Tây Uyển Mị Ảnh
Chương 33: Xuân dược độc ác
Trước đây Doãn Xuyên rất thích ăn cari gà, càng cay càng ngon.
Có điều kể từ khi Doãn Xuyên ăn đồ do Dung An Dao làm, gần như gã quên béng mất cả món yêu thích nhất của mình.
Một buổi sáng.
Bác sỹ mà Dung An Dao mời đến vừa ra về, Doãn Xuyên đã ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của cari gà, bởi vì trong cari gà có một loại gia vị: hạt hoa tiêu.
Hoa tiêu vốn đã rất thơm, sau khi xào với dầu mè thì mùi thơm càng đậm hơn, càng kêu gọi giun dế trong bụng người ta hơn.
Doãn Xuyên ứa nước miếng. Gã hiếu kỳ hỏi Vân Vũ Lôi ở bên cạnh: "Mẹ em cũng biết xào cari gà?"
Vân Vũ Lôi gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Món gì mẹ em cũng biết làm, chỉ là chưa từng xào cari gà"
Doãn Xuyên lại hỏi: "Thế sao anh lại ngửi thấy mùi thơm của cari gà?"
Vân Vũ Lôi đáp: "Bởi vì mẹ em đang xào cari gà mà"
Doãn Xuyên càng kỳ quái, hỏi: "Nếu như mẹ em từ trước tới nay chưa từng làm món cari gà, vậy sao hôm nay lại làm?"
Vân Vũ Lôi hứ một tiếng: "Bởi vì có gã ngốc đêm qua nằm mơ nói, nói muốn ăn cari gà"
Doãn Xuyên vuốt vuốt mũi hỏi: "Anh là gã ngốc ấy à?"
Vân Vũ Lôi lớn tiếng nói: "Quá đúng, anh đơn giản là tên đại ngốc siêu hạng, tự nhiên ngã làm tiểu đệ đệ của mình bị thương thành ra vậy, tức chết em được. Anh nói, anh có phải là tên đại ngốc không?"
Doãn Xuyên gật đầu, có điều gã rơm rớm nước mắt. Gã không ngờ chỉ một câu nói mơ của mình, lại có người coi thành thật. Ý nghĩ trong mộng của gã khi tỉnh dậy không ngờ có người thực hiện giúp gã, gã có thể không cảm động sao?
"Nói chuyện gì đó? Mau ra ăn cơm nào. Tiểu Lôi, con đỡ tiểu Xuyên một chút" Dung An Dao bước vào phòng, cười tít nói. Hôm nay nàng trông có vẻ hơi tiều tụy. Mặc dù tiều tụy, nhưng Dung An Dao vẫn rất mĩ lệ, gợi cảm.
"Không cần đâu, cháu có thể tự đi" Doãn Xuyên có vẻ ngại ngùng. Gã là một thanh niên cường tráng sao có thể để nữ nhân nâng đỡ chứ? Huống chi vết thương của gã không còn đau như trước. Gã nhìn Dung An Dao định lắc đầu nhưng lại ngẩn ra. Doãn Xuyên đặc biệt yêu thích dáng vẻ Dung An Dao lúc mặc tạp dề. Gã thường tưởng tượng Dung An Dao lõa lồ thân trên, chỉ mặc độc chiếc tạp dề, lộ ra bờ mông tròn trĩnh, đi qua đi lại trong bếp.
Thấy ánh mắt say mê của Doãn Xuyên, khuôn mặt Dung An Dao hơi ửng hồng. Nàng muốn cười, nhưng vẫn cố nén lại. Phát hiện con gái Vân Vũ Lôi vẫn còn do dự, nàng bước tới đỡ lấy cánh tay Doãn Xuyên nói: "Đi nào, làm ra vẻ nam tử hán gì chứ? Tiểu Lôi, con đi lấy chén đi"
Vân Vũ Lôi cười chạy ra ngoài. Đợi Vân Vũ Lôi vừa đi khỏi, Dung An Dao lại hỏi: "Không đau thật à? Vừa rồi bác sỹ nói thế nào?"
Doãn Xuyên bị Dung An dao cười nhạo một hồi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, gã kéo tụt quần ngủ xuống, nói: "Mình tự xem đi, miệng vết thương cũng lên sẹo rồi, sao lại cứ đối với tôi như người bệnh nặng vậy? Vừa rồi bác sỹ nói rồi, ba ngày sau thì có thể tắm rửa"
Dung An Dao đỏ mặt xì một tiếng: "Mau kéo quần lên, để tiểu Lôi nhìn thấy thì làm sao?" Mặc dù nói vậy, nàng vẫn không khách khí mở to mắt ra mà nhìn, sau đó nói với vẻ đắc ý: "Xem ra tay bác sỹ này không tệ"
"Bác sỹ không tệ, nhưng cần phải cảm ơn người tìm đúng bác sỹ hơn" Doãn Xuyên cố ý thở dài.
"Chết mất, mồm mép tép nhảy, đi mau lên, đồ ăn nguội hết rồi" Dung An Dao gần như viết cả chữ 'cười' lên mặt.
Ra tới phòng ăn, Doãn Xuyên mới phát hiện trong nhà thiếu mất một người.
"Tiểu Phi đâu?" Doãn Xuyên hỏi.
"Cô bảo nó ra nghĩa trang tảo mộ ba ba nó rồi" Khuôn mặt tràn ngập niềm vui của Dung An Dao lập tức biến mất.
"Tại sao vậy? Hôm nay đâu phải thanh minh, cũng không phải ngày lễ gì" Vân Vũ Lôi rất ngạc nhiên.
"Thắp cho phụ thân con nén hương còn phải chọn ngày sao?" Dung An Dao trách mắng. Thấy Vân Vũ Lôi thè thè lưỡi không dám lên tiếng, nàng nói tiếp: "Huống chi nó chuẩn bị kết hôn rồi, đi thông báo với ba nó một chút cũng phải, tốt nhất là tiểu Phi có thể cảm thụ được sự dạy dỗ của ba nó, đừng đi lầm đường, làm lầm chuyện, thực hiện đúng trách nhiệm của một người vợ tuyệt không đơn giản, tiểu Lôi con cũng phải nhớ lấy" Dung An Dao nói đến câu cuối, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Nàng quay người bước về phòng mình.
Vân Vũ Lôi cảm thấy rất kỳ quái. Nàng phát hiện mẫu thân càng ngày càng nghiêm khắc với muội muội Vân Vũ Phi, như đang giáo dục lại cũng như đang cảnh cáo, dù sao cũng vẫn cảm thấy không bình thường.
Doãn Xuyên ở bên cạnh cũng có cùng cảm giác hệt như vậy. Có điều gã hiểu ra rất nhanh. Nếu Dung An Dao giáo dục không nghiêm khắc, thì chỉ bằng nhan sắc của ba mẹ con, nói không chừng đã sớm gây ra những chuyện rung trời chuyển đất gì đó rồi.
"Hai đứa cứ ăn đi, mấy người bạn mụ đợi ta sang đó ăn cơm, sau đó chơi bài, ta đi trước đây, chắc về muộn một chút. Tiểu Lôi, con chăm sóc cho tiểu Xuyên cẩn thận nhé" Dung An Dao từ trong phòng đi ra. Nàng đã thay một bộ đồ màu xanh da trời, tỏ ra trang nhã tự nhiên, mà không quá hấp dẫn. Sau khi dặn dò một hồi, Dung An Dao nhìn Vân Vũ Lôi với ánh mắt đầy hàm ý.
"Vâng, hy vọng hôm nay mụ số đỏ, thắng nhiều chút nha" Vân Vũ Lôi đỏ mặt, vô ý thức liếc nhìn Doãn Xuyên một cái.
"Dung a di thắng nhiều nha" Doãn Xuyên thì chăm chăm nhìn Dung An Dao như không nỡ rời. Lúc nam nhân chịu đựng vết thương hành hạ, luôn muốn có mẫu thân ở bên cạnh nhất. Trong mắt Doãn Xuyên, Dung An Dao không những là tình nhân, mà còn là một người mẹ.
Dung An Dao sợ nhìn vào ánh mắt của Doãn Xuyên, nàng có vẻ luống cuống rời đi.
Vừa rời khỏi nhà, vẻ mặt của Dung An Dao bỗng trở nên đanh lại. Nàng lấy điện thoại di động ra bấm số cho Vân Vũ Phi. Điện thoại thông, Dung An Dao nói vào điện thoại với vẻ bình tĩnh nhưng nghiêm khắc: "Con cứ đợi trước phần mộ ba con, trời chưa tối con chưa được phép về. Nếu con dám về trước hoặc căn bản không có ở trước phần mộ ba con, vậy thì mẹ sẽ không nhận đứa con gái như con nữa. Mẹ con chúng ta từ nay một đao chặt đứt, con cũng vĩnh viễn không cần về nhà nữa"
Vân Vũ Phi sợ sệt đáp: "Mụ, con biết sai rồi" Dung An Dao nghe vậy không nói thêm một lời, cộp một tiếng gập điện thoại lại. Xem ra Dung An Dao đã nổi giận thực sự.
Đương nhiên Dung An Dao phải nổi giận. Nếu không phải là phải chú ý đến quá nhiều quá nhiều thứ, nàng đã bạt tai Vân Vũ Phi một cái thật mạnh ngay ở bệnh viện rồi. Có điều, cái bạt tai đó đã xuất thủ vào sáng sớm hôm nay.
Trong phòng mẫu thân, nửa bên mặt Vân Vũ Phi sưng vù lên. Bị mẫu thân đột nhiên bạt tai một cái rất mạnh, ngoại trừ chấn kinh nàng cũng chỉ có thể chấn kinh. Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên mẫu thân đánh nàng. Nhưng, khi Dung An Dao nói ra một câu, Vân Vũ Phi bật khóc quỳ thụp xuống. Dung An Dao còn phẫn nộ quát Vân Vũ Phi không được khóc.
Dung An Dao nói gì vậy? Dung An Dao chỉ nói một câu: "Con không thể tùy tùy tiện tiện quăng nội y trong phòng làm việc của bác sỹ" Thì ra, Dung An Dao phát hiện ra bằng chứng Vân Vũ Phi vượt rào. Chiếc quần dây màu trắng kia lúc Vân Vũ Phi kích tình đã bị rơi xuống đất, trong lúc vội vàng không ngờ quên mất không nhặt lên, bị Dung An Dao tinh mắt phát hiện ra. Nàng lập tức quyết định để Doãn Xuyên xuất viện, vừa là tránh để cho Doãn Xuyên phát hiện ra, vừa là để ngăn chặn Vân Vũ Phi sa ngã thêm bước nữa.
Dung An Dao càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng hối hận. Thầm nghĩ, Vân Vũ Phi là con gái nàng, bây giờ nó học thói xấu, là mẫu thân nàng đương nhiên phải chịu trách nhiệm lớn nhất. Nàng hối hận đã quá nuông chiều Vân Vũ Phi.
Cho nên, sáng sớm hôm nay, Dung An Dao liền quyết định để Vân Vũ Phi đến coi mộ trước phần mộ phụ thân nàng. Đó là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất mà Dung An Dao có thể nghĩ ra.
Nhớ tới lão công mất đã gần hai mươi năm, Dung An Dao càng thêm thương cảm. Bao năm qua, nàng đã mất không biết bao nhiêu tâm huyết để dưỡng dục hai con gái, bây giờ con gái lớn rồi, một đứa ngoan ngoãn nghe lời, một đứa lại khiến nàng tức giận như thế này, nàng không khỏi có chút nản lòng. Cũng may, nàng lại nghĩ tới một người. Con người này quả thật có điểm giống với Vân Đằng Xung năm xưa, bá đạo mà ôn nhu.
Vân Đằng Xung là một lính thủy. Thời kỳ đó lính thủy là một nghề nghiệp đặc biệt mà vinh quang. Đáng tiếc, một tai nạn trên biển đã khiến cho Dung An Dao đang mang bầu Vân Vũ Phi gần như sụp đổ. Năm Vân Đằng Xung gặp nạn, ông chỉ gặp con gái lớn Vân Vũ Lôi đúng một lần.
"Doãn Xuyên thật giống Đằng Xung" Khuôn mặt tái nhợt của Dung An Dao có chút đỏ hồng. Đi đánh bài đương nhiên do bạn chơi mời, nhưng phần lớn là Dung An Dao muốn tạo cơ hội cho Vân Vũ Lôi và Doãn Xuyên được đơn độc ở cùng nhau. Nàng nhìn ra, cảm tình giữa Vân Vũ Lôi và Doãn Xuyên đã tiến triển cực nhanh.
Đánh mạt chược không phải là sở thích của Dung An Dao, chỉ là thú vui giết thời gian. Nàng chỉ thích nghe hát, ca kịch và luyện yoga. Vì thế phạm vi xã giao của nàng rất hẹp. Không nói tới bạn khác giới, ngay đến bạn đồng giới cũng không nhiều.
Đổng Linh và Đơn Văn Gia là hai người bạn thân trong số đó.
Đổng Linh bốn mươi hai tuổi, bảo dưỡng cực tốt. Nghe nói nữ nhân của lão công của nàng nhiều không kể xiết. Chẳng có cách nào, nam nhân có tiền thì là có đức hạnh đó. Cho nên Đổng Linh cũng lười quan tâm, mà không quan tâm nổi.
Đơn Văn Gia thì trẻ hơn một chút, mới ba mươi lăm tuổi. Lão công của nàng là một người Pháp. Một năm lại đây khẳng định là gặp nhau thì ít mà chia ly thì nhiều. Có điều chuyện đó tuyệt không quan trọng đối với Đơn Văn Gia. Quan trọng là tay người Pháp không những rất yêu nàng, còn vô cùng nhiều tiền.
Mặc dù sở thích của Đổng Linh và Đơn Văn Gia không giống nhau, tuổi tác lại chênh lệch, nhưng bọn họ có chung một đặc điểm, đó là xinh đẹp, hai thục nữ cực kỳ xinh đẹp. Có lẽ là trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa, bọn họ và Dung An Dao đối xử với nhau vô cùng hòa hợp.
Đặc biệt là hai nữ nhân đó biết Dung An Dao tuổi đã gần năm chục mà vẫn còn giống như một đại cô nương, bọn họ càng thân cận với Dung An Dao hơn. Bởi vì bọn họ cảm thấy Dung An Dao nhất định là tiên nữ giáng trần, thân cận với tiên nữ nhiều một chút thì có lẽ cũng có thể nhiễm thêm được một chút tiên khí.
Đổng Linh và Đơn Văn Gia hàng ngày đều tranh nhau mời Dung An Dao đến nhà chơi bài, tám chuyện, ăn uống.
Hôm nay, đến lượt Đơn Văn Gia.
Nhà Đơn Văn Gia là một căn nhà lầu theo lô rộng rãi, lầu trên là phòng ngủ, tầng trệt là phòng khách và phòng ăn.
Đến nhà Đơn Văn Gia, Dung An Dao liền phát hiện Đơn Văn Gia đã chuẩn bị đầy đủ một bữa tiệc thịnh soạn. Không những có tiệc, có rượu ngon, còn có một nam nhân anh tuấn rắn rỏi.
"Văn Gia, hôm nay nghỉ lễ à? Ồ, không phải nói ba thiếu một sao? Sao người kia còn chưa tới?" Dung An Dao cười hỏi. Nàng dùng khóe mắt đánh giá nam nhân đang ngồi trên sofa xem tạp chí. Nàng phát hiện nam nhân đó cũng đang nhìn nàng.
"Dung tỷ chị đừng vội, đợi lát nữa sẽ đến. Hôm nay còn sớm, có lẽ Đổng Linh còn đang trang điểm. Nào, em giới thiệu biểu đệ Lý Kha của em một chút" Đơn Văn Gia nắm tay Dung An Dao dẫn đến trước sofa, giới thiệu Lý Kha với Dung An Dao: " Lý Kha, đây là Dung tỷ" Thì ra nam nhân anh tuấn rắn rỏi kia là Lý Kha. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Lý Kha nhìn thấy Dung An Dao thì đã hồn vía lên tít chín tầng mây, giống hệt như tất cả nam nhân lần đầu tiên nhìn thấy Dung An Dao vậy. Hắn không những khẩn trương, giật mình, mà lòng bàn tay còn rướm mồ hôi.
"Chào chị Dung tỷ....."
"Xin chào....." Mặc dù Lý Kha anh tuấn rắn rỏi, nhưng Dung An Dao tuyệt không có chút cảm giác tán thưởng nào. Nàng chỉ chú ý đến Lý Kha tuyệt không giống như những nam nhân khác, nhìn nàng một cách mê mẩn.
Lý Kha nhớ mãi một câu nói của Tống Hân Viện: Nhớ kỹ, lần đầu tiên gặp Dung An Dao, anh phải tỏ ra lịch sự một chút, lãnh đạm một chút, ngàn vạn lần đừng để hồn vía mình bị câu đi mất.
Lúc đó Lý Kha chẳng thèm bận tâm. Hắn căn bản không tin được trên thế giới này còn có nữ nhân khiến cho hắn kìm lòng không đậu. Bởi vì hắn gặp mĩ nhân nhiều quá rồi. Ngoại trừ Tống Hân Viện tuyệt mĩ, ở nhà còn có một thê tử cực phẩm, Vương Cảnh. Có điều, sau khi nhìn thấy Dung An Dao, Lý Kha rốt cuộc hiểu ra Tống Vân Viện vì sao lại không ngại nhàm chán mà dặn đi dặn lại hắn. Vẻ đẹp của Dung An Dao đủ để Lý Kha không sao dùng ngôn ngữ để hình dung được. Hơn nữa kiểu vẻ đẹp thành thục thướt tha đó từ trước tới nay hắn chưa từng gặp được. Trái tim hắn bắt đầu cuộn lên những đợt sóng cả. Loại cảm giác đó cùng kinh người giống hệt như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vương Cảnh.
"Mình đã yêu nàng mất rồi" Lý Kha rất khẳng định nói với bản thân.
Mặc dù con mắt Lý Kha sắp rớt xuống sàn, nhưng hắn vẫn cố chống lại sức cám dỗ cực lớn. Đối mặt với nụ cười mỉm của Dung An Dao, hắn cũng đáp lại bằng nụ cười mỉm, sau đó tiếp tục cúi đầu coi tờ tạp chí của hắn, mọi thứ dường như tỏ ra rất bình tĩnh.
"Dung tỷ, trong một chốc một lát Đổng Linh chưa thể đến được, hay là chị lên phòng em xem xem mấy bộ đồ ngủ em mới mua" Đơn Văn gia thân mật kéo tay Dung An Dao, làm ra vẻ cầu khẩn.
Đương nhiên Dung An Dao không thể từ chối, vui vẻ gật đầu. Đám nữ nhân bọn họ đều đã là thục nữ cả rồi, nhưng vẫn thường làm nũng với Dung An Dao. Nhưng xem ra Dung An Dao còn trẻ trung hơn cả mấy nữ nhân kia, khiến cho Lý Kha cảm thấy bà già làm nũng với thiếu nữ, thật hài hước.
"Lý Kha, cậu cứ tùy tiên nha, tôi và Dung tỷ lên xem đồ" Đơn Văn Gia vui vẻ kéo Dung An Dao lên lầu, đến bên cầu thang nàng nói với Lý Kha một câu, còn lén lút nhấp nháy mắt.
Lý Kha nhìn Đơn Văn Gia gật gật đầu hiểu ý. Đương nhiên, y cũng tiện thể nhìn Dung An Dao phong tư tha thướt một cái, mọi thứ sao mà tự nhiên thế.
"Văn Gia, sao không thấy cô nhắc tới cậu biểu đệ này, hôm nay cậu ta có việc tới tìm cô à? Nếu cô có việc, vụ chơi bài hôm nay tạm hủy không chơi nữa vậy" Đột nhiên gặp một nam nhân xa lạ, Dung An Dao vốn cẩn thận cảm thấy hơn kỳ quái. Mặc dù nam nhân kia là biểu đệ của Đơn Văn Gia, nhưng giác quan thứ sáu của nữ nhân đã cảm thây có vẻ khác lạ.
Huống chi Dung An Dao chú ý đến một chi tiết nhỏ: Đó là Đơn Văn Gia nói muốn đi xem đồ ngủ ngay trước mặt biểu đệ. Điều đó dường như có vẻ bình thường, trừ khi hai người rất quen thuộc, bằng không nói đi xem y phục mới hợp lý hơn. Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người..
Ai da, Dung An Dao ơi là Dung An Dao, mi có phải là thần kinh quá mẫn cảm không? Chuyện đó làm sao có thể suy nghĩ lung tung được?
Dung An Dao thầm trách bản thân có chút quá đáng.
"Ài, không có việc thì không lên điện tam bảo nha, cậu ấy à, là đến xin em dạy khiêu vũ đó" Đơn Văn Gia cười đáp.
"À, cậu ấy muốn học nhảy kiểu gì?" Dung An Dao có vẻ hiếu kỳ.
"Thì là khiêu vũ đó, nghe nói mấy hôm nữa công ty cậu ấy mở vũ hội. Cậu ấy à, đến lúc mới ôm chân phật" Đơn Văn Gia lắc đầu than thở.
"Ha ha, học được đến đâu thì hay đến đó, còn hơn là không biết tí gì" Dung An Dao mím môi nén cười, bởi vì khiêu vũ nào phải học mấy ngày mà có thể học được?
"Đúng vậy, nào, Dung tỷ, chị xem bộ này có đẹp không?" Lên tới phòng ngủ, Đơn Văn Gia mở một chiếc tủ ra, lấy ra một tấm áo ngủ mỏng như cánh ve.
"Ư, cô thật có mắt, đẹp quá, lại gợi cảm. Lão công người Pháp kia của cô mà nhìn thấy nhất định sẽ phát điên, ha ha" Dung An Dao khen ngợi thực lòng. Tấm áo ngủ đó bất kể là chất liệu, kiểu dáng hay nhãn hiệu đều là hạng nhất, chỉ là dường như quá bộc lộ, nhìn đến khuôn mặt nàng có lớp áng hồng.
"Hi hi, xem Dung tỷ chị nói kìa, còn có thứ đẹp hơn, chị xem cái này......" Đơn Văn Gia lại lấy ra mấy hộp quà tinh xảo mỏng mỏng. Mở những chiếc hộp đó ra, bên trong toàn là nội y và áo ngủ rất cao cấp. Màu vỏ quýt, màu hồng lan, vàng chanh, món nào cũng đẹp đẽ tinh tế, khiến cho Dung An Dao hoa hết cả mắt, sờ không chán tay.
"Ừ, quả thật rất đẹp" Nội y và áo ngủ đẹp của Dung An Dao cũng không ít, nhưng nhìn thấy những món nội y đẹp đẽ đó của Đơn Văn Gia, nàng cũng thấy ưa thích, lòng sinh ra ý nghĩ sở hữu.
Tất cả nữ nhân đều thích những thứ đẹp đẽ, đặt biệt là đồ lót. Dung An Dao cũng không ngoại lệ.
"Dung tỷ, dáng vóc chị đẹp như vậy, mặc một bộ lên cho em tham khảo tham khảo một chút" Đơn Văn Gia để ý thấy Dung An Dao đặc biệt lưu lý đến một bộ nội y màu xanh nhạt, nàng vội vàng cầu khẩn.
"Được rồi, tôi thử xem sao" Dung An Dao không chịu được sự van nài hết lần này tới lần khác của Đơn Văn Gia, nàng đồng ý mặc lên thử xem sao.
"Oa! Đẹp chết đi được, mê chết đi được" Lời khen của Đơn Văn Gia mặc dù khoa trương, nhưng qua vẻ tán thưởng, đố kỵ toát ra từ đôi mắt nàng, có thể thấy nàng thật sự rất hâm mộ sắc đẹp của Dung An Dao, cũng hâm mộ vóc dáng của Dung An Dao. Sau khi mặc bộ nội y màu xanh nhạt đó lên, thân hình của Dung An Dao đủ để bắn ra lửa, ngọn lửa đó dù là nữ nhân cũng không sao tránh khỏi bị nướng chín.
"Đẹp thật à?" Dung An Dao cười hỏi
"Thật mà, xem ra bộ nội y này chính thuộc về Dung tỷ, không thuộc về Đơn Văn Gia em rồi" Đơn Văn Gia gật mạnh đầu.
"Xem cô nói kìa, cô mặc vào nhất định còn đẹp hơn tôi" Bóng hình mĩ lệ trong gương cũng khiến cho Dung An Dao cảm thấy cực kỳ hài lòng, đặc biệt là nụ hoa trên áo ngực, che đúng nhũ đầu một cách rất khéo léo, khiến cho tâm lý Dung An Dao vô cùng thoải mái. Nàng là người kín đáo, nàng thích gợi cảm nhưng không thích bộc lộ, nàng thích quyến rũ nhưng không thích trực tiếp. Nếu mặc cho một nam nhân coi thì càng cần phải có sự lôi cuốn nửa ẩn nửa hiện.
Đột nhiên Dung An Dao lại nhớ tới Doãn Xuyên. Nàng thầm phỉ thui bản thân có phần lẳng lỡ, không ngờ nghĩ tới việc dùng bộ nội y này để dụ dỗ Doãn Xuyên.
"Dung tỷ, chị đừng khách khí, cứ lấy bộ nội y này đi, cứ coi đó là chút tấm lòng của em Văn Gia"
"Vậy không được, nữ tử tốt không đoạt thứ người khác thích, tôi không thể lấy được, huống chi còn là hàng hiệu Lejaby. Bộ nội y này a, chí ít cũng phải một ngàn đô" Dung An Dao rất cẩn thận, nàng đã sớm để ý đến nhãn hiệu của nội y.
"Dung tỷ của em, nhãn quang của chị thật lợi hại, độ sành của chị em còn khâm phục hơn, không ngờ chị biết là hàng Lejaby, vậy em càng phải tặng cho chị rồi, không như Đổng Linh, có mỗi bộ đồ hiệu Oscalito mà chị ấy đã khoe khoang, đúng thật là" Nữ nhân cứ thích lằng nhằng, nói đến nội y cũng có thể tiện thể cười nhạo người khác một chút. Có điều nàng tâng bốc Dung An Dao vẫn cứ làm cho Dung An Dao mặt mày tươi rói.
Nữ nhất luôn thích cái đẹp, luôn thích hư vinh, đó là điều không bao giờ thay đổi, ngay cả đối với Dung An Dao dửng dưng với cuộc sống cũng không ngoại lệ.
"Tôi vẫn ngại quá....." Mặc dù Dung An Dao rất hài lòng, nhưng trong lòng nàng hiểu rằng nhận lễ vật quý trọng như thế của người ta thì tương lai nhất định phải "mềm tay". Tham món lợi nhỏ không phải là bản chất của Dung An Dao.
"Dung tỷ, chị xem chị khách khí chưa kìa, em cũng chẳng tặng không cho chị đâu mà lo, em có chút việc nhỏ muốn nhờ chị đó" Đơn Văn Gia cười nói.
"Chuyện gì nhỏ?" Dung An Dao cười thầm, đúng không? Quả nhiên không phải là cơm miễn phí, quả nhiên có chuyện cần nhờ mình. Nhưng ngoài mặt nàng vẫn là nụ cười ngọt ngào.
"Chị cũng biết em căn bản nhảy cái món khiêu vũ gì đó không đẹp, em còn phải theo học chị nữa là, sao có thể dạy người khác? Em muốn mời chị dạy cho biểu đệ em một chút. Ui, Dung tỷ, trình độ khiêu vũ của chị cao như vậy, lại biết dẫn dắt, chị giúp cho nhé"
"Chỉ là chuyện đơn giản vậy sao?" Dung An Dao có vẻ kỳ quái. Đó chỉ là một chuyện rất bình thường mà.
"Đương nhiên rồi. Dung tỷ chị cho là em có đại sự gì cần chị hay sao? Nếu chị đã nói là đơn giản, vậy thì coi như chị đồng ý rồi nhé"
"Ha ha, đồng ý không thành vấn đề, nhưng nội y của cô vẫn không thể nhận" Dung An Dao thầm trách bản thân quá đa nghi, cứ đề phòng người ta không tốt.
"Hứ, Dung tỷ, có phải chị coi thường Đơn Văn Gia không? Chị không nhận nội y, em cũng không thể để chị dạy" Đơn Văn Gia có vẻ bực mình.
"Được rồi, được rồi, tôi nhận là được chứ gì, xem cái miệng cô biến thành cái dạng khó coi chưa kìa" Dung An Dao chẳng biết làm sao. Vốn nàng đã thích món nội y này, nếu Đơn Văn Gia cố chấp như vậy, nàng cũng chỉ đành nhận lấy. Chỉ là trong lòng nàng thầm nghĩ, để ngày khác cũng tặng lại Đơn Văn Gia thứ gì đó, coi như là trả lễ vậy.
"Hi hi, vậy mới là Dung tỷ tốt của em" Đơn Văn Gia ôm lấy Dung An Dao hôn chụt một cái, bàn tay và cánh tay trong lúc vô ý quét qua nhũ tiêm của Dung An Dao, khiến Dung An Dao mẫn cảm không nhịn nổi đỏ bừng cả mặt.
Bữa tiệc Đơn Văn Gia chuẩn bị quả nhiên phong phú, có cá sốt thất tinh, ốc Pháp,, ngao hấp, gan ngỗng trứng cá muối.đều là những món ăn Pháp điển hình.
Đổng Linh cũng đã tới. Mặc đồ thường phục rất có chọn lọc. Cùng đi với nàng không ngờ còn có một thiếu phụ rất đẹp.
Theo Đổng Linh giới thiệu với mọi người, thiếu phụ tuyệt đẹp này họ Tống, tên gọi Tống Hân Viện, là cổ đông lớn của tiệm trà Tử vân hiên.
Tống Hân Viên vẫn ăn mặc rất giản dị, nhưng dung mạo tuyệt đẹp đã che khuất khiếm khuyết trong ăn mặc. Có lẽ do Tống Hân Viện quá đẹp, khiến cho phòng khách vốn rạng rỡ vì khách quý lại càng thêm lung linh, đến cả Dung An Dao đã quen với việc làm trung tâm chú ý cũng sinh lòng thiện cảm với Tống Hân Viện.
Đương nhiên, Tử vân hiên quả thực nổi tiếng. Mặc dù vậy Dung An Dao cũng tuyệt đối không đặt chân đến nơi diễm danh vang lừng như Tử vân hiên, song nàng cũng rất khâm phục Tống Hân Viện, tuổi trẻ mà đã có được sản nghiệp làm ăn thịnh vượng như vậy.
Thời buổi này, chỉ cần có thể kiếm được tiền, đều được người tôn trọng. Dung An Dao cũng không tránh khỏi phong tục đó.
Lý Kha cũng có ý mà như vô tình hướng ánh mắt nóng bỏng tới Tống Hân Viện. Nhưng thật kỳ quái, bọn họ không ngờ lại làm như không quen nhau.
Món ngon vật lạ dường như không có mấy sức hấp dẫn đối với đám mĩ nữ thích gìn giữ hình thể. Ngược lại mĩ tửu thơm ngon lại khiến họ lưu luyến hơn. Có lẽ mọi người đều thích cảm giác lâng lâng.
Uống rượu uống đến lâng lâng mà không say mới là cảnh giới tối cao của việc thưởng thức rượu, nhưng chí ít phải uống vài ly mới có được cảm giác đó.
Tửu lượng của Dung An Dao không tệ. Xem ra nàng đã uống không ít. Vốn nàng không định uống nhiều đến vậy, nhưng hôm nay người dự tiệc đều đặc biệt vui vẻ, đặc biệt nhiệt tình, đến ngay cả Lý Kha và Tống Hân Viện lần đầu gặp gỡ cũng liên tiếp mời rượu. Chẳng bao lâu, trên khuôn mặt xinh đẹp của Dung An Dao như có vầng mặt trời. Nàng không những cảm giác thấy lâng lâng, mà còn cảm thấy một tia khô nóng, một cảm giác khô nóng có thể gợi lên dục vọng.
Quả phụ thủ tiết hai mươi năm thật ra rất khốn khổ. Nhưng Dung An Dao vẫn nhẫn nhịn vượt qua. Trước khi gặp phải Doãn Xuyên, Dung An Dao còn dự tính nhẫn nhịn tiếp. Nhưng một khi con đê dục vọng bị thủng một chỗ, vậy thì con đê đó chẳng khác nào có đó mà không còn tác dụng. Đã mấy ngày không ân ái, nắng hạn gặp mưa rào chỉ nếm được một miếng không những không thể giải khát, mà dường như còn càng khát thêm.
Đặc biệt là lúc uống rượu đến lâng lâng, nỗi khát vọng cũng theo đó bốc lên. Dung An Dao phát hiện không ngờ bản thân lại bị ướt, không những ướt mà còn hơi nhột nhạt. Đó là nỗi nhột nhạt từ tận sâu thẳm trong lòng, căn bản không thể dùng tay gãi, chỉ có thể dùng tư tưởng để áp chế. Nhưng Dung An Dao chợt phát hiện nàng càng áp chế thì càng nhột nhạt, nhột nhạt đến vô cùng khó chịu. Trực giác cho nàng biết chỉ có một loại biện pháp mới có thể chấm dứt nhột nhạt. Biện pháp đó là làm tình, làm tình một cách lâm li sướng khoái.
"Xin lỗi, tôi vào phòng rửa tay một chút, mọi người cứ nói chuyện" Đối với ý nghĩ muốn làm tình của bản thân, Dung An Dao cảm thấy vô cùng hoang đường và nhục nhã. Nàng cho rằng, có lẽ là do uống quá nhiều, cho nên nàng bức thiết hy vọng vào phòng rửa tay một lát, dùng nước lạnh rửa mặt, xua đuổi con ma quỷ dục vọng đó đi.
Mọi người mỉm cười gật đầu, gần như tất cả mọi người đều không để ý tới cử động của Dung An Dao. Vào phòng rửa tay là một chuyện quá sức bình thường.
Có điều, lúc Dung An Dao quay người bước đi, có một người lộ ra một tia cười lạnh khó mà phát giác được. Người đó chính là Tống Hân Viện.
Tống Hân Viện bên ngoài thì mộc mạc, nhưng trong lòng là một nữ nhân có dục vọng vô cùng mãnh liệt. Vì để chưa bệnh liệt dương cho trương phu Triệu Đông Minh, Tống Hân Viện gần như tìm khắp các danh y, dùng hết các loại thuốc nổi tiếng, thậm chí bao gồm cả xuân dược.
Tống Hân Viện có một loại xuân dược, không những không màu không vị, người sau khi uống vào cũng không hề mất lý trí, chỉ muốn làm tình. Chỉ là loại xuân dược đó rất bá đạo, sau khi vào trong cơ thể người có thể tiếp tục kéo dài đến mấy ngày, lại còn có thể điều tiết hoóc môn của cơ thể người, gia tăng sự sinh sản kích thích tố.
Trước khi bắt đầu bữa tiệc kiểu Pháp, Tống Hân Viện ngầm thả thứ xuân dược đó vào trong chén rượu của Dung An Dao, liều lượng lại còn không ít.
Trước đó, Tống Hân Viện mới chỉ cho ba người thưởng thức qua loại xuân dược này. Một người đương nhiên là trượng phu Triệu Đông Minh, nhưng sau khi uống vào vẫn như đá rơi xuống đáy biển, không hề có chút phản ứng nào. Lúc đó Tống Hân Viện thậm chí đã nghi là thuốc giả, vì thế, nàng lại đưa cho người thứ hai thử. Người đó là Triệu Hiển. Nhưng lần này, Tống Hân Viện chính mắt chứng kiến sức mạnh của loại xuân dược này. Hôm đó Triệu Hiển đã gian dâm nàng ba lần. Mặc dù rất khuất nhục nhưng cũng làm cho Tống Hân Viện vô cùng thỏa mãn.
Người thứ ba thử qua lại rất vô tội. Người đó vốn chỉ là một nữ hài rất đơn thuần, tùy hứng, cũng chẳng có ân oán gì với Tống Hân Viện, chỉ bởi vì nàng là vợ chưa cưới của Doãn Xuyên. Nữ hài đó là Vân Vũ Phi. Tống Hân Hiện vô cùng hận Doãn Xuyên. Có lẽ nguyên nhân là do hận ai hận cả đường đi lối về, nên nàng cũng hận lây luôn của Vân Vũ Phi. Ngay cả Dung An Dao cũng không sao may mắn tránh khỏi.
Nhớ lại mười năm trước.
Tống Hận Viện vẫn còn là học sinh, lãng mạn ngây thơ, tràn đầy mộng tưởng, tràn đầy tình cảm mãnh liệt. Nhưng trong một lần cắm trại hè của Hội chữ thập đỏ, sau một tối lửa trại sôi nổi, bên bờ biển lãng mạn, một nam nhân uống đến say mèm ôm lấy Tống Hân Viện. Gã rất vô lễ, thậm chí còn thô lỗ lột váy Tống Hân Viện ra.
Tống Hân Viện tuyệt không hề chống cự. Bởi vì nàng thích gã học sinh cao cao to to đó. Mặc dù không thật anh tuấn nhưng có chất giọng rất tốt, vừa ngân vang lảnh lót lại vừa buồn thương. Tại đêm lửa trại, gã nam nhân đó hát bài "Anh có biết em đang chờ đợi anh" đã làm rung động trái tim Tống Hân Viện một cách sâu sắc. Nàng đến bên cạnh gã nam nhân đó với tâm tình kích động và tôn sùng.
Nhưng gã nam nhân đó quá hưng phấn, quá đắc ý. Gã uống rất nhiều rượu, rất nhiều nữ hài tử cùng dồn dập phóng về phía gã những ánh thu ba ẩn chứa mối tình thầm kín.
Tống Hân Viện lo lắm. Lo rằng nam nhân đó sẽ bị nữ sinh khác cướp mất. Cho nên nàng rất nhiệt tình, rất chủ động tấn tới.
Tống Hân Viện rất đẹp. Mười năm trước đã rất đẹp. Mặc dù nam nhân kia mắt say lờ đờ, nhưng vẻ đẹp của Tống Hân Viện khiến cho nam nhân đó phóng ra toàn bộ tình cảm mãnh liệt của gã. Gã trở nên rất điên cuồng.
Một khi nam nhân điên cuồng thì sẽ làm ra rất nhiều việc mất lý trí. Cái đêm hôm đó, bên bờ biển ẩm ướt mà lãng mạn, Tống Hân Viện chịu đựng nỗi đau đớn của sự trinh tiết bị xé nát, dâng hiến và đón nhận sự điên cuồng của gã nam nhân đó, hết lần này tới lần khác, không hề có chút thương hương tiếc ngọc. Nhưng Tống Hân Viện không hề có chút trách móc gã nam nhân đó. Nàng thậm chí còn cảm thấy nỗi ngọt ngào trong đau đớn.
Vạn lần không ngờ nổi, hôm sau trời vừa mờ sáng, đám sinh viên thành viên tổ Chữ thập đỏ đã nhổ trại rút hết. Gã nam nhân tàn phá bừa bãi trên thân thể Tống Hân Viện cả một đêm cũng biến mất, không để lại đôi câu vài lời.
Nỗi ngọt ngào trong đau đớn của Tống Hân Viện biến thành phẫn nộ. Nàng trải qua bao khó khăn, cuối cùng mới tìm được trường đại học nơi gã nam nhân đó theo học. Khi nàng ngập tràn niềm vui sướng và kích động tìm đến gã nam nhân, nàng chợt phát hiện, cái gã nam nhân cao cao lớn lớn đó đang ôm ấp một nữ nhân nhỏ nhắn yêu kiều, anh anh em em dưới bóng cây mát rượi trong sân trường. Vào lúc đó, trái tim Tống Hân Viện như đã chết. Nàng thêm hận gã nam nhân bạc tình tên Doãn Xuyên đó.
Mãi về sau này, mỗi khi Tống Hân Viện nhớ lại đoạn chuyện xưa, nàng lại nguyền rủa Doãn Xuyên. Mặc dù thời gian đã trôi qua mười năm, nhưng hai chữ "Doãn Xuyên" giống như bàn là vậy, đã in dấu trong trái tim Tống Hân Viện.
Nghe nói Doãn Xuyên sắp kết hôn, Tống Hân Viện cười lạnh. Nàng sao có thể để cho Doãn Xuyên hạnh phúc như vậy? Nàng phải làm cho Doãn Xuyên đau khổ, thậm chí ngay cả bạn bè của Doãn Xuyên cũng phải chịu sự trả thù của nàng, trả thù một cách điên cuồng.
"Thật xin lỗi, uống hơi nhiều" Dung An Dao từ trong phòng rửa tay quay lại đã làm ngắt quãng hồi ức của Tống Hân Viện.
"Sao vậy? Tửu lượng của Dung tỷ vẫn luôn tốt nhất trong chúng ta mà, chúng em còn chưa cảm thấy uống bao nhiêu, ha ha. Có điều nếu Dung tỷ không muốn uống nữa, mọi người không nên miễn cưỡng" Đơn Văn Gia thân là chủ nhà tỏ ra rất quan tâm, rất chăm sóc Dung An Dao.
"Mấy ngày nay nghỉ ngơi không được tốt" Dung An Dao kiếm một cái cớ, nhưng nàng vẫn rất cảm kích câu nói quan tâm tới nàng của Đơn Văn Gia. Nhưng ai biết được sau khi Dung An Dao vào phòng rửa tay rồi, không những không thể làm cho dục vọng đang tăng cao hạ xuống, ngược lại thân thể càng lúc càng bức bối. Dung An Dao cảm thấy rất rõ rằng nội khố đã ướt rượt.
"Dung tỷ, rượu có thể không uống, nhưng chuyện đã đồng ý với em không thể làm làm nha" Dung An Dao vừa định kiếm cớ nói lời tạm biệt, không ngờ Đơn Văn Gia lại chặn trước một bước. Câu nói của nàng đánh tan ý định lập tức ra về của Dung An Dao. Dù sao chuyện đã nhận lời Đơn Văn Gia nàng không thể thoái thác.
"Đương nhiên giữ lời rồi. Việc tôi đã nhận lời với cô thì sao có thể nuốt lời được?" Dung An Dao mỉm cười. Mặc dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh ổn định, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Thầm nghĩ, hiện giờ tình trạng thế này thì làm sao có thể khiêu vũ được đây? E là đến đứng còn không vững. Nàng lại vội vàng uống vào hai ngụm nước lạnh.
Mọi người đang chuyện trò vui vẻ, nghe thấy trong lời nói của Đơn Văn Gia có ý gì khác, nhao nhao tỏ ra hiếu kỳ.
Đổng Linh liền lập tức hỏi: "Chuyện gì vậy? Thần bí thế"
Đơn Văn Gia cười đáp: "Biểu đệ Lý Kha của em mấy hôm nữa phải tham gia vũ hội, cậu ấy muốn học khiêu vũ. Vừa rồi ấy à, em đã mời Dung tỷ giúp đỡ, để chị ấy thay em dạy Lý Kha một chút. Hi, Dung tỷ là người tốt, nên lập tức đồng ý"
"Thật không?"
"Oa, vậy hôm nay không chơi bài nữa, chúng ta xem Dung tỷ khiêu vũ, cũng học hỏi thêm"
"Dung tỷ của chúng ta khiêu vũ tuyệt vời......" Đơn Văn Gia vừa nói ra, mọi người đã phản ứng cực kỳ nồng nhiệt. Rượu qua tam tuần, mọi người không những lâng lâng, còn muốn tìm chút gì kích thích.
"Thật ra tôi nhảy không đẹp, Văn Gia chỉ khoa trương linh tinh thôi" Dung An Dao có chút mắc cỡ. Có điều sự mong đợi của mọi người cũng khiến cho Dung An Dao có chút xung động muốn thể hiện kỹ thuật khiêu vũ. Nỗi xung động đó tạm thời áp chế ngọn lửa dục trong lòng.
Lý Kha vẫn luôn để ý tới Dung An Dao thì không sao áp chế bản thân được nữa. Mặc dù Tống Hân Viện không hề hạ xuân dược vào trong ly rượu của hắn, nhưng vẻ phong vận của Dung An Dao đã như một liều xuân dược cực mạnh. Huống chi hắn cũng uống không ít. Trong cảm giác lâng lâng, hắn phát hiện sau khi nữ nhân uống rượu càng đẹp hơn, ráng hồng trên khuôn mặt đại biểu cho vẻ ngượng ngùng, đại biểu cho sự cám dỗ. Nam nhân thích nữ nhân e ấp, thích thích vẻ phong tình muốn chống cự lại còn nghênh đón. Cho nên Lý Kha cương lên. Hắn rất muốn ôm Dung An Dao một cái.
"Em ra mở nhạc...." Đơn Văn Gia hưng phấn đứng lên.
Một bản nhạc rất du dương, rất thích hợp cho điệu Waltz vang lên trong gian phòng khách rộng rãi. Đó là một ca khúc do ca sỹ rất nổi tiếng người Anh Sarah Brightman biểu diễn, ca buồn miên man, u oán động lòng.
Mọi người tới tấp cầm ly rượu tới ngồi trên sô pha trong phòng khách, chuẩn bị thưởng thức màn biểu diễn vũ đạo lãng mạn.
Đương nhiên Lý Kha rất lịch sự đưa tay phải ra, thực hiện động tác mời Dung An Dao. Đó là sự lễ phép.
Dung An Dao không ngờ tới việc lại dạy Lý Kha khiêu vũ trước sự theo dõi của mọi người. Nàng quen nhún nhường nên xấu hổ đến không biết phải làm thế nào. Có điều, nàng vẫn đưa cánh tay ngọc ngà thanh tú ra, nắm lấy bàn tay Lý Kha.
Lý Kha cảm giác thấy bàn tay Dung An Dao vừa trắng vừa mềm, lòng bàn tay hơi ẩm, xem ra Dung An Dao có vẻ khẩn trương. Lý Kha mừng thầm trong lòng. Hắn không những mừng thầm mà còn kinh ngạc vui mừng, bởi vì hắn còn cảm giác thấy vòng eo Dung An Dao rất nhỏ rất mềm mại, đầy đặn, mặc dù không siết vào nhưng cảm giác tay cực sướng.
Thời đại học, Lý Kha và Doãn Xuyên từng được tôn xưng là "sát thủ giao tiếp", ngoại trừ vài điệu vũ quốc tế như Rumba, Tango có độ khó cao, vũ điệu xã giao nào họ cũng đều nhảy không tồi. Nhưng hôm nay Lý Kha lại vụng về đến mức chẳng khác con lừa là mấy. Mặc dù không giẫm phải chân Dung An Dao, nhưng động tức tức cười gây nên những tiếng cười như nắc nẻ của đám mĩ nữ đứng ngoài quan sát.
Không phải là Lý Kha không thể nhảy tốt, cũng không phải không muốn nhảy tốt, mà chỉ là vì hắn phải giả vờ không biết khiêu vũ xã giao.
"Ai, chúng ta không quấy rầy họ học khiêu vũ nữa, cứ lên lầu xông hơi một lúc được không?" Mặc dù động tác vụng về của Lý Kha rất tức cười, nhưng xem mãi cũng chán, Đơn Văn Gia đề nghị mấy mĩ nữ thưởng thức phòng tắm xông hơi tại nhà ở trên lầu một chút.
"Hay quá"
"Ừ, em cũng muốn ngâm mình một chút"
Đơn Văn Gia cười mỉm quay sang nói với Dung An Dao và Lý Kha: "Hai người cứ từ từ nhảy nhé, chúng em đi ngâm mình một chút. Lý Kha, cô giáo chị đã tìm giúp cậu rồi, có học được hay không thì phải xem ở cậu đó" Nói rồi, nàng nhìn Lý Kha một cái đầy ẩn ý.
"Cảm ơn Văn Gia tỷ, em nhất định sẽ học thật tốt, Dung tỷ khẳng định có thể dạy em nhảy giỏi" Lý Kha cười đáp.
"Này, sao mọi người lại đi hết vậy?" Dung An Dao có chút nôn nóng. Mấy người đều đi cả, nàng cảm thấy càng ngượng ngùng hơn.
Nhưng hôm nay đám mĩ nữ tựa hồ như đặc biệt thích tắm xông hơi. Bọn họ mang theo những chiếc ly đã rót đầy rượu vang, nói cười vui vẻ chạy cả lên lầu, không một ai ở lại. Trong gian phòng khách vắng vẻ chỉ có hai người Dung An Dao và Lý Kha.
Ca khúc Sarah Brightman hát cứ lặp đi lặp lại, Dung An Dao không biết làm sao. Nàng chỉ có thể thực hiện lời hứa của mình.
"Tôi lui một bước, sau đó lùi ba bước liên tiếp....."
"Vậy có phải là tôi tiến lên một bước trước, rồi tiến liền ba bước tiếp theo?"
"Đúng, cậu thật thông minh nha"
"Là nhờ cô giáo dạy hay. Tiếp theo là bước chân trái trước, ha là chân phải trước?"
"Tôi lùi chân phải, cậu sẽ tiến chân trái, tôi lùi chân trái, cậu lại tiến chân phải......"
Lý Kha xem ra học rất chăm chú, cũng rất nghiêm túc, nhận thức cũng rất cao, bước nhảy vốn vụng về dần dần theo được tiết tấu. Điều đó khiến Dung An Dao có chút ngạc nhiên.
Bầu không khí dần dần hòa hợp lại. Mã ngoài anh tuấn rắn rỏi, thêm vào ăn nói khéo léo của Lý Kha cũng làm cho Dung An Dao có chút thiện cảm, dần buông lỏng tâm tình khẩn trương. Đến cả tay Lý Kha hơi vượt quá giới hạn một chút, nàng cũng không để tâm. Có mấy lần, tay Lý Kha ôm lấy vòng eo mềm mại của Dung An Dao vô tình trượt xuống hông Dung An Dao, nơi đó cách đồn bộ cự ly chỉ chừng nửa ngón tay.
"Ừm, cậu học thật nhanh, trước đây đã khiêu vũ chưa?" Làm cô giáo đương nhiên hy vọng học sinh học biết nhanh. Dung An Dao không phải là cô giáo, nhưng nàng thấy Lý Kha đã biết phối hợp, nàng cũng cực kỳ kinh ngạc vui mừng.
"Có học qua một chút điệu nhảy thời học sinh" Lý Kha nhanh trí đáp.
"Ừm, thảo nào, trước đây tôi có dạy Văn Gia, dạy cả nửa năm mà vẫn còn giẫm phải chân mãi" Nói rồi, Dung An Dao không nhịn được bật cười.
Nụ cười của Dung An Dao rất tự nhiên, nhưng Lý Kha lại không sao tự nhiên được nữa. Một nụ cười của mĩ nhân khiến trăm cây đua nở, Lý Kha vừa mất hồn, chân bước thừa một bước, lập tức làm xáo trộn tiết tấu, cùng Dung An Dao va vào nhau. Lý Kha vội vàng đưa hai tay ra, ôm Dung An Dao vào lòng, lồng ngực rõ ràng chính xác cảm nhận được thế nào là đầy đặn.
"Ai da, sao bước chân đang tốt, lại đột nhiên loạn lên thế, cậu.cậu phải tập trung chứ" Dung An Dao vội vàng đẩy Lý Kha ra, hổ thẹn không thôi, miệng thì lớn tiếng trách móc Lý Kha. Có điều, một người vừa đẹp vừa thông minh như nàng cũng lập tức hiểu ra nguyên nhân là gì, nàng cũng thầm tự trách.
"Xin lỗi.tôi vụng quá" Lý Kha bắt đầu mất phương hướng. Hắn có chút không cầm nổi lòng, không ngờ được sức cám dỗ của Dung An Dao lại cao siêu đến vậy, đến nỗi Lý Kha thiếu chút đã quên béng mất mục đích của ngày hôm nay.
"Cũng không phải là vụng, mà là cậu thiếu tập trung" Nói rồi, khuôn mặt đã hồng vì rượu của Dung An Dao càng đỏ thêm. Nàng biết lực sát thương của nhan sắc mình. Khoảng cách gần như vậy, nam nhân sao không động lòng cơ chứ, đến cả bản thân mình cũng có chút lòng dạ rối bời. Ngọn lửa dục vừa áp chế lúc nãy lại đột nhiên bùng lên một lần nữa. Dung An Dao cảm giác nội khố của mình lại có chút ẩm ướt.
"Vâng, chúng ta tiếp tục, tôi nhất định sẽ tập trung" Lý Kha giống như cậu học sinh mắc lỗi.
"Được rồi, bước chân trái lên trước......" Dung An Dao không dám nhìn Lý Kha nữa, thậm chí không dám hít thở mạnh, chỉ sợ thứ mùi nam nhân trên người Lý Kha tỏa ra khiến nàng ngất xỉu. Đầu óc nàng là một mớ hỗn loạn, không hiểu nổi bản thân mình làm sao nữa. Vì sao thân thể lại trở nên mẫn cảm đến vậy, vì sao lại suy nghĩ lung tung đến thế, vì sao lại muốn nam nhân. A, trước mắt là một nam nhân, một nam nhân rất hấp dẫn.
"Ai ôi......" Dung An Dao kêu lên một tiếng. Lần này lại là nàng đi nhầm bước. Tiết tấu của nàng đã loạn.
Người dẫn đường sai, Lý Kha càng sai. Chân trái hắn bước vào giữa hai chân Dung An Dao, nhưng bộ pháp của Dung An Dao đã bị hỗn loạn, nàng muốn né tránh đã không còn kịp, đùi Lý Kha đã va vào bộ vị mẫn cảm giữa hai đùi Dung An Dao.
"A....." Dung An Dao như bị điện giật, toàn thân đột nhiên cứng đờ, khép chặt đùi lại một cách vô ý thức, vừa khéo lại kẹp chặt luôn cả chân trái Lý Kha. Còn quán tính đi tới trước của Lý Kha đã không kịp dừng lại, một cái loạng choạng, hai người ôm nhau ngã xuống đất.
"Huỵch" "Ai ôi......" Dung An Dao bật kêu lên một tiếng, lại một lần nữa như bị điện giật. Thì ra, đầu gối của Lý Kha vừa khéo chống lên dải đất tam giác của Dung An Dao. Chỗ đó vô cùng mẫn cảm, đâu có thể chịu nổi đụng chạm tới hai ba lần? Toàn thân nàng mềm nhũn ra, hai đùi khép chặt lập tức mở ra, chiếc váy bị hớt lên không những có thể nhìn thấy nội khố màu xanh da trời mà đến cả âm mao rậm rịt cũng bị Lý Kha lướt qua không sót chút gì.
Không chỉ như vậy, một bàn tay của Lý Kha đúng lúc áp lên bộ ngực đầy đặn của Dung An Dao. Mặc dù cách lớp y phục, nhưng Lý Kha đã có thể khẳng định, một bàn tay căn bản không thể nào bao trọn một bên nhũ phong của Dung An Dao.
Càng đáng hận là, đầu gối của Lý Kha không chịu buông lỏng bộ vị đang thốc vào chút nào, không những ấn chặt tới mà còn cọ sát nhẹ nhàng.
"A..mau dậy đi, cậu..đụng vào tôi rồi" Dung An Dao chẳng còn chút hơi sức nào, nàng chỉ có thể kêu gọi, khe khẽ kêu gọi. Nàng không muốn làm kinh động đến đám nữ nhân trên lầu. Nếu như làm kinh động đến đám nữ nhân trên lầu, vậy thì nhục nhã và hổ thẹn biết bao.
"Thật không phải, chị không bị ngã đau chứ" Lý Kha dường như càng quan tâm Dung An Dao có bị thương không hơn, đầu gối của hắn càng ra sức húc tới, chẳng hề để ý tới yêu cầu của Dung An Dao.
"Ư..cậu......" Dung An Dao đột nhiên rên lên một tiếng, cắn chặt bờ môi, lông mày nhíu chặt, thân thể mềm mại co giật mãnh liệt, không ngờ bị cơn cao trào tập kích bất ngờ đánh tan đến thiếu chút nữa là ngất xỉu.
"Dung tỷ, chị sao vậy? Có phải không thoải mái, có phải có chỗ nào bị thương? Để tôi xem nào" Phản ứng của Dung An Dao khiến cho Lý Kha giật nảy mình, thầm nghĩ, thứ xuân dược này thật lợi hại, không ngờ có thể hành hạ nữ nhân ung dung đoan trang này đến biến thành muôn vàn quyến rũ, thật là đáng sợ.
Mặc dù biết Dung An Dao đã tiết thân, nhưng Lý Kha vẫn giả đò không biết chút gì, đầu gối vẫn húc chặt vào huyệt khẩu của Dung An Dao. Lý Kha cảm giác thấy từ cái chỗ nơi đầu gối có một chất lỏng ấm ấm, ướt ướt từ trong nội khố của Dung An Dao thấm ra.
Dung An Dao đã không nói lên lời nữa, nàng chỉ thở hổn hển, không còn chút sức lực nào. Thân thể lại nóng bừng bừng.
"Dung tỷ, chị nóng quá, có phải bị sốt không?" Bàn tay Lý Kha ôn nhu lướt qua khuôn mặt Dung An Dao, sau đó dừng lại trên vầng trán Dung An Dao.
Thấy Dung An Dao không lên tiếng, hắn lại tự ra quyết định cởi áo Dung An Dao ra. Thoáng chốc, Lý Kha đã ngẩn người ra. Một cặp nhũ phong gần như hoàn mỹ nhảy vào trong ánh mắt hắn. Trắng nõn đầy đặn, tràn đày sức quyến rũ vô hạn. Áo nịt ngực màu xanh da trời tỏ ra hơi nhỏ một chút, khiến cho Lý Kha cảm thấy hai gò bồng đảo ngạo nghễ đang phải chịu sự giam cầm. Hắn quyết định vì đôi bồng đảo đó mà giải phóng mọi xiềng xích.
"Không được.cậu không được đụng vào tôi nữa........." Dung An Dao lấy hết toàn bộ hơi sức hét lên ngăn chặn sự xâm phạm của Lý Kha. Mặc dù giọng nàng vẫn rất yếu ớt, nhưng nàng nhất định phải ngăn chặn hành vi của Lý Kha. Nàng hết sức nói với bản thân, ngàn vạn lần không thể làm chuyện không phải với Doãn Xuyên. Trong lòng Dung An Dao, Doãn Xuyên chính là lão công của nàng.
Nhưng, dục vọng của Dung An Dao không vì cơn cao trào tập kích đột ngột kia mà giảm bớt. Ngược lại, đầu gối của Lý Kha thúc tới chỗ trí mạng, ngọn lửa dục trong thoáng chốc lại cuồn cuộn thiêu đốt toàn thân nàng. Hơn nữa, càng cháy càng mãnh liệt. Cùng lúc với Dung An Dao hét lên ngăn chặn Lý Kha, không ngờ lại dùng hạ thể mình ấn ngược lại đầu gối Lý Kha. Khi Lý Kha không nghe lời ngăn cản, tiếp tục ấn tay lên nhũ phong cao vút của nàng, lòng tin vào sự chống cự của Dung An Dao đã dao động. Nàng phát ra một tiếng rên rỉ câu hồn.
Áo ngực màu xanh da trời rớt xuống, nhũ đầu màu nâu đỏ giống như một trái nho vừa chín, mọi gọi người tới ngắt hái.
Lý Kha liền hái ngay. Hắn không những dùng tay để ngắt, còn dùng miệng để hái. Nhũ phong trắng nõn trong tay Lý Kha bị xoa nắn đến hồng rực lên, trên nhũ đầu săn cứng lưu lại nước miếng óng ánh. Tay Lý Kha trượt xuống vùng âm mao rậm rạp.
"Dừng tay.mau dừng tay........." Dung An Dao thực hiện cuộc giãy giụa cuối cùng. Móng tay sắc nhọn của nàng cắm vào cánh tay Lý Kha.
"Muốn tôi dừng lại thật à?" Cơn đau nhói càng kích thích dục vọng phải chinh phục quý phụ trước mặt này của Lý Kha. Hắn vừa ngắm nhìn Dung An Dao vừa dùng đầu gối thúc vào huyệt khẩu.
Dung An Dao yêu kiều hô: "Không được thúc..ưc........" Lúc Lý Kha thúc đến cái thứ năm, Dung An Dao sụp đổ, triệt để sụp đổ. Ánh mắt nàng trở nên mơ màng, móng tay sắc nhọn cũng trở nên ôn nhu.
Lý Kha cười. Hắn nhìn thấy một con dê đang đợi làm thịt.
Trên lầu, ba nữ nhân, sáu con mắt chính đang khẩn trương mà kích động chăm chú nhìn lên màn hình. Trên màn hình đang chiếu rõ cảnh Lý Kha đang tháo dây lưng, cởi quần. Cạnh chân hắn, một giai nhân phong hoa tuyệt đại đang nằm đó. Giai nhân đó chính là Dung An Dao đáng thương.
Tống Hân Viện uống ừng ực cả ly rượu vang. Nàng cười lạnh: "Không còn gì phải hồi hộp nữa, Lý Kha sẽ khiến cho bà ta trở nên phóng đãng"
Đổng Linh cũng cười lạnh nói: "Ghi lại đi, để cho lão gia hỏa nhà tôi xem xem, đại mĩ nhân lão ngày nhớ đêm mong chẳng qua cũng chỉ là một con đãng phụ mà thôi, tôi nhổ vào!"
Đơn Văn Gia lại cười khanh khách nói: "Thế nào thì tôi cũng mặc kệ, các người cũng không cần tranh cướp với tôi, Lý Kha là của tôi"
Đổng Linh liếc xéo Đơn Văn Gia một cái, hừ lạnh: "Vậy phải xem xem Lý Kha có đồng ý để một mình cô bao không"
Đơn Văn Gia xụ mặt xuống, vừa định phản kích, đột nhiên một tiếng sấm rền vang lên trên bầu trời, tiếp đó cuồng phong nổi ào ào, một trận mưa lớn sầm sập trút xuống.
Tiếng sấm đinh tai nhức óc làm Dung An Dao giật mình bừng tỉnh khỏi cơn say tình dục. Nàng dồn sức đẩy mạnh Lý Kha đang cởi nội khố của nàng.
Lúc này, điện thoại trong túi xắc của Dung An Dao cũng vang lên. Dung An Dao nhìn trận mưa to gió lớn ngoài cửa sổ như nhớ tới chuyện gì đó. Nàng không kịp mặc y phục liền nối máy. Điện thoại là con gái Vân Vũ Lôi gọi tới. Nàng báo với mẫu thân Dung An Dao, Vân Vũ Phi không nghe điện thoại.
"Cái gì? Vân Vũ Phi không nghe điện thoại? Con cứ gọi tiếp, mẹ lập tức về ngay" Dung An Dao sợ hãi. Cả một cái nghĩa trang trơ trụi, ngoại trừ các phần mộ, lấy đâu ra chỗ tránh mưa? Trận mưa lớn thế này, chỉ e Vân Vũ Phi bị dầm ướt. Nghĩ tới Vân Vũ Phi yếu ớt bị mưa gió vùi dập trong nghĩa trang hoang vắng, Dung An Dao thân là mẫu thân thương xót đến rơi nước mắt. Nàng vội vàng mặc áo ngực và nội khố bị Lý Kha lột ra.
"Vân Vũ Phi làm sao?" Lý Kha ở bên cạnh lớn tiếng hỏi Dung An Dao. Trong lòng Lý Kha, Vân Vũ Phi là nữ nhân chỉ xếp sau thê tử Vương Cảnh trong sinh mệnh hắn. Nghe thấy Vân Vũ Phi dường như xảy ra chuyện, Lý Kha bèn hỏi theo bản năng.
"Cậu quen biết Vân Vũ Phi?" Dung An Dao chấn kinh nhìn Lý Kha. Nàng dường như linh cảm thấy điều gì đó.
"Tôi......" Lý Kha ấp a ấp úng trả lời. Sắc mặt hắn biến đổi, biến đổi đến nỗi còn khó coi hơn cả người chết.
Dung An Dao cười, giận quá hóa cười. Nàng cài nút cẩn thận, cầm túi xách lên, quay người định đi ra khỏi nhà Đơn Văn Gia. Có điều, Dung An Dao lại quay đầu lại. Nàng bước thẳng về phía Lý Kha, vung tay lên, bạt một cái tạt tai nặng chịch lên mặt Lý Kha, sau đó xông ra khỏi phòng, biến mất trong trận mưa lớn.
Tác giả :
Bổn Đản Anh Tử