Tây Lam Yêu Ca
Quyển 1 - Chương 17: Bảo Bảo
Phụ hoàng."
Nhìn cô gái giãy dụa bị mang đi, Tây Lam Linh Huân nghi hoặc ngẩng đầu, chăm chú nhìn phụ hoàng, vị đế vương tuấn mĩ lại vô cùng lãnh khốc này.
Sao phụ hoàng lại muốn đưa cô gái này cho đám lão gia gia râu bạc kia?
“Huân nhi muốn biết?" Thông qua đôi mắt trong suốt thanh thuần của thiên hạ trong lòng, Tây Lam Thương Khung nhìn ra nghi hoặc của Huân nhi.
Thuận tay cầm một khối điểm tâm đặt trước mặt, tự nhiên đút vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung mỉm cười ôn nhu.
Huân nhi của y cũng tò mò a. Nghĩ tới ngày đó gặp Huân nhi, biểu tình tịch mịch trên gương mặt bé con, Tây Lam Thương Khung không khỏi đau lòng. Huân nhu của y xinh đẹp, tinh thuần còn hơn tinh linh, không nên xướng lên khúc hát bi ai như vậy.
“Ân, muốn biết."
“Huân nhi vừa nãy cũng nghe thấy đi, lai lịch của cô gái kia." Ôm chặt thân hình mềm mại của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung vuốt ve mái tóc đen bóng tới tận đầu gối của bé.
“Ân." Nhu thuận gật đầu, Tây Lam Linh Huân tùy ý để nam nhân ôm mình. Cọ cọ lồng ngực rộng lớn của phụ hoàng, Huân nhi dựa sát vào lòng nam nhân, lắng nghe nhịp tim làm mình an tâm.
“Ha hả, Huân nhi của phụ hoàng a, cơ thể ngươi bây giờ rất yếu ớt, phụ hoàng thực lo lắng. Mà nghe ý tứ của tiểu cung nữ kia, nàng tựa hồ nắm giữ một loại y thuật thần bí, bất đồng với hiến tế thuật hiện tại. Trẫm nghĩ, nếu để đại tế tự thu nàng làm đệ tử, nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn."
Cô gái vừa nãy, nếu để nàng trở thành hiến tế thì sẽ thế nào?
Tây Lam Thương Khung thu hồi tinh thần, chăm chú nhìn Huân nhi trong lòng, ánh mắt sâu thẳm. Y chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ để ý một người đến vậy, mà người này lại còn là đứa con của mình.
“Phụ hoàng." Phụ hoàng làm vậy vì bé sao? Nghĩ tới ánh mắt lo lắng lại quan tâm của nam nhân nhìn mình, tâm bé, thực ấm áp.
“Ân, Huân nhi, về sau trẫm sẽ bảo nhóm hiến tế thi triển quang tế thuật cho Huân nhi. Nhóm đại tế tự đã già rồi, có thể sẽ không chịu nỗi. Hiện tại trẫm cho một đồ nhi, ít nhất lúc đại tế tự mệt mỏi có thể chăm sóc."
Nghĩ tới tình cảnh bi thảm của nhóm hiến tế, mặc dù có cung nữ hầu hạ, nhưng dù sao vẫn không cẩn thận bằng đệ tử.
“Đúng rồi, Huân nhi, lúc hiến tế thi triển quang tế thuật, ngươi cảm thấy thế nào?" Đây là vấn đề Tây Lam Thương Khung quan tâm nhất.
Nhẹ nhàng nâng cổ tay Huân nhi, nhìn dây mạn đằng xanh nhạt quỷ dị cùng đóa yêu hoa huyết sắc, Tây Lam Thương Khung nheo mắt nguy hiểm.
“Cảm giác ấm áp, thực thoải mái." Nghĩ tới nguyên tố hệ quang của hiến tế vọt về phía mình, Huân nhi không khỏi hưởng thụ nhắm mắt lại. Loại cảm giác sức lực nguyên tố nhảy nhót vui sướng trong cơ thể, làm bé có cảm giác hòa hợp dị thường.
Bốn phía tràn ngập tinh linh hệ quang vô cùng sinh động, bé có thể cảm giác cơ thể mình chậm rãi phát sinh biến hóa, tựa hồ, thứ kiếm khuyết chậm rãi được bổ sung.
Cảm giác này không phải ảo giác của bé. Có lẽ trước kia bé chỉ đứng trong địa cung âm trầm. Tuy thí luyện thượng cổ làm bé có được sức mạnh của đầy đủ các nguyên tố, có thể túy ý điều khiển nguyên tố tinh linh trên thế giới này, nhưng mà địa cung cũng thiết lập hắc ám âm trầm.
Nơi đó là Luyện ngục Huyết trì tràn ngập tội ác, nguyên tố ám phi thường mạnh mẽ, nhưng lại không có tinh linh hệ quang tồn tại.
Cho dù linh hồn bé có kí khế ước hệ quang, nhưng không có chút nguyên tố quang nào, vì thế cũng không thể vận dụng.
Hiện tại, mười vị hiến tế của Tây Lam quốc đồng loạt thi triển pháp thuật của nguyên tố quang, đối với bé mà nói chỉ là muối bỏ biển, nhưng cũng đủ làm thức tỉnh khế ước tinh linh hệ quang đang ngủ say trong linh hồn bé.
Nói cách khác, hiện tại cơ thể Huân nhi chỉ là một đứa bé, không thể thừa nhận quá nhiều sức mạnh, nhưng cũng vô cùng cường đại.
Theo độ tuổi tăng trưởng của Huân nhi, uy lực sức mạnh thần bí của khế ước thượng cổ sẽ phát huy tới cỡ nào không ai biết được.
“Huân nhi có gì không thoải mái sao? Tỉ như cổ tay Huân nhi, có cảm thấy gì dị thường không?" Tây Lam Thương Khung nhìn chằm chằm mắt Huân nhi, tâm tình lo lắng khẩn trương không cần nói cũng lộ ra hết.
Y phải xác định, thứ trên tay Huân nhi không có gì dị thường, mạn đằng quấn trên cổ tay kia sẽ không làm tổn hại bé con xinh đẹp của y.
Nhìn cô gái giãy dụa bị mang đi, Tây Lam Linh Huân nghi hoặc ngẩng đầu, chăm chú nhìn phụ hoàng, vị đế vương tuấn mĩ lại vô cùng lãnh khốc này.
Sao phụ hoàng lại muốn đưa cô gái này cho đám lão gia gia râu bạc kia?
“Huân nhi muốn biết?" Thông qua đôi mắt trong suốt thanh thuần của thiên hạ trong lòng, Tây Lam Thương Khung nhìn ra nghi hoặc của Huân nhi.
Thuận tay cầm một khối điểm tâm đặt trước mặt, tự nhiên đút vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung mỉm cười ôn nhu.
Huân nhi của y cũng tò mò a. Nghĩ tới ngày đó gặp Huân nhi, biểu tình tịch mịch trên gương mặt bé con, Tây Lam Thương Khung không khỏi đau lòng. Huân nhu của y xinh đẹp, tinh thuần còn hơn tinh linh, không nên xướng lên khúc hát bi ai như vậy.
“Ân, muốn biết."
“Huân nhi vừa nãy cũng nghe thấy đi, lai lịch của cô gái kia." Ôm chặt thân hình mềm mại của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung vuốt ve mái tóc đen bóng tới tận đầu gối của bé.
“Ân." Nhu thuận gật đầu, Tây Lam Linh Huân tùy ý để nam nhân ôm mình. Cọ cọ lồng ngực rộng lớn của phụ hoàng, Huân nhi dựa sát vào lòng nam nhân, lắng nghe nhịp tim làm mình an tâm.
“Ha hả, Huân nhi của phụ hoàng a, cơ thể ngươi bây giờ rất yếu ớt, phụ hoàng thực lo lắng. Mà nghe ý tứ của tiểu cung nữ kia, nàng tựa hồ nắm giữ một loại y thuật thần bí, bất đồng với hiến tế thuật hiện tại. Trẫm nghĩ, nếu để đại tế tự thu nàng làm đệ tử, nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn."
Cô gái vừa nãy, nếu để nàng trở thành hiến tế thì sẽ thế nào?
Tây Lam Thương Khung thu hồi tinh thần, chăm chú nhìn Huân nhi trong lòng, ánh mắt sâu thẳm. Y chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ để ý một người đến vậy, mà người này lại còn là đứa con của mình.
“Phụ hoàng." Phụ hoàng làm vậy vì bé sao? Nghĩ tới ánh mắt lo lắng lại quan tâm của nam nhân nhìn mình, tâm bé, thực ấm áp.
“Ân, Huân nhi, về sau trẫm sẽ bảo nhóm hiến tế thi triển quang tế thuật cho Huân nhi. Nhóm đại tế tự đã già rồi, có thể sẽ không chịu nỗi. Hiện tại trẫm cho một đồ nhi, ít nhất lúc đại tế tự mệt mỏi có thể chăm sóc."
Nghĩ tới tình cảnh bi thảm của nhóm hiến tế, mặc dù có cung nữ hầu hạ, nhưng dù sao vẫn không cẩn thận bằng đệ tử.
“Đúng rồi, Huân nhi, lúc hiến tế thi triển quang tế thuật, ngươi cảm thấy thế nào?" Đây là vấn đề Tây Lam Thương Khung quan tâm nhất.
Nhẹ nhàng nâng cổ tay Huân nhi, nhìn dây mạn đằng xanh nhạt quỷ dị cùng đóa yêu hoa huyết sắc, Tây Lam Thương Khung nheo mắt nguy hiểm.
“Cảm giác ấm áp, thực thoải mái." Nghĩ tới nguyên tố hệ quang của hiến tế vọt về phía mình, Huân nhi không khỏi hưởng thụ nhắm mắt lại. Loại cảm giác sức lực nguyên tố nhảy nhót vui sướng trong cơ thể, làm bé có cảm giác hòa hợp dị thường.
Bốn phía tràn ngập tinh linh hệ quang vô cùng sinh động, bé có thể cảm giác cơ thể mình chậm rãi phát sinh biến hóa, tựa hồ, thứ kiếm khuyết chậm rãi được bổ sung.
Cảm giác này không phải ảo giác của bé. Có lẽ trước kia bé chỉ đứng trong địa cung âm trầm. Tuy thí luyện thượng cổ làm bé có được sức mạnh của đầy đủ các nguyên tố, có thể túy ý điều khiển nguyên tố tinh linh trên thế giới này, nhưng mà địa cung cũng thiết lập hắc ám âm trầm.
Nơi đó là Luyện ngục Huyết trì tràn ngập tội ác, nguyên tố ám phi thường mạnh mẽ, nhưng lại không có tinh linh hệ quang tồn tại.
Cho dù linh hồn bé có kí khế ước hệ quang, nhưng không có chút nguyên tố quang nào, vì thế cũng không thể vận dụng.
Hiện tại, mười vị hiến tế của Tây Lam quốc đồng loạt thi triển pháp thuật của nguyên tố quang, đối với bé mà nói chỉ là muối bỏ biển, nhưng cũng đủ làm thức tỉnh khế ước tinh linh hệ quang đang ngủ say trong linh hồn bé.
Nói cách khác, hiện tại cơ thể Huân nhi chỉ là một đứa bé, không thể thừa nhận quá nhiều sức mạnh, nhưng cũng vô cùng cường đại.
Theo độ tuổi tăng trưởng của Huân nhi, uy lực sức mạnh thần bí của khế ước thượng cổ sẽ phát huy tới cỡ nào không ai biết được.
“Huân nhi có gì không thoải mái sao? Tỉ như cổ tay Huân nhi, có cảm thấy gì dị thường không?" Tây Lam Thương Khung nhìn chằm chằm mắt Huân nhi, tâm tình lo lắng khẩn trương không cần nói cũng lộ ra hết.
Y phải xác định, thứ trên tay Huân nhi không có gì dị thường, mạn đằng quấn trên cổ tay kia sẽ không làm tổn hại bé con xinh đẹp của y.
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên