Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 12: Diễn kịch

 
 
Hai con cá hoa vàng hấp cách thủy, khoai thơm, gà cay đều là những món ăn yêu thích nhất của Lý Kha. Thêm một vại bia lạnh, tâm tình của Lý Kha cực kỳ thoải mái, huống chi bên cạnh hắn còn có một nữ nhân có cặp mắt to tròn.
 
Đôi mắt Vương Cảnh rất đẹp, không những to tròn mà lúc nào cũng long lanh nước. Đôi mắt như vậy chỉ cần nhìn nam nhân, nam nhân đó nhất định chịu không thấu.
 
Lý Kha sắp không chịu nổi, nhưng hắn vẫn phải hỏi: "Lão bà, có phải em thích nữ nhân không?"
 
"Em biết ngay anh sẽ hỏi. Không phải đâu, em. em và Lôi Lôi chỉ đùa nghịch thôi, chúng em chỉ. chỉ nghịch ngợm có một lần." Vương Cảnh mặt đỏ bừng như quả cà chua. Dẫu sao chỉ là "lương khô".
 
"Đùa nghịch?" Lý Kha cười híp mắt lại thành một cái khe.
 
"Lão công, xin anh đấy, đừng cười nữa, sau này em. em sẽ không như thế nữa." Ngữ khí của Vương Cảnh rất mềm mỏng, thân hình nàng càng mềm mại hơn. Ngồi trên đùi Lý Kha, nàng ngoan ngoãn như một chú cừu.
 
"Đừng, đừng, sau này em cứ tiếp tục, anh tuyệt đối không phản đối em và Lôi Lôi đùa nghịch." Tay Lý Kha vuốt ve da thịt mượt như tơ lụa của Vương Cảnh.
 
Vương Cảnh nũng nịu nói: "Tại sao? Anh không sợ em thích luôn Lôi Lôi, không thích anh nữa sao?"
 
Lý Kha cười cười: "Không đâu, Lôi Lôi dù sao cũng thiếu một thứ."
 
"Cái đó cũng không nhất định à. Chơi với Lôi Lôi cũng rất thoải mái." Đương nhiên Vương Cảnh biết thứ kia là gì, bởi vì mắt nàng đã nhìn thấy nơi đũng quần lý Kha dựng lên. Bàn tay Vương Cảnh kéo mở khóa quần Lý Kha ra, lôi ra một vật đã sưng lên, nắm trong tay ôn nhu thưởng thức.
 
"Hư, lão bà đại nhân, chẳng lẽ Lôi Lôi không thích nam nhân?" Sự khêu gợi của Vương Cảnh khiến Lý Kha rất hưng phấn, nhưng trong chớp mắt, trong đầu hắn chợt hiện lên hình bóng của Vân Vũ Lôi. Thân hình đầy gợi cảm, nhũ phong săn chắc của Vân Vũ Lôi khiến trong lòng Lý Kha tràn ngập một nỗi chờ mong.
 
"Hứ, nhớ tới Lôi Lôi chứ gì? Em biết thừa trong đầu anh nghĩ gì. Em cho anh biết Lý Kha à, anh đừng có mà nhắm Lôi Lôi, em đã giới thiệu Lôi Lôi cho Doãn Xuyên rồi, anh bỏ cái tâm tư ấy đi." Vương Cảnh có chút phẫn nộ, nàng dừng động tác trên tay lại.
 
"Cái gì? Giới thiệu cho Doãn Xuyên? Anh đã để Doãn Xuyên kết hôn với Vân Vũ Phi rồi" Lý Kha giật nảy người. Cuối cùng hắn và Doãn Xuyên đã xác định là đồng minh, mục đích chính là phải giành được hai cái chén sứ.
 
"Thật à?" Vương Cảnh cũng cực kỳ ngạc nhiên.
 
"Giả thôi. Có điều là kết hôn giả. Chén sứ là của hồi môn của Vân gia, cũng chỉ có như vậy chúng ta mới có được chiếc chén sứ đó." Lý Kha bất lực chỉ đành đem nguyên nhân hậu quả kể lại một lượt.
 
"Anh nói, các anh dự định gạt mụ mụ của Vân Vũ Phi, Dung a di?"
 
Lý Kha gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy, bằng không tài chính của chúng ta sẽ gặp vấn đề lớn. Đến lúc đó e rằng ngay cả chốn nương thân chúng ta cũng không có."
 
"Ài, lão công à, thật xin lỗi, đều là tại em không tốt, em không nên khuyến khích anh mua cổ phiếu gì đó. Giờ quả thực em rất lo lắng." Vành mắt Vương Cảnh đã đỏ lên, mũi cay cay, mấy hạt lệ như chuỗi trân châu lăn xuống.
 
"Cái gì mà xin lỗi chứ? Chúng ta là vợ chồng, có khó khăn thì phải đối mặt, huống chi có Doãn Xuyên giúp đỡ, chuyện này nhất định thành công." Lý Kha an ủi Vương Cảnh. Trong mắt Lý Kha, Vương Cảnh đang run lẩy bẩy sao mà mềm yếu đến thế.
 
"Doãn Xuyên đồng ý giúp đỡ?" Vương Cảnh hỏi.
 
"Đó là đương nhiên. Vân Vũ Phi là đại mĩ nữ, cậu ấy chẳng thiệt thòi gì. Vả lại sau khi chén sứ về tay cậu ấy cũng có một phần, cậu ấy cũng cần tiền."
 
"Nhưng Tiểu Nhã dường như rất thích Doãn Xuyên, quan hệ của bọn họ dường như không tầm thường."
 
"Ài, Tiểu Nhã còn nhỏ tuổi, làm sao là đối thủ của Doãn Xuyên cái tên lão hồ ly đó chứ? Gạo đã nấu thành cơm, hiện giờ Tiểu Nhã yêu Doãn Xuyên đến muốn chết đi được. Nếu anh kiên quyết phản đối bọn họ, theo tính khí Tiểu Nhã chỉ e sẽ xảy ra tai vạ, cho nên trước mắt cũng chỉ đành như vậy. Qua mấy bữa nữa Lý Nhã sẽ về chỗ cha mẹ anh ở một thời gian, cũng là để nó bình tĩnh lại. Bên phía cha mẹ anh đã nói rõ rồi."
 
"Vân Vũ Phi cũng đồng ý sao? Anh cam lòng sao?" Vương Cảnh lườm Lý Kha một cái.
 
"Cái gì mà cam lòng chứ? Cam lòng hay không cam lòng thì có quan hệ gì tới anh? Vân Vũ Phi vẫn luôn muốn đóng phim, cô ấy đương nhiên là đồng ý, em nói linh tinh gì vậy?"
 
"Anh dám nói giữa anh và Vân Vũ Phi không xảy ra chuyện gì?"
 
"Không có thật, cái gì cũng không có. Trong lòng anh chỉ nhớ đến Cảnh Cảnh nhỏ bé của anh thôi, sao lại có chuyện gì xảy ra chứ? Đừng có suy nghĩ lung tung."
 
"Hừ, sao em có cảm giác anh đang dỗ ngon dỗ ngọt lừa em?" Mặc dù thâm tâm không hoàn toàn tin lời Lý Kha, nhưng lời phân bua của Lý Kha vẫn khiến trong lòng Vương Cảnh ngọt ngào.
 
"Không lừa đâu, em xem chỗ này của anh đã cứng ngắc như thế này, chẳng lẽ còn giả được sao?"
 
"Hứ, trước đây ngày nào anh cũng muốn, hiện giờ đã mấy ngày rồi anh không đụng đến em, thật kỳ quái..." Vương Cảnh nghiêm mặt lại.
 
Có điều, chỉ một giây sau Vương Cảnh lại muốn cười, bởi vì Lý Kha đã cầm lấy nội khố của Vương Cảnh trong tay: "Hôm nay sẽ trả hết nợ của mấy ngày được không?" Hắn còn đưa nội khố nhỏ xíu của Vương Cảnh lên mũi hít mạnh.
 
"Không được, em không cho." Vương Cảnh kêu lên định cướp nội khố lại. Nàng cưỡi lên hai chân Lý Kha.
 
"Nước đã chảy hết ra thế này, còn mạnh miệng." Hai tay Lý Kha đã ôm lấy đồn bộ căng tròn của Vương Cảnh ấn xuống. Vương Cảnh mím môi cười thầm. Nàng từ từ ngồi xuống rất phối hợp. Giữa hai đùi, có một cục lửa bắt đầu bùng cháy.
 
"Úc"
 
"Hư, lão bà, em nói xem, em và Lôi Lôi chơi khoan khoái đến vậy sao? ư, ư"
 
"Không"
 
"Nãi tử của Lôi Lôi có săn chắc như của em không?"
 
"Ha ha, không biết, anh muốn biết thì tự đi mà sờ."
 
"Thật á?"
 
"Đương nhiên là thật. Có điều em cũng muốn nam nhân khác sờ sờ nãi tử của em, được không?"
 
"Có thể à, có điều em cho anh biết nam nhân kia là ai?"
 
"Nếu anh đã nhắm đến Lôi Lôi, vậy em tìm bạn học tốt, bằng hữu tốt Doãn Xuyên của anh là được."
 
"Em ngậm miệng lại cho anh. Em cái đồ đãng phụ, anh không cho phép Doãn Xuyên đụng đến một đầu ngón tay của em, nghe rõ chưa? Em cái đồ đãng phụ."
 
"úc, úc, nghe, nghe thấy rồi."
 
o0o
 
Chạng vạng, ánh tà dương vô tận.
 
Đứng bên bờ Bạch lộc giang gió mát hây hây, mí mắt Doãn Xuyên liên tục máy động. Thông thường mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai.
 
"Xem ra lại có tên rùa đen nào đang nhắc đến ta. Mắt trái nháy tài, mắt phải nháy sắc. Hiện giờ cả hai bên đều nháy, chẳng lẽ là tài sắc cùng thu cả hay sao?" Doãn Xuyên lẩm bẩm. Thật ra tục ngữ là trái nháy tài, phải nháy tai, Doãn Xuyên đương nhiên hy vọng tai họa cách xa mình. Nhìn thấy Vân Vũ Phi thướt tha bước tới, tim Doãn Xuyên bắt đầu đập thình thịch, cứ hô vận đào hoa đến thật nhanh, muốn chặn cũng chặn không nổi.
 
Doãn Xuyên chưa hề thật sự nhìn thấy Vân Vũ Phi. Sau lần nhìn trộm trong tủ đồ kia, dáng vẻ muôn vàn lả lơi của nàng đã in sâu trong đầu Doãn Xuyên, khác hẳn với vẻ thành thục buồn bã của Vương Cảnh, thanh xuân ngang tàng của Lý Nhã, đôi chân đẹp của Vân Vũ Phi cũng khiến Doãn Xuyên muốn sờ một cái. Vì sao lại có ý nghĩ như vậy? Doãn Xuyên giải thích vì đó là thói hư tật xấu của nam nhân. Gã bất lực cười khổ "Không phải là ta háo sắc, chỉ bởi vì đùi nàng ấy quá hấp dẫn."
 
Chiều cao 1m65 đối với nữ nhân mà nói cũng chẳng phải cao lắm, nhưng theo Doãn Xuyên thấy, thân hình Vân Vũ Phi tỏ ra khá cao ráo. Xem ra đó nhất định là công lao của đôi chân đẹp. Vân Vũ Phi đi rất chậm, dưới tấm váy ngắn đến đầu gối, cặp chân ngọc trắng nõn một trước một sau nhịp bước uyển chuyển, lúc thì mũi chân chạm đất, lúc thì nhẹ nhàng nhảy lên. Dường như ngay cả hoa cỏ bên bờ sông cũng lưu luyến cặp chân dài tuyệt đẹp của nàng. Như Doãn Xuyên thấy, Vân Vũ Phi thả bước trên mặt cỏ càng giống như biểu diễn. Mặc dù bãi cỏ những vũng không bằng phẳng, nhưng vẻ dè dặt từng li từng tí của Vân Vũ Phi lại có vẻ hơi quá mức.
 
Có điều, Doãn Xuyên không hề tức giận chút nào, bởi vì nhìn mĩ nhân đi đường cũng là một dạng hưởng thụ. Nhưng nếu chỉ có một đôi chân đẹp thì không đủ để là Lý Kha rung động, càng không thể khiến Doãn Xuyên rung động. Tỷ tỷ Vân Vũ Lôi xem ra dường như thành thục hơn, dễ thương hơn, còn Vân Vũ Phi trước mắt dường như thanh tú hơn một chút. Mái tóc dài thẳng tắp như dòng thác, khuôn mặt cũng hình trứng ngỗng, cằm Vân Vũ Phi hơi nhọn hơn một chút, có lẽ do thích bơi lội, màu da cũng hồng hào hơn chút. Chỗ giống nhau duy nhất chính là bộ ngực, nhảy nhẹ mấy bước, Doãn Xuyên phát hiện bộ ngực Vân Vũ Phi không có hiện tượng đung đưa, có thể suy đoán, cái chỗ cao vút đó nhất định rất săn chắc.
 
Vân Vũ Phi đã đến trước mặt, Doãn Xuyên vẫn không ngừng đem Vân Vũ Lôi ra so sánh với nàng.
 
"Cái lão Lý Kha này, sao lại hẹn ở cái chỗ quỷ quái này thế?" Lưng bàn tay quẹt nhẹ lau đi giọt mồ hôi trên cánh mũi xinh xắn, Vân Vũ Phi vẫn không ngừng oán trách.
 
"Chỗ này có gì không tốt chứ, non xanh nước biếc, còn có thể nói rất nhiều chuyện kín đáo." Doãn Xuyên mỉm cười, trong câu nói của gã như có ám chỉ.
 
"Anh là Doãn Xuyên?" Vân Vũ Phi dò xét Doãn Xuyên từ trên xuống dưới.
 
"Nếu giả cho đổi lại" Doãn Xuyên gật gật đầu.
 
"Ừm, cũng không tệ." Vân Vũ Phi vẫn đánh giá Doãn Xuyên từ trên xuống dưới, thậm chí đến cả lưng Doãn Xuyên cũng phải nhìn một lượt.
 
"Em đang xem khỉ đấy à?" Hiển nhiên, trong lòng Doãn Xuyên có chút không thoải mái.
 
"Hứ, mặc dù là kết hôn giả, nhưng cũng cần được mẹ em thấy hợp ý mới được. Nếu mẹ em không đồng ý, có cố gắng thế nào cũng toi công."
 
"Nói vậy cũng phải, xem ra em rất vừa ý với anh"
 
Gương mặt Vân Vũ Phi ửng hồng. Ánh mắt nhìn chăm chăm của Doãn Xuyên vốn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nghe câu khen thối như vậy, trong lòng tức thì bực bội: "Ai nói em vừa ý? Cũng chỉ là, chỉ là cảm thấy cũng tàm tạm, qua được mà thôi. Không ngờ được con người anh lại tưởng ai cũng mê mình. Nếu không phải vì đóng bộ phim của đạo diễn Trương, em cũng chẳng thèm nói chuyện với loại người như anh?"
 
"Loại người như anh thì sao? Anh tuấn tiêu sái, ôn nhu đa tình, hơn nữa mấy ngày trước anh còn tìm em đi chụp quảng cáo. Em không đóng được phim của đạo diễn Trương thì cũng có chụp quảng cáo mà. Không tin, em có thể hỏi tỷ tỷ của em. Anh còn nhận lầm tỷ tỷ của em là em nữa."
 
"A. anh chính là người. người tìm em chụp quảng cáo? Em còn cho là. cho là tỷ tỷ em gạt. gạt em." Vân Vũ Phi đột nhiên vừa kinh ngạc vì vui mừng, vừa hối hận vừa nôn nóng, lời nói cũng lắp ba lắp bắp.
 
Còn không đợi Doãn Xuyên trả lời, Vân Vũ Phi đã vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Doãn Xuyên, không, Doãn đại ca, em, em còn có thể chụp quảng cáo không?"
 
"Đương nhiên có thể. Nếu như sau khi lần kết hôn giả này thành công, em không những có thể đóng phim, còn có thể đóng truyền hình và quảng cáo. Chẳng bao lâu, em sẽ trở thành ngôi sao điện ảnh lớn." Doãn Xuyên muốn cười. Có điều gã vẫn gắng nói cho xong. Đây không phải là lần đầu tiên gã dùng phương pháp này để gạt nữ nhân, nữ nhân đều thích hư vinh, dùng phương pháp này để gạt nữ nhân, đặc biệt là gạt nữ nhân xinh đẹp cực kỳ hiệu nghiệm, bởi vì chỉ có nữ nhân xinh đẹp mới muốn đi đóng phim, diễn kịch.
 
"Em, em nhất định sẽ cố gắng hết sức." Vân Vũ Phi vô cùng kích động.
 
"Ừ, thời gian cấp bách, nếu như chúng ta là tình nhân, vậy cũng nên tỏ ra thân mật một chút, không thể để mụ mụ em nghi ngờ." Tay Doãn Xuyên đã đặt lên vai Vân Vũ Phi.
 
"A, cái, cái....." Dù sao Doãn Xuyên chỉ là một nam nhân mới quen biết, cho dù Vân Vũ Phi rất kích động, nhưng cử động của Doãn Xuyên vẫn khiến cho Vân Vũ Phi không biết làm sao. Nàng khẽ khàng né tránh.
 
Nhưng Doãn Xuyên sao có thể bỏ qua Vân Vũ Phi dễ dàng như vậy? Gã tiến thêm một bước, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vân Vũ Phi. "Không còn nhiều thời gian nữa, Trương đạo diễn sắp đi rồi" Nơi tay đặt vào, Doãn Xuyên thầm kêu, cái eo mềm mại quá à, chẳng lẽ là kết quả của việc ngày ngày bơi lội?
 
"Nhưng mà, nhưng mà..."
 
"Còn nhưng mà cái gì? Qua mấy ngày nữa anh sẽ phải đến nhà em rồi, cho nên chúng ta phải tập luyên, tập luyện." Cặp mắt Doãn Xuyên đã chăm chú nhìn đến gò ngực Vân Vũ Phi.
 
"Em..."
 
"Eo của em còn phải mềm ra một chút, đừng có cứng ngắc như vậy. Em phải, phải coi anh là bạn trai của em, người yêu, chồng sắp cưới, hiểu chưa?" Tay Doãn Xuyên siết chặt lại từng chút một. Vân Vũ Phi đã bị gã ôm vào trong lòng, chỉ là Vân Vũ Phi vẫn để hai tay chặn trước ngực. Đó có lẽ là phản ứng bản năng của nữ hài tử.
 
"Cần phải như vậy sao?" Gương mặt Vân Vũ Phi đã đỏ hồng lên.
 
"Đương nhiên rồi. Nếu em diễn không tốt, diễn thật tự nhiên, tương lai làm sao làm diễn viên?" Ngữ khí của Doãn Xuyên tràn ngập ôn nhu. Gã biết lúc này không thể vội vàng.
 
Sau một hồi nói chuyện, Vân Vũ Phi vẫn còn chút do dự, nhưng nàng đã thả lỏng thân thể mình. Theo lực kéo tay của Doãn Xuyên, nàng đổ lên người Doãn Xuyên, hệt như một con cừu non.
 
Doãn Xuyên cười, gã không những cười mà còn say nữa. Đón lấy ngọn gió mát bên bờ Bạch lộc giang, làn hương trên cơ thể và mái tóc của Vân Vũ Phi luồn vào mũi Doãn Xuyên. Gã tham lam hít mạnh, giống như đó là loại hương thơm nhất trong số những mùi hương hắn ngửi.
 
Thân thể Vân Vũ Phi đã hoàn toàn mềm nhũn. Nàng dường như đã nhập vào nhân vật.
 
"Hay là chúng ta lại biểu diễn giống y như thật nhé?" Tay Doãn Xuyên thuận theo bờ eo mảnh mai của Vân Vũ Phi trượt xuống đồn bộ cong cong.
 
"Còn, còn chưa đủ giống thật sao? Em. em..."
 
"Lúc anh đi Trương đạo diễn đã dặn đi dặn lại, muốn anh khảo nghiệm khảo nghiệm kỹ năng biểu diễn của em. Ai! Hiện giờ chỉ xinh đẹp thôi thì không đủ, phải biết diễn." Doãn Xuyên hiểu cần phải thêm chút lửa.
 
"A" Hiển nhiên tay Doãn Xuyên chạm đến đồn bộ của Vân Vũ Phi. Vân Vũ Phi có vẻ hoảng hốt lo sợ lắc lư đồn bộ của nàng. Nhưng nàng không thể thoát khỏi hay tay của Doãn Xuyên. Hai cánh tay Doãn Xuyên cường tráng và mạnh mẽ.
 
"Bình tĩnh chút. Kỹ năng diễn xuất như vậy không ổn, xem ra chúng ta cần phải tăng cường luyện tập." Doãn Xuyên dùng sức ôm lấy Vân Vũ Phi. Môi gã đã sắp hôn đến má Vân Vũ Phi.
 
"Anh làm em đau." Sự vùng vẫy của Vân Vũ Phi vượt ra ngoài ý liệu của Doãn Xuyên, nhưng dục vọng khiến cho Doãn Xuyên mất đi phong độ. Gã bất chấp mọi thứ muốn hôn Vân Vũ Phi. Đôi tay nhỏ nhắn ngăn cản gã kia bị kéo ra không thương tiếc. Gã hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của nữ nhân trước mặt này.
 
"Đét" một âm thanh trong trẻo vang lên. Rốt cuộc Doãn Xuyên đã ngừng việc tiến công. Gã quả thật không tin nổi mình lại bị Vân Vũ Phi giáng cho một cái bạt tai. Doãn Xuyên trầm mặt lại, khuôn mặt gã đột nhiên trở nên độc ác đáng sợ, thậm chí ánh mắt gã lấp loáng bắn ra một tia tàn nhẫn sắc bén.
 
"Em, em. anh quá. quá đáng quá" Vân Vũ Phi dường như cũng không ngờ nổi mình lại dám đánh nam nhân trước mặt một cái bạt tai. Ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Doãn Xuyên khiến nàng run bắn mình "Em. em muốn đi"
 
"Đi? Cô biết không? Đời tôi căm ghét nhất là người khác đánh vào mặt tôi" Giọng nói của Doãn Xuyên giống như từ dưới địa ngục bốc lên, không những lạnh lùng mà còn có vị giết chóc.
 
"Xin. xin lỗi. Em không. không phải là cố ý. Muộn rồi, em phải về nhà ăn cơm, mẹ em còn đang đợi em" Lúc này Vân Vũ Phi càng giống một chú thỏ hoảng sợ, hiện giờ nàng chỉ muốn về nhà.
 
"Cởi y phục của cô ra!"
 
Vân Vũ Phi vừa định xoay người rời đi thì nghe thấy một câu khiến nàng khó mà tin nổi.
 
"Nhắc lại lần nữa, cởi y phục của cô ra" Doãn Xuyên lại nhắc lại một lần.
 
"Vì sao? Chỉ. chỉ vì em. em đánh anh một. một cái sao?" Vân Vũ Phi tức giận đến mức run rẩy toàn thân như không tin lời Doãn Xuyên nói là thật "Đừng có nói. nói đùa"
 
"Tôi không nói đùa. Tôi nói thật đấy."
 
Ánh mắt Vân Vũ Phi chuyển từ phẫn nộ sang kinh hoàng. Nàng trầm mặc không nói, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn tứ phía.
 
"Cô nói xem Bạch Lộc Giang có đẹp không?" Doãn Xuyên trơ như gỗ hỏi một câu.
 
"Anh có. có ý gì vậy?" Hàm răng Vân Vũ Phi va vào nhau lập cập. Mặc dù là mùa hè song nàng lạnh đến nỗi lông tóc đều dựng ngược cả lên.
 
"Nếu một người chết ở Bạch Lộc giang, người đó có lẽ cũng sẽ không tiếc nuối, bởi vì quả thật Bạch Lộc giang quá đẹp đi." Doãn Xuyên ôm lấy vai Vân Vũ Phi.
 
"Sao lại run lên thế?" Doãn Xuyên lại hỏi. Từ bờ vai run rẩy gã biết rằng Vân Vũ Phi rất sợ hãi.
 
"Em. em sợ, hu hu..." Vân Vũ Phi bắt đầu nức nở.
 
"Sợ tôi giết cô"
 
Vân Vũ Phi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Xung quanh đã bắt đầu tối lại, càng làm tăng thêm vài phần khủng bố.
 
"Sao tôi lại giết người chứ? Tôi còn chưa từng giết người, cũng không muốn giết người. Nhưng nếu như cô không cởi y phục ra, vậy thì khó nói rồi." Doãn Xuyên thong dong móc từ trong túi ra một con dao nhỏ. Trong bóng tối ảm đạm, nó càng tỏa ra ánh hàn quang đáng sợ.
 
"Đừng. đừng. em. em cởi, anh không được a, ô" Vân Vũ Phi bắt đầu cởi y phục. Tay nàng đang run rẩy, ngay cả đầu óc cũng là một mảng trống rỗng.
 
Nhưng lúc đó, Doãn Xuyên lại bật cười. Gã giữ tay Vân Vũ Phi lại, cười nói: "Đừng cởi, dừng tay đi. Em xem, anh diễn có giống một tên cực kỳ khốn nạn không?"
 
"Diễn kịch? Em. em" Vân Vũ Phi như còn chưa kịp phản ứng lại. Doãn Xuyên vừa rồi còn hung ác tàn nhẫn, lúc này lại vui vẻ hòa nhã, vẻ mặt ôn nhu.
 
"Anh. anh sao lại làm như vậy với em?"
 
"Ai da, đã nói đó là Trương đạo diễn muốn anh khảo nghiệm em mà, đáng tiếc em không chịu nổi khảo nghiệm à." Doãn Xuyên lúc lắc đầu, thở dài.
 
"Anh làm em sợ chết khiếp"
 
"Thật xin lỗi. Em cũng không nghĩ xem, Doãn Xuyên anh sao lại có thể làm hại một nữ nhân mĩ lệ như vậy chứ? Vừa rồi anh làm em đau, lại dọa em, thật là xin lỗi vạn lần." Lời Doãn Xuyên ôn nhu đến cực điểm, cũng tởm đến cực điểm. Nhưng mà, sau khi vừa trải qua nỗi sợ hãi cực độ, lại trải qua những lời đường mật như vậy, đầu óc Vân Vũ Phi bắt đầu hồ đồ, chân mềm nhũn, nàng ngồi thụp xuống bãi cỏ, hoàn toàn không để ý đến tay Doãn Xuyên vô tình hay cố ý chạm vào đùi nàng.
 
"Há, thật như nằm mộng vậy. Doãn Xuyên, anh xấu xa đến chết đi được." Vân Vũ Phi lẩm bẩm.
 
Doãn Xuyên cũng ngồi xuống bãi cỏ, ôm lấy Vân Vũ Phi đã mềm nhũn không có sức lực. Miệng gã bắt đầu trêu chọc dái tai Vân Vũ Phi. Nơi đó là khu vực mẫn cảm nhất của nữ nhân.
 
Nhưng lần này, Vân Vũ Phi không hề cự tuyệt.
 
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại