Tây Lam Yêu Ca
Quyển 2 - Chương 17: Dao Cơ Phu Nhân Tới Thăm
Trở lại phủ đệ Phong phủ, mới đi tới Ly uyển mà y cùng Huân nhi ở, Tây Lam Thương Khung từ xa đã thấy bóng dáng lo lắng chờ đợi trước cửa của Tang Đạt. Mà Tang Đạt thấy bóng bọn họ trở về thì rất vui vẻ tới đón.
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, hai người rốt cục đã trở lại. Dao Cơ phu nhân tới đã lâu, vẫn chờ trong phòng. Bệ hạ, người xem…"
“Dao Cơ phu nhân tới?" Nghe tới đây, Tây Lam Thương Khung không khỏi hơi dừng lại cước bộ, hỏi Tang Đạt đi theo phía sau. Dao Cơ phu nhân sao lại tới đây? Là tới xem Huân nhi sao? Tuy nghe nói Phong phủ lão phu nhân cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, cũng không thường xuyên đi lại, thế nhưng hôm nay lại tới xem Huân nhi, quả thực làm Tây Lam Thương Khung có chút kinh ngạc. Nhưng sau đó cũng chìm sâu vào trầm tư.
Đối với Dao Cơ phu nhân mà thủ hạ mật thám của y vẫn không thể điều tra tung tích, Tây Lam Thương Khung quả thực rất thích thú gặp mặt một lần. Huống chi, người này lại còn là ngoại bà của Huân nhi, là phu nhân của thần tử y coi trọng nhất.
Tây Lam Thương Khung là một đế vương vĩ đại, tự nhiên sẽ không cho phép nguy hại tới lợi ích của mình, cho dù là thế lực thần bí nhất Tây Lam đang ẩn núp ở một nơi nào đó rục rịch. Mà theo sự trở về của Dao Cơ phu nhân, tựa hồ Tây Lam mà y đang thống trị bắt đầu gió nổi mây phun. Không biết thế lực thần bí theo sự trở về của Dao Cơ phu nhân mà có vẻ sinh động dị thường này cùng bà có quan hệ chặt chẽ thế nào.
Bất quá, mặc kệ Dao Cơ phu nhân đang ngầm có chủ ý gì, chỉ cần dám dấu diếm tâm cơ hay lợi dụng sự hồn nhiên của Huân nhi để xúc phạm bé, trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, cho dù Dao Cơ phu nhân trên danh nghĩa là ngoại bà có huyết thống ràng buộc với Huân nhi, hay thê tử của Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn cũng thế.
Tây Lam Thương Khung nhìn về vào trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh như băng, Dao Cơ phu nhân là một nữ nhân rất thông minh, hi vọng nàng thật lòng quan tâm Huân nhi. Nếu Huân nhi có thể sinh hảo cảm với nàng ta thì cũng chứng tỏ Huân nhi thừa nhận sự tồn tại của ngoại bà này. Mà có thể được Huân nhi thừa nhận thì không hề dễ dàng chút nào.
Dù sao, có gì càng cao ngạo cùng xem thường nội tâm không sạch sẽ của nhân loại hơn Huân nhi, người nắm giữ tinh linh tinh thuần nhất trong thiên nhiên này. Nếu Dao Cơ phu nhân thực sự có tâm tư kín đáo muốn tiếp cận Huân nhi, chỉ sợ chỉ làm Huân nhi chán ghét thêm đi.
Thứ gọi là huyết thống ràng buộc giữa Huân nhi và người trong Phong phủ, trong lòng bé hoàn toàn không có chút cảm giác nào. Dù sao Huân nhi trải qua kiếp trước, hơn nữa kiếp này vừa sinh ra đã đối mặt với Nhược phi xấu xa, Phong phủ mười mấy năm qua không hề có chút hỏi han làm Huân nhi sớm quẳng đi chút huyết thống thân tình với Phong phủ.
Nếu không phải quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn đột nhiên thỉnh cầu, sau đó mình mang Huân nhi tới ở trong phủ đệ Phong phủ, chỉ sợ mình có một ngoại bà tồn tại Huân nhi cũng không biết. Hơn nữa cho dù biết thì sao, Huân nhi sẽ để ý sao?
Tây Lam Thương Khung từ nhỏ nhìn Huân nhi chậm rãi lớn lên, từ đứa nhỏ hồn nhiên đáng yêu đến bây giờ đã thành một thiếu niên xinh đẹp tuyệt mỹ, đối với Huân nhi vẫn luôn ỷ lại vào mình, Tây Lam Thương Khung có thể nói là hiểu biết quá sâu. Dù sao, đó cũng chính là ái nhân mà y vẫn luôn bảo hộ a.
Nắm bàn tay nhỏ bé bóng loáng nhẵn nhụi của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung lập tức đi vào đại sảnh Ly uyển. Bên trong, một phu nhân bộ dạng thướt tha xinh đẹp yêu kiều đang ngồi, mà bên cạnh là một thiếu niên dị thường đáng yêu đang nhìn chung quanh.
Sau khi thấy Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tiến vào, phu nhân kia cũng chầm chậm đứng lên, mà thiếu niên đứng bên cạnh nàng cũng im lặng lại, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng một chỗ.
Nàng, chính là Dao Cơ phu nhân đi! Quả nhiên dáng vẻ vạn thiên khí chất bất phàm, không hổ là lão phu nhân của đại gia tộc Phong thị. Cho dù sinh bệnh hàng năm đều ở bên ngoài nhưng vẫn không thể che dấu khí chất toát ra từ người nàng, thậm chí còn vô cùng uy nghiêm.
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, lão thân Dao Cơ hữu lễ." Cho dù đối mặt với Lam đế bệ hạ tràn ngập uy nghiêm, khí thế bức người, Dao Cơ phu nhân cơ thể có vẻ yếu đuối vẫn như cũ không hề có chút e ngại cùng lùi bước, bộ dáng vẫn nhẹ nhàng như gió thổi mây bay. Điểm này, cho dù là Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi tán thưởng.
“Dao Cơ phu nhân không cần đa lễ! Ngươi là ngoại bà của Huân nhi, mà trẫm hiện tại chính là phụ hoàng của Huân nhi, tính ra thì còn nhỏ hơn ngươi một vế. Hơn nữa cùng Huân nhi tới ở Phong phủ, cũng coi là quấy rầy sự thanh tĩnh của Dao Cơ phu nhân ngươi, thật sự rất áy náy."
Đi tới chủ vị ở đại sảnh ngồi xuống, mà Huân nhi cũng thực tự nhiên rúc vào lòng ngực Tây Lam Thương Khung, một màn này trong mắt Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi là động tác vô cùng tự nhiên, nhưng trong mắt Dao Cơ phu nhân thì không khỏi hơi nhíu mày.
“Bệ hạ khiêm nhượng. Có thể tiếp đãi bệ hạ giá lâm là vinh hạnh của Phong phủ. Hơn nữa có thể nhìn thấy bệ hạ cùng Cửu điện hạ cũng chính là vinh hạnh của Dao Cơ." Vẻ mặt Dao Cơ phu nhân tuy không lộ ra chút dị thường, nhưng trong lòng đang nổi sóng dữ dội.
Tuy đã nghe nói Lam đế bệ hạ sủng ái Cửu điện hạ cỡ nào, nhưng cũng không đến mức thân mật như vậy đi. Thân mật đến mức làm người ta nhìn thấy liền có cảm giác quái dị, thậm chí là có chút mờ ám? ! Huân nhi tốt xấu gì cũng là thiếu niên mười ba tuổi! Mặc dù cách lúc trưởng thành vẫn còn một đoạn thời gian không ngắn, nhưng hoàng tử trong hoàng gia thì mười ba đã không tính là nhỏ.
Tuy Dao Cơ phu nhân không thừa nhận cũng không được, Lam đế bệ hạ thật sự bảo hộ Huân nhi rất tốt, làm Huân nhi không hề nhiễm phải sự đen tối cùng máu me trong tranh đấu hoàng tộc. Không, nhất định là mình đã nghĩ quá nhiều, sao có thể chứ.
Nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này ra sau đầu, Dao Cơ phu nhân nhìn nam nhân cùng thiếu niên ngồi trên thượng vị, không thể không thừa nhận Lam đế bệ hạ là một đế vương tuấn mỹ khí phách, tràn ngập hơi thở tôn quý, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, ít nhất so với hai đứa con xấp xỉ tuổi Lam đế bệ hạ mà nói, dung nhan trẻ trung của Lam đế bệ hạ thực sự làm mình bất ngờ.
Vốn nghĩ cho dù tu vi Lam đế bệ hạ cao tới cỡ nào, dung mạo bảo trì tốt ra sao, nhưng dù sao nam nhân này cũng tại vị ở Tây Lam hơn hai mươi năm, cho dù trẻ cỡ nào cũng là một nam tử trung niên, nhưng hiện tại xem ra đã sai hoàn toàn a. Dao Cơ phu nhân thật sự không ngờ, bộ dáng Lam đế bệ hạ thoạt nhìn chỉ cỡ hai bảy, hai tám, này nói lên điều gì?
Ở Thương Lam đại lục, tu vi càng cao thâm thì sinh mệnh lại càng kéo dài, dấu vết thời gian lưu lại trên người càng chậm. Mà hiện tại, bộ dáng của Lam đế bệ hạ có phải đã nói lên thực lực của y?
“Không biết Dao Cơ phu nhân tìm trẫm có việc gì?" Phong phủ lão phu nhân lần trước tới gặp Huân nhi đã chọn lựa thời gian vì muốn tránh gặp mặt y, nhưng hiện giờ Dao Cơ phu nhân lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, bộ dáng hiển nhiên là đang chờ y, khẳng định không phải vô sự.
“Bệ hạ, Dao Cơ lần này tới quả thật có việc. Diệp nhi, mang Cửu điện hạ đi dạo quanh Ly uyển một chút đi, lần trước không phải ngươi nói muốn dẫn Cửu điện hạ tới nơi nào đó chơi vui lắm sao?" Dao Cơ phu nhân xoay người nhìn thiếu nhân đáng yêu đang quy củ đứng bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn ẩn lại không cho phép người ta kháng cự.
“Hảo, nãi nãi. Biểu đệ, biểu đệ, chúng ta đi thôi." Nghe Dao Cơ phu nhân nói vậy, thiếu niên cười híp mắt. Đứng ở đây, cả người thiếu niên cứ cảm thấy không được tự nhiên, nhất là cảm nhận được hơi thở tràn ngập áp bách của Lam đế bệ hạ, làm Phong Diệp bình thường luôn thích chạy tới chạy lui, đứng ở đây có chút không biết làm sao.
“Phụ hoàng?" Nhìn Phong Diệp mỉm cười vui vẻ, bộ dáng rất chờ mong, cùng lời nói dịu dàng của ngoại bà, Huân nhi không khỏi có chút do dự. Tuy không muốn ra ngoài, nhưng nhìn bộ dáng ngoại bà thì khẳng định là có việc tìm phụ hoàng.
“Huân nhi, ngươi theo Phong Diệp ra ngoài chơi đi, đợi lát nữa phụ hoàng tới tìm ngươi." Ôn nhu hứa hẹn với nhân nhi xinh đẹp trong lòng, Tây Lam Thương Khung nhìn Huân nhi ngoan ngoãn rời khỏi lòng mình, phân phó Hoán nhi cùng Tiểu Di Tử theo sát Huân nhi hầu hạ. Sau đó mới nhìn về phía Dao Cơ phu nhân đang lộ ra biểu tình phức tạp.
Nếu Dao Cơ phu nhân hôm nay đột nhiên nói có việc tìm y, kia y thật muốn xem xem, Dao Cơ phu nhân rốt cuộc tìm mình có chuyện gì? Hơn nữa xem nàng muốn Huân nhi rời đi, tức là không muốn Huân nhi biết, như vậy khẳng định sự tình có liên quan tới Huân nhi!
“Bệ hạ, hôm nay người mang Huân nhi tới Tây Diệp La học viện đi!" Nhìn bóng dáng thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân kia cùng Diệp nhi rời đi, Dao Cơ phu nhân lúc này mới thu hồi ánh mắt, chuyển về phía nam nhân vẻ mặt không nhìn ra biểu tình đang chăm chú nhìn mình—— Tây Lam đế vương.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không? Trẫm muốn Huân nhi tới Tây Diệp La, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng cũng đã đáp ứng làm đạo sư của Huân nhi." Hôm nay mang Huân nhi đi Tây Diệp La học viện, vốn đã không có ý dấu người khác, vì thế Dao Cơ phu nhân biết chuyện, Tây Lam Thương Khung cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá làm Tây Lam Thương Khung có chút ngoài ý muốn chính là y cùng Huân nhi chỉ mới từ Tây Diệp La trở về, Dao Cơ phu nhân đã chờ sẵn ở đây. Hơn nữa thoạt nhìn tựa hồ không phải khoảng thời gian ngắn, kia chẳng phải nói, bọn họ mới tiến vào Tây Diệp La học viện không bao lâu thì Dao Cơ phu nhân đã biết?
“Đúng vậy? Huân nhi thiên phú tốt như vậy, hai lão kia không giành quyền làm lão sư mới kì quái." Dao Cơ phu nhân tựa hồ đang thì thầm, trên mặt cũng tràn ngập ý cười hiền lành. Nhưng lời này nghe vào tai Tây Lam Thương Khung lại có ý nghĩa bất đồng.
Dao Cơ phu nhân tựa hồ đã biết chuyện Huân nhi thí nghiệm trong đại lâu chính của Tây Diệp La học việc? Điều này sao có thể? Tây Lam Thương Khung cũng không cho rằng Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đã nói với người khác, cho dù nghe giọng điệu Dao Cơ phu nhân, tựa hồ nàng với Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng rất quen thuộc?
“Dao Cơ phu nhân tựa hồ biết chút gì đó?" Nguy hiểm nheo mắt lại, Tây Lam Thương Khung nhìn nữ nhân có bộ dáng nhu nhược nhưng hơi thở lại hoàn toàn không yếu ớt trước mặt, thử hỏi. Nếu Phong phủ lão phu nhân nói vậy, hẳn có mục đích của nàng ta. Tuy nghe giọng điệu thì không cảm nhận được ác ý.
“Hôm nay bất ngờ có một luồng sáng màu lam bao phủ cả Tây Diệp La học viện, theo ta biết được, luồng sáng đó xuất phát từ đại lâu trung tâm, phòng làm việc của viện trưởng Tây Diệp La học viện, mà lúc ấy, cũng chỉ có bệ hạ cùng Cửu điện hạ ở đó gặp Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng. Mà luồng sáng đó, hẳn chính là thí nghiệm năng lực của Huân nhi đi!"
Dao Cơ phu nhân khẳng định nói, ánh mắt nhìn Tây Lam Thương Khung không hề có chút lùi bước hay khiếp đảm. Cho dù sau khi mình nói ra những lời này, nam nhân trước mặt liền tỏa ra luồng sát ý nồng đậm.
“Ngươi làm thế nào biết được?" Luồng sáng rực rỡ đó đột nhiên xuất hiện cũng đột nhiên biến mất, không có khả năng có người đoán được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hơn nữa, cho dù sau đó có rất nhiều người chú ý, nhưng Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đã che dấu chuyện đó.
Chính là hiện tại, nữ nhân này vì sao lại biết rõ ràng như vậy. Nàng thật sự là Phong phủ lão phu nhân sao?
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, hai người rốt cục đã trở lại. Dao Cơ phu nhân tới đã lâu, vẫn chờ trong phòng. Bệ hạ, người xem…"
“Dao Cơ phu nhân tới?" Nghe tới đây, Tây Lam Thương Khung không khỏi hơi dừng lại cước bộ, hỏi Tang Đạt đi theo phía sau. Dao Cơ phu nhân sao lại tới đây? Là tới xem Huân nhi sao? Tuy nghe nói Phong phủ lão phu nhân cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, cũng không thường xuyên đi lại, thế nhưng hôm nay lại tới xem Huân nhi, quả thực làm Tây Lam Thương Khung có chút kinh ngạc. Nhưng sau đó cũng chìm sâu vào trầm tư.
Đối với Dao Cơ phu nhân mà thủ hạ mật thám của y vẫn không thể điều tra tung tích, Tây Lam Thương Khung quả thực rất thích thú gặp mặt một lần. Huống chi, người này lại còn là ngoại bà của Huân nhi, là phu nhân của thần tử y coi trọng nhất.
Tây Lam Thương Khung là một đế vương vĩ đại, tự nhiên sẽ không cho phép nguy hại tới lợi ích của mình, cho dù là thế lực thần bí nhất Tây Lam đang ẩn núp ở một nơi nào đó rục rịch. Mà theo sự trở về của Dao Cơ phu nhân, tựa hồ Tây Lam mà y đang thống trị bắt đầu gió nổi mây phun. Không biết thế lực thần bí theo sự trở về của Dao Cơ phu nhân mà có vẻ sinh động dị thường này cùng bà có quan hệ chặt chẽ thế nào.
Bất quá, mặc kệ Dao Cơ phu nhân đang ngầm có chủ ý gì, chỉ cần dám dấu diếm tâm cơ hay lợi dụng sự hồn nhiên của Huân nhi để xúc phạm bé, trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, cho dù Dao Cơ phu nhân trên danh nghĩa là ngoại bà có huyết thống ràng buộc với Huân nhi, hay thê tử của Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn cũng thế.
Tây Lam Thương Khung nhìn về vào trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh như băng, Dao Cơ phu nhân là một nữ nhân rất thông minh, hi vọng nàng thật lòng quan tâm Huân nhi. Nếu Huân nhi có thể sinh hảo cảm với nàng ta thì cũng chứng tỏ Huân nhi thừa nhận sự tồn tại của ngoại bà này. Mà có thể được Huân nhi thừa nhận thì không hề dễ dàng chút nào.
Dù sao, có gì càng cao ngạo cùng xem thường nội tâm không sạch sẽ của nhân loại hơn Huân nhi, người nắm giữ tinh linh tinh thuần nhất trong thiên nhiên này. Nếu Dao Cơ phu nhân thực sự có tâm tư kín đáo muốn tiếp cận Huân nhi, chỉ sợ chỉ làm Huân nhi chán ghét thêm đi.
Thứ gọi là huyết thống ràng buộc giữa Huân nhi và người trong Phong phủ, trong lòng bé hoàn toàn không có chút cảm giác nào. Dù sao Huân nhi trải qua kiếp trước, hơn nữa kiếp này vừa sinh ra đã đối mặt với Nhược phi xấu xa, Phong phủ mười mấy năm qua không hề có chút hỏi han làm Huân nhi sớm quẳng đi chút huyết thống thân tình với Phong phủ.
Nếu không phải quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn đột nhiên thỉnh cầu, sau đó mình mang Huân nhi tới ở trong phủ đệ Phong phủ, chỉ sợ mình có một ngoại bà tồn tại Huân nhi cũng không biết. Hơn nữa cho dù biết thì sao, Huân nhi sẽ để ý sao?
Tây Lam Thương Khung từ nhỏ nhìn Huân nhi chậm rãi lớn lên, từ đứa nhỏ hồn nhiên đáng yêu đến bây giờ đã thành một thiếu niên xinh đẹp tuyệt mỹ, đối với Huân nhi vẫn luôn ỷ lại vào mình, Tây Lam Thương Khung có thể nói là hiểu biết quá sâu. Dù sao, đó cũng chính là ái nhân mà y vẫn luôn bảo hộ a.
Nắm bàn tay nhỏ bé bóng loáng nhẵn nhụi của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung lập tức đi vào đại sảnh Ly uyển. Bên trong, một phu nhân bộ dạng thướt tha xinh đẹp yêu kiều đang ngồi, mà bên cạnh là một thiếu niên dị thường đáng yêu đang nhìn chung quanh.
Sau khi thấy Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tiến vào, phu nhân kia cũng chầm chậm đứng lên, mà thiếu niên đứng bên cạnh nàng cũng im lặng lại, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng một chỗ.
Nàng, chính là Dao Cơ phu nhân đi! Quả nhiên dáng vẻ vạn thiên khí chất bất phàm, không hổ là lão phu nhân của đại gia tộc Phong thị. Cho dù sinh bệnh hàng năm đều ở bên ngoài nhưng vẫn không thể che dấu khí chất toát ra từ người nàng, thậm chí còn vô cùng uy nghiêm.
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, lão thân Dao Cơ hữu lễ." Cho dù đối mặt với Lam đế bệ hạ tràn ngập uy nghiêm, khí thế bức người, Dao Cơ phu nhân cơ thể có vẻ yếu đuối vẫn như cũ không hề có chút e ngại cùng lùi bước, bộ dáng vẫn nhẹ nhàng như gió thổi mây bay. Điểm này, cho dù là Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi tán thưởng.
“Dao Cơ phu nhân không cần đa lễ! Ngươi là ngoại bà của Huân nhi, mà trẫm hiện tại chính là phụ hoàng của Huân nhi, tính ra thì còn nhỏ hơn ngươi một vế. Hơn nữa cùng Huân nhi tới ở Phong phủ, cũng coi là quấy rầy sự thanh tĩnh của Dao Cơ phu nhân ngươi, thật sự rất áy náy."
Đi tới chủ vị ở đại sảnh ngồi xuống, mà Huân nhi cũng thực tự nhiên rúc vào lòng ngực Tây Lam Thương Khung, một màn này trong mắt Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi là động tác vô cùng tự nhiên, nhưng trong mắt Dao Cơ phu nhân thì không khỏi hơi nhíu mày.
“Bệ hạ khiêm nhượng. Có thể tiếp đãi bệ hạ giá lâm là vinh hạnh của Phong phủ. Hơn nữa có thể nhìn thấy bệ hạ cùng Cửu điện hạ cũng chính là vinh hạnh của Dao Cơ." Vẻ mặt Dao Cơ phu nhân tuy không lộ ra chút dị thường, nhưng trong lòng đang nổi sóng dữ dội.
Tuy đã nghe nói Lam đế bệ hạ sủng ái Cửu điện hạ cỡ nào, nhưng cũng không đến mức thân mật như vậy đi. Thân mật đến mức làm người ta nhìn thấy liền có cảm giác quái dị, thậm chí là có chút mờ ám? ! Huân nhi tốt xấu gì cũng là thiếu niên mười ba tuổi! Mặc dù cách lúc trưởng thành vẫn còn một đoạn thời gian không ngắn, nhưng hoàng tử trong hoàng gia thì mười ba đã không tính là nhỏ.
Tuy Dao Cơ phu nhân không thừa nhận cũng không được, Lam đế bệ hạ thật sự bảo hộ Huân nhi rất tốt, làm Huân nhi không hề nhiễm phải sự đen tối cùng máu me trong tranh đấu hoàng tộc. Không, nhất định là mình đã nghĩ quá nhiều, sao có thể chứ.
Nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này ra sau đầu, Dao Cơ phu nhân nhìn nam nhân cùng thiếu niên ngồi trên thượng vị, không thể không thừa nhận Lam đế bệ hạ là một đế vương tuấn mỹ khí phách, tràn ngập hơi thở tôn quý, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, ít nhất so với hai đứa con xấp xỉ tuổi Lam đế bệ hạ mà nói, dung nhan trẻ trung của Lam đế bệ hạ thực sự làm mình bất ngờ.
Vốn nghĩ cho dù tu vi Lam đế bệ hạ cao tới cỡ nào, dung mạo bảo trì tốt ra sao, nhưng dù sao nam nhân này cũng tại vị ở Tây Lam hơn hai mươi năm, cho dù trẻ cỡ nào cũng là một nam tử trung niên, nhưng hiện tại xem ra đã sai hoàn toàn a. Dao Cơ phu nhân thật sự không ngờ, bộ dáng Lam đế bệ hạ thoạt nhìn chỉ cỡ hai bảy, hai tám, này nói lên điều gì?
Ở Thương Lam đại lục, tu vi càng cao thâm thì sinh mệnh lại càng kéo dài, dấu vết thời gian lưu lại trên người càng chậm. Mà hiện tại, bộ dáng của Lam đế bệ hạ có phải đã nói lên thực lực của y?
“Không biết Dao Cơ phu nhân tìm trẫm có việc gì?" Phong phủ lão phu nhân lần trước tới gặp Huân nhi đã chọn lựa thời gian vì muốn tránh gặp mặt y, nhưng hiện giờ Dao Cơ phu nhân lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, bộ dáng hiển nhiên là đang chờ y, khẳng định không phải vô sự.
“Bệ hạ, Dao Cơ lần này tới quả thật có việc. Diệp nhi, mang Cửu điện hạ đi dạo quanh Ly uyển một chút đi, lần trước không phải ngươi nói muốn dẫn Cửu điện hạ tới nơi nào đó chơi vui lắm sao?" Dao Cơ phu nhân xoay người nhìn thiếu nhân đáng yêu đang quy củ đứng bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn ẩn lại không cho phép người ta kháng cự.
“Hảo, nãi nãi. Biểu đệ, biểu đệ, chúng ta đi thôi." Nghe Dao Cơ phu nhân nói vậy, thiếu niên cười híp mắt. Đứng ở đây, cả người thiếu niên cứ cảm thấy không được tự nhiên, nhất là cảm nhận được hơi thở tràn ngập áp bách của Lam đế bệ hạ, làm Phong Diệp bình thường luôn thích chạy tới chạy lui, đứng ở đây có chút không biết làm sao.
“Phụ hoàng?" Nhìn Phong Diệp mỉm cười vui vẻ, bộ dáng rất chờ mong, cùng lời nói dịu dàng của ngoại bà, Huân nhi không khỏi có chút do dự. Tuy không muốn ra ngoài, nhưng nhìn bộ dáng ngoại bà thì khẳng định là có việc tìm phụ hoàng.
“Huân nhi, ngươi theo Phong Diệp ra ngoài chơi đi, đợi lát nữa phụ hoàng tới tìm ngươi." Ôn nhu hứa hẹn với nhân nhi xinh đẹp trong lòng, Tây Lam Thương Khung nhìn Huân nhi ngoan ngoãn rời khỏi lòng mình, phân phó Hoán nhi cùng Tiểu Di Tử theo sát Huân nhi hầu hạ. Sau đó mới nhìn về phía Dao Cơ phu nhân đang lộ ra biểu tình phức tạp.
Nếu Dao Cơ phu nhân hôm nay đột nhiên nói có việc tìm y, kia y thật muốn xem xem, Dao Cơ phu nhân rốt cuộc tìm mình có chuyện gì? Hơn nữa xem nàng muốn Huân nhi rời đi, tức là không muốn Huân nhi biết, như vậy khẳng định sự tình có liên quan tới Huân nhi!
“Bệ hạ, hôm nay người mang Huân nhi tới Tây Diệp La học viện đi!" Nhìn bóng dáng thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân kia cùng Diệp nhi rời đi, Dao Cơ phu nhân lúc này mới thu hồi ánh mắt, chuyển về phía nam nhân vẻ mặt không nhìn ra biểu tình đang chăm chú nhìn mình—— Tây Lam đế vương.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không? Trẫm muốn Huân nhi tới Tây Diệp La, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng cũng đã đáp ứng làm đạo sư của Huân nhi." Hôm nay mang Huân nhi đi Tây Diệp La học viện, vốn đã không có ý dấu người khác, vì thế Dao Cơ phu nhân biết chuyện, Tây Lam Thương Khung cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá làm Tây Lam Thương Khung có chút ngoài ý muốn chính là y cùng Huân nhi chỉ mới từ Tây Diệp La trở về, Dao Cơ phu nhân đã chờ sẵn ở đây. Hơn nữa thoạt nhìn tựa hồ không phải khoảng thời gian ngắn, kia chẳng phải nói, bọn họ mới tiến vào Tây Diệp La học viện không bao lâu thì Dao Cơ phu nhân đã biết?
“Đúng vậy? Huân nhi thiên phú tốt như vậy, hai lão kia không giành quyền làm lão sư mới kì quái." Dao Cơ phu nhân tựa hồ đang thì thầm, trên mặt cũng tràn ngập ý cười hiền lành. Nhưng lời này nghe vào tai Tây Lam Thương Khung lại có ý nghĩa bất đồng.
Dao Cơ phu nhân tựa hồ đã biết chuyện Huân nhi thí nghiệm trong đại lâu chính của Tây Diệp La học việc? Điều này sao có thể? Tây Lam Thương Khung cũng không cho rằng Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đã nói với người khác, cho dù nghe giọng điệu Dao Cơ phu nhân, tựa hồ nàng với Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng rất quen thuộc?
“Dao Cơ phu nhân tựa hồ biết chút gì đó?" Nguy hiểm nheo mắt lại, Tây Lam Thương Khung nhìn nữ nhân có bộ dáng nhu nhược nhưng hơi thở lại hoàn toàn không yếu ớt trước mặt, thử hỏi. Nếu Phong phủ lão phu nhân nói vậy, hẳn có mục đích của nàng ta. Tuy nghe giọng điệu thì không cảm nhận được ác ý.
“Hôm nay bất ngờ có một luồng sáng màu lam bao phủ cả Tây Diệp La học viện, theo ta biết được, luồng sáng đó xuất phát từ đại lâu trung tâm, phòng làm việc của viện trưởng Tây Diệp La học viện, mà lúc ấy, cũng chỉ có bệ hạ cùng Cửu điện hạ ở đó gặp Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng. Mà luồng sáng đó, hẳn chính là thí nghiệm năng lực của Huân nhi đi!"
Dao Cơ phu nhân khẳng định nói, ánh mắt nhìn Tây Lam Thương Khung không hề có chút lùi bước hay khiếp đảm. Cho dù sau khi mình nói ra những lời này, nam nhân trước mặt liền tỏa ra luồng sát ý nồng đậm.
“Ngươi làm thế nào biết được?" Luồng sáng rực rỡ đó đột nhiên xuất hiện cũng đột nhiên biến mất, không có khả năng có người đoán được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hơn nữa, cho dù sau đó có rất nhiều người chú ý, nhưng Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đã che dấu chuyện đó.
Chính là hiện tại, nữ nhân này vì sao lại biết rõ ràng như vậy. Nàng thật sự là Phong phủ lão phu nhân sao?
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên