Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》
Chương 109: Bảo sao nghe vậy

Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 109: Bảo sao nghe vậy

Thanh Phong điện

Dưới tường xanh ngói đỏ, là một tiểu viện lạc khắp nơi đều là bạch cúc( cúc trắng), đang đầu thu, cúc trắng mới chớm nở , ở giữa rừng cây xanh biếc phá lệ chú ý. Viện cũng không tính là lớn, nhưng mơ hồ lộ ra một cỗ thanh phong lịch sự tao nhã.

Trong viện trồng một cây đại thụ, bóng râm cơ hồ chiếm hết nửa sân,cành cây chằng chịt điếu (treo, buộc ) ở thân cây to lớn, theo gió thỉnh thoảng lắc lư, dưới bóng cây, trên nhuyễn tháp mềm mại nằm một nữ tử mặc cung trang, hai mắt khép hờ sắc mặt trầm tĩnh, bụng hơi nhô lên, chứng tỏ nữ tử đang mang bầu, hai cung nữ im lặng đứng ở phía sau nàng, hơi cúi đầu, ngay cả hô hấp đều dè dặt, không dám quấy nhiễu thanh mộng của chủ tử.

Một nữ tử thân mặc cung trang màu tím, thân phận rõ ràng cao hơn so với các cung nữ khác vội vã tiến vào trong viện, đi tới trước người nữ tử, do dự một chút, vẫn là mở miệng nói :"Chủ tử, Lâu phu nhân cầm lệnh bài đã từ bắc môn tiến cung."

Lúc Lâu phu nhân cầm lệnh bài xuất hiện ở cửa cung liền có thị vệ báo lại, Lâu tướng vừa bị bắt giam, phu nhân liền vào cung cầu kiến, chỉ sợ cùng chuyện này không thoát được quan hệ.

Thanh Phong vẻ mặt vốn còn lười biếng phút chốc mở mắt, chống nhuyễn tháp ngồi thẳng dậy, vội nói:"Ngươi nhanh đi tiếp nàng, đem nàng đưa đến Thanh Phong điện, cẩn thận đừng cho người khác thấy."

“Dạ." Phục Linh hơi cúi người hành lễ, nhanh chóng xoay người rời đi.

Thanh Phong đứng dậy, cung nữ phía sau lập tức tiến lên nâng đỡ, phất tay bảo các nàng lui ra, Thanh Phong nhìn chằm chằm cửa viện, tay không tự giác nắm chặt với nhau.

Chỉ chốc lát, Phục Linh dẫn Trác Tình tiến vào Thanh Phong điện, Thanh Phong lập tức bước qua:"Tỷ!"

Vừa vào cửa viện Trác Tình liền nhìn thấy Thanh Phong, nàng vẫn gầy như vậy, bụng nhô lên cũng bởi vậy có vẻ hơi nhô ra .

“Đi theo muội." Lôi kéo tay nàng, Thanh Phong đem nàng đi vào trong phòng.

Hai người tiến vào nội thất, Thanh Phong hướng Phục Linh sử một cái ánh mắt, Phục Linh thông minh hiểu được, nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại.

“Tỷ, ngươi có khỏe không?" Tỷ tỷ hai mắt hơi sưng, sắc mặt cũng tái nhợt, nàng luôn luôn dịu dàng nhỏ bé yếu ớt, xẩy ra biến cố như vậy nàng sao chịu được? Gắt gao nắm chặt tay Trác Tình,Thanh Phong có vẻ có chút kích động.

Vỗ nhẹ tay Thanh Phong, Trác Tình cười nhẹ :"Ta không sao".

Thanh Phong cho là Trác Tình là cố ý che giấu bi thương, thở dài an ủi :"Kỳ thật vụ án của tỷ phu, tỷ cũng đừng quá lo lắng, Yến Hoằng Thiêm tuy là một bạo quân, cũng không phải hôn quân, tỷ phu thân là thừa tướng, lại là phụ tá đắc lực của hắn, vụ án lần này thật sự kỳ lạ, tỷ có thể tĩnh quan kỳ biến."Từ thái độ tối hôm qua của Yến Hoằng Thiêm,bộ dáng hắn không giống như là vì chuyện này mà nổi giận, nàng tổng cảm thấy ở chuyện này nhất định có ẩn tình.

Trác Tình kiên định lắc đầu, lạnh giọng nói :"Ta có thể chờ, thân thể Tịch Nhan không thể chờ, cái kia phòng giam hắn nếu tiếp tục ở lại , chỉ sợ vụ án chưa điều tra xong, hắn cũng mau mất mạng, lúc này đây ta không muốn bó tay chờ chết."Nàng tin tưởng chuyện này đến cuối cùng nhất định sẽ tra ra manh mối, chỉ là nàng không muốn chờ, nhất là sau khi gặp qua Tịch Nhan!

Thanh Phong hơi giật mình, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy trong mắt tỷ tỷ chấp nhất mà kiên định như vậy, lúc trước nàng luôn luôn tin tưởng số mệnh, là Lâu Tịch Nhan thay đổi nàng ấy sao?!

Khẳng định nàng là nghiêm túc, Thanh Phong cũng không tiếp tục khuyên nữa, trực tiếp hỏi :"Tỷ hiện tại có tính toán gì không? Muốn muội làm cái gì?" Tỷ tỷ nếu tìm đến nàng, nhất định là đã có kế hoạch đi.

Trác Tình ánh mắt đảo qua bụng hơi nhô lên của Thanh Phong, lời nói đến bên môi lại nuốt trở vào, do dự một lúc liền nói :"Ta biết ngươi ở trong cung sinh hoạt cũng không dễ dàng, chuyện ta cầu ngươi, ngươi chỉ cần tận lực là tốt rồi, nếu thực sự không được cũng không sao, quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt chính mình."

Thanh Phong trong lòng ấm áp, từ đầu tới cuối không có buông tay Trác Tình ra, sang sảng cười nói:"Tỷ yên tâm, muội sẽ cẩn thận. Cần muội làm gì, tỷ nói đi." Nàng đã từng phát thệ, người đối nàng có ân tình, nàng nhất định sẽ hoàn trả,người cùng nàng có cừu oán, nàng cũng nhất định sẽ hồi báo! Này nửa năm qua, Lâu Tịch Nhan giúp nàng rất nhiều lần nàng không có quên, mặc kệ tỷ hôm nay đề ra cái gì yêu cầu, nàng sẽ làm được!

Trác Tình nhẹ cúi người, ở bên tai Thanh Phong thấp giọng nói.

Thanh Phong kinh ngạc nhìn về phía Trác Tình, nàng vốn nghĩ rằng tỷ muốn nàng hướng Yến Hoằng Thiêm cầu tình, không nghĩ tới tỷ ấy là muốn…… Thanh Phong ánh mắt kinh ngạc đối diện ánh mắt sáng sắc bén của Trác Tình, tỷ lại có thể bày mưu kế này, thực sự không phải tỷ tỷ ôn nhu đơn thuần trong ấn tượng của nàng.

Trác Tình thấp giọng hỏi :"Có thể chứ?"

Phục hồi lại tinh thần, Thanh Phong gật đầu trả lời :"Muội nhất định làm được."

“Cảm tạ." Trác Tình đứng dậy:"Vậy ta đi trước, ngươi hảo hảo bảo trọng thân thể." Nàng rất cảm kích Thanh Phong, thế nhưng loại thời khắc mẫn cảm này, nàng ở trong cung càng lâu đối Thanh Phong ảnh hưởng càng lớn.

Thanh Phong cũng lập tức đứng dậy, gắt gao ôm lấy nàng, bất quá chỉ là rất ngắn, Thanh Phong vẫn lý trí thả tay ra:"Tỷ cũng phải bảo trọng."

Hai người nhìn nhau cười,không tiếp tục nói nhiều lời vô nghĩa.

Mở cửa phòng liền thấy Phục Linh từ ngoài viện chạy đến, đứng lại trước mặt các nàng, Phục Linh nhẹ thở gấp vội nói :"Chủ tử, hoàng thượng hướng Thanh Phong điện đi tới."

Hắn rất ít tới ,lúc này lại đến Thanh Phong điện, chớ không phải là hướng về phía tỷ tỷ đi?!

Trác Tình cùng Thanh Phong liếc mắt nhìn nhau, hai người ở trong mắt đối phương thấy được đồng dạng suy đoán, Thanh Phong phượng mâu híp lại, hướng Phục Linh nói :"Phục Linh, đưa tỷ tỷ từ cửa hông rời đi, nhanh lên!"

“Vâng."

Trác Tình cũng không tái hàn huyên, hướng Thanh Phong phất tay, liền theo Phục Linh , từ cửa hông bên cạnh rời đi.

“Hoàng thượng giá lâm!"

Thanh âm cao vút của thái giám từ cửa viện truyền đến, Thanh Phong không chỉ không có tiếp giá, ngược lại lập tức lui về trong phòng, đóng cửa phòng lại.

Yến Hoằng Thiêm nếu như hướng tỷ tỷ mà đến , để hắn cho rằng tỷ tỷ đang ở Thanh Phong điện là có thể vì nàng tranh thủ chút thời gian ra cung.

Chỉ chốc lát, cửa lớn bị Yến Hoằng Thiêm mạnh mẽ đẩy ra, Thanh Phong lúc này mới từ trên giường chậm rãi đứng dậy, đẩy ra màn trướng, hơi khom người hành lễ, không nhanh không chậm nói :"Nô tì vừa rồi bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái liền nghỉ ngơi một chút, không biết hoàng thượng giá lâm, không thể tiếp giá, còn thỉnh hoàng thượng trách phạt!"

Yến Hoằng Thiêm ưng mâu đảo qua nội thất, ngoại trừ Thanh Phong vẻ mặt bình tĩnh, không còn có thân ảnh khác.

……… ……. ………. ……….. ………… ………

Đêm

Mọi âm thành đều yên lặng, dưới ánh trăng loang lổ, bóng sen theo gió chập chờn, xuyên qua giấy dán cửa sổ nhìn lại, trong phòng ánh nến mờ nhạt cũng không quá sáng, thấy không rõ bên trong rốt cuộc có người nào, chỉ có thể mơ hồ thấy một bóng đen, trong phòng cũng truyền đến tiếng sột soạt như có như không….

……… ………. …………… ………… ………..

Thư phòng tướng phủ

“Loạn tặc xuất ra bảy phong thư, trong đó năm phong có ấn triện(con dấu)của lão gia, hai phong có ấn triện của chủ tử. Nội dung đại thể đều là sai sử loạn tặc chiêu binh mãi mã để dùng mưu phản."

Giữa trưa ánh nắng tuy là cực nóng, bầu không khí trong thư phòng lại có vẻ rất âm lãnh, nữ tử ngồi ở chủ vị ánh mắt lạnh lẽo, Mặc Bạch mỗi một câu nói ra, nữ tử sắc mặt càng lạnh hơn vài phần.

“Ngoại trừ ấn triện, bút tích có kiểm tra thật giả hay không?"

Mặc Bạch trầm giọng trả lời :"Đã kiểm tra qua, cũng không phải chữ viết của lão gia cùng chủ tử, thế nhưng theo Lại Bộ thượng thư Lý Hồng Dân, Ngự sử đại phu Dương Trạch Hi dẫn đầu quan viên, khăng khăng tội mưu phản là nguy hại xã tắc, tổn hại triều cương, không thể có một tia dung túng qua loa, chính là bọn họ chủ trương đem chủ tử lập tức bắt vào ngục."

Trác Tình hít sâu một hơi, cầm lấy trà xanh trên bàn, khẽ uống một ngụm, đè nén tức giận trong lồng ngực, Trác Tình nhìn về phía Cảnh Táp, tiếp tục hỏi :"Hình bộ có tin tức gì không?"

“Đan đại nhan đã gia tăng thẩm vấn phạm nhân, thế nhưng hai người một mực chắc chắn chủ mưu chính là chủ tử."

“Loảng xoảng !" Chén trà bị nặng nề ngã trên bàn, Trác Tình tay nắm chén còn bởi vì tức giận mà run lên, cho nên sự tình tựa hồ đang cùng nàng đối nghịch, Trác Tình trong lòng buồn bực khoát khoát tay, nói rằng :"Các ngươi trước lui xuống đi, ta muốn một mình yên lặng một chút."

“Dạ." Mặc Bạch cùng Cảnh Táp trầm mặc lui ra ngoài.

Trong thư phòng yên tĩnh, nước trà dọc theo mép bàn từng giọt từng giọt nhỏ xuống dưới đất, Trác Tình khẽ nhu huyệt thái dương, trên mặt mệt mỏi lộ rõ tiều tụy.

Bạch Dật đi đến trước cửa thư phòng, lại hồi lâu cũng không có đi vào, hắn còn đang suy tính, thời khắc này có phải là lúc nàng bất lực nhất hay không, Trác Tình thanh âm mệt mỏi từ trong thư phòng truyền đến :"Bạch Dật, theo ta ngồi một lúc đi."

Bạch Dật ‘nga’ một tiếng liền đi vào thư phòng, ở ghế bên cạnh Trác Tình ngồi xuống, nhưng lại không vội nói chuyện.

Một lúc sau, Trác Tình thủy chung trầm mặc hơi nhắm mắt lại, dường như lẩm bẩm, lại giống như có thâm ý khác nói :"Người tham lam cùng vô sỉ ta đã gặp qua vô số , cũng tự xưng là thanh cao chính nghĩa, thế nhưng ở giờ khắc này, ta có chút hoang mang, là nguyên tắc quan trọng hay là nút thắt trong lòng quan trọng hơn? Nếu vì mục đích của chính mình không theo luật pháp hành sự, ta cùng bọn họ , lại có cái gì khác nhau?"

Nàng lời này có ý tứ gì? Nói rõ nàng đang dao động sao?! Bạch Dật tổng cảm thấy có chút không thích hợp, rồi lại không thể nói rõ, do dự một lúc, mới thuận theo lời nàng nói :"Linh nhi tỷ tỷ, triều đình vốn chính là nơi hiểm ác đáng sợ, có đôi khi ngươi không muốn hại người khác, nhưng không phải người khác không muốn hại ngươi. Càng về sau , đều vì quyền lợi của bản thân , không ai sẽ để ý người khác sống chết , đây là triều đình, nơi Lâu tướng sinh hoạt." Đồng thời cũng là nơi hắn sinh hoạt, chỉ là câu cuối cùng hắn là không có khả năng cùng nàng nói.

Trác Tình bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Bạch Dật, lạnh giọng hỏi :"Ngươi thật sự cho rằng như thế sao?"

Đối mặt một đôi mắt trong sáng phảng phất có thể nhìn thấu nhâm tâm như vậy, Bạch Dật tim lại thình thịch nhảy lên, âm thầm thu liễm tâm trạng, Bạch Dật mới như cũ trả lời :"Ừ, ngươi nếu thật tình muốn cứu hắn, luôn luôn phải hy sinh chút gì đó."

Lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu Trác Tình thu hồi tầm mắt, gần như không nghe thấy thở dài nói :"Có lẽ, ngươi đúng!"

Thẳng đến khi nàng rời đi đường nhìn, Bạch Dật mới âm thầm thở phào một hơi, hắn đây là có chuyện gì vậy, bất quá chỉ là ánh mắt của một nữ nhân, vừa rồi một khắc kia hắn cư nhiên hoảng hốt……

“Ta hôm nay đi gặp Tịch Nhan, trong phòng giam bụi bặm tung bay, làm cho người ta thở không nổi, hắn đã bởi vậy mà bệnh cũ tái phát, bọn họ còn để hắn ngủ trên rơm rạ! Ta không thể để Tịch Nhan tiếp tục ở lại địa phương như thế!" Trác Tình khẽ vuốt trán, mệt mỏi mà lại mê man than thở :"Hiện tại Hình bộ tra án trì trệ không tiến, trong triều đình có không ít quan viên theo đó không buông tha, ta hiện tại cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt."

Muốn chính là ngươi không biết làm thế nào, lòng nóng như lửa đốt! Trác Tình phản ứng như dự liệu, làm cho Bạch Dật tâm trạng vừa rồi còn có chút hoảng hốt trong nháy mắt dao động, trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt lại không chút nào hiện ra ngoài, thậm chí giả vờ an ủi nói :"Ta nghe nói, Khung Nhạc Đan Ngự Lam là cao thủ phá án, vụ án này mất chút thời gian, cuối cùng có thể tra ra manh mối."

Dừng lại một chút, Bạch Dật cố ý liếc mắt nhìn Trác Tình, lo lắng thở dài :"Thế nhưng ….hiện tại Lâu tướng thân thể không tốt, chỉ sợ, chờ không được lâu như vậy."

Qủa nhiên, hắn mới nói xong, Trác Tình vốn trong lòng còn lo lắng không thôi càng thêm căng thẳng, vội hỏi :"Này chính là nguyên nhân khiến ta sốt ruột! Bạch Dật, ngươi nói ta nên làm như thế nào?!"

Con cá mắc câu! Bạch Dật giả bộ tự hỏi một lúc, mới trả lời :"Ngươi muốn bằng phương thức nhanh nhất cứu ra Lâu tướng, nhất định phải dời lực chú ý của các vị đại thần kia. Đem hỏa dẫn đến trên người Túc Lăng, Lâu tướng liền thành người bị hại, hẳn là có thể nhanh chóng đi ra."

Trác Tình hiển nhiên không quá đồng ý :"Túc Lăng cùng Tịch Nhan phân chia quản lý quan viên văn võ, thường ngày không thường lui tới , thế nhưng cùng nhau làm quan trong triều, ngoài những mưu kế chính trị, hắn cũng chưa đến mức hãm hại Tịch Nhan , này lý do có chút gượng ép, cũng không đủ dời đi lực chú ý của các đại thần."

Bạch Dật âm thầm nhướng mi, cái này nữ nhân quả nhiên có chút đầu óc, nếu không hắn cũng không đáng cùng nàng tiếp tục ngoạn!

Nét mặt biểu lộ mạt tươi cười đơn thuần, Bạch Dật cười nói :"Linh nhi tỷ tỷ, ngươi biết thân là tướng quân, tội danh dễ dàng nhất khiến hắn hết đường chối cãi là cái gì sao?"

“Cái gì?" Trác Tình hỏi .

“Tư thông địch quốc. Có tội danh này, hắn liền có thể hãm hại Lâu tướng!" Bạch Dật tận lực nhẹ giọng tự nhiên nói, đây là vũ khí có lợi nhất của hắn khiến Trác Tình thả lỏng cảnh giác.

“Này …..không được." Trác Tình lại quả quyết lắc đầu :"Tội danh tư thông địch quốc, kia sẽ hại chết Túc Lăng, ta cũng không có khả năng giả tạo chứng cứ hắn tư thông địch quốc!"

Tựa hồ sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, Bạch Dật giải thích nói :"Linh nhi tỷ tỷ yên tâm, chúng ta cũng không muốn đem Túc tướng quân rơi vào chỗ chết, tất cả đều là kế tạm thời,cái gọi là tư thông địch quốc chỉ cần giả tạo mấy bản mật hàm Túc Lăng cùng nước khác quan hệ thân mật là có thể. Về phần chứng cứ, ta có biện pháp!"

Trác Tình hỏi :"Ngươi tưởng làm như thế nào?"

“Ta có thể cho người giả tạo mấy bức thư, ngươi nghĩ biện pháp đem một phần trong đó lưu ấn triện của Túc tướng quân, ta ở phần khác in lại ấn triện của ta,tuy là không có sức thuyết phục bằng ấn triện của phụ vương , nhưng là chúng ta vốn không muốn lấy mạng Túc tướng quân, ấn triện của ta hẳn là được rồi."

Quan trọng là ….làm sao lấy được con dấu của Túc Lăng, hắn tốn nhiều tâm tư đến dụ dỗ Thanh Linh như vậy, cũng bởi vì nàng có thể thông qua muội muội của nàng lấy được ấn triện mà thôi.

Trác Tình bộ dạng cau mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu :"Ta nghĩ làm như vậy không thích hợp, thứ nhất, ngươi người còn đang ở Khung Nhạc, nếu ta đem chứng cứ giao tới, ngươi liền gặp nguy hiểm. Ngươi thật tâm giúp ta, ta không thể hại ngươi! Thứ hai, tướng quân phủ con dấu quan trọng như vậy, muốn lấy được, căn bản không có khả năng!"

“Tín hàm tư thông không cần tướng quân ấn, chỉ cần con dấu bình thường của cá nhân Túc Lăng dùng là được." Bạch Dật nhún nhún vai, vẫn là một bộ dáng vô tâm vô phế cười nói :"Ta ở Khung Nhạc mấy ngày nay, ít nhiều ngươi cùng Lâu tướng chiếu cố ta, có thể giúp các ngươi ta cũng rất hài lòng. Về phần ta, ngươi liền không cần lo lắng,sau khi tất cả đều chuẩn bị tốt, ta sẽ trở về Liêu Việt, bọn họ muốn bắt ta là không có khả năng. Vả lại, chính là bởi vì ta ở lại tướng phủ, ngươi mới càng tốt giải thích, từ trong bọc hành lý của ta phát hiện những thư tín này, dù sao thì ta đã ly khai, chết vô đối chứng!"

“Này….ta ….ngươi để ta ngẫm lại, ngẫm lại!" Trác Tình liên tục xoa nắn mười ngón tay, biểu hiện nội tâm nàng mâu thuẫn cùng sốt ruột, nhìn nàng ở trong thư phòng đi tới đi lui, Bạch Dật con ngươi đen chợt lóe, xẹt qua một tia đắc ý mừng rỡ.

Nàng đã tâm phiền ý loạn, chỉ cần thêm một mồi lửa, còn sợ nàng không đi vào khuôn khổ sao?!" Linh nhi tỷ tỷ ngươi không cần gấp gáp, nếu là ngươi nghĩ biện pháp này không tốt, chúng ta tiếp tục từ từ nghĩ, có lẽ còn có thể nghĩ ra cách khác cứu Lâu tướng, Lâu tướng cát nhân thiên tướng, nhất định có thể chống đỡ được!"

Bạch Dật bắt được một điểm Trác Tình để ý nhất, quả nhiên hắn nhắc tới Lâu Tịch Nhan, Trác Tình vốn còn hoang mang không quyết cắn răng một cái, nói rằng:"Liền theo ngươi nói làm đi! Hiện tại liền viết!"
Tác giả : Thiển Lục
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại