Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân
Chương 11
Dân cư trong thành Hiên Viên đang dùng ánh mắt thật khâm phục nhìn cỗ kiệu vừa di qua.
Hải Đường thật hoài nghi là mình đã ngồi sai kiệu, thứ nàng đang dùng là thần kiệu sao? nếu không tại sao mọi người lại dùng ánh mắt trần ngập sung bái cùng kính ý chỉ còn thiếu thêm một nén hương đối với nàng mà lễ bái?……
Dân cư trong thành Hiên Viên đang dùng ánh mắt thật khâm phục nhìn cỗ kiệu vừa di qua.
Hải Đường thật hoài nghi là mình đã ngồi sai kiệu, thứ nàng đang dùng là thần kiệu sao? nếu không tại sao mọi người lại dùng ánh mắt trần ngập sung bái cùng kính ý chỉ còn thiếu thêm một nén hương đối với nàng mà lễ bái?
Nàng mang theo nghi vấn, đi vào khu Chiên Bằng hoa lệ của thành Hiên Viên, đứng trước cửa. Bạch hổ đi vào, nằm úp nhàn nhã ở một góc.
Bên trong Chiên Bằng trên chiếc ghế đá thật lớn có một người cao lớn đang ngồi, ánh mắt thật lợi hại làm cho người ta không dám đến gần. Hải Đường đứng ở xa, đoan trang nhìn một bên gương mặt của hắn.
Hiên Viên Khiếu đang xử lý chính sự, ngầng đầu lên nhìn thấy nàng, thần sắc nghiêm khắc trong một khắc lền trở nên mềm mại. Hắn vung tay, ý bảo các đại thần lui ra.
“ Lại đây." Hắn khí phách, nói gọn
Nhóm đại thần ôm lấy đống văn kiện chạy trối chết rời đi. Khiếu vương vì một cô gái mà dừng chính sự,đây là chuyện trước giờ chưa có.
“ Nói bao nhiêu lần, chàng cũng không nhớ tên của thiếp sao?" Hải Đường tay chống thắt lưng, không chịu nhấc chân bước đến." Lễ phép của chàng thật kém, ngay cả từ < thỉnh> cũng không nói, khó trách mọi người lại không dám tiếp cận chàng."
Hiên Viên Khiếu ngồi ở trên ghế, bởi vì nàng không chịu nghe lời mà đôi mày rậm khẽ nhăn lại. Tầm mắt dừng trên người nàng đảo một vòng, không nhìn thấy viên ngọc, mày nhăn lại càng sâu.
“ Vật ta đưa cho nàng đâu?" Hắn hỏi.
“ Thiếp… thiếp để trong phòng." Hải Đường tránh đi tầm mắt của hắn, chậm rãi đi đến. Nàng rất là chột dạ, không dám nói cho hắn biết viên ngọc kia đã bị nàng đập hư, băng lụa bên trong cũng bị nàng giấu đi.
“ Muốn đi lại ở trong Hiên Viên thành, thì phải nhớ đem theo nó." Hắn dặn, lấy ngón tay vỗ về, chơi đùa đôi môi đỏ mọng của nàng, thần thái thật bá đạo, làm như nàng từ nhỏ đã thuộc về hắn.
“ Vì sao?" Môi nàng cảm thấy tê dại
“ Vật kia đại biểu cho nàng là nữ nhân của ta, chịu sự bảo vệ của ta, không ai dám thương tổn đến nàng nếu không sợ phải trả giá lớn." Hiên Viên Khiếu nhẹ nhàng nói bang quơ.
Sắc mặt Hải Đường càng thêm hồng, đem cái cổ nhỏ lắc đi lắc lại," Ai là nữ nhân của chàng a?" Nàng lung túng nói xong, trong lòng có chút vui sướng.
Vì chức tạo thuật là lưu lại, lòng nàng đã sớm bị hắn đoạt đi. Hắn bá đạo, vô lễ chẳng những chưa nói qua một câu tâm tình ôn hòa, đôi môi cũng chưa từng vì nàng mà cười nhưng thật khó để giải thích nàng vì sao lại thích hắn như vậy.
Hơn nữa còn rất thích, nghe được hắn nói nàng là nữ nhân của hắn trong lòng nàng thật sự rất ngọt ngào, nghĩ đến hắn cũng đã cùng nữ nhân khắc tiếp xúc da thịt, trong lòng nàng có chút đau…
“ Nàng nếu không phải nữ nhân của ta, thì làm sao có thể đi vào trong tẩm cung của ta?" Hiên Viên Khiếu nhìn nàng, đối với đồ ăn trưa lại dường như không thấy. Hắn kỳ thật là rất đói khát, nhưng ăn đồ ăn không thể thỏa mãn được cơn đói của hắn, hắn là muốn nàng.
“ Nói không chừng tẩm cung của chàng cũng giống như khách sạn, ba ngày hai lần đều có cô nương khác vào ở, thiếp chỉ là vị khách hiện thời thôi." Nhớ tới hai đứa song sinh kia, nàng lại phát ghen.
Bàn tay ngăm đen đặt dười cằm nàng,nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt lợi hơi, thâm u khóa chặt con mắt sang trong suốt.
“ Trừ nàng ra, chưa từng có nữ nhân khác ở lại bên trong phòng của ta qua đêm." Nhà đá là nơi hắn nghỉ ngơi, người ngoài không phải dễ dàng tiến vào. Hắn rất đề phòng, chỉ tại lần đầu gặp nàng đã bị sắc đẹp cùng sự thông minh của nàng làm cho lơi lỏng.
Hải Đường là nữ nhân duy nhất trên đời đối với hắn không sợ hãi, cũng là người duy nhất trên đời đới với hắn mà rơi lệ.
“ Thật không?" Nàng nhỏ giọng hỏi, khóe miệng không nhịn được hướng lên trên, trong con mắt sáng đều là vẻ vui sướng. Vậy chàng có chút nào để ý thiếp không?" Nàng mộtt tấc lại muốn được một thước, chủ động tới gần hắn, hương thơm phảng phất lên mặt hắn.
Hiên Viên Khiếu một chút không thay đổi nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm không lường.
Hải Đường chờ thật lâu, không nhận được phản ứng như mong đợi, không nổi giận càng thêm tới gần, “ Chàng không phải nói thiếp là nữ nhân của chàng sao? Nếu không cần thiếp, vì sao còn muốn nói thiếp là nữ nhân của chàng?" Nàng ép hỏi, hai mắt thật chờ mong.
Thật đáng tiếc là nàng lại thất bại, Hiên Viên Khiếu vẫn khôngt hay đổi, thậm chí còn nhíu mày.
Hải Đường thất vọng, ngồi lên bàn đá, “ Làm gì có ai hỏi gì cũng không nói? Thì ra chỉ có mình thiếp là ồn ào." Nàng ủy khuất nói, ngực cảm thấy đau đau.
Hắn có lẽ thật sự để ý nàng nhưng là không để ý đến chuyện tự mình thừa nhận. Hắn chỉ xem nàng như vật sở hữu, biểu lộ nàng chịu sự quản hạt của hắn, chịu bảo vệ nhưng không có nói được một câu tâm tình….
“ Việc này không có gì hay để nói." Hiên Viên Khiếu kết luận, con ngươi đen ngừng trên khuôn mặt thất vọng của nàng nhíu mày. Vì sao nhìn thấy biểu tình như vậy của nàng, trong lòng hắn lại có cảm giác của tội ác?
Đáng chết, hắn để nàng ở lại tẩm cung, tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn, bảo vệ cho nàng, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Nàng còn muốn hắn nói cái gì?
“ Phải vậy không? chuyện kia nói cái gì? là chàng không muốn nói?" hai tay nàng vòng quanh trên người.
Với hắn là râu ria, nhưng đối với nàng là thật sự quan trọng.Namnhân như tượng đá này chính là cố tình không hiểu. Trong lòng nàng thở dài một hơi, hiểu được hắn là vua của Tây Hoàng cao quý, nhưng năng lực về phương diện tình cảm thì thật sự kém.
“ Không có." Hắn trả lời, lời ít ý nhiều.
Nàng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liên tục thở dài," Khó trách vì sao không ai dám nói chuyện với chàng, rõ ràng là chàng luôn muốn người khác cách xa mình, vẻ mặt lại luôn chặt chẽ, nhìn không thấy một ý cười, ai dám tiếp cận chàng?"
Trả lời của Hiên Viên Khiếu là đem mày nhăn lại càng nhanh
Hải Đường nhìn gương mặt của hắn có chút dọa người, quyết tâm một lần nữa cải tạo hắn, làm được như vậy coi như là tạo phúc cho mọi người đi.
“ Không bằng để thiếp tới dạy chàng." Nàng mở hộp thức ăn, tay gấp lên một cái chân vịt kho tàu, tiến đên bên miệng của hắn, “ Cười một cái, liền cho chàng ăn cái chân vịt này." Nàng dụ dỗ dạy học.
Nàng đợi trong chốc lát, hắn cũng không chịu mở miệng, “ Chàng không đói bụng sao? Cười một cái liền có thể ăn nha."Taynàng ở giữa không trung có chút xấu hổ.
Hắn không chịu cười sao? được rồi, đổi cách khác.
Nàng đem cái chân vịt, tiến lên một chút. “ Như vậy, được rồi, nói tiếng < Hải Đường >", nàng làm như thật mà dạy hắn, đem hắn trở thành đứa nhỏ mà dạy dỗ.
Trong phút chốc, nàng cảm thấy căng thẳng, tay của Hiên Viên Khiếu vòng lấy thắt lưng của nàng, đem nàng kéo đến, nàng cảm thấy choáng váng, cả người đã nằm ở trên đùi hắn.
Hắn rõ ràng không phải là một đệ tử tốt, không chịu học tập cho tốt, đã vậy còn dám “ công kích." phu tử.
“ Ái." Nàng kêu nhỏ một tiếng, đôi môi đỏ mọng cũng bị hắn niêm phong.
Cái lưỡi nóng bóng nhanh chóng nhập vào trong miệng nàng, kịch liệt cùng nàng dây dưa.
Hải Đường run rẩy, toàn thân yếu đuối tê dại, khoái cảm từng đợt từng đợt dâng đến, dưới sự công kích của hắn làm nàng không thể chịu được mà thở dốc.
Động tác Hiên Viên Khiếu bá đạo, cuồng dã, không chút che dấu dục vọng muốn nàng, lấy hành động làm cho cái miệng nhỏ của nàng chấm dứt tiếng huyên náo.
Từ lúc Hải Đường đi vào Chiên Bằng, dục vọng của hắn liền trở nên nóng rực, máu thịt sôi trào, tựa như muốn nhấc nàng lên trên ti thảm, xâm nhập vào thân hình kiều nhỏ của nàng.
Lúc trước ở trong thạch phòng, nếu không phải thấy nàng khiếp đảm, thừa cơ chạy thoát ra ngoài, hắn thật sự khi đó sẽ ăn nàng. Cách đi mấy ngày nhìn thấy Hải Đường, dục vọng của hắn không ít đi ngược lại càng thêm nóng bức.
“ Thiếp muốn…thiếp muốn dạy chàng…"Hải Đường thở hổn hển, ngay cả nói chuyện cũng đứt quảng.
“ Dạy ta cái gì?" Hăn nhíu mày.
“ Muốn hối lộ ta? nàng nên đưa ra cái tốt hơn." Hắn chậm chạp, liếm cặp môi đỏ còn khinh suyễn của nàng, bàn tay luồng vào trong tóc nàng. So với cái chân vịt kia, cặp môi của nàng xem ra còn ngon hơn.
“ Thiếp không có." Nàng đỏ mặt thấp giọng, cảm thấy hối hận lẽ ra không nên tới gần hắn. Nàng vì sao lại đưa thức ăn đến? căn bản là đem bản thân mình đến cho hắn xâm lược.
Hải Đường thật hoài nghi là mình đã ngồi sai kiệu, thứ nàng đang dùng là thần kiệu sao? nếu không tại sao mọi người lại dùng ánh mắt trần ngập sung bái cùng kính ý chỉ còn thiếu thêm một nén hương đối với nàng mà lễ bái?……
Dân cư trong thành Hiên Viên đang dùng ánh mắt thật khâm phục nhìn cỗ kiệu vừa di qua.
Hải Đường thật hoài nghi là mình đã ngồi sai kiệu, thứ nàng đang dùng là thần kiệu sao? nếu không tại sao mọi người lại dùng ánh mắt trần ngập sung bái cùng kính ý chỉ còn thiếu thêm một nén hương đối với nàng mà lễ bái?
Nàng mang theo nghi vấn, đi vào khu Chiên Bằng hoa lệ của thành Hiên Viên, đứng trước cửa. Bạch hổ đi vào, nằm úp nhàn nhã ở một góc.
Bên trong Chiên Bằng trên chiếc ghế đá thật lớn có một người cao lớn đang ngồi, ánh mắt thật lợi hại làm cho người ta không dám đến gần. Hải Đường đứng ở xa, đoan trang nhìn một bên gương mặt của hắn.
Hiên Viên Khiếu đang xử lý chính sự, ngầng đầu lên nhìn thấy nàng, thần sắc nghiêm khắc trong một khắc lền trở nên mềm mại. Hắn vung tay, ý bảo các đại thần lui ra.
“ Lại đây." Hắn khí phách, nói gọn
Nhóm đại thần ôm lấy đống văn kiện chạy trối chết rời đi. Khiếu vương vì một cô gái mà dừng chính sự,đây là chuyện trước giờ chưa có.
“ Nói bao nhiêu lần, chàng cũng không nhớ tên của thiếp sao?" Hải Đường tay chống thắt lưng, không chịu nhấc chân bước đến." Lễ phép của chàng thật kém, ngay cả từ < thỉnh> cũng không nói, khó trách mọi người lại không dám tiếp cận chàng."
Hiên Viên Khiếu ngồi ở trên ghế, bởi vì nàng không chịu nghe lời mà đôi mày rậm khẽ nhăn lại. Tầm mắt dừng trên người nàng đảo một vòng, không nhìn thấy viên ngọc, mày nhăn lại càng sâu.
“ Vật ta đưa cho nàng đâu?" Hắn hỏi.
“ Thiếp… thiếp để trong phòng." Hải Đường tránh đi tầm mắt của hắn, chậm rãi đi đến. Nàng rất là chột dạ, không dám nói cho hắn biết viên ngọc kia đã bị nàng đập hư, băng lụa bên trong cũng bị nàng giấu đi.
“ Muốn đi lại ở trong Hiên Viên thành, thì phải nhớ đem theo nó." Hắn dặn, lấy ngón tay vỗ về, chơi đùa đôi môi đỏ mọng của nàng, thần thái thật bá đạo, làm như nàng từ nhỏ đã thuộc về hắn.
“ Vì sao?" Môi nàng cảm thấy tê dại
“ Vật kia đại biểu cho nàng là nữ nhân của ta, chịu sự bảo vệ của ta, không ai dám thương tổn đến nàng nếu không sợ phải trả giá lớn." Hiên Viên Khiếu nhẹ nhàng nói bang quơ.
Sắc mặt Hải Đường càng thêm hồng, đem cái cổ nhỏ lắc đi lắc lại," Ai là nữ nhân của chàng a?" Nàng lung túng nói xong, trong lòng có chút vui sướng.
Vì chức tạo thuật là lưu lại, lòng nàng đã sớm bị hắn đoạt đi. Hắn bá đạo, vô lễ chẳng những chưa nói qua một câu tâm tình ôn hòa, đôi môi cũng chưa từng vì nàng mà cười nhưng thật khó để giải thích nàng vì sao lại thích hắn như vậy.
Hơn nữa còn rất thích, nghe được hắn nói nàng là nữ nhân của hắn trong lòng nàng thật sự rất ngọt ngào, nghĩ đến hắn cũng đã cùng nữ nhân khắc tiếp xúc da thịt, trong lòng nàng có chút đau…
“ Nàng nếu không phải nữ nhân của ta, thì làm sao có thể đi vào trong tẩm cung của ta?" Hiên Viên Khiếu nhìn nàng, đối với đồ ăn trưa lại dường như không thấy. Hắn kỳ thật là rất đói khát, nhưng ăn đồ ăn không thể thỏa mãn được cơn đói của hắn, hắn là muốn nàng.
“ Nói không chừng tẩm cung của chàng cũng giống như khách sạn, ba ngày hai lần đều có cô nương khác vào ở, thiếp chỉ là vị khách hiện thời thôi." Nhớ tới hai đứa song sinh kia, nàng lại phát ghen.
Bàn tay ngăm đen đặt dười cằm nàng,nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt lợi hơi, thâm u khóa chặt con mắt sang trong suốt.
“ Trừ nàng ra, chưa từng có nữ nhân khác ở lại bên trong phòng của ta qua đêm." Nhà đá là nơi hắn nghỉ ngơi, người ngoài không phải dễ dàng tiến vào. Hắn rất đề phòng, chỉ tại lần đầu gặp nàng đã bị sắc đẹp cùng sự thông minh của nàng làm cho lơi lỏng.
Hải Đường là nữ nhân duy nhất trên đời đối với hắn không sợ hãi, cũng là người duy nhất trên đời đới với hắn mà rơi lệ.
“ Thật không?" Nàng nhỏ giọng hỏi, khóe miệng không nhịn được hướng lên trên, trong con mắt sáng đều là vẻ vui sướng. Vậy chàng có chút nào để ý thiếp không?" Nàng mộtt tấc lại muốn được một thước, chủ động tới gần hắn, hương thơm phảng phất lên mặt hắn.
Hiên Viên Khiếu một chút không thay đổi nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm không lường.
Hải Đường chờ thật lâu, không nhận được phản ứng như mong đợi, không nổi giận càng thêm tới gần, “ Chàng không phải nói thiếp là nữ nhân của chàng sao? Nếu không cần thiếp, vì sao còn muốn nói thiếp là nữ nhân của chàng?" Nàng ép hỏi, hai mắt thật chờ mong.
Thật đáng tiếc là nàng lại thất bại, Hiên Viên Khiếu vẫn khôngt hay đổi, thậm chí còn nhíu mày.
Hải Đường thất vọng, ngồi lên bàn đá, “ Làm gì có ai hỏi gì cũng không nói? Thì ra chỉ có mình thiếp là ồn ào." Nàng ủy khuất nói, ngực cảm thấy đau đau.
Hắn có lẽ thật sự để ý nàng nhưng là không để ý đến chuyện tự mình thừa nhận. Hắn chỉ xem nàng như vật sở hữu, biểu lộ nàng chịu sự quản hạt của hắn, chịu bảo vệ nhưng không có nói được một câu tâm tình….
“ Việc này không có gì hay để nói." Hiên Viên Khiếu kết luận, con ngươi đen ngừng trên khuôn mặt thất vọng của nàng nhíu mày. Vì sao nhìn thấy biểu tình như vậy của nàng, trong lòng hắn lại có cảm giác của tội ác?
Đáng chết, hắn để nàng ở lại tẩm cung, tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn, bảo vệ cho nàng, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Nàng còn muốn hắn nói cái gì?
“ Phải vậy không? chuyện kia nói cái gì? là chàng không muốn nói?" hai tay nàng vòng quanh trên người.
Với hắn là râu ria, nhưng đối với nàng là thật sự quan trọng.Namnhân như tượng đá này chính là cố tình không hiểu. Trong lòng nàng thở dài một hơi, hiểu được hắn là vua của Tây Hoàng cao quý, nhưng năng lực về phương diện tình cảm thì thật sự kém.
“ Không có." Hắn trả lời, lời ít ý nhiều.
Nàng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liên tục thở dài," Khó trách vì sao không ai dám nói chuyện với chàng, rõ ràng là chàng luôn muốn người khác cách xa mình, vẻ mặt lại luôn chặt chẽ, nhìn không thấy một ý cười, ai dám tiếp cận chàng?"
Trả lời của Hiên Viên Khiếu là đem mày nhăn lại càng nhanh
Hải Đường nhìn gương mặt của hắn có chút dọa người, quyết tâm một lần nữa cải tạo hắn, làm được như vậy coi như là tạo phúc cho mọi người đi.
“ Không bằng để thiếp tới dạy chàng." Nàng mở hộp thức ăn, tay gấp lên một cái chân vịt kho tàu, tiến đên bên miệng của hắn, “ Cười một cái, liền cho chàng ăn cái chân vịt này." Nàng dụ dỗ dạy học.
Nàng đợi trong chốc lát, hắn cũng không chịu mở miệng, “ Chàng không đói bụng sao? Cười một cái liền có thể ăn nha."Taynàng ở giữa không trung có chút xấu hổ.
Hắn không chịu cười sao? được rồi, đổi cách khác.
Nàng đem cái chân vịt, tiến lên một chút. “ Như vậy, được rồi, nói tiếng < Hải Đường >", nàng làm như thật mà dạy hắn, đem hắn trở thành đứa nhỏ mà dạy dỗ.
Trong phút chốc, nàng cảm thấy căng thẳng, tay của Hiên Viên Khiếu vòng lấy thắt lưng của nàng, đem nàng kéo đến, nàng cảm thấy choáng váng, cả người đã nằm ở trên đùi hắn.
Hắn rõ ràng không phải là một đệ tử tốt, không chịu học tập cho tốt, đã vậy còn dám “ công kích." phu tử.
“ Ái." Nàng kêu nhỏ một tiếng, đôi môi đỏ mọng cũng bị hắn niêm phong.
Cái lưỡi nóng bóng nhanh chóng nhập vào trong miệng nàng, kịch liệt cùng nàng dây dưa.
Hải Đường run rẩy, toàn thân yếu đuối tê dại, khoái cảm từng đợt từng đợt dâng đến, dưới sự công kích của hắn làm nàng không thể chịu được mà thở dốc.
Động tác Hiên Viên Khiếu bá đạo, cuồng dã, không chút che dấu dục vọng muốn nàng, lấy hành động làm cho cái miệng nhỏ của nàng chấm dứt tiếng huyên náo.
Từ lúc Hải Đường đi vào Chiên Bằng, dục vọng của hắn liền trở nên nóng rực, máu thịt sôi trào, tựa như muốn nhấc nàng lên trên ti thảm, xâm nhập vào thân hình kiều nhỏ của nàng.
Lúc trước ở trong thạch phòng, nếu không phải thấy nàng khiếp đảm, thừa cơ chạy thoát ra ngoài, hắn thật sự khi đó sẽ ăn nàng. Cách đi mấy ngày nhìn thấy Hải Đường, dục vọng của hắn không ít đi ngược lại càng thêm nóng bức.
“ Thiếp muốn…thiếp muốn dạy chàng…"Hải Đường thở hổn hển, ngay cả nói chuyện cũng đứt quảng.
“ Dạy ta cái gì?" Hăn nhíu mày.
“ Muốn hối lộ ta? nàng nên đưa ra cái tốt hơn." Hắn chậm chạp, liếm cặp môi đỏ còn khinh suyễn của nàng, bàn tay luồng vào trong tóc nàng. So với cái chân vịt kia, cặp môi của nàng xem ra còn ngon hơn.
“ Thiếp không có." Nàng đỏ mặt thấp giọng, cảm thấy hối hận lẽ ra không nên tới gần hắn. Nàng vì sao lại đưa thức ăn đến? căn bản là đem bản thân mình đến cho hắn xâm lược.
Tác giả :
Điểm Tâm