Tây Lam Yêu Ca
Quyển 2 - Chương 50: Bảo Bảo Thức Tỉnh
“Ngô…" Từ giấc ngủ say tỉnh lại, thiếu niên không khỏi mơ màng mở mắt, ánh mắt không có tiêu cự nhìn trên giường lớn khắc hoa của mình, suy nghĩ phiêu tán, có chút mờ mịt không rõ mình đang ở nơi nào.
Chính mình không phải đang chờ phụ hoàng trở về sao? Huân nhi có chuyện muốn nói với phụ hoàng đi.
Chính là đợi thật lâu, phụ hoàng vẫn chưa về. Tuy Tiểu Di Tử một mực ở bên cạnh hầu hạ mình nghỉ ngơi, nói phụ hoàng hẳn sẽ không về sớm, chính là trong lòng Huân nhi có rất nhiều nghi hoặc a, thân thể cũng trở nên quái dị làm bé không biết nên làm sao, điều này làm Huân nhi rất kinh hoảng.
Vì thế trước khi thấy phụ hoàng, Huân nhi vô luận thế nào cũng không ngủ. Bé phải chờ phụ hoàng, vì thế sau khi bảo Tiểu Di Tử lui xuống, tuyệt mỹ thiếu niên liền một mực chờ đợi.
Sau đó thì sao?
Đúng rồi, sau đó phụ hoàng đã trở lại. Chính là, phụ hoàng giống như đột nhiên biến thành người khác, trở nên vừa quen thuộc rồi lại rất xa lạ. Giống như trong trí nhớ của bé, cũng từng có một người như vậy, chỉ vì một chuyện gì đó mà phẫn nộ, trở nên tràn ngập thô bạo, sát khí cùng đáng sợ.
Chính là, một nam nhân âm trầm cuồng bạo như vậy lại không hề làm bé cảm thấy sợ hãi, ngược lại lại thấy dị thường nhu tình cùng cao hứng. Này chứng minh, nam nhân kia thật sự để ý tới bé nên mới lưu tâm tới chuyện của bé như vậy.
“Phụ hoàng… ngô… đau quá…" Thiến niên vì nghĩ tới phụ hoàng mà chuẩn bị ngồi dậy, lúc này lại kinh hô một tiếng, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên đỏ rực, ánh mắt cũng không khỏi tràn ngập ngượng ngùng cùng ảo não.
Huân nhi hiện giờ có thể nói đã hoàn toàn thanh tỉnh, bé đã nhớ lại chuyện phát sinh đêm qua. Nhất là lúc cảm giác được cơ thể mình đau nhức khó nhịn, còn không có chút khí lực nào, Huân nhi không khỏi đỏ bừng gò má, nén giận mím môi.
Đau quá a! Thân thể thật sự rất đau nhức, chỉ cần động một chút liền cảm giác cả người đang ồn nào kêu gào, thắt lưng thì giống như bị bẻ gãy, làm Huân nhi không khỏi nhăn nhíu gương mặt tuyệt mỹ yêu dị của mình.
Nhất là lúc cảm nhận bộ vị đau đớn dưới thân tựa hồ còn có cảm giác trướng trướng lấp đầy, lại còn có dị vật gì đó ở bên trong không ngừng bành trường đỉnh đỉnh vào cơ thể, dũng đạo bị nhét đầy cũng tê tới chết lặng, Huân nhi không khỏi khó chịu giật giật, muốn thoát khỏi cảm giác trướng đầy sâu sắc này.
Nhưng thiếu niên vừa mới di chuyển đôi chân thon dài trắng nõn một chút thì lại không khỏi biến sắc, vô cùng xấu hổ phát hiện, thứ bên trong cơ thể tựa hồ lại trướng lớn vài phần, giờ phút này đang cứng rắn lấp đầy mật huyệt mềm mại chật khít của mình, Huân nhi không khỏi sợ tới cứng người, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Chính là, bé thật sự cảm thấy rất không thoải mái a!
Thứ cứng rắn thuộc về một nam nhân khác đang bị cơ thể mình cất chứa, thiếu niên thực ngượng ngùng nhưng đồng thời lại cảm thấy bắt đầu khô nóng, cơ thể cũng siết chặt, tựa hồ muốn chiếm được cái gì đó để giải thoát. Nhưng mà thật sự muốn cái gì thì thiếu niên lại không thể nói rõ.
“Ô ô…" Thật là khó chịu! Bị dục vọng đột nhiên dũng mãnh dâng trào làm toàn thân nóng lên, thiếu niên không khỏi nhẹ nhàng di động đôi chân trắng nõn, muốn ma sát tấm chăn lụa trên giường để giảm đi loại ham muốn xa lạ này.
Nhưng lúc Huân nhi di động thì lại không khỏi phát hiện hai chân mình tựa hồ đang quấn trên tấm lưng rắn chắc rộng lớn của phụ hoàng, mà cơ thể lại đang bị nam nhân tràn ngập chiếm giữ ôm thật chặt, chẳng còn chút khe hở. Mà phần hạ thân lại đang tiếp nhận cự vật cực đại của phụ hoàng.
Có chút kinh ngạc chăm chú nhìn lồng ngực rộng lớn của phụ hoàng, cơ thịt săn chắc khó lực to lớn, Huân nhi không khỏi đỏ mặt chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt phụ hoàng.
Nhất là lúc phát hiện kiên quyết trong cơ thể tựa hồ chuẩn bị rục rịch, thiếu niên không khỏi muốn thoát đi, nhưng cánh tay cường tráng mạnh mẽ của nam nhân lại giữ chặt thắt lưng, một tay lại đặt trên mông mình không ngừng dao động, Huân nhi muốn động cũng không được.
“Tỉnh sao? Huân nhi của ta…" Già Lâu La của ta a! Ngươi hiện tại rốt cuộc lại thuộc về ta. Ngươi có biết ta đã chờ thật lâu rồi không? Nhìn thấy ngươi không nhớ rõ ta là ai, cũng quên đi tình yêu say đắm khắc cốt minh tâm của chúng ta, ngươi cũng hiểu tâm tình ta thế nào.
Vẫn ôm tâm tình tràn ngập mâu thuẫn trong lòng mà bảo hộ ngươi chậm rãi lớn lên. Ta vừa hi vọng ngươi vĩnh viễn không nhớ lại kí ức về thời viễn cổ kia, ta sợ ngươi sẽ quay về ma tộc, sẽ rời khỏi bên người ta.
Nhưng ngươi không có kí ức về ta nên cứ tràn ngập mờ ảo cùng không chân thực, ngươi làm ta cảm thấy mình không bắt được ngươi, sợ một ngày nào đó ngươi sẽ biến mất trong sinh mệnh ta? Nhất là hiện tại, ta chỉ vừa rời khỏi ngươi không tới một ngày, ngươi dường như đã biến đổi, làm trong lòng ta tràn ngập cảm giác kinh hoảng.
Huân nhi, kiếp này ngươi là nhi tử của ta, là tuyệt mỹ hoàng tử vẫn luôn ỷ lại vào phụ hoàng. Chính là theo thời gian trôi qua, ngươi sẽ chậm rãi lớn lên, sẽ có suy nghĩ của riêng mình. Đến lúc đó, ngươi vẫn còn ỷ lại vào ta nữa sao?
Hay là, ngươi sẽ chọn lựa rời khỏi phụ hoàng, sẽ có người mình thích, sẽ không còn bồi bên người phụ hoàng nữa? Không còn là tuyệt mỹ thiếu niên chỉ thuộc về một mình phụ hoàng? Tây Lam Thương Khung vô cùng phức tạp nhìn Huân nhi bị mình ôm chặt trong lòng, vẻ mặt có chút kinh hoàng cùng thống khổ.
Y không thể chịu nổi sự thật Già Lâu La lại rời khỏi mình, chẳng sợ cái giá là từ nay về sau phải luôn cột chặt Huân nhi ở bên người mình, không để Huân nhi có không gian một mình cũng không cho Huân nhi có cơ hội yêu thương người khác.
Cho nên, vừa rồi y mới mất khống chế như vậy. Chỉ cần tưởng tượng Huân nhi không còn nhớ rõ mình, không còn là Già Lâu La yêu mình say đắm mà rất có thể sẽ yêu thương người khác, Tây Lam Thương Khung không khỏi trở nên thô bạo cùng điên cuồng.
Đối với tình yêu, Huân nhi vẫn rất trì độn.
Trước kia, sở dĩ Tây Lam Thương Khung cò có thể yên tâm vì Huân nhi vẫn còn quá nhỏ, sẽ không có cảm giác gì khác thường với người khác. Hơn nữa trừ bỏ chính mình, thiếu niên đối với ai cũng luôn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo, vì thế đã làm Tây Lam Thương Khung nghĩ, Huân nhi cuối cùng chỉ thuộc về chính mình mà thôi. Chính là hiện tại, y có chút không xác định.
Huân nhi hiện tại đang ở độ tuổi chớm yêu, thực dễ dàng có hảo cảm với người khác. Tuy mình một mực ở bên cạnh, nhưng dù sao mình cũng là phụ hoàng của Huân nhi, đứa nhỏ này sao có thể có tình cảm giống như mình dành cho bé?
Này dù sao cũng là cấm kỵ a!
Tây Lam Thương Khung có thể không để tâm tới cấm kỵ, chỉ cần là thứ y muốn, y đều có thể không chút do dự lấy đi, cũng không từ thủ đoạn mà chiếm đoạt. Chính là đối với Huân nhi, y lại không làm được. Y không muốn đứa nhỏ này hận mình, bất hòa với mình. Y không muốn lặp lại nỗi thống khổ đó cùng nỗi đau tê tâm liệt phế khi Già Lâu La biến mất.
Huân nhi, phụ hoàng nên bắt ngươi làm sao bây giờ?
Tây Lam Thương Khung không khỏi ôm chặt tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng, mà bàn tay to đặt bên thắt lưng cùng mông thiếu niên lại dùng sức ghì chặt đứa nhỏ giờ phút này đang bị mình chiếm giữ áp sát vào lòng ngực mình, sau đó…
“Phụ hoàng, Huân nhi thực khó chịu lắm, ngươi đi ra ngoài được không?" Ánh mắt cầu xin chăm chú nhìn nam tử tuấn mỹ đang tràn ngập dục vọng, Huân nhi không khỏi điềm đạm đáng yêu nói. Nhất là lúc cảm thụ được dục vọng nam nhân lại tiến sâu hơn vào trong cơ thể mình, thiếu niên không khỏi nhẫn nại nhíu mày.
Thân thể giống như sắp vỡ vụn, cảm giác khó chịu chưa từng có rồi lại tràn ngập vui sướng làm thiếu niên không khỏi thất thần cùng mờ mịt.
“Huân nhi, ta muốn ngươi!"
Dục vọng biến mất vì thỏa mãn lúc này vì nhìn thấy thân mình xinh đẹp dị thường quyến rũ sau khi tỉnh lại của thiếu niên mà sống lại, nam nhân bị khiêu khích không khỏi đẩy sâu cự vật của mình vào trong cơ thể thiếu niên, bức thiết muốn một lần nữa đặt dục vọng của mình trong cơ thể tuyệt mỹ thiếu niên này.
Tuy rằng lúc này thân hình tuyết trắng của thiếu niên đã tràn đầy dấu vết sau trận tình cảm mãnh liệt, trước ngực, cần cổ, thậm chí là bên trong đùi đều phủ đầy dấu vết xanh xanh tím tím vô cùng thê thảm.
Mà phần gốc đùi Huân nhi lai tràn ngập hỗn hợp bạch trọc tục tĩu, làm tuyệt mỹ thiếu niên bình thường luôn cao ngạo thanh linh lúc này tràn ngập dâm mị sau khi bị lăng nhục, làm người ta nhịn không được muốn chà đạp nhân nhi tuyệt mỹ đang mờ mịt này, để đối phương nằm dưới thân mình không ngừng phát ra tiếng rên rĩ kiều mị, toàn thân cũng đỏ bừng vì phủ đầy tình dục.
Hơn nữa, Tây Lam Thương Khung hơi rút cự vật của mình rời khỏi dũng đạo nóng rực của thiếu niên một ít, bàn tay to mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve mật huyệt xinh đẹp chẳng chút cố sức đã có thể cất chứa chính mình, không khỏi dị thường si mê.
Nhân nhi yêu dị tuyệt mỹ này thế nhưng có thể thừa nhận chính mình mất khống chế mà điên cuồng tác cầu. Hơn nữa hạ thân tuy thoạt nhìn có vẻ sưng đỏ không chịu nổi nhưng cũng không bị rách, vẫn đang bao dung cự vật của mình.
Chẳng sợ giờ phút này cự long của y lại cứng rắn như thiết, sưng to vài phần, dũng đạo mềm mại lại nóng rực của thiếu niên vẫn như cũ bao lấy toàn bộ dục vọng đang rục rịch. Hơn nữa theo y chậm rãi rời khỏi, tiểu huyệt sưng đỏ của thiếu niên thế nhưng chậm rãi chảy ra dị vật bạch trọc nồng đậm.
“Huân nhi, đứa nhỏ của phụ hoàng a…"
“Phụ hoàng, không cần… Ân a… A…"
Thiếu niên vốn nghĩ nam nhân định rời khỏi cơ thể mình, hạ thân chỉ vừa cảm thấy thoải mái một chút, không còn chướng bụng nữa thì lập tức lại bị nam nhân đột ngột hung mãnh sáp vào mà biến thành toàn thân mềm nhũn, không khỏi kêu khẽ.
Mặc dù lúc phụ hoàng chậm rãi rời khỏi hạ thân, thiếu niên không khỏi theo bản năng siết chặt dũng đạo, không cho cự long làm mình dị thường vui thích kia rời đi, nhưng lúc cứng rắn của phụ hoàng thật sự mãnh liệt va chạm trừu sáp trong cơ thể, thiếu niên cũng không khỏi khó nhịn mà liều mạng lắc đầu, muốn thoát khỏi vui thích khi rơi vào vực sâu dục vọng.
Huân nhi cảm giác chính mình trở nên thực kì lạ. Hai chân cùng lúc quấn quanh thắt lưng rắn chắc của phụ hoàng, theo luật động mãnh liệt của nam nhân mà phát ra tiếng rên tục tĩu.
Mà về phương diện khác, hạ thân bị cự vật dâng trào quá mức của phụ hoàng trở nên mơ mơ màng màng nhưng đồng thời cũng mệt mỏi không chịu nổi, khó có thể thừa nhận mà muốn kháng cự.
Chính là bàn tay vươn ra muốn đẩy phụ hoàng lại vô thức quấn lấy cổ đối phương, thân mình cũng áp tới dán lên lồng ngực phụ hoàng.
Thiếu niên thậm chí không ý thức được, chính mình thế nhưng đã nâng thắt lưng để cự vật của nam nhân có thể thâm nhập sâu hơn vào trong cơ thể, mang tới tư vị vui thích mà mình chưa bao giờ cảm nhận.
“Chậm một chút… Ân a… phụ hoàng… chậm… chậm chút…"
Nhân nhi bị tình dục mãnh liệt biến thành không thể suy nghĩ được gì không khỏi khó chịu hé mở cánh môi anh đào đỏ bừng, cắn lên bả vai rắn chắc của nam nhân, nhưng mà động tác này, Huân nhi quả thực không ngờ thế nhưng lại làm dị vật trong cơ thể mình lại càng thêm cuồng bạo cùng đoạt lấy.
“A… phụ hoàng… không cần…"
“Huân nhi, Già Lâu La của ta a…" Nam nhân đặt thiếu niên trên giường hung hăng chiếm giữ lúc này lại không khỏi đẩy nhanh hơn động tác trừu sáp, cuối cùng cuồng bạo gầm lên một tiếng, phóng thích tinh dịch vào trong cơ thể tuyệt mỹ thiếu niên.
“Huân nhi…" Vươn tay gạt mớ tóc ướt nhẹp mồ hôi trên trán Huân nhi vì tình sự mãnh liệt vừa rồi, Tây Lam Thương Khung yêu thương nhìn nhân nhi xinh đẹp vì lần đầu trải qua tình sự mà có chút mờ mịt thất thần, trong lòng không khỏi tràn đầy hạnh phúc.
Chậm rãi rút cự vật của mình ra khỏi hạ thân đã bị mình trừu sáp chiếm giữ vô cùng thê thảm của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung nhìn mật huyệt của thiếu niên không ngừng tràn ra bạch trọc tục tĩu, trên mặt không khỏi tràn ngập thỏa mãn.
Đem nhân nhi tuyệt mỹ hiển nhiên đã mệt muốn chết kia ôm vào lòng, Tây Lam Thương Khung thâm tình chăm chú nhìn hai chân rõ ràng đã không thể khép lại của thiếu niên. Nhìn trên giường một mảnh hỗn độn, còn có dấu vết đầy dâm mị trên người thiếu niên, nam nhân không khỏi chuẩn bị ôm thiếu niên đi tắm.
Nhưng đúng lúc này, Tây Lam Thương Khung lại vô tình phát hiện, ấn ký mạn đằng màu xanh nhạt trên cổ tay trắng nõn của Huân nhi tựa hồ bắt đầu chậm rãi sinh động.
Ánh mắt Tây Lam Thương Khung không khỏi u ám.
Bảo Bảo?
Nhanh chóng kéo chăn lụa trên giường trùm lên cơ thể phủ kín dấu vết tình dục. Tây Lam Thương Khung để Huân nhi rúc vào lồng ngực rắn chắc của mình, cánh tay cứng như thiết cũng quấn lấy thắt lưng Huân nhi.
Mà ngay nháy mắt Tây Lam Thương Khung ôm sát thiếu niên trong lòng, chỉ thấy một trận hào quang đột nhiên xuất hiện từ cổ tay Huân nhi, sau đó là một âm thanh non nớt truyền tới.
“Chủ nhân, Bảo Bảo tỉnh ngủ rồi. Chủ nhân, chủ nhân…. hắt xì… ách? Cái mùi gì đây? Là lạ, cái mũi Bảo Bảo thực ngứa a."
Chính mình không phải đang chờ phụ hoàng trở về sao? Huân nhi có chuyện muốn nói với phụ hoàng đi.
Chính là đợi thật lâu, phụ hoàng vẫn chưa về. Tuy Tiểu Di Tử một mực ở bên cạnh hầu hạ mình nghỉ ngơi, nói phụ hoàng hẳn sẽ không về sớm, chính là trong lòng Huân nhi có rất nhiều nghi hoặc a, thân thể cũng trở nên quái dị làm bé không biết nên làm sao, điều này làm Huân nhi rất kinh hoảng.
Vì thế trước khi thấy phụ hoàng, Huân nhi vô luận thế nào cũng không ngủ. Bé phải chờ phụ hoàng, vì thế sau khi bảo Tiểu Di Tử lui xuống, tuyệt mỹ thiếu niên liền một mực chờ đợi.
Sau đó thì sao?
Đúng rồi, sau đó phụ hoàng đã trở lại. Chính là, phụ hoàng giống như đột nhiên biến thành người khác, trở nên vừa quen thuộc rồi lại rất xa lạ. Giống như trong trí nhớ của bé, cũng từng có một người như vậy, chỉ vì một chuyện gì đó mà phẫn nộ, trở nên tràn ngập thô bạo, sát khí cùng đáng sợ.
Chính là, một nam nhân âm trầm cuồng bạo như vậy lại không hề làm bé cảm thấy sợ hãi, ngược lại lại thấy dị thường nhu tình cùng cao hứng. Này chứng minh, nam nhân kia thật sự để ý tới bé nên mới lưu tâm tới chuyện của bé như vậy.
“Phụ hoàng… ngô… đau quá…" Thiến niên vì nghĩ tới phụ hoàng mà chuẩn bị ngồi dậy, lúc này lại kinh hô một tiếng, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên đỏ rực, ánh mắt cũng không khỏi tràn ngập ngượng ngùng cùng ảo não.
Huân nhi hiện giờ có thể nói đã hoàn toàn thanh tỉnh, bé đã nhớ lại chuyện phát sinh đêm qua. Nhất là lúc cảm giác được cơ thể mình đau nhức khó nhịn, còn không có chút khí lực nào, Huân nhi không khỏi đỏ bừng gò má, nén giận mím môi.
Đau quá a! Thân thể thật sự rất đau nhức, chỉ cần động một chút liền cảm giác cả người đang ồn nào kêu gào, thắt lưng thì giống như bị bẻ gãy, làm Huân nhi không khỏi nhăn nhíu gương mặt tuyệt mỹ yêu dị của mình.
Nhất là lúc cảm nhận bộ vị đau đớn dưới thân tựa hồ còn có cảm giác trướng trướng lấp đầy, lại còn có dị vật gì đó ở bên trong không ngừng bành trường đỉnh đỉnh vào cơ thể, dũng đạo bị nhét đầy cũng tê tới chết lặng, Huân nhi không khỏi khó chịu giật giật, muốn thoát khỏi cảm giác trướng đầy sâu sắc này.
Nhưng thiếu niên vừa mới di chuyển đôi chân thon dài trắng nõn một chút thì lại không khỏi biến sắc, vô cùng xấu hổ phát hiện, thứ bên trong cơ thể tựa hồ lại trướng lớn vài phần, giờ phút này đang cứng rắn lấp đầy mật huyệt mềm mại chật khít của mình, Huân nhi không khỏi sợ tới cứng người, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Chính là, bé thật sự cảm thấy rất không thoải mái a!
Thứ cứng rắn thuộc về một nam nhân khác đang bị cơ thể mình cất chứa, thiếu niên thực ngượng ngùng nhưng đồng thời lại cảm thấy bắt đầu khô nóng, cơ thể cũng siết chặt, tựa hồ muốn chiếm được cái gì đó để giải thoát. Nhưng mà thật sự muốn cái gì thì thiếu niên lại không thể nói rõ.
“Ô ô…" Thật là khó chịu! Bị dục vọng đột nhiên dũng mãnh dâng trào làm toàn thân nóng lên, thiếu niên không khỏi nhẹ nhàng di động đôi chân trắng nõn, muốn ma sát tấm chăn lụa trên giường để giảm đi loại ham muốn xa lạ này.
Nhưng lúc Huân nhi di động thì lại không khỏi phát hiện hai chân mình tựa hồ đang quấn trên tấm lưng rắn chắc rộng lớn của phụ hoàng, mà cơ thể lại đang bị nam nhân tràn ngập chiếm giữ ôm thật chặt, chẳng còn chút khe hở. Mà phần hạ thân lại đang tiếp nhận cự vật cực đại của phụ hoàng.
Có chút kinh ngạc chăm chú nhìn lồng ngực rộng lớn của phụ hoàng, cơ thịt săn chắc khó lực to lớn, Huân nhi không khỏi đỏ mặt chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt phụ hoàng.
Nhất là lúc phát hiện kiên quyết trong cơ thể tựa hồ chuẩn bị rục rịch, thiếu niên không khỏi muốn thoát đi, nhưng cánh tay cường tráng mạnh mẽ của nam nhân lại giữ chặt thắt lưng, một tay lại đặt trên mông mình không ngừng dao động, Huân nhi muốn động cũng không được.
“Tỉnh sao? Huân nhi của ta…" Già Lâu La của ta a! Ngươi hiện tại rốt cuộc lại thuộc về ta. Ngươi có biết ta đã chờ thật lâu rồi không? Nhìn thấy ngươi không nhớ rõ ta là ai, cũng quên đi tình yêu say đắm khắc cốt minh tâm của chúng ta, ngươi cũng hiểu tâm tình ta thế nào.
Vẫn ôm tâm tình tràn ngập mâu thuẫn trong lòng mà bảo hộ ngươi chậm rãi lớn lên. Ta vừa hi vọng ngươi vĩnh viễn không nhớ lại kí ức về thời viễn cổ kia, ta sợ ngươi sẽ quay về ma tộc, sẽ rời khỏi bên người ta.
Nhưng ngươi không có kí ức về ta nên cứ tràn ngập mờ ảo cùng không chân thực, ngươi làm ta cảm thấy mình không bắt được ngươi, sợ một ngày nào đó ngươi sẽ biến mất trong sinh mệnh ta? Nhất là hiện tại, ta chỉ vừa rời khỏi ngươi không tới một ngày, ngươi dường như đã biến đổi, làm trong lòng ta tràn ngập cảm giác kinh hoảng.
Huân nhi, kiếp này ngươi là nhi tử của ta, là tuyệt mỹ hoàng tử vẫn luôn ỷ lại vào phụ hoàng. Chính là theo thời gian trôi qua, ngươi sẽ chậm rãi lớn lên, sẽ có suy nghĩ của riêng mình. Đến lúc đó, ngươi vẫn còn ỷ lại vào ta nữa sao?
Hay là, ngươi sẽ chọn lựa rời khỏi phụ hoàng, sẽ có người mình thích, sẽ không còn bồi bên người phụ hoàng nữa? Không còn là tuyệt mỹ thiếu niên chỉ thuộc về một mình phụ hoàng? Tây Lam Thương Khung vô cùng phức tạp nhìn Huân nhi bị mình ôm chặt trong lòng, vẻ mặt có chút kinh hoàng cùng thống khổ.
Y không thể chịu nổi sự thật Già Lâu La lại rời khỏi mình, chẳng sợ cái giá là từ nay về sau phải luôn cột chặt Huân nhi ở bên người mình, không để Huân nhi có không gian một mình cũng không cho Huân nhi có cơ hội yêu thương người khác.
Cho nên, vừa rồi y mới mất khống chế như vậy. Chỉ cần tưởng tượng Huân nhi không còn nhớ rõ mình, không còn là Già Lâu La yêu mình say đắm mà rất có thể sẽ yêu thương người khác, Tây Lam Thương Khung không khỏi trở nên thô bạo cùng điên cuồng.
Đối với tình yêu, Huân nhi vẫn rất trì độn.
Trước kia, sở dĩ Tây Lam Thương Khung cò có thể yên tâm vì Huân nhi vẫn còn quá nhỏ, sẽ không có cảm giác gì khác thường với người khác. Hơn nữa trừ bỏ chính mình, thiếu niên đối với ai cũng luôn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo, vì thế đã làm Tây Lam Thương Khung nghĩ, Huân nhi cuối cùng chỉ thuộc về chính mình mà thôi. Chính là hiện tại, y có chút không xác định.
Huân nhi hiện tại đang ở độ tuổi chớm yêu, thực dễ dàng có hảo cảm với người khác. Tuy mình một mực ở bên cạnh, nhưng dù sao mình cũng là phụ hoàng của Huân nhi, đứa nhỏ này sao có thể có tình cảm giống như mình dành cho bé?
Này dù sao cũng là cấm kỵ a!
Tây Lam Thương Khung có thể không để tâm tới cấm kỵ, chỉ cần là thứ y muốn, y đều có thể không chút do dự lấy đi, cũng không từ thủ đoạn mà chiếm đoạt. Chính là đối với Huân nhi, y lại không làm được. Y không muốn đứa nhỏ này hận mình, bất hòa với mình. Y không muốn lặp lại nỗi thống khổ đó cùng nỗi đau tê tâm liệt phế khi Già Lâu La biến mất.
Huân nhi, phụ hoàng nên bắt ngươi làm sao bây giờ?
Tây Lam Thương Khung không khỏi ôm chặt tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng, mà bàn tay to đặt bên thắt lưng cùng mông thiếu niên lại dùng sức ghì chặt đứa nhỏ giờ phút này đang bị mình chiếm giữ áp sát vào lòng ngực mình, sau đó…
“Phụ hoàng, Huân nhi thực khó chịu lắm, ngươi đi ra ngoài được không?" Ánh mắt cầu xin chăm chú nhìn nam tử tuấn mỹ đang tràn ngập dục vọng, Huân nhi không khỏi điềm đạm đáng yêu nói. Nhất là lúc cảm thụ được dục vọng nam nhân lại tiến sâu hơn vào trong cơ thể mình, thiếu niên không khỏi nhẫn nại nhíu mày.
Thân thể giống như sắp vỡ vụn, cảm giác khó chịu chưa từng có rồi lại tràn ngập vui sướng làm thiếu niên không khỏi thất thần cùng mờ mịt.
“Huân nhi, ta muốn ngươi!"
Dục vọng biến mất vì thỏa mãn lúc này vì nhìn thấy thân mình xinh đẹp dị thường quyến rũ sau khi tỉnh lại của thiếu niên mà sống lại, nam nhân bị khiêu khích không khỏi đẩy sâu cự vật của mình vào trong cơ thể thiếu niên, bức thiết muốn một lần nữa đặt dục vọng của mình trong cơ thể tuyệt mỹ thiếu niên này.
Tuy rằng lúc này thân hình tuyết trắng của thiếu niên đã tràn đầy dấu vết sau trận tình cảm mãnh liệt, trước ngực, cần cổ, thậm chí là bên trong đùi đều phủ đầy dấu vết xanh xanh tím tím vô cùng thê thảm.
Mà phần gốc đùi Huân nhi lai tràn ngập hỗn hợp bạch trọc tục tĩu, làm tuyệt mỹ thiếu niên bình thường luôn cao ngạo thanh linh lúc này tràn ngập dâm mị sau khi bị lăng nhục, làm người ta nhịn không được muốn chà đạp nhân nhi tuyệt mỹ đang mờ mịt này, để đối phương nằm dưới thân mình không ngừng phát ra tiếng rên rĩ kiều mị, toàn thân cũng đỏ bừng vì phủ đầy tình dục.
Hơn nữa, Tây Lam Thương Khung hơi rút cự vật của mình rời khỏi dũng đạo nóng rực của thiếu niên một ít, bàn tay to mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve mật huyệt xinh đẹp chẳng chút cố sức đã có thể cất chứa chính mình, không khỏi dị thường si mê.
Nhân nhi yêu dị tuyệt mỹ này thế nhưng có thể thừa nhận chính mình mất khống chế mà điên cuồng tác cầu. Hơn nữa hạ thân tuy thoạt nhìn có vẻ sưng đỏ không chịu nổi nhưng cũng không bị rách, vẫn đang bao dung cự vật của mình.
Chẳng sợ giờ phút này cự long của y lại cứng rắn như thiết, sưng to vài phần, dũng đạo mềm mại lại nóng rực của thiếu niên vẫn như cũ bao lấy toàn bộ dục vọng đang rục rịch. Hơn nữa theo y chậm rãi rời khỏi, tiểu huyệt sưng đỏ của thiếu niên thế nhưng chậm rãi chảy ra dị vật bạch trọc nồng đậm.
“Huân nhi, đứa nhỏ của phụ hoàng a…"
“Phụ hoàng, không cần… Ân a… A…"
Thiếu niên vốn nghĩ nam nhân định rời khỏi cơ thể mình, hạ thân chỉ vừa cảm thấy thoải mái một chút, không còn chướng bụng nữa thì lập tức lại bị nam nhân đột ngột hung mãnh sáp vào mà biến thành toàn thân mềm nhũn, không khỏi kêu khẽ.
Mặc dù lúc phụ hoàng chậm rãi rời khỏi hạ thân, thiếu niên không khỏi theo bản năng siết chặt dũng đạo, không cho cự long làm mình dị thường vui thích kia rời đi, nhưng lúc cứng rắn của phụ hoàng thật sự mãnh liệt va chạm trừu sáp trong cơ thể, thiếu niên cũng không khỏi khó nhịn mà liều mạng lắc đầu, muốn thoát khỏi vui thích khi rơi vào vực sâu dục vọng.
Huân nhi cảm giác chính mình trở nên thực kì lạ. Hai chân cùng lúc quấn quanh thắt lưng rắn chắc của phụ hoàng, theo luật động mãnh liệt của nam nhân mà phát ra tiếng rên tục tĩu.
Mà về phương diện khác, hạ thân bị cự vật dâng trào quá mức của phụ hoàng trở nên mơ mơ màng màng nhưng đồng thời cũng mệt mỏi không chịu nổi, khó có thể thừa nhận mà muốn kháng cự.
Chính là bàn tay vươn ra muốn đẩy phụ hoàng lại vô thức quấn lấy cổ đối phương, thân mình cũng áp tới dán lên lồng ngực phụ hoàng.
Thiếu niên thậm chí không ý thức được, chính mình thế nhưng đã nâng thắt lưng để cự vật của nam nhân có thể thâm nhập sâu hơn vào trong cơ thể, mang tới tư vị vui thích mà mình chưa bao giờ cảm nhận.
“Chậm một chút… Ân a… phụ hoàng… chậm… chậm chút…"
Nhân nhi bị tình dục mãnh liệt biến thành không thể suy nghĩ được gì không khỏi khó chịu hé mở cánh môi anh đào đỏ bừng, cắn lên bả vai rắn chắc của nam nhân, nhưng mà động tác này, Huân nhi quả thực không ngờ thế nhưng lại làm dị vật trong cơ thể mình lại càng thêm cuồng bạo cùng đoạt lấy.
“A… phụ hoàng… không cần…"
“Huân nhi, Già Lâu La của ta a…" Nam nhân đặt thiếu niên trên giường hung hăng chiếm giữ lúc này lại không khỏi đẩy nhanh hơn động tác trừu sáp, cuối cùng cuồng bạo gầm lên một tiếng, phóng thích tinh dịch vào trong cơ thể tuyệt mỹ thiếu niên.
“Huân nhi…" Vươn tay gạt mớ tóc ướt nhẹp mồ hôi trên trán Huân nhi vì tình sự mãnh liệt vừa rồi, Tây Lam Thương Khung yêu thương nhìn nhân nhi xinh đẹp vì lần đầu trải qua tình sự mà có chút mờ mịt thất thần, trong lòng không khỏi tràn đầy hạnh phúc.
Chậm rãi rút cự vật của mình ra khỏi hạ thân đã bị mình trừu sáp chiếm giữ vô cùng thê thảm của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung nhìn mật huyệt của thiếu niên không ngừng tràn ra bạch trọc tục tĩu, trên mặt không khỏi tràn ngập thỏa mãn.
Đem nhân nhi tuyệt mỹ hiển nhiên đã mệt muốn chết kia ôm vào lòng, Tây Lam Thương Khung thâm tình chăm chú nhìn hai chân rõ ràng đã không thể khép lại của thiếu niên. Nhìn trên giường một mảnh hỗn độn, còn có dấu vết đầy dâm mị trên người thiếu niên, nam nhân không khỏi chuẩn bị ôm thiếu niên đi tắm.
Nhưng đúng lúc này, Tây Lam Thương Khung lại vô tình phát hiện, ấn ký mạn đằng màu xanh nhạt trên cổ tay trắng nõn của Huân nhi tựa hồ bắt đầu chậm rãi sinh động.
Ánh mắt Tây Lam Thương Khung không khỏi u ám.
Bảo Bảo?
Nhanh chóng kéo chăn lụa trên giường trùm lên cơ thể phủ kín dấu vết tình dục. Tây Lam Thương Khung để Huân nhi rúc vào lồng ngực rắn chắc của mình, cánh tay cứng như thiết cũng quấn lấy thắt lưng Huân nhi.
Mà ngay nháy mắt Tây Lam Thương Khung ôm sát thiếu niên trong lòng, chỉ thấy một trận hào quang đột nhiên xuất hiện từ cổ tay Huân nhi, sau đó là một âm thanh non nớt truyền tới.
“Chủ nhân, Bảo Bảo tỉnh ngủ rồi. Chủ nhân, chủ nhân…. hắt xì… ách? Cái mùi gì đây? Là lạ, cái mũi Bảo Bảo thực ngứa a."
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên