Tây Môn Bạch Hổ
Chương 9
Trang phục đỏ thắm, da thịt trắng nõn, dáng người mềm mại, nam nhân nào lại không thích? Nữ nhân lấy nhan sắc dụ hoặc, nam nhân có mấy ai có thể làm Liễu Hạ Huệ?
Hắn nói “Sẽ xử lý", chính là mang lại kết quả này sao? Nhớ tới một màn ở trong phòng kia, ánh mắt khiếp sợ của Tây Môn Bất Hồi, bước chân của Phong Sơ Tuyết càng lúc càng nhanh.
Bất quá nàng vừa rời đi… hắn liền…
Phong Sơ Tuyết không quay đầu, không phân biệt phương hướng, chẳng qua là cứ thẳng tắp bước đi, tới khúc quanh thì quanh, rẽ thì rẽ, cuối cùng tới một hẽm cụt rồi, nàng lại tung người nhảy lên mái hiên nhỏ, thu hai chân lại ngồi ở đó, tay ôm đầu gối, đầu gục xuống buồn bã.
Tây Môn Bất Hồi cái tên sắc lang này!!!
Càng không muốn nghĩ nàng lại càng nghĩ tới một màn kia, nàng vẫn rất tức giận nhưng chỉ là nàng càng nghĩ tới thì nàng lại càng cảm thấy thái độ kia của hắn rất không đúng!
Mặc dù Thúy Bình quần áo không chỉnh tề nằm trên người hắn nhưng hắn cũng không có vẻ nằm đó hưởng thụ, tay hắn không hề đặt trên người nàng ta, ngược lại là hắn đang chống đỡ để khỏi bị ngã ra!
Hưởng thụ mỹ nhân nhưng hắn lại không hề có vẻ tươi cười, ngược lại trong mắt hắn lại ánh lên một tia chán ghét cùng với tức giận. bọn họ quen biết thời gian không lâu, nhưng đa phần thời gian luôn ở bên cạnh nhau, đối với biểu tình của hắn nàng đã quá quen thuộc, nhưng nàng lại chưa từng thấy hắn nổi giận bao giờ, ngay cả khi từ hắn cứu nàng khỏi tay Thanh Thành lão tổ cũng không có!
Cuối cùng, coi như hắn muốn lén nàng mà ăn vụng cũng không cần chọn thời điểm này, biết rõ nàng đang ở gần đó, sắp tới tìm hắn, theo trí thông minh của hắn thì hắn sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy!
Trừ phi là… hắn cố ý!!!
Tình cảm của Bất Hồi… cũng không phải giả, nếu không hắn sẽ không xả thân bảo vệ nàng, dựa vào một điểm này thì hình như là nàng nên cho hắn một cơ hội giải thích!
“Tiểu Tuyết, nàng đang ở đâu!" bên ngoài ngõ hẽm, một bóng trắng vội vàng xẹt qua, tiếng kêu vang lên không ngừng.
Ngu ngốc, cũng chỉ biết ở ngoài phố chạy tới chạy lui, không biết quẹo vào hẽm xem một chút sao? Nàng mắng ở trong lòng. Hắn không có tìm vào thì nàng cũng không có ý định đi ra ngoài.
Tỉnh táo lại thì thật ra thì nàng cũng tin tưởng hắn trong sạch, chỉ là nàng vẫn còn rất tức giận! biết rõ nữ nhân kia có ý đồ đối với hắn, hắn còn cho cô ta vào cửa, đáng đời hắn bị người ta thiết kế, nếu như nàng dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy thì sau này hắn sẽ trở nên hư hỏng!!!
Cho nên, Phong cô nương đã quyết định trốn đi cho hắn tìm, để cho hắn gấp gáp một chút thì tốt lắm!!!
“Bất Hồi!" lại một bóng người đuổi theo sau.
Là Thạch Vô Quá!
Nhìn tới hắn, nàng liền nghĩ tới Lôi Quyết thẳng thắn phóng khoáng thì ra một cô gái cũng có thể hào tình, không câu nệ tiểu tiết như vậy! nghe nói Thạch Vô Quá yêu nàng là bởi vì tính cách này của nàng!!!
Nghĩ tới Lôi Quyết, nàng quyết định đi tìm Thạch Vô Quá là tốt nhất, để cho hắn không cần để ý tới cái tên ngu ngốc kia, có thể bỏ về khách sạn nghỉ ngơi! Nếu không, dứt khoát nàng cũng trở về khách sạn nghỉ ngơi, cứ để cho tên ngu ngốc kia tiếp tục đi tìm nàng là được rồi! Cứ quyết định như vậy đi!!!
Mới vừa nhảy xuống đất, nàng lại do dự.
Thương thế của hắn… vừa mới khá hơn một chút, lại trải qua cả đêm bôn ba bên ngoài, có thể lại bị nặng hơn hay không? Nghĩ tới đây, Phong Sơ Tuyết đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng.
Nàng nên giận hắn, nhưng lại lo lắng cho hắn, giống như mẹ đã từng nói bởi vì mẹ yêu cha cho nên bất kể cha làm chuyện gì chọc giận mẹ thì mẹ cũng đều tha thứ cho cha, thậm chí còn tìm lý do bào chữa cho cha!!!
“Tuyết Nhi, thời điểm khi con yêu một người, con sẽ hiểu loại cảm giác đó!!!"
Nha!!!
Nàng… nàng yêu Tây Môn Bất Hồi rồi sao?
Nhưng mà… nàng còn muốn hắn từ hôn!!!
“Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp mặt!" đầu hẽm bị hai bóng người chiếm giữ, thanh âm vô cùng quen tai.
“Lại là các ngươi!" Phong Sơ Tuyết nheo mắt lại “Hai thầy trò các ngươi cảm thấy mình chưa đủ thất bại sao? Giờ lại muốn tìm thêm thất bại nữa?"
“Tiểu cô nương, lần này không giống như lần trước, ở chỗ này không có ai có thể cứu ngươi!" đứng ở sau lưng Thanh Thành lão tổ chính là tên háo sắc Triệu Thành.
“Chuyện cười!" Phong Sơ Tuyết xua xua tay nói “Phong Sơ Tuyết ta lúc nào cần có người tới cứu? Hai người các ngươi võ công có thể cao hơn ta, cũng không có nghĩa là hai người có thể bắt được ta!"
“Tiểu cô nương, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói, bản lão tổ không muốn để mọi người phải nói ta khi dễ hậu sinh vãn bối như ngươi!" Thanh Thành lão tổ tự tin nói.
“Bây giờ ngươi uy hiếp ta đi với ngươi không phải là ngươi đang khi dễ ta sao?" Giả từ bi!!!
“Tiểu cô nương, đừng phí thời gian của bản lão tổ, ngoan ngoãn theo ta đi!"
“Muốn ta bó tay chịu trói ư, không dễ dàng như vậy đâu!" Phong Sơ Tuyết tung người lên mái hiên, le lưỡi làm mặt quỷ với bọn họ rồi bỏ chạy!
“Nha đầu thúi!" Thanh Thành lão tổ lập tức đuổi theo.
Mới vừa rồi là tự mình chạy ,bây giờ là bị người đuổi theo, gần đây hình như là nàng đặc biệt có duyên với việc “chạy trốn"!
Không cần phải nói Phong Sơ Tuyết cũng biết, ngộ nhỡ bị đuổi kịp sẽ không dễ dàng thoát như trước, bởi vì nàng vừa mới tắm rửa xong, qua gặp hắn tức giận liền chạy đi, đồ bảo bối gì cũng không có mang theo, trừ việc chạy trốn nàng còn có thể làm gì???
Tên Bất Hồi đáng ghét, mới vừa đuổi theo nhanh như vậy, lúc này sao không nhanh một chút trở lại đây chứ???
Phong Sơ Tuyết chạy về hướng khách sạn, khách sạn có Lôi Quyết ở đó, ít nhất có thể ngăn cản một chút, trời cao phù hộ nàng có thể bình an về tới khách sạn đi!
Đáng tiếc, trời cao không có nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, Thanh Thành lão tổ đã nhanh hơn nàng một bước, mà cái tên đồ đệ đần độn chậm chạp kia lại chậm chạp chặn sau lưng nàng!
“Nha đầu thúi, đùa giỡn xong rồi, ngoan ngoãn đi theo ta đi!"
“Lão đầu thúi, ngươi đừng mơ tưởng ta ngoan ngoãn nghe lời ngươi, có bản lĩnh thì tự mình tới bắt ta đi!" biết rõ mình đang gặp nguy hiểm nhưng nàng vẫn không thể chịu đi vào khuôn khổ được.
Đùa sao? Muốn giết thì giết, Phong Sơ Tuyết này không thể chịu nhục, coi như là nhất định sẽ bị bắt nhưng nàng không thể ngoan ngoãn chịu bị bắt dễ dàng như vậy, Phong Lăng cốc không có người nhát gan như vậy!
Luận về võ công, trong hai người đương nhiên là võ công của tên Triệu Thành kia thấp hơn, Phong Sơ Tuyết liền rất nhanh ra chiêu với hắn, khi Triệu Thành nhanh nhẹn phản ứng tránh ra thì nàng lại lập tức thi triển khinh công, tiếp tục chạy trốn!
“Đừng hòng mơ tưởng!" Thanh Thành lão tổ đuổi theo, tung ra một chưởng, Phong Sơ Tuyết nghe thấy sau lưng hô to một tiếng, nàng khẽ quay người ra sau nhìn, thì vừa đúng lúc tránh khỏi một chưởng của hắn đánh vào ngay tim của nàng, thế nhưng một chưởng đó vẫn nặng nề đánh vào trên vai nàng!
“A!!!" Phong Sơ Tuyết thất thanh kêu lên, máu tươi phun ra khỏi khóe miệng, thân thể nặng nề rơi xuống.
Đi lên phía trước tìm người không thấy nên Tây Môn Bất Hồi quay trở lại tìm, thì nghe thấy tiếng đánh nhau chạy đến, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Sơ Tuyết trúng chưởng!!! hắn lao lên phía trước, kịp thời ôm lấy thân thể của nàng!
“Sơ Tuyết!" Tây Môn Bất Hồi không thể tin, mới vừa rồi còn là một giai nhân cười nói tức giận vui vẻ, thế nhưng lúc này lại không chút sinh khí nằm trên cánh tay hắn, miệng đầy máu tươi!!!
“Thanh Thành lão tổ!" Hắn trợn mắt lên hét to một tiếng, nội lực mạnh mẽ không hề che giấu, hướng thẳng về phía hai thầy trò Thanh Thành lão tổ tấn công!
Thanh Thành lão tổ vội vàng vận chân khí bảo vệ tâm mạch, là “Hổ Khiếu", âm thanh vang dội đủ để người ta điếc tai mất thính giác, hắn may mắn không có sao nhưng Triệu Thành lại phát ra tiếng kêu đau.
"A sư. . . . . . Sư phụ!" đôi mắt trợn trắng, thất khiếu chảy máu, cả người hắn lung lay.
Thạch Vô Quá nghe tiếng liền lập tức chạy tới, vẻ mặt lập tức biến đổi, một khi Bất Hồi đã ra tay thì cũng sẽ không lưu tình, lúc này không ai có thể cứu được phái Thanh Thành rồi, phái Thanh Thành hôm nay nhất định là bị diệt môn!!!
Tây Môn Bất Hồi vừa hô to rống giận vừa đồng thời truyền chân khí cho Phong Sơ Tuyết, nếu không người đầu tiên không chịu nổi chính là nàng. Thanh Thành lão tổ chờ tiếng hô ngừng lại thì lập tức phi lên công kích, Thạch Vô Quá phi thân ra ngăn cản: “Bất Hồi, trước tiên mang Sơ Tuyết về chữa thương đi, nơi này giao cho ta!"
“Không!" Tây Môn Bất Hồi đặt Phong Sơ Tuyết xuống một bên, ánh mắt lãnh khốc, tung người bay qua khỏi Thạch Vô Quá, Thạch Vô Quá không thể làm gì khác hơn là lui ra.
Tây Môn Bất Hồi ra tay nhanh chóng, tuyệt đối không cho đối phương một cơ hội phản kích hay thở đốc, Thanh Thành lão tổ bị tấn công chật vật không đánh trả được, Tây Môn Bất Hồi dùng ngón tay hóa thành chiêu kiếm, ngưng khí bắn thẳng vào trong miệng của Thanh Thành lão tổ.
“AAA!" Thanh Thành lão tổ nhất thời lui ra mấy bước, cả ngươi lay động không dứt “Ngươi… ngươi…" tim cốt hắn chảy máu, đau đớn trong nháy mắt xỏ xuyên qua tất cả tri giác của hắn.
“Ta vẫn luôn nhẫn nhịn, ngươi không nên đả thương nàng!" Tây Môn Bất Hồi lạnh lùng băng giá nói, chậm rãi thu hồi lại kiếm chiêu.
“Ngươi… Oa!!!’ Một tiếng kêu phá vỡ sự yên tĩnh của đem, Thanh Thành lão tổ phun ra máu tươi, cả người đổ sụp xuống đất.
Vẻ mặt của Thạch Vô Quá rất nghiêm trọng, hắn vẫn biết thành tựu kiếm thuật của Bất Hồi rất cao, nhưng không nghĩ tới lại cao tới trình độ này, mà hắn hôm nay lại tự nhiên dùng phương thức này để giết người!!!
Tây Môn Bất Hồi không nói lời nào, xoay người ôm lấy Phong Sơ Tuyết phi thân về khách sạn.
Bả vai thật là đau, cảm thấy xương giống như muốn vỡ ra vậy… đau quá… cha, mẹ, thật là đau!!!
Chợt thấy một hồi không khí nóng thoải mái xuyên vào cơ thể, bả vai bị đau lại có cảm giác mát mẻ thoải mái, vẻ mặt đau đớn của nàng lại dần dần bình thản lại.
Tiếp theo, trong miệng nàng lại được đút thuốc!!!
Không cần, thật là đắng! Nàng ngậm chặt miệng không chịu mở ra.
Sau đó, hai cánh môi ấm áp lại phủ xuống, ép môi nàng mềm mại tách ra, sau đó một hồi thuốc đắng được đổ vào miệng nàng!
Không cần, không muốn!!! nàng muốn phun ra!!!
Giống như là sớm biết nàng sẽ có phản ứng này, đôi môi kia không hề rời khỏi, ngược lại còn dán vào môi nàng thật chặt, lại thăm dò trong miệng nàng, khiến cho cổ họng nàng không thể không mở ra, nuốt hết thuốc đắng vào trong bụng!
Cử chỉ như vậy tái diễn nhiều lần thuốc mới được uống xong.
Uống thuốc xong, môi hắn lại chụp xuống, nhưng lúc này trên môi hắn lại là nước đường ngọt, nàng làm theo bản năng mút chặt, ngậm vào tất cả vị ngọt trên môi của hắn.
Rồi sau đó, cảm giác mát mẻ biến mất, bả vai lại mơ hồ bắt đầu đau…
Nàng vẫn hỗn loạn, mê mê mang mang, nàng bị đánh trúng rồi, chết chắc!!!
“Ta không muốn chết…" Nàng lẩm bẩm. nàng còn chưa có tính xong sổ sách với Tây Môn Bất Hồi, còn chưa có giận hắn đủ, nàng không muốn chết!!!
“Nàng sẽ không chết, ta sẽ không để cho nàng chết!" nàng cảm thấy mình giống như là trôi trong mây, lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc, giống như thề hứa thì thầm bên tai nàng.
Bả vai lại đau rồi!
Nàng cau mày, cố gắng chịu đựng không kêu gào ra tiếng, nàng đã không còn một chút sức lực nào nữa.
Nhưng mà, giống như là có người biết nàng đau, không ngừng vuốt ve vết thương nàng, chậm rãi xoa dịu nổi đau của nàng, đau đớn dần dần lui đi, rốt cục nàng cũng có thể bình an ngủ thiếp đi.
Khi rốt cục nàng cũng tỉnh táo mở mắt ra, ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, nàng nhìn thấy ánh hoàng hôn chiếu vào đầu giường quen thuộc, bản năng biết được mình không có chết.
Trong phòng không có bất kỳ người nào, trực giác nghĩ muốn đứng dậy, nhưng mới vừa động thì bả vai lập tức truyền tới cảm giác đau đớn.
“Ưhm…" nàng chịu không nổi lại nằm trở về.
“Đừng động!" Tây Môn Bất Hồi ở ngoài cửa nghe thấy nàng kêu lên một tiếng, lập tức đẩy cửa đi vào.
“Hừ!" vừa nhìn thấy hắn, oán giận lúc trước lại nổi lên, Phong Sơ Tuyết lập tức quay mặt vào trong, không thèm nhìn hắn.
Tây Môn Bất Hồi mỉm cười bước lại gần nàng.
“Rất đau sao?" hắn dịu dàng hỏi.
Nàng ngay cả câu “hừ" cũng không thèm nói, không thèm để ý tới hắn.
“Vết thương của nàng ta đã trị tốt, qua mấy ngày nữa sẽ không sao, cũng sẽ không đau đớn nữa!" nàng không phản ứng hắn lại lại tiếp tục nói.
Nàng vẫn không phản ứng, cũng không thèm quay đầu lại.
Tây Môn Bất Hồi sờ sờ lỗ mũi, người ta không để ý tới hắn, hắn chỉ có thể tự mình động, vì vậy hắn vươn tay về phía vai của nàng…
“Ngươi muốn làm gì?" nàng lập tức phản ứng.
Không có gì, ta chỉ muốn giúp nàng xua đi đau đớn thôi!" hắn nhẹ giọng giải thích.
“Không cần ngươi làm bộ tốt bụng!" nàng bướng bỉnh đáp, nhịn đau chống người ngồi dậy.
“Thương thế của nàng còn chưa khỏi, hiện tại nếu không trị liệu thì nàng sẽ rất đau đớn!" ai, xem ra một cuộc ngủ mê man cũng không thể khiến cho cô gái nhỏ này quên đi tức giận.
“Không cần ngươi lo!" coi như nàng có chết vì đau cũng không cần hắn quan tâm.
“Ta không quan tâm thì ai quan tâm đây?" hắn cười một tiếng “Nàng bị thương thì ta sẽ đau lòng!"
“Lời ngon tiếng ngọt!" nàng hừ nói, cố gắng không cử động, nhưng đôi má tái nhợt lại toát ra vẻ đỏ ửng “Ta không thèm tin tưởng lời ngươi nói nữa!"
“Được, nàng không cần tin lời của ta, nhưng ít ra để cho ta giúp nàng chữa thương được không?" hắn lại tiến lên một bước, ngồi bên cạnh nàng.
“Không cần ngươi nhiều chuyện, ngươi đi ra ngoài… ta không muốn gặp ngươi!" Phong Sơ Tuyết kéo chăn chui đầu vào, co người nằm vào cuối giường, đôi mắt căm tức nhìn hắn.
Xem ra nếu không giải thích xong hiểu lầm này trước thì nàng sẽ không chịu cho hắn chữa thương rồi.
“Lúc hôn mê nàng tương đối đáng yêu hơn!" hắn thở dài nói. Ít nhất khi đó nàng sẽ ngoan ngoãn để cho hắn trị liệu, sẽ không gây sự.
Phong Sơ Tuyết quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn hắn.
“Tiểu Tuyết, nàng phải hiểu ta, nếu như thật sự ta ham mê nữ sắc, thì trên đường khi chúng ta đi chung ta đã có rất nhiều cơ hội tìm nữ nhân, không cần phải chờ về tới đây.!" Hắn không bao giờ phải giải thích hành vi của mình với bất kỳ ai… nhưng việc nào cũng có lần đầu tiên, cái lệ này không biết có phải là tốt hay không nữa!!!
Nàng cũng không lên tiếng.
“Nàng thật sự tin tưởng ta có quan hệ gì đặc biệt với Thúy Bình sao?" hắn dừng lại một hồi lâu sau lại hỏi.
Nàng tiếp tục im lặng.
“Nếu như nàng nghĩ ta là loại nam nhân trong lòng đã có nàng lại vẫn còn đi ôm nữ nhân khác thì hiện tại ta lập tức rời đi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt của nàng nữa!" Giọng nói của hắn chuyển sang lạnh lùng, chờ đợi đáp án của nàng.
Khi hắn không hề mỉm cười nữa, giọng nói càng lúc càng bình thản thì đó chính là bày tỏ hắn đang nghiêm túc, nói được sẽ làm được.
Nàng vẫn chưa trả lời thì hắn lại cười tự giễu, đứng dậy cất bước muốn rời đi.
“Đứng lại!" nàng rốt cục cũng mở miệng, hắn dừng lại nhưng không quay đầu lại. “Bất Hồi xấu xa, ngươi không thể ngừng uy hiếp ta sao?" lại còn dám uy hiếp ngược lại nàng, một chút cũng không ôn nhu gì cả!
Tây Môn Bất Hồi cười, quay người trở lại.
“Nàng nghĩ ta làm sao uy hiếp nàng?" hắn hết sức lễ độ hỏi.
Dỗ nữ nhân luôn luôn không phải là sở trường của hắn, chính xác mà nói bốn đường chủ bọn họ cũng là bốn người bạn tốt, bọn họ có một điểm chung lớn nhất chính là: không có thời gian cho chuyện nam nữ. hắn là bởi vì sớm có hôn ước, mà ba người kia thì… là nguyên nhân gì thì rất khó nói.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, càng nghĩ tới hắn càng giận, tức tức nước mắt của nàng tự nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Tiểu Tuyết!" Tây Môn Bất Hồi sợ hết hồn hô lên.
Nàng cũng bị chính mình làm cho giật mình, sau đó giơ tay lên lau nước mắt, nhưng càng lau đi thì càng rơi ra nhiều hơn, càng lau càng tức giận.
“Ghét…" nàng căm giận cầm gối làm vũ khí, ném về phía hắn.
“Tiểu Tuyết!" hắn dịu dàng gọi, chụp được cái gối, bước lên phía trước ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào ngực.
“Ô… ngươi ghê tởm!" không ngừng được, nàng dứt khoát khóc lớn!!!
Thời điểm khi hắn bị thương, nàng không dám khóc, sợ vừa khóc sẽ không ngừng được, chỉ có thể nghĩ tới phải chữa thương cho hắn, phải chăm sóc cho hắn bình phục!
Hắn bị thương… là bởi vì nàng. Phút chốc khi hắn bị trúng nhát kiếm kia, khi nàng rút kiếm, khi máu hắn phun ra, nàng cái gì cũng không thể suy nghĩ, cái gì cũng không muốn, trong lòng chỉ có một ý niệm đó là nếu như hắn có mệnh hệ gì, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ hắn cô đơn nơi địa phủ, khi đó nàng mới biết đối với nàng hắn đã trở nên quan trọng tới như vậy!
Nhưng mà… người này thương thế vừa chuyển tốt một chút lại cùng nữ nhân khác thân cận như vậy, còn bị nàng nhìn thấy, bất kể đó là thật hay giả nàng chỉ cần nghĩ tới là lại tức giận.
“Được rồi, là lỗi của ta!" Nhưng mà hắn cũng là người vô tội, vì hắn căn bản không hề muốn mấy loại mỹ nhân kia.
“Ô… biết rõ nàng ta có ý đồ với ngươi, ô ô…. Ngươi còn cho nàng ta tới gần ngươi, ô … ngươi đần!!!" Vừa khóc vừa mắng, nước mắt của nàng cứ lau trên người hắn.
“Là ta thiếu thận trọng!" hắn chấp nhận thở dài.
Đụng phải thời điểm này, nam nhân trừ việc nhận sai ra chẳng lẽ lại cùng một nữ nhân đang khóc lóc giảng đạo lý sao? Chớ có ngu ngốc như vậy!!!
“Ngươi hại ta…" nàng đánh hắn “Hại ta…hại ta thương tâm… ô…. Bại hoại, xấu xa!"
“Thật xin lỗi!" Ba chữ này là hắn rất có thành ý!
Nếu như hắn đủ cẩn thận, nàng sẽ không hiểu lầm, sẽ không đơn độc chạy ra ngoài bị Thanh Thành lão tổ đả thương, là hắn hại nàng chịu thương tích này!
“Ô… Bất Hồi ngốc…"
Chờ nàng mắng xong thì cả áo của Tây Môn Bất Hồi cũng đã ướt đẫm nước mắt của nàng.
Nàng vẫn còn khóc, nhưng tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, tâm tình cũng bình tĩnh hơn, Tây Môn Bất Hồi vẫn như cũ ôm lấy nàng, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng.
“Đừng khóc nữa ,được không?" nàng không khóc thì thôi , vừa khóc là kinh người. Chẳng qua là tim của hắn bị tiếng khóc của nàng làm cho rất đau!
“Không cần… ngươi quan tâm…" nàng nấc cục, nước mắt dần dần ngừng lại.
“Nếu có thể không quan tâm thì ta đã sớm bỏ nàng lại, nhưng mà ta không bỏ được!" hắn nâng mặt nàng lên, lau đi nước mắt của nàng.
Nàng hít mũi một cái, giương mắt nhìn hắn. lời ngon tiếng ngọt của hắn thật rất kém cỏi, nhưng lại động lòng nàng, một lời nói của hắn khiến cho nàng không còn tức giận nữa.
“Về sau không cho phép ngươi để cho những nữ nhân có ý đồ với ngươi tới gần ngươi nữa!" nàng mạnh mẽ ra lệnh.
“Được!" hắn gật đầu.
“Ngươi thề?"
“Còn phải thề?" hắn nhướng mày hỏi.
“Dĩ nhiên!" nàng làm một bộ dáng không thương lượng, Tây Môn Bất Hồi không thể làm gì khác hơn là thề.
“Trời cao chứng giám, Tây Môn Bất Hồi ta sẽ cùng những nữ nhân có ý đồ với ta giữ một khoảng cách, nếu như mà làm trái…"
“Phạt ngươi quay vào vách tường suy nghĩ, không bước chân ra khỏi nhà ba ngày!" nàng tiếp lời hắn.
Tây Môn Bất Hồi thiếu chút nữa là bật cười, thật may là kịp thời nhịn được, ngoan ngoãn nói: “Phạt ta úp mặt vào tường sám hối, không bước chân ra khỏi nhà ba ngày!" cái này không biết là lời thề gì.
“Cái này thì còn được!" cuối cùng nàng cũng hài lòng.
“Bây giờ có thể để cho ta chữa thương chưa?" Tây Môn Bất Hồi kiên nhẫn hỏi.
“Có thể" nàng buông chăn ra.
Tây Môn Bất Hồi xoay người nàng lại, kéo y phục của nàng xuống, mắt nhìn thẳng, đắp thuốc lên vai nàng. Phong Sơ Tuyết không hề phản đối, khi nàng hôn mê thì nàng đã mơ hồ cảm thấy được những chuyện này.
Nàng cúi đầu che giấu thẹn thùng. Mặc dù nàng ở trong cốc từ nhỏ, nhưng vẫn hiểu được nam nữ khác biệt, hiện tại ngay cả thân thể của nàng hắn cũng nhìn qua.
Từ khi quen biết tới giờ, biến chuyển của hai người… hiện tại là thời điểm nói rõ thân phận rồi sao?
“Bất Hồi?"
“Ừ?" hắn lơ đãng lên tiếng.
“Ngươi có nhớ ta đã nói muốn yêu cầu ngươi một chuyện sao?"
“Nhớ!" Rất tốt, dược liệu thoa lên mấy ngày này vết chưởng trên người nàng đã phai đi rất nhiều rồi.
“Ngươi có muốn biết là chuyện gì hay không?"
“Nàng nói đi!" trị liệu xong, hắn kéo thẳng lại y phục cho nàng.
“Từ hôn?" hắn không hiểu hỏi lại.
Nàng quay người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ngươi cùng Phong Sơ Tuyết của Phong Lăng Cốc có hôn ước, Phong Sơ Tuyết không muốn gả cho ngươi nên mới rời nhà trốn đi!"
“Ta biết!" phản ứng của hắn thật bình tĩnh.
Đường chủ tiền nhiệm của Bạch Hổ đường là nghĩa phụ của hắn, cùng Phong Kế Quang là bạn hữu tri giao, hai bên đã cùng nhau lập nên hôn ước này, lời của nghĩa phụ nói hắn không bao giờ quên.
“Phụ mẫu làm chủ, cũng không thể đại biểu cho hai người đồng ý, hai người không quen biết có thành thân cũng sẽ không hạnh phúc, cho nên ta muốn ngươi từ hôn!" nàng giống như không nghe thấy lời hắn nói, tiếp tục nói.
“Tại sao?" tại sao nàng muốn từ hôn?
Ánh mắt của nàng lấp lánh, kiêu ngạo lại tự tin.
“Bởi vì ta chính là Phong Sơ Tuyết, là vị hôn thê của ngươi, mà ta không cần bất kỳ ai thay ta an bày hôn nhân, ta muốn gả cho người mà ta tự chọn!"
Hắn nói “Sẽ xử lý", chính là mang lại kết quả này sao? Nhớ tới một màn ở trong phòng kia, ánh mắt khiếp sợ của Tây Môn Bất Hồi, bước chân của Phong Sơ Tuyết càng lúc càng nhanh.
Bất quá nàng vừa rời đi… hắn liền…
Phong Sơ Tuyết không quay đầu, không phân biệt phương hướng, chẳng qua là cứ thẳng tắp bước đi, tới khúc quanh thì quanh, rẽ thì rẽ, cuối cùng tới một hẽm cụt rồi, nàng lại tung người nhảy lên mái hiên nhỏ, thu hai chân lại ngồi ở đó, tay ôm đầu gối, đầu gục xuống buồn bã.
Tây Môn Bất Hồi cái tên sắc lang này!!!
Càng không muốn nghĩ nàng lại càng nghĩ tới một màn kia, nàng vẫn rất tức giận nhưng chỉ là nàng càng nghĩ tới thì nàng lại càng cảm thấy thái độ kia của hắn rất không đúng!
Mặc dù Thúy Bình quần áo không chỉnh tề nằm trên người hắn nhưng hắn cũng không có vẻ nằm đó hưởng thụ, tay hắn không hề đặt trên người nàng ta, ngược lại là hắn đang chống đỡ để khỏi bị ngã ra!
Hưởng thụ mỹ nhân nhưng hắn lại không hề có vẻ tươi cười, ngược lại trong mắt hắn lại ánh lên một tia chán ghét cùng với tức giận. bọn họ quen biết thời gian không lâu, nhưng đa phần thời gian luôn ở bên cạnh nhau, đối với biểu tình của hắn nàng đã quá quen thuộc, nhưng nàng lại chưa từng thấy hắn nổi giận bao giờ, ngay cả khi từ hắn cứu nàng khỏi tay Thanh Thành lão tổ cũng không có!
Cuối cùng, coi như hắn muốn lén nàng mà ăn vụng cũng không cần chọn thời điểm này, biết rõ nàng đang ở gần đó, sắp tới tìm hắn, theo trí thông minh của hắn thì hắn sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy!
Trừ phi là… hắn cố ý!!!
Tình cảm của Bất Hồi… cũng không phải giả, nếu không hắn sẽ không xả thân bảo vệ nàng, dựa vào một điểm này thì hình như là nàng nên cho hắn một cơ hội giải thích!
“Tiểu Tuyết, nàng đang ở đâu!" bên ngoài ngõ hẽm, một bóng trắng vội vàng xẹt qua, tiếng kêu vang lên không ngừng.
Ngu ngốc, cũng chỉ biết ở ngoài phố chạy tới chạy lui, không biết quẹo vào hẽm xem một chút sao? Nàng mắng ở trong lòng. Hắn không có tìm vào thì nàng cũng không có ý định đi ra ngoài.
Tỉnh táo lại thì thật ra thì nàng cũng tin tưởng hắn trong sạch, chỉ là nàng vẫn còn rất tức giận! biết rõ nữ nhân kia có ý đồ đối với hắn, hắn còn cho cô ta vào cửa, đáng đời hắn bị người ta thiết kế, nếu như nàng dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy thì sau này hắn sẽ trở nên hư hỏng!!!
Cho nên, Phong cô nương đã quyết định trốn đi cho hắn tìm, để cho hắn gấp gáp một chút thì tốt lắm!!!
“Bất Hồi!" lại một bóng người đuổi theo sau.
Là Thạch Vô Quá!
Nhìn tới hắn, nàng liền nghĩ tới Lôi Quyết thẳng thắn phóng khoáng thì ra một cô gái cũng có thể hào tình, không câu nệ tiểu tiết như vậy! nghe nói Thạch Vô Quá yêu nàng là bởi vì tính cách này của nàng!!!
Nghĩ tới Lôi Quyết, nàng quyết định đi tìm Thạch Vô Quá là tốt nhất, để cho hắn không cần để ý tới cái tên ngu ngốc kia, có thể bỏ về khách sạn nghỉ ngơi! Nếu không, dứt khoát nàng cũng trở về khách sạn nghỉ ngơi, cứ để cho tên ngu ngốc kia tiếp tục đi tìm nàng là được rồi! Cứ quyết định như vậy đi!!!
Mới vừa nhảy xuống đất, nàng lại do dự.
Thương thế của hắn… vừa mới khá hơn một chút, lại trải qua cả đêm bôn ba bên ngoài, có thể lại bị nặng hơn hay không? Nghĩ tới đây, Phong Sơ Tuyết đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng.
Nàng nên giận hắn, nhưng lại lo lắng cho hắn, giống như mẹ đã từng nói bởi vì mẹ yêu cha cho nên bất kể cha làm chuyện gì chọc giận mẹ thì mẹ cũng đều tha thứ cho cha, thậm chí còn tìm lý do bào chữa cho cha!!!
“Tuyết Nhi, thời điểm khi con yêu một người, con sẽ hiểu loại cảm giác đó!!!"
Nha!!!
Nàng… nàng yêu Tây Môn Bất Hồi rồi sao?
Nhưng mà… nàng còn muốn hắn từ hôn!!!
“Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp mặt!" đầu hẽm bị hai bóng người chiếm giữ, thanh âm vô cùng quen tai.
“Lại là các ngươi!" Phong Sơ Tuyết nheo mắt lại “Hai thầy trò các ngươi cảm thấy mình chưa đủ thất bại sao? Giờ lại muốn tìm thêm thất bại nữa?"
“Tiểu cô nương, lần này không giống như lần trước, ở chỗ này không có ai có thể cứu ngươi!" đứng ở sau lưng Thanh Thành lão tổ chính là tên háo sắc Triệu Thành.
“Chuyện cười!" Phong Sơ Tuyết xua xua tay nói “Phong Sơ Tuyết ta lúc nào cần có người tới cứu? Hai người các ngươi võ công có thể cao hơn ta, cũng không có nghĩa là hai người có thể bắt được ta!"
“Tiểu cô nương, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói, bản lão tổ không muốn để mọi người phải nói ta khi dễ hậu sinh vãn bối như ngươi!" Thanh Thành lão tổ tự tin nói.
“Bây giờ ngươi uy hiếp ta đi với ngươi không phải là ngươi đang khi dễ ta sao?" Giả từ bi!!!
“Tiểu cô nương, đừng phí thời gian của bản lão tổ, ngoan ngoãn theo ta đi!"
“Muốn ta bó tay chịu trói ư, không dễ dàng như vậy đâu!" Phong Sơ Tuyết tung người lên mái hiên, le lưỡi làm mặt quỷ với bọn họ rồi bỏ chạy!
“Nha đầu thúi!" Thanh Thành lão tổ lập tức đuổi theo.
Mới vừa rồi là tự mình chạy ,bây giờ là bị người đuổi theo, gần đây hình như là nàng đặc biệt có duyên với việc “chạy trốn"!
Không cần phải nói Phong Sơ Tuyết cũng biết, ngộ nhỡ bị đuổi kịp sẽ không dễ dàng thoát như trước, bởi vì nàng vừa mới tắm rửa xong, qua gặp hắn tức giận liền chạy đi, đồ bảo bối gì cũng không có mang theo, trừ việc chạy trốn nàng còn có thể làm gì???
Tên Bất Hồi đáng ghét, mới vừa đuổi theo nhanh như vậy, lúc này sao không nhanh một chút trở lại đây chứ???
Phong Sơ Tuyết chạy về hướng khách sạn, khách sạn có Lôi Quyết ở đó, ít nhất có thể ngăn cản một chút, trời cao phù hộ nàng có thể bình an về tới khách sạn đi!
Đáng tiếc, trời cao không có nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, Thanh Thành lão tổ đã nhanh hơn nàng một bước, mà cái tên đồ đệ đần độn chậm chạp kia lại chậm chạp chặn sau lưng nàng!
“Nha đầu thúi, đùa giỡn xong rồi, ngoan ngoãn đi theo ta đi!"
“Lão đầu thúi, ngươi đừng mơ tưởng ta ngoan ngoãn nghe lời ngươi, có bản lĩnh thì tự mình tới bắt ta đi!" biết rõ mình đang gặp nguy hiểm nhưng nàng vẫn không thể chịu đi vào khuôn khổ được.
Đùa sao? Muốn giết thì giết, Phong Sơ Tuyết này không thể chịu nhục, coi như là nhất định sẽ bị bắt nhưng nàng không thể ngoan ngoãn chịu bị bắt dễ dàng như vậy, Phong Lăng cốc không có người nhát gan như vậy!
Luận về võ công, trong hai người đương nhiên là võ công của tên Triệu Thành kia thấp hơn, Phong Sơ Tuyết liền rất nhanh ra chiêu với hắn, khi Triệu Thành nhanh nhẹn phản ứng tránh ra thì nàng lại lập tức thi triển khinh công, tiếp tục chạy trốn!
“Đừng hòng mơ tưởng!" Thanh Thành lão tổ đuổi theo, tung ra một chưởng, Phong Sơ Tuyết nghe thấy sau lưng hô to một tiếng, nàng khẽ quay người ra sau nhìn, thì vừa đúng lúc tránh khỏi một chưởng của hắn đánh vào ngay tim của nàng, thế nhưng một chưởng đó vẫn nặng nề đánh vào trên vai nàng!
“A!!!" Phong Sơ Tuyết thất thanh kêu lên, máu tươi phun ra khỏi khóe miệng, thân thể nặng nề rơi xuống.
Đi lên phía trước tìm người không thấy nên Tây Môn Bất Hồi quay trở lại tìm, thì nghe thấy tiếng đánh nhau chạy đến, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Sơ Tuyết trúng chưởng!!! hắn lao lên phía trước, kịp thời ôm lấy thân thể của nàng!
“Sơ Tuyết!" Tây Môn Bất Hồi không thể tin, mới vừa rồi còn là một giai nhân cười nói tức giận vui vẻ, thế nhưng lúc này lại không chút sinh khí nằm trên cánh tay hắn, miệng đầy máu tươi!!!
“Thanh Thành lão tổ!" Hắn trợn mắt lên hét to một tiếng, nội lực mạnh mẽ không hề che giấu, hướng thẳng về phía hai thầy trò Thanh Thành lão tổ tấn công!
Thanh Thành lão tổ vội vàng vận chân khí bảo vệ tâm mạch, là “Hổ Khiếu", âm thanh vang dội đủ để người ta điếc tai mất thính giác, hắn may mắn không có sao nhưng Triệu Thành lại phát ra tiếng kêu đau.
"A sư. . . . . . Sư phụ!" đôi mắt trợn trắng, thất khiếu chảy máu, cả người hắn lung lay.
Thạch Vô Quá nghe tiếng liền lập tức chạy tới, vẻ mặt lập tức biến đổi, một khi Bất Hồi đã ra tay thì cũng sẽ không lưu tình, lúc này không ai có thể cứu được phái Thanh Thành rồi, phái Thanh Thành hôm nay nhất định là bị diệt môn!!!
Tây Môn Bất Hồi vừa hô to rống giận vừa đồng thời truyền chân khí cho Phong Sơ Tuyết, nếu không người đầu tiên không chịu nổi chính là nàng. Thanh Thành lão tổ chờ tiếng hô ngừng lại thì lập tức phi lên công kích, Thạch Vô Quá phi thân ra ngăn cản: “Bất Hồi, trước tiên mang Sơ Tuyết về chữa thương đi, nơi này giao cho ta!"
“Không!" Tây Môn Bất Hồi đặt Phong Sơ Tuyết xuống một bên, ánh mắt lãnh khốc, tung người bay qua khỏi Thạch Vô Quá, Thạch Vô Quá không thể làm gì khác hơn là lui ra.
Tây Môn Bất Hồi ra tay nhanh chóng, tuyệt đối không cho đối phương một cơ hội phản kích hay thở đốc, Thanh Thành lão tổ bị tấn công chật vật không đánh trả được, Tây Môn Bất Hồi dùng ngón tay hóa thành chiêu kiếm, ngưng khí bắn thẳng vào trong miệng của Thanh Thành lão tổ.
“AAA!" Thanh Thành lão tổ nhất thời lui ra mấy bước, cả ngươi lay động không dứt “Ngươi… ngươi…" tim cốt hắn chảy máu, đau đớn trong nháy mắt xỏ xuyên qua tất cả tri giác của hắn.
“Ta vẫn luôn nhẫn nhịn, ngươi không nên đả thương nàng!" Tây Môn Bất Hồi lạnh lùng băng giá nói, chậm rãi thu hồi lại kiếm chiêu.
“Ngươi… Oa!!!’ Một tiếng kêu phá vỡ sự yên tĩnh của đem, Thanh Thành lão tổ phun ra máu tươi, cả người đổ sụp xuống đất.
Vẻ mặt của Thạch Vô Quá rất nghiêm trọng, hắn vẫn biết thành tựu kiếm thuật của Bất Hồi rất cao, nhưng không nghĩ tới lại cao tới trình độ này, mà hắn hôm nay lại tự nhiên dùng phương thức này để giết người!!!
Tây Môn Bất Hồi không nói lời nào, xoay người ôm lấy Phong Sơ Tuyết phi thân về khách sạn.
Bả vai thật là đau, cảm thấy xương giống như muốn vỡ ra vậy… đau quá… cha, mẹ, thật là đau!!!
Chợt thấy một hồi không khí nóng thoải mái xuyên vào cơ thể, bả vai bị đau lại có cảm giác mát mẻ thoải mái, vẻ mặt đau đớn của nàng lại dần dần bình thản lại.
Tiếp theo, trong miệng nàng lại được đút thuốc!!!
Không cần, thật là đắng! Nàng ngậm chặt miệng không chịu mở ra.
Sau đó, hai cánh môi ấm áp lại phủ xuống, ép môi nàng mềm mại tách ra, sau đó một hồi thuốc đắng được đổ vào miệng nàng!
Không cần, không muốn!!! nàng muốn phun ra!!!
Giống như là sớm biết nàng sẽ có phản ứng này, đôi môi kia không hề rời khỏi, ngược lại còn dán vào môi nàng thật chặt, lại thăm dò trong miệng nàng, khiến cho cổ họng nàng không thể không mở ra, nuốt hết thuốc đắng vào trong bụng!
Cử chỉ như vậy tái diễn nhiều lần thuốc mới được uống xong.
Uống thuốc xong, môi hắn lại chụp xuống, nhưng lúc này trên môi hắn lại là nước đường ngọt, nàng làm theo bản năng mút chặt, ngậm vào tất cả vị ngọt trên môi của hắn.
Rồi sau đó, cảm giác mát mẻ biến mất, bả vai lại mơ hồ bắt đầu đau…
Nàng vẫn hỗn loạn, mê mê mang mang, nàng bị đánh trúng rồi, chết chắc!!!
“Ta không muốn chết…" Nàng lẩm bẩm. nàng còn chưa có tính xong sổ sách với Tây Môn Bất Hồi, còn chưa có giận hắn đủ, nàng không muốn chết!!!
“Nàng sẽ không chết, ta sẽ không để cho nàng chết!" nàng cảm thấy mình giống như là trôi trong mây, lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc, giống như thề hứa thì thầm bên tai nàng.
Bả vai lại đau rồi!
Nàng cau mày, cố gắng chịu đựng không kêu gào ra tiếng, nàng đã không còn một chút sức lực nào nữa.
Nhưng mà, giống như là có người biết nàng đau, không ngừng vuốt ve vết thương nàng, chậm rãi xoa dịu nổi đau của nàng, đau đớn dần dần lui đi, rốt cục nàng cũng có thể bình an ngủ thiếp đi.
Khi rốt cục nàng cũng tỉnh táo mở mắt ra, ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, nàng nhìn thấy ánh hoàng hôn chiếu vào đầu giường quen thuộc, bản năng biết được mình không có chết.
Trong phòng không có bất kỳ người nào, trực giác nghĩ muốn đứng dậy, nhưng mới vừa động thì bả vai lập tức truyền tới cảm giác đau đớn.
“Ưhm…" nàng chịu không nổi lại nằm trở về.
“Đừng động!" Tây Môn Bất Hồi ở ngoài cửa nghe thấy nàng kêu lên một tiếng, lập tức đẩy cửa đi vào.
“Hừ!" vừa nhìn thấy hắn, oán giận lúc trước lại nổi lên, Phong Sơ Tuyết lập tức quay mặt vào trong, không thèm nhìn hắn.
Tây Môn Bất Hồi mỉm cười bước lại gần nàng.
“Rất đau sao?" hắn dịu dàng hỏi.
Nàng ngay cả câu “hừ" cũng không thèm nói, không thèm để ý tới hắn.
“Vết thương của nàng ta đã trị tốt, qua mấy ngày nữa sẽ không sao, cũng sẽ không đau đớn nữa!" nàng không phản ứng hắn lại lại tiếp tục nói.
Nàng vẫn không phản ứng, cũng không thèm quay đầu lại.
Tây Môn Bất Hồi sờ sờ lỗ mũi, người ta không để ý tới hắn, hắn chỉ có thể tự mình động, vì vậy hắn vươn tay về phía vai của nàng…
“Ngươi muốn làm gì?" nàng lập tức phản ứng.
Không có gì, ta chỉ muốn giúp nàng xua đi đau đớn thôi!" hắn nhẹ giọng giải thích.
“Không cần ngươi làm bộ tốt bụng!" nàng bướng bỉnh đáp, nhịn đau chống người ngồi dậy.
“Thương thế của nàng còn chưa khỏi, hiện tại nếu không trị liệu thì nàng sẽ rất đau đớn!" ai, xem ra một cuộc ngủ mê man cũng không thể khiến cho cô gái nhỏ này quên đi tức giận.
“Không cần ngươi lo!" coi như nàng có chết vì đau cũng không cần hắn quan tâm.
“Ta không quan tâm thì ai quan tâm đây?" hắn cười một tiếng “Nàng bị thương thì ta sẽ đau lòng!"
“Lời ngon tiếng ngọt!" nàng hừ nói, cố gắng không cử động, nhưng đôi má tái nhợt lại toát ra vẻ đỏ ửng “Ta không thèm tin tưởng lời ngươi nói nữa!"
“Được, nàng không cần tin lời của ta, nhưng ít ra để cho ta giúp nàng chữa thương được không?" hắn lại tiến lên một bước, ngồi bên cạnh nàng.
“Không cần ngươi nhiều chuyện, ngươi đi ra ngoài… ta không muốn gặp ngươi!" Phong Sơ Tuyết kéo chăn chui đầu vào, co người nằm vào cuối giường, đôi mắt căm tức nhìn hắn.
Xem ra nếu không giải thích xong hiểu lầm này trước thì nàng sẽ không chịu cho hắn chữa thương rồi.
“Lúc hôn mê nàng tương đối đáng yêu hơn!" hắn thở dài nói. Ít nhất khi đó nàng sẽ ngoan ngoãn để cho hắn trị liệu, sẽ không gây sự.
Phong Sơ Tuyết quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn hắn.
“Tiểu Tuyết, nàng phải hiểu ta, nếu như thật sự ta ham mê nữ sắc, thì trên đường khi chúng ta đi chung ta đã có rất nhiều cơ hội tìm nữ nhân, không cần phải chờ về tới đây.!" Hắn không bao giờ phải giải thích hành vi của mình với bất kỳ ai… nhưng việc nào cũng có lần đầu tiên, cái lệ này không biết có phải là tốt hay không nữa!!!
Nàng cũng không lên tiếng.
“Nàng thật sự tin tưởng ta có quan hệ gì đặc biệt với Thúy Bình sao?" hắn dừng lại một hồi lâu sau lại hỏi.
Nàng tiếp tục im lặng.
“Nếu như nàng nghĩ ta là loại nam nhân trong lòng đã có nàng lại vẫn còn đi ôm nữ nhân khác thì hiện tại ta lập tức rời đi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt của nàng nữa!" Giọng nói của hắn chuyển sang lạnh lùng, chờ đợi đáp án của nàng.
Khi hắn không hề mỉm cười nữa, giọng nói càng lúc càng bình thản thì đó chính là bày tỏ hắn đang nghiêm túc, nói được sẽ làm được.
Nàng vẫn chưa trả lời thì hắn lại cười tự giễu, đứng dậy cất bước muốn rời đi.
“Đứng lại!" nàng rốt cục cũng mở miệng, hắn dừng lại nhưng không quay đầu lại. “Bất Hồi xấu xa, ngươi không thể ngừng uy hiếp ta sao?" lại còn dám uy hiếp ngược lại nàng, một chút cũng không ôn nhu gì cả!
Tây Môn Bất Hồi cười, quay người trở lại.
“Nàng nghĩ ta làm sao uy hiếp nàng?" hắn hết sức lễ độ hỏi.
Dỗ nữ nhân luôn luôn không phải là sở trường của hắn, chính xác mà nói bốn đường chủ bọn họ cũng là bốn người bạn tốt, bọn họ có một điểm chung lớn nhất chính là: không có thời gian cho chuyện nam nữ. hắn là bởi vì sớm có hôn ước, mà ba người kia thì… là nguyên nhân gì thì rất khó nói.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, càng nghĩ tới hắn càng giận, tức tức nước mắt của nàng tự nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Tiểu Tuyết!" Tây Môn Bất Hồi sợ hết hồn hô lên.
Nàng cũng bị chính mình làm cho giật mình, sau đó giơ tay lên lau nước mắt, nhưng càng lau đi thì càng rơi ra nhiều hơn, càng lau càng tức giận.
“Ghét…" nàng căm giận cầm gối làm vũ khí, ném về phía hắn.
“Tiểu Tuyết!" hắn dịu dàng gọi, chụp được cái gối, bước lên phía trước ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào ngực.
“Ô… ngươi ghê tởm!" không ngừng được, nàng dứt khoát khóc lớn!!!
Thời điểm khi hắn bị thương, nàng không dám khóc, sợ vừa khóc sẽ không ngừng được, chỉ có thể nghĩ tới phải chữa thương cho hắn, phải chăm sóc cho hắn bình phục!
Hắn bị thương… là bởi vì nàng. Phút chốc khi hắn bị trúng nhát kiếm kia, khi nàng rút kiếm, khi máu hắn phun ra, nàng cái gì cũng không thể suy nghĩ, cái gì cũng không muốn, trong lòng chỉ có một ý niệm đó là nếu như hắn có mệnh hệ gì, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ hắn cô đơn nơi địa phủ, khi đó nàng mới biết đối với nàng hắn đã trở nên quan trọng tới như vậy!
Nhưng mà… người này thương thế vừa chuyển tốt một chút lại cùng nữ nhân khác thân cận như vậy, còn bị nàng nhìn thấy, bất kể đó là thật hay giả nàng chỉ cần nghĩ tới là lại tức giận.
“Được rồi, là lỗi của ta!" Nhưng mà hắn cũng là người vô tội, vì hắn căn bản không hề muốn mấy loại mỹ nhân kia.
“Ô… biết rõ nàng ta có ý đồ với ngươi, ô ô…. Ngươi còn cho nàng ta tới gần ngươi, ô … ngươi đần!!!" Vừa khóc vừa mắng, nước mắt của nàng cứ lau trên người hắn.
“Là ta thiếu thận trọng!" hắn chấp nhận thở dài.
Đụng phải thời điểm này, nam nhân trừ việc nhận sai ra chẳng lẽ lại cùng một nữ nhân đang khóc lóc giảng đạo lý sao? Chớ có ngu ngốc như vậy!!!
“Ngươi hại ta…" nàng đánh hắn “Hại ta…hại ta thương tâm… ô…. Bại hoại, xấu xa!"
“Thật xin lỗi!" Ba chữ này là hắn rất có thành ý!
Nếu như hắn đủ cẩn thận, nàng sẽ không hiểu lầm, sẽ không đơn độc chạy ra ngoài bị Thanh Thành lão tổ đả thương, là hắn hại nàng chịu thương tích này!
“Ô… Bất Hồi ngốc…"
Chờ nàng mắng xong thì cả áo của Tây Môn Bất Hồi cũng đã ướt đẫm nước mắt của nàng.
Nàng vẫn còn khóc, nhưng tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, tâm tình cũng bình tĩnh hơn, Tây Môn Bất Hồi vẫn như cũ ôm lấy nàng, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng.
“Đừng khóc nữa ,được không?" nàng không khóc thì thôi , vừa khóc là kinh người. Chẳng qua là tim của hắn bị tiếng khóc của nàng làm cho rất đau!
“Không cần… ngươi quan tâm…" nàng nấc cục, nước mắt dần dần ngừng lại.
“Nếu có thể không quan tâm thì ta đã sớm bỏ nàng lại, nhưng mà ta không bỏ được!" hắn nâng mặt nàng lên, lau đi nước mắt của nàng.
Nàng hít mũi một cái, giương mắt nhìn hắn. lời ngon tiếng ngọt của hắn thật rất kém cỏi, nhưng lại động lòng nàng, một lời nói của hắn khiến cho nàng không còn tức giận nữa.
“Về sau không cho phép ngươi để cho những nữ nhân có ý đồ với ngươi tới gần ngươi nữa!" nàng mạnh mẽ ra lệnh.
“Được!" hắn gật đầu.
“Ngươi thề?"
“Còn phải thề?" hắn nhướng mày hỏi.
“Dĩ nhiên!" nàng làm một bộ dáng không thương lượng, Tây Môn Bất Hồi không thể làm gì khác hơn là thề.
“Trời cao chứng giám, Tây Môn Bất Hồi ta sẽ cùng những nữ nhân có ý đồ với ta giữ một khoảng cách, nếu như mà làm trái…"
“Phạt ngươi quay vào vách tường suy nghĩ, không bước chân ra khỏi nhà ba ngày!" nàng tiếp lời hắn.
Tây Môn Bất Hồi thiếu chút nữa là bật cười, thật may là kịp thời nhịn được, ngoan ngoãn nói: “Phạt ta úp mặt vào tường sám hối, không bước chân ra khỏi nhà ba ngày!" cái này không biết là lời thề gì.
“Cái này thì còn được!" cuối cùng nàng cũng hài lòng.
“Bây giờ có thể để cho ta chữa thương chưa?" Tây Môn Bất Hồi kiên nhẫn hỏi.
“Có thể" nàng buông chăn ra.
Tây Môn Bất Hồi xoay người nàng lại, kéo y phục của nàng xuống, mắt nhìn thẳng, đắp thuốc lên vai nàng. Phong Sơ Tuyết không hề phản đối, khi nàng hôn mê thì nàng đã mơ hồ cảm thấy được những chuyện này.
Nàng cúi đầu che giấu thẹn thùng. Mặc dù nàng ở trong cốc từ nhỏ, nhưng vẫn hiểu được nam nữ khác biệt, hiện tại ngay cả thân thể của nàng hắn cũng nhìn qua.
Từ khi quen biết tới giờ, biến chuyển của hai người… hiện tại là thời điểm nói rõ thân phận rồi sao?
“Bất Hồi?"
“Ừ?" hắn lơ đãng lên tiếng.
“Ngươi có nhớ ta đã nói muốn yêu cầu ngươi một chuyện sao?"
“Nhớ!" Rất tốt, dược liệu thoa lên mấy ngày này vết chưởng trên người nàng đã phai đi rất nhiều rồi.
“Ngươi có muốn biết là chuyện gì hay không?"
“Nàng nói đi!" trị liệu xong, hắn kéo thẳng lại y phục cho nàng.
“Từ hôn?" hắn không hiểu hỏi lại.
Nàng quay người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ngươi cùng Phong Sơ Tuyết của Phong Lăng Cốc có hôn ước, Phong Sơ Tuyết không muốn gả cho ngươi nên mới rời nhà trốn đi!"
“Ta biết!" phản ứng của hắn thật bình tĩnh.
Đường chủ tiền nhiệm của Bạch Hổ đường là nghĩa phụ của hắn, cùng Phong Kế Quang là bạn hữu tri giao, hai bên đã cùng nhau lập nên hôn ước này, lời của nghĩa phụ nói hắn không bao giờ quên.
“Phụ mẫu làm chủ, cũng không thể đại biểu cho hai người đồng ý, hai người không quen biết có thành thân cũng sẽ không hạnh phúc, cho nên ta muốn ngươi từ hôn!" nàng giống như không nghe thấy lời hắn nói, tiếp tục nói.
“Tại sao?" tại sao nàng muốn từ hôn?
Ánh mắt của nàng lấp lánh, kiêu ngạo lại tự tin.
“Bởi vì ta chính là Phong Sơ Tuyết, là vị hôn thê của ngươi, mà ta không cần bất kỳ ai thay ta an bày hôn nhân, ta muốn gả cho người mà ta tự chọn!"
Tác giả :
Thủy Ngân