Tây Uyển Mị Ảnh
Chương 30: Phòng bệnh phong lưu (2)

Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 30: Phòng bệnh phong lưu (2)

 
 
 
Mấy ngày nay Lý Kha rất buồn bực. Hắn phải vùi đầu vào học đánh mạt chược. Mặc dù trò chơi trí lực rất thịnh hành của người Hoa này rất đơn giản, nhưng Lý Kha học mãi vẫn không xong. Có lẽ do lòng hắn rất rối loạn, mắt thấy ngày bị ngân hàng hối thúc nộp tiền nợ càng lúc càng cận kề, hắn sao có thể không buồn bực cho được.
 
Người mà phiền muộn trong lòng tất sẽ bấn loạn, bấn loạn thì sẽ không thể tập trung sức chú ý. Huống chi dạy hắn đánh mạt chược lại là một mĩ nữ khiến hắn mất hồn.
 
"Hân Viện, vì sao lại muốn anh học chơi mạt chược?" Lý Kha hỏi. Ánh mắt gã chằm chằm nhìn vào chỗ phồng lên trước ngực Tống Hân Viện. Đáng tiếc y phục trên người Tống Hân Viện có màu thật đậm, rất giản dị, cho nên chỗ có thể nhìn thấy được không nhiều. Song Lý Kha không thể nào quên được trong bộ y phục giản dị kia có một thân thể khiến nam nhân điên cuồng.
 
"Vốn còn chưa thể nói cho anh biết nguyên nhân, mặc dù anh đã hỏi đến mười lăm lần. Có điều, hôm nay em có thể cho anh biết, bởi vì Dung An Dao chuyên chơi mạt chược" Tống Hân Viện kéo kéo chiếc váy màu xám lạnh nhạt nói. Nàng phát hiện ánh mắt Lý Kha lại không thành thật.
 
"Hả? Chẳng lẽ em sắp xếp để anh gặp mặt Dung An Dao?" Lý Kha lại hỏi. Hắn luôn cảm thấy Tống Hân Viện khiến người ta không sao đoán nổi. Vì lẽ đó cho dù hắn là một nam nhân khỏe mạnh, nhưng đối diện với Tống Hân Viện, hắn cũng chỉ có thể dùng ánh mắt để bày tỏ dục vọng của mình.
 
"Phải" Tống Hân Viện đáp.
 
"Khi nào vậy?" Lý Kha hỏi.
 
"Hôm nay" Câu trả lời của Tống Hân Viện vượt ra ngoài ý liệu của Lý Kha.
 
"Hôm nay? Không được, anh phải đến y viện thăm Doãn Xuyên" Lý Kha nghĩ một lát rồi nói.
 
"Hả? Hắn nằm viện? Bị bệnh gì?" Tống Hân Viện rất ngạc nhiên.
 
"Cũng không rõ, đến đó mới biết được" Lý Kha lắc đầu.
 
"Anh không hận hắn?" Dường như Tống Hân Viện muốn biết rốt cuộc Lý Kha căm ghét Doãn Xuyên đến mức độ nào. Đối với vấn đề này, thật ra rất đơn giản, đó là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
 
"Hận không thể thấy hắn chết" Lý Kha nhàn nhạt nói.
 
"Vậy vì sao còn muốn đi thăm hắn?" Tống Hân Viện lại hỏi.
 
"Bởi vì hắn nói có chuyện muốn bàn bạc với anh" Lý Kha trả lời.
 
"Hừ! Viện cớ, hắn chỉ muốn anh đến thăm hắn. Loại người đó bình thường thì làm chuyện không phải với bạn bè, đến lúc có khó khăn lại nghĩ tới bạn bè là anh đó" Tống Hân Viện cười lạnh.
 
"Hắn đã không còn là bạn của anh nữa" Giọng điệu của Lý Kha còn lạnh hơn.
 
 
oOo
 
Canh là món ninh từ rùa, chim bồ câu, lươn thêm vào gà mái kết hợp với táo đỏ, linh chi, long nhãn hầm liên tục sáu giờ đồng hồ.
 
Nhưng Doãn Xuyên lại chẳng hề có chút hứng thú nào với bát canh thơm nức mũi đó. Bởi vì đứng trước mặt gã là hai đại mĩ nhân khiến tim gã loạn nhịp. Một người là Vân Vũ Lôi, còn một người là Vương Cảnh. Khiến cho gã càng cảm thấy hứng thú là y phục của cả hai đại mĩ nhân đều cực kỳ bảo thủ. Không chỉ quần dài, áo dài mà ngay cả đến tay áo cũng dài.
 
"Nhìn cái gì? Tranh thủ còn nóng uống bát canh này đi" Vương Cảnh trừng mắt với Doãn Xuyên một cái. Hôm nay nàng mặc một chiếc quần bò bó sát, làm tôn lên bờ mông cong cong của nàng. Chỉ là, Vương Cảnh chẳng có vẻ gì khách sáo, căn bản chẳng hề giống như đến thăm bệnh, ngược lại giống như là đến đòi nợ vậy.
 
"Hôm nay thời tiết chuyển lạnh à?" Doãn Xuyên bưng bát canh nóng lên hỏi.
 
"So với hôm qua còn nóng hơn một chút" Vẻ mặt Vân Vũ Lôi cũng chẳng tử tế gì. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài, che đi cặp chân dài miên man. Có lẽ đêm qua ngủ không ngon giấc, nàng có vẻ tiều tụy.
 
"Vậy sao hôm nay mọi người lại ăn mặc như vậy? Không phải đều bị cảm, bị lạnh chứ?" Nghi vấn trong lòng chưa có được lời giải, Doãn Xuyên không có ý định uống bát canh.
 
"Hí hí...." Hai đại mĩ nữ đột nhiên bật cười, không còn giữ vẻ nghiêm nghị nữa.
 
"Xem ra anh nhầm rồi. Các em không phải bị lạnh, mà là bị điên" Doãn Xuyên cảm thấy mình có vẻ ngu ngu, thật chẳng thú vị gì. Gã không hiểu được chuyện này có gì đáng cười chứ.
 
"Xem..xem ra Cảnh tỷ nói không sai. Anh..anh con người anh đúng là dê cụ" Vân Vũ Lôi cười đến thở không ra hơi. Sắc mặt của nàng đã có chút tinh thần.
 
"Thật kỳ quái, anh hỏi thời tiết, có liên quan gì đến anh?" Doãn Xuyên lớn tiếng hỏi.
 
"Hứ, anh cho là em và Lôi Lôi thích mặc như thế này lắm à? Bọn em ăn mặc như vậy chẳng phải là vì anh sao?" Vương Cảnh cười nói.
 
"Vì anh? Không hiểu" Doãn Xuyên cảm thấy thật khó hiểu.
 
"Mặc hở hang chút, chẳng phải anh dễ nổi ý dê sao? Hậu quả anh nổi ý dê thì là miệng vết thương còn chưa lành sẽ lại bị bục ra. Chúng em mặc như thế này là để tiêu diệt tận gốc ý nghĩ xiên xẹo của anh, cũng là vì tốt cho anh" Vương Cảnh nói xong, lại ôm lấy Vân Vũ Lôi mà cười một trận.
 
"Hả, thì ra là vậy, xem ra hai em không những tình như tỷ muội, mà còn quỷ kế đa đoan. Thứ gian kế này cũng chỉ các em mới nghĩ ra được" Doãn Xuyên bừng tỉnh ngộ. Gã phát hiện tâm tư nữ nhân bây giờ đúng là cây kim dưới đáy biển, gây khó dễ cho nữ nhân chẳng khác nào tự gây khó dễ cho mình. Nghĩ đến đây, Doãn Xuyên cứ thế thật thật thà thà uống một hơi hết bát canh.
 
Còn chưa kịp đặt bát canh xuống, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra. Một người tiến vào. Người đó là Lý Kha.
 
"Các mĩ nữ, có chuyện gì mắc cười vậy? Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười của các em rồi. Nói ra để anh cùng vui vẻ một chút" Lý Kha nhìn Vân Vũ Lôi cười tít. Đã lâu rồi gã không nhìn thấy Vân Vũ Lôi. Từ lần trước sau khi vô tình phát hiện Vân Vũ Lôi và lão bà có những động tác ám muội, liền không một lần nào khác nhìn thấy bóng dáng Vân Vũ Lôi.
 
"A, Lý Kha anh tới rồi, vậy chúng em đi trước đây" Vân Vũ Lôi cười cười với Lý Kha. Mặc dù nàng rất muốn bồi bạn lâu với Doãn Xuyên, nhưng Lý Kha tới khiến nàng có chút ngượng ngùng, huống chi Vương Cảnh đưa mắt ra hiệu cho nàng bảo đi.
 
"Lão công anh tới rồi, em và Lôi Lôi đi trước nhé" Vương Cảnh biết Lý Kha sẽ tới nên nàng không hề ngạc nhiên. Có điều, cùng lúc đối diện với hai người yêu, trong lòng nàng cũng có chút ngại ngùng, lòng nghĩ không bằng tránh đi thì hơn.
 
"Sao anh vừa đến các em lại đi hết vậy? Thật không nể mặt anh à nha. Chí ít cũng phải cho anh biết có chuyện gì vui vẻ chứ" Lý Kha cười nói.
 
"Chuyện vui vẻ thì hỏi bạn thân của anh đi nha, chúng em đi dạo phố đây, bai bai" Đương nhiên Vương Cảnh không thể nói ra câu chuyện cười. Nàng kéo Vân Vũ Lôi chạy nhanh như thỏ.
 
"Ai.lòng nữ nhân đúng là mò không thấu" Nhìn vẻ mặt si mê của Lý Kha, Doãn Xuyên thở dài một tiếng. Nghĩ tới Vân Vũ Phi đã sắp trở thành thê tử của gã nhưng vẫn cứ duy trì mối quan hệ nhân tình với Lý Kha, gã vừa không thể nhẫn nhịn thê tử ngoại tình, lại không mong muốn trở mặt với Lý Kha. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được một biện pháp song toàn, Doãn Xuyên tỏ ra rất bất lực.
 
"Nam nhân há chẳng phải cũng rất khó dò sao?" Khóe miệng Lý Kha treo một nụ cười lạnh. Gã móc từ trong túi ra một điếu thuốc châm lên. Mặc dù bệnh viện có mệnh lệnh rõ ràng cấm hút thuốc, nhưng Lý Kha chẳng bận tâm.
 
"Đúng vậy" Doãn Xuyên cười khổ. Gã cảm thấy bản thân mình cũng dò không thấu.
 
"Sao rồi? Đỡ hơn chưa? Vừa đảo qua phòng bác sỹ trực hỏi thăm một chút. Không ngờ chỗ đó của cậu lại bị thương, có phải bị nữ nhân cắn bị thương không?" Lý Kha có vẻ sung sướng trên sự đau khổ của người khác.
 
"Không, bị té ở công ty, giờ đỡ hơn rồi" Doãn Xuyên không nghe ra ý vị trào phúng trong câu nói của Lý Kha. Gã có vẻ cảm động, cảm thấy Lý Kha không những tới thăm gã, còn thăm hỏi bệnh tình.
 
"Có chuyện gì muốn bàn bạc với tớ?" Lý Kha nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.
 
"Đây là ba mươi vạn, cậu cầm lấy trước, mấy ngày nữa tớ lại nghĩ cách gom góp thêm" Doãn Xuyên rút từ dưới gối ra một tờ ngân phiếu.
 
"Số tiền này lấy từ đâu ra vậy?" Vẻ mặt Lý Kha rất quái dị, không thể nói là cảm kích. Trong mắt hắn, Doãn Xuyên căn bản không có nhiều tiền như vậy, nguồn gốc số tiền này khiến hắn rất nghi ngờ.
 
"Hỏi mượn bạn bè thôi" Doãn Xuyên quen biết Lý Kha đã mười mấy năm, vẻ mặt của hắn nói lên điều gì, đương nhiên Doãn Xuyên hiểu rất rõ. Có điều, gã không thể cho Lý Kha biết khoản tiền này là Dung An Dao đưa cho. Thời buổi này, bà mẹ vợ không nặn sạch túi con rể đã là tốt lắm rồi.
 
"Sao lại phải mượn? Không phải đã nói rõ là cần hai chiếc chén kia sao?" Quả nhiên Lý Kha càng nghi ngờ hơn.
 
"Chuyện chiếc chén không thể gấp gấp, gấp cũng chẳng ích gì. Dù sao đó cũng là của hồi môn, trước khi tớ và tiểu Phi kết hôn rất khó lấy được, mà cậu lại không thể chờ được" Đó là lời nói thật, lời giải thích của Doãn Xuyên rất hợp tình hợp lý.
 
"Cũng phải, có điều, số tiền này cậu cứ giữ đi, như muối bỏ bể thôi, cũng giúp được gì nhiều" Lý Kha cũng sốt ruột, những cũng chẳng có cách nào. Khoảng cách giữa mấy trăm vạn với ba mươi vạn thật quá lớn.
 
"Đợi đã, ở đây còn hợp đồng mua bán nhà của tớ và giấy ủy quyền bán nhà, qua hai ngày nữa tớ lại gom ba mươi vạn, cậu đem căn hộ của Lý Nhã đi thế chấp, số tiền đó cộng lại cũng được hơn hai trăm vạn. Mặc dù không đủ, nhưng chí ít cũng có thể kéo dài được một chút. Chúng ta là bạn bè mười mấy năm, hy vọng có thể cùng vượt qua cửa ải khó khăn" Doãn Xuyên tuyệt không phải là xúc động. Gã chỉ có chút kích động, gã không phải là một người giúp đỡ người khác một cách tùy tiện, nhưng gã thật lòng hy vọng có thể giúp được Lý Kha. Trong mười mấy năm giao du, Doãn Xuyên được Lý Kha giúp đỡ rất nhiều, gã vẫn luôn muốn báo đáp Lý Kha một chút, nhưng từ trước tới nay Doãn Xuyên dù muốn báo đáp Lý Kha cũng chỉ có lòng mà không có sức.
 
"Nhà? Lý Nhã có thể dọn về ở cùng tớ, còn cậu? Cậu ở đâu?" Lý Kha giật nảy mình. Tạm thời không bàn tới giá trị căn hộ của Doãn Xuyên đã trên dưới trăm vạn, mà theo tình thế trước mắt Doãn Xuyên mà nói, gã kết hôn rồi sẽ rất cần một căn hộ.
 
"Tớ đã bàn bạc với Vũ Phi và mẫu thân cô ấy rồi, trong thời gian tới tớ tạm thời ủy khuất một chút, làm chàng rể chui xó bếp a, ha ha" Doãn Xuyên cười lớn.
 
"Để tớ xem đã" Lý Kha đã rất động tâm. Nếu thêm vào gian phòng của muội muội Lý Nhã, cửa ải khó khăn này không còn đáng sợ nữa.
 
"Cầm lấy đi, tớ đã nghĩ kỹ rồi, khi cậu mang giấy tờ nhà cầm cố cho ngân hàng hãy cố gắng thổi giá trị căn nhà lên một chút" Doãn Xuyên mỉm cười nói.
 
"Cái đó không phải dạy" Lý Kha cũng cười.
 
"Được rồi, cậu vội thì đi đi, tớ cũng cần nghỉ ngơi chút, nửa đêm hôm qua vào nhập viện, cả đêm không ngủ được" Doãn Xuyên quả thật có chút mệt mỏi. Một người sau khi mất nhiều máu nhất định sẽ cảm thấy mệt mỏi, huống chi gã không muốn nhìn thấy vẻ khó khăn của Lý Kha.
 
"Được rồi, vậy tớ cảm ơn trước" Lý Kha nhận lấy tấm ngân phiếu cùng giấy tờ nhà. Hắn chẳng muốn khách sáo nữa, bởi vì hắn quả thật đã đến lúc lửa sém ngang mày rồi. Có điều, dường như Lý Kha chú lý tới điểm sơ suất trong lời nói của Doãn Xuyên. Hắn thầm nghĩ, vừa rồi còn nói là bị ngã ở công ty, giờ lại nói nửa đêm vào nhập viện, chẳng lẽ nửa đêm cậu còn ở công ty sao? Xem ra tên gia hỏa này nhất định là cùng Vân Vũ Phi điên cuồng quá mức trên giường cho nên mới gây ra thương tích. He he, cô em Vân Vũ Phi này cũng chẳng phải hạng lẳng lơ tầm thường, sau này cần phải cẩn thận ngàn vạn lần mới được.
 
Vạn lần không ngờ nổi đến thăm Doãn Xuyên lại có được thu hoạch ngoài ý nghĩ, Lý Kha lộ ra nụ cười ngầm hiểu. Hắn cảm thấy Doãn Xuyên tuyệt không phải là đê tiện đến thế như trong tưởng tượng của hắn. Đương nhiên, Lý Kha cũng tuyệt không thể tha thứ cho việc Doãn Xuyên cám dỗ thê tử của mình, một thê tử mĩ lệ gợi cảm.
 
Vừa ra khỏi bệnh viện, từ xa Lý Kha đã nhìn thấy một nữ nhân cũng rất mĩ lệ và gợi cảm. Dáng đi của nữ nhân đó rất ưa nhìn, bởi vì nàng có một cặp đùi rất gợi cảm. Lúc nam nhân đánh giá một nữ nhân vẫn thích nói, đẹp hay không, phải nhìn đùi.
 
Mỹ nữ có cặp chân đẹp chiếm một địa vị vô cùng quan trọng trong lòng nam nhân. Vân Vũ Phi cũng chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Lý Kha. Mỗi lần nhìn thấy Vân Vũ Phi, Lý Kha vẫn luôn hy vọng có thể làm chuyện gì đó. Nhưng hôm nay Lý Kha lại cố ý vòng tránh Vân Vũ Phi. Có lẽ bởi vì Vân Vũ Phi đã là thê tử của Doãn Xuyên, có lẽ là lương tâm hắn cắn rứt, cũng có lẽ hắn không muốn kéo dài đoạn yêu đương vụng trộm này nữa.
 
Vân Vũ Phi không nhìn thấy Lý Kha. Trên đường, nàng vẫn luôn là trung tâm chú ý của nam nhân, chỉ có người khác chú ý đến nàng, còn nàng trước giờ không để ý đến người khác. Mặc dù tới bệnh viện thăm bệnh nhân, nàng vẫn ăn mặc cực kỳ gợi cảm mê người. Váy ngắn màu hồng đào, áo trễ ngực màu hồng đào, giày cao gót màu phấn hồng. Nam nhân nhìn thấy nhất định sẽ suy đoán, có phải nội y và nội khố cũng thuộc hệ màu hồng đào? Nếu mọi người đều nghĩ vậy thì nhất định là lầm to. Bởi vì hôm nay nội y và nội khố Vân Vũ Phi mặc toàn một màu trắng. Nàng hiểu rõ điểm mấu chốt trong việc ăn mặc trang điểm, chỉ có mặc như vậy mới có thể tạo cảm giác thấp thoáng tuyệt diệu, mới có thể cuốn hút ánh mắt nam nhân.
 
Vân Vũ Phi không nhìn thấy Lý Kha, nhưng nàng nhìn thấy một nam nhân rất đẹp trai, một nam nhân mặc blu trắng.
 
Trong bệnh viện, mặc blu trắng chỉ có hai loại người, đó là bác sỹ và hộ sỹ.
 
Nam bác sỹ rất đẹp trai kia đương nhiên cũng nhìn thấy Vân Vũ Phi. Y mỉm cười rất lễ phép với Vân Vũ Phi, nhưng Vân Vũ Phi chỉ khẽ hứ một tiếng, bước về phía phòng bệnh của Doãn Xuyên coi như không nhìn thấy. Nhìn nàng không chỉ đẹp mà còn mặt mày phơi phới.
 
"Lão công!" Đẩy cửa phòng bệnh của Doãn Xuyên ra, Vân Vũ Phi tặng cho gã giọng điệu mềm mại nhất, nũng nịu nhất.
 
"Gọi anh là lão công, vậy em là lão bà của anh? Lão bà thì phải có phép tắc của lão bà" Doãn Xuyên cười. Gã vừa định ngủ một giấc, nhưng Vân Vũ Phi tới khiến tâm tình gã đặc biệt khoan khoái. Bởi vì Vân Vũ Phi rất khác biệt. Nàng không hề giống như Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh, che kín thân thể đến một xíu cũng không để lộ. Ngược lại, Vân Vũ Phi lại vẫn cứ mê người như trước.
 
"Phép tắc gì?" Vân Vũ Phi dí dỏm hỏi.
 
"Thì là đến làm một cái hôn ướt át nào" Doãn Xuyên cười đáp.
 
"Vâng" Vân Vũ Phi rất ôn nhu. Nàng cúi người xuống, phục vào lòng Doãn Xuyên, làn môi đỏ tươi cong lên.
 
Trái tim Doãn Xuyên đột nhiên tăng tốc, thuận theo dọc lưng Vân Vũ Phi, gã nhìn thấy một bờ mông đẹp cong lên cao cao. Càng chết người là chiếc áo trễ ngực theo cái cúi người của Vân Vũ Phi mà lộ ra cả bầu ngực trắng nõn khiến Doãn Xuyên nhìn rõ không sót chút gì, đến ngay cả nhũ đầu màu phấn hồng cũng có thể thấy rõ ràng.
 
"Lão bà Vũ Phi, đây là cái gì?" Tay Doãn Xuyên mò vào trong áo Vân Vũ Phi, vê lấy chỗ nhô lên trên áo ngực bằng tơ trắng.
 
"Em cũng không biết, anh sờ thử xem" Vân Vũ Phi lắc đầu lia lịa. Nàng ưỡn cặp nhũ phong cao vút về phía Doãn Xuyên.
 
"Được, sờ thì sờ" Doãn Xuyên chẳng hề khách khí, hai tay gã khẽ lướt qua điểm nhô lên đó, sau đó thuận thế vân vê.
 
"A.lão công!" Khuôn mặt Vân Vũ Phi phớt lên ánh hồng.
 
"Nhũ phong đẹp quá à, thật muốn cắn cho một cái" Doãn Xuyên tăng sức nhào nặn.
 
"Muốn cắn thì cắn đi" Vân Vũ Phi cười khúc khích, dâng bánh bao thơm ngát tới.
 
Doãn Xuyên đẩy áo ngực xuống, giúp cho hai cái bánh bao thơm tho nhảy bật ra, rồi há to miệng như chậu máu, ngoạm nhũ đầu màu phấn hồng vào miệng, còn ra sức mút nút, như muốn xơi cả chiếc bánh bao thơm.
 
"Ư, lão công Doãn Xuyên, vết thương của anh đến bao giờ mới lành được?" Vân Vũ Phi nũng nịu, mở rộng cặp đùi ra, ngồi quặp lấy thân thể Doãn Xuyên, bờ mông căng tròn đặt lên bụng gã rồi lại phục người xuống dâng cặp nhũ phong chắc mẩy tới, tạo thành một đường nét hình chữ Z hoàn mĩ. Doãn Xuyên không cần dùng tay cũng có thể thoải mái mút nút nhũ đầu của Vân Vũ Phi.
 
"Sao vậy, muốn làm tình à? Em xem em kìa, lên giường sao không cởi giày ra" Doãn Xuyên ôm lấy bờ mông của Vân Vũ Phi, vừa nắn bóp vừa hỏi.
 
"Thì không cởi đấy, ai bảo anh ghẹo người ta?" Vân Vũ Phi cười khúc khích không ngừng. Cặp mắt to tròn của nàng long lanh như sắp nhỏ ra nước.
 
"Có phải là em không chịu nổi sự khêu gợi? Nếu nam nhân khác cũng khêu gợi em như vậy, em liệu có thất thân không?"
 
Độ mẫn cảm của Vân Vũ Phi khiến Doãn Xuyên kinh ngạc than thở. Gã lại nhớ tới những lời bẩn thỉu trong phòng rửa tay ở tiệm áo cưới, lòng thầm nghĩ, hai gã nam nhân kia nói thật đúng, lão bà này của ta quả thật rất lẳng lơ. Nhìn này, chỉ sờ nàng chút xíu liền buông thả thành bộ dạng thế này. Trời ạ, mình phải làm sao đây? Chẳng lẽ bắt mình giờ nào phút nào cũng phải canh me nàng? Nếu không canh kỹ, vậy chẳng phải sau khi kết hôn sẽ thường xuyên mọc sừng sao?
 
Vân Vũ Phi không ngờ Doãn Xuyên lại nói trúng bí mật trong lòng nàng. Nhớ tới tình cảnh bị cái tay thợ ảnh ở trong salon ảnh viện áo cưới kia trêu ghẹo, khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ hồng lên, toàn thân nóng rực, hạ thể không ngờ lại có cảm giác ẩm ướt. Nàng không hiểu vì sao lại thành như vậy.
 
Thấy Doãn Xuyên đang chăm chú nhìn mình, chú hươu trong lòng Vân Vũ Phi nhảy loạn bình bịch. Nàng ngượng nghịu hồi lâu mới nũng nịu mắng: "Hứ, không cho phép anh nói người ta như vậy, ngoại trừ anh, em thèm vào để ý tới nam nhân khác"
 
"Thật à?" Doãn Xuyên giả đò lộ ra khuôn mặt vui vẻ. Mặc dù vẻ mặt cười cợt đó cứng nhắc nhưng gã vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Lúc này, trong lòng Doãn Xuyên lại cực kỳ phẫn nộ. Vốn đã định tha thứ cho sự sai trái của Vân Vũ Phi, nhưng giờ không ngờ nàng ta lại nói dối trắng trợn, thật cực kỳ đáng ghét. Gã thầm tính toán trong lòng, đợi vết thương khỏi rồi, nhất định sẽ treo ngược cô ả lẳng lơ Vân Vũ Phi này lên, quất cho một trận nên thân mới bớt giận.
 
"Ai da, chỗ đó không được sờ, sờ nữa em sẽ..sẽ chịu không nổi" Vân Vũ Phi không hề để ý thấy vẻ mặt cứng ngắc của Doãn Xuyên. Nàng chỉ chăm chú quan sát hướng hoạt động của ngón tay Doãn Xuyên. Ngón tay Doãn Xuyên rất không thành thật, không ngờ vượt qua cả khe đùi Vân Vũ Phi.
 
"Quần dây?" Doãn Xuyên trợn mắt lên, bởi vì ngón tay gã chạm phải một sợi dây, sợi dây rất dài, rất mảnh. Sợi dây đó đã lọt sâu vào giữa hai mảnh sò đầy đặn.
 
"Ai da, người.người ta giặt hết nội khố rồi, chỉ đành dùng tạm ..cái này mặc.mặc trong một ngày mà!" Vân Vũ Phi xấu hổ dệt lên một lời nói dối mà đến cả trẻ nít ba bốn tuổi cũng chẳng tin.
 
Nhưng Doãn Xuyên không ngờ lại tin vào lời nói dối đó. Gã nói với vẻ nghiêm túc: "À, vậy à, xem ra phải muôn thêm vài chiếc quần dây nữa, vạn nhất nội khố của em giặt cả, lại vừa khéo mưa to gió lớn, tất cả nội khố đều không khô kịp. Chuẩn bị dư mấy cái em sẽ không lo không có nội khố mặc nữa!"
 
"Vậy anh mua cho em nha!" Vân Vũ Phi õng ẹo nói. Nàng vẫn không nhìn ra Doãn Xuyên đang nghiến răng nghiến lợi.
 
"Anh mua cho em, để em lẳng lơ à, anh xem em lẳng lơ......" Doãn Xuyên không chịu nổi nữa, gã vén vạt váy ngắn của Vân Vũ Phi lên, để cho cặp mông đẹp tròn lẳn sừng sững giữa không khí, sau đó giơ tay lên vỗ xuống. Hai tiếng đét đét rõ rệt vang lên trong phòng bệnh.
 
"Ai ôi.ô..anh đánh em?" Vân Vũ Phi cong môi lên, vẻ mặt không tin nổi. Chỉ là ánh mắt nàng lại lóe lên một ánh sáng kỳ lạ.
 
"Anh đánh em đấy" Nói rồi, Doãn Xuyên giơ thẳng hai tay lên, tay năm tay mười liên tục vỗ xuống bờ mông Vân Vũ Phi không ngơi nghỉ. Trong thoáng chốc, tiếng đét đét vang lên loạn xạ, hệt như một tràng pháo.
 
"A..a.anh thật nhẫn tâm, anh đánh chết em đi" Vân Vũ Phi từ nhỏ tới lớn đã từng bị đánh bao giờ? Phát giác trên bờ mông non mềm hiện ra mấy dấu tay đỏ hồng, nàng không nhịn nổi cất tiếng rên rỉ.
 
"Cho anh biết, sau này em còn lẳng lơ không?" Doãn Xuyên dừng tay, nhìn những vệt đỏ trên bờ mông trắng ngần, trong lòng gã thoải mái một chút, cũng hả giận khá nhiều. Thầm nghĩ, chỉ cần Vân Vũ Phi van xin sẽ tạm thời buông tha cho nàng.
 
Không ngờ Vân Vũ Phi cắn môi, cặp mắt mơ màng hứ một tiếng: "Em cứ lẳng lơ đấy, em cứ thích mặc quần dây đấy, anh làm gì được em?"
 
"Hừ hừ, em phản rồi, được! Hôm nay anh sẽ đánh đến khi em cầu xin" Doãn Xuyên nổi giận, gã nén nhịn cơn đau nơi vết thương, ngồi thẳng dậy trên giường, thô lỗ đè Vân Vũ Phi nằm sấp xuống giường, sau đó tốc chiếc váy ngắn của Vân Vũ Phi lên, để cho đồn bộ tròn trĩnh lộ ra một lần nữa. Lần này Doãn Xuyên không dễ dàng tha thứ cho nữ nhân dâm đãng này.
 
"Ai da, anh muốn làm gì? Anh dám đánh em? Ô......" Vân Vũ Phi đau lòng bắt đầu nức nở.
 
"Em cầu xin anh sẽ tha cho em" Doãn Xuyên đầy một bụng khí tức vốn định dạy dỗ dạy dỗ Vân Vũ Phi cẩn thận một hồi, nhưng gã không chịu nổi nước mắt nữ nhân, cũng không nghe nổi tiếng khóc của nữ nhân. Vân Vũ Phi vừa khóc, trái tim gã liền mềm lại.
 
"Em cứ không cầu xin, anh đánh đi, là nam nhân thì đánh đi, đánh chết em rồi anh dễ kiếm nữ nhân khác. Sao không đánh đi" Vân Vũ Phi ngang ngạnh giở tính khí trẻ nít ra. Nàng nằm sấp trên giường, cong cặp mông tròn lên. Giữa khe đùi, sợi dây mảnh cám dỗ kia dường như ứa ra một tia long lanh.
 
Doãn Xuyên không để ý tới tia óng ánh ứa ra đó, bởi vì gã đã tức mờ cả mắt. Nghĩ xem bây giờ đã càn quấy như vậy, nếu không dạy dỗ cho tốt một phen, tương lai làm sao còn quản lý giáo dục được nữa. Thêm vào đó Vân Vũ Phi lại thỉnh thoảng nghểnh mông lên lắc lắc, khiến cho Doãn Xuyên nhớ tới hai tên nam nhân trong salon ảnh viện nói một câu "Lông của nó thật nhiều, vừa rậm lại vừa dày", trong lòng không khỏi càng ghen tuông giận dữ. Đầu óc nóng lên, không thể nhịn được nữa, vung tay "đét đét đét" như vỗ trống, đánh mạnh xuống bờ mông Vân Vũ Phi.
 
"A..ai ôi..đau!"
 
"Cầu xin đi sẽ tha cho em"
 
"Em không.quyết không.a..ư..ư..!"
 
"Thật có gan. Hôm nay Doãn Xuyên anh mà không đánh đến khi em cầu xin, anh gọi em làm đại gia"
 
Âm mao của Vân Vũ Phi quả thật tốt tươi. Chiếc quần dây nhỏ xíu màu trắng chỉ có thể làm cho cánh rừng rậm rạp đó càng thêm chói mắt, thêm vào múi thịt đầy nếp gấp, khiến cho Doãn Xuyên cảm thấy cực kỳ dâm đãng. Nghĩ tới cái chỗ dâm đãng này mới gần đây không ngờ còn để cho một tay thợ ảnh dùng sinh thực khí chọc vào không biết bao nhiêu lần, nỗi buồn bực trong lòng gã khó mà tiêu được, lực bàn tay cũng tăng thêm nhiều.
 
"Đánh này, đánh này, đánh này........." Đột nhiên, Doãn Xuyên phát hiện có gì đó không đúng. Vân Vũ Phi nằm úp trên giường bệnh không kêu không gào nữa. Chết rồi? Không phải. Bởi vì đồn bộ Vân Vũ Phi vẫn nhấp nhô lên xuống, không những chào đón bàn tay Doãn Xuyên một cách có quy luật, mà còn uốn éo thân thể, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Thế này là thế nào? Đánh nhẹ quá à? Doãn Xuyên thầm hỏi. Có điều gã lập tức phủ nhận đã đánh nhẹ tay. Bởi vì tay gã đánh đến rát cả lên rồi.
 
"Đau không? Được rồi, không đánh em nữa, nể em hôm nay đẹp đến như vậy" Nhìn bờ mông đẹp hằn đầy những vết tay đỏ rực, Doãn Xuyên không nhẫn tâm được nữa. Gã không ngờ nổi Vân Vũ Phi yếu đuối lại có ý chí kiên cường như vậy, không ngờ nửa câu xin tha cũng không chịu nói.
 
"Ư, không..không được dừng, đánh nữa đi mà!" Giọng nói ỏn ẻn của Vân Vũ Phi vang lên ngay khi Doãn Xuyên vừa dừng tay.
 
"Cái gì?" Doãn Xuyên nghi ngờ không biết có phải tai mình nghe lầm không.
 
"Xin.xin anh đó, lão công đánh nữa đi, đánh mạnh chút à!" Vân Vũ Phi cầm tay Doãn Xuyên đặt lên mông nàng không ngừng van xin. Dáng vẻ đáng thương của nàng không có vẻ gì là nói đùa cả.
 
"Xỉu. Sao thân thể em lại nóng thế này? Anh đánh thật à?" Doãn Xuyên nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của Vân Vũ Phi, dường như hiểu ra chuyện gì đó. Gã từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ xuống một cái.
 
"Ư, ư, không phải như vậy. Phải..mạnh một chút" Vân Vũ Phi lại một lần nữa nghểnh cao đồn bộ.
 
"Được..được" Cuối cùng Doãn Xuyên hiểu ra đã xảy ra chuyện gì. Gã cố nhịn cười, thả lỏng chân tay, bắt đầu đánh lên bờ mông đẹp của Vân Vũ Phi. Lần này rốt cuộc gã phát hiện trên mật huyệt của Vân Vũ Phi có một vũng lớn dịch thể dính dấp óng ánh. Dịch thể càng lúc càng nhiều, trong thoáng chốc đã làm ướt cả âm bộ.
 
"A..a..lão công Doãn Xuyên, em muốn!" Không chỉ bờ mông Vân Vũ Phi màu phấn hồng, mà ngay cả toàn bộ làn da trên mình nàng đều biến thành màu phấn hồng. Trong màu phấn hồng lại ánh lên một lớp dầu quái dị, rất trong, rất có cảm giác ngậy béo, cứ như toàn thân bôi lên một lớp kem mỡ.
 
"Muốn cũng phải chịu, tiểu đệ đệ đang bị thương" Doãn Xuyên không để ý tới sự biến hóa của thân thể Vân Vũ Phi. Gã cứ chăm chú nhìn sắc mặt Vân Vũ Phi. Qua dáng vẻ mê li của Vân Vũ Phi, Doãn Xuyên rất khẳng định Vân Vũ Phi sắp đạt tới cao trào. Nhưng gã thật chẳng biết làm sao. Cảm giác như vết thương đang nứt ra đang dần tăng lên, gã chỉ đành thông cảm tiếp tục đánh.
 
"Mau, mau dùng ngón tay chút đi mà!" Vân Vũ Phi thở hổn hển.
 
"Ác, sao anh lại quên béng mất món này" Một lời làm người trong mộng bừng tỉnh, Doãn Xuyên hưng phấn vạch chiếc quần dây đã ướt đẫm kia ra, đưa ngón trỏ ra từ từ chọc vào huyệt khẩu đã lầy lội đến rối tinh rối mù.
 
"A.a..ư.đúng rồi đó" Toàn thân Vân Vũ Phi run lên, hàng mi đang nhíu chặt tức thì giãn ra. Nàng vội vàng lắc lư theo ngón tay của Doãn Xuyên, trên mặt bắt đầu treo nụ cười ngọt ngào.
 
"Em thật không phải đồ lẳng lơ tầm thường nha!" Doãn Xuyên lắc đầu cười khổ.
 
"Đừng cười..cười người ta.a, hôn, hôn một chút được không?"
 
"Được, nào, đưa lưỡi ra nào"
 
"Ư, không phải hôn miệng, là, hôn bên dưới"
 
"Cái gì? Ừ, được rồi" Doãn Xuyên rất ôn nhu. Gã đương nhiên bằng lòng chiều theo Vân Vũ Phi. Chỉ là ngoài miệng gã không nói, nhưng trong lòng lại chửi lớn Vân Vũ Phi lẳng lơ đến khác thường, lại còn lòng tham không đáy, đơn giản là được voi đòi tiên, được đằng chân lân đằng đầu.
 
Có điều trong lòng chửi thì chửi, Doãn Xuyên vẫn cứ rất vui lòng cống hiến sức lực. Nghe nói âm tinh của nữ nhân là thứ thuốc bổ phi thường, huống chi mật huyệt của Vân Vũ Phi đối với nam nhân mà nói, có đầy sức cám dỗ cực độ.
 
"A.a.khoái quá, a..........." Đầu lưỡi vụng về của Doãn Xuyên thay thế cho ngón tay linh hoạt, nhưng phản ứng của Vân Vũ Phi càng thêm mãnh liệt. Dịch thể như sữa tuôn ra không ngừng. Có điều chất dịch thể long lanh đó vừa chảy ra tới động khẩu liền bị Doãn Xuyên hút đến sạch sạch sẽ sẽ. Thậm chí sau khi Doãn Xuyên quét sạch một lượt toàn bộ huyệt khẩu, còn dẩu miệng lên, nhắm thẳng huyệt khẩu mà hút lấy hút để.
 
"Ư.nhột quá, đừng mút nữa!"
 
"Tiểu Phi Phi của anh, để anh mút, ngọt quá, thật không thể tưởng tượng nổi!"
 
"Ư......"
 
Trong phòng bệnh là một màn phong cảnh kiều diễm, nhưng ngoài phòng bệnh cũng có một nam nhân đang ngất ngây. Y dựa vào cạnh cửa, tai áp chặt lên cánh cửa, hưng phấn nghe lén âm thanh trong phòng. Người này dáng dấp rất đẹp trai, kết hợp với chiếc áo blu trắng, khiến cho bất kỳ nữ nhân nào cũng có thiện cảm. Y nhìn sao mà chính trực, văn nhã đến thế. Chỉ là động tác nơi tay y lại chẳng hề văn nhã chút nào.
 
"Bác sỹ Lô, anh đang.a!" Một hộ sỹ rất duyên dáng trợn mắt lên kỳ quái nhìn bóng lưng của chiếc blu trắng. Bóng lưng đó nàng quá quen thuộc rồi. Mỗi ngày nàng đều nhìn thấy đến hơn ngàn lần, cho nên nàng có thể gọi chính xác tên nam nhân mặc blu trắng đó.
 
"Suỵt, hộ sỹ Cổ cô đừng kêu, xin cô đấy!" Bác sỹ Lô kinh hoàng quay đầu lại, một tay bịt lên miệng nữ hộ sỹ. Chỉ là một cây dương cụ to tướng vẫn lộ ra ngoài tấm áo blu trắng không kịp thu vào.
 
"Buông..buông tay anh ra" Hộ sỹ Cổ rõ ràng đã nhìn thấy cái thứ ghê người kia. Nàng không ngờ nổi bác sỹ Lô bình thường được mọi người kính trọng lại làm ra chuyện ghê tởm như vậy. Nàng có chút xấu hổ, nhưng còn khinh thường nhiều hơn.
 
"Cô đảm bảo không nói ra" Bác sỹ Lô khẩn thiết muốn có được sự đảm bảo của hộ sỹ.
 
"Vâng.Tôi đảm bảo!" Hộ sỹ gật đầu.
 
"Cô theo tôi vào đây" Nhìn vào cặp mắt to tròn của hộ sỹ một cái, bác sỹ Lô buông tay ra, nhanh chóng nhét dương cụ to tướng trở lại trong quần, sau đó kéo tay hộ sỹ bước vào một phòng chăm sóc bệnh. Trong đó yên ắng không một bóng người.
 
"Yên tâm, bác sỹ Lô, chuyện của anh tôi coi như không nhìn thấy"
 
"Không, tôi không thể yên tâm, trừ khi...." Bác sỹ Lô không ngừng lắc đầu. Trong mắt y lộ ra dáng vẻ xót xa.
 
"Trừ khi làm sao?" Hộ sỹ có vẻ mềm lòng. Nam nhân anh tuấn trước mắt này cũng đã từng là đối tượng ảo tưởng của nàng.
 
"Trừ kh cô làm nữ nhân của tôi, chỉ có làm nữ nhân của tôi rồi cô mới đối tốt với tôi" Bác sỹ Lô có vẻ đáng thương, nhưng phần nhiều là vẻ khẩn trương. Y hy vọng nữ hộ sỹ xinh đẹp này có thể ưng thuận y.
 
"Tôi đã có bạn trai rồi, ở khoa chụp X quang. Anh yên tâm, cho dù tôi không làm bạn gái của anh cũng nhất định giữ kín bí mật này cho anh" Hộ sỹ chậm rãi nói.
 
"Vậy làm tình nhân của tôi" Bác sỹ Lô không hết hy vọng. Gã không muốn bỏ qua.
 
"Cái anh này làm sao lại vô lại đê tiện như vậy? Muốn giữ bí mật nhếch nhác đó cho anh thì nhất định phải làm tình nhân của anh mới được sao? Thật vô vị. Tôi còn có việc, đi trước đây" Lửa giận trong lòng hộ sỹ bỗng chốc bùng lên, một chút thương hại còn sót lại trong chớp mắt cũng hóa thành số không.
 
"Cô không đi được!" Bác sỹ Lô chặn đường hộ sỹ.
 
"Anh bỏ cái suy nghĩ ấy đi, tôi không đồng ý làm cái thứ tình nhân rắm thúi của anh. Tránh ra, tôi muốn ra ngoài!" Hộ sỹ đơn giản là đã nổi giận.
 
"Không được đi!" Giọng bác sỹ Lô đột nhiên thay đổi. Y không cầu xin nữa, thay vào đó là một giọng lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến người ta không rét mà run.
 
"Anh làm gì thế? Mau tránh ra" Hộ sỹ đỏ bừng khuôn mặt. Nàng lấy hết sức đẩy bác sỹ Lô đang chặn đường ra.
 
"Đừng ép tôi......" Nhưng mặc cho hộ sỹ đẩy thế nào, tay bác sỹ Lô vẫn vững như đá. Hơi sức yếu ớt của hộ sỹ xem ra chẳng có tác dụng gì.
 
"Thật không biết xấu hổ. Giờ anh đang ép tôi đấy. Anh mà không buông tay tôi cắn đấy" Hộ sỹ nổi giận không bỏ qua mọi cơ hội chửi bới bác sỹ Lô. Nàng không ngờ nổi bác sỹ Lô lại thô lỗ và dã man như vậy.
 
"A.thật xin lỗi" Một cảm giác đau đến nhói tim cuốn lấy toàn thân bác sỹ Lô. Trên cánh tay y bỗng nhiên một hàng dấu răng rõ nét. Nhưng bàn tay còn lại của bác sỹ Lô lại vươn ra nhanh như chớp, một con dao phẫu thuật giống như một cây bút chì đâm thẳng vào ngực hộ sỹ.
 
"A..tôi..không..muốn.. .. ..chết" Đôi môi hộ sỹ rất đẹp, đáng tiếc càng lúc càng nhợt nhạt. Đôi mắt nàng càng đẹp hơn. Chỉ là tràn ngập nỗi tuyệt vọng và hoảng sợ. Đang là mùa hè nóng bức, nhưng hộ sỹ lại dường như bước vào mùa đông giá rét. Nàng không những cảm giác toàn thân lạnh như băng, còn cảm thấy tê dại, cực kỳ tê dại, đến cả cơn đau cũng bị cảm giác tê dại làm biến mất.
 
"Tôi cũng không muốn cô chết. Chỉ là cô ép tôi. Tôi chỉ muốn ân ái với cô, để tình cảm của chúng ta sâu sắc hơn. Như vậy, cô sẽ giữ bí mật cho tôi. Nhưng mà, cô lại không chấp thuận. Ài, tôi thật sự không cố ý mà" Bác sỹ Lô đặt hộ sỹ xuống đất rất ôn nhu, cho đến khi hộ sỹ không còn chút hơi thở nào, y mới day day cặp mắt khó mà tin nổi kia của hộ sỹ. Đôi mắt to tròn đẹp đẽ đó cho đến lúc chết cũng không đồng ý khép lại/
 
Bước ra khỏi phòng khám, bác sỹ Lô trở lại phòng trực hộ sỹ. Một tấm thẻ tên đặt trên bàn phòng trực thu hút sự chú ý của bác sỹ Lô. Y nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai chú ý mới bước tới, nhặt tấm thẻ tên đó lên, trên đó viết ba chữ: Cổ Tê Tuyết.
 
"Tên thật dễ nghe" Bác sỹ Lô lắc đầu thở dài, đút tấm thẻ tên vào trong túi, sau đó mới ung dung trở về phòng làm việc của bác sỹ. Có lẽ hôm nay là phiên trực của y, trong phòng làm việc cũng chỉ có một mình y. Y lấy tấm thẻ tên ra, châm vào chiếc bật lửa trong tay.
 
 
oOo
 
"Ồ, có mùi gì lạ thế nhỉ?" Một giọng nói rất ngọt rất bùi vang lên sau lưng bác sỹ Lô.
 
"A, ai?" Bác sỹ Lô đến chiếc bật lửa trong tay cũng cầm không vững, "cạch" một tiếng rơi xuống sàn. Lúc đó, trái tim y thiếu chút nữa thì vọt ra khỏi cổ họng.
 
"Ô, là anh?" Nhìn thấy nam tử trước mặt có vẻ hốt hoảng, Vân Vũ Phi hơi ngạc nhiên, cũng có một chút mừng rỡ. Chỉ là biểu hiện của nàng ngoài mặt nhìn không ra, bởi vì nam tử đó quả thất dáng vẻ rất văn nhã, rất anh tuấn, có một khí chất rất được tu dưỡng. Vân Vũ Phi thích khí chất như vậy.
 
"Ha ha, chúng ta gặp nhau rồi nhỉ, cô xem, nhìn thấy cô tới, tôi luống cuống cả chân tay, thật không phải. Nào, xin mời ngồi"
 
Bác sỹ Lô từ trong cơn hoảng loạn trấn tĩnh lại rất nhanh. Nhưng, sau khi nhìn thấy người tới là Vân Vũ Phi, tay y lại khẽ run rẩy. Đó là biểu hiện kích động của một người.
 
"Xin hỏi, anh là bác sỹ điều trị của Doãn Xuyên phải không?" Giọng nói trải qua sự điều chỉnh của khoang miệng, lại từ trong miệng Vân Vũ Phi nói ra, sẽ có một hiệu quả đặc biệt. Hiệu quả gì vậy? Cũng thật khó nói rõ, chỉ là sau khi nghe thấy nam nhân sẽ cảm thất rất thoải mái, thoải mái đến cả xương tủy.
 
"Đúng..đúng vậy" Bác sỹ Lô là một bác sỹ phẫu thuật, dạng bác sỹ đó có tố chất tâm lý cực tốt. Chỉ là ở trước mặt Vân Vũ Phi, bác sỹ Lô vẫn cứ lắp bắp.
 
"Xin hỏi bệnh tình lão công của tôi, à, tức là Doãn Xuyên, như thế nào, khi nào mới có thể bình phục?" Vân Vũ Phi tao nhã vuốt vuốt mái tóc như thác nước của nàng. Mái tóc nàng rất đặc biệt, không những sáng bóng, còn rất mảnh. Do mảnh lên vuốt lên rất mềm mại.
 
"Có thể, đương nhiên có thể. Cô là người nhà của Doãn Xuyên, đương nhiên có quyền biết bệnh tình của Doãn Xuyên. Có điều, tôi cần nhắc cô, thương thế của Doãn Xuyên rất không bình thường, cô phải có tâm lý chuẩn bị"
 
Bác sỹ là một nghề rất đặc biệt. Bất kể gã bác sỹ này xấu đến đâu, hoặc tốt đến thế nào, thái độ cư xử của họ với bệnh nhân đều thống nhất. Lúc nói đến bệnh tình của Doãn Xuyên, bác sỹ Lô tỏ ra rất nghiêm túc, rất nghiêm cẩn.
 
"A? Không nghiêm trọng quá chứ ạ?" Thái độ nghiêm túc của bác sỹ Lô khiến tâm trạng vui vẻ của Vân Vũ Phi nhanh chóng bị đả kích nghiêm trọng.
 
"Nào, cô lại đây xem phim X quang chúng tôi chụp. Tấm phim này rõ ràng nhìn ra tổ chức mô mềm của sinh thực khí người yêu của cô chịu tác động của ngoại lực. Nhưng kỳ quái là, loại ngoại lực này tác động rất đồng đều, không giống như vô tình bị trượt ngã, va đập, mà giống như bị điện giật hơn. Chỉ có điện giật mới có thể làm lực tác động đồng đều. Cũng chỉ có bị điện giật mới làm cho hệ thống mạch máu của sinh thực khí bị phá hoại trên diện rộng, từ đó gây nên huyết quản bị hoại tử....." Bác sỹ Lô chỉ lên một tấm phim rủ rỉ giải thích.
 
"Anh.anh nói bị hoại tử cái gì? Đừng dọa tôi nha, anh nói đơn giản hơn một chút được không?" Vân Vũ Phi biến sắc mặt, nàng vội vàng ngắt lời tràng luận thuyết chuyên nghiệp của bác sỹ Lô.
 
"Cũng được, nói đơn giản là trượng phu của cô có thể bị bệnh liệt dương, hoặc là không cương lên được, xác suất là 50%" Bác sỹ Lô trả lời rất thẳng thắn. Y chỉ có thể có sao nói vậy.
 
"Liệt dương? Tức là..tức là!" Vân Vũ Phi ấp a ấp úng định nói gì đó.
 
"Đúng, tức là không thể tiến hành sinh hoạt tình dục một cách bình thường" Đương nhiên bác sỹ Lô có thể đoán ra Vân Vũ Phi định hỏi điều gì. Y gật gật đầu tỏ ra rất tiếc.
 
"Sao lại như vậy chứ? Điện giật? Nhưng lão công của tôi lại nói là bị ngã"
 
"Cũng có thể, nhưng cho dù là nguyên nhân gì, người yêu của cô và cả cô cũng đều cần có sự chuẩn bị về mặt tâm lý. Đương nhiên, bệnh viện chúng tôi cũng sẽ hết sức trị liệu cho người bệnh" Bác sỹ Lô chậm rãi nói. Ánh mắt y vẫn luôn rất để ý tới cặp đùi cứ đong đưa sang hai bên của Vân Vũ Phi. Y hơi kỳ quái, thầm nghĩ, là khẩn trương à? Hay là cố ý như vậy? Nếu là cái sau thì đúng là tuyệt à.
 
"Bác sỹ, bất kể thế nào anh cũng phải điều trị cho anh ấy khỏi nha. Tôi cầu xin anh, hu...." Vân Vũ Phi lo đến phát khóc.
 
"Đó là trách nhiệm không thể chối từ của bác sỹ chúng tôi, cô đừng khóc" Tiếng khóc của nữ nhân luôn có lực sát thương với bất kỳ nam nhân nào. Dù là người độc ác nhất cũng sợ nước mắt của nữ nhân. Bác sỹ Lô rất muốn an ủi an ủi nữ nhân đau khổ này.
 
"Tôi phải làm sao đây? Chúng tôi sắp sửa kết hôn rồi, hu....." Vân Vũ Phi quả thật rất sợ. Nghĩ đến việc nếu mà không thể ân ái, vậy thì đó là cuộc sống thế nào chứ? Đơn giản là nàng không sao tưởng tượng nổi.
 
"Đừng thất vọng, dù sao mọi người cũng có xác suất 50% hy vọng mà" Bác sỹ Lô an ủi.
 
"Thật sao?" Lời của bác sỹ Lô mang đến cho Vân Vũ Phi niềm tin mạnh mẽ.
 
"Đúng, hơn nữa cần có sự phối hợp điều trị của người nhà. Điều này rất quan trọng" Bác sỹ Lô đột nhiên thay đổi giọng điệu.
 
"Người nhà phối hợp? Phối hợp như thế nào chúng tôi đều sẵn lòng" Vân Vũ Phi lại cho là vấn đề tiền bạc.
 
"Đợi sau khi vết thương của người yêu cô lành miệng, cô cần phải mát xa sinh thực khí cho anh ấy nhiều một chút, thường xuyên khiêu gợi anh ấy, làm cho anh ấy cương cứng lên. Công việc này cũng chỉ có cô làm mới thích hợp" Bác sỹ Lô nhẹ mỉm cười.
 
"Khiêu gợi, mát xa? Tôi không hiểu lắm" Lời của bác sỹ Lô vượt ra ngoài ý liệu của Vân Vũ Phi.
 
"Cái đó.tôi có thể dạy cho cô, có điều......" Bác sỹ Lô có vẻ rất khó mở miệng.
 
"Có điều làm sao? Chỉ cần có thể trị hết bệnh của trượng phu của tôi, tôi nhất định học thật tốt" Vân Vũ Phi rất kích động. Bất kể phải trả giá đắt thế nào nàng cũng sẵn lòng.
 
"Ừm, tôi hiểu tâm tình của cô. Có điều, thứ cô phải học hơi bất tiện" Bác sỹ Lô mỉm cười. Y rất hài lòng với biểu hiện của Vân Vũ Phi.
 
"Bất tiện thế nào? Bác sỹ anh đừng nói vòng vo nữa, có gì anh cứ nói thẳng ra, đầu óc tôi giờ loạn lắm rồi" Vân Vũ Phi nôn nóng hỏi.
 
"Được rồi, tôi muốn nói với cô rằng, tôi phải tận tay dạy cô làm sao mát xa giúp người yêu của cô, làm sao khiêu gợi sự hưng phấn về tình dục của nam nhân lên" Bác sỹ Lô nói ra điểm mấu chốt. Y vẫn luôn quan sát Vân Vũ Phi, quan sát lén lút.
 
"Vậy phải làm như thế nào?" Vân Vũ Phi có vẻ nghi hoặc. Mặc dù nàng lờ mờ đoán ra một chút, nhưng nàng vẫn hy vọng bác sỹ Lô giải thích rõ ràng hơn.
 
"Tôi dùng sinh thực khí của tôi để làm mẫu cho cô thấy. Thật không có cách nào khác, bắt buộc phải có thực thể để làm mẫu cho cô" Đột nhiên bác sỹ Lô thật liều lĩnh nói ra kế hoạch điều trị bổ trợ của y.
 
"A, như vậy a, có điều......" Vân Vũ Phi chấn kinh, rất do dự. Nhưng nàng cảm thấy bác sỹ Lô nói rất có đạo lý. Nàng cho rằng, nếu không có bác sỹ Lô đích thân chỉ dạy, nàng nhất định không biết làm thế nào để mát xa cho sinh thực khí của nam nhân.
 
"Ừm, nếu cô đồng ý, bây giờ tôi có thể dạy ngay cho cô. Hy vọng cô quẳng quan niệm thế tục đi. Bây giờ là lúc chữa bệnh, không thể dây dưa"
 
Ánh mắt của bác sỹ Lô lướt qua một tia sáng rất đắc ý, nhưng y nhìn có vẻ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến giống như đang giải quyết công việc.
 
"Vâng..vâng ạ" Vân Vũ Phi chỉ có nước đồng ý. Nhưng nghĩ đến chuyện sẽ phải nhìn hạn thể của nam nhân trước mặt này, nàng vừa bối rối vừa thẹn thùng. Thậm chí nàng còn nghĩ, cái thứ đồ của nam nhân này có to, có thô như của Doãn Xuyên không? Không hiểu vì sao, hiện nay Vân Vũ Phi rất hay nghĩ tới con quái vật của Doãn Xuyên.
 
"Đợi chút, tôi đóng cửa lại đã, rồi vào buồng trong" Bác sỹ Lô quả nhiên rất cẩn thận, y bắt đầu cởi áo blu ra.
 
Buồng trong rất bình thường, giống như mọi phòng khoa của bệnh viện, đều bố trí một khu nhỏ để khám bệnh và kiểm tra bệnh trực tiếp. Chỉ có điều, cái buồng này rất rộng rãi, ngoại trừ có một chiếc giường không lớn lắm, còn có một buồng tắm nho nhỏ. Xem ra, cái buồng trong này có rất nhiều mục đích sử dụng.
 
"A, to quá, thật không ngờ nổi" Vân Vũ Phi thầm kinh hô trong lòng. Vào khoảnh khắc nhìn thấy bách sỹ Lô cởi quần, Vân Vũ Phi liền bị dương cụ của bác sỹ Lô thu hút. Có lẽ nữ nhân bẩm sinh đã có cảm giác mãnh liệt đối với thứ đồ đó, cũng giống như nam nhân nhìn thấy nhũ phong của nữ nhân vậy.
 
Mặc dù Vân Vũ Phi chỉ thầm kêu lên kinh ngạc trong lòng, những bác sỹ Lô vẫn cười. Bởi vì y nhìn thấy con ngươi của Vân Vũ Phi mở lớn, đó là biểu hiện của sự chấn kinh. Rõ ràng mĩ nữ trước mặt này rất chú ý tới dương cụ của mình.
 
Bác sỹ Lô rất có niềm tin vào dương cụ của mình. Tất cả nữ nhân nhìn thấy dương cụ của y đều thích thú. Y biết, nữ nhân đang ngồi trước mặt này cũng nhất định sẽ thích thú. Nếu đã thích thú thì sẽ không bài xích, không bài xích thì sẽ dễ dàng dụ dỗ. Có lẽ chẳng mấy nhiều thời gian, vưu vật gợi cảm mĩ lệ này sẽ thần phục dưới cự vật của y. Nghĩ tới đây, bác sỹ Lô nắm lấy dương cụ to tướng, nhẹ nhàng tuốt lên tuốt xuống.
 
"Đừng..đừng gần quá" Khuôn mặt Vân Vũ Phi đỏ bừng lên. Trái tim nàng theo nhịp tuốt vuốt của bác sỹ Lô mà trở nên loạn nhịp.
 
"Không gần chút, cô làm sao có thể nhìn rõ được chứ?" Bác sỹ Lô giải thích. Y lại bước tới trước hai bước. Khoảng cách đó đến cánh môi của Vân Vũ Phi chỉ có hai thước. Dương cụ cứng ngắc vừa khéo gần như nằm ngang với miệng Vân Vũ Phi. Nếu có thể tiến lại gần chút nữa, dương cụ to lớn kia thậm chí có thể tiếp xúc với hơi thở của Vân Vũ Phi.
 
"Ưm..." Vân Vũ Phi sóng lòng nổi dậy, đầu óc có chút hỗn loạn. Bởi vì Vân Vũ Phi không những nhìn thấy dương vật khiến nàng run rẩy trong lòng, nàng còn ngửi thấy một mùi vị nam nhân mãnh liệt. Thứ mùi đó có mùi mồ hôi, mùi nước tiểu, còn có mùi tinh dịch. Mấy thứ mùi đó trộn lẫn với nhau, đủ để làm cho mọi nữ nhân không kìm lòng nổi. Vân Vũ Phi là một nữ nhân.
 
Có lẽ là do Vân Vũ Phi ngồi, nên bác sỹ Lô có thể từ trên nhìn xuống thưởng thức nhũ câu của Vân Vũ Phi. Đường nhũ câu mê người đó khiến dương cụ của bác sỹ Lô đột nhiên nhảy lên mấy cái. Đương nhiên Vân Vũ Phi nhìn thấy rất rõ mấy cái nảy đó. Trái tim nàng đại loạn.
 
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại