Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai
Chương 5: Ngày đầu tập huấn
Nhìn thành quả được bày lên tấm khăn trải trên đất, cả đội năm người nhìn nhau. Đột nhiên Di Thiên nhận thấy cảm giác hiện tại giống với cảm giác khi ngồi vào bàn ăn do mẹ mình nấu, bất an tột độ như sắp bị ban cho rượu độc, lại nhớ đến những hương vị trong các món ăn mình được thưởng thức do ba và chú làm, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Hạnh Tâm cũng não nề không kém, nhưng chưa thử sao biết không ngon, có đồ để ăn là đã tốt, cớ sao phải cự tuyệt. Cô là người xung phong mở màn ăn trước, ăn một cách rất hài lòng.
Các thành viên trong tổ ngồi xuống cùng ăn, người thì nhăn mặt, người thì thô lỗ phun ra ngoài, chỉ có Di Thiên điềm tĩnh ăn như Hạnh Tâm. Quái lạ, tệ như vậy mà hai người này điềm nhiên ăn được, Lục Hy lên tiếng.
"Đây là khẩu vị của hai cậu à?"
Hạnh Tâm cất một giọng nhẹ tựa mây, dửng dưng như không có chuyện gì "Ba tôi bảo có nhiều người còn không có cơm để ăn, không cớ gì chúng ta lại bỏ phí, dù không ngon cũng phải xem thức ăn là chân lý"
Di Thiên cũng có câu trả lời tương tự "Chú ấy bảo, thức ăn là chân lý, dù không ngon cũng phải ăn, không được hoang phí"
Cảm thấy hai câu trả lời này tại sao lại giống nhau như vậy, An Khuê thắc mắc: "Chú cậu với ba của Hạnh Tâm chắc là cùng thầy à?"
Hạnh Tâm ngao ngán thở dài, Di Thiên im lặng ăn tiếp, câu hỏi của An Khuê vẫn không được giải đáp. Nhưng Vũ Triết ngay từ đầu đã thấy mối quan hệ giữa hai người này không bình thường, trong câu của Di Thiên nói, có hai chữ "chú ấy" là ai, có liên quan đến ba Hạnh Tâm không? Thật sự thắc mắc, cậu ta không nhịn được, liền hỏi.
"Chú ấy mà cậu nói, là ba Hạnh Tâm à?"
Di Thiên buộc miệng nói "Coi như cậu thông minh"
Câu trả lời này chẳng phải đã thừa nhận? Càng như thế thì càng tò mò về mối quan hệ mờ ám này, Lục Hy tra hỏi.
"Hai người có quan hệ gì?"
Di Thiên trả lời "Quan hệ giữa người với người"
Câu trả lời như vậy cũng tính sao? Mặc kệ, không quan tâm nữa. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, coi như cố bấm bụng mà nuốt trôi.
Ánh sáng từ đống lửa phát ra duy trì cho cả đội đã sắp tàn, mỗi người đều trở về trại của mình. Đề Hạnh Tâm kịp thời nắm lấy vạt áo của Di Thiên, cậu ta quay lại nhìn dáng vẻ của cô, ánh mắt như phát bực vì hành động đó. Hạnh Tâm nhìn khuôn mặt Di Thiên phảng phất trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, thẳng thắn: "Tôi sợ ma"
"Thì sao?"
"Tôi... "
Di Thiên hoài nghi nhìn Hạnh Tâm "Đừng mơ tưởng bước vào chung lều với tôi, dập tắt ý nghĩ đó đi"
Hạnh Tâm bặm môi, một mạch đi thẳng về lều của mình. Tại sao lại thờ ơ như thế chứ? Đồ đáng ghét, khó ưa!!! Hạnh Tâm thầm chữi mấy câu rồi ngồi khư khư trong lều không ngủ được, bật đèn pin lên soi tứ phía. Ánh sáng tròn tròn từ đèn pin phát ra lấp ló phản chiếu trên tấm vải lều khiến cho người bên kia cảm thấy khó chịu.
"Không ngủ được cũng đừng kéo người khác thức theo" thanh âm nhỏ chậm phát ra trước lối vào của lều. Hạnh Tâm ngước lên, thấy Di Thiên đứng đó quở trách liền tắt đèn pin.
Sáng hôm sau, tiếng kẻng huấn luyện vang lên, An Khuê từ trong chăn đứng dậy khởi động sơ cho giãn gân cốt. Sau khi gấp chăn gọn gàng, đánh răng rửa mặt xong liền chạy đến điểm tập hợp, các đội khác, có đội đông đủ, có đội thiếu một, hai người, An Khuê xoay qua lại chỉ thấy một thân một mình mình đứng đây, lẽ nào chỉ có mình là ngu ngốc chạy đến, còn mấy tên chết trôi kia đâu hết rồi?!
An Khuê thấy quản giáo lật sổ ra ghi ghi chép chép cái gì đó vào sổ, miệng lép nhép, hình như đang điểm danh. Thầm rủa cái đội chết tiệt, nhìn mặt ba nam nhân của đội là đã nghi rồi, toàn mặt sữa, đang lay hoay thì quản giáo đã đứng trước mặt, nghiêm khắc nói lớn làm giật cả mình.
"Nhóm này làm sao vậy, các cô các cậu coi đợt huấn luyện này là dã ngoại, là trò đùa à?"
An Khuê không nửa lời biện hộ, đứng trong tư thế nghiêm, nghe quản giáo tiếp tục nói: "Mục đích của việc lập nhóm là để các cô các cậu có tinh thần đoàn kết, tại sao cô không gọi các thành viên trong đội dậy mà một mình chạy đến đây, muốn dương dương tự đắc nhìn thành viên trong đội bị phạt à?" An Khuê không còn xa lạ gì với kiểu huấn luyện này, trong võ thuật cũng cần tinh thần đồng đội và nghe những lời quản giáo la hét nên không oán than.
"Mau đi đánh thức bọn họ dậy"
"Vâng" An Khuê dõng dạc trả lời.
Đi cùng cô là phó giáo quản, tầm tuổi trung niên, gương mặt hà khắc, ánh mắt sắc lạnh, bước vào trong lều, dùng cái còi treo lủng lẳng ở cổ đưa lên miệng thổi: "Tất cả mau rời giường cho tôi" Khí thề hùng hồn đến cả người đang đứng như An Khuê cũng giật thót tim, tất cả mấy tên trời đánh trong lều lục đục bò dậy chui ra.
"Tác phong như thế là sao, hả? Cả đời sinh viên mới có được một lần tập huấn, sau này có muốn xin đi cũng không được, thật mất mặt tuổi trẻ. Các cô các cậu đã vào tập huấn rồi thì đừng có cái tư tưởng là con nhà quý tộc gì gì đó, mà là con của MaF, học theo cách dậy của MaF, là một sinh viên bình thường như bao sinh viên, đó là mục đích phụ huynh các cô cậu gửi gắm vào MaF" phó quản giáo nghiêm ngặc lớn tiếng quát.
Kết quả của việc các tên này dậy trễ làm cho cả đội bị phạt, phải nhảy ếch hơn nửa tiếng so với các đội khác. Giữa trưa, các thành viên trong nhóm cả thân mệt rã, hai chân muốn rụng rời, thở không ra hơi, như xác chết lết về lều. Tiếng oán than không đâu không có.
Sau khi ăn cơm trưa, mặt trời gay gắt như muốn thiêu đốt tất cả thành tro bụi, các thành viên tụ họp lại dưới gốc cây cổ thụ, ánh nắng lấp ló xuyên qua kẽ lá, mặt đất cũng bị mặt trời đốt cháy, hơi nóng hắt lên, tiếng kêu than chán ngắt như dân khổ nạn càng làm cho tâm trạng khó chịu, buồn bực muốn chửi người.
Vũ Triết nắm cổ áo phẩy phẩy cho dễ chịu một chút, Lục Hy trầm mặc tựa lưng vào gốc cây, Di Thiên và Hạnh Tâm khô khốc cổ họng, mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi. An Khuê bước tới phát cho mỗi thành viên trong nhóm một cây quạt giấy. Cả nhóm vui mừng đón lấy, thời tiết hà khắc này mà cho học quân sự, có phải là muốn giết người không?
Lục Hy thoi thóp nói "Sao tôi có cảm giác chúng ta như dân khổ nạn lầm than thời xưa vậy?"
Vũ Triết nhíu mày "Còn hơn như vậy"
Di Thiên điểm mặt từng người "Các cậu không chịu được thì tôi đây khác nào cá lên bờ, biết vậy tôi thà ở Lục Bắc để bị bám đuôi còn tốt hơn"
Ánh mắt Hạnh Tâm nhanh chóng liếc qua rồi dừng lại trên người Di Thiên. Nói ai bám đuôi chứ? Không còn sức tranh cãi cũng không thèm để ý lời ẩn khuất đó, Hạnh Tâm phe phẩy cây quạt, ánh mắt mơ hồ như mờ đi, không quan tâm thế sự hiện tại.
Tiếng kẻng lại vang lên, đến giờ huấn luyện chiều rồi sao? Thời tiết oi bức mà phải chạy nhảy ngoài trời, nghĩ đến đó thôi, cả nhóm liền ủ rũ đứng lên chạy đi. Bây giờ bọn họ mới thật sự hiểu vì sao người ta nói, sau khi học quân sự trở về nhà, ba mẹ gặp con mình mà lại hỏi "Cháu tìm ai?"
Tập luyện buổi chiều kết thúc lúc bốn giờ, mọi người giải tán nghỉ ngơi, mặt trời đã dịu đi hẳn nhưng cái nóng vẫn đeo bám dai dẳng. Ở cái nơi hoang vu như thế này, không điện, không điều hòa, không nước đá, tệ hại thật, điện thoại di động và máy nghe nhạc là hai thứ duy nhất để giải trí đã hết sạch pin, mục đích của đợt huấn luyện là để mọi người rời xa điện tử hóa đã đạt được.
"Chúng ta bày trò gì chơi đi" Vũ Triết hớn hở nảy ra ý kiến.
Các ánh mắt dồn về Vũ Triết thống nhất đồng ý. Nhưng chơi cái gì bây giờ, mọi ngày chỉ dính đến các trò chơi điện tử, lại là tiểu thơ, công tử, làm gì nghĩ ra được trò gì hay ho.
Hạnh Tâm cũng não nề không kém, nhưng chưa thử sao biết không ngon, có đồ để ăn là đã tốt, cớ sao phải cự tuyệt. Cô là người xung phong mở màn ăn trước, ăn một cách rất hài lòng.
Các thành viên trong tổ ngồi xuống cùng ăn, người thì nhăn mặt, người thì thô lỗ phun ra ngoài, chỉ có Di Thiên điềm tĩnh ăn như Hạnh Tâm. Quái lạ, tệ như vậy mà hai người này điềm nhiên ăn được, Lục Hy lên tiếng.
"Đây là khẩu vị của hai cậu à?"
Hạnh Tâm cất một giọng nhẹ tựa mây, dửng dưng như không có chuyện gì "Ba tôi bảo có nhiều người còn không có cơm để ăn, không cớ gì chúng ta lại bỏ phí, dù không ngon cũng phải xem thức ăn là chân lý"
Di Thiên cũng có câu trả lời tương tự "Chú ấy bảo, thức ăn là chân lý, dù không ngon cũng phải ăn, không được hoang phí"
Cảm thấy hai câu trả lời này tại sao lại giống nhau như vậy, An Khuê thắc mắc: "Chú cậu với ba của Hạnh Tâm chắc là cùng thầy à?"
Hạnh Tâm ngao ngán thở dài, Di Thiên im lặng ăn tiếp, câu hỏi của An Khuê vẫn không được giải đáp. Nhưng Vũ Triết ngay từ đầu đã thấy mối quan hệ giữa hai người này không bình thường, trong câu của Di Thiên nói, có hai chữ "chú ấy" là ai, có liên quan đến ba Hạnh Tâm không? Thật sự thắc mắc, cậu ta không nhịn được, liền hỏi.
"Chú ấy mà cậu nói, là ba Hạnh Tâm à?"
Di Thiên buộc miệng nói "Coi như cậu thông minh"
Câu trả lời này chẳng phải đã thừa nhận? Càng như thế thì càng tò mò về mối quan hệ mờ ám này, Lục Hy tra hỏi.
"Hai người có quan hệ gì?"
Di Thiên trả lời "Quan hệ giữa người với người"
Câu trả lời như vậy cũng tính sao? Mặc kệ, không quan tâm nữa. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, coi như cố bấm bụng mà nuốt trôi.
Ánh sáng từ đống lửa phát ra duy trì cho cả đội đã sắp tàn, mỗi người đều trở về trại của mình. Đề Hạnh Tâm kịp thời nắm lấy vạt áo của Di Thiên, cậu ta quay lại nhìn dáng vẻ của cô, ánh mắt như phát bực vì hành động đó. Hạnh Tâm nhìn khuôn mặt Di Thiên phảng phất trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, thẳng thắn: "Tôi sợ ma"
"Thì sao?"
"Tôi... "
Di Thiên hoài nghi nhìn Hạnh Tâm "Đừng mơ tưởng bước vào chung lều với tôi, dập tắt ý nghĩ đó đi"
Hạnh Tâm bặm môi, một mạch đi thẳng về lều của mình. Tại sao lại thờ ơ như thế chứ? Đồ đáng ghét, khó ưa!!! Hạnh Tâm thầm chữi mấy câu rồi ngồi khư khư trong lều không ngủ được, bật đèn pin lên soi tứ phía. Ánh sáng tròn tròn từ đèn pin phát ra lấp ló phản chiếu trên tấm vải lều khiến cho người bên kia cảm thấy khó chịu.
"Không ngủ được cũng đừng kéo người khác thức theo" thanh âm nhỏ chậm phát ra trước lối vào của lều. Hạnh Tâm ngước lên, thấy Di Thiên đứng đó quở trách liền tắt đèn pin.
Sáng hôm sau, tiếng kẻng huấn luyện vang lên, An Khuê từ trong chăn đứng dậy khởi động sơ cho giãn gân cốt. Sau khi gấp chăn gọn gàng, đánh răng rửa mặt xong liền chạy đến điểm tập hợp, các đội khác, có đội đông đủ, có đội thiếu một, hai người, An Khuê xoay qua lại chỉ thấy một thân một mình mình đứng đây, lẽ nào chỉ có mình là ngu ngốc chạy đến, còn mấy tên chết trôi kia đâu hết rồi?!
An Khuê thấy quản giáo lật sổ ra ghi ghi chép chép cái gì đó vào sổ, miệng lép nhép, hình như đang điểm danh. Thầm rủa cái đội chết tiệt, nhìn mặt ba nam nhân của đội là đã nghi rồi, toàn mặt sữa, đang lay hoay thì quản giáo đã đứng trước mặt, nghiêm khắc nói lớn làm giật cả mình.
"Nhóm này làm sao vậy, các cô các cậu coi đợt huấn luyện này là dã ngoại, là trò đùa à?"
An Khuê không nửa lời biện hộ, đứng trong tư thế nghiêm, nghe quản giáo tiếp tục nói: "Mục đích của việc lập nhóm là để các cô các cậu có tinh thần đoàn kết, tại sao cô không gọi các thành viên trong đội dậy mà một mình chạy đến đây, muốn dương dương tự đắc nhìn thành viên trong đội bị phạt à?" An Khuê không còn xa lạ gì với kiểu huấn luyện này, trong võ thuật cũng cần tinh thần đồng đội và nghe những lời quản giáo la hét nên không oán than.
"Mau đi đánh thức bọn họ dậy"
"Vâng" An Khuê dõng dạc trả lời.
Đi cùng cô là phó giáo quản, tầm tuổi trung niên, gương mặt hà khắc, ánh mắt sắc lạnh, bước vào trong lều, dùng cái còi treo lủng lẳng ở cổ đưa lên miệng thổi: "Tất cả mau rời giường cho tôi" Khí thề hùng hồn đến cả người đang đứng như An Khuê cũng giật thót tim, tất cả mấy tên trời đánh trong lều lục đục bò dậy chui ra.
"Tác phong như thế là sao, hả? Cả đời sinh viên mới có được một lần tập huấn, sau này có muốn xin đi cũng không được, thật mất mặt tuổi trẻ. Các cô các cậu đã vào tập huấn rồi thì đừng có cái tư tưởng là con nhà quý tộc gì gì đó, mà là con của MaF, học theo cách dậy của MaF, là một sinh viên bình thường như bao sinh viên, đó là mục đích phụ huynh các cô cậu gửi gắm vào MaF" phó quản giáo nghiêm ngặc lớn tiếng quát.
Kết quả của việc các tên này dậy trễ làm cho cả đội bị phạt, phải nhảy ếch hơn nửa tiếng so với các đội khác. Giữa trưa, các thành viên trong nhóm cả thân mệt rã, hai chân muốn rụng rời, thở không ra hơi, như xác chết lết về lều. Tiếng oán than không đâu không có.
Sau khi ăn cơm trưa, mặt trời gay gắt như muốn thiêu đốt tất cả thành tro bụi, các thành viên tụ họp lại dưới gốc cây cổ thụ, ánh nắng lấp ló xuyên qua kẽ lá, mặt đất cũng bị mặt trời đốt cháy, hơi nóng hắt lên, tiếng kêu than chán ngắt như dân khổ nạn càng làm cho tâm trạng khó chịu, buồn bực muốn chửi người.
Vũ Triết nắm cổ áo phẩy phẩy cho dễ chịu một chút, Lục Hy trầm mặc tựa lưng vào gốc cây, Di Thiên và Hạnh Tâm khô khốc cổ họng, mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi. An Khuê bước tới phát cho mỗi thành viên trong nhóm một cây quạt giấy. Cả nhóm vui mừng đón lấy, thời tiết hà khắc này mà cho học quân sự, có phải là muốn giết người không?
Lục Hy thoi thóp nói "Sao tôi có cảm giác chúng ta như dân khổ nạn lầm than thời xưa vậy?"
Vũ Triết nhíu mày "Còn hơn như vậy"
Di Thiên điểm mặt từng người "Các cậu không chịu được thì tôi đây khác nào cá lên bờ, biết vậy tôi thà ở Lục Bắc để bị bám đuôi còn tốt hơn"
Ánh mắt Hạnh Tâm nhanh chóng liếc qua rồi dừng lại trên người Di Thiên. Nói ai bám đuôi chứ? Không còn sức tranh cãi cũng không thèm để ý lời ẩn khuất đó, Hạnh Tâm phe phẩy cây quạt, ánh mắt mơ hồ như mờ đi, không quan tâm thế sự hiện tại.
Tiếng kẻng lại vang lên, đến giờ huấn luyện chiều rồi sao? Thời tiết oi bức mà phải chạy nhảy ngoài trời, nghĩ đến đó thôi, cả nhóm liền ủ rũ đứng lên chạy đi. Bây giờ bọn họ mới thật sự hiểu vì sao người ta nói, sau khi học quân sự trở về nhà, ba mẹ gặp con mình mà lại hỏi "Cháu tìm ai?"
Tập luyện buổi chiều kết thúc lúc bốn giờ, mọi người giải tán nghỉ ngơi, mặt trời đã dịu đi hẳn nhưng cái nóng vẫn đeo bám dai dẳng. Ở cái nơi hoang vu như thế này, không điện, không điều hòa, không nước đá, tệ hại thật, điện thoại di động và máy nghe nhạc là hai thứ duy nhất để giải trí đã hết sạch pin, mục đích của đợt huấn luyện là để mọi người rời xa điện tử hóa đã đạt được.
"Chúng ta bày trò gì chơi đi" Vũ Triết hớn hở nảy ra ý kiến.
Các ánh mắt dồn về Vũ Triết thống nhất đồng ý. Nhưng chơi cái gì bây giờ, mọi ngày chỉ dính đến các trò chơi điện tử, lại là tiểu thơ, công tử, làm gì nghĩ ra được trò gì hay ho.
Tác giả :
An Ni