Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》
Chương 71: Bức hôn (Trung)
“Cái gì?" Khẽ kêu lên cũng không phải là Lâu Tịch Nhan mà là Trác Tình ngồi một bên, nàng nhớ kỹ vị kia công chúa chỉ cần gặp qua liếc mắt một cái cũng để người ta không thể không nhớ kỹ là một nữ hài xinh đẹp, đoan trang văn tĩnh, vì sao lại tự sát?
Nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, trên mặt hắn cư nhiên không có gì kinh ngạc, thấp giọng hỏi :“Công chúa có gì đáng ngại không?"
“Cung nữ phát hiện sớm, hẳn là không có việc gì, hiện tại ngự y còn đang chữa trị."
Cũng may người không có việc gì, Trác Tình có thể cảm giác được Lâu Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, hắn biết nguyên nhân công chúa tự sát? Theo dõi ánh mắt hắn, Trác Tình hỏi :“Nàng vì sao tự sát?"
Lâu Tịch Nhan nhẹ nhíu mày, lại không biết như thế nào trả lời. Huyên nhi hội tự sát, không cần đoán cũng biết là bởi vì hắn, thế nhưng hắn cũng không nghĩ để Linh nhi hiểu lầm.
Nhớ tới ngày ấy trên đại điện, kia nữ hài ánh mắt nhìn hắn đầy nhu tình, cùng vẻ mặt lúc này của hắn, Trác Tình nghi ngờ hỏi :"Bởi vì ngươi muốn thành hôn mà tân nương không phải nàng?"
Lâu Tịch Nhan như trước không có trả lời, chỉ nhàn nhạt đối Cảnh Táp nói :“Chuẩn bị xe ngựa."
“Dạ." Cảnh Táp cúi người đi ra ngoài.
Lâu Tịch Nhan miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên, chỉ là động tác đơn giản nhưng hắn cũng đã thở hồng hộc, Trác Tình lấy y phục sạch sẽ bên cạnh đưa cho hắn, lo lắng nói :"Ngươi như vậy còn muốn đi?" Hắn ngay cả bước đi đều có chuyện, như vậy làm sao tiến cung, chính là cái kia công chúa thật sự quan trọng như vậy?!
Ở dưới sự trợ giúp của Trác Tình, Lâu Tịch Nhan thay một thân y phục nhẹ nhàng màu thanh lam, nhìn ra trong lòng nàng khó chịu, Lâu Tịch Nhan nhẹ vỗ về gương mặt nàng, cười nói :"Ý chỉ không thể cãi lời. Ta không sao, nàng không cần lo lắng."
Quên đi, hà tất cùng một tiểu cô nương đòi sống đòi chết tính toán! Nhìn hắn mặc y phục mà bắt đầu thở gấp, Trác Tình nói :"Nếu không ta đưa ngươi đi, ta ở trong xe ngựa chờ ngươi."
Lâu Tịch Nhan lắc đầu, trả lời :"Nàng ngày hôm nay đã mệt mỏi cả đêm rồi, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi chờ ta trở lại. Ngoan?" Hắn còn không thể xác định thái hậu lần này muốn làm cái gì, đem nàng ngốc ở bên người, sợ sẽ hại nàng thân trong hiểm cảnh.
Lâu Tịch Nhan ngữ khí mềm nhẹ, ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng, Trác Tình cũng không lại kiên trì:"Được rồi, chính ngươi cẩn thận."
“Chờ ta."Khẽ hôn lên trán nàng, Lâu Tịch Nhan khẽ nhu mũi nàng, Trác Tình khẽ run một chút, phục hồi lại tinh thần, Lâu Tịch Nhan đã chậm rãi đi ra bên ngoài.
Trác Tình nhanh chóng theo hắn đi ra ngoài, Lâu Tịch Nhan quần áo chỉnh tề sắc mặt tái nhợt, khó nén mệt mỏi đi ra Lãm Nguyệt lâu, Lâu Mục Hải lanh lùng liếc mắt nhìn Trác Tình phía sau hắn một cái rồi mới hướng hắn hỏi :"Ngươi muốn đi đâu?"
Trác Tình vẻ mặt buồn bực, trừng nàng làm gì, cũng không phải nàng để Tịch Nhan xuất môn ! Không hiểu!
Lâu Tịch Nhan không có lập tức đáp lại Lâu Mục Hải mà là xoay người đối với Trác Tình nói :"Đã khuya, nàng trước đi ngủ đi."
Ở dưới ánh mắt Lâu Mục Hải càng ngày càng lạnh nhìn chằm chằm, Trác Tình bình tĩnh hướng Lâu Tịch Nhan gật đầu, nàng không sợ nhất chính là đấu mắt!
Đi tới bên cạnh Lâu Mục Hải, Lâu Tịch Nhan mới nhàn nhạt trở lời một câu :"Thái hậu ý chỉ, muốn ta vào cung một chuyến."
Tiết Nhàn Tâm không hiểu khẽ hỏi :"Bây giờ vào cung? Đã trễ thế này, xẩy ra chuyện gì?" Hơn nửa đêm vào cung làm gì? Điều này làm sao không khiến người ta hiếu kỳ?
Lâu Tịch Nhan không có giải thích, hướng Lâu Mục Hải khẽ gật đầu liền hướng ngoài cửa viện đi.
Lâu Tịch Nhan đi, Trác Tình cũng xoay người hướng cây cầu bên cạnh đi đến, chuẩn bị quay về Trích Tinh các chờ tin tức của Lâu Tịch Nhan, bước chân còn chưa kịp di chuyển, Lâu Mục Hải thanh âm âm trầm như sấm sét vang lên sau lưng :"Ngươi, theo ta đến thư phòng."
Hắn gọi ai?
Trác Tình mờ mịt quay đầu lại, Lâu Mục Hải đã hướng phương hướng thư phòng đi đến, Tiết Nhàn Tâm vẻ mặt có chút hả hê tà nghễ liếc nhìn nàng, Lâu Tịch Vũ đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, ánh mắt đồng tình, cúi đầu ở bên tai nàng nói :"Đừng sợ, hắn chính là thanh âm lớn một chút mà thôi, có đại ca , ngươi không có việc gì."
Trác Tình nhẹ nhướng mi, không thấy sợ ngược lại vẻ mặt hứng thủ, được rồi Lâu Tịch Nhan không trở về phỏng chừng nàng cũng không ngủ được, vậy qua bồi bồi hắn đi.
Trác Tình bước chân chậm rì rì đến thư phòng, Lâu Mục Hải đợ một hồi, trên mặt đã biểu hiện không kiên nhẫn.
Nàng mới bước vào thư phòng, Lâu Mục Hải cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi :“Ngươi biết ý tứ ta gọi ngươi tới đi."
Trác Tình nhún nhún vai, trả lời :"Không biết." Nàng cũng không phải con giun trong bụng hắn..
Về việc nạp thiếp loại chuyện nhà này, vốn hẳn là do nữ nhân cùng nàng nói, Tịch Nhan mẫu thân qua đời sớm, Nhàn Tâm tính tình lại như vậy, mặc dù có chút không được tự nhiên, Lâu Mục Hải vẫn là lạnh giọng nói :"Nếu hoàng thượng đem ngươi ban cho Tịch Nhan, ngươi cũng đã là nữ nhân của Tịch Nhan, ở trong này nhất định sẽ có địa vị của ngươi. Bất quá ngươi quan trọng nhất chính là muốn hiểu rõ vị trí của mình. Ngươi hiểu chưa?"
Khá lắm địa vị ~~Trác Tình hỏi lại :"Ý của ngài là bảo ta không nên ngăn cản Lâu Tịch Nhan nạp thiếp?"
“Tịch Nhan chính thê, hẳn là nữ nhân cùng hắn môn đăng hộ đối, có thể trợ giúp hắn, có ích đối con đường làm quan của hắn."
Thì ra là chính nàng không biết lượng sức mình, người ta ý tứ không phải là chuyện nàng không cho phép nạp thiếp, mà là nàng ngay cả tư cách làm chính thê cũng không có! Trác Tình hừ lạnh :"Cho nên đâu?"
Hắn đã nói rõ ràng như vậy, đối với Trác Tình lại cũng không coi trọng, Lâu Mục Hải càng phát ra tức giận.
Hắn không nói? Như vậy để nàng nói được rồi, Trác Tình hai tay hoàn ngực,cười lạnh nói :"Cho nên ta hẳn là khuyên nhủ Lâu Tịch Nhan thú một nữ nhân đối con đường làm quan của hắn có ích tới biểu hiện ta rộng lượng cùng hiền thục?"
Không biết có phải do thói quen kiêu ngạo căn bản không thèm để ý Trác Tình là nghĩ như thế nào, nghe xong lời của nàng, Lâu Mục Hải lại còn nói :"Ngươi hiểu rõ là tốt, Tịch Nhan thích ngươi ngươi rất rõ ràng, cho dù hắn cưới chính thê, ngươi cũng không cần lo lắng thất sủng. Đối với Lâu Tịch Nhan cùng Lâu thị gia tộc mà nói, tướng phủ cần một chính thê có thân phận hiển hách."
Nàng còn tưởng rằng vị này phụ thân là đơn thuần nghĩ nàng không xứng với con hắn chứ, thì ra là nàng không xứng chính là Lâu gia, tức giận phản cười, Trác Tình khinh thường trả lời :"Nếu như một người nam nhân muốn dựa vào đám hỏi chính trị để đạt được mục đích thăng quan tiến chức, loại này nam nhân đưa cho ta ta cũng không muốn, ta không biết ở trong lòng ngài, Lâu Tịch Nhan là cái gì, có thể chỉ là lợi ích trước mắt các người, quân cờ giúp các ngươi mở rộng thế lực, nhưng ở trong lòng ta, hắn là một người, một người nam nhân ta yêu ."
Thì ra nói yêu, tựa hồ cũng không phải rất khó, Trác Tình không nghĩ tới mình sẽ thốt ra, tâm tình tốt, tự động quên Lâu Mục Hải khuôn mặt vô cùng tức giận, Trác Tình cười nói :"Ta nghĩ ngài đại khái nghĩ sai rồi, hiền lương thục đức chính là phẩm chất thiếu khuyết nhất của ta. Nam nhân của ta chỉ có thể có ta một người thê tử. Đừng nói nạp thiếp, chính là thỉnh thoảng thâu hoan* đều không được." (*vụng trộm, lén lút quan hệ mờ ám)
“Làm càn ! Nữ nhân ghen tị không xứng làm thê tử người, ngươi nếu là khăng khăn một mực cuối cùng sẽ bị đuổi khỏi tướng phủ."Cái này nữ nhân quả nhiên là bị Lâu Tịch Nhan sủng đến vô pháp vô thiên !!
“Cái này ngài không cần lo lắng cho ta. Nếu như Lâu Tịch Nhan có nữ nhân khác, không cần người đuổi, ta chính mình sẽ đi." Lại nói nữa người ta có thể chảy máu não đi, nhún nhún vai, Trác Tình cười nói:"Ta nghĩ chúng ta không còn gì cần bàn nữa, thời gian không còn sớm, ngài sớm nghỉ ngơi!" Nên có giáo dưỡng cùng lễ phép nàng vẫn phải có.
Nói xong Trác Tình thản nhiên xoay người đi ra thư phòng.
“Ngươi sẽ hại hắn."
Phía sau thanh âm trầm thấp như tựa như thở dài lại tựa như cảnh cáo vang lên khiến Trác Tình thân mình cứng đờ, bất quả chỉ là trong chốc lát, không có quay đầu lại, Trác Tình như trước kiên định bước đi.
………. …………… …………………
Đã giờ tý (23h-1h sáng), ngoài Tây Hà cung đèn đuốc sáng trưng, thái giám cung nữ quỳ một đoàn, nhưng lại yên tĩnh khiến người ta ngạt thở. Bầu không khí ngưng trọng không cần đi vào cũng đã có thể thật sâu cảm nhận được.
Lâu Tịch Nhan mới bước vào trong điện, liền thấy Tât Thái Hậu Dương Chi Lan cùng hoàng thượng ngồi ở trước điện, Yến Hoằng Thiêm sắc mặt âm u, khó phân biệt vui buồn, thái hậu còn là vẻ mặt lo lắng, không ngừng hướng ngoài điện nhìn xung quay, nhìn thấy Lâu Tịch Nhan đi vào, Dương Chỉ Lan âm thầm thở phào một hơi.
Đi tới giữa điện, Lâu Tịch Nhan quỳ một gối, thỉnh an nói :"Thần Lâu Tịch Nhan tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thái hậu vạn phúc kim an."
“Bình thân ." Thấy rõ khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của Lâu Tịch Nhan, Yến Hoằng Thiêm nhíu mày :"Ban thưởng tọa. Sắc mặt ngươi sao lại kém như vậy?"
Âm thầm điều hòa hơi thở, Lâu Tịch Nhan mới nhàn nhạt trở lời :"Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần không có việc gì. Không biết đêm khuya triệu thần vào cung là vị chuyện gì?"
Yến Hoằng Thiêm không nói gì , Tây thái hậu thở dài một tiếng, nói :"Tịch Nhan a, đã trễ thế này gọi ngươi tới, ai gia cũng là bất đắc dĩ."
“Thái hậu quá lời ." Nàng đem cả hoàng thượng mời tới, chỉ sợ đêm nay không đạt được mục đích nàng sẽ không bỏ qua đi.
“Huyên nhi hài tử này chính là đã chết tâm! Nàng từ nhỏ liền thích ngươi, ngươi là biết đến, hiện tại ngươi muốn thành thân, nàng thế nào chịu được."
Lâu Tịch Nhan hỏi :"Công chúa thân thể có khỏe không?" Hắn có thể nói là nhìn Yến Như Huyên lớn lên, nếu như nàng có cái gì bất trắc, hắn cũng sẽ không đành lòng.
Hắn hội hỏi như vậy, chính là nói hắn hẳn đã biết chuyện Huyên nhi tự sát, Tây thái hậu vẻ mặt buồn rầu, khuôn mặt thường ngày được bão dưỡng coi như thỏa đáng lúc này tràn đầy mệt mỏi, không hề cố kị, Dương Chỉ Lan nói :"Cuối cùng cũng đã tỉnh lại, ai gia lo lắng, kia hài tử vẫn luẩn quẩn trong lòng làm chuyện điên rồ. Hôm nay mời tới chính là muốn cùng ngươi thương lượng, Huyên nhi đối với ngươi tình cảm sâu đậm, ngươi thấy thế nào?"
Huyên nhi là nữ nhi duy nhất của nàng, chỉ cần nàng muốn gì đó, nàng nhất định hội giúp nàng hoàn thành!!
Lâu Tịch Nhan im lặng không lên tiếng, Yến Hoằng Thiêm mặt lạnh không nói, trong đại điện yên tĩnh thật lâu, Tây thái hậu rốt cục nói ra mục đích đêm nay:"Ai gia hôm nay liền đem nàng gả cho ngươi, thế nào?"
Nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, trên mặt hắn cư nhiên không có gì kinh ngạc, thấp giọng hỏi :“Công chúa có gì đáng ngại không?"
“Cung nữ phát hiện sớm, hẳn là không có việc gì, hiện tại ngự y còn đang chữa trị."
Cũng may người không có việc gì, Trác Tình có thể cảm giác được Lâu Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, hắn biết nguyên nhân công chúa tự sát? Theo dõi ánh mắt hắn, Trác Tình hỏi :“Nàng vì sao tự sát?"
Lâu Tịch Nhan nhẹ nhíu mày, lại không biết như thế nào trả lời. Huyên nhi hội tự sát, không cần đoán cũng biết là bởi vì hắn, thế nhưng hắn cũng không nghĩ để Linh nhi hiểu lầm.
Nhớ tới ngày ấy trên đại điện, kia nữ hài ánh mắt nhìn hắn đầy nhu tình, cùng vẻ mặt lúc này của hắn, Trác Tình nghi ngờ hỏi :"Bởi vì ngươi muốn thành hôn mà tân nương không phải nàng?"
Lâu Tịch Nhan như trước không có trả lời, chỉ nhàn nhạt đối Cảnh Táp nói :“Chuẩn bị xe ngựa."
“Dạ." Cảnh Táp cúi người đi ra ngoài.
Lâu Tịch Nhan miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên, chỉ là động tác đơn giản nhưng hắn cũng đã thở hồng hộc, Trác Tình lấy y phục sạch sẽ bên cạnh đưa cho hắn, lo lắng nói :"Ngươi như vậy còn muốn đi?" Hắn ngay cả bước đi đều có chuyện, như vậy làm sao tiến cung, chính là cái kia công chúa thật sự quan trọng như vậy?!
Ở dưới sự trợ giúp của Trác Tình, Lâu Tịch Nhan thay một thân y phục nhẹ nhàng màu thanh lam, nhìn ra trong lòng nàng khó chịu, Lâu Tịch Nhan nhẹ vỗ về gương mặt nàng, cười nói :"Ý chỉ không thể cãi lời. Ta không sao, nàng không cần lo lắng."
Quên đi, hà tất cùng một tiểu cô nương đòi sống đòi chết tính toán! Nhìn hắn mặc y phục mà bắt đầu thở gấp, Trác Tình nói :"Nếu không ta đưa ngươi đi, ta ở trong xe ngựa chờ ngươi."
Lâu Tịch Nhan lắc đầu, trả lời :"Nàng ngày hôm nay đã mệt mỏi cả đêm rồi, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi chờ ta trở lại. Ngoan?" Hắn còn không thể xác định thái hậu lần này muốn làm cái gì, đem nàng ngốc ở bên người, sợ sẽ hại nàng thân trong hiểm cảnh.
Lâu Tịch Nhan ngữ khí mềm nhẹ, ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng, Trác Tình cũng không lại kiên trì:"Được rồi, chính ngươi cẩn thận."
“Chờ ta."Khẽ hôn lên trán nàng, Lâu Tịch Nhan khẽ nhu mũi nàng, Trác Tình khẽ run một chút, phục hồi lại tinh thần, Lâu Tịch Nhan đã chậm rãi đi ra bên ngoài.
Trác Tình nhanh chóng theo hắn đi ra ngoài, Lâu Tịch Nhan quần áo chỉnh tề sắc mặt tái nhợt, khó nén mệt mỏi đi ra Lãm Nguyệt lâu, Lâu Mục Hải lanh lùng liếc mắt nhìn Trác Tình phía sau hắn một cái rồi mới hướng hắn hỏi :"Ngươi muốn đi đâu?"
Trác Tình vẻ mặt buồn bực, trừng nàng làm gì, cũng không phải nàng để Tịch Nhan xuất môn ! Không hiểu!
Lâu Tịch Nhan không có lập tức đáp lại Lâu Mục Hải mà là xoay người đối với Trác Tình nói :"Đã khuya, nàng trước đi ngủ đi."
Ở dưới ánh mắt Lâu Mục Hải càng ngày càng lạnh nhìn chằm chằm, Trác Tình bình tĩnh hướng Lâu Tịch Nhan gật đầu, nàng không sợ nhất chính là đấu mắt!
Đi tới bên cạnh Lâu Mục Hải, Lâu Tịch Nhan mới nhàn nhạt trở lời một câu :"Thái hậu ý chỉ, muốn ta vào cung một chuyến."
Tiết Nhàn Tâm không hiểu khẽ hỏi :"Bây giờ vào cung? Đã trễ thế này, xẩy ra chuyện gì?" Hơn nửa đêm vào cung làm gì? Điều này làm sao không khiến người ta hiếu kỳ?
Lâu Tịch Nhan không có giải thích, hướng Lâu Mục Hải khẽ gật đầu liền hướng ngoài cửa viện đi.
Lâu Tịch Nhan đi, Trác Tình cũng xoay người hướng cây cầu bên cạnh đi đến, chuẩn bị quay về Trích Tinh các chờ tin tức của Lâu Tịch Nhan, bước chân còn chưa kịp di chuyển, Lâu Mục Hải thanh âm âm trầm như sấm sét vang lên sau lưng :"Ngươi, theo ta đến thư phòng."
Hắn gọi ai?
Trác Tình mờ mịt quay đầu lại, Lâu Mục Hải đã hướng phương hướng thư phòng đi đến, Tiết Nhàn Tâm vẻ mặt có chút hả hê tà nghễ liếc nhìn nàng, Lâu Tịch Vũ đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, ánh mắt đồng tình, cúi đầu ở bên tai nàng nói :"Đừng sợ, hắn chính là thanh âm lớn một chút mà thôi, có đại ca , ngươi không có việc gì."
Trác Tình nhẹ nhướng mi, không thấy sợ ngược lại vẻ mặt hứng thủ, được rồi Lâu Tịch Nhan không trở về phỏng chừng nàng cũng không ngủ được, vậy qua bồi bồi hắn đi.
Trác Tình bước chân chậm rì rì đến thư phòng, Lâu Mục Hải đợ một hồi, trên mặt đã biểu hiện không kiên nhẫn.
Nàng mới bước vào thư phòng, Lâu Mục Hải cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi :“Ngươi biết ý tứ ta gọi ngươi tới đi."
Trác Tình nhún nhún vai, trả lời :"Không biết." Nàng cũng không phải con giun trong bụng hắn..
Về việc nạp thiếp loại chuyện nhà này, vốn hẳn là do nữ nhân cùng nàng nói, Tịch Nhan mẫu thân qua đời sớm, Nhàn Tâm tính tình lại như vậy, mặc dù có chút không được tự nhiên, Lâu Mục Hải vẫn là lạnh giọng nói :"Nếu hoàng thượng đem ngươi ban cho Tịch Nhan, ngươi cũng đã là nữ nhân của Tịch Nhan, ở trong này nhất định sẽ có địa vị của ngươi. Bất quá ngươi quan trọng nhất chính là muốn hiểu rõ vị trí của mình. Ngươi hiểu chưa?"
Khá lắm địa vị ~~Trác Tình hỏi lại :"Ý của ngài là bảo ta không nên ngăn cản Lâu Tịch Nhan nạp thiếp?"
“Tịch Nhan chính thê, hẳn là nữ nhân cùng hắn môn đăng hộ đối, có thể trợ giúp hắn, có ích đối con đường làm quan của hắn."
Thì ra là chính nàng không biết lượng sức mình, người ta ý tứ không phải là chuyện nàng không cho phép nạp thiếp, mà là nàng ngay cả tư cách làm chính thê cũng không có! Trác Tình hừ lạnh :"Cho nên đâu?"
Hắn đã nói rõ ràng như vậy, đối với Trác Tình lại cũng không coi trọng, Lâu Mục Hải càng phát ra tức giận.
Hắn không nói? Như vậy để nàng nói được rồi, Trác Tình hai tay hoàn ngực,cười lạnh nói :"Cho nên ta hẳn là khuyên nhủ Lâu Tịch Nhan thú một nữ nhân đối con đường làm quan của hắn có ích tới biểu hiện ta rộng lượng cùng hiền thục?"
Không biết có phải do thói quen kiêu ngạo căn bản không thèm để ý Trác Tình là nghĩ như thế nào, nghe xong lời của nàng, Lâu Mục Hải lại còn nói :"Ngươi hiểu rõ là tốt, Tịch Nhan thích ngươi ngươi rất rõ ràng, cho dù hắn cưới chính thê, ngươi cũng không cần lo lắng thất sủng. Đối với Lâu Tịch Nhan cùng Lâu thị gia tộc mà nói, tướng phủ cần một chính thê có thân phận hiển hách."
Nàng còn tưởng rằng vị này phụ thân là đơn thuần nghĩ nàng không xứng với con hắn chứ, thì ra là nàng không xứng chính là Lâu gia, tức giận phản cười, Trác Tình khinh thường trả lời :"Nếu như một người nam nhân muốn dựa vào đám hỏi chính trị để đạt được mục đích thăng quan tiến chức, loại này nam nhân đưa cho ta ta cũng không muốn, ta không biết ở trong lòng ngài, Lâu Tịch Nhan là cái gì, có thể chỉ là lợi ích trước mắt các người, quân cờ giúp các ngươi mở rộng thế lực, nhưng ở trong lòng ta, hắn là một người, một người nam nhân ta yêu ."
Thì ra nói yêu, tựa hồ cũng không phải rất khó, Trác Tình không nghĩ tới mình sẽ thốt ra, tâm tình tốt, tự động quên Lâu Mục Hải khuôn mặt vô cùng tức giận, Trác Tình cười nói :"Ta nghĩ ngài đại khái nghĩ sai rồi, hiền lương thục đức chính là phẩm chất thiếu khuyết nhất của ta. Nam nhân của ta chỉ có thể có ta một người thê tử. Đừng nói nạp thiếp, chính là thỉnh thoảng thâu hoan* đều không được." (*vụng trộm, lén lút quan hệ mờ ám)
“Làm càn ! Nữ nhân ghen tị không xứng làm thê tử người, ngươi nếu là khăng khăn một mực cuối cùng sẽ bị đuổi khỏi tướng phủ."Cái này nữ nhân quả nhiên là bị Lâu Tịch Nhan sủng đến vô pháp vô thiên !!
“Cái này ngài không cần lo lắng cho ta. Nếu như Lâu Tịch Nhan có nữ nhân khác, không cần người đuổi, ta chính mình sẽ đi." Lại nói nữa người ta có thể chảy máu não đi, nhún nhún vai, Trác Tình cười nói:"Ta nghĩ chúng ta không còn gì cần bàn nữa, thời gian không còn sớm, ngài sớm nghỉ ngơi!" Nên có giáo dưỡng cùng lễ phép nàng vẫn phải có.
Nói xong Trác Tình thản nhiên xoay người đi ra thư phòng.
“Ngươi sẽ hại hắn."
Phía sau thanh âm trầm thấp như tựa như thở dài lại tựa như cảnh cáo vang lên khiến Trác Tình thân mình cứng đờ, bất quả chỉ là trong chốc lát, không có quay đầu lại, Trác Tình như trước kiên định bước đi.
………. …………… …………………
Đã giờ tý (23h-1h sáng), ngoài Tây Hà cung đèn đuốc sáng trưng, thái giám cung nữ quỳ một đoàn, nhưng lại yên tĩnh khiến người ta ngạt thở. Bầu không khí ngưng trọng không cần đi vào cũng đã có thể thật sâu cảm nhận được.
Lâu Tịch Nhan mới bước vào trong điện, liền thấy Tât Thái Hậu Dương Chi Lan cùng hoàng thượng ngồi ở trước điện, Yến Hoằng Thiêm sắc mặt âm u, khó phân biệt vui buồn, thái hậu còn là vẻ mặt lo lắng, không ngừng hướng ngoài điện nhìn xung quay, nhìn thấy Lâu Tịch Nhan đi vào, Dương Chỉ Lan âm thầm thở phào một hơi.
Đi tới giữa điện, Lâu Tịch Nhan quỳ một gối, thỉnh an nói :"Thần Lâu Tịch Nhan tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thái hậu vạn phúc kim an."
“Bình thân ." Thấy rõ khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của Lâu Tịch Nhan, Yến Hoằng Thiêm nhíu mày :"Ban thưởng tọa. Sắc mặt ngươi sao lại kém như vậy?"
Âm thầm điều hòa hơi thở, Lâu Tịch Nhan mới nhàn nhạt trở lời :"Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần không có việc gì. Không biết đêm khuya triệu thần vào cung là vị chuyện gì?"
Yến Hoằng Thiêm không nói gì , Tây thái hậu thở dài một tiếng, nói :"Tịch Nhan a, đã trễ thế này gọi ngươi tới, ai gia cũng là bất đắc dĩ."
“Thái hậu quá lời ." Nàng đem cả hoàng thượng mời tới, chỉ sợ đêm nay không đạt được mục đích nàng sẽ không bỏ qua đi.
“Huyên nhi hài tử này chính là đã chết tâm! Nàng từ nhỏ liền thích ngươi, ngươi là biết đến, hiện tại ngươi muốn thành thân, nàng thế nào chịu được."
Lâu Tịch Nhan hỏi :"Công chúa thân thể có khỏe không?" Hắn có thể nói là nhìn Yến Như Huyên lớn lên, nếu như nàng có cái gì bất trắc, hắn cũng sẽ không đành lòng.
Hắn hội hỏi như vậy, chính là nói hắn hẳn đã biết chuyện Huyên nhi tự sát, Tây thái hậu vẻ mặt buồn rầu, khuôn mặt thường ngày được bão dưỡng coi như thỏa đáng lúc này tràn đầy mệt mỏi, không hề cố kị, Dương Chỉ Lan nói :"Cuối cùng cũng đã tỉnh lại, ai gia lo lắng, kia hài tử vẫn luẩn quẩn trong lòng làm chuyện điên rồ. Hôm nay mời tới chính là muốn cùng ngươi thương lượng, Huyên nhi đối với ngươi tình cảm sâu đậm, ngươi thấy thế nào?"
Huyên nhi là nữ nhi duy nhất của nàng, chỉ cần nàng muốn gì đó, nàng nhất định hội giúp nàng hoàn thành!!
Lâu Tịch Nhan im lặng không lên tiếng, Yến Hoằng Thiêm mặt lạnh không nói, trong đại điện yên tĩnh thật lâu, Tây thái hậu rốt cục nói ra mục đích đêm nay:"Ai gia hôm nay liền đem nàng gả cho ngươi, thế nào?"
Tác giả :
Thiển Lục