Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 78: Phục Hi Cổ Cầm (1)
Từ Quý gia đi ra, Huân nhi liền kéo tay phụ hoàng, dưới sự tiếc nuối của mẹ Quý cùng anh em Quý Hạ Thiên bước lên chiếc xe siêu xa hoa có rèm che.
“Linh Huân, có rảnh nhớ quay lại thăm chúng ta nha, Hạ Thiên cùng Xuân Thiên đều thực thích con, cả nhà chúng ta đều xem con là thành viên trong nhà. Lúc con được Hạ Thiên mang về ở lại nhà chúng ta, dì vẫn luôn xem con như con ruột của mình, muốn con có thể dung nhập vào cuộc sống của chúng ta chứ không phải luôn lộ ra vẻ cô tịch xa cách."
“Vốn nghĩ phải mất một khoảng thời gian mới quen thuộc, cũng chậm rãi làm con mở rộng nội tâm, trở nên vui vẻ sáng sủa, không ngờ con lại rời đi sớm như vậy."
Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên tóc bạch kim mắt tím chuẩn bị bước lên xe, mẹ Quý tiễn ở phía sau không khỏi cảm khái.
Mẹ Quý không thể nói rõ rốt cuộc vì cái gì nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp kia tìm được cha, nhìn thấy lúc đối mặt với cha mới thoải mái cùng vui sướng, gỡ đi lớp mặt nạ lạnh lùng cao ngạo, tâm tình của bà thực phức tạp.
Quả nhiên là vậy sao? Thân phận Linh Huân rất không đồng nhất đi.
Bằng không, khí chất trên người đứa nhỏ kia sao lại cao quý như nhóm con cháu thế gia có thân phận cùng huyết thống cao quý như vậy. Cho dù Linh Huân làm người ta có cảm giác thực nghiêm nghị nhưng vẫn có một cỗ cao quý không thể xâm phạm thuộc về hoàng tộc.
Có lẽ thật sự giống như Đông Thiên nói, Linh Huân là hoàng tử của một quốc gia siêu giàu nào đó ở châu âu đi?
Nhìn lễ nghi cùng dung mạo đẹp đến khuynh thành kia, người bình thường tuyệt đối không thể sinh ra đứa nhỏ như vậy a!
Linh Huân giống như kiệt tác của tạo hóa, chỉ có thế giới vàng son đầy ắp kia mới có thể sinh ra đứa nhỏ tinh thuần như vậy.
Khí chất trên người Linh Huân rất độc đáo, dung mạo cũng thực yêu dị, ánh mắt còn có một tầng sương mù mông lung, làm người ta vô pháp tiếp cận cùng vô pháp nhìn thấu nội tâm.
Mỗi lần chú ý tới ánh mắt Linh Huân, mẹ Quý liền có cảm giác mờ ảo.
Giống như đứa nhỏ kia không phải đang đứng ở trước mặt, mà là ở trên cao lạnh lùng ngạo thị nhìn xuống, ánh mắt đầy xa cách cùng tĩnh mịch chưa từng dao động. Cảm giác đó giống như một vị thần cao cao tại thượng nhìn xuống nhân loại, thương hại nhưng lại vô tình.
“Quý mụ mụ, cám ơn ngươi." Quay đầu, Huân nhi chăm chú nhìn bọn họ.
Mẹ Quý ôn nhu từ ái, Quý Hạ Thiên có chút chất phác thành thật, Quý Đông Thiên anh tuấn thành thục, còn có Quý Xuân Thiên hoạt bát hào phóng thần kinh có chút kì quái, trong lòng thiếu niên có chút xúc động.
Bất quá chỉ ở chung vài ngày, nhưng Huân nhi có cảm xúc quyến luyến gia đình không có quyền thế địa vị hay tiền bạc của cải này. Trước kia, khi còn ở hoàng cung Tây Lam, Huân nhi vĩnh viễn chưa từng trải qua.
Thành viên hoàng tộc luôn trưởng thành rất sớm, cho dù là Tứ hoàng huynh, Lục hoàng huynh, cùng Thất hoàng huynh khá thân cận cũng không tiếp xúc gần gũi như vậy. Thân là con nối dòng hoàng tộc, bọn họ có rất nhiều điều phải cố kỵ, nhân tố lo lắng cũng quá nhiều, căn bản không thể đơn thuần ở cùng nhau.
Cứ việc Huân nhi biết, so với những hoàng tử khác, Tứ hoàng huynh, Lục hoàng huynh cùng Thất hoàng huynh đều thật tâm chăm sóc cùng bảo hộ mình, duy trì chút thân tình khó có trong hoàng tộc.
“Quý mụ mụ, Hạ Thiên, Đông Thiên, Xuân Thiên, các ngươi trở lại đi, ta phải đi rồi."
Biết người Quý gia đối mặt với phụ hoàng có chút câu nệ, chân tay luống cuống, nên Huân nhi cũng không muốn để bọn họ tiếp tục áp lực cùng không yên.
Dù sao, phụ hoàng cho dù đã thu hồi uy áp cường đại của mình, nhưng tôn quý cùng uy nghiêm vốn có vẫn làm những người xuất phát từ gia đình bình thường cảm thấy kinh hoảng cùng kính sợ.
Lúc nhìn thấy Hạ Thiên ngồi đối mặt phụ hoàng, nam hài chất phác kia cơ hồ ngay cả tay để đâu cũng luống cuống, Huân nhi liền biết phụ hoàng quả nhiên không hổ là đế vương vĩ đại của Tây Lam, khí thế trên người vẫn ngạo nghễ như cũ, làm nhân loại tầm thường không dám nhìn thẳng.
Quả nhiên, vẫn chỉ là một học sinh trung học bình thường a! Cùng phụ hoàng đã trải qua chiến trường huyết tinh hoàn toàn không đáng để vào mắt.
“Tây Lam tiên sinh, thỉnh đi thong thả. Linh Huân, có thời gian nhớ quay về, Quý gia vĩnh viễn chào đón con."
Mỉm cười dịu dàng, mẹ Quý nhìn thiếu niên yêu dị được nam nhân kia nhẹ nhàng ôm vào xe, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.
Nam nhân kia, nam nhân tuấn mỹ là phụ thân Linh Huân kia thật sự làm bà cảm thấy áp lực quá lớn.
Lúc đối mặt, cả người bà cơ hồ đều run rầy, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Thật sự là một người đáng sợ a!
Ánh mắt nghiêm nghị cùng biểu cảm vô tình trên gương mặt tà nịnh kia làm mẹ Quý lớn lên trong xã hội hài hòa lần đầu tiên cảm nhận được hương vị khủng khiếp cùng máu tanh ở chiến trường. Loại ngưng trọng cùng máu huyết đỏ tươi kia làm mẹ Quý mặc dù biết rõ chỉ là ảo giác vẫn sợ đến phát run.
Nó chính là cảm giác nam nhân kia gây ra cho bà. Cường đại, lẫm liệt, mà cũng lạnh lùng vô tình!
Hướng mẹ Quý phất nhẹ tay, Tây Lam Thương Khung không chút biến sắc bảo lái xe rời đi. Mà Huân nhi cũng biết, đối với nhân loại nhỏ yếu bình thường, phụ hoàng chưa từng chú ý nhiều. Ngay cả liếc mắt cũng thực keo kiệt.
Nếu không phải vì mình, phụ hoàng căn bản sẽ không đến thăm hỏi một gia đình bình thường. Nếu là trước kia ở Tây Lam quốc, phụ hoàng cho dù đối mặt với gia quyến của nhóm đại thần, chỉ sợ cũng không kiên nhẫn cùng tôn trọng được như vậy.
Ở Thương Lam đại lục tôn trọng thực lực, là đế vương cường đại của Tây Lam quốc, cho tới giờ chỉ có người khác sợ hãi, thần phục cùng cúng bái y. Nếu ôn hòa có lễ được như hôm nay thì tuyệt đối là ban ân cùng vinh quang cho người khác. Có thể được Lam đế bệ hạ ưu ái là một vinh dự lớn lao.
Nhìn siêu xe Rolls Royce lướt đi, đám hàng xóm tam cô lục bà vì sợ uy nghiêm của Tây Lam Thương Khung không dám tới gần, chỉ lén ở một bên vễnh tai nghe lén đều tụ tập tới, không ngừng oanh tạc mẹ Quý có chút thất thần nhìn theo hai người rời đi.
“Mẹ Quý a, đứa nhỏ vừa nãy là người thân của bà hả, thật đẹp a. Không phải họ hàng xa đi?"
“Đúng vậy đúng vậy, đứa nhỏ xinh đẹp yêu dị như vậy đúng là hiếm thấy. Nhất là mái tóc dài có màu bạch kim kia, còn mắt nữa, các bà có thấy không, thế nhưng là màu tím a. Còn nữa còn nữa, có thấy chiếc siêu xe có rèm che kia không? Kia chính là loại bán có số lượng, trên đời này người sở hữu nó tuyệt đối không vượt quá một bàn tay."
“Chị Quý, họ hàng chị đúng là có tiền."
“Còn nam nhân kia nữa. Bộ dáng chẳng hề thua kém đám siêu sao, thậm chí còn quý khí chói mắt hơn. Loại khí chất tôn quý ngạo nghễ này, nếu không phải tổng giám đốc tập đoàn nào đó thì chính là quý tộc của nước nào rồi. Đời này tôi sống lâu như vậy, trừ bỏ trên Tv, thật sự chưa gặp qua ai tuấn tú cao quý đến vậy."
“Chị Quý, nhà chị từ khi nào có họ hàng giàu có vậy a? Trước kia chưa từng thấy."
“Lại nói tiếp, vừa nãy nam nhân kia làm người ta có cảm giác thực nghiêm nghị đáng sợ. Chỉ liếc mắt một cái mà làm tôi đến giờ còn sợ, tim đập thình thịch này. Suýt chút nữa đứng tim luôn. Sợ toát cả mồ hôi a. Em Quý à, kia rốt cuộc là ai? Có thân phận gì, sao làm người ta có cảm giác sợ hãi đến vậy?"
“Em Quý, em cùng hai người vừa rời đi kia có quan hệ gì? Không phải em kì thật là thiên kim của nhà giàu nào đó, vì yêu mà bỏ nhà đi nên hiện giờ người nhà mới tìm tới cửa đi?"
“Chị Lý à, chị xem phim tình cảm nhiều quá rồi à. Tôi thấy, kì thật phải là…"
“Không phải không phải, nghe tôi nói này, hẳn là thế này… beabeabea…"
“… …"
“… … …"
Nhìn đám người trước mặt loạn thành một đoàn, ai cũng tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, người nhà Quý gia thực 囧.
Trên trán đều xuất hiện mấy sợi hắc tuyến, tinh thần còn chưa kịp phục hồi liền tập thể hỗn loạn.
Eo ơi, tam cô lục bà thật đáng sợ. Xem ra về sau đi đường thấy bọn họ phải đi đường vòng a.
Theo mẹ Quý dẫn đầu, mọi người ăn ý đồng loạt lùi về sau. Sau đó, đóng cửa, ngăn chặn ngọn lửa bát quái đột nhiên bùng nổ cháy lan vào nhà.
Bên này, một nhà Quý gia trở vào nhà, mỗi người đều ôm một ý tưởng, một suy tư; bên kia, Tây Lam Thương Khung sau khi thăm hỏi Quý gia liền mang Huân nhi trở về biệt thự ở vùng ngoại ô có phong cảnh yên tĩnh bình lặng kia.
“Bệ hạ, Huân điện hạ, hai người đã trở lại rồi!"
Thấy Tây Lam Thương Khung ôm lấy tuyệt mỹ thiếu niên tiến vào, Khúc Vị Trì nhàm chán ngồi ở phòng khách xem TV lập tức bật dậy, ánh mắt đầy hưng phấn chăm chú nhìn bọn bọ.
“Chủ nhân, chủ nhân, ngươi đã về rồi!" Nghe thấy âm thanh Khúc Vị Trì, Bảo Bảo chỉ kém không dán mặt vào màn hình TV không khỏi quay đầu lại, thực hưng phấn hướng chủ nhân nhà mình hô.
“Ân, chúng ta đã trở lại. Bảo Bảo, ngươi đang làm gì vậy?"
Liếc mắt nhìn tình cảnh trong phòng khác, Mạn La vẫn trầm mặc như cũ, trên mặt không có chút biểu tình dư thừa, Khúc Vị Trì thì hiển nhiên không có chút tinh thần. Nhưng còn Bảo Bảo thì…
Huân nhi nhìn bộ dáng đóng đô trước TV nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong không muốn di chuyển của Bảo Bảo, gương mặt chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm.
Xem ra trước kia Bảo Bảo thật sự rất buồn chán, nên hiện giờ thấy gì cũng tò mò.
“Huân điện hạ, ngươi cùng Lam đế mới tới thế giới này không lâu, khẳng định không có quần áo ở nơi này. Cho nên, Lam đế bệ hạ, Huân điện hạ, chúng ta đi shopping đi." Cả ngày cứ ở biệt thự thực nhàm chán, vì thế nữ nhân buồn chán lập tức nghĩ tới thú giải trí mình yêu thích nhất.
Trước kia Khúc Vị Trì tuy là sinh viên khoa y, tính tình thích thanh tĩnh nhưng không thể bỏ qua sự thật nàng là phụ nữ. Là nữ thì hơn tám mươi phần trăm thích đi shopping. Khúc Vị Trì tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Mua quần áo? Không cần!" Huân nhi không cảm thấy hứng thú lắm.
Trước kia thân là hoàng tử tôn quý nhất Tây Lam quốc, phải mặc y phục gì đều có cung nữ tú nương đặc biệt chuẩn bị. Có thể nói, cho đền giờ Huân nhi chưa từng lo lắng mình không có y phục hoa lệ cao sang. Chính là tới nơi này, cung trang phức tạp hiển nhiên không thích hợp để thiếu niên mặc ra ngoài.
“Huân điện hạ, nhập gia tùy tục, tuy quần áo ở cố hương ta không cao quý hoa lệ với cung trang trong hoàng cung Tây Lam, nhưng dù sao cũng có một phen phong vị khác a! Đi đi a, đi mua sắm. Thuận tiện có thể mua thiệt nhiều thứ kì lạ lại thú vị."
“Không cần." Nghĩ tới ánh mắt của đám người ồn ào trong những lần mình xuất hiện, Huân nhi không muốn đi chút nào.
Nhìn ra chán ghét cùng kiên quyết trong ánh mắt thiếu niên, Khúc Vị Trì hiểu rõ mình không thể đả động trái tim thiếu niên. Vì thế, ánh mắt liền đảo một vòng, dừng lại trên người Bảo Bảo đáng yêu đang bám dính lấy TV.
“Bảo Bảo, lại đây, tỷ tỷ cho ngươi ăn kẹo!"
Bảo Bảo mới không cần qua! Một viên kẹo mà muốn mua Bảo Bảo, chẳng lẽ Bảo Bảo rẻ bèo vậy sao?" Khinh thường liếc nhìn Khúc Vị Trì một cái, Bảo Bảo quay đầu tiếp tục hưng phấn nhìn đám người nhỏ xíu trong TV.
“-__-|||…" Khúc Vị Trì 囧. Hiện giờ đám nhóc sao lại càng lúc càng không đáng yêu như vậy.
“…Bảo Bảo, tỷ tỷ mua quần áo cho ngươi, muốn không nào?"
Khúc Vị Trì biết, quần áo vẫn luôn là chấp niệm trong lòng Bảo Bảo. Hoa chi tinh linh đáng yêu kia vẫn luôn bất mãn vì mình chỉ có độc một bộ đồ, mặc đến mặc đi nhiều năm như vậy cũng chỉ có mỗi bộ kia.
“Mua quần áo? Ngươi muốn giúp Bảo Bảo mua quần áo?"
Quả nhiên, Khúc Vị Trì đánh trúng trọng điểm, Bảo Bảo vừa nãy lù lù bất động xem TV bật người quay đầu lại, đôi mắt tinh thuần to tròn chớp a chớp thực hưng phấn nhìn Khúc Vị Trì.
“Đương nhiên. Bảo Bảo đáng yêu như vậy, tỷ tỷ vẫn luôn muốn để Bảo Bảo ăn mặc tỉ mỉ một phen. Nhất định rất đáng yêu." Nữ nhân cười thực ôn nhu, tiếp tục dụ dỗ.
“Thật sự?"
“Thật." Khúc Vị Trì cam đoan.
“Kia tốt quá. Tế tự tỷ tỷ thật tốt, trừ bỏ chủ nhân, ngươi là người Bảo Bảo thích nhất. Không đúng, Bảo Bảo thích nhất là chủ nhân, kế tiếp là Mạn La ca ca, tế tự tỷ tỷ, ngươi xếp thứ ba nha." Nghe Khúc Vị Trì khẳng định, Bảo Bảo bật người nịnh nọt chạy tới chỗ nàng ta, cũng không để tâm tới TV mới nãy còn thực hấp dẫn nữa.
“Bất quá…"
“Bất quá cái gì, chẳng lẽ tế tự tỷ tỷ là người xấu, muốn lừa Bảo Bảo? Ngươi là người lớn, không thể nói láo. Nếu ngươi không chịu thực hiện việc mình hứa, Bảo Bảo sẽ thực tức giận. Bảo Bảo mà giận, hậu quả thực nghiêm trọng. Có lẽ vào nửa đêm, lúc ngươi ngủ thật ngon, đám mạn đằng không biết từ đâu chui ra sẽ quấn đầy phòng ngủ."
Nghe lời nói của nữ nhân, Bảo Bảo vốn thực hớn hở liền biến sắc, gương mặt trẻ con non nớt mũm mĩm phồng má trừng mắt. Cứ như chỉ cần Khúc Vị Trì phản đối một tiếng, Bảo Bảo liền lập tức nhào qua cắn người, Khúc Vị Trì nhìn mà hắc tuyến.
“…ý ta là muốn Bảo Bảo lôi kéo Huân điện hạ đi dạo phố mua sắm chung a!"
Này xem là cái gì? Này xem là cái gì a? Này xem là uy hiếp sao? Đứa nhỏ hiện giờ mới tí tuổi đã liều lĩnh như vậy, quả nhiên là ông vua con a. Xem xem, ngay cả Bảo Bảo ngây thơ đáng yêu mới xem TV vài ngày liền bắt đầu làm nũng tùy hứng.
Quả nhiên, vẫn là Bảo Bảo trước kia mặc mình xoa xoa niết niết đáng yêu nhất a!
“…là vậy sao?" Nghiêng đầu, Bảo Bảo có chút nghi hoặc nhìn Khúc Vị Trì. Bất quá sau đó, đứa nhỏ lập tức bật người.
“Chỉ cần ngươi không thất hứa, không có không mua quần áo cho Bảo Bảo là được."
“…" Khúc Vị Trì im lặng.
____________
Trong phòng khách rộng rãi, Huân nhi đang ngồi trên sô pha mềm mại thoải mái, ngón tay linh hoạt không ngừng gõ gõ trên bàn phím laptop màu đen đặt trên bàn trà trước mặt. Vị trí bên cạnh bị phụ hoàng chiếm cứ, thiếu niên vẻ mặt thích thú nhìn chằm chằm màn hình trước mắt.
Laptop công năng không tệ này là vài hôm trước Khúc Vị Trì vừa mua, vừa nãy mới lấy ra dùng. Mà Huân nhi, vì đoạn thời gian trước ở Quý gia, anh cả Quý gia Quý Đông Thiên rất am hiểu lĩnh vực này, Huân nhi tự nhiên cũng học tập được chút chút.
Hơn nữa xuyên thấu kí ức được truyền thừa gần ngàn năm của đám thực vật, Huân nhi cũng biết thời đại này dần dần phát triển thế nào. Vì thế sau khi cùng phụ hoàng gặp lại, thấy biệt thự cũng có phương tiện internet trao đổi tin tức này, Huân nhi tự nhiên cũng chậm rãi thuần thục.
Có thể nói, so với Khúc Vị Trì vốn lớn lên ở đây, Huân nhi cũng không hề thua kém.
Ngay lúc Huân nhi chăm chú nhìn màn hình laptop trước mặt, tìm hiểu những thứ thực mới mẻ, một bóng dáng không tình là nặng nhưng cũng chẳng nhẹ chút nào đột nhiên bổ nhào vào lòng thiếu niên, đáng thương hề hề nói.
“Chủ nhân, chủ nhân, chúng ta ra ngoài mua quần áo được không? Bảo Bảo chỉ có mỗi một kiện, đã mặc thực lâu, có lẽ không bao lâu nữa sẽ phai màu, sẽ trở nên cũ nát, Bảo Bảo thực đáng thương a. Chủ nhân, Bảo Bảo muốn mặc quần áo đẹp. Chủ nhân…"
“Bảo Bảo…" Nhìn Bảo Bảo đáng yêu điềm đạm long lanh nước mắt ôm chặt đùi mình không buông, Huân nhi cảm thấy trán mình có xúc động nổi lên vài dấu thập.
“Chủ nhân, chúng ta ra ngoài dạo phố được không? Bảo Bảo muốn mua thiệt nhiều thứ. Những thứ kia thực kì quái a, hoàn toàn không giống Thương Lam đại lục. Bảo Bảo muốn mua về cho Luyện Yêu xem." Chỉ cho xem không cho sở, cho Luyện Yêu hâm mộ chết luôn, để về sau xem Luyện Yêu có còn giành chủ nhân với Bảo Bảo nữa không.
“Luyện Yêu…" Nghe thấy lời Bảo Bảo, Huân nhi có chút thất thần.
Cũng không biết Luyện Yêu ở hoàng cung Tây Lam quốc thế nào. Đứa nhỏ kia tâm tư đơn thuần lại ngây thơ, nếu biết mình đột nhiên biến mất nhất định sẽ phát cuồng.
May mắn, lực phá hoại của Luyện Yêu rất mạnh, Huân nhi không sợ người khác sẽ khi dễ Luyện Yêu. Chỉ hi vọng lúc mình trở về Luyện Yêu sẽ không xảy ra chuyện gì. Bằng không…
Nghĩ đến đây, sắc mặt ôn hòa lạnh lùng của thiếu niên thoát chốc che kín sát khí, ánh mắt âm hàn làm Bảo Bảo không khỏi sợ hãi.
“Chủ nhân, ngươi giận sao? Giận Bảo Bảo sao? Oa, chủ nhân đừng giận Bảo Bảo, Bảo Bảo sai rồi, chủ nhân đừng giận Bảo Bảo được không? Oa oa oa…"
“Bảo Bảo, chủ nhân không giận. Ngoan, đừng khóc, chủ nhân mang ngươi đi mua quần áo."
Nhìn Bảo Bảo ôm chân mình khóc đến thảm thương, Huân nhi vội vàng ôm lấy đứa nhỏ. An ủi vuốt ve lưng nhóc, mềm nhẹ nói.
“Hức… chủ nhân không giận Bảo Bảo?"
“Đúng vậy, chủ nhân chỉ nhớ tới Luyện Yêu, trong lòng có chút lo lắng." Lấy khăn lụa ra lau khô nước mắt trên mặt Bảo Bảo, Huân nhi dở khóc dở cười nói.
“Kia… kia vừa rồi chủ nhân nói muốn dẫn Bảo Bảo đi mua quần áo, có thật không?" Bảo Bảo chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp yêu dị của thiếu niên, thật cẩn thận hỏi.
“… …"
“Di Nguyệt, kéo đứa nhóc lóc chóc này quăng ra ngoài cho trẫm." Bàn tay to túm cổ áo Bảo Bảo nhấc lên, Tây Lam Thương Khung cười hiền lành, nhưng trong mắt Bảo Bảo lại vô cùng khủng bố dữ tợn.
“Oa, không cần a, chủ nhân cứu mạng a! ! !"
Hai cẳng chân bé xíu sống chết quấn lấy người chủ nhân, Bảo Bảo thê thảm nhìn tuyệt mỹ thiếu niên ngồi bên cạnh, ánh mắt óng ánh nước mắt đáng thương hề hề cầu xin.
“Chủ nhân…"
“Linh Huân, có rảnh nhớ quay lại thăm chúng ta nha, Hạ Thiên cùng Xuân Thiên đều thực thích con, cả nhà chúng ta đều xem con là thành viên trong nhà. Lúc con được Hạ Thiên mang về ở lại nhà chúng ta, dì vẫn luôn xem con như con ruột của mình, muốn con có thể dung nhập vào cuộc sống của chúng ta chứ không phải luôn lộ ra vẻ cô tịch xa cách."
“Vốn nghĩ phải mất một khoảng thời gian mới quen thuộc, cũng chậm rãi làm con mở rộng nội tâm, trở nên vui vẻ sáng sủa, không ngờ con lại rời đi sớm như vậy."
Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên tóc bạch kim mắt tím chuẩn bị bước lên xe, mẹ Quý tiễn ở phía sau không khỏi cảm khái.
Mẹ Quý không thể nói rõ rốt cuộc vì cái gì nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp kia tìm được cha, nhìn thấy lúc đối mặt với cha mới thoải mái cùng vui sướng, gỡ đi lớp mặt nạ lạnh lùng cao ngạo, tâm tình của bà thực phức tạp.
Quả nhiên là vậy sao? Thân phận Linh Huân rất không đồng nhất đi.
Bằng không, khí chất trên người đứa nhỏ kia sao lại cao quý như nhóm con cháu thế gia có thân phận cùng huyết thống cao quý như vậy. Cho dù Linh Huân làm người ta có cảm giác thực nghiêm nghị nhưng vẫn có một cỗ cao quý không thể xâm phạm thuộc về hoàng tộc.
Có lẽ thật sự giống như Đông Thiên nói, Linh Huân là hoàng tử của một quốc gia siêu giàu nào đó ở châu âu đi?
Nhìn lễ nghi cùng dung mạo đẹp đến khuynh thành kia, người bình thường tuyệt đối không thể sinh ra đứa nhỏ như vậy a!
Linh Huân giống như kiệt tác của tạo hóa, chỉ có thế giới vàng son đầy ắp kia mới có thể sinh ra đứa nhỏ tinh thuần như vậy.
Khí chất trên người Linh Huân rất độc đáo, dung mạo cũng thực yêu dị, ánh mắt còn có một tầng sương mù mông lung, làm người ta vô pháp tiếp cận cùng vô pháp nhìn thấu nội tâm.
Mỗi lần chú ý tới ánh mắt Linh Huân, mẹ Quý liền có cảm giác mờ ảo.
Giống như đứa nhỏ kia không phải đang đứng ở trước mặt, mà là ở trên cao lạnh lùng ngạo thị nhìn xuống, ánh mắt đầy xa cách cùng tĩnh mịch chưa từng dao động. Cảm giác đó giống như một vị thần cao cao tại thượng nhìn xuống nhân loại, thương hại nhưng lại vô tình.
“Quý mụ mụ, cám ơn ngươi." Quay đầu, Huân nhi chăm chú nhìn bọn họ.
Mẹ Quý ôn nhu từ ái, Quý Hạ Thiên có chút chất phác thành thật, Quý Đông Thiên anh tuấn thành thục, còn có Quý Xuân Thiên hoạt bát hào phóng thần kinh có chút kì quái, trong lòng thiếu niên có chút xúc động.
Bất quá chỉ ở chung vài ngày, nhưng Huân nhi có cảm xúc quyến luyến gia đình không có quyền thế địa vị hay tiền bạc của cải này. Trước kia, khi còn ở hoàng cung Tây Lam, Huân nhi vĩnh viễn chưa từng trải qua.
Thành viên hoàng tộc luôn trưởng thành rất sớm, cho dù là Tứ hoàng huynh, Lục hoàng huynh, cùng Thất hoàng huynh khá thân cận cũng không tiếp xúc gần gũi như vậy. Thân là con nối dòng hoàng tộc, bọn họ có rất nhiều điều phải cố kỵ, nhân tố lo lắng cũng quá nhiều, căn bản không thể đơn thuần ở cùng nhau.
Cứ việc Huân nhi biết, so với những hoàng tử khác, Tứ hoàng huynh, Lục hoàng huynh cùng Thất hoàng huynh đều thật tâm chăm sóc cùng bảo hộ mình, duy trì chút thân tình khó có trong hoàng tộc.
“Quý mụ mụ, Hạ Thiên, Đông Thiên, Xuân Thiên, các ngươi trở lại đi, ta phải đi rồi."
Biết người Quý gia đối mặt với phụ hoàng có chút câu nệ, chân tay luống cuống, nên Huân nhi cũng không muốn để bọn họ tiếp tục áp lực cùng không yên.
Dù sao, phụ hoàng cho dù đã thu hồi uy áp cường đại của mình, nhưng tôn quý cùng uy nghiêm vốn có vẫn làm những người xuất phát từ gia đình bình thường cảm thấy kinh hoảng cùng kính sợ.
Lúc nhìn thấy Hạ Thiên ngồi đối mặt phụ hoàng, nam hài chất phác kia cơ hồ ngay cả tay để đâu cũng luống cuống, Huân nhi liền biết phụ hoàng quả nhiên không hổ là đế vương vĩ đại của Tây Lam, khí thế trên người vẫn ngạo nghễ như cũ, làm nhân loại tầm thường không dám nhìn thẳng.
Quả nhiên, vẫn chỉ là một học sinh trung học bình thường a! Cùng phụ hoàng đã trải qua chiến trường huyết tinh hoàn toàn không đáng để vào mắt.
“Tây Lam tiên sinh, thỉnh đi thong thả. Linh Huân, có thời gian nhớ quay về, Quý gia vĩnh viễn chào đón con."
Mỉm cười dịu dàng, mẹ Quý nhìn thiếu niên yêu dị được nam nhân kia nhẹ nhàng ôm vào xe, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.
Nam nhân kia, nam nhân tuấn mỹ là phụ thân Linh Huân kia thật sự làm bà cảm thấy áp lực quá lớn.
Lúc đối mặt, cả người bà cơ hồ đều run rầy, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Thật sự là một người đáng sợ a!
Ánh mắt nghiêm nghị cùng biểu cảm vô tình trên gương mặt tà nịnh kia làm mẹ Quý lớn lên trong xã hội hài hòa lần đầu tiên cảm nhận được hương vị khủng khiếp cùng máu tanh ở chiến trường. Loại ngưng trọng cùng máu huyết đỏ tươi kia làm mẹ Quý mặc dù biết rõ chỉ là ảo giác vẫn sợ đến phát run.
Nó chính là cảm giác nam nhân kia gây ra cho bà. Cường đại, lẫm liệt, mà cũng lạnh lùng vô tình!
Hướng mẹ Quý phất nhẹ tay, Tây Lam Thương Khung không chút biến sắc bảo lái xe rời đi. Mà Huân nhi cũng biết, đối với nhân loại nhỏ yếu bình thường, phụ hoàng chưa từng chú ý nhiều. Ngay cả liếc mắt cũng thực keo kiệt.
Nếu không phải vì mình, phụ hoàng căn bản sẽ không đến thăm hỏi một gia đình bình thường. Nếu là trước kia ở Tây Lam quốc, phụ hoàng cho dù đối mặt với gia quyến của nhóm đại thần, chỉ sợ cũng không kiên nhẫn cùng tôn trọng được như vậy.
Ở Thương Lam đại lục tôn trọng thực lực, là đế vương cường đại của Tây Lam quốc, cho tới giờ chỉ có người khác sợ hãi, thần phục cùng cúng bái y. Nếu ôn hòa có lễ được như hôm nay thì tuyệt đối là ban ân cùng vinh quang cho người khác. Có thể được Lam đế bệ hạ ưu ái là một vinh dự lớn lao.
Nhìn siêu xe Rolls Royce lướt đi, đám hàng xóm tam cô lục bà vì sợ uy nghiêm của Tây Lam Thương Khung không dám tới gần, chỉ lén ở một bên vễnh tai nghe lén đều tụ tập tới, không ngừng oanh tạc mẹ Quý có chút thất thần nhìn theo hai người rời đi.
“Mẹ Quý a, đứa nhỏ vừa nãy là người thân của bà hả, thật đẹp a. Không phải họ hàng xa đi?"
“Đúng vậy đúng vậy, đứa nhỏ xinh đẹp yêu dị như vậy đúng là hiếm thấy. Nhất là mái tóc dài có màu bạch kim kia, còn mắt nữa, các bà có thấy không, thế nhưng là màu tím a. Còn nữa còn nữa, có thấy chiếc siêu xe có rèm che kia không? Kia chính là loại bán có số lượng, trên đời này người sở hữu nó tuyệt đối không vượt quá một bàn tay."
“Chị Quý, họ hàng chị đúng là có tiền."
“Còn nam nhân kia nữa. Bộ dáng chẳng hề thua kém đám siêu sao, thậm chí còn quý khí chói mắt hơn. Loại khí chất tôn quý ngạo nghễ này, nếu không phải tổng giám đốc tập đoàn nào đó thì chính là quý tộc của nước nào rồi. Đời này tôi sống lâu như vậy, trừ bỏ trên Tv, thật sự chưa gặp qua ai tuấn tú cao quý đến vậy."
“Chị Quý, nhà chị từ khi nào có họ hàng giàu có vậy a? Trước kia chưa từng thấy."
“Lại nói tiếp, vừa nãy nam nhân kia làm người ta có cảm giác thực nghiêm nghị đáng sợ. Chỉ liếc mắt một cái mà làm tôi đến giờ còn sợ, tim đập thình thịch này. Suýt chút nữa đứng tim luôn. Sợ toát cả mồ hôi a. Em Quý à, kia rốt cuộc là ai? Có thân phận gì, sao làm người ta có cảm giác sợ hãi đến vậy?"
“Em Quý, em cùng hai người vừa rời đi kia có quan hệ gì? Không phải em kì thật là thiên kim của nhà giàu nào đó, vì yêu mà bỏ nhà đi nên hiện giờ người nhà mới tìm tới cửa đi?"
“Chị Lý à, chị xem phim tình cảm nhiều quá rồi à. Tôi thấy, kì thật phải là…"
“Không phải không phải, nghe tôi nói này, hẳn là thế này… beabeabea…"
“… …"
“… … …"
Nhìn đám người trước mặt loạn thành một đoàn, ai cũng tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, người nhà Quý gia thực 囧.
Trên trán đều xuất hiện mấy sợi hắc tuyến, tinh thần còn chưa kịp phục hồi liền tập thể hỗn loạn.
Eo ơi, tam cô lục bà thật đáng sợ. Xem ra về sau đi đường thấy bọn họ phải đi đường vòng a.
Theo mẹ Quý dẫn đầu, mọi người ăn ý đồng loạt lùi về sau. Sau đó, đóng cửa, ngăn chặn ngọn lửa bát quái đột nhiên bùng nổ cháy lan vào nhà.
Bên này, một nhà Quý gia trở vào nhà, mỗi người đều ôm một ý tưởng, một suy tư; bên kia, Tây Lam Thương Khung sau khi thăm hỏi Quý gia liền mang Huân nhi trở về biệt thự ở vùng ngoại ô có phong cảnh yên tĩnh bình lặng kia.
“Bệ hạ, Huân điện hạ, hai người đã trở lại rồi!"
Thấy Tây Lam Thương Khung ôm lấy tuyệt mỹ thiếu niên tiến vào, Khúc Vị Trì nhàm chán ngồi ở phòng khách xem TV lập tức bật dậy, ánh mắt đầy hưng phấn chăm chú nhìn bọn bọ.
“Chủ nhân, chủ nhân, ngươi đã về rồi!" Nghe thấy âm thanh Khúc Vị Trì, Bảo Bảo chỉ kém không dán mặt vào màn hình TV không khỏi quay đầu lại, thực hưng phấn hướng chủ nhân nhà mình hô.
“Ân, chúng ta đã trở lại. Bảo Bảo, ngươi đang làm gì vậy?"
Liếc mắt nhìn tình cảnh trong phòng khác, Mạn La vẫn trầm mặc như cũ, trên mặt không có chút biểu tình dư thừa, Khúc Vị Trì thì hiển nhiên không có chút tinh thần. Nhưng còn Bảo Bảo thì…
Huân nhi nhìn bộ dáng đóng đô trước TV nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong không muốn di chuyển của Bảo Bảo, gương mặt chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm.
Xem ra trước kia Bảo Bảo thật sự rất buồn chán, nên hiện giờ thấy gì cũng tò mò.
“Huân điện hạ, ngươi cùng Lam đế mới tới thế giới này không lâu, khẳng định không có quần áo ở nơi này. Cho nên, Lam đế bệ hạ, Huân điện hạ, chúng ta đi shopping đi." Cả ngày cứ ở biệt thự thực nhàm chán, vì thế nữ nhân buồn chán lập tức nghĩ tới thú giải trí mình yêu thích nhất.
Trước kia Khúc Vị Trì tuy là sinh viên khoa y, tính tình thích thanh tĩnh nhưng không thể bỏ qua sự thật nàng là phụ nữ. Là nữ thì hơn tám mươi phần trăm thích đi shopping. Khúc Vị Trì tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Mua quần áo? Không cần!" Huân nhi không cảm thấy hứng thú lắm.
Trước kia thân là hoàng tử tôn quý nhất Tây Lam quốc, phải mặc y phục gì đều có cung nữ tú nương đặc biệt chuẩn bị. Có thể nói, cho đền giờ Huân nhi chưa từng lo lắng mình không có y phục hoa lệ cao sang. Chính là tới nơi này, cung trang phức tạp hiển nhiên không thích hợp để thiếu niên mặc ra ngoài.
“Huân điện hạ, nhập gia tùy tục, tuy quần áo ở cố hương ta không cao quý hoa lệ với cung trang trong hoàng cung Tây Lam, nhưng dù sao cũng có một phen phong vị khác a! Đi đi a, đi mua sắm. Thuận tiện có thể mua thiệt nhiều thứ kì lạ lại thú vị."
“Không cần." Nghĩ tới ánh mắt của đám người ồn ào trong những lần mình xuất hiện, Huân nhi không muốn đi chút nào.
Nhìn ra chán ghét cùng kiên quyết trong ánh mắt thiếu niên, Khúc Vị Trì hiểu rõ mình không thể đả động trái tim thiếu niên. Vì thế, ánh mắt liền đảo một vòng, dừng lại trên người Bảo Bảo đáng yêu đang bám dính lấy TV.
“Bảo Bảo, lại đây, tỷ tỷ cho ngươi ăn kẹo!"
Bảo Bảo mới không cần qua! Một viên kẹo mà muốn mua Bảo Bảo, chẳng lẽ Bảo Bảo rẻ bèo vậy sao?" Khinh thường liếc nhìn Khúc Vị Trì một cái, Bảo Bảo quay đầu tiếp tục hưng phấn nhìn đám người nhỏ xíu trong TV.
“-__-|||…" Khúc Vị Trì 囧. Hiện giờ đám nhóc sao lại càng lúc càng không đáng yêu như vậy.
“…Bảo Bảo, tỷ tỷ mua quần áo cho ngươi, muốn không nào?"
Khúc Vị Trì biết, quần áo vẫn luôn là chấp niệm trong lòng Bảo Bảo. Hoa chi tinh linh đáng yêu kia vẫn luôn bất mãn vì mình chỉ có độc một bộ đồ, mặc đến mặc đi nhiều năm như vậy cũng chỉ có mỗi bộ kia.
“Mua quần áo? Ngươi muốn giúp Bảo Bảo mua quần áo?"
Quả nhiên, Khúc Vị Trì đánh trúng trọng điểm, Bảo Bảo vừa nãy lù lù bất động xem TV bật người quay đầu lại, đôi mắt tinh thuần to tròn chớp a chớp thực hưng phấn nhìn Khúc Vị Trì.
“Đương nhiên. Bảo Bảo đáng yêu như vậy, tỷ tỷ vẫn luôn muốn để Bảo Bảo ăn mặc tỉ mỉ một phen. Nhất định rất đáng yêu." Nữ nhân cười thực ôn nhu, tiếp tục dụ dỗ.
“Thật sự?"
“Thật." Khúc Vị Trì cam đoan.
“Kia tốt quá. Tế tự tỷ tỷ thật tốt, trừ bỏ chủ nhân, ngươi là người Bảo Bảo thích nhất. Không đúng, Bảo Bảo thích nhất là chủ nhân, kế tiếp là Mạn La ca ca, tế tự tỷ tỷ, ngươi xếp thứ ba nha." Nghe Khúc Vị Trì khẳng định, Bảo Bảo bật người nịnh nọt chạy tới chỗ nàng ta, cũng không để tâm tới TV mới nãy còn thực hấp dẫn nữa.
“Bất quá…"
“Bất quá cái gì, chẳng lẽ tế tự tỷ tỷ là người xấu, muốn lừa Bảo Bảo? Ngươi là người lớn, không thể nói láo. Nếu ngươi không chịu thực hiện việc mình hứa, Bảo Bảo sẽ thực tức giận. Bảo Bảo mà giận, hậu quả thực nghiêm trọng. Có lẽ vào nửa đêm, lúc ngươi ngủ thật ngon, đám mạn đằng không biết từ đâu chui ra sẽ quấn đầy phòng ngủ."
Nghe lời nói của nữ nhân, Bảo Bảo vốn thực hớn hở liền biến sắc, gương mặt trẻ con non nớt mũm mĩm phồng má trừng mắt. Cứ như chỉ cần Khúc Vị Trì phản đối một tiếng, Bảo Bảo liền lập tức nhào qua cắn người, Khúc Vị Trì nhìn mà hắc tuyến.
“…ý ta là muốn Bảo Bảo lôi kéo Huân điện hạ đi dạo phố mua sắm chung a!"
Này xem là cái gì? Này xem là cái gì a? Này xem là uy hiếp sao? Đứa nhỏ hiện giờ mới tí tuổi đã liều lĩnh như vậy, quả nhiên là ông vua con a. Xem xem, ngay cả Bảo Bảo ngây thơ đáng yêu mới xem TV vài ngày liền bắt đầu làm nũng tùy hứng.
Quả nhiên, vẫn là Bảo Bảo trước kia mặc mình xoa xoa niết niết đáng yêu nhất a!
“…là vậy sao?" Nghiêng đầu, Bảo Bảo có chút nghi hoặc nhìn Khúc Vị Trì. Bất quá sau đó, đứa nhỏ lập tức bật người.
“Chỉ cần ngươi không thất hứa, không có không mua quần áo cho Bảo Bảo là được."
“…" Khúc Vị Trì im lặng.
____________
Trong phòng khách rộng rãi, Huân nhi đang ngồi trên sô pha mềm mại thoải mái, ngón tay linh hoạt không ngừng gõ gõ trên bàn phím laptop màu đen đặt trên bàn trà trước mặt. Vị trí bên cạnh bị phụ hoàng chiếm cứ, thiếu niên vẻ mặt thích thú nhìn chằm chằm màn hình trước mắt.
Laptop công năng không tệ này là vài hôm trước Khúc Vị Trì vừa mua, vừa nãy mới lấy ra dùng. Mà Huân nhi, vì đoạn thời gian trước ở Quý gia, anh cả Quý gia Quý Đông Thiên rất am hiểu lĩnh vực này, Huân nhi tự nhiên cũng học tập được chút chút.
Hơn nữa xuyên thấu kí ức được truyền thừa gần ngàn năm của đám thực vật, Huân nhi cũng biết thời đại này dần dần phát triển thế nào. Vì thế sau khi cùng phụ hoàng gặp lại, thấy biệt thự cũng có phương tiện internet trao đổi tin tức này, Huân nhi tự nhiên cũng chậm rãi thuần thục.
Có thể nói, so với Khúc Vị Trì vốn lớn lên ở đây, Huân nhi cũng không hề thua kém.
Ngay lúc Huân nhi chăm chú nhìn màn hình laptop trước mặt, tìm hiểu những thứ thực mới mẻ, một bóng dáng không tình là nặng nhưng cũng chẳng nhẹ chút nào đột nhiên bổ nhào vào lòng thiếu niên, đáng thương hề hề nói.
“Chủ nhân, chủ nhân, chúng ta ra ngoài mua quần áo được không? Bảo Bảo chỉ có mỗi một kiện, đã mặc thực lâu, có lẽ không bao lâu nữa sẽ phai màu, sẽ trở nên cũ nát, Bảo Bảo thực đáng thương a. Chủ nhân, Bảo Bảo muốn mặc quần áo đẹp. Chủ nhân…"
“Bảo Bảo…" Nhìn Bảo Bảo đáng yêu điềm đạm long lanh nước mắt ôm chặt đùi mình không buông, Huân nhi cảm thấy trán mình có xúc động nổi lên vài dấu thập.
“Chủ nhân, chúng ta ra ngoài dạo phố được không? Bảo Bảo muốn mua thiệt nhiều thứ. Những thứ kia thực kì quái a, hoàn toàn không giống Thương Lam đại lục. Bảo Bảo muốn mua về cho Luyện Yêu xem." Chỉ cho xem không cho sở, cho Luyện Yêu hâm mộ chết luôn, để về sau xem Luyện Yêu có còn giành chủ nhân với Bảo Bảo nữa không.
“Luyện Yêu…" Nghe thấy lời Bảo Bảo, Huân nhi có chút thất thần.
Cũng không biết Luyện Yêu ở hoàng cung Tây Lam quốc thế nào. Đứa nhỏ kia tâm tư đơn thuần lại ngây thơ, nếu biết mình đột nhiên biến mất nhất định sẽ phát cuồng.
May mắn, lực phá hoại của Luyện Yêu rất mạnh, Huân nhi không sợ người khác sẽ khi dễ Luyện Yêu. Chỉ hi vọng lúc mình trở về Luyện Yêu sẽ không xảy ra chuyện gì. Bằng không…
Nghĩ đến đây, sắc mặt ôn hòa lạnh lùng của thiếu niên thoát chốc che kín sát khí, ánh mắt âm hàn làm Bảo Bảo không khỏi sợ hãi.
“Chủ nhân, ngươi giận sao? Giận Bảo Bảo sao? Oa, chủ nhân đừng giận Bảo Bảo, Bảo Bảo sai rồi, chủ nhân đừng giận Bảo Bảo được không? Oa oa oa…"
“Bảo Bảo, chủ nhân không giận. Ngoan, đừng khóc, chủ nhân mang ngươi đi mua quần áo."
Nhìn Bảo Bảo ôm chân mình khóc đến thảm thương, Huân nhi vội vàng ôm lấy đứa nhỏ. An ủi vuốt ve lưng nhóc, mềm nhẹ nói.
“Hức… chủ nhân không giận Bảo Bảo?"
“Đúng vậy, chủ nhân chỉ nhớ tới Luyện Yêu, trong lòng có chút lo lắng." Lấy khăn lụa ra lau khô nước mắt trên mặt Bảo Bảo, Huân nhi dở khóc dở cười nói.
“Kia… kia vừa rồi chủ nhân nói muốn dẫn Bảo Bảo đi mua quần áo, có thật không?" Bảo Bảo chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp yêu dị của thiếu niên, thật cẩn thận hỏi.
“… …"
“Di Nguyệt, kéo đứa nhóc lóc chóc này quăng ra ngoài cho trẫm." Bàn tay to túm cổ áo Bảo Bảo nhấc lên, Tây Lam Thương Khung cười hiền lành, nhưng trong mắt Bảo Bảo lại vô cùng khủng bố dữ tợn.
“Oa, không cần a, chủ nhân cứu mạng a! ! !"
Hai cẳng chân bé xíu sống chết quấn lấy người chủ nhân, Bảo Bảo thê thảm nhìn tuyệt mỹ thiếu niên ngồi bên cạnh, ánh mắt óng ánh nước mắt đáng thương hề hề cầu xin.
“Chủ nhân…"
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên