Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi
Quyển 1 - Chương 59
Không giống nụ hôn cuồng bạo lúc trước, nụ hôn này của Voldemort mềm mại, nhẹ nhàng, sự ngọt ngào làm Harry choáng đầu hoa mắt. Voldemort không tốn nhiều sức mở hàm răng của Harry, xâm nhập đầu lưỡi mang đến sự kích tình.
" Em không ghét ta hôn, Harry, ít nhất chứng minh em có tình cảm với ta." Voldemort khàn giọng nói, thở hổn hển.
Harry giãy dụa trong lòng Voldemort, trên mặt đỏ một trận trắng một trận, vài lần mở miệng muốn phủ nhận, nhưng lời đến bên miệng vẫn không nói ra được. Cố lấy dũng khí, cậu nhỏ giọng nói: " Chỉ có tình cảm là không đủ, sự chênh lệch giữa chúng ta quá lớn."
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Voldemort khôi phục sáng sủa, có vẻ giật mình. " Chênh lệch…… Là nói lập trường của em và của ta khác nhau rất lớn sao?"
Harry thừa nhận, " Cùng chung chí hướng thì hai người mới có khả năng bên nhau."
Voldemort không đồng ý cách nói này, cái gì là cùng chung chí hướng? Chỉ có cùng lập trường mới là cùng chí hướng? Thích nghiên cứu nghệ thuật hắc ám có tính là cùng chung chí hướng không? Thích Quidditch có tính là cùng chung chí hướng không? " Cùng chung chí hướng có rất nhiều loại……"
" Cùng chung lập trường là căn bản. Nếu khác nhau sẽ dẫn đến hậu quả không tốt."
Voldemort không cho là đúng, " Cho dù như thế. Kỳ thật sự khác nhau giữa chúng ta không lớn như em nghĩ."
Harry tức giận với sự thờ ơ của Voldemort, giống như Harry chuyện bé xé ra to. " Ngươi chán ghét Muggle, trong mắt của ngươi bọn họ chỉ là đồ chơi cho phù thủy máu trong; ta lại thấy Muggle thật thông minh, tuy không biết pháp thuật, nhưng bọn họ nghĩ ra nhiều cách bù đắp, bọn họ nên được hưởng quyền lợi giống như phù thủy." Nói đến đây cậu dừng lại, suy sụp vung tay, " Chúng ta đã từng nói đến vấn đề này, không thể tiếp tục nhượng bộ, ta sẽ thử tiếp thu, nhưng ta không biết ta có làm được không. Nếu ta chấp nhận tình yêu của ngươi, vấn đề này sẽ phức tạp, ta sẽ rất đau khổ."
" Còn có gì nữa?" Voldemort thúc giục.
" Ngươi làm việc vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, làm việc tàn nhẫn coi thường mạng người, xảo trá, vô tình, mấy cái này…… Mấy cái này ta không thể chịu được." Tưởng tượng mình yêu một người có tính cách xấu xa thế, mắt Harry đỏ lên.
Lời của Harry không hề không làm Voldemort tức giận, ngược lại hắn có chút tự đắc và thỏa mãn. Harry không thể chịu được nhưng vẫn có tình cảm với hắn, điều này khiến hắn vô cùng vừa lòng. " Cho dù là như thế, em cũng có tình cảm với ta."
" Đó là bởi vì……" Harry càng nhỏ giọng, " Bởi vì ngươi quá tốt với ta." Cậu có chút xấu hổ.
Voldemort tâm tình sung sướng ôm lấy eo Harry, nhẹ nhàng cười rộ lên: " Em nói tốt lắm. Tình yêu vốn là chuyện của hai người, Harry, dính dáng đến nhiều người như vậy làm gì? Chúng ta ở bên nhau, chỉ cần ta đối tốt với em, em đối tốt với ta là đủ, không cần quan tâm đến chuyện bên ngoài. Bọn họ không phải em, ta sẽ không thương xót. Cho dù là Dumbledore, cũng làm rất nhiều chuyện không thể công khai, chỉ là bên ngoài mặc một cái áo đẹp. So sánh mà nói, ta cho rằng ta còn thẳng thắn."
" Ngụy biện!" Harry tức giận.
" Đây không phải là ngụy biện. Lịch sử do người thắng viết, ai là người thắng, liền đại diện cho công lý. Dumbledore có thể nói hắn vì hòa bình của thế giới phù thủy và thế giới Muggle, ta cũng có thể nói ta vì tiêu diệt những Muggle vô năng và những phù thủy điên cuồng." Voldemort nâng tay lên, ngăn cản Harry mở miệng," Ta biết ý của em, em cho rằng đó không phải công lý, do đó sẽ sinh ra mâu thuẫn, đau khổ, sinh ra ác cảm với ta, dẫn đến phá hoại tình cảm của chúng ta. Nhưng Harry, vì sao em không nghĩ rằng em có thể thay đổi tình trạng này? Khi em cảm thấy hành động của ta vượt quá sự chịu đựng của em, em có thể nhắc nhở ta, ta sẽ sửa đến khi em chấp nhận kế hoạch mới thôi, như vậy em sẽ không đau khổ. Hơn nữa có em ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ không quá gây khó dễ cho Muggle."
Harry bị Voldemort nói đến đầu óc choáng váng, mọi việc cũng có thể giải quyết như vậy sao? Có vẻ rất có lý, nhưng cũng có cái gì đó không đúng……
Toàn bộ phản ứng của Harry đều được Voldemort thu vào trong mắt, Voldemort biết Harry đã hỗn loạn, nhanh chóng thêm lửa, " Tương lai là nắm giữ trong tay mình, Harry. Trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề, nếu muốn hóa giải mọi chuyện, nên để mọi việc phát triển theo ý mình. Nếu chúng ta cố gắng, tương lai của ta và em có thể sẽ khác."
Harry đã ngây người. Lời nói của Voldemort làm cậu nhớ tới mục tiêu duy nhất của chính mình khi đến thời đại này: Cứu vớt tương lai cha mẹ mình bị Voldemort giết chết, cứu Sirius, có cha mẹ cậu và Sirius, tương lai của Remus cũng sẽ không tràn đầy thất vọng. Cậu không muốn cùng Voldemort tiến thêm một bước, bởi vì phần lớn là do lịch sử, nhưng bây giờ lịch sử cũng đã thay đổi. Nếu Voldemort không giết chết cha mẹ cậu, cậu sẽ từ bỏ Voldemort được sao? Nếu cậu và Voldemort ở bên nhau, có thể Voldemort sẽ không giết chết cha mẹ cậu?
Suy nghĩ lung tung, Harry cảm thấy mờ mịt.
Tương lai, đến cuối cùng có thể thay đổi hay không?
Voldemort sờ sờ mái tóc đen mềm mại của Harry, " Ta sẽ chờ, chờ em nghĩ thông suốt, đến khi hiểu được mới thôi." Dù sao Harry còn chưa trưởng thành, thời gian vẫn còn dài.
Thái độ của hắn cũng làm Harry nhẹ nhàng thở ra, hiện tại đích xác cậu cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận mọi vấn đề.
" Em không ghét ta hôn, Harry, ít nhất chứng minh em có tình cảm với ta." Voldemort khàn giọng nói, thở hổn hển.
Harry giãy dụa trong lòng Voldemort, trên mặt đỏ một trận trắng một trận, vài lần mở miệng muốn phủ nhận, nhưng lời đến bên miệng vẫn không nói ra được. Cố lấy dũng khí, cậu nhỏ giọng nói: " Chỉ có tình cảm là không đủ, sự chênh lệch giữa chúng ta quá lớn."
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Voldemort khôi phục sáng sủa, có vẻ giật mình. " Chênh lệch…… Là nói lập trường của em và của ta khác nhau rất lớn sao?"
Harry thừa nhận, " Cùng chung chí hướng thì hai người mới có khả năng bên nhau."
Voldemort không đồng ý cách nói này, cái gì là cùng chung chí hướng? Chỉ có cùng lập trường mới là cùng chí hướng? Thích nghiên cứu nghệ thuật hắc ám có tính là cùng chung chí hướng không? Thích Quidditch có tính là cùng chung chí hướng không? " Cùng chung chí hướng có rất nhiều loại……"
" Cùng chung lập trường là căn bản. Nếu khác nhau sẽ dẫn đến hậu quả không tốt."
Voldemort không cho là đúng, " Cho dù như thế. Kỳ thật sự khác nhau giữa chúng ta không lớn như em nghĩ."
Harry tức giận với sự thờ ơ của Voldemort, giống như Harry chuyện bé xé ra to. " Ngươi chán ghét Muggle, trong mắt của ngươi bọn họ chỉ là đồ chơi cho phù thủy máu trong; ta lại thấy Muggle thật thông minh, tuy không biết pháp thuật, nhưng bọn họ nghĩ ra nhiều cách bù đắp, bọn họ nên được hưởng quyền lợi giống như phù thủy." Nói đến đây cậu dừng lại, suy sụp vung tay, " Chúng ta đã từng nói đến vấn đề này, không thể tiếp tục nhượng bộ, ta sẽ thử tiếp thu, nhưng ta không biết ta có làm được không. Nếu ta chấp nhận tình yêu của ngươi, vấn đề này sẽ phức tạp, ta sẽ rất đau khổ."
" Còn có gì nữa?" Voldemort thúc giục.
" Ngươi làm việc vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, làm việc tàn nhẫn coi thường mạng người, xảo trá, vô tình, mấy cái này…… Mấy cái này ta không thể chịu được." Tưởng tượng mình yêu một người có tính cách xấu xa thế, mắt Harry đỏ lên.
Lời của Harry không hề không làm Voldemort tức giận, ngược lại hắn có chút tự đắc và thỏa mãn. Harry không thể chịu được nhưng vẫn có tình cảm với hắn, điều này khiến hắn vô cùng vừa lòng. " Cho dù là như thế, em cũng có tình cảm với ta."
" Đó là bởi vì……" Harry càng nhỏ giọng, " Bởi vì ngươi quá tốt với ta." Cậu có chút xấu hổ.
Voldemort tâm tình sung sướng ôm lấy eo Harry, nhẹ nhàng cười rộ lên: " Em nói tốt lắm. Tình yêu vốn là chuyện của hai người, Harry, dính dáng đến nhiều người như vậy làm gì? Chúng ta ở bên nhau, chỉ cần ta đối tốt với em, em đối tốt với ta là đủ, không cần quan tâm đến chuyện bên ngoài. Bọn họ không phải em, ta sẽ không thương xót. Cho dù là Dumbledore, cũng làm rất nhiều chuyện không thể công khai, chỉ là bên ngoài mặc một cái áo đẹp. So sánh mà nói, ta cho rằng ta còn thẳng thắn."
" Ngụy biện!" Harry tức giận.
" Đây không phải là ngụy biện. Lịch sử do người thắng viết, ai là người thắng, liền đại diện cho công lý. Dumbledore có thể nói hắn vì hòa bình của thế giới phù thủy và thế giới Muggle, ta cũng có thể nói ta vì tiêu diệt những Muggle vô năng và những phù thủy điên cuồng." Voldemort nâng tay lên, ngăn cản Harry mở miệng," Ta biết ý của em, em cho rằng đó không phải công lý, do đó sẽ sinh ra mâu thuẫn, đau khổ, sinh ra ác cảm với ta, dẫn đến phá hoại tình cảm của chúng ta. Nhưng Harry, vì sao em không nghĩ rằng em có thể thay đổi tình trạng này? Khi em cảm thấy hành động của ta vượt quá sự chịu đựng của em, em có thể nhắc nhở ta, ta sẽ sửa đến khi em chấp nhận kế hoạch mới thôi, như vậy em sẽ không đau khổ. Hơn nữa có em ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ không quá gây khó dễ cho Muggle."
Harry bị Voldemort nói đến đầu óc choáng váng, mọi việc cũng có thể giải quyết như vậy sao? Có vẻ rất có lý, nhưng cũng có cái gì đó không đúng……
Toàn bộ phản ứng của Harry đều được Voldemort thu vào trong mắt, Voldemort biết Harry đã hỗn loạn, nhanh chóng thêm lửa, " Tương lai là nắm giữ trong tay mình, Harry. Trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề, nếu muốn hóa giải mọi chuyện, nên để mọi việc phát triển theo ý mình. Nếu chúng ta cố gắng, tương lai của ta và em có thể sẽ khác."
Harry đã ngây người. Lời nói của Voldemort làm cậu nhớ tới mục tiêu duy nhất của chính mình khi đến thời đại này: Cứu vớt tương lai cha mẹ mình bị Voldemort giết chết, cứu Sirius, có cha mẹ cậu và Sirius, tương lai của Remus cũng sẽ không tràn đầy thất vọng. Cậu không muốn cùng Voldemort tiến thêm một bước, bởi vì phần lớn là do lịch sử, nhưng bây giờ lịch sử cũng đã thay đổi. Nếu Voldemort không giết chết cha mẹ cậu, cậu sẽ từ bỏ Voldemort được sao? Nếu cậu và Voldemort ở bên nhau, có thể Voldemort sẽ không giết chết cha mẹ cậu?
Suy nghĩ lung tung, Harry cảm thấy mờ mịt.
Tương lai, đến cuối cùng có thể thay đổi hay không?
Voldemort sờ sờ mái tóc đen mềm mại của Harry, " Ta sẽ chờ, chờ em nghĩ thông suốt, đến khi hiểu được mới thôi." Dù sao Harry còn chưa trưởng thành, thời gian vẫn còn dài.
Thái độ của hắn cũng làm Harry nhẹ nhàng thở ra, hiện tại đích xác cậu cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận mọi vấn đề.
Tác giả :
Hậu Nương Mễ Mễ Nhãn