Tây Du Nhất Mộng
Quyển 2 - Chương 8: Hồ lô kỳ quái
- Aaaaaaaaaaaaaaaa!
Yến Cuồng Đồ khai khiếu tới thời điểm cuối cùng, hắn đứng thẳng lên, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Đại Nhiệt ở bên cạnh rất hồi hộp nhìn theo, thi thoảng lại lau mồ hôi, dáng vẻ lo lắng nhìn như ông chồng đang chờ ở ngoài phòng hộ sinh.
Dải mây đen kia đì đùng sấm nổ, toàn bộ luồng sáng trắng còn lại hóa thành một cột sáng to cỡ bàn tay chiếu thẳng lên đỉnh đầu Yến Cuồng Đồ…
"Tách! Tách! Tách!"
Nghe như là tiếng của vật gì đó đang rạn nứt ra, cột sáng kia như một dòng nước rót hết vào đỉnh đầu Yến Cuồng Đồ, ngay sau đó hắn vung tay hét to một tiếng, chung quang hoa cỏ bay múa, là bị kình khí từ trên người hắn tản ra chấn gãy.
Lẽ nào đây là bá vương khí (1) trong truyền thuyết? Cường hãn, thật sự là cường hãn. Đại Nhiệt nhìn mà thèm thuồng, nước miếng chảy ròng ròng.
Yến Cuồng Đồ cười ha ha, nói:
- Hiền đệ, ngon rồi!
Đại Nhiệt cười dài hỏi:
- Yến đại ca, anh định tu Tiên hay là tu Phật?
- Tu Phật!
Yến Cuồng Đồ trả lời rất dứt khoát, hẳn là đã sớm tính trước.
Tu Tiên tu Phật đều có mạnh yếu riêng, mỗi đường mỗi vẻ, lựa chọn thế nào đều là sở thích cá nhân.
- Hiền đệ, anh muốn đi bế quan sáng lập pháp thuật, tạm thời chú cứ ở ngoài cày ngộ tính đi, chờ anh ra rồi đi giết Boss.
- Không thành vấn đề.
Yến Cuồng Đồ tìm được một sơn động tại sườn núi gần đấy, hai người vẫy tay từ biệt. Đại Nhiệt giúp hắn đẩy tảng đá che cửa động xong cũng không có dự định đi giết Tiểu Yêu, nhìn thời gian đã khá muộn bèn log out.
Sau khi ăn cơm tối xong, có người gọi điện thoại tới, nói là muốn mua thiết bị online của hắn. Đại Nhiệt không chút do dự từ chối, sau đó xóa tin rao bán trên mạng đi — hắn không thiếu số tiền này, sau khi trúng đòn khích tướng của Yến Cuồng Đồ, hắn quyết định tiếp tục chơi, mà kỳ thực hắn cũng không bỏ được cảm giác vui vẻ tự do khi tiến vào Tây Du Nhất Mộng. Tạm thời không có hồn phách, không thể dùng pháp thuật pháp bảo cũng đâu phải là tận thế? Trước hết cứ làm vai phụ đi đã. Còn việc lo lắng bản thân bị say mê chìm vào game, hắn tin tưởng mình có đầy đủ lý trí để điều tiết tốt, huống hồ còn có hệ thống giới hạn chỉ có thể 12 online tiếng mỗi ngày.
Ba ngày trôi qua, Yến Cuồng Đồ vẫn chưa xuất quan. Sáng lập ra một môn pháp thuật quả thật không đơn giản, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành. Mỗi người chơi chỉ có thể sáng lập một môn pháp thuật, đương nhiên là phải thận trọng, các phương diện đều phải lo lắng chu đáo.
Chỗ này cần nói rõ một chút:
Thứ nhất, pháp thuật sử dụng có thể chia làm hai loại dựa theo hiệu quả: pháp thuật chiến đấu và pháp thuật phụ trợ. Pháp thuật mà người chơi tự sáng lập ra chính là pháp thuật chiến đấu, và mỗi người chỉ có thể sở hữu cùng sử dụng một loại pháp thuật chiến đấu;
Thứ hai, pháp thuật cũng phân chia cấp bậc: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp. Về phần có thể sáng lập ra pháp thuật chiến đấu cấp bậc gì thì không hề có quy tắc cụ thể, phụ thuộc vào chính bản thân người chơi. Đương nhiên, pháp thuật là có thể tiến hoá, theo pháp lực cùng ngộ tính tăng trưởng, pháp thuật sơ cấp cũng có thể lên tới đỉnh cấp. Chẳng qua ngay khi vừa được sáng lập đã ở cấp cao sẽ có lợi cho phát triển trong tương lai.
Thứ ba, ngoại trừ một vài pháp thuật có công dụng phụ trợ ai cũng có thể sử dụng ra, toàn bộ pháp thuật khác đều phải phân vào ngũ hành, đối ứng với thuộc tính ngũ hành của người chơi, không có chuyện sai lệch. Pháp thuật ngũ hành đều có hiệu quả đặc thù, trong đó thuộc tính Kim kèm theo sát thương mê muội, thuộc tính Mộc kèm theo sát thương độc, thuộc tính Thủy kèm theo sát thương băng, thuộc tính Hỏa kèm theo sát thương tê liệt và thuộc tính Thổ kèm theo sát thương phiền muộn (2). Có thể nói, đến lúc này uy lực của ngũ hành mới chính thức biểu hiện ra ngoài.
Cuối cùng, cái gọi là pháp thuật phụ trợ đại khái gồm: ngự phong phi hành (cưỡi gió mà bay), phân thủy pháp (rẽ sông hồ ra tạo đường để vượt qua), Tiên thú kỵ thuật (chuyên dùng cho những ai tu Tiên), Ma thú kỵ thuật (chuyên dùng cho người tu Phật) v.v… Sau khi khai khiếu nhân vật có thể tự động học được những thuật này, ngoài ra có vài loại chỉ học được từ NPC thần tiên nào đó, và học được không là dựa vào khả năng cùng kỳ ngộ của từng người.
Đại Nhiệt buồn chán muốn chết. Tiểu Yêu phạm vi một cây số quanh đây đều đã bị hắn xử lý, thu được 67 điểm ngộ tính, nhưng bản thân lười đi xa thêm, cho nên hiện tại hắn đang lủi thủi lang thang quanh cái sơn động mà Yến Cuồng Đồ bế quan, ngắm hoa bứt cỏ, thi thoảng lại pm cho Thiên Tầm Ái, thế nhưng có vẻ nàng đang có nhiệm vụ quan trọng, mấy lần đều không trả lời.
Một khi tiến vào bản đồ thỉnh kinh thì chỉ có kênh chat riêng, kênh tổ đội và kênh khu vực còn hoạt động. Đại Nhiệt tha thẩn đến phát chán bèn thử rêu rao mấy câu trên kênh khu vực:
- Có ai ở đây khôngggg! Hồi âm một tiếng điiiiiii!
Thế nhưng đợi cả nửa ngày cũng không có trả lời, xem ra tất cả mọi người đều đang hoặc khai khiếu hoặc bế quan.
Một loại cảm giác cô đơn buồn chán, như bị thế giới ruồng bỏ nảy lên trong lòng Đại Nhiệt. Hắn ngồi xếp bằng ở dưới bóng cây, tiện tay mở ra hành trang, bỗng nhiên thấy bên trong có một cái hồ lô kỳ quái.
- Ơ! Thứ này chạy vào hành trang của mình lúc nào ấy nhỉ?
Đại Nhiệt rất ngạc nhiên lấy nó ra, xoay qua xoay lại trên tay mà nhìn. Hồ lô này cao chừng 30 cm, đường nét mượt mà, đường kính lớn nhất khoảng 15 cm, kỳ quái nhất là màu sắc của nó, chủ yếu màu xanh có xen kẽ hơn mười vệt trắng, nhìn qua tựa như một cái bình hoa.
Đại Nhiệt có thể khẳng định mình chưa từng thu được cái hồ lô như vậy. Bỗng trong óc hắn lóe lên một suy nghĩ, vội vàng đi kiểm tra lại hành trang, quả nhiên tiểu hồ lô phần thưởng của Dạ Xoa đã không thấy, lẽ nào "bình hoa" trước mắt này lại chính là hồ lô kia biến thành?
Quả nhiên có kỳ quặc, Đại Nhiệt hưng phấn lên: hay hồ lô này là đồ tốt? Tự nó đang biến hóa trưởng thành? Hắn bắt đầu xem xét thật nghiêm túc.
Thuyết minh thuộc tính của hồ lô cũng phát sinh biến hóa, không còn là câu trước kia: "xem tổng thể không có tác dụng gì", mà giờ đã đổi thành: "Một cái hồ lô không rõ lai lịch, bởi vì trải qua cải tạo, bề ngoài đã xảy ra một ít biến dị kỳ diệu, hiệu quả không rõ."
Thân hồ lô cũng nhẵn bóng hơn nhiều, những vết rạn nứt trước kia đều biến mất. Đại Nhiệt nắm lấy nó trong lòng bàn tay, mơ hồ cảm thấy một luồng khí lạnh truyền ra.
- Trải qua cải tạo? Có ý tứ gì?
Đại Nhiệt nhíu mày, nghĩ mãi không ra, thử đem hồ lô trang bị lên, có điều hệ thống lập tức nhắc nhở: "Vật phẩm này không phải trang bị hoặc pháp bảo, không thể sử dụng như trang bị."
Đại Nhiệt dí một mắt vào miệng hồ lô, cố soi vào bên trong, có điều chỉ thấy một màu đen kịt thi thoảng lác đác chút sương mù trắng xanh, cái gì huyền diệu cũng không nhìn thấy. Hắn lại đưa hồ lô lên miệng rồi hô to:
- Ê! Bên trong có quỷ hay không thế? Đi ra làm ca sợ một chút coi!
Tiếng âm vang làm hồ lô rung rung mấy cái, có điều ngoài như vậy cũng không còn phản ứng nào khác.
Xem ra đồ chơi này chẳng qua đổi ‘áo’ mới, vẫn chỉ là một phế phẩm.
Đại Nhiệt dùng một tay cầm lấy hồ lô, giơ lên ngang mặt, khe khẽ thở dài, lẩm bẩm với đồ vật trong tay:
- Tao biết mày có tài nhưng không gặp thời, trong lòng rất ấm ức, nhưng cũng không thể tự đày đọa mình thế chứ! Xem bộ dạng mày đi, mới không thấy vài ngày đã béo múp mụp thế này, cholesterol cao là nguy hiểm lắm đấy. Lại còn bày đặt học người ta trang điểm nữa, có biết là từ khi mày biến thành bình hoa ngay cả một tí tẹo cá tính cũng không còn không hả? Tao biết hiện tại bình hoa đang là xu hướng giới trẻ, nhưng mày cũng không thể a dua theo đám đông mà thay đổi chính mình chứ!
Hắn liên tha liên thiên một hồi, tựa như cái hồ lô kia có thể thật sự hiểu được.
May mà chung quanh không có ai lui tới, nếu không khẳng định cho là hắn mới từ trại tâm thần trốn ra. Kỳ thật Đại Nhiệt sống khá khép kín, hay một mình ca hát hoặc là lẩm bẩm. Đây chỉ là một loại phương thức biểu đạt tâm tình hơi bất thường một chút mà thôi, không cần phải quá ngạc nhiên.
Hồ lô không chút sứt mẻ, cũng không ừ hữ một tiếng nào.
Đại Nhiệt bực mình, trợn mắt mắng nó:
- Xem bộ dạng không có chí khí của mày kìa, hồ lô không giống hồ lô, bình hoa không giống bình hoa, cả ngày chỉ biết trốn ở chỗ này tự kỷ, không biết tán gái cũng chẳng biết kể chuyện cười, có cái tiền đồ gì?
Hồ lô vẫn không thèm đếm xỉa gì đến hắn, nửa điểm phản ứng cũng không có, không biết bên trong tới cùng là bán thuốc gì.
Đại Nhiệt ca thán độc thoại một hồi cũng phát chán, thở dài một tiếng, thu hồi hồ lô, đang muốn log out.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang thật lớn, đá vụn bay tung tóe, Yến Cuồng Đồ đã phá quan, toàn thân tản mát hào quang vàng nhạt, cưỡi gió mà đến, giống như là đắc đạo thành Phật.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Bá vương khí: để chỉ một người có khí thế mạnh mẽ, có thể áp đảo tất cả, là lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết từ khi nào cảm thấy một mực tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ.
- (2) Các loại sát thương mê muội, độc, băng, tê liệt có tác dụng như tên; riêng sát thương phiền muội thì giải thích thêm một chút, đó là khi trúng phải sẽ khiến đối tượng không muốn, hay không thể phản kích, thậm chí có tỉ lệ tự làm tổn thương mình trong khoảng thời gian vài giây.
Yến Cuồng Đồ khai khiếu tới thời điểm cuối cùng, hắn đứng thẳng lên, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Đại Nhiệt ở bên cạnh rất hồi hộp nhìn theo, thi thoảng lại lau mồ hôi, dáng vẻ lo lắng nhìn như ông chồng đang chờ ở ngoài phòng hộ sinh.
Dải mây đen kia đì đùng sấm nổ, toàn bộ luồng sáng trắng còn lại hóa thành một cột sáng to cỡ bàn tay chiếu thẳng lên đỉnh đầu Yến Cuồng Đồ…
"Tách! Tách! Tách!"
Nghe như là tiếng của vật gì đó đang rạn nứt ra, cột sáng kia như một dòng nước rót hết vào đỉnh đầu Yến Cuồng Đồ, ngay sau đó hắn vung tay hét to một tiếng, chung quang hoa cỏ bay múa, là bị kình khí từ trên người hắn tản ra chấn gãy.
Lẽ nào đây là bá vương khí (1) trong truyền thuyết? Cường hãn, thật sự là cường hãn. Đại Nhiệt nhìn mà thèm thuồng, nước miếng chảy ròng ròng.
Yến Cuồng Đồ cười ha ha, nói:
- Hiền đệ, ngon rồi!
Đại Nhiệt cười dài hỏi:
- Yến đại ca, anh định tu Tiên hay là tu Phật?
- Tu Phật!
Yến Cuồng Đồ trả lời rất dứt khoát, hẳn là đã sớm tính trước.
Tu Tiên tu Phật đều có mạnh yếu riêng, mỗi đường mỗi vẻ, lựa chọn thế nào đều là sở thích cá nhân.
- Hiền đệ, anh muốn đi bế quan sáng lập pháp thuật, tạm thời chú cứ ở ngoài cày ngộ tính đi, chờ anh ra rồi đi giết Boss.
- Không thành vấn đề.
Yến Cuồng Đồ tìm được một sơn động tại sườn núi gần đấy, hai người vẫy tay từ biệt. Đại Nhiệt giúp hắn đẩy tảng đá che cửa động xong cũng không có dự định đi giết Tiểu Yêu, nhìn thời gian đã khá muộn bèn log out.
Sau khi ăn cơm tối xong, có người gọi điện thoại tới, nói là muốn mua thiết bị online của hắn. Đại Nhiệt không chút do dự từ chối, sau đó xóa tin rao bán trên mạng đi — hắn không thiếu số tiền này, sau khi trúng đòn khích tướng của Yến Cuồng Đồ, hắn quyết định tiếp tục chơi, mà kỳ thực hắn cũng không bỏ được cảm giác vui vẻ tự do khi tiến vào Tây Du Nhất Mộng. Tạm thời không có hồn phách, không thể dùng pháp thuật pháp bảo cũng đâu phải là tận thế? Trước hết cứ làm vai phụ đi đã. Còn việc lo lắng bản thân bị say mê chìm vào game, hắn tin tưởng mình có đầy đủ lý trí để điều tiết tốt, huống hồ còn có hệ thống giới hạn chỉ có thể 12 online tiếng mỗi ngày.
Ba ngày trôi qua, Yến Cuồng Đồ vẫn chưa xuất quan. Sáng lập ra một môn pháp thuật quả thật không đơn giản, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành. Mỗi người chơi chỉ có thể sáng lập một môn pháp thuật, đương nhiên là phải thận trọng, các phương diện đều phải lo lắng chu đáo.
Chỗ này cần nói rõ một chút:
Thứ nhất, pháp thuật sử dụng có thể chia làm hai loại dựa theo hiệu quả: pháp thuật chiến đấu và pháp thuật phụ trợ. Pháp thuật mà người chơi tự sáng lập ra chính là pháp thuật chiến đấu, và mỗi người chỉ có thể sở hữu cùng sử dụng một loại pháp thuật chiến đấu;
Thứ hai, pháp thuật cũng phân chia cấp bậc: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp. Về phần có thể sáng lập ra pháp thuật chiến đấu cấp bậc gì thì không hề có quy tắc cụ thể, phụ thuộc vào chính bản thân người chơi. Đương nhiên, pháp thuật là có thể tiến hoá, theo pháp lực cùng ngộ tính tăng trưởng, pháp thuật sơ cấp cũng có thể lên tới đỉnh cấp. Chẳng qua ngay khi vừa được sáng lập đã ở cấp cao sẽ có lợi cho phát triển trong tương lai.
Thứ ba, ngoại trừ một vài pháp thuật có công dụng phụ trợ ai cũng có thể sử dụng ra, toàn bộ pháp thuật khác đều phải phân vào ngũ hành, đối ứng với thuộc tính ngũ hành của người chơi, không có chuyện sai lệch. Pháp thuật ngũ hành đều có hiệu quả đặc thù, trong đó thuộc tính Kim kèm theo sát thương mê muội, thuộc tính Mộc kèm theo sát thương độc, thuộc tính Thủy kèm theo sát thương băng, thuộc tính Hỏa kèm theo sát thương tê liệt và thuộc tính Thổ kèm theo sát thương phiền muộn (2). Có thể nói, đến lúc này uy lực của ngũ hành mới chính thức biểu hiện ra ngoài.
Cuối cùng, cái gọi là pháp thuật phụ trợ đại khái gồm: ngự phong phi hành (cưỡi gió mà bay), phân thủy pháp (rẽ sông hồ ra tạo đường để vượt qua), Tiên thú kỵ thuật (chuyên dùng cho những ai tu Tiên), Ma thú kỵ thuật (chuyên dùng cho người tu Phật) v.v… Sau khi khai khiếu nhân vật có thể tự động học được những thuật này, ngoài ra có vài loại chỉ học được từ NPC thần tiên nào đó, và học được không là dựa vào khả năng cùng kỳ ngộ của từng người.
Đại Nhiệt buồn chán muốn chết. Tiểu Yêu phạm vi một cây số quanh đây đều đã bị hắn xử lý, thu được 67 điểm ngộ tính, nhưng bản thân lười đi xa thêm, cho nên hiện tại hắn đang lủi thủi lang thang quanh cái sơn động mà Yến Cuồng Đồ bế quan, ngắm hoa bứt cỏ, thi thoảng lại pm cho Thiên Tầm Ái, thế nhưng có vẻ nàng đang có nhiệm vụ quan trọng, mấy lần đều không trả lời.
Một khi tiến vào bản đồ thỉnh kinh thì chỉ có kênh chat riêng, kênh tổ đội và kênh khu vực còn hoạt động. Đại Nhiệt tha thẩn đến phát chán bèn thử rêu rao mấy câu trên kênh khu vực:
- Có ai ở đây khôngggg! Hồi âm một tiếng điiiiiii!
Thế nhưng đợi cả nửa ngày cũng không có trả lời, xem ra tất cả mọi người đều đang hoặc khai khiếu hoặc bế quan.
Một loại cảm giác cô đơn buồn chán, như bị thế giới ruồng bỏ nảy lên trong lòng Đại Nhiệt. Hắn ngồi xếp bằng ở dưới bóng cây, tiện tay mở ra hành trang, bỗng nhiên thấy bên trong có một cái hồ lô kỳ quái.
- Ơ! Thứ này chạy vào hành trang của mình lúc nào ấy nhỉ?
Đại Nhiệt rất ngạc nhiên lấy nó ra, xoay qua xoay lại trên tay mà nhìn. Hồ lô này cao chừng 30 cm, đường nét mượt mà, đường kính lớn nhất khoảng 15 cm, kỳ quái nhất là màu sắc của nó, chủ yếu màu xanh có xen kẽ hơn mười vệt trắng, nhìn qua tựa như một cái bình hoa.
Đại Nhiệt có thể khẳng định mình chưa từng thu được cái hồ lô như vậy. Bỗng trong óc hắn lóe lên một suy nghĩ, vội vàng đi kiểm tra lại hành trang, quả nhiên tiểu hồ lô phần thưởng của Dạ Xoa đã không thấy, lẽ nào "bình hoa" trước mắt này lại chính là hồ lô kia biến thành?
Quả nhiên có kỳ quặc, Đại Nhiệt hưng phấn lên: hay hồ lô này là đồ tốt? Tự nó đang biến hóa trưởng thành? Hắn bắt đầu xem xét thật nghiêm túc.
Thuyết minh thuộc tính của hồ lô cũng phát sinh biến hóa, không còn là câu trước kia: "xem tổng thể không có tác dụng gì", mà giờ đã đổi thành: "Một cái hồ lô không rõ lai lịch, bởi vì trải qua cải tạo, bề ngoài đã xảy ra một ít biến dị kỳ diệu, hiệu quả không rõ."
Thân hồ lô cũng nhẵn bóng hơn nhiều, những vết rạn nứt trước kia đều biến mất. Đại Nhiệt nắm lấy nó trong lòng bàn tay, mơ hồ cảm thấy một luồng khí lạnh truyền ra.
- Trải qua cải tạo? Có ý tứ gì?
Đại Nhiệt nhíu mày, nghĩ mãi không ra, thử đem hồ lô trang bị lên, có điều hệ thống lập tức nhắc nhở: "Vật phẩm này không phải trang bị hoặc pháp bảo, không thể sử dụng như trang bị."
Đại Nhiệt dí một mắt vào miệng hồ lô, cố soi vào bên trong, có điều chỉ thấy một màu đen kịt thi thoảng lác đác chút sương mù trắng xanh, cái gì huyền diệu cũng không nhìn thấy. Hắn lại đưa hồ lô lên miệng rồi hô to:
- Ê! Bên trong có quỷ hay không thế? Đi ra làm ca sợ một chút coi!
Tiếng âm vang làm hồ lô rung rung mấy cái, có điều ngoài như vậy cũng không còn phản ứng nào khác.
Xem ra đồ chơi này chẳng qua đổi ‘áo’ mới, vẫn chỉ là một phế phẩm.
Đại Nhiệt dùng một tay cầm lấy hồ lô, giơ lên ngang mặt, khe khẽ thở dài, lẩm bẩm với đồ vật trong tay:
- Tao biết mày có tài nhưng không gặp thời, trong lòng rất ấm ức, nhưng cũng không thể tự đày đọa mình thế chứ! Xem bộ dạng mày đi, mới không thấy vài ngày đã béo múp mụp thế này, cholesterol cao là nguy hiểm lắm đấy. Lại còn bày đặt học người ta trang điểm nữa, có biết là từ khi mày biến thành bình hoa ngay cả một tí tẹo cá tính cũng không còn không hả? Tao biết hiện tại bình hoa đang là xu hướng giới trẻ, nhưng mày cũng không thể a dua theo đám đông mà thay đổi chính mình chứ!
Hắn liên tha liên thiên một hồi, tựa như cái hồ lô kia có thể thật sự hiểu được.
May mà chung quanh không có ai lui tới, nếu không khẳng định cho là hắn mới từ trại tâm thần trốn ra. Kỳ thật Đại Nhiệt sống khá khép kín, hay một mình ca hát hoặc là lẩm bẩm. Đây chỉ là một loại phương thức biểu đạt tâm tình hơi bất thường một chút mà thôi, không cần phải quá ngạc nhiên.
Hồ lô không chút sứt mẻ, cũng không ừ hữ một tiếng nào.
Đại Nhiệt bực mình, trợn mắt mắng nó:
- Xem bộ dạng không có chí khí của mày kìa, hồ lô không giống hồ lô, bình hoa không giống bình hoa, cả ngày chỉ biết trốn ở chỗ này tự kỷ, không biết tán gái cũng chẳng biết kể chuyện cười, có cái tiền đồ gì?
Hồ lô vẫn không thèm đếm xỉa gì đến hắn, nửa điểm phản ứng cũng không có, không biết bên trong tới cùng là bán thuốc gì.
Đại Nhiệt ca thán độc thoại một hồi cũng phát chán, thở dài một tiếng, thu hồi hồ lô, đang muốn log out.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang thật lớn, đá vụn bay tung tóe, Yến Cuồng Đồ đã phá quan, toàn thân tản mát hào quang vàng nhạt, cưỡi gió mà đến, giống như là đắc đạo thành Phật.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Bá vương khí: để chỉ một người có khí thế mạnh mẽ, có thể áp đảo tất cả, là lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết từ khi nào cảm thấy một mực tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ.
- (2) Các loại sát thương mê muội, độc, băng, tê liệt có tác dụng như tên; riêng sát thương phiền muội thì giải thích thêm một chút, đó là khi trúng phải sẽ khiến đối tượng không muốn, hay không thể phản kích, thậm chí có tỉ lệ tự làm tổn thương mình trong khoảng thời gian vài giây.
Tác giả :
Trần Sấu