Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 24: Phong Nhược Liễu
Mẫu thân!" Ly uyển, nơi có cảnh trí xinh đẹp tao nhã mà Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi trụ lại khi tới Phong phủ lần trước. Bởi vậy, lúc hai người ngựa quen đường cũ tiêu sái tiến vào liền thấy Dạ Cơ đang nói chuyện phiếm với Dao Cơ phu nhân.
Thấy thiếu niên, Dạ Cơ hiển nhiên rất cao hứng. Mà Dao Cơ phu nhân ngồi bên cạnh liền kéo tay thiếu niên, ôm Huân nhi vào lòng mình.
“Huân nhi, sao chỉ gọi Dạ Cơ mà không gọi ngoại bà a! Ngoại bà sẽ ghen tỵ a."
“Dao Cơ phu nhân, Dạ Cơ phu nhân, đã lâu không gặp!" Nhìn ánh mắt cầu cứu bất đắc dĩ của Huân nhi nhìn qua, Tây Lam Thương Khung thực đúng lúc cứu thiếu niên thoát khỏi tình huống túng quẫn hiện tại.
Mà biểu tình của nam nhân nhìn Huân nhi lúc này lại làm Dao Cơ phu nhân cùng Dạ Cơ kinh ngạc. Lúc nam nhân nhìn thiếu niên, biểu tình vốn nghiêm nghị thoáng chốc trở nên nhu hòa, ánh mắt cũng tràn đầy ôn nhu cũng sủng nịch, hơn nữa, tuyệt đối vượt qua tình cảm phụ tử bình thường. Thâm sâu mà áp lực.
“Bệ hạ, người cũng đến sao!" Đối với nam nhân tuấn mỹ vào sau thiếu niên, Dạ Cơ cùng Dao Cơ phu nhân không khỏi cung kính thăm hỏi.
“Không cần đa lễ. Nơi này không phải hoàng cung, Dao Cơ phu nhân không cần câu nệ. Nói đến, ngươi tới là khách, là trẫm quấy rầy mới đúng."
“Nếu bệ hạ đã nói vậy, ta cùng Dạ Cơ liền thất lễ. Nói vậy bệ hạ đột nhiên tới đây khẳng định có đại sự?" Tây Lam Thương Khung thân phận tôn quý, sao có thể rãnh rỗi cải trang chạy tới nhà thần tử.
“Dao Cơ phu nhân quả nhiên nhạy bén. Lần này trẫm tới quả thật có việc. Hơn nữa sự tình còn liên quan đến Nhược phi. Trẫm nghĩ, Nhược phi dù sao cũng là nữ nhi của Dao Cơ phu nhân ngươi, vẫn nên nói cho ngươi biết thì thỏa đáng hơn." Nhìn ánh mắt cơ trí chợt lóe lên của Dao Cơ phu nhân, Tây Lam Thương Khung dấu không được ý tán thưởng.
“Nhược nhi? Nàng lại gây chuyện gì nữa sao? Bệ hạ, Dao Cơ đã nói, bắt đầu từ một khắc Nhược nhi tiến cung, hết thảy mọi chuyện của nàng không còn quan hệ gì tới Phong phủ ta nữa. Nếu Nhược nhi thật sự làm ra chuyện tội tác tày trời, bệ hạ không cần báo cho Dao Cơ."
Bắt đầu từ lúc nghe thấy cái tên Nhược phi từ miệng Tây Lam Thương Khung, chân mày Dao Cơ liền không khỏi nhíu chặt. Lúc trước, nữ nhi ngu dốt bốc đồng của nàng tự nghĩ bản thân mỹ mạo vô song, kiên trì muốn tiến cung làm phi, thời điểm đó Dao Cơ phu nhân liền biết, với tính cách Nhược nhi, nàng sớm muộn cũng làm Phong phủ lâm vào hiểm cảnh. Vì thế, ngày Nhược phi tiến cung, Dao Cơ phu nhân liền nói một câu như vậy.
“Kia thì không phải. Nhược phi mất tích."
“Mất tích? Sao lại mất tích?"
Nhược phi không phải từ chín năm trước đã bị nam nhân trước mắt đưa ra khỏi cung rồi sao? Sao hiện giờ Lam đế lại nói nàng mất tích?
Thân là lâu chủ Thần Dạ lâu, Dao Cơ biết rất nhiều chuyện không nên biết. Mà đối với Nhược phi, liên quan tới Phong phủ, liên quan tới Huân nhi, Dao Cơ tự nhiên càng dụng tâm hơn.
“Nguyên nhân thì trẫm cũng không rõ, bất quá có thể khẳng định, Nhược phi mất tích hẳn có liên quan tới Đế Luyện Tà. Bằng không, ai lại phí công để tâm tới nữ nhân đã phát điên kia?" Dao Cơ phu nhân chưởng quản Thần Dạ lâu, có đôi khi nàng lại càng hiểu biết những chuyện giang hồ hơn. Này cũng là nguyên nhân Tây Lam Thương Khung tìm tới đây.
“Đế Luyện Tà, lại là nam nhân kia sao?" Chuyện bộ tộc Đế Luyện, Dao Cơ phu nhân cũng biết một chút, nhất là tôn tử nàng thích nhất vẫn còn ở lại đó không chịu về, nàng lại càng tốn nhiều tâm tư hơn cho bộ tộc thần bí cổ xưa kia.
Sau khi Đế Luyện Tà đả thương nam nhân mà tôn tử nàng để ý rồi bỏ trốn, Dao Cơ phu nhân ở Tây Lam quốc xa xôi lập tức nhận được tin do Thần Dạ lâu truyền tới.
Hiện giờ xem ra, mục tiêu của Đế Luyện Tà vẫn là Huân nhi?
Bên này, sắc mặt Dao Cơ phu nhân rất nghiêm túc, Dạ Cơ đứng bên kia cũng đầy lo lắng. Nhìn đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu bên cạnh, Dạ Cơ không khỏi nghĩ tới ấn tượng về Đế Luyện Tà sau lần gặp gỡ.
Tà khí, vô tình, bạo ngược, thậm chí là điên cuồng. Tất cả đều xuất hiện trên người nam nhân kia.
Không khí nhất thời có chút yên tĩnh, ai cũng không nói gì. Ngay lúc này, một âm thanh xuất phát từ một nữ nhân không nhận thức rõ tình huống vang lên.
“Lão phu nhân, tức phụ nghe nói Cửu hoàng tử điện hạ tới nên cố ý dẫn Liễu nhi tới gặp vị biểu ca này."
Một nữ nhân mặc váy dài tinh xảo dẫn theo một thiếu nữ diện mạo thanh lệ xinh đẹp đi tới, cung kính nói với Dao Cơ phu nhân đang ngồi ghế trên.
Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi thuận mắt nhìn qua, lại phát hiện nữ nhân kia chính là người ngăn đón Phong Chích Viêm khi nãy—– Nam Cung Thanh Thanh. Về phần thiếu nữ thoát nhìn xinh đẹp nhu thuận phía sau, Huân nhi chưa từng gặp qua, cũng không để ý. Bởi vậy, thiếu niên chỉ liếc mắt nhìn một cái liền dời tầm mắt.
“Ngươi tới làm gì? Thật sự không có quy củ, không thấy ta đang chiêu đãi khách quý sao? A La, ngươi làm việc thế nào vậy, sao lại để nàng vào đây?" Dao Cơ phu nhân cau mày, nghiêm khắc nhìn thị nữ bên người của mình vội vội vàng vàng chạy vào, lớn tiếng hỏi.
“Phu nhân, A La không ngăn được Thanh Thanh phu nhân." Người vội vàng chạy vào sau Nam Cung Thanh Thanh cũng là một nữ nhân rất xinh đẹp. Với bản tính của Nam Cung thanh Thanh, cho dù nàng là thị nữ bên cạnh Dao Cơ phu nhân cũng không thể ngăn cản nữ nhân càn quấy này a!"
“Lão phu nhân, tức phụ không phải chỉ muốn đưa Liễu nhi tới chào Cửu điện hạ thôi sao. Liễu nhi vẫn luôn ở tại khuê phòng, hiếm có diệp gặp người khác. Hiện giờ Liễu nhi cũng mười lăm rồi, tức phụ chỉ muốn…"
“Ngươi muốn cái gì ta còn không biết sao. Nam Cung Thanh Thanh, nơi này là nơi ngươi muốn đến thì đến, không có chút quy củ nào sao? Ngươi càn rỡ trong Phong phủ thì thôi đi, bây giờ còn dám chạy tới Ly uyển?"
Ly uyển này, từ sau khi xây dựng xong, Dao Cơ phu nhân đã ra lệnh không cho phép bất kỳ ai tùy ý tiến vào. Đây là nơi nàng dành để tưởng niệm, chưa bao giờ cho ai khác tiến vào vấy bẩn.
“Ta…"
Ngay lúc Dao Cơ phu nhân vẻ mặt giận dữ, Nam Cung Thanh Thanh lúng túng nói không nên lời, một âm thanh nhỏ nhẹ khẽ vang lên.
“Lão phu nhân, nương không phải cố ý, nàng chỉ là… chỉ là muốn dẫn Liễu nhi tới thăm lão phu nhân cùng Dạ Cơ phu nhân mà thôi."
“Là vậy sao? Liễu nhi?" Giọng nói uy nghiêm của Dao Cơ phu nhân làm thiếu nữ thanh lệ vô thức run nhè nhẹ.
Đây là khác biệt a! Đối mặt với Phong Chích Viêm, Phong Vô Kỳ, thậm chí là Phong Diệp hồn nhiên, Dao Cơ phu nhân luôn thực từ ái nhìn bọn họ, nghe nhóm tôn tử xuất sắc đáng yêu ngọt ngào gọi mình là nãi nãi, ngoại bà. Nhưng đối mặt với nhữ nhi do Nam Cung Thanh Thanh nuôi nấng, Dao Cơ phu nhân chỉ cho phép thiếu nữ gọi mình là lão phu nhân.
Không thể không nói, Dao Cơ phu nhân rất chán ghét sự tồn tại của Nam Cung Thanh Thanh. Cả Phong phủ này, người thích nàng ta chỉ sợ không có mấy người.
“Liễu nhi… Liễu nhi…" Thiếu nữ bị dọa đến nói không nên lời, ngẩng đầu, đôi mắt điềm đạm đáng yêu như nai con thoáng liếc mắt nhìn Huân nhi ngồi bên cạnh Dao Cơ phu nhân, gương mặt đội nhiên hiện lên một mạt đỏ sẫm như son.
Thiếu niên xinh đẹp kia chính là Cửu hoàng tử điện hạ được chú ý nhất Tây Lam quốc sao? Quả nhiên rất đẹp. Đẹp hơn tất cả những người nàng từng gặp, đẹp đến mức làm người ta động tâm.
“Dao Cơ phu nhân, ngươi có việc thì ta cùng Huân nhi trở về thôi." Chú ý tới ánh mắt thiếu nữ nhìn Huân nhi, trong mắt Tây Lam Thương Khung không khỏi hiện lên một tia u lãnh. Sau đó, nam nhân đứng lên, động tác vô cùng sủng nịch kéo Huân nhi, hướng Dao Cơ phu nhân cáo từ, y không muốn ở lại đây với nữ nhân tục tằng cộng thêm thiếu nữ dám mơ ước tới bảo bối của mình!
“Này… được rồi. Huân nhi, bảo bối nhi của ngoại bà, có thời gian phải tới Phong phủ thăm lão thái bà niên kỷ ngày càng lớn ta a!" Mỉm cười nhìn thiếu niên bên người nam nhân, Dao Cơ phu nhân thực lưu luyến.
Hài tử đáng yêu này, nàng thực yêu thích. Bất quá hiện giờ Nam Cung Thanh Thanh đang ở đây, ngay cả mặt của nữ nhân khó coi này nàng cũng không muốn để Huân nhi nhìn thấy.
“Hảo." Huân nhi ngoan ngoãn đáp lời. Trong mắt tràn đầy nghiêm túc.
“Dao Cơ phu nhân, Dạ Cơ, chúng ta đi trước."
Còn không để Dao Cơ cùng Dạ Cơ đáp ứng, Nam Cung Thanh Thanh đã ân cần nói: “Cửu điện hạ, để ta bảo Liễu nhi tiễn ngươi ra ngoài. Liễu nhi chỉ nhỏ hơn điện hạ một tuổi, ở cùng nhất định có rất nhiều đề tài chung để trò chuyện."
“Câm miệng. Đi xuống." Không nói sắc mặt Tây Lam Thương Khung giờ phút này đã hoàn toàn âm trầm, ngay cả Dao Cơ phu nhân cũng không dễ nhìn chút nào. Nữ nhân này, chẳng lẽ nàng không nhìn thấy vẻ mặt của bệ hạ rất nguy hiểm rồi sao?
Đợi bóng dáng Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi biến mất khỏi Ly uyển, sắc mặt Dao Cơ phu nhân mới trầm xuống nhìn Nam Cung Thanh Thanh.
“Liễu nhi, ngươi đi xuống trước. Ta có lời muốn nói với nương ngươi."
“Lão phu nhân…!" Liếc mắt nhìn Nam Cung Thanh Thanh một cái, thiếu nữ thu hồi tầm mắt nãy giờ vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng tuyệt mỹ hoàng tử xa dần, thực dịu ngoan rời đi.
“Lão phu nhân, ngươi muốn nói gì với ta?" Giọng nói nữ nhân có chút ngập ngừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào quý phụ nhân ngồi trước mặt.
Từ ngày tới Phong phủ, người Nam Cung Thanh Thanh sợ nhất chính là nữ nhân bề ngoài xinh đẹp cao quý nhưng cốt cách lại vô cùng cường hãn này. Cứ việc nữ nhân đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn xinh đẹp này cho tới giờ luôn rất chán ghét mình, không hề cho mình xem chút sắc mặt dễ nhìn, Nam Cung Thanh Thanh vẫn như cũ không dám có chút bất kính nào.
Ở Phong phủ, người có uy nhất không phải quân vụ đại thần Phong Duyên Ngạn, mà chính là Dao Cơ phu nhân bộ dáng thoạt nhìn nhu nhược, vì sinh bệnh luôn phải an dưỡng bên ngoài.
“Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang có chủ ý gì. Cửu hoàng tử điện hạ không phải người mà ngươi có thể mơ ước viễn vông." Huân nhi vừa tới không bao lâu thì nữ nhân này đã tức tốc dẫn nữ nhi tới, mục đích của nàng ai cũng đoán được.
Dao Cơ phu nhân chưa già đến mức hoa mắt, hơn nữa còn cơ trí hơn nữ nhân này, sao nàng lại không hiểu. Lòng dạ sáng như gương, Nam Cung Thanh Thanh nghĩ gì, Dao Cơ phu nhân không cần nhìn cũng biết.
“Lão phu nhân, Cửu hoàng tử điện hạ đã sắp đến tuổi trưởng thành, không lâu nữa hắn sẽ thú phi sinh tử, tức phụ làm vậy có gì sai? Chẳng lẽ lão phu nhân không hi vọng thế lực của Phong phủ mạnh hơn sao? Liễu nhi đã mười lăm rồi, cũng đến tuổi xuất giá. Thay vì để Liễu nhi gả cho người khác, Cửu hoàng tử điện hạ rõ ràng là lựa chọn tốt nhất. Thân phận của hắn, địa vị của hắn, tất cả đều mang lại tôn vinh tốt nhất cho Liễu nhi."
“Không được."
“Vì cái gì? Lão phu nhân? Ngươi quá bất công rồi đi. Liễu nhi tuy là nữ nhi do Nam Cung Thanh Thanh ta sinh ra, nhưng nàng cũng là tôn nữ của ngươi a! Nàng cũng họ Phong a! Lão phu nhân, ta biết ngươi tới giờ chưa từng thích ta. Từ ngày ta vào Phong phủ, ngươi chưa từng liếc mắt nhìn ta một lần. Ngay cả nhi tử Viêm nhi ta mang thai mười tháng sinh hạ, khoảnh khắc nó vừa chào đời đã bị ngươi mang đi, thậm chí còn không để ta liếc mắt nhìn nó một cái. Hiện giờ, đứa nhỏ kia gặp ta hệt như gặp cừu nhân, ngươi có biết ta đau lòng cỡ nào không? Lão phu nhân, ngươi cũng là mẫu thân, ngươi cũng hi vọng đứa nhỏ của mình tốt hơn người đi, nhưng vì sao ngươi không thể thông cảm cho tức phụ? Tức phụ cũng chỉ hi vọng Liễu nhi có một nơi tốt đẹp mà thôi."
“Nơi tốt? Trong mắt ngươi, tiến vào hoàng cung chính là chỗ tốt sao? Ngươi chỉ muốn thỏa mãn dục vọng bản thân mình mà thôi. Cũng vì ta từng là mẫu thân, là tổ mẫu của Liễu nhi, ta lại càng không thể để nàng vào cung làm phi tử của Huân nhi."
“Vì cái gì, lão phu nhân, vào hoàng cung có gì không tốt, được cả đàn cung nữ thị tòng cẩn thận hầu hạ, được mặc lụa là gấm vóc tốt nhất, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô thượng, có gì không tốt? Đây là giấc mộng mà biết bao thiếu nữ tôn thờ a!"
“Hừ, tôn thờ? Đừng quên Nhược phi. Nàng ta chính là ví dụ tốt nhất. Chẳng lẽ ngươi hi vọng tương lai Liễu nhi cũng giống Nhược phi?" Huống chi, với bản tính hỉ nộ vô thường của nam nhân kia, y tuyệt đối không để Huân nhi tiếp nhận bất kì nữ nhân nào.
“Nhược phi…"
Nhớ tới thiếu nữ tuyệt sắc phong quang vô hạn năm đó cùng những lời thiếu niên yêu dị đã kế thừa bảy phần tuyệt sắc chi tư của Nhược phi nói khi nãy, sắc mặt Nam Cung Thanh Thanh không khỏi tái nhợt.
Nhược phi, điên rồi…
Thấy thiếu niên, Dạ Cơ hiển nhiên rất cao hứng. Mà Dao Cơ phu nhân ngồi bên cạnh liền kéo tay thiếu niên, ôm Huân nhi vào lòng mình.
“Huân nhi, sao chỉ gọi Dạ Cơ mà không gọi ngoại bà a! Ngoại bà sẽ ghen tỵ a."
“Dao Cơ phu nhân, Dạ Cơ phu nhân, đã lâu không gặp!" Nhìn ánh mắt cầu cứu bất đắc dĩ của Huân nhi nhìn qua, Tây Lam Thương Khung thực đúng lúc cứu thiếu niên thoát khỏi tình huống túng quẫn hiện tại.
Mà biểu tình của nam nhân nhìn Huân nhi lúc này lại làm Dao Cơ phu nhân cùng Dạ Cơ kinh ngạc. Lúc nam nhân nhìn thiếu niên, biểu tình vốn nghiêm nghị thoáng chốc trở nên nhu hòa, ánh mắt cũng tràn đầy ôn nhu cũng sủng nịch, hơn nữa, tuyệt đối vượt qua tình cảm phụ tử bình thường. Thâm sâu mà áp lực.
“Bệ hạ, người cũng đến sao!" Đối với nam nhân tuấn mỹ vào sau thiếu niên, Dạ Cơ cùng Dao Cơ phu nhân không khỏi cung kính thăm hỏi.
“Không cần đa lễ. Nơi này không phải hoàng cung, Dao Cơ phu nhân không cần câu nệ. Nói đến, ngươi tới là khách, là trẫm quấy rầy mới đúng."
“Nếu bệ hạ đã nói vậy, ta cùng Dạ Cơ liền thất lễ. Nói vậy bệ hạ đột nhiên tới đây khẳng định có đại sự?" Tây Lam Thương Khung thân phận tôn quý, sao có thể rãnh rỗi cải trang chạy tới nhà thần tử.
“Dao Cơ phu nhân quả nhiên nhạy bén. Lần này trẫm tới quả thật có việc. Hơn nữa sự tình còn liên quan đến Nhược phi. Trẫm nghĩ, Nhược phi dù sao cũng là nữ nhi của Dao Cơ phu nhân ngươi, vẫn nên nói cho ngươi biết thì thỏa đáng hơn." Nhìn ánh mắt cơ trí chợt lóe lên của Dao Cơ phu nhân, Tây Lam Thương Khung dấu không được ý tán thưởng.
“Nhược nhi? Nàng lại gây chuyện gì nữa sao? Bệ hạ, Dao Cơ đã nói, bắt đầu từ một khắc Nhược nhi tiến cung, hết thảy mọi chuyện của nàng không còn quan hệ gì tới Phong phủ ta nữa. Nếu Nhược nhi thật sự làm ra chuyện tội tác tày trời, bệ hạ không cần báo cho Dao Cơ."
Bắt đầu từ lúc nghe thấy cái tên Nhược phi từ miệng Tây Lam Thương Khung, chân mày Dao Cơ liền không khỏi nhíu chặt. Lúc trước, nữ nhi ngu dốt bốc đồng của nàng tự nghĩ bản thân mỹ mạo vô song, kiên trì muốn tiến cung làm phi, thời điểm đó Dao Cơ phu nhân liền biết, với tính cách Nhược nhi, nàng sớm muộn cũng làm Phong phủ lâm vào hiểm cảnh. Vì thế, ngày Nhược phi tiến cung, Dao Cơ phu nhân liền nói một câu như vậy.
“Kia thì không phải. Nhược phi mất tích."
“Mất tích? Sao lại mất tích?"
Nhược phi không phải từ chín năm trước đã bị nam nhân trước mắt đưa ra khỏi cung rồi sao? Sao hiện giờ Lam đế lại nói nàng mất tích?
Thân là lâu chủ Thần Dạ lâu, Dao Cơ biết rất nhiều chuyện không nên biết. Mà đối với Nhược phi, liên quan tới Phong phủ, liên quan tới Huân nhi, Dao Cơ tự nhiên càng dụng tâm hơn.
“Nguyên nhân thì trẫm cũng không rõ, bất quá có thể khẳng định, Nhược phi mất tích hẳn có liên quan tới Đế Luyện Tà. Bằng không, ai lại phí công để tâm tới nữ nhân đã phát điên kia?" Dao Cơ phu nhân chưởng quản Thần Dạ lâu, có đôi khi nàng lại càng hiểu biết những chuyện giang hồ hơn. Này cũng là nguyên nhân Tây Lam Thương Khung tìm tới đây.
“Đế Luyện Tà, lại là nam nhân kia sao?" Chuyện bộ tộc Đế Luyện, Dao Cơ phu nhân cũng biết một chút, nhất là tôn tử nàng thích nhất vẫn còn ở lại đó không chịu về, nàng lại càng tốn nhiều tâm tư hơn cho bộ tộc thần bí cổ xưa kia.
Sau khi Đế Luyện Tà đả thương nam nhân mà tôn tử nàng để ý rồi bỏ trốn, Dao Cơ phu nhân ở Tây Lam quốc xa xôi lập tức nhận được tin do Thần Dạ lâu truyền tới.
Hiện giờ xem ra, mục tiêu của Đế Luyện Tà vẫn là Huân nhi?
Bên này, sắc mặt Dao Cơ phu nhân rất nghiêm túc, Dạ Cơ đứng bên kia cũng đầy lo lắng. Nhìn đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu bên cạnh, Dạ Cơ không khỏi nghĩ tới ấn tượng về Đế Luyện Tà sau lần gặp gỡ.
Tà khí, vô tình, bạo ngược, thậm chí là điên cuồng. Tất cả đều xuất hiện trên người nam nhân kia.
Không khí nhất thời có chút yên tĩnh, ai cũng không nói gì. Ngay lúc này, một âm thanh xuất phát từ một nữ nhân không nhận thức rõ tình huống vang lên.
“Lão phu nhân, tức phụ nghe nói Cửu hoàng tử điện hạ tới nên cố ý dẫn Liễu nhi tới gặp vị biểu ca này."
Một nữ nhân mặc váy dài tinh xảo dẫn theo một thiếu nữ diện mạo thanh lệ xinh đẹp đi tới, cung kính nói với Dao Cơ phu nhân đang ngồi ghế trên.
Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi thuận mắt nhìn qua, lại phát hiện nữ nhân kia chính là người ngăn đón Phong Chích Viêm khi nãy—– Nam Cung Thanh Thanh. Về phần thiếu nữ thoát nhìn xinh đẹp nhu thuận phía sau, Huân nhi chưa từng gặp qua, cũng không để ý. Bởi vậy, thiếu niên chỉ liếc mắt nhìn một cái liền dời tầm mắt.
“Ngươi tới làm gì? Thật sự không có quy củ, không thấy ta đang chiêu đãi khách quý sao? A La, ngươi làm việc thế nào vậy, sao lại để nàng vào đây?" Dao Cơ phu nhân cau mày, nghiêm khắc nhìn thị nữ bên người của mình vội vội vàng vàng chạy vào, lớn tiếng hỏi.
“Phu nhân, A La không ngăn được Thanh Thanh phu nhân." Người vội vàng chạy vào sau Nam Cung Thanh Thanh cũng là một nữ nhân rất xinh đẹp. Với bản tính của Nam Cung thanh Thanh, cho dù nàng là thị nữ bên cạnh Dao Cơ phu nhân cũng không thể ngăn cản nữ nhân càn quấy này a!"
“Lão phu nhân, tức phụ không phải chỉ muốn đưa Liễu nhi tới chào Cửu điện hạ thôi sao. Liễu nhi vẫn luôn ở tại khuê phòng, hiếm có diệp gặp người khác. Hiện giờ Liễu nhi cũng mười lăm rồi, tức phụ chỉ muốn…"
“Ngươi muốn cái gì ta còn không biết sao. Nam Cung Thanh Thanh, nơi này là nơi ngươi muốn đến thì đến, không có chút quy củ nào sao? Ngươi càn rỡ trong Phong phủ thì thôi đi, bây giờ còn dám chạy tới Ly uyển?"
Ly uyển này, từ sau khi xây dựng xong, Dao Cơ phu nhân đã ra lệnh không cho phép bất kỳ ai tùy ý tiến vào. Đây là nơi nàng dành để tưởng niệm, chưa bao giờ cho ai khác tiến vào vấy bẩn.
“Ta…"
Ngay lúc Dao Cơ phu nhân vẻ mặt giận dữ, Nam Cung Thanh Thanh lúng túng nói không nên lời, một âm thanh nhỏ nhẹ khẽ vang lên.
“Lão phu nhân, nương không phải cố ý, nàng chỉ là… chỉ là muốn dẫn Liễu nhi tới thăm lão phu nhân cùng Dạ Cơ phu nhân mà thôi."
“Là vậy sao? Liễu nhi?" Giọng nói uy nghiêm của Dao Cơ phu nhân làm thiếu nữ thanh lệ vô thức run nhè nhẹ.
Đây là khác biệt a! Đối mặt với Phong Chích Viêm, Phong Vô Kỳ, thậm chí là Phong Diệp hồn nhiên, Dao Cơ phu nhân luôn thực từ ái nhìn bọn họ, nghe nhóm tôn tử xuất sắc đáng yêu ngọt ngào gọi mình là nãi nãi, ngoại bà. Nhưng đối mặt với nhữ nhi do Nam Cung Thanh Thanh nuôi nấng, Dao Cơ phu nhân chỉ cho phép thiếu nữ gọi mình là lão phu nhân.
Không thể không nói, Dao Cơ phu nhân rất chán ghét sự tồn tại của Nam Cung Thanh Thanh. Cả Phong phủ này, người thích nàng ta chỉ sợ không có mấy người.
“Liễu nhi… Liễu nhi…" Thiếu nữ bị dọa đến nói không nên lời, ngẩng đầu, đôi mắt điềm đạm đáng yêu như nai con thoáng liếc mắt nhìn Huân nhi ngồi bên cạnh Dao Cơ phu nhân, gương mặt đội nhiên hiện lên một mạt đỏ sẫm như son.
Thiếu niên xinh đẹp kia chính là Cửu hoàng tử điện hạ được chú ý nhất Tây Lam quốc sao? Quả nhiên rất đẹp. Đẹp hơn tất cả những người nàng từng gặp, đẹp đến mức làm người ta động tâm.
“Dao Cơ phu nhân, ngươi có việc thì ta cùng Huân nhi trở về thôi." Chú ý tới ánh mắt thiếu nữ nhìn Huân nhi, trong mắt Tây Lam Thương Khung không khỏi hiện lên một tia u lãnh. Sau đó, nam nhân đứng lên, động tác vô cùng sủng nịch kéo Huân nhi, hướng Dao Cơ phu nhân cáo từ, y không muốn ở lại đây với nữ nhân tục tằng cộng thêm thiếu nữ dám mơ ước tới bảo bối của mình!
“Này… được rồi. Huân nhi, bảo bối nhi của ngoại bà, có thời gian phải tới Phong phủ thăm lão thái bà niên kỷ ngày càng lớn ta a!" Mỉm cười nhìn thiếu niên bên người nam nhân, Dao Cơ phu nhân thực lưu luyến.
Hài tử đáng yêu này, nàng thực yêu thích. Bất quá hiện giờ Nam Cung Thanh Thanh đang ở đây, ngay cả mặt của nữ nhân khó coi này nàng cũng không muốn để Huân nhi nhìn thấy.
“Hảo." Huân nhi ngoan ngoãn đáp lời. Trong mắt tràn đầy nghiêm túc.
“Dao Cơ phu nhân, Dạ Cơ, chúng ta đi trước."
Còn không để Dao Cơ cùng Dạ Cơ đáp ứng, Nam Cung Thanh Thanh đã ân cần nói: “Cửu điện hạ, để ta bảo Liễu nhi tiễn ngươi ra ngoài. Liễu nhi chỉ nhỏ hơn điện hạ một tuổi, ở cùng nhất định có rất nhiều đề tài chung để trò chuyện."
“Câm miệng. Đi xuống." Không nói sắc mặt Tây Lam Thương Khung giờ phút này đã hoàn toàn âm trầm, ngay cả Dao Cơ phu nhân cũng không dễ nhìn chút nào. Nữ nhân này, chẳng lẽ nàng không nhìn thấy vẻ mặt của bệ hạ rất nguy hiểm rồi sao?
Đợi bóng dáng Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi biến mất khỏi Ly uyển, sắc mặt Dao Cơ phu nhân mới trầm xuống nhìn Nam Cung Thanh Thanh.
“Liễu nhi, ngươi đi xuống trước. Ta có lời muốn nói với nương ngươi."
“Lão phu nhân…!" Liếc mắt nhìn Nam Cung Thanh Thanh một cái, thiếu nữ thu hồi tầm mắt nãy giờ vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng tuyệt mỹ hoàng tử xa dần, thực dịu ngoan rời đi.
“Lão phu nhân, ngươi muốn nói gì với ta?" Giọng nói nữ nhân có chút ngập ngừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào quý phụ nhân ngồi trước mặt.
Từ ngày tới Phong phủ, người Nam Cung Thanh Thanh sợ nhất chính là nữ nhân bề ngoài xinh đẹp cao quý nhưng cốt cách lại vô cùng cường hãn này. Cứ việc nữ nhân đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn xinh đẹp này cho tới giờ luôn rất chán ghét mình, không hề cho mình xem chút sắc mặt dễ nhìn, Nam Cung Thanh Thanh vẫn như cũ không dám có chút bất kính nào.
Ở Phong phủ, người có uy nhất không phải quân vụ đại thần Phong Duyên Ngạn, mà chính là Dao Cơ phu nhân bộ dáng thoạt nhìn nhu nhược, vì sinh bệnh luôn phải an dưỡng bên ngoài.
“Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang có chủ ý gì. Cửu hoàng tử điện hạ không phải người mà ngươi có thể mơ ước viễn vông." Huân nhi vừa tới không bao lâu thì nữ nhân này đã tức tốc dẫn nữ nhi tới, mục đích của nàng ai cũng đoán được.
Dao Cơ phu nhân chưa già đến mức hoa mắt, hơn nữa còn cơ trí hơn nữ nhân này, sao nàng lại không hiểu. Lòng dạ sáng như gương, Nam Cung Thanh Thanh nghĩ gì, Dao Cơ phu nhân không cần nhìn cũng biết.
“Lão phu nhân, Cửu hoàng tử điện hạ đã sắp đến tuổi trưởng thành, không lâu nữa hắn sẽ thú phi sinh tử, tức phụ làm vậy có gì sai? Chẳng lẽ lão phu nhân không hi vọng thế lực của Phong phủ mạnh hơn sao? Liễu nhi đã mười lăm rồi, cũng đến tuổi xuất giá. Thay vì để Liễu nhi gả cho người khác, Cửu hoàng tử điện hạ rõ ràng là lựa chọn tốt nhất. Thân phận của hắn, địa vị của hắn, tất cả đều mang lại tôn vinh tốt nhất cho Liễu nhi."
“Không được."
“Vì cái gì? Lão phu nhân? Ngươi quá bất công rồi đi. Liễu nhi tuy là nữ nhi do Nam Cung Thanh Thanh ta sinh ra, nhưng nàng cũng là tôn nữ của ngươi a! Nàng cũng họ Phong a! Lão phu nhân, ta biết ngươi tới giờ chưa từng thích ta. Từ ngày ta vào Phong phủ, ngươi chưa từng liếc mắt nhìn ta một lần. Ngay cả nhi tử Viêm nhi ta mang thai mười tháng sinh hạ, khoảnh khắc nó vừa chào đời đã bị ngươi mang đi, thậm chí còn không để ta liếc mắt nhìn nó một cái. Hiện giờ, đứa nhỏ kia gặp ta hệt như gặp cừu nhân, ngươi có biết ta đau lòng cỡ nào không? Lão phu nhân, ngươi cũng là mẫu thân, ngươi cũng hi vọng đứa nhỏ của mình tốt hơn người đi, nhưng vì sao ngươi không thể thông cảm cho tức phụ? Tức phụ cũng chỉ hi vọng Liễu nhi có một nơi tốt đẹp mà thôi."
“Nơi tốt? Trong mắt ngươi, tiến vào hoàng cung chính là chỗ tốt sao? Ngươi chỉ muốn thỏa mãn dục vọng bản thân mình mà thôi. Cũng vì ta từng là mẫu thân, là tổ mẫu của Liễu nhi, ta lại càng không thể để nàng vào cung làm phi tử của Huân nhi."
“Vì cái gì, lão phu nhân, vào hoàng cung có gì không tốt, được cả đàn cung nữ thị tòng cẩn thận hầu hạ, được mặc lụa là gấm vóc tốt nhất, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô thượng, có gì không tốt? Đây là giấc mộng mà biết bao thiếu nữ tôn thờ a!"
“Hừ, tôn thờ? Đừng quên Nhược phi. Nàng ta chính là ví dụ tốt nhất. Chẳng lẽ ngươi hi vọng tương lai Liễu nhi cũng giống Nhược phi?" Huống chi, với bản tính hỉ nộ vô thường của nam nhân kia, y tuyệt đối không để Huân nhi tiếp nhận bất kì nữ nhân nào.
“Nhược phi…"
Nhớ tới thiếu nữ tuyệt sắc phong quang vô hạn năm đó cùng những lời thiếu niên yêu dị đã kế thừa bảy phần tuyệt sắc chi tư của Nhược phi nói khi nãy, sắc mặt Nam Cung Thanh Thanh không khỏi tái nhợt.
Nhược phi, điên rồi…
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên