục con gấu nhỏ ra thay. Nhìn thấy ‘tiểu Hùng’ trong gương, Đỗ Hiểu Hùng đưa tay sờ hai cái lỗ tai nhỏ tròn trên đầu một chút, sau đó thẹn thùng nở nụ cười. Cậu lần đầu tiên cảm thấy mình tuy rằng không chút khí khái nam tử, nhưng phấn phấn nộn nộn cũng rất không tồi, Chung tiên sinh tựa hồ thực thích cậu như thế này.
Chung Minh Lý thích ôm Đỗ Hiểu Hùng, thân mật vuốt ve cậu, đặc biệt là đầu, thường thường xoa đến mức Đỗ Hiểu Hùng có chút choáng váng mới ôm cậu lên giường ngủ.
Đỗ Hiểu Hùng ở phòng khách trước cửa sổ sát đất nhìn một màn cảnh đêm, cửa phòng khách lạch cạch mở ra. Chung Minh Lý mấy ngày nay đều trở về rất sớm.
Đỗ Hiểu Hùng vội vàng chạy tới nghênh đón hắn. Chung Minh Lý nhìn thấy Đỗ Hiểu Hùng, bộ mặt đường nét nghiêm túc nhất thời dịu xuống, hắn vươn tay xoa xoa đầu Đỗ Hiểu Hùng, sau đó để cậu tiếp nhận cặp công văn của mình.
“Hôm nay có quà tặng cậu đây." Chung Minh Lý ngồi lên ghế sa lon, sau đó đem túi quà đưa cho Đỗ Hiểu Hùng, “Tôi mua cho cậu áo ngủ mới, cậu thay cho tôi xem đi."
“Chung tiên sinh không thích y phục gấu nhỏ này sao?"
“Không phải, bất quá thay đổi quần áo có thể làm cho tâm tình thay đổi, khiến người ta càng có sức sống cùng vui vẻ." Chung Minh Lý cố gắng duy trì bề ngoài chính nhân quân tử mà nói, trong lòng lại bắt đầu ảo tưởng cảnh phong tình khi Đỗ Hiểu Hùng mặc vào bộ áo ngủ kia.
“Được." tiếng này làm cho Chung tiên sinh tâm tình rất tốt, Đỗ Hiểu Hùng sau khi nghe được vui vẻ lên lầu thay quần áo.
Đợi nửa ngày, Chung Minh Lý cũng phải hoài nghi Đỗ Hiểu Hùng có phải phát sinh chuyện ngoài ý muốn hay không, lúc chuẩn bị lên lầu nhìn một cái, Đỗ Hiểu Hùng rốt cục xấu hổ xuất hiện ở hành lang cầu thang.
Cái áo ngủ tơ tằm kia phong cách mát mẻ, vạt áo chỉ tới trên đầu gối Đỗ Hiểu Hùng một chút, một đôi chân trắng nõn tinh tế của cậu nhìn thấy không sót chút gì, chỗ đường xẻ của vạt áo phảng phất như có thể nhìn thấy chỗ sâu trong bắp đùi. Cái dây lưng đeo hơi trể xuống bên eo, kiểu dáng chữ V khiến Đỗ Hiểu Hùng lộ ra nửa ngực, mơ hồ có thể thấy được điểm nhỏ màu phấn hồng. Tơ tằm trơn mịn làm mỗi bước đi của cậu đều khiến cho có cảm giác cái áo muốn trượt xuống để lộ bả vai, khiến người mơ màng.
Chung Minh Lý cảm thấy mình xúc động muốn hóa lang trong nháy mắt. Còn chưa tới thời điểm, hắn âm thầm cảnh báo bản thân.
“Nhìn đẹp lắm." đợi cho Đỗ Hiểu Hùng chậm chạp đi đến trước mặt mình, Chung Minh Lý tán thưởng nói.
Nghe được lời tán thưởng quả quyết, Đỗ Hiểu Hùng ngượng ngùng đối Chung Minh Lý cười cười.
Chung Minh Lý một tay ôm Đỗ Hiểu Hùng, đem cậu vây vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng mà cắn một chút cái lổ tai nhỏ nhắn như vỏ sò của cậu.
“Thực đáng yêu…" hắn khàn khàn nói, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Đỗ Hiểu Hùng, Đỗ Hiểu Hùng nhất thời hồng như trái cà chua.
“Chung… Tiên… Sinh…" Đỗ Hiểu Hùng có điểm sợ hãi nhìn thấy ánh mắt Chung Minh Lý, trong đồng tử đen thẫm nảy lên ngọn lửa không biết tên, tình tố lạ lẫm khiến Đỗ Hiểu Hùng không biết nên phản ứng thế nào, cậu cúi đầu.
“Đến, chúng ta cùng nhau ngắm đèn." Chung Minh Lý lại hôn một cái lên cần cổ trắng nõn của Đỗ Hiểu Hùng, sau đó ôm lấy cậu đi đến trước cửa sổ.
Đỗ Hiểu Hùng phản ứng ngây ngô nói lên hết thảy, hắn rất vui sướng làm cho quả táo nhỏ này ở trong tay mình thành thục, nhưng quá trình này chỉ có một lần, hắn muốn tinh tế hưởng thụ. (hừ, con cáo này…)
“Hiểu Hùng thích ngắm cảnh đêm sao?" Chung Minh Lý nhẹ nhàng hỏi, hơi thở như có như không lướt qua tai cùng cổ Đỗ Hiểu Hùng.
“Ân." Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy có điểm ngứa, nhưng là đưa lưng về phía Chung Minh Lý làm cho cậu rụt lại như đà điểu, cậu cố gắng khiến mình chuyên tâm ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ mà không để ý cái ôm sau lưng.
Chung Minh Lý không nói nữa, chỉ dịu dàng ôm Đỗ Hiểu Hùng, thẳng đến khi thân thể có điểm cứng ngắc của cậu chậm rãi nhu nhuyễn xuống.
“Mỗi lần thấy muôn vàn ngọn đèn từ những ngôi nhà, tôi cứ cảm thấy chúng vừa xinh đẹp vừa tịch mịch." Đỗ Hiểu Hùng chậm rãi nói. “Trước kia lúc còn nhỏ, mẹ vì kiếm tiền thường xuyên tối khuya mới về. Cho nên mỗi lần tan học về, thường thường về đến cửa nhà trước hẻm nhỏ, tôi đều ngẩng đầu nhìn xem trong nhà có sáng đèn hay không. Nếu có đèn tôi liền thấy thật cao hứng, kia chứng tỏ mẹ không cần tăng ca, bà sẽ làm bữa cơm tối thật ngon chờ tôi trở về, chúng tôi cùng nhau ăn cơm sau đó mẹ sẽ ôm tôi nói chuyện phiếm. Thế nhưng những ngày như thế luôn rất ít…"
Chung Minh Lý yêu thương dùng cằm ma xát sau cổ của Đỗ Hiểu Hùng, hoàn cảnh cậu trải qua cùng mình có điểm tương tự, mặc dù nguyên nhân khác nhau rất lớn.
“Sau đó mẹ lại bị bệnh liền dọn về quê ở. Bản thân tại nơi này này một mình đến trường." Đỗ Hiểu Hùng để mình nằm trong lòng Chung Minh Lý, sâu kín nói: “Anh xem, phía dưới muôn vàn ngọn đèn, mỗi một ngọn đèn đều đại biểu cho một gia đình, tất cả mọi người cùng người nhà của mình hoặc người mình thích ở cùng nhau. Thế nhưng không có ngọn đèn nào là thuộc về tôi."
Có lẽ ngày đó Chung Minh Lý một câu “cảm giác gia đình" gợi lên hồi ức đã qua, cũng có thể là hắn hoài bão về hơi ấm khiến mình nhớ tới thời thơ ấu, Đỗ Hiểu Hùng không thể giải thích tại sao mình đột nhiên đối Chung Minh Lý nói những chuyện từ đáy lòng.
“Hỏng rồi, tôi thế nhưng đối Chung tiên sinh nói những lời nhàm chán này." mũi Đỗ Hiểu Hùng chua xót, đôi mắt sáng trong nhất thời dâng lên một tầng hơi nước.
“Không nhàm chán, tôi rất vui làm thính giả của cậu. Nếu cậu nguyện ý, cậu có thể đem nơi này thành nhà mới của cậu." sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm hồn hậu của Chung Minh Lý.
“A?" Đỗ Hiểu Hùng giật mình quay đầu nhìn Chung Minh Lý, một bộ dáng không thể tin được.
Chung Minh Lý buồn cười nhìn Đỗ Hiểu Hùng hồng hồng cái mũi, cùng đôi mắt còn chưa tan hơi nước trừng đến tròn tròn, rốt cục hôn lên.
“Ngô –––" Đỗ Hiểu Hùng còn chưa kịp từ trong kích thích của cái câu “đem nơi này thành nhà mới của cậu" phục hồi tinh thần, lại bị Chung Minh Lý hôn làm cho trực tiếp oanh một tiếng đánh vào đại não.
Chung Minh Lý tay trái ôm thắt lưng Đỗ Hiểu Hùng, tay phải nhẹ nhàng đem cậu xoay về phía mình. Đầu lưỡi khai mở miệng bởi vì giật mình mà khẽ nhếch của cậu nhanh chóng tiến vào, ôn nhu liếm hàm răng cùng cái lưỡi đinh hương. Nhận thấy Đỗ Hiểu Hùng khe khẽ muốn giãy giụa lui lại, Chung Minh Lý kiên định mà dịu dàng cố định thân thể cùng đầu của cậu, không cho cậu đào thoát, hơn nữa còn gia tăng lực đạo, thẳng đến khi cảm thấy thân thể Đỗ Hiểu Hùng nhuyễn đi trong ngực.
Đỗ Hiểu Hùng thấy cả người đều tan cả ra, lần trước Chung Minh Lý hôn cậu chính là chạm nhẹ vào môi, cậu có thể cho là lễ nghi nước ngoài. Nhưng kiểu hôn sâu này, chưa có ai đối cậu làm qua, cậu cũng không có khả năng đối người khác làm như thế. Xao động lạ lẫm len vào trong thân thể, cậu muốn chạy trốn lại trốn không thoát, đầu óc choáng váng, nhưng mà cảm giác thực… thực thoải mái. Đợi cho Chung Minh Lý cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn dài này, cậu mới phát hiện bản thân rúc vào trong lòng hắn, kiều nhược thở gấp.
“Chung…" Đỗ Hiểu Hùng muốn hỏi Chung Minh Lý vì cái gì hôn cậu, chính là thấy hắn nhìn mình, ánh mắt sủng nịch kia khiến cho cậu quên cả việc nói chuyện.
“Gọi tôi Minh Lý…" Chung Minh Lý khàn khàn nói, thấy Đỗ Hiểu Hùng thẹn thùng không có ý mở miệng, hắn lại nhẹ nhàng mà cắn một chút lên bờ môi nhỏ nhắn của cậu, lặp lại: “Gọi tôi Minh Lý…"
“Minh… Lý…" Đỗ Hiểu Hùng lắp bắp ngượng ngập nói.
“Ngoan…" Chung Minh Lý khen cậu lại lần nữa miết Đỗ Hiểu Hùng một cái. “Tôi thích em, về sau nơi này chính là nhà mới của em, em sẽ không bao giờ cảm thấy tịch mịch nữa."
“Minh Lý…" Đỗ Hiểu Hùng cảm động nhìn Chung Minh Lý, cậu từ nhỏ cùng mẹ sống dựa vào nhau, mẹ sau khi rời đi lại chỉ có thể dựa vào bản thân vì cuộc sống vì học phí bôn ba mệt nhọc, chưa từng có người nào đối với cậu ôn nhu. Kỳ thật cậu rất muốn một ngôi nhà, cùng người mình thích ở cùng một chỗ, mà không cần mỗi ngày về nhà đối mặt với căn phòng tối đen trống rỗng. Nghĩ đến đây, cuối cùng Đỗ Hiểu Hùng rơi xuống giọt nước mắt nóng bỏng.
“Tôi cũng thích Minh Lý…" Đỗ Hiểu Hùng nhỏ giọng nói.
Chung Minh Lý lại cho Đỗ Hiểu Hùng một nụ hôn sâu triền miên, sau đó ôm lấy cậu đi lên lầu.
Hắn đem Đỗ Hiểu Hùng thả lên giường, một bên nhỏ vụn hôn cậu, một bên cúi xuống gần kề với Đỗ Hiểu Hùng.
Bộ đồ gấu nhỏ tuy rằng đáng yêu, nhưng rốt cuộc vẫn là kiện quần áo, nguyên liệu có mềm mại bất quá sờ lên vẫn là một tầng vải bố, không bằng làn da con người càng làm cho nhân tâm nảy sinh thân mật. Kiện áo ngủ kiểu Nhật kia tuy rằng còn vướng trên người Đỗ Hiểu Hùng, nhưng là thùng rỗng kêu to, vạt áo bị vén lên, áo đã cởi ra lỏng lẽo quấn ở bên hông.
Chung Minh Lý thực thoả mãn một bên hôn lên tấm lưng trơn mịn non mềm của Đỗ Hiểu Hùng, một bên vuốt ve đôi chân nhỏ nhắn mà thon dài của cậu, trượt dọc hướng lên bắp đùi, sau đó bàn tay ôn nhu trượt đến giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng mà vỗ về chơi đùa với tiểu cầu cùng phân thân của cậu.
“Minh Lý… Minh Lý…" Đỗ Hiểu Hùng run run cong người lên, cậu chưa bao giờ thủ *** qua, loại cảm giác an ủi này so với nụ hôn vừa rồi càng mãnh liệt hơn, cậu chỉ có thể kêu lên nho nhỏ.
“Thoải mái đi, hảo hảo hưởng thụ loại cảm giác này." Chung Minh Lý nói tại bên tai Đỗ Hiểu Hùng, hơi thở nóng bỏng khiến cho tai Đỗ Hiểu Hùng ngứa ngứa run rẩy vài cái, động tác dưới tay lại càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn nhẹ nhàng mà dính chút lệ tích xuất ra từ phân thân Đỗ Hiểu Hùng bôi lên toàn bộ phân thân, khi thì dùng ngón cái ma xát đỉnh nhỏ, khi thì cao thấp vuốt ve, khi thì xoa bóp tiểu cầu.
“Ngô –––" Đỗ Hiểu Hùng đâu chịu nổi kích thích như vậy, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, sợ vừa mở miệng liền phóng ra những tiếng rên rỉ làm mình xấu hổ.
“Ngoan, đừng cắn môi của mình, để cho tôi nghe thanh âm của em." Chung Minh Lý sợ Đỗ Hiểu Hùng cắn nát môi, một ngón tay ma xát môi cậu, ý bảo cậu há miệng.
“A –––" Đỗ Hiểu Hùng mở miệng, tức khắc phát ra một tiếng ngâm kiều mỵ, cậu xấu hổ đến mức lập tức muốn ngậm miệng, nhưng ngón tay Chung Minh Lý đã nắm chắc thời cơ, lập tức tiến vào trong miệng cậu.
“A ––– ngô –––" ngón tay Chung Minh Lý *** mỹ ở trong miệng Đỗ Hiểu Hùng khuấy đảo, không dám cắn xuống, Đỗ Hiểu Hùng chỉ có thể phát ra những thanh âm mơ hồ không rõ, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống.
Chung Minh Lý động tác càng lúc càng nhanh, Đỗ Hiểu Hùng khoái cảm cũng càng ngày càng tiếp cận cực hạn, rốt cục tại lúc Chung Minh Lý xấu xa dùng móng tay nhẹ nhàng gảy qua cái lỗ nhỏ trên đỉnh, thân thể Đỗ Hiểu Hùng kéo căng rốt cục kịch liệt chấn động vài cái, lần đầu tiên phóng thích ở trong tay Chung Minh Lý.
Chung Minh Lý từ hộp khăn ở đầu giường rút một tờ xoa xoa tay, sau đó đem Đỗ Hiểu Hùng bởi vì thẹn thùng mà cuộn thành hình dạng trứng tôm kéo vào trong lòng mình, hôn hôn cái cổ nhỏ của cậu, nhẹ nhàng nói: “Chúc ngủ ngon."
Không phải hắn không nghĩ lập tức muốn Đỗ Hiểu Hùng, mà là hắn không nghĩ sẽ nóng vội, hắn hy vọng cho Đỗ Hiểu Hùng một lần đầu tiên thật hoàn mỹ, vô luận về sau hai người bọn họ có thể cùng một chỗ hay không, hắn đều phải khiến Đỗ Hiểu Hùng quên không được cực lạc lần đầu tiên cùng người đem lại cực lạc cho cậu.
“… Chúc ngủ ngon." qua thật lâu sau, Đỗ Hiểu Hùng mới ngượng ngùng đáp lại, sau đó tại dưới thân thể rã rời cùng tinh thần mệt mỏi cũng chậm rãi trầm ngủ.
Sáng ngày thứ hai, đồng hồ báo thức không có reo vang, Chung Minh Lý đêm qua cố ý tắt đồng hồ đi. Tuy rằng hôm nay hắn không thể nằm ở trên giường không đi làm, nhưng chí ít hắn có thể thưởng thức một chút vẻ mặt say ngủ của Đỗ Hiểu Hùng: cậu vẫn còn ngọt ngào ngủ, môi có điểm sưng lên, bờ vai nhỏ trơn nhẵn, cánh tay nhỏ tinh tế… Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua ngực Đỗ Hiểu Hùng, ở tiểu đột khởi búng một cái, lại chậm rãi trượt xuống bụng…
Đỗ Hiểu Hùng trong mông lung, cảm thấy có thứ gì đó trượt trên thân thể mình, cảm giác ngưa ngứa nhưng thực thoải mái, cậu khẽ rên rỉ một tiếng, sau đó không tình nguyện mở mắt, liền thấy Chung Minh Lý vừa ôn nhu vừa xấu xa đối với mình mỉm cười, tay hắn đang chậm rãi vuốt ve lông mao phân thân của mình…
“A!" Đỗ Hiểu Hùng kích thích quá độ, vội vàng lui ra sau muốn tránh khỏi quấy rối của Chung Minh Lý, lại không may bởi vì động tác quá mạnh liền bị ngã xuống giường.
“Phốc." Chung Minh Lý cố nén cười đi tới nâng Đỗ Hiểu Hùng dậy, tiểu động vật thật sự rất thẹn thùng.
Đỗ Hiểu Hùng lại giãy khỏi tay của Chung Minh Lý, thần tình đỏ bừng nhanh chóng cầm lấy áo ngủ bị rơi hướng khách phòng mà chạy.
Xem ra, tiểu Hùng lần này là thật quá xấu hổ rồi, mình hình như có điểm quá phận. Chung Minh Lý nhìn tay của mình bị cậu giãy ra, có chút hối hận.
Lần sáng sớm quấy rối này hậu quả trực tiếp chính là, Đỗ Hiểu Hùng nhiều ngày kiên trì mặc lại bộ đồ gấu nhỏ, cũng cho rằng Tô Trạch Tú là người tốt, đích xác vì trinh tiết của mình mà suy nghĩ.
Chung Minh Lý lần đầu tiên nhận thức được cái gì gọi là đem tảng đá tự đập vào chân mình, hắn thật sự hối hận.
Một buổi sáng, Chung Minh Lý ăn xong bữa sáng ‘tình yêu’ do Đỗ Hiểu Hùng làm, nhìn Đỗ Hiểu Hùng lúc đang rửa chén đĩa, liền đi qua nhẹ nhàng mà vòng quanh eo nhỏ của cậu, lẳng lặng mà cẩn thận.
Đỗ Hiểu Hùng đã quen cái ôm ấp của Chung Minh Lý, thấy hắn không có động tác tiếp theo, cũng thuận theo hắn, tiếp tục rửa chén.
Chung Minh Lý ôm một hồi, rốt cục cúi đầu ở bên tai Đỗ Hiểu Hùng chậm rãi nói: “Hiểu Hùng đến nơi này ở đi."
“A?" Đỗ Hiểu Hùng không nghĩ tới sẽ đột nhiên nghe được lời đề nghị này, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn Chung Minh Lý, cái chén trong tay thiếu chút nữa trượt ra ngoài.
“Em buổi tối đều ở nơi này ngủ, phòng bên kia cũng không thể lãng phí, không bằng trả lại để tiết kiệm chút tiền."
“Nhưng mà như vậy không tốt lắm đâu, đây là nhà của Chung tiên sinh, tôi nghe Tô tiên sinh nói anh trước kia cũng không cho ngoại nhân vào nhà, tôi đã là một trường hợp đặc biệt."
“Gọi tôi Minh Lý." Chung Minh Lý sửa lời, Đỗ Hiểu Hùng tuy rằng quen hắn ôm hoặc thân mật, chỉ là vẫn không quen gọi tên của hắn, chút không chú ý liền sửa lại kêu ‘Chung tiên sinh’.
‘Bất quá không sao cả, một ngày nào đó tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gọi tôi Minh Lý, sẽ không lại quên.’ Chung Minh Lý nghĩ thầm.
“Em không phải ngoại nhân." Chung Minh Lý nhìn Đỗ Hiểu Hùng chăm chú, ôn nhu mà kiên định nói: “Tôi lần trước nói không phải nói chơi, tôi nói rồi đây là nhà mới của em. Tôi thích em, tôi hy vọng có thể cùng em ở cùng một chỗ, nhà mà chỉ có một người ở sao có thể gọi là nhà. Tôi hy vọng em là lấy tâm tình ‘về nhà’ để đến nơi đây, mà không phải vì tiền, vì công việc mới đến nơi đây, sau đó vào lúc mặt trời mọc rời khỏi ‘nơi làm việc’ này."
“Hiểu Hùng thích tôi không? Em nguyện ý vào ở ngôi nhà này không?" Chung Minh Lý thâm tình dò hỏi, hắn biết Đỗ Hiểu Hùng đối với nhà có một loại quyến luyến đặc biệt, có lẽ là bởi vì cậu từ nhỏ được mẹ nuôi lớn, hiện tại lại một mình một người ở thành thị sinh sống, tuy rằng năng lực sinh tồn đủ để ứng phó với cuộc sống, nhưng trên phương diện tình cảm lại như tiểu động vật khát vọng có người làm bạn cùng hơi ấm.
Quả nhiên, Đỗ Hiểu Hùng ánh mắt ươn ướt chứng tỏ cậu bị lời của Chung Minh Lý sâu sắc cảm động, trước kia mỗi khi ở trong ban đêm rét lạnh tịch mịch bừng tỉnh, Đỗ Hiểu Hùng nhớ tới khi xưa những ngày rúc vào trong lòng của mẹ, khi đó hai mẹ con sống dựa vào nhau, cuộc sống gian nan đó với cậu mà nói lại xa xôi như vậy.
Cậu đương nhiên biết mẹ đã già cả, cậu cũng không thể vĩnh viễn là một tiểu hài tử, cho nên ngay cả trong lòng khát vọng hoài bão hơi ấm, lại vẫn một mình ở trong thành thị mà giãy dụa.
Nhưng hiện tại, có người đối với cậu nói thích cậu, nguyện ý cho cậu một ngôi nhà, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Tuy rằng cậu là lấy thân phận bồi ngủ mà nhận thức Chung Minh Lý, thế nhưng Chung Minh Lý đối cậu luôn ôn nhu như thế, ấp ủ của cậu chính là hơi ấm như vậy, khiến cho cậu giống như trở lại thời thơ ấu.
Ánh mắt cậu dịu dàng như nai con nhìn Chung Minh Lý, rốt cục nhẹ nhàng hồi đáp: “Được."
.
.
* Tằng kinh thương hải nan vi thủy,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
(Đã qua bể thẳm khôn còn nước,
Ngoài chốn non Vu chẳng có mây).
Dịch nghĩa là đã từng gặp nước biển, tất cả nước khác đều không thể so sánh được. Tác giả là Nguyên Chẩn thời nhà Đường, bày tỏ nỗi nhớ thương người vợ đã mất. Tác giả ví vợ mình là nước biển, những người con gái khác chỉ là nước, không thể so sánh được với người vợ đã mất, trong lòng tác giả chỉ có vợ mình, thể hiện tình yêu sâu đậm chung thủy.
Phương diện ‘ngủ ngon’ này đã là không thành vấn đề, Chung Minh Lý mỗi ngày thân mật ôm Đỗ Hiểu Hùng ngủ cực kỳ an ổn. Nhưng thật ra Đỗ Hiểu Hùng bị ôm không thể động đậy, có đôi khi còn thấy Chung Minh Lý giở trò trong giấc mơ, bị sờ mó đến bé tim đập loạn lại không dám lên tiếng đánh thức hắn. Ngày hôm sau chứng kiến hắn khí vũ hiên ngang, vẻ mặt như không có việc gì phát sinh qua, Đỗ Hiểu Hùng lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể tiếp tục yên lặng bị ăn đậu hủ.
Cho nên Đỗ Hiểu Hùng quyết định theo phương diện ‘ăn ngon’ này xuống tay, đương nhiên cũng là làm cơmTây––– vận dụng bài học vào nấu.
Đỗ Hiểu Hùng lưu ý tủ lạnh trong nhà Chung Minh Lý, tuy rằng không có người ở nhà nấu ăn, nhưng kỳ quái chính là bên trong tủ lạnh lại chất đầy rau dưa cùng một ít thịt loại thường dùng. Cậu vì thế hỏi Chung Minh Lý, nhận được câu trả lời thuyết phục là “Tôi cảm thấy tủ lạnh chứa đầy rau dưa làm bản thân có cảm giác gia đình". Đỗ Hiểu Hùng đối loại nguyên nhân lãng phí này không nói gì, bất quá thói quen này hiện tại cũng tiện cho cậu vì Chung Minh Lý phục vụ.
Sáng ngày thứ hai, Đỗ Hiểu Hùng nghe đồng hồ báo thức vừa vang liền lập tức từ trong ổ chăn chui ra, sau đó thẹn thùng nói với Chung Minh Lý đang có chút kinh ngạc: “Chung tiên sinh hôm nay chậm rãi rửa mặt chải đầu, tôi làm bữa sáng cho anh." rồi bỏ chạy ra ngoài.
‘Hôm nay tiểu động vật làm bữa sáng cho mình?’ Chung Minh Lý nhìn Đỗ Hiểu Hùng như gió vọt vào khách phòng, sau đó lại như gió lao xuống lầu, trong lòng không khỏi bắt đầu có điểm chờ mong một hồi tình cảnh cùng nhau ăn sáng.
“Đây là cậu làm? Trong thời gian ngắn như vậy?" Đợi cho Chung Minh Lý chậm rãi rửa mặt xong, lúc thong thả xuống lầu, lại thấy một bữa ăn lớn trên bàn bày một mâm salad cá hồi, trứng luộc, bánh mì nướng trét bơ cùng mứt hoa quả còn có bánh kem ––– bữa sáng rất phong phú! Hắn không thể không kinh ngạc mà hỏi.
“Vâng! Cá hồi bỏ vào lò vi ba ở nhiệt độ cao trong ba phút, sau đó trộn với salad đã chuẩn bị tốt. Trứng cho vào nước nóng tự động nấu lên, bánh mì nướng thoáng cái là xong, đây là bữa sáng cực nhanh chỉ mất bảy phút." Khóe miệng Đỗ Hiểu Hùng mang theo nụ cười đắc ý, trong mắt sáng lấp lánh tràn đầy chờ mong được khích lệ, còn kém chưa nói câu ‘khen tôi đi, khen tôi đi.’
Chung Minh Lý đột nhiên cảm thấy Đỗ Hiểu Hùng giống như chú chó nhỏ ngậm về quả bóng do chủ nhân ném đi, sau đó ở bên chân chủ nhân vẫy vẫy đuôi.
“Lợi hại thật." Chung Minh Lý bỗng dưng cúi đầu rất nhanh hôn lên bờ môi hơi vểnh của Đỗ Hiểu Hùng, sau đó vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bắt đầu ăn.
‘Anh ta hôn mình… hôn mình…’ đại não Đỗ Hiểu Hùng không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, bản thân còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch.
“Ngồi xuống cùng nhau ăn sáng, đừng đứng nữa." Chung Minh Lý buồn cười nhìn bộ dáng Đỗ Hiểu Hùng thần tình đỏ bừng đứng ngốc lăng. ‘Đây chỉ mới là khởi đầu, về sau sẽ khiến cậu dần dần quen với nụ hôn của tôi.’
‘Có lẽ đây là lễ nghi nước ngoài, nhất định là thế.’ Đỗ Hiểu Hùng cười xấu hổ ngồi xuống, tự an ủi chính mình.
“Tiểu Hùng." đang ăn, Chung Minh Lý đột nhiên kêu Đỗ Hiểu Hùng một tiếng.
“Ân?" Đỗ Hiểu Hùng ngẩng đầu, thấy khóe mắt Chung Minh Lý mang theo ý cười nhìn mình một mảnh xuân quang, nhất thời trong lòng nảy lên một cái.
“Cậu có cảm thấy rất có không khí gia đình không?" Chung Minh Lý dịu dàng nói.
Đỗ Hiểu Hùng nghe xong ngẩn ra, sau đó đôi mắt cậu dâng lên một tầng hơi nước, trong lòng nảy sinh một tia biến hóa kỳ lạ, cậu cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Cám ơn."
Mặc dù có điểm bất ngờ trước phản ứng của Đỗ Hiểu Hùng, bất quá Chung Minh Lý cũng không vội tìm hiểu nguyên nhân.
Từ ngày hôm đó, Đỗ Hiểu Hùng mỗi ngày đều làm bữa sáng cho Chung Minh Lý, có khi là nướng bánh mì ăn kèm salad, có khi là sandwich, có khi là temaki*. Đỗ Hiểu Hùng làm việc hết thảy như ý, Chung Minh Lý cũng có qua có lại hôn nhẹ cậu thành quen, phản ứng của Đỗ Hiểu Hùng đã không còn khó xử giống với khi mới bắt đầu.
*Temaki (手巻, “hand rolls") http://kenh14.vn/c35/200811123598563/temaki-sushi-cho-nhung-tay-nghiep-du.chn
Nhân viên ở tổng bộ của đại lí Hợp Tung cơm Tây rõ ràng cảm thấy chủ tịch nhà mình gần đây trái với quy luật tự nhiên, ở trong một mảnh trời đông giá rét, thế nhưng lại xuân phong đắc ý, khóe miệng ngậm cười, đào hoa bay bay, mắt như uông tuyền (suối nước), còn thiếu không đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió) tây mà đi.
Đầu tiên, chủ tịch hắn không còn ở quán cà phê dưới lầu ăn bữa sáng, hơn nữa còn ngại người ta làm việc quá chậm, hương vị kém đi, ăn đến ăn đi đều như nhau, thực là bữa cơm hình thức, làm cho người ta ăn vào không hề có động lực làm việc.
Thế nhưng chủ tịch đại nhân a, lão nhân gia người hình như cũng không phải ngày đầu tiên ăn tại nơi này, nghe nói người chính là một thực khách trung thành của cửa tiệm đó a, hiện tại mới oán hận? Thật cổ quái.
Thứ hai, chủ tịch hắn ngẫu nhiên sẽ mang theo một ít sandwich hoặc temaki giữa giờ cơm trưa, thời điểm đang ăn vẻ mặt hắn thâm tình nhìn miếng sandwich trong tay, giống như đó là bảng biểu doanh nghiệp với thành tích không tồi.
Hơn nữa… Hắn cư nhiên còn bắt đầu đánh giá hộp cơm do vợ yêu của các nhân viên khác làm không bằng với phần cơm trưa trong tay, làm cho chúng nhân viên oán giận mà không dám nói gì.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, chủ tịch hắn bắt đầu giảm tăng ca, tung hoa, thật sự là tạo phúc cho nhân viên a! Nói thật, ở Châu Á tăng ca là bình thường. Nhất là chủ tịch tăng ca, tôm tép bọn hắn lại về nhà nghỉ ngơi, coi làm sao được a? Vì thế dù trong lòng không tình nguyện, nhưng không tăng ca thì ngoài thanh thản thoải mái ra còn có chút bất an.
Chính là hiện tại thật tốt, chủ tịch đúng giờ tan tầm ––– nghe nói là về nhà, nhóm tiểu nhân viên cũng có thể đúng giờ tan tầm không cần bị bà xã thưởng cho bạch nhãn a (ý nói bị xem thường).
Có thể khiến cho người cuồng công việc đột nhiên trở nên lo cho gia đình, không phải trong nhà ‘có người’ mới là lạ nha.
Hơn nữa đang nói đến sách lược mới của nhà hàng, chủ tịch cư nhiên lại ngửa con bài lớn là chiến thuật ôn tình.
“Lãng mạn bất quá là cảm động trong nháy mắt, mỹ lệ mà ngắn ngủi. Chỉ có giữa tình nhân, giữa cuộc sống, giữa hơi ấm gia đình mới có thể nguyên viễn lưu trường (kéo dài mãi mãi), tôi hy vọng nhà hàng chúng ta không chỉ có thể làm cho người ta ngẫu nhiên nhớ lại đoạn hồi ức lãng mạn, đồng thời cũng có thể khiến người kéo dài ký ức này. Chỉ cần bọn họ ngồi xuống có thể nhớ tới những điều nho nhỏ trong cuộc sống bên nhau, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp yêu thương."
Một bộ biểu cảm tằng kinh thương hải nan vi thủy* kia, làm cho chúng nhân viên đều đánh một cái rùng mình.
Sự tình luôn luôn hai mặt, có người vui cũng có người sầu.
“Trước đó mấy ngày vừa mới tặng đi túi sưởi của mình, còn tưởng rằng có cơ hội, không nghĩ tới… Ai, rốt cuộc vẫn là vô duyên."
Trần Quân Như ảm đạm thầm nghĩ.
Cô không khỏi có điểm đố kỵ cô gái không biết tên đột nhiên bắt được Chung đại chủ tịch kia.
Thế nhưng Chung đại chủ tịch cũng không có rỗi hơi đi để ý đến hỉ nộ ái ố của đám người ngoài kia, vội vàng gọi điện thoại cho tiểu Hùng thân yêu của mình.
“Tiểu Hùng, tôi đêm nay có xã giao, bất quá tôi sẽ sớm trở về, chúng ta cùng nhau ngắm cảnh đêm?"
Chung Minh Lý nhiều lần về nhà đều thấy Đỗ Hiểu Hùng ngồi ở trên sàn nhà trước cửa sổ nằm sát đất, vẻ mặt cô đơn ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Hắn đem túi ấm huân y thảo cho cậu, chính là sợ cậu lạnh, lại đặc biệt đi mua một tấm thảm lông cừu thật lớn cùng với mấy gối ôm nhỏ đặt ở bên cửa sổ, để ngừa cậu ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng sẽ bị cảm lạnh.
“Được."
Buổi tối Đỗ Hiểu Hùng sau khi đúng giờ tới chung cư của Chung Minh Lý sẽ đem y phục con gấu nhỏ ra thay. Nhìn thấy ‘tiểu Hùng’ trong gương, Đỗ Hiểu Hùng đưa tay sờ hai cái lỗ tai nhỏ tròn trên đầu một chút, sau đó thẹn thùng nở nụ cười. Cậu lần đầu tiên cảm thấy mình tuy rằng không chút khí khái nam tử, nhưng phấn phấn nộn nộn cũng rất không tồi, Chung tiên sinh tựa hồ thực thích cậu như thế này.
Chung Minh Lý thích ôm Đỗ Hiểu Hùng, thân mật vuốt ve cậu, đặc biệt là đầu, thường thường xoa đến mức Đỗ Hiểu Hùng có chút choáng váng mới ôm cậu lên giường ngủ.
Đỗ Hiểu Hùng ở phòng khách trước cửa sổ sát đất nhìn một màn cảnh đêm, cửa phòng khách lạch cạch mở ra. Chung Minh Lý mấy ngày nay đều trở về rất sớm.
Đỗ Hiểu Hùng vội vàng chạy tới nghênh đón hắn. Chung Minh Lý nhìn thấy Đỗ Hiểu Hùng, bộ mặt đường nét nghiêm túc nhất thời dịu xuống, hắn vươn tay xoa xoa đầu Đỗ Hiểu Hùng, sau đó để cậu tiếp nhận cặp công văn của mình.
“Hôm nay có quà tặng cậu đây." Chung Minh Lý ngồi lên ghế sa lon, sau đó đem túi quà đưa cho Đỗ Hiểu Hùng, “Tôi mua cho cậu áo ngủ mới, cậu thay cho tôi xem đi."
“Chung tiên sinh không thích y phục gấu nhỏ này sao?"
“Không phải, bất quá thay đổi quần áo có thể làm cho tâm tình thay đổi, khiến người ta càng có sức sống cùng vui vẻ." Chung Minh Lý cố gắng duy trì bề ngoài chính nhân quân tử mà nói, trong lòng lại bắt đầu ảo tưởng cảnh phong tình khi Đỗ Hiểu Hùng mặc vào bộ áo ngủ kia.
“Được." tiếng này làm cho Chung tiên sinh tâm tình rất tốt, Đỗ Hiểu Hùng sau khi nghe được vui vẻ lên lầu thay quần áo.
Đợi nửa ngày, Chung Minh Lý cũng phải hoài nghi Đỗ Hiểu Hùng có phải phát sinh chuyện ngoài ý muốn hay không, lúc chuẩn bị lên lầu nhìn một cái, Đỗ Hiểu Hùng rốt cục xấu hổ xuất hiện ở hành lang cầu thang.
Cái áo ngủ tơ tằm kia phong cách mát mẻ, vạt áo chỉ tới trên đầu gối Đỗ Hiểu Hùng một chút, một đôi chân trắng nõn tinh tế của cậu nhìn thấy không sót chút gì, chỗ đường xẻ của vạt áo phảng phất như có thể nhìn thấy chỗ sâu trong bắp đùi. Cái dây lưng đeo hơi trể xuống bên eo, kiểu dáng chữ V khiến Đỗ Hiểu Hùng lộ ra nửa ngực, mơ hồ có thể thấy được điểm nhỏ màu phấn hồng. Tơ tằm trơn mịn làm mỗi bước đi của cậu đều khiến cho có cảm giác cái áo muốn trượt xuống để lộ bả vai, khiến người mơ màng.
Chung Minh Lý cảm thấy mình xúc động muốn hóa lang trong nháy mắt. Còn chưa tới thời điểm, hắn âm thầm cảnh báo bản thân.
“Nhìn đẹp lắm." đợi cho Đỗ Hiểu Hùng chậm chạp đi đến trước mặt mình, Chung Minh Lý tán thưởng nói.
Nghe được lời tán thưởng quả quyết, Đỗ Hiểu Hùng ngượng ngùng đối Chung Minh Lý cười cười.
Chung Minh Lý một tay ôm Đỗ Hiểu Hùng, đem cậu vây vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng mà cắn một chút cái lổ tai nhỏ nhắn như vỏ sò của cậu.
“Thực đáng yêu…" hắn khàn khàn nói, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Đỗ Hiểu Hùng, Đỗ Hiểu Hùng nhất thời hồng như trái cà chua.
“Chung… Tiên… Sinh…" Đỗ Hiểu Hùng có điểm sợ hãi nhìn thấy ánh mắt Chung Minh Lý, trong đồng tử đen thẫm nảy lên ngọn lửa không biết tên, tình tố lạ lẫm khiến Đỗ Hiểu Hùng không biết nên phản ứng thế nào, cậu cúi đầu.
“Đến, chúng ta cùng nhau ngắm đèn." Chung Minh Lý lại hôn một cái lên cần cổ trắng nõn của Đỗ Hiểu Hùng, sau đó ôm lấy cậu đi đến trước cửa sổ.
Đỗ Hiểu Hùng phản ứng ngây ngô nói lên hết thảy, hắn rất vui sướng làm cho quả táo nhỏ này ở trong tay mình thành thục, nhưng quá trình này chỉ có một lần, hắn muốn tinh tế hưởng thụ. (hừ, con cáo này…)
“Hiểu Hùng thích ngắm cảnh đêm sao?" Chung Minh Lý nhẹ nhàng hỏi, hơi thở như có như không lướt qua tai cùng cổ Đỗ Hiểu Hùng.
“Ân." Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy có điểm ngứa, nhưng là đưa lưng về phía Chung Minh Lý làm cho cậu rụt lại như đà điểu, cậu cố gắng khiến mình chuyên tâm ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ mà không để ý cái ôm sau lưng.
Chung Minh Lý không nói nữa, chỉ dịu dàng ôm Đỗ Hiểu Hùng, thẳng đến khi thân thể có điểm cứng ngắc của cậu chậm rãi nhu nhuyễn xuống.
“Mỗi lần thấy muôn vàn ngọn đèn từ những ngôi nhà, tôi cứ cảm thấy chúng vừa xinh đẹp vừa tịch mịch." Đỗ Hiểu Hùng chậm rãi nói. “Trước kia lúc còn nhỏ, mẹ vì kiếm tiền thường xuyên tối khuya mới về. Cho nên mỗi lần tan học về, thường thường về đến cửa nhà trước hẻm nhỏ, tôi đều ngẩng đầu nhìn xem trong nhà có sáng đèn hay không. Nếu có đèn tôi liền thấy thật cao hứng, kia chứng tỏ mẹ không cần tăng ca, bà sẽ làm bữa cơm tối thật ngon chờ tôi trở về, chúng tôi cùng nhau ăn cơm sau đó mẹ sẽ ôm tôi nói chuyện phiếm. Thế nhưng những ngày như thế luôn rất ít…"
Chung Minh Lý yêu thương dùng cằm ma xát sau cổ của Đỗ Hiểu Hùng, hoàn cảnh cậu trải qua cùng mình có điểm tương tự, mặc dù nguyên nhân khác nhau rất lớn.
“Sau đó mẹ lại bị bệnh liền dọn về quê ở. Bản thân tại nơi này này một mình đến trường." Đỗ Hiểu Hùng để mình nằm trong lòng Chung Minh Lý, sâu kín nói: “Anh xem, phía dưới muôn vàn ngọn đèn, mỗi một ngọn đèn đều đại biểu cho một gia đình, tất cả mọi người cùng người nhà của mình hoặc người mình thích ở cùng nhau. Thế nhưng không có ngọn đèn nào là thuộc về tôi."
Có lẽ ngày đó Chung Minh Lý một câu “cảm giác gia đình" gợi lên hồi ức đã qua, cũng có thể là hắn hoài bão về hơi ấm khiến mình nhớ tới thời thơ ấu, Đỗ Hiểu Hùng không thể giải thích tại sao mình đột nhiên đối Chung Minh Lý nói những chuyện từ đáy lòng.
“Hỏng rồi, tôi thế nhưng đối Chung tiên sinh nói những lời nhàm chán này." mũi Đỗ Hiểu Hùng chua xót, đôi mắt sáng trong nhất thời dâng lên một tầng hơi nước.
“Không nhàm chán, tôi rất vui làm thính giả của cậu. Nếu cậu nguyện ý, cậu có thể đem nơi này thành nhà mới của cậu." sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm hồn hậu của Chung Minh Lý.
“A?" Đỗ Hiểu Hùng giật mình quay đầu nhìn Chung Minh Lý, một bộ dáng không thể tin được.
Chung Minh Lý buồn cười nhìn Đỗ Hiểu Hùng hồng hồng cái mũi, cùng đôi mắt còn chưa tan hơi nước trừng đến tròn tròn, rốt cục hôn lên.
“Ngô –––" Đỗ Hiểu Hùng còn chưa kịp từ trong kích thích của cái câu “đem nơi này thành nhà mới của cậu" phục hồi tinh thần, lại bị Chung Minh Lý hôn làm cho trực tiếp oanh một tiếng đánh vào đại não.
Chung Minh Lý tay trái ôm thắt lưng Đỗ Hiểu Hùng, tay phải nhẹ nhàng đem cậu xoay về phía mình. Đầu lưỡi khai mở miệng bởi vì giật mình mà khẽ nhếch của cậu nhanh chóng tiến vào, ôn nhu liếm hàm răng cùng cái lưỡi đinh hương. Nhận thấy Đỗ Hiểu Hùng khe khẽ muốn giãy giụa lui lại, Chung Minh Lý kiên định mà dịu dàng cố định thân thể cùng đầu của cậu, không cho cậu đào thoát, hơn nữa còn gia tăng lực đạo, thẳng đến khi cảm thấy thân thể Đỗ Hiểu Hùng nhuyễn đi trong ngực.
Đỗ Hiểu Hùng thấy cả người đều tan cả ra, lần trước Chung Minh Lý hôn cậu chính là chạm nhẹ vào môi, cậu có thể cho là lễ nghi nước ngoài. Nhưng kiểu hôn sâu này, chưa có ai đối cậu làm qua, cậu cũng không có khả năng đối người khác làm như thế. Xao động lạ lẫm len vào trong thân thể, cậu muốn chạy trốn lại trốn không thoát, đầu óc choáng váng, nhưng mà cảm giác thực… thực thoải mái. Đợi cho Chung Minh Lý cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn dài này, cậu mới phát hiện bản thân rúc vào trong lòng hắn, kiều nhược thở gấp.
“Chung…" Đỗ Hiểu Hùng muốn hỏi Chung Minh Lý vì cái gì hôn cậu, chính là thấy hắn nhìn mình, ánh mắt sủng nịch kia khiến cho cậu quên cả việc nói chuyện.
“Gọi tôi Minh Lý…" Chung Minh Lý khàn khàn nói, thấy Đỗ Hiểu Hùng thẹn thùng không có ý mở miệng, hắn lại nhẹ nhàng mà cắn một chút lên bờ môi nhỏ nhắn của cậu, lặp lại: “Gọi tôi Minh Lý…"
“Minh… Lý…" Đỗ Hiểu Hùng lắp bắp ngượng ngập nói.
“Ngoan…" Chung Minh Lý khen cậu lại lần nữa miết Đỗ Hiểu Hùng một cái. “Tôi thích em, về sau nơi này chính là nhà mới của em, em sẽ không bao giờ cảm thấy tịch mịch nữa."
“Minh Lý…" Đỗ Hiểu Hùng cảm động nhìn Chung Minh Lý, cậu từ nhỏ cùng mẹ sống dựa vào nhau, mẹ sau khi rời đi lại chỉ có thể dựa vào bản thân vì cuộc sống vì học phí bôn ba mệt nhọc, chưa từng có người nào đối với cậu ôn nhu. Kỳ thật cậu rất muốn một ngôi nhà, cùng người mình thích ở cùng một chỗ, mà không cần mỗi ngày về nhà đối mặt với căn phòng tối đen trống rỗng. Nghĩ đến đây, cuối cùng Đỗ Hiểu Hùng rơi xuống giọt nước mắt nóng bỏng.
“Tôi cũng thích Minh Lý…" Đỗ Hiểu Hùng nhỏ giọng nói.
Chung Minh Lý lại cho Đỗ Hiểu Hùng một nụ hôn sâu triền miên, sau đó ôm lấy cậu đi lên lầu.
Hắn đem Đỗ Hiểu Hùng thả lên giường, một bên nhỏ vụn hôn cậu, một bên cúi xuống gần kề với Đỗ Hiểu Hùng.
Bộ đồ gấu nhỏ tuy rằng đáng yêu, nhưng rốt cuộc vẫn là kiện quần áo, nguyên liệu có mềm mại bất quá sờ lên vẫn là một tầng vải bố, không bằng làn da con người càng làm cho nhân tâm nảy sinh thân mật. Kiện áo ngủ kiểu Nhật kia tuy rằng còn vướng trên người Đỗ Hiểu Hùng, nhưng là thùng rỗng kêu to, vạt áo bị vén lên, áo đã cởi ra lỏng lẽo quấn ở bên hông.
Chung Minh Lý thực thoả mãn một bên hôn lên tấm lưng trơn mịn non mềm của Đỗ Hiểu Hùng, một bên vuốt ve đôi chân nhỏ nhắn mà thon dài của cậu, trượt dọc hướng lên bắp đùi, sau đó bàn tay ôn nhu trượt đến giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng mà vỗ về chơi đùa với tiểu cầu cùng phân thân của cậu.
“Minh Lý… Minh Lý…" Đỗ Hiểu Hùng run run cong người lên, cậu chưa bao giờ thủ *** qua, loại cảm giác an ủi này so với nụ hôn vừa rồi càng mãnh liệt hơn, cậu chỉ có thể kêu lên nho nhỏ.
“Thoải mái đi, hảo hảo hưởng thụ loại cảm giác này." Chung Minh Lý nói tại bên tai Đỗ Hiểu Hùng, hơi thở nóng bỏng khiến cho tai Đỗ Hiểu Hùng ngứa ngứa run rẩy vài cái, động tác dưới tay lại càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn nhẹ nhàng mà dính chút lệ tích xuất ra từ phân thân Đỗ Hiểu Hùng bôi lên toàn bộ phân thân, khi thì dùng ngón cái ma xát đỉnh nhỏ, khi thì cao thấp vuốt ve, khi thì xoa bóp tiểu cầu.
“Ngô –––" Đỗ Hiểu Hùng đâu chịu nổi kích thích như vậy, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, sợ vừa mở miệng liền phóng ra những tiếng rên rỉ làm mình xấu hổ.
“Ngoan, đừng cắn môi của mình, để cho tôi nghe thanh âm của em." Chung Minh Lý sợ Đỗ Hiểu Hùng cắn nát môi, một ngón tay ma xát môi cậu, ý bảo cậu há miệng.
“A –––" Đỗ Hiểu Hùng mở miệng, tức khắc phát ra một tiếng ngâm kiều mỵ, cậu xấu hổ đến mức lập tức muốn ngậm miệng, nhưng ngón tay Chung Minh Lý đã nắm chắc thời cơ, lập tức tiến vào trong miệng cậu.
“A ––– ngô –––" ngón tay Chung Minh Lý *** mỹ ở trong miệng Đỗ Hiểu Hùng khuấy đảo, không dám cắn xuống, Đỗ Hiểu Hùng chỉ có thể phát ra những thanh âm mơ hồ không rõ, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống.
Chung Minh Lý động tác càng lúc càng nhanh, Đỗ Hiểu Hùng khoái cảm cũng càng ngày càng tiếp cận cực hạn, rốt cục tại lúc Chung Minh Lý xấu xa dùng móng tay nhẹ nhàng gảy qua cái lỗ nhỏ trên đỉnh, thân thể Đỗ Hiểu Hùng kéo căng rốt cục kịch liệt chấn động vài cái, lần đầu tiên phóng thích ở trong tay Chung Minh Lý.
Chung Minh Lý từ hộp khăn ở đầu giường rút một tờ xoa xoa tay, sau đó đem Đỗ Hiểu Hùng bởi vì thẹn thùng mà cuộn thành hình dạng trứng tôm kéo vào trong lòng mình, hôn hôn cái cổ nhỏ của cậu, nhẹ nhàng nói: “Chúc ngủ ngon."
Không phải hắn không nghĩ lập tức muốn Đỗ Hiểu Hùng, mà là hắn không nghĩ sẽ nóng vội, hắn hy vọng cho Đỗ Hiểu Hùng một lần đầu tiên thật hoàn mỹ, vô luận về sau hai người bọn họ có thể cùng một chỗ hay không, hắn đều phải khiến Đỗ Hiểu Hùng quên không được cực lạc lần đầu tiên cùng người đem lại cực lạc cho cậu.
“… Chúc ngủ ngon." qua thật lâu sau, Đỗ Hiểu Hùng mới ngượng ngùng đáp lại, sau đó tại dưới thân thể rã rời cùng tinh thần mệt mỏi cũng chậm rãi trầm ngủ.
Sáng ngày thứ hai, đồng hồ báo thức không có reo vang, Chung Minh Lý đêm qua cố ý tắt đồng hồ đi. Tuy rằng hôm nay hắn không thể nằm ở trên giường không đi làm, nhưng chí ít hắn có thể thưởng thức một chút vẻ mặt say ngủ của Đỗ Hiểu Hùng: cậu vẫn còn ngọt ngào ngủ, môi có điểm sưng lên, bờ vai nhỏ trơn nhẵn, cánh tay nhỏ tinh tế… Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua ngực Đỗ Hiểu Hùng, ở tiểu đột khởi búng một cái, lại chậm rãi trượt xuống bụng…
Đỗ Hiểu Hùng trong mông lung, cảm thấy có thứ gì đó trượt trên thân thể mình, cảm giác ngưa ngứa nhưng thực thoải mái, cậu khẽ rên rỉ một tiếng, sau đó không tình nguyện mở mắt, liền thấy Chung Minh Lý vừa ôn nhu vừa xấu xa đối với mình mỉm cười, tay hắn đang chậm rãi vuốt ve lông mao phân thân của mình…
“A!" Đỗ Hiểu Hùng kích thích quá độ, vội vàng lui ra sau muốn tránh khỏi quấy rối của Chung Minh Lý, lại không may bởi vì động tác quá mạnh liền bị ngã xuống giường.
“Phốc." Chung Minh Lý cố nén cười đi tới nâng Đỗ Hiểu Hùng dậy, tiểu động vật thật sự rất thẹn thùng.
Đỗ Hiểu Hùng lại giãy khỏi tay của Chung Minh Lý, thần tình đỏ bừng nhanh chóng cầm lấy áo ngủ bị rơi hướng khách phòng mà chạy.
Xem ra, tiểu Hùng lần này là thật quá xấu hổ rồi, mình hình như có điểm quá phận. Chung Minh Lý nhìn tay của mình bị cậu giãy ra, có chút hối hận.
Lần sáng sớm quấy rối này hậu quả trực tiếp chính là, Đỗ Hiểu Hùng nhiều ngày kiên trì mặc lại bộ đồ gấu nhỏ, cũng cho rằng Tô Trạch Tú là người tốt, đích xác vì trinh tiết của mình mà suy nghĩ.
Chung Minh Lý lần đầu tiên nhận thức được cái gì gọi là đem tảng đá tự đập vào chân mình, hắn thật sự hối hận.
Một buổi sáng, Chung Minh Lý ăn xong bữa sáng ‘tình yêu’ do Đỗ Hiểu Hùng làm, nhìn Đỗ Hiểu Hùng lúc đang rửa chén đĩa, liền đi qua nhẹ nhàng mà vòng quanh eo nhỏ của cậu, lẳng lặng mà cẩn thận.
Đỗ Hiểu Hùng đã quen cái ôm ấp của Chung Minh Lý, thấy hắn không có động tác tiếp theo, cũng thuận theo hắn, tiếp tục rửa chén.
Chung Minh Lý ôm một hồi, rốt cục cúi đầu ở bên tai Đỗ Hiểu Hùng chậm rãi nói: “Hiểu Hùng đến nơi này ở đi."
“A?" Đỗ Hiểu Hùng không nghĩ tới sẽ đột nhiên nghe được lời đề nghị này, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn Chung Minh Lý, cái chén trong tay thiếu chút nữa trượt ra ngoài.
“Em buổi tối đều ở nơi này ngủ, phòng bên kia cũng không thể lãng phí, không bằng trả lại để tiết kiệm chút tiền."
“Nhưng mà như vậy không tốt lắm đâu, đây là nhà của Chung tiên sinh, tôi nghe Tô tiên sinh nói anh trước kia cũng không cho ngoại nhân vào nhà, tôi đã là một trường hợp đặc biệt."
“Gọi tôi Minh Lý." Chung Minh Lý sửa lời, Đỗ Hiểu Hùng tuy rằng quen hắn ôm hoặc thân mật, chỉ là vẫn không quen gọi tên của hắn, chút không chú ý liền sửa lại kêu ‘Chung tiên sinh’.
‘Bất quá không sao cả, một ngày nào đó tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gọi tôi Minh Lý, sẽ không lại quên.’ Chung Minh Lý nghĩ thầm.
“Em không phải ngoại nhân." Chung Minh Lý nhìn Đỗ Hiểu Hùng chăm chú, ôn nhu mà kiên định nói: “Tôi lần trước nói không phải nói chơi, tôi nói rồi đây là nhà mới của em. Tôi thích em, tôi hy vọng có thể cùng em ở cùng một chỗ, nhà mà chỉ có một người ở sao có thể gọi là nhà. Tôi hy vọng em là lấy tâm tình ‘về nhà’ để đến nơi đây, mà không phải vì tiền, vì công việc mới đến nơi đây, sau đó vào lúc mặt trời mọc rời khỏi ‘nơi làm việc’ này."
“Hiểu Hùng thích tôi không? Em nguyện ý vào ở ngôi nhà này không?" Chung Minh Lý thâm tình dò hỏi, hắn biết Đỗ Hiểu Hùng đối với nhà có một loại quyến luyến đặc biệt, có lẽ là bởi vì cậu từ nhỏ được mẹ nuôi lớn, hiện tại lại một mình một người ở thành thị sinh sống, tuy rằng năng lực sinh tồn đủ để ứng phó với cuộc sống, nhưng trên phương diện tình cảm lại như tiểu động vật khát vọng có người làm bạn cùng hơi ấm.
Quả nhiên, Đỗ Hiểu Hùng ánh mắt ươn ướt chứng tỏ cậu bị lời của Chung Minh Lý sâu sắc cảm động, trước kia mỗi khi ở trong ban đêm rét lạnh tịch mịch bừng tỉnh, Đỗ Hiểu Hùng nhớ tới khi xưa những ngày rúc vào trong lòng của mẹ, khi đó hai mẹ con sống dựa vào nhau, cuộc sống gian nan đó với cậu mà nói lại xa xôi như vậy.
Cậu đương nhiên biết mẹ đã già cả, cậu cũng không thể vĩnh viễn là một tiểu hài tử, cho nên ngay cả trong lòng khát vọng hoài bão hơi ấm, lại vẫn một mình ở trong thành thị mà giãy dụa.
Nhưng hiện tại, có người đối với cậu nói thích cậu, nguyện ý cho cậu một ngôi nhà, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Tuy rằng cậu là lấy thân phận bồi ngủ mà nhận thức Chung Minh Lý, thế nhưng Chung Minh Lý đối cậu luôn ôn nhu như thế, ấp ủ của cậu chính là hơi ấm như vậy, khiến cho cậu giống như trở lại thời thơ ấu.
Ánh mắt cậu dịu dàng như nai con nhìn Chung Minh Lý, rốt cục nhẹ nhàng hồi đáp: “Được."
.
.
* Tằng kinh thương hải nan vi thủy,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
(Đã qua bể thẳm khôn còn nước,
Ngoài chốn non Vu chẳng có mây).
Dịch nghĩa là đã từng gặp nước biển, tất cả nước khác đều không thể so sánh được. Tác giả là Nguyên Chẩn thời nhà Đường, bày tỏ nỗi nhớ thương người vợ đã mất. Tác giả ví vợ mình là nước biển, những người con gái khác chỉ là nước, không thể so sánh được với người vợ đã mất, trong lòng tác giả chỉ có vợ mình, thể hiện tình yêu sâu đậm chung thủy.
Tác giả :
Tứ Nguyệt Phong